Chương 56: Gủ chung phòng
Bé Heo
23/04/2023
Kể từ ngày Đào Yên đến Băng Thiên chưa được 1 lần được yên ổn. Cô luôn bị cô ta thách thức mặc dù cô cố tỏ ra lờ đi nếu không phải vì không muốn gây thêm phiền phức cho anh thì cô đã cho cô ta no đòn.
Trước mặt Băng Thiên cô ta luôn tranh chua nhưng trước mặt anh cô ta lại tỏ vẻ dịu dàng đón chờ anh như người vợ hiền chờ chồng về mà bản thân cô mới là vợ vậy mà lại bị cô ta lấy hết phần nhưng cô cũng mặc kệ. Thứ nhất là đỡ 1 việc, thứ 2 là vì anh không thích cô. Nhưng cô đấu biết anh đã khó chịu như thế nào khi thấy người đứng chờ anh không phải là cô.
Hôm nay cũng như mọi ngày Đào Yên đứng chờ sẵn Tử Phong ngoài cửa. Khi thấy bóng dáng anh cô ta đã nỡ 1 nụ cười tươi rói nhanh nhẹn đi đến đưa tay cầm chiếc cặp và cởi áo cho anh nhưng đã bị anh tránh né.
- Bạch Băng Thiên! Cô lết cái xác ra đây cho tôi.
Nghe thấy anh gọi cô từ trong bếp chạy ra.
- Cậu chủ! Cậu gọi em ạ.
Nghe 2 từ “cậu chủ” phát ra từ chính miệng cô khiến anh khó chịu nhưng không thể làm gì hơn vì đây chính là điều anh muốn.
- Tại sao cô không ra chào đón tôi?
- Em…
Băng Thiên chưa kịp nói thì Đào Yên nhanh chóng bước lại đứng trước mặt anh chắn tầm nhìn của anh về phía cô.
- Cô ấy đang mắc nấu nên em ra đón cậu.
Thấy cô ta che mất tầm nhìn anh khó chịu gằn giọng nói.
- Cút ra! Tôi đang hỏi cô ấy.
Thấy anh tức giận khiến cô vừa sợ vừa giận vì quê.
- Như lời cô ấy nói.
Băng Thiên trả lời tỉnh bơ khiến anh tức giận đưa cặp cho cô cằm rồi ném áo mình lên đầu cô ra lệnh.
- Cất đồ ở đấy ít nữa mang lên phòng cho tôi.
Nói rồi anh đi xuống bếp, Đào Yên cũng bước theo sau còn không quên để lại cho cô cái ánh nhìn đầy căm phẫn.
Lúc cô vào nhà bếp cô ta đã dọn đồ ăn lên hết rồi. Đây là lần đầu tiên kể từ khi cô ta đến đây anh về nhà ăn cơm. Cô ta đã đích thân xuống bếp nấu cho anh những món ngon hết nước chấm còn cô thì tự nấu món ăn dành riêng cho mình.
Sau khi cô đi vào cũng bưng đồ ăn đã nấu ra nhưng để 1 góc cách xa với số đồ ăn của anh khiến anh khó hiểu.
Sau khi cô ngồi xuống chỗ và bắt đầu dùng đồ ăn chỉ mới kịp đưa 1 miếng thịt vào miệng đã nghe thấy tiếng của anh quát lớn.
- Nay ai nấu đồ ăn?
Thấy không liên quan đến mình Băng Thiên vẫn tiếp tục việc ăn uống của mình còn Đào Yên thì run cầm cập.
- Là…là tôi nấu.
Nghe cô ta trả lời anh tức giận ném cái thìa rồi kêu lớn.
- Quản gia! Đem hết đống đồ ăn này đổ đi, còn cô bước đi ra khỏi đây.
Thấy anh giận dữ với mình Đào Yên có chút tủi thân chạy ra ngoài. Thấy cô gái trước mặt mình vẫn đang ăn ngon lành hơn nữa mùi thơm của đồ ăn mà cô đang ăn xộc vào mũi anh khiến anh cảm thấy quen thuộc và có cảm giác thèm ăn.
- Băng Thiên! Ai nấu món cô đang ăn vậy?
Thấy anh hỏi cô dừng việc ăn lại mà trả lời anh.
- Là em nấu đó.
Nghe thấy là cô nấu mắt anh sáng rực đi lại gàn cô ngồi xuống lấy hết phần ăn của cô mà ăn khiến cô bất ngờ không kịp phản ứng miếng cơm còn chưa kịp nút xuống.
Tử Phong đưa miếng đầu tiên vào miệng thấy hương vị thơm ngon của miếng cơm quen thuộc khiến anh dễ chịu cơ mặt đã dãn ra và ăn rất tự nhiên.
Sau khi anh ăn xong nó bụng thì bước lên lầu tắm rửa để lại cô đang ngồi phụng phịu ở đó đầy tức giận. Bửa cơm của cô đã bị anh ăn hết không còn 1 chút thức ăn thừa trên bát đĩa mà cô chỉ mới ăn được vài miếng nhưng rồi cô cũng gạt phăng suy nghĩ đứng lên dọn dẹp lên lầu tắm gội.
…
Trong nhà tăm cô đang vui vẻ ngâm nga ca khúc đùa nghịch với nước trong đó mà đâu biết khi ra ngoài cô sẽ bất ngờ đến thế nào.
Sau khi tắm gội xong ra ngoài cô thấy anh đã ngồi trên giường chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi khiến cô đỏ mặt vội che mắt.
- Cậu chủ! Anh đang làm gì ở đây vậy?
Thấy vẻ e thẹn của cô anh lại muốn trêu chọc. Anh đứng lên đi lại gần cô ép sát vào tường trong khi cô đang che mắt.
- 1 nam 1 nữ trong phòng thì còn làm gì nữa.
Nghe anh nói vậy mặt cô đỏ bừng đẩy anh ra mà chạy đi kèm theo tiếng la hét.
- Aaa… Anh đừng có mà làm càn.
Thấy phản ứng mạnh mẽ của cô anh không có ý định trêu cô nữa nghiêm túc trở lại nói.
- Hôm mai Băng Thủy và Minh Triết về nước họ sẽ ở tạm nhà chúng ta nên tôi chuyển sang phòng cô ngủ.
Nghe anh nói vậy cô đầy thắc mắc.
- Tại sao anh lại ngủ phòng em? Không phải Băng Thủy về sao? Anh phải ở với con bé chứ?
Nghe câu nói của cô anh tức giận cốc đầu cô mà nói.
- Chúng ta là vợ chồng nếu tôi không ở chung phòng với cô để Băng Thủy đi mách mẹ sao?
Nghe anh nói vậy cô gật gù ngậm nghĩ. Trong khi cô đang suy nghĩ thì anh đã nhảy tót lên giường nằm, thấy hành động của anh cô vội vàng hỏi.
- Vậy em ngủ ở đâu?
- Tất nhiên là bên cạnh tôi rồi.
Nghe anh nói vậy cô vội phản bác ôm lấy thân thể nhỏ nhắn.
- Không được! Không muốn đâu.
Thấy cô sợ mình như vậy anh lên tiếng chấn an.
- Tôi sẽ không làm gì cô đâu.
Nghe anh nói vậy cô bán tín bán nghi.
- Thật không?
- Thật.
Nghe được câu chắc nịch của anh cô mới lên giường nhưng vẫn còn đề phòng vừa đặt mông xuống giường cô đã cuộn tròn 1 góc mà nằm khiến anh cười khẩy tắt điện đi ngủ.
Đúng là anh không làm gì cô thật nên cô đã buông lỏng cảnh giác nào ngờ đến nữa đêm chuyện gì đến cũng đến sói đội lốt cừu đã hiện nguyên hình khiến cô hối hận khi đã tin anh.
Trước mặt Băng Thiên cô ta luôn tranh chua nhưng trước mặt anh cô ta lại tỏ vẻ dịu dàng đón chờ anh như người vợ hiền chờ chồng về mà bản thân cô mới là vợ vậy mà lại bị cô ta lấy hết phần nhưng cô cũng mặc kệ. Thứ nhất là đỡ 1 việc, thứ 2 là vì anh không thích cô. Nhưng cô đấu biết anh đã khó chịu như thế nào khi thấy người đứng chờ anh không phải là cô.
Hôm nay cũng như mọi ngày Đào Yên đứng chờ sẵn Tử Phong ngoài cửa. Khi thấy bóng dáng anh cô ta đã nỡ 1 nụ cười tươi rói nhanh nhẹn đi đến đưa tay cầm chiếc cặp và cởi áo cho anh nhưng đã bị anh tránh né.
- Bạch Băng Thiên! Cô lết cái xác ra đây cho tôi.
Nghe thấy anh gọi cô từ trong bếp chạy ra.
- Cậu chủ! Cậu gọi em ạ.
Nghe 2 từ “cậu chủ” phát ra từ chính miệng cô khiến anh khó chịu nhưng không thể làm gì hơn vì đây chính là điều anh muốn.
- Tại sao cô không ra chào đón tôi?
- Em…
Băng Thiên chưa kịp nói thì Đào Yên nhanh chóng bước lại đứng trước mặt anh chắn tầm nhìn của anh về phía cô.
- Cô ấy đang mắc nấu nên em ra đón cậu.
Thấy cô ta che mất tầm nhìn anh khó chịu gằn giọng nói.
- Cút ra! Tôi đang hỏi cô ấy.
Thấy anh tức giận khiến cô vừa sợ vừa giận vì quê.
- Như lời cô ấy nói.
Băng Thiên trả lời tỉnh bơ khiến anh tức giận đưa cặp cho cô cằm rồi ném áo mình lên đầu cô ra lệnh.
- Cất đồ ở đấy ít nữa mang lên phòng cho tôi.
Nói rồi anh đi xuống bếp, Đào Yên cũng bước theo sau còn không quên để lại cho cô cái ánh nhìn đầy căm phẫn.
Lúc cô vào nhà bếp cô ta đã dọn đồ ăn lên hết rồi. Đây là lần đầu tiên kể từ khi cô ta đến đây anh về nhà ăn cơm. Cô ta đã đích thân xuống bếp nấu cho anh những món ngon hết nước chấm còn cô thì tự nấu món ăn dành riêng cho mình.
Sau khi cô đi vào cũng bưng đồ ăn đã nấu ra nhưng để 1 góc cách xa với số đồ ăn của anh khiến anh khó hiểu.
Sau khi cô ngồi xuống chỗ và bắt đầu dùng đồ ăn chỉ mới kịp đưa 1 miếng thịt vào miệng đã nghe thấy tiếng của anh quát lớn.
- Nay ai nấu đồ ăn?
Thấy không liên quan đến mình Băng Thiên vẫn tiếp tục việc ăn uống của mình còn Đào Yên thì run cầm cập.
- Là…là tôi nấu.
Nghe cô ta trả lời anh tức giận ném cái thìa rồi kêu lớn.
- Quản gia! Đem hết đống đồ ăn này đổ đi, còn cô bước đi ra khỏi đây.
Thấy anh giận dữ với mình Đào Yên có chút tủi thân chạy ra ngoài. Thấy cô gái trước mặt mình vẫn đang ăn ngon lành hơn nữa mùi thơm của đồ ăn mà cô đang ăn xộc vào mũi anh khiến anh cảm thấy quen thuộc và có cảm giác thèm ăn.
- Băng Thiên! Ai nấu món cô đang ăn vậy?
Thấy anh hỏi cô dừng việc ăn lại mà trả lời anh.
- Là em nấu đó.
Nghe thấy là cô nấu mắt anh sáng rực đi lại gàn cô ngồi xuống lấy hết phần ăn của cô mà ăn khiến cô bất ngờ không kịp phản ứng miếng cơm còn chưa kịp nút xuống.
Tử Phong đưa miếng đầu tiên vào miệng thấy hương vị thơm ngon của miếng cơm quen thuộc khiến anh dễ chịu cơ mặt đã dãn ra và ăn rất tự nhiên.
Sau khi anh ăn xong nó bụng thì bước lên lầu tắm rửa để lại cô đang ngồi phụng phịu ở đó đầy tức giận. Bửa cơm của cô đã bị anh ăn hết không còn 1 chút thức ăn thừa trên bát đĩa mà cô chỉ mới ăn được vài miếng nhưng rồi cô cũng gạt phăng suy nghĩ đứng lên dọn dẹp lên lầu tắm gội.
…
Trong nhà tăm cô đang vui vẻ ngâm nga ca khúc đùa nghịch với nước trong đó mà đâu biết khi ra ngoài cô sẽ bất ngờ đến thế nào.
Sau khi tắm gội xong ra ngoài cô thấy anh đã ngồi trên giường chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi khiến cô đỏ mặt vội che mắt.
- Cậu chủ! Anh đang làm gì ở đây vậy?
Thấy vẻ e thẹn của cô anh lại muốn trêu chọc. Anh đứng lên đi lại gần cô ép sát vào tường trong khi cô đang che mắt.
- 1 nam 1 nữ trong phòng thì còn làm gì nữa.
Nghe anh nói vậy mặt cô đỏ bừng đẩy anh ra mà chạy đi kèm theo tiếng la hét.
- Aaa… Anh đừng có mà làm càn.
Thấy phản ứng mạnh mẽ của cô anh không có ý định trêu cô nữa nghiêm túc trở lại nói.
- Hôm mai Băng Thủy và Minh Triết về nước họ sẽ ở tạm nhà chúng ta nên tôi chuyển sang phòng cô ngủ.
Nghe anh nói vậy cô đầy thắc mắc.
- Tại sao anh lại ngủ phòng em? Không phải Băng Thủy về sao? Anh phải ở với con bé chứ?
Nghe câu nói của cô anh tức giận cốc đầu cô mà nói.
- Chúng ta là vợ chồng nếu tôi không ở chung phòng với cô để Băng Thủy đi mách mẹ sao?
Nghe anh nói vậy cô gật gù ngậm nghĩ. Trong khi cô đang suy nghĩ thì anh đã nhảy tót lên giường nằm, thấy hành động của anh cô vội vàng hỏi.
- Vậy em ngủ ở đâu?
- Tất nhiên là bên cạnh tôi rồi.
Nghe anh nói vậy cô vội phản bác ôm lấy thân thể nhỏ nhắn.
- Không được! Không muốn đâu.
Thấy cô sợ mình như vậy anh lên tiếng chấn an.
- Tôi sẽ không làm gì cô đâu.
Nghe anh nói vậy cô bán tín bán nghi.
- Thật không?
- Thật.
Nghe được câu chắc nịch của anh cô mới lên giường nhưng vẫn còn đề phòng vừa đặt mông xuống giường cô đã cuộn tròn 1 góc mà nằm khiến anh cười khẩy tắt điện đi ngủ.
Đúng là anh không làm gì cô thật nên cô đã buông lỏng cảnh giác nào ngờ đến nữa đêm chuyện gì đến cũng đến sói đội lốt cừu đã hiện nguyên hình khiến cô hối hận khi đã tin anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.