Chương 5: Quân đội
Bé Heo
23/04/2023
Năm anh 18 tuổi. Anh đi quân đội trước đến khi nào cô 18 thì Dương Phúc Kiến sẽ đưa cô đến đó huấn luyện cùng anh. Tử Phong đi trước 2 năm để huấn luyện.
Cuối cùng cũng đến năm 2 chị em cô 18 tuổi. Băng Thiên được ông đưa đến quân đội để huấn luyện thành chuyên viên chuyên nghiệp cùng anh lãnh đạo băng đảng. Còn Băng Thủy thì sang nước ngoài du học theo ước mơ của cô.
Vì ông là Đại Tướng trong quân đội nên không thể ra mặt cho cô vào quân đội sẽ bị mọi người nói cô nhờ cậy sợ cô bị tủi nhục nên cô vào chỉ là người báo danh vào như người bình thường.
Khi cô vào đây mới mấy ngày đâu tiên không quen biết ai lại còn chưa biết võ nhiều nên hay bị sẻ xói, ức hiếp nhưng họ đâu biết rằng sau này cô là 1 người không ai dám động vào. Ở đây khoảng 1 tháng cực khổ cô mới biết chỉ mới 2 năm anh đã lên chức Thượng Tướng không biết đã cướp đi bao nhiêu trái tim của thiếu nữ nơi đây.
- Chào bạn! Mình có thể ngồi đây không?
Đột nhiên từ đâu 1 chàng trai khôi ngô tuấn tú đi đến bàn ăn cơm của cô bắt chuyện. Cô ngước lên nhìn người đàn ông đó rồi tiếp tục ăn không nói chuyện với anh.
Thấy cô có vẻ lạnh lùng xa cách anh vẫn kiên định bắt chuyện.
- Bạn mới vào quân đội sao?
- Ừm!
Cô vẫn kiệm lời trả lời.
- Bạn tên gì vậy? Mình tên Lạc Tử.
- Băng Thiên!
Kể từ đó anh hay tiếp cận nói chuyện quan tâm cô hơn, khoảng cách của 2 người cũng gần hơn. Dần dần cô cũng không còn lạnh lùng với anh nữa. Nơi đây cuối cùng cô cũng có 1 người bạn để nói chuyện. Anh hơn cô 2 tuổi nên xưng anh em.
- Băng Thiên!
- Dạ!
- Em xong chưa?
- Em xong rồi! Em ra ngay đây.
Cô vội vàng mặc quân phục rồi bước ra ngoài. Anh nắm tay cô kéo đi.
- Nhanh đi! Hôm nay Đại Tá đến kiểm tra đó.
Anh thúc giục cô kéo đi, trên đường đi 2 người có nghe thấy tiếng kêu cứu mới dừng lại để xem ai thì bất ngờ bên trong bụi dậm có 1 người con gái tóc ngắn mặc quân phục họ đoán chắc cùng là người trong quân đội nên chạy lại cứu cô ta.
Sau khi được Lạc Tử cứu lên cô mới nhìn thấy cô gái này có chút quen mặt.
- Cậu có sao không?
- Mình không sao.
- Cậu tên gì?
- Mình tên Dung Thanh! Chắc cậu là Băng Thiên phải không?
- Sao cậu biết mình?
Cô hơi bất ngờ khi cô ấy hỏi vậy.
- Chúng ta cùng chung phòng nên tớ nhớ mà.
- Thảo nào tớ thấy hơi quen. Nhưng tại sao cậu bị rơi xuống đây vậy?
- Hôm nay mình đến chỗ tập chung thì không may bị trượt chân ngã nên mới rớt xuống đây. Cảm ơn 2 cậu đã cứu giúp.
- Không có gì! Chúng ta mau đi thôi không muộn. Cậu có đi được không?
- Không sao! Mình đi được.
Nói rồi 2 người bước lên mà đi còn Lạc Tử nãy giờ như được đóng vai cái bóng và người câm. Đành lặng lẽ tiếp tục đi theo 2 người. Từ đó cô lại có thêm 1 người bạn nữa. 1 nhóm 3 người đi đâu cũng có nhau nói chuyện cười đùa vui vẻ khiến người khác ghét cô hơn. Vì ở đây về phía nam quân sĩ thì anh là người đẹp trai nhất cũng đã cướp mất rất nhiều trái tim của cô gái nơi đây.
Những người ghét cô thì thường là con gái vì từ lúc cô bước vào bao nhiêu anh nhìn của con trai đều nhìn cô 1 cách say đắm không những thế còn cướp đi vị trí người xinh đẹp nhất của chị Lăng người cũng gọi là khá giỏi nơi đây.
Đột nhiên không biết hôm nay cơn gió nào kéo cô ta đến đây gây sự với cô mà không biết hôm nay là 1 sai lầm.
Bình thường quân đội sẽ có ngày chủ nhật được nghỉ nên họ dủ nhau ra ngoài vui chơi thì từ đâu Lăng Tịnh bước đên hùng hổ đứng chắn trước mặt cô.
- Cô muốn gì?
Lúc này Lạc Tử đứng chắn trước mặt cô che chở cho 2 cô gái.
- Đây không phải việc của anh mau tránh ra.
5 đệ tử của cô ta bước lên nói thay cô ta. Lúc này Băng Thiên biết người cô ta muốn nhắm đến là mình vì không muốn liên lụy đến 2 người bạn nên cô bước lên trước nói.
- Chắc cô tìm tôi, có việc gì thì nói luôn đi.
- Con ả này! Mày thích hóng hách không? Gặp chị Lăng mà không biết chào à?
- Tại sao tôi phải chào? Tôi quen cô ta sao?
Nghe cô nói vậy mấy người kia tức giận hằm hằm sát khí.
- Mày giỏi đó có dám đấu với tao không?
Một người con gái mặt hóng hách bước đến hỏi nhìn từ trên xuống dưới thấy bóng dáng nhỏ bé của cô thì nhếch môi cười khinh bỉ. Nghe thấy lời thách đấu của cô ta Lạc Tử có chút bực mình vì cô mới vào được mấy tháng trình độ không thể bằng bọn họ nếu thách đấu thì cô sẽ thiệt. Nhưng cô lại chấp nhận lời thách đấu của họ.
Tại khu sân đấu bên ngoài quân khu. Cô đã bước lên sàn nhưng đột nhiên cô cất tiếng khiến ai cũng bất ngờ còn có những người cười chế nhạo.
- Tôi muốn đấu với cô ta.
Băng Thiên chỉ tay về phía Lăng Tịnh, lúc đầu cô ta cũng có chút bất ngờ nhưng thấy khí thế của cô rất có hào khí nên Lăng Tịnh đã chấp nhận để cho cô biết thế nào là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Nhưng Lăng Tịnh đã suy nghĩ sai về Băng Thiên. Mỗi lần cô ta ra đòn cô đều né được hơn nữa lại còn rất nhanh nhẹn. Người bên ngoài cuộc nhìn vào thì có thể nhìn thấy 2 người đánh tay đôi nhưng không, trên sân đấu 2 người đang đánh thì rất rõ về thực lực của đôi phương.
Lăng Tịnh có thể nhìn ra Băng Thiên đã nhường mình rất nhiều. Lăng Tịnh có rất nhiều sơ hở nhưng Băng Thiên lại coi như không thấy chỉ đánh tay đôi với cô ta cho đến khi cô ta mệt thì công bố 2 người hòa.
Cũng nhờ cú đấu đó mà 2 người trở thành bạn thân, từ đó tiếng danh của cô vang lên và càng ngày cô càng mạnh mẽ quyết liệt hơn khiến ai cũng khiếp sợ đến cả đàn ông cũng không thể đánh lại với cô. Cô không chấp nhận bất cứ chức vụ nào cô chỉ đến đây để huấn luyện khiến mọi người trong đây dần dần cũng dễ mến và thân thuộc với cô hơn. Cô bắt đầu cười trở lại.
1 nụ cười hồn nhiên trong sáng khiến cho Lạc Tử bị rơi vào lưới tình đó nhưng cô hết lần này đến lần khác né tránh anh ai cũng có thể nhìn ra tầm tình của anh và cũng nhìn thấy sự cự tuyệt về tình cảm trai gái với anh vì cô luôn chỉ coi anh như 1 người anh trai hơn nữa trong tim cô có 1 bóng hình không thể trôn vùi được.
Nhìn thấy sự sự tuyệt đó của cô anh cũng đành ngậm ngùi chôn nó sâu tron gtim mà chấp nhận làm anh trai cô.
Cô vào đây gần được 1 năm rồi và cuối cùng Tử Phong và Lăng Tịnh thăng chức. Tử Phong là Trung tá và Lăng Tịnh là người phụ nữ đầu tiên là Thiếu Tá. Mặc dù chắc vụ của 2 người cao nhưng không hề quên 2 cô bạn thân là Băng Thiên và Dung Thanh.
...
Hôm nay có 4 vị cấp bậc cao nhất về kiểm tra, cuối cùng đến đây lâu như vậy rồi cuối cùng cô cũng được gặp anh.
Cuối cùng cũng đến năm 2 chị em cô 18 tuổi. Băng Thiên được ông đưa đến quân đội để huấn luyện thành chuyên viên chuyên nghiệp cùng anh lãnh đạo băng đảng. Còn Băng Thủy thì sang nước ngoài du học theo ước mơ của cô.
Vì ông là Đại Tướng trong quân đội nên không thể ra mặt cho cô vào quân đội sẽ bị mọi người nói cô nhờ cậy sợ cô bị tủi nhục nên cô vào chỉ là người báo danh vào như người bình thường.
Khi cô vào đây mới mấy ngày đâu tiên không quen biết ai lại còn chưa biết võ nhiều nên hay bị sẻ xói, ức hiếp nhưng họ đâu biết rằng sau này cô là 1 người không ai dám động vào. Ở đây khoảng 1 tháng cực khổ cô mới biết chỉ mới 2 năm anh đã lên chức Thượng Tướng không biết đã cướp đi bao nhiêu trái tim của thiếu nữ nơi đây.
- Chào bạn! Mình có thể ngồi đây không?
Đột nhiên từ đâu 1 chàng trai khôi ngô tuấn tú đi đến bàn ăn cơm của cô bắt chuyện. Cô ngước lên nhìn người đàn ông đó rồi tiếp tục ăn không nói chuyện với anh.
Thấy cô có vẻ lạnh lùng xa cách anh vẫn kiên định bắt chuyện.
- Bạn mới vào quân đội sao?
- Ừm!
Cô vẫn kiệm lời trả lời.
- Bạn tên gì vậy? Mình tên Lạc Tử.
- Băng Thiên!
Kể từ đó anh hay tiếp cận nói chuyện quan tâm cô hơn, khoảng cách của 2 người cũng gần hơn. Dần dần cô cũng không còn lạnh lùng với anh nữa. Nơi đây cuối cùng cô cũng có 1 người bạn để nói chuyện. Anh hơn cô 2 tuổi nên xưng anh em.
- Băng Thiên!
- Dạ!
- Em xong chưa?
- Em xong rồi! Em ra ngay đây.
Cô vội vàng mặc quân phục rồi bước ra ngoài. Anh nắm tay cô kéo đi.
- Nhanh đi! Hôm nay Đại Tá đến kiểm tra đó.
Anh thúc giục cô kéo đi, trên đường đi 2 người có nghe thấy tiếng kêu cứu mới dừng lại để xem ai thì bất ngờ bên trong bụi dậm có 1 người con gái tóc ngắn mặc quân phục họ đoán chắc cùng là người trong quân đội nên chạy lại cứu cô ta.
Sau khi được Lạc Tử cứu lên cô mới nhìn thấy cô gái này có chút quen mặt.
- Cậu có sao không?
- Mình không sao.
- Cậu tên gì?
- Mình tên Dung Thanh! Chắc cậu là Băng Thiên phải không?
- Sao cậu biết mình?
Cô hơi bất ngờ khi cô ấy hỏi vậy.
- Chúng ta cùng chung phòng nên tớ nhớ mà.
- Thảo nào tớ thấy hơi quen. Nhưng tại sao cậu bị rơi xuống đây vậy?
- Hôm nay mình đến chỗ tập chung thì không may bị trượt chân ngã nên mới rớt xuống đây. Cảm ơn 2 cậu đã cứu giúp.
- Không có gì! Chúng ta mau đi thôi không muộn. Cậu có đi được không?
- Không sao! Mình đi được.
Nói rồi 2 người bước lên mà đi còn Lạc Tử nãy giờ như được đóng vai cái bóng và người câm. Đành lặng lẽ tiếp tục đi theo 2 người. Từ đó cô lại có thêm 1 người bạn nữa. 1 nhóm 3 người đi đâu cũng có nhau nói chuyện cười đùa vui vẻ khiến người khác ghét cô hơn. Vì ở đây về phía nam quân sĩ thì anh là người đẹp trai nhất cũng đã cướp mất rất nhiều trái tim của cô gái nơi đây.
Những người ghét cô thì thường là con gái vì từ lúc cô bước vào bao nhiêu anh nhìn của con trai đều nhìn cô 1 cách say đắm không những thế còn cướp đi vị trí người xinh đẹp nhất của chị Lăng người cũng gọi là khá giỏi nơi đây.
Đột nhiên không biết hôm nay cơn gió nào kéo cô ta đến đây gây sự với cô mà không biết hôm nay là 1 sai lầm.
Bình thường quân đội sẽ có ngày chủ nhật được nghỉ nên họ dủ nhau ra ngoài vui chơi thì từ đâu Lăng Tịnh bước đên hùng hổ đứng chắn trước mặt cô.
- Cô muốn gì?
Lúc này Lạc Tử đứng chắn trước mặt cô che chở cho 2 cô gái.
- Đây không phải việc của anh mau tránh ra.
5 đệ tử của cô ta bước lên nói thay cô ta. Lúc này Băng Thiên biết người cô ta muốn nhắm đến là mình vì không muốn liên lụy đến 2 người bạn nên cô bước lên trước nói.
- Chắc cô tìm tôi, có việc gì thì nói luôn đi.
- Con ả này! Mày thích hóng hách không? Gặp chị Lăng mà không biết chào à?
- Tại sao tôi phải chào? Tôi quen cô ta sao?
Nghe cô nói vậy mấy người kia tức giận hằm hằm sát khí.
- Mày giỏi đó có dám đấu với tao không?
Một người con gái mặt hóng hách bước đến hỏi nhìn từ trên xuống dưới thấy bóng dáng nhỏ bé của cô thì nhếch môi cười khinh bỉ. Nghe thấy lời thách đấu của cô ta Lạc Tử có chút bực mình vì cô mới vào được mấy tháng trình độ không thể bằng bọn họ nếu thách đấu thì cô sẽ thiệt. Nhưng cô lại chấp nhận lời thách đấu của họ.
Tại khu sân đấu bên ngoài quân khu. Cô đã bước lên sàn nhưng đột nhiên cô cất tiếng khiến ai cũng bất ngờ còn có những người cười chế nhạo.
- Tôi muốn đấu với cô ta.
Băng Thiên chỉ tay về phía Lăng Tịnh, lúc đầu cô ta cũng có chút bất ngờ nhưng thấy khí thế của cô rất có hào khí nên Lăng Tịnh đã chấp nhận để cho cô biết thế nào là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Nhưng Lăng Tịnh đã suy nghĩ sai về Băng Thiên. Mỗi lần cô ta ra đòn cô đều né được hơn nữa lại còn rất nhanh nhẹn. Người bên ngoài cuộc nhìn vào thì có thể nhìn thấy 2 người đánh tay đôi nhưng không, trên sân đấu 2 người đang đánh thì rất rõ về thực lực của đôi phương.
Lăng Tịnh có thể nhìn ra Băng Thiên đã nhường mình rất nhiều. Lăng Tịnh có rất nhiều sơ hở nhưng Băng Thiên lại coi như không thấy chỉ đánh tay đôi với cô ta cho đến khi cô ta mệt thì công bố 2 người hòa.
Cũng nhờ cú đấu đó mà 2 người trở thành bạn thân, từ đó tiếng danh của cô vang lên và càng ngày cô càng mạnh mẽ quyết liệt hơn khiến ai cũng khiếp sợ đến cả đàn ông cũng không thể đánh lại với cô. Cô không chấp nhận bất cứ chức vụ nào cô chỉ đến đây để huấn luyện khiến mọi người trong đây dần dần cũng dễ mến và thân thuộc với cô hơn. Cô bắt đầu cười trở lại.
1 nụ cười hồn nhiên trong sáng khiến cho Lạc Tử bị rơi vào lưới tình đó nhưng cô hết lần này đến lần khác né tránh anh ai cũng có thể nhìn ra tầm tình của anh và cũng nhìn thấy sự cự tuyệt về tình cảm trai gái với anh vì cô luôn chỉ coi anh như 1 người anh trai hơn nữa trong tim cô có 1 bóng hình không thể trôn vùi được.
Nhìn thấy sự sự tuyệt đó của cô anh cũng đành ngậm ngùi chôn nó sâu tron gtim mà chấp nhận làm anh trai cô.
Cô vào đây gần được 1 năm rồi và cuối cùng Tử Phong và Lăng Tịnh thăng chức. Tử Phong là Trung tá và Lăng Tịnh là người phụ nữ đầu tiên là Thiếu Tá. Mặc dù chắc vụ của 2 người cao nhưng không hề quên 2 cô bạn thân là Băng Thiên và Dung Thanh.
...
Hôm nay có 4 vị cấp bậc cao nhất về kiểm tra, cuối cùng đến đây lâu như vậy rồi cuối cùng cô cũng được gặp anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.