Chương 20: Cưỡng ép (H)
Bé Heo
23/04/2023
Suốt cả ngày hôm đó Băng Thiên ở nhà anh chơi với mẹ anh đến tối thấy trời cũng đã muộn nên xin phép ra về.
Trên xe ô tô lúc này không ai nói chuyện gì khiến cho trong xe trở nên căng thẳng, để phá đi bầu không khí gượng gạo đó Chu Minh Triết đã lên tiếng.
- Hôm nay cảm ơn em đã giúp anh.
Nghe anh nói lúc này Băng Thiên mới quay đầu lại mà mỉm cười trả lời.
- Không sao! Là do em nợ anh.
Sau đó Băng Thiên không nói gì thêm và cũng không còn cười nữa thay vào đó là cuối mặt xuống hơi buồn. Minh Triết nhìn qua kính chiếu hậu thấy cô như vậy thì có chút buồn lên tiếng.
- Việc anh nhờ em khiến em khố xử sao?
Cô lắc đầu nhưng không còn nụ cười mà nói.
- Em chỉ cảm thấy có lỗi với bác gái vì đã lừa bác. Hôm nay nhìn bác rất vui nhưng đây chỉ là màn kịch.
Lúc này Chu Minh Triết mới mạnh dạn lên tiếng hỏi cô không quên thỉnh thoảng liếc nhìn sắc mặt cô qua từng câu hỏi.
- Em đã có người mình yêu chưa?
Nghe đến đây cô có chút lượng lự khiến anh bồi hồi.
- Em...đã có người em yêu...
Nghe được câu nói của cô anh khá thất vọng hóa ra anh là người đến sau.
- ...Nhưng em yêu đơn phương người ta.
Nghe được vế sau anh như mở cờ trong lòng vui mừng nghĩ "hóa ra anh vẫn có thể theo duổi cô"
- Vậy anh có thể làm bạn trai em không?
Nghe anh hỏi cô khá bất ngờ không biết trả lời thế nào nhưng vẫn phải cho anh 1 đáp án.
- Em xin lỗi! Em không thể, vì trong tim em không thể chứa đựng thêm 1 ai khác.
Nghe được câu trả lời của cô Chu Minh Triết khá buồn nhưng anh không từ bỏ.
- Vậy em có thể cho anh theo đuổi em được không?
Nghe lời nói chân thành của anh cô khá cảm động nhưng lại sợ cô không thoát khỏi tình yêu đơn phương này mà mang lại tổn thương cho anh nhưng cô cũng muốn thử lỡ đâu cô lại có thể thoát ra được mà chấp nhận anh.
- Anh theo đuổi em là quyền của anh em không cấm nhưng em sợ anh bị tổn thương.
Nghe được câu cho phép của cô anh vui mừng xem ra anh đã nắm bắt được cơ hội theo đuổi cô.
- Anh không sợ! Anh sẽ giúp em thoát ra và chấp nhận anh.
Nghhe được lời thật lòng của anh thì cô khá vui mà mỉm cười nói.
- Em cảm ơn!
Đoạn đường đi khá vui vẻ họ không còn phải e ngại mà đã tự nhiên hơn. Sau khi đến ngã tư cách từ đây đến nhà của Dương gia chỉ mất 1 cây nhưng cô không muốn anh trở mình vào mà chỉ muốn anh thả ở đây vì sự cô chấp của cô nên anh đành đồng ý.
Sau khi xe dừng anh đã chạy nhanh xuống mở cửa xe cho cô rất chu đáo, cô mỉm cười cảm ơn anh. Trước khi anh về thì anh đã xin cho anh ôm cô 1 cái vì không nỡ từ chối và cũng không có chút khó chịu nào khi anh ra câu đề nghị nên cô đã đồng ý.
Cái ôm đó Chu Minh Triết ôm cô rất chặt như sợ sẽ mất cô khiến cô cũng có thể nhận ra. Sau khi hoàn thành mong muốn Chu Minh Triết luyến tiếc lái xe về để lại cô đang dõi theo đầy vui mừng. Cô bước trên con đường về nhà mà không biết cảnh vừa nãy đã bị 1 ánh mắt sắc lạnh nhìn thấy.
Hôm nay đến nhà Chu Minh Triết cô đã mặc 1 chiếc váy trễ vai màu trắng dài qua đầu gối khá xinh lại xõa mái tóc dài khác hẵn với ngày thường khiến ai nhìn cũng mê đắm.
Gần về đến nhà thì thấy từ xa là xe Tử Phong đang lao vù đến mà trong xe người lái là anh với đôi mắt tức giận không hiểu sao cô có linh cảm xấu lý trí đang thôi thúc cô mau chạy đi. Chỉ còn vài 3 bước nữa là cô về đến nhà từ xa bảo vệ thấy xe anh đã nhanh mở cửa may cô không phải chờ cửa nên đã tháo guốc mà chạy vào trong.
Thấy cô chạy anh càng tức giận hơn không hiểu sao nhìn cảnh này cứ như người chồng đang đi bắt gian vậy. Xe anh vượt qua cô rồi kít 1 đoạn đường dài chói tai khiến ai trong nhà cũng nghe thấy nhưng căn nhhaf đã tối om chỉ còn lại bóng đèn mập mờ.
Băng Thiên thấy Tử Phong chạy về phía mình thì cảng hoảng sợ chạy nhanh hơn khi cô gần chạm tay vào khóa cửa phòng mình thì bị anh kéo lại vác lên vai đi nhanh về phía phòng anh khiên cô hoảng sợ đập loạn xạ la lớn chờ mong ai nghe thấy cứu cô.
- Buông ra! Có ai không cứu với.
Nhưng chỉ kịp buông ra mấy câu thì cô đã bị anh bịt miệng mà mở cửa phòng anh ra ném cô lên giường. Khi bị ném xuống khiến cô vừa đau vừa choáng nhưng nhanh chóng ngồi dậy nhìn anh đang không còn là anh mà vội lên tiếng.
- Cậu...Cậu chủ! Có gì từ từ nói, tôi làm sai ở đâu sao?
Thấy anh không nói gì mà chỉ đưa mắt sắc lạnh nhìn về phía cô mà cời khuy áo khiến cô càng lo sợ hơn vội lục lại ký ức xem mình đã đắc tội gì với anh.
- Cậu...cậu chủ! Tôi xin lỗi vì hôm nay đã cúp máy cậu nhưng vì tôi có việc bận.
Lúc này anh mới lên tiếng nhưng ngữ âm đầy lạnh lẽo.
- Việc bận! Việc bận của cô là hẹn hò với trai mà không nghe được máy tôi sao?
Nghe đến đây xem ra cô đã đoán được màn vừa rồi có người lai cô về còn ôm cô đã bị anh nhìn thấy nhưng không hiểu sao lại khiến cô sợ hãi khi đứng trước mặt anh mà không biết giải thích như thế nào.
- Cậu...cậu chủ...không...phải như vậy đâu...
Nhưng dường như anh không nghe lời giải thích từ cô mà chiếc áo đã cởi gần hết khiến cô hoảng sợ đẩy anh ra mà chạy ra khỏi giường nhưng chạy được chưa bao xa thì cô bị anh kéo ngược lại giường đè lên tính hôn lên môi cô thì theo phản xạ cô đã né kịp anh càng tức hơn mà hôn lên cô cô khắp bên cô hơn nữa anh còn xé rách chiếc váy cô đang mặc để lộ bầu ngực trắng nõn nà đã được che đậy trong chiếc áo cúp.
Hành động này khiến cô hoảng sợ loạn hết thần trí chỉ biết đẩy anh trong vô lực anh như 1 con hổ cấu xé chiếc cô trắng ngần tay kia thì xoa nắm quả đào tiên đang phập phồng thì cánh cửa phòng bật mở.
Bước vào là người phụ nữ quyền lực nhất nhà, bà Dương thấy hành động của con trai mình thì tức giận lên tiếng.
- DƯƠNG TỬ PHONG!
Nghe thấy giọng của mẹ mình thì anh giật mình ngẩng đầu lên bên cạnh bà là Băng Thủy lúc này anh mới hoàn hồn nhìn người nằm dưới thân mình đang run rẫy bật khóc. Bà Dươc chạy lại đẩy anh ra kéo Băng Thiên lại về phía mình ôm cô mà nhìn con trai trời đánh của mình.
Nhìn thấy Băng Thiên khóc trong nỗi uất nghẹn mà nữa trên đã bị anh xé đến mức có thể nhìn thấu bên trong chiếc cô đã có rất nhiều dấu chấm đỏ khiến bà tức giận thả cô ra mà tát cho Tử Phong 1 cái tát mạnh.
CHÁT.
Tiếng tát vang lên khiến Băng Thiên nghe cũng thấy đau, Băng Thủy vội lấy chăn mà quấn quanh người Băng Thiên mà ôm chị mình vỗ về an ủi.
- Con có biết mình đang làm cái gì không hả?
Anh không nói gì chỉ biết lặng im.
- Con có biết hành động vừa rồi của con là gì không? Nếu hôm nay mẹ không vào thì Băng Thiên đã thành cái gì rồi?
- Con không yêu con bé mà làm ra loại chuyện này có còn nghĩ đến thanh danh của con bé không?
Nghe đến đây anh cũng không chịu được nữa mà lên tiếng.
- Thanh danh! Cô ta ban đêm còn ôm ấp với đàn ông ngoài đường thì cũng gọi là còn thanh danh sao?
Thấy con trai mình cãi cố bà Dương điên tiết nói.
- Nhưng đó là con bé tự nguyện vậy vừa nãy con làm vậy con bé có tự nguyện không?
Anh không nói gì chỉ biết im lặng đúng là vừa nãy anh hơi quá đáng rồi.
- Con phải cưới con bé.
Trên xe ô tô lúc này không ai nói chuyện gì khiến cho trong xe trở nên căng thẳng, để phá đi bầu không khí gượng gạo đó Chu Minh Triết đã lên tiếng.
- Hôm nay cảm ơn em đã giúp anh.
Nghe anh nói lúc này Băng Thiên mới quay đầu lại mà mỉm cười trả lời.
- Không sao! Là do em nợ anh.
Sau đó Băng Thiên không nói gì thêm và cũng không còn cười nữa thay vào đó là cuối mặt xuống hơi buồn. Minh Triết nhìn qua kính chiếu hậu thấy cô như vậy thì có chút buồn lên tiếng.
- Việc anh nhờ em khiến em khố xử sao?
Cô lắc đầu nhưng không còn nụ cười mà nói.
- Em chỉ cảm thấy có lỗi với bác gái vì đã lừa bác. Hôm nay nhìn bác rất vui nhưng đây chỉ là màn kịch.
Lúc này Chu Minh Triết mới mạnh dạn lên tiếng hỏi cô không quên thỉnh thoảng liếc nhìn sắc mặt cô qua từng câu hỏi.
- Em đã có người mình yêu chưa?
Nghe đến đây cô có chút lượng lự khiến anh bồi hồi.
- Em...đã có người em yêu...
Nghe được câu nói của cô anh khá thất vọng hóa ra anh là người đến sau.
- ...Nhưng em yêu đơn phương người ta.
Nghe được vế sau anh như mở cờ trong lòng vui mừng nghĩ "hóa ra anh vẫn có thể theo duổi cô"
- Vậy anh có thể làm bạn trai em không?
Nghe anh hỏi cô khá bất ngờ không biết trả lời thế nào nhưng vẫn phải cho anh 1 đáp án.
- Em xin lỗi! Em không thể, vì trong tim em không thể chứa đựng thêm 1 ai khác.
Nghe được câu trả lời của cô Chu Minh Triết khá buồn nhưng anh không từ bỏ.
- Vậy em có thể cho anh theo đuổi em được không?
Nghe lời nói chân thành của anh cô khá cảm động nhưng lại sợ cô không thoát khỏi tình yêu đơn phương này mà mang lại tổn thương cho anh nhưng cô cũng muốn thử lỡ đâu cô lại có thể thoát ra được mà chấp nhận anh.
- Anh theo đuổi em là quyền của anh em không cấm nhưng em sợ anh bị tổn thương.
Nghe được câu cho phép của cô anh vui mừng xem ra anh đã nắm bắt được cơ hội theo đuổi cô.
- Anh không sợ! Anh sẽ giúp em thoát ra và chấp nhận anh.
Nghhe được lời thật lòng của anh thì cô khá vui mà mỉm cười nói.
- Em cảm ơn!
Đoạn đường đi khá vui vẻ họ không còn phải e ngại mà đã tự nhiên hơn. Sau khi đến ngã tư cách từ đây đến nhà của Dương gia chỉ mất 1 cây nhưng cô không muốn anh trở mình vào mà chỉ muốn anh thả ở đây vì sự cô chấp của cô nên anh đành đồng ý.
Sau khi xe dừng anh đã chạy nhanh xuống mở cửa xe cho cô rất chu đáo, cô mỉm cười cảm ơn anh. Trước khi anh về thì anh đã xin cho anh ôm cô 1 cái vì không nỡ từ chối và cũng không có chút khó chịu nào khi anh ra câu đề nghị nên cô đã đồng ý.
Cái ôm đó Chu Minh Triết ôm cô rất chặt như sợ sẽ mất cô khiến cô cũng có thể nhận ra. Sau khi hoàn thành mong muốn Chu Minh Triết luyến tiếc lái xe về để lại cô đang dõi theo đầy vui mừng. Cô bước trên con đường về nhà mà không biết cảnh vừa nãy đã bị 1 ánh mắt sắc lạnh nhìn thấy.
Hôm nay đến nhà Chu Minh Triết cô đã mặc 1 chiếc váy trễ vai màu trắng dài qua đầu gối khá xinh lại xõa mái tóc dài khác hẵn với ngày thường khiến ai nhìn cũng mê đắm.
Gần về đến nhà thì thấy từ xa là xe Tử Phong đang lao vù đến mà trong xe người lái là anh với đôi mắt tức giận không hiểu sao cô có linh cảm xấu lý trí đang thôi thúc cô mau chạy đi. Chỉ còn vài 3 bước nữa là cô về đến nhà từ xa bảo vệ thấy xe anh đã nhanh mở cửa may cô không phải chờ cửa nên đã tháo guốc mà chạy vào trong.
Thấy cô chạy anh càng tức giận hơn không hiểu sao nhìn cảnh này cứ như người chồng đang đi bắt gian vậy. Xe anh vượt qua cô rồi kít 1 đoạn đường dài chói tai khiến ai trong nhà cũng nghe thấy nhưng căn nhhaf đã tối om chỉ còn lại bóng đèn mập mờ.
Băng Thiên thấy Tử Phong chạy về phía mình thì cảng hoảng sợ chạy nhanh hơn khi cô gần chạm tay vào khóa cửa phòng mình thì bị anh kéo lại vác lên vai đi nhanh về phía phòng anh khiên cô hoảng sợ đập loạn xạ la lớn chờ mong ai nghe thấy cứu cô.
- Buông ra! Có ai không cứu với.
Nhưng chỉ kịp buông ra mấy câu thì cô đã bị anh bịt miệng mà mở cửa phòng anh ra ném cô lên giường. Khi bị ném xuống khiến cô vừa đau vừa choáng nhưng nhanh chóng ngồi dậy nhìn anh đang không còn là anh mà vội lên tiếng.
- Cậu...Cậu chủ! Có gì từ từ nói, tôi làm sai ở đâu sao?
Thấy anh không nói gì mà chỉ đưa mắt sắc lạnh nhìn về phía cô mà cời khuy áo khiến cô càng lo sợ hơn vội lục lại ký ức xem mình đã đắc tội gì với anh.
- Cậu...cậu chủ! Tôi xin lỗi vì hôm nay đã cúp máy cậu nhưng vì tôi có việc bận.
Lúc này anh mới lên tiếng nhưng ngữ âm đầy lạnh lẽo.
- Việc bận! Việc bận của cô là hẹn hò với trai mà không nghe được máy tôi sao?
Nghe đến đây xem ra cô đã đoán được màn vừa rồi có người lai cô về còn ôm cô đã bị anh nhìn thấy nhưng không hiểu sao lại khiến cô sợ hãi khi đứng trước mặt anh mà không biết giải thích như thế nào.
- Cậu...cậu chủ...không...phải như vậy đâu...
Nhưng dường như anh không nghe lời giải thích từ cô mà chiếc áo đã cởi gần hết khiến cô hoảng sợ đẩy anh ra mà chạy ra khỏi giường nhưng chạy được chưa bao xa thì cô bị anh kéo ngược lại giường đè lên tính hôn lên môi cô thì theo phản xạ cô đã né kịp anh càng tức hơn mà hôn lên cô cô khắp bên cô hơn nữa anh còn xé rách chiếc váy cô đang mặc để lộ bầu ngực trắng nõn nà đã được che đậy trong chiếc áo cúp.
Hành động này khiến cô hoảng sợ loạn hết thần trí chỉ biết đẩy anh trong vô lực anh như 1 con hổ cấu xé chiếc cô trắng ngần tay kia thì xoa nắm quả đào tiên đang phập phồng thì cánh cửa phòng bật mở.
Bước vào là người phụ nữ quyền lực nhất nhà, bà Dương thấy hành động của con trai mình thì tức giận lên tiếng.
- DƯƠNG TỬ PHONG!
Nghe thấy giọng của mẹ mình thì anh giật mình ngẩng đầu lên bên cạnh bà là Băng Thủy lúc này anh mới hoàn hồn nhìn người nằm dưới thân mình đang run rẫy bật khóc. Bà Dươc chạy lại đẩy anh ra kéo Băng Thiên lại về phía mình ôm cô mà nhìn con trai trời đánh của mình.
Nhìn thấy Băng Thiên khóc trong nỗi uất nghẹn mà nữa trên đã bị anh xé đến mức có thể nhìn thấu bên trong chiếc cô đã có rất nhiều dấu chấm đỏ khiến bà tức giận thả cô ra mà tát cho Tử Phong 1 cái tát mạnh.
CHÁT.
Tiếng tát vang lên khiến Băng Thiên nghe cũng thấy đau, Băng Thủy vội lấy chăn mà quấn quanh người Băng Thiên mà ôm chị mình vỗ về an ủi.
- Con có biết mình đang làm cái gì không hả?
Anh không nói gì chỉ biết lặng im.
- Con có biết hành động vừa rồi của con là gì không? Nếu hôm nay mẹ không vào thì Băng Thiên đã thành cái gì rồi?
- Con không yêu con bé mà làm ra loại chuyện này có còn nghĩ đến thanh danh của con bé không?
Nghe đến đây anh cũng không chịu được nữa mà lên tiếng.
- Thanh danh! Cô ta ban đêm còn ôm ấp với đàn ông ngoài đường thì cũng gọi là còn thanh danh sao?
Thấy con trai mình cãi cố bà Dương điên tiết nói.
- Nhưng đó là con bé tự nguyện vậy vừa nãy con làm vậy con bé có tự nguyện không?
Anh không nói gì chỉ biết im lặng đúng là vừa nãy anh hơi quá đáng rồi.
- Con phải cưới con bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.