Chương 8: Nói lời đau lòng
Bé Heo
23/04/2023
Trên con đường đi ra khỏi quán bar tất cả ánh mắt nơi đây đều nhìn về phía 2 người mà xì xào bán tán. Cô thẹn thùng úp mặt vào hỏm cổ anh. Sau khi ra khỏi quán bar cô mới lên tiếng.
- Cậu...cậu chủ! Xin cậu buông tôi xuống.
- Ngồi im.
Nghe giọng anh lạnh lẽo đem theo vẻ tức giận khiến cô không dám nói thêm 1 lời nào. Sau khi đến chiếc xe riêng của anh thì vứt cô vào trong rồi bản thân cũng đi vào rồi sai người lái đi.
Suốt cả dọc đường anh không nói gì không khí trong xe như giảm xuống âm độ khiến cô run lên cầm cập. Sau khi xe lái đến nhà riêng của anh thì dừng lại. Theo dự kiến là hôm nay 2 người về nhà chính nhưng vì tiệc chia tay của cô nên cô đành ở lại. Cô có nói anh về trước nhưng anh nói ở đây còn có việc nên mai về với cô.
(Lúc đầu ông bà Dương gọi hỏi sao chưa về thì họ giải thích.
- Mẹ à! Hôm nay con phải ở lại để mở tiệc chia tay nên không thể về hôm nay được, hôm mai con sẽ về.
- [Vậy còn Tử Phong thì sao?]
- Hôm nay con có việc chưa giải quyết xong nên mai con cũng về.
Nghe con mình giải thích 2 ông bà khúc khích cười. Bà lên tiếng trêu anh.
- [Chứ không phải là muốn về cùng con bé đó chứ?]
Câu nói của bà khiến anh cứng họng còn cô thì quay qua nhìn anh. Anh lắp bắp trả lời.
- Không...không có! Đó là do có việc gấp nên con mới ở lại, nếu không có con đã về rồi con đâu muốn ở đây nữa đâu.
Nghe đến đây cô có chút buồn, hóa ra anh ở đây là vì có công chuyện đột xuất làm cô còn mơ mộng anh ở đây vì mình. Ông bà thấy con trai mình trả lời như vậy thì tức giận với đứa con trai ngốc của mình.)
Sau khi xe dừng lại 1 lần nữa không nói không rằng kéo cô ra khỏi xe rồi vác lên vai bước vào nhà. Hành động của anh vừa nhanh vừa rứt khoát khiến cô mất thăng bằng mà ôm cổ anh. Bước vào nhà tất cả mọi người đều cúi đầu lễ phép riêng chỉ có 1 thị nữ nhìn thấy anh đem 1 người con gái về thì bất ngờ và ghen tị.
Sau khi lên tầng thì ném cô xuống giường chuyện gì đến cũng phải đến anh cởi áo khiến cô có chút hoảng sợ.
- Cậu...cậu chủ...
Không nói không rằng anh đè lên người cô tính hôn lên chiếc môi của cô thì bị cô ngăn lại.
- Khoan đã.
Động tác của anh dừng lại nhìn cô chằm chằm cô mới lên tiếng nói.
- Cậu...cậu chủ! Không phải là anh muốn...em chứ.
Nghe cô nói anh mới giật mình mà ngồi ngay thẳng lại. Lúc anh cúi xuống cô đã ngửi thấy mùi rượu khá nồng cô đoán được là chắc lúc khi anh đến đón cô anh đã uống rất nhiều rượu nên cô mới mạo muội hỏi vì cô thường nghe người ta nói rượu vào là lời ra nên cô cũng rất muốn nghe những lời thật lòng từ cô.
- Không có!
- Vậy tại sao anh lại có hành động như vừa rồi?
Nghe cô nói vậy thì nhất thời anh có chút khó hiểu ở bản thân mình còn cô thì rất mong chờ vào lời anh giải thích.
- Tôi...Tôi nhìn nhầm cô với Băng Thủy.
Nghe câu nói của anh nụ cười của cô vụt tắt. Cô không nghĩ tới anh sẽ nhìn nhầm bản thân với Băng Thủy nhưng giờ nghe chính miệng anh nói tim cô nhói đâu.
- Hóa ra là vậy. Vậy...Vậy anh có yêu em không?
Đột nhiên Băng Thiên hỏi nên anh có chút bối rối không biết nên nói như thế nào nhưng đột nhiên hình ảnh của cô và chàng trai ở quán Bar cùng ăn chung 1 quả táo hiện lên khiến anh tức giận mà trả lời.
- Không! Tôi chưa bao giờ yêu cô.
Lúc này anh đứng lên dí sát mặt mình vào mặt cô trừng mắt mà nói.
- Để tôi nói cho cô biết rõ cho dù thế giới này không còn phụ nữ thậm chí còn mỗi mình cô là con người thì có chết tôi cũng không yêu cô.
Nói rồi anh bỏ đi để lại cô trong phòng đưa ánh mắt vô hồn nhìn về phía cửa sổ thấy anh lái xe đi lúc này nước mắt cô mới rơi xuống miệng nở nụ cười chua xót.
- Tử Phong...anh có cần nói những lời đau lòng với em như vậy không.
...
Tại quán Bar.
- Sao hôm nay rảnh rỗi kêu tôi ra đây vậy?
- Tôi có chuyện muốn hỏi.
Nghe Tử Phong nói vậy thì Chu Minh Triết (bạn thân nam chính) phá lên cười.
- Cậu mà cũng có chuyện muốn hỏi tôi sao? haaaa...
- Bớt cười lại đi.
Thấy anh khó tính thì Minh Triết khoong trêu anh nữa ngay chỉnh lại mà hỏi.
- Nói đi! Có chuyện gì?
- Cậu còn nhớ 2 người được mẹ tôi nhận làm con nuôi mà tôi kể với cậu không?
- 2 người...a! 2 chị em song sinh đó sao?
- Ừm!
- Sao vậy?
- Hôm nay Băng Thiên có hỏi tôi có yêu cô ấy không nhưng tôi cũng không biết nữa vì tôi có nói tôi yêu Băng Thủy tôi chỉ coi Băng Thiên như bạn bè nhưng không hiểu sao khi cô ấy hỏi tôi có yêu cô ấy không thì tôi có chút hoang mang.
Nghe Tử Phong nói vậy thì biết bạn mình yêu người con gái tên Băng Thiên nhưng lại dối lòng. Minh Triết cười nhẹ thầm thương cho bạn mình ngu trong tình cảm.
- Hazz! Người tên Dương Tử Phong được mọi người kính trọng vì anh minh, ngưỡng mộ cũng vì anh minh vậy mà không ai biết ngu trong tình cảm.
Nghe Chu Minh Triết nói vậy anh tức giận uống thêm rượu rồi lườm anh nói.
- Ý cậu sao đây?
- Hazz! Ý tôi là cậu yêu Băng Thiên mà cứ dối lòng là yêu Băng Thủy.
Nghe Chu Minh Triết nói vậy thì anh tức giận nói.
- Người tôi yêu và mãi mãi yêu là Bạch Băng Thủy.
Thấy anh nghiêm túc như vậy thì Minh Triết đành lắc đầu nói.
- Được! Được! Cậu yêu Băng Thủy được chưa.
Nghe chính miệng người bạn nói anh yêu Băng Thủy đột nhiên anh có chút khó chịu uống nhiều rượu hơn.
Anh uống rượu không biết bao nhiêu trai khiến cậu bạn ngooif cạnh lắc đầu ngăn cản.
- Thôi! Uống vậy được rồi, mau về thôi.
Nghe người bạn mình nói vậy anh mới mơ màng mở mắt đầy mờ ảo lên tiếng.
- Băng Thiên!
Tử Phong đưa tay lên vuốt mặt Minh Triết khiến anh khó chịu mà hắt tay Tử Phong ra.
- Cái tên hồ đồ này! Tôi là Chu Minh Triết không phải Bạch Băng Thiên.
Nhưng dù cho Minh Triết có nói gì đi chăng nữa thì Tử Phong cũng rơi vào mộng tưởng. Vất vả lắm Chu Minh Triết mới đưa được Dương Tử Phong lên xe.
- Lái đi!
Đột nhiên điện thoại Chu Minh Triết vang lên.
- Alo!
- [Chủ Tịch! Khi nào cậu về?]
- Có việc gì?
- [Lão phu nhân yêu cầu cậu mang con dây về.]
- Băng Thiên...
- Này! Đừng động lung tung.
Tút tút tút...
Đầu dây bên kia vang lên tiếng tút dài khiến cho người đo hoang mang.
- Thôi xong! Chủ tịch hỏng rồi, phải mau về báo với lão phu nhân.
Còn Chu Minh Triết thì lạnh gáy nhưng anh đang rất cực nhọc sử lý Tử Phong.
- Thế mà nói không yêu Băng Thiên, 1-2 nói yêu Băng thủy vậy mà giờ gọi tên người ta không ngừng. Đúng là miệng cứng để rồi sau này mệt mỏi nha.
- Cậu...cậu chủ! Xin cậu buông tôi xuống.
- Ngồi im.
Nghe giọng anh lạnh lẽo đem theo vẻ tức giận khiến cô không dám nói thêm 1 lời nào. Sau khi đến chiếc xe riêng của anh thì vứt cô vào trong rồi bản thân cũng đi vào rồi sai người lái đi.
Suốt cả dọc đường anh không nói gì không khí trong xe như giảm xuống âm độ khiến cô run lên cầm cập. Sau khi xe lái đến nhà riêng của anh thì dừng lại. Theo dự kiến là hôm nay 2 người về nhà chính nhưng vì tiệc chia tay của cô nên cô đành ở lại. Cô có nói anh về trước nhưng anh nói ở đây còn có việc nên mai về với cô.
(Lúc đầu ông bà Dương gọi hỏi sao chưa về thì họ giải thích.
- Mẹ à! Hôm nay con phải ở lại để mở tiệc chia tay nên không thể về hôm nay được, hôm mai con sẽ về.
- [Vậy còn Tử Phong thì sao?]
- Hôm nay con có việc chưa giải quyết xong nên mai con cũng về.
Nghe con mình giải thích 2 ông bà khúc khích cười. Bà lên tiếng trêu anh.
- [Chứ không phải là muốn về cùng con bé đó chứ?]
Câu nói của bà khiến anh cứng họng còn cô thì quay qua nhìn anh. Anh lắp bắp trả lời.
- Không...không có! Đó là do có việc gấp nên con mới ở lại, nếu không có con đã về rồi con đâu muốn ở đây nữa đâu.
Nghe đến đây cô có chút buồn, hóa ra anh ở đây là vì có công chuyện đột xuất làm cô còn mơ mộng anh ở đây vì mình. Ông bà thấy con trai mình trả lời như vậy thì tức giận với đứa con trai ngốc của mình.)
Sau khi xe dừng lại 1 lần nữa không nói không rằng kéo cô ra khỏi xe rồi vác lên vai bước vào nhà. Hành động của anh vừa nhanh vừa rứt khoát khiến cô mất thăng bằng mà ôm cổ anh. Bước vào nhà tất cả mọi người đều cúi đầu lễ phép riêng chỉ có 1 thị nữ nhìn thấy anh đem 1 người con gái về thì bất ngờ và ghen tị.
Sau khi lên tầng thì ném cô xuống giường chuyện gì đến cũng phải đến anh cởi áo khiến cô có chút hoảng sợ.
- Cậu...cậu chủ...
Không nói không rằng anh đè lên người cô tính hôn lên chiếc môi của cô thì bị cô ngăn lại.
- Khoan đã.
Động tác của anh dừng lại nhìn cô chằm chằm cô mới lên tiếng nói.
- Cậu...cậu chủ! Không phải là anh muốn...em chứ.
Nghe cô nói anh mới giật mình mà ngồi ngay thẳng lại. Lúc anh cúi xuống cô đã ngửi thấy mùi rượu khá nồng cô đoán được là chắc lúc khi anh đến đón cô anh đã uống rất nhiều rượu nên cô mới mạo muội hỏi vì cô thường nghe người ta nói rượu vào là lời ra nên cô cũng rất muốn nghe những lời thật lòng từ cô.
- Không có!
- Vậy tại sao anh lại có hành động như vừa rồi?
Nghe cô nói vậy thì nhất thời anh có chút khó hiểu ở bản thân mình còn cô thì rất mong chờ vào lời anh giải thích.
- Tôi...Tôi nhìn nhầm cô với Băng Thủy.
Nghe câu nói của anh nụ cười của cô vụt tắt. Cô không nghĩ tới anh sẽ nhìn nhầm bản thân với Băng Thủy nhưng giờ nghe chính miệng anh nói tim cô nhói đâu.
- Hóa ra là vậy. Vậy...Vậy anh có yêu em không?
Đột nhiên Băng Thiên hỏi nên anh có chút bối rối không biết nên nói như thế nào nhưng đột nhiên hình ảnh của cô và chàng trai ở quán Bar cùng ăn chung 1 quả táo hiện lên khiến anh tức giận mà trả lời.
- Không! Tôi chưa bao giờ yêu cô.
Lúc này anh đứng lên dí sát mặt mình vào mặt cô trừng mắt mà nói.
- Để tôi nói cho cô biết rõ cho dù thế giới này không còn phụ nữ thậm chí còn mỗi mình cô là con người thì có chết tôi cũng không yêu cô.
Nói rồi anh bỏ đi để lại cô trong phòng đưa ánh mắt vô hồn nhìn về phía cửa sổ thấy anh lái xe đi lúc này nước mắt cô mới rơi xuống miệng nở nụ cười chua xót.
- Tử Phong...anh có cần nói những lời đau lòng với em như vậy không.
...
Tại quán Bar.
- Sao hôm nay rảnh rỗi kêu tôi ra đây vậy?
- Tôi có chuyện muốn hỏi.
Nghe Tử Phong nói vậy thì Chu Minh Triết (bạn thân nam chính) phá lên cười.
- Cậu mà cũng có chuyện muốn hỏi tôi sao? haaaa...
- Bớt cười lại đi.
Thấy anh khó tính thì Minh Triết khoong trêu anh nữa ngay chỉnh lại mà hỏi.
- Nói đi! Có chuyện gì?
- Cậu còn nhớ 2 người được mẹ tôi nhận làm con nuôi mà tôi kể với cậu không?
- 2 người...a! 2 chị em song sinh đó sao?
- Ừm!
- Sao vậy?
- Hôm nay Băng Thiên có hỏi tôi có yêu cô ấy không nhưng tôi cũng không biết nữa vì tôi có nói tôi yêu Băng Thủy tôi chỉ coi Băng Thiên như bạn bè nhưng không hiểu sao khi cô ấy hỏi tôi có yêu cô ấy không thì tôi có chút hoang mang.
Nghe Tử Phong nói vậy thì biết bạn mình yêu người con gái tên Băng Thiên nhưng lại dối lòng. Minh Triết cười nhẹ thầm thương cho bạn mình ngu trong tình cảm.
- Hazz! Người tên Dương Tử Phong được mọi người kính trọng vì anh minh, ngưỡng mộ cũng vì anh minh vậy mà không ai biết ngu trong tình cảm.
Nghe Chu Minh Triết nói vậy anh tức giận uống thêm rượu rồi lườm anh nói.
- Ý cậu sao đây?
- Hazz! Ý tôi là cậu yêu Băng Thiên mà cứ dối lòng là yêu Băng Thủy.
Nghe Chu Minh Triết nói vậy thì anh tức giận nói.
- Người tôi yêu và mãi mãi yêu là Bạch Băng Thủy.
Thấy anh nghiêm túc như vậy thì Minh Triết đành lắc đầu nói.
- Được! Được! Cậu yêu Băng Thủy được chưa.
Nghe chính miệng người bạn nói anh yêu Băng Thủy đột nhiên anh có chút khó chịu uống nhiều rượu hơn.
Anh uống rượu không biết bao nhiêu trai khiến cậu bạn ngooif cạnh lắc đầu ngăn cản.
- Thôi! Uống vậy được rồi, mau về thôi.
Nghe người bạn mình nói vậy anh mới mơ màng mở mắt đầy mờ ảo lên tiếng.
- Băng Thiên!
Tử Phong đưa tay lên vuốt mặt Minh Triết khiến anh khó chịu mà hắt tay Tử Phong ra.
- Cái tên hồ đồ này! Tôi là Chu Minh Triết không phải Bạch Băng Thiên.
Nhưng dù cho Minh Triết có nói gì đi chăng nữa thì Tử Phong cũng rơi vào mộng tưởng. Vất vả lắm Chu Minh Triết mới đưa được Dương Tử Phong lên xe.
- Lái đi!
Đột nhiên điện thoại Chu Minh Triết vang lên.
- Alo!
- [Chủ Tịch! Khi nào cậu về?]
- Có việc gì?
- [Lão phu nhân yêu cầu cậu mang con dây về.]
- Băng Thiên...
- Này! Đừng động lung tung.
Tút tút tút...
Đầu dây bên kia vang lên tiếng tút dài khiến cho người đo hoang mang.
- Thôi xong! Chủ tịch hỏng rồi, phải mau về báo với lão phu nhân.
Còn Chu Minh Triết thì lạnh gáy nhưng anh đang rất cực nhọc sử lý Tử Phong.
- Thế mà nói không yêu Băng Thiên, 1-2 nói yêu Băng thủy vậy mà giờ gọi tên người ta không ngừng. Đúng là miệng cứng để rồi sau này mệt mỏi nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.