Chương 18: Tra hỏi
Bé Heo
23/04/2023
Tại biệt thự Dương gia.
- Sao em về mà không nói cho chị biết?
Băng Thiên lên tiếng hỏi vừa nói vừa gấp quần áo bỏ vào tủ cho Băng Thủy còn cô thì đang sờ lên môi mình tủm tỉm cười không biết tại sao?
Kể từ lúc bị Minh Triết ép vào tường nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh lại còn lấm tấm mồ hôi với làn da trắng săn chắc khiến cô say đắm khi bị anh cưỡng hôn thì cũng có chút giật mình, bất ngờ nhưng nụ hôn ấy lại rất cuốn khiến cô say đắm.
Thấy em mình cứ sờ lên môi rồi lại tủm tỉm cười khiến Băng Thiên nhìn vào thì hiểu ra em mình đang trong tình trạng gì.
Cô huých vai đứa em gái đang ngồi trên giường chôn chân vào chăn.
- Này! Em đang tơ tưởng ai vậy.
Nghe thấy cô gọi Băng Thủy giật mình lên tiếng.
- Chị...chị nói gì vậy?
- Nào! Nói thật đi, em đang yêu đúng không?
Bị nói đúng tim đen khiến Băng Thủy đỏ mặt chui tọt vào chăn tránh ánh mắt dò xét của cô.
- Nào...nào có chứ?
- Còn chối! Mau chui ra đây.
Băng Thiên không cho em mình chạy thoát kéo chăn ra mà cù léc.
- Haa...Đừng mà chị! Em nhột.
2 chị em đang nô đùa bên ngoài đã có người phụ nữ hiền từ mang đồ ăn tối đến mở cửa.
- Này! Mẹ mang đồ ăn tối đến mau lại đây ăn đi.
- Mẹ!
Nhìn thấy bà Dương xuất hiện như 1 vị cứu tinh mà thoát khỏi chăn chạy ra ôm bà. Còn Băng Thiên thấy bà cầm khay đồ ăn thì vội chạy lại cầm lấy đặt lên bàn.
- Mẹ! Người xem, chị bắt nạt con kìa.
Băng Thủy nủng nịu ôm bà ngồi giường nói, bà thấy vậy thì 1 tay vòng qua vai ôm cô còn 1 tay thì xoa đầu cô đầy trìu mến còn Băng Thiên thì cười cười nhìn đồ ăn. Bà lên tiếng hỏi Băng Thiên.
- Sao con lại trêu em?
Cô đang húp miếng súp nghe bà nói thì lên tiếng.
- Bà chủ! Người khồn biết đâu, con bé có người thương thầm rồi đó.
Nghe vậy bà bất ngờ nhìn Băng Thủy mà nói.
- Thật sao?
Băng Thủy lên tiếng nói.
- Không có mà, người đừng nghe chị.
- Em còn chối.
Nghe vậy bà mỉm cười nhìn 2 đứa con gái thân yêu của mình. Thật ra từ lúc hỏi ý kiến của Băng Thiên thấy 2 người không muốn đến với nhau nhưng bà có thể nhìn ra Băng Thiên yêu Tử Phong đến mức nào nhưng thấy cô không có ý định lấy anh thì tính hỏi Băng Thủy giờ đây nghe nói cô có người thương thì bà vui mừng.
- Nào! Con nói thật cho mẹ nghe, đùng dối mẹ.
Thấy không thể qua mắt được bà nên cô đành e thẹn nói.
- Thật ra...con mới gặp người ta ở quán bar hơn nữa giúp người ấy thoát khỏi đám lưu manh nhưng người ấy lại cướp đi nụ hôn đầu của con vì quá bất ngờ nên con không kịp hỏi tên mà chạy đi.
Nghe xong bà Dương há hốc mồm còn cô thì đang tính bỏ miếng cá viên chiên vào miệng thì bất ngờ mà rơi xuống dưới. Cô chạy lại hỏi Băng Thiên không ngoại trừ bà Dương.
- Nó là đứa nào?/Nó là đứa nào?
Thấy cả 2 người nhìn mình chằm chằm hỏi thì Băng Thiên chui tọt vào chăn lần nữa.
- Aiza! 2 người đừng hỏi nữa mà, con có biết là ai đâu.
Nghe câu chuyện Băng Thủy nói khiến 2 người đành chịu không trêu nữa.
Đột nhiên điện thoại của cô vang lên.
- [Chuyện vừa nãy anh xin lỗi! Anh có chuyện muốn nhờ em mong em giúp đỡ.]
Nghe câu nhắn mà cô không hiểu gì nhưng khi nghe nói có chuyện muốn nhờ thì cô mới ra ngoài gọi điện cho anh nói.
- [Băng Thiên à! Anh xin lỗi nhưng giờ anh rất cần sợ giúp đỡ của em.]
- Anh nói đi!
- [Em có thể giả làm người yêu của anh được không?]
Nghe anh nói cô á khẩu mất 5 giây rồi mới nói tiếp.
- Anh đang nói gì vậy?
- [Em giúp anh được không? Mẹ anh bắt mai dẫn người yêu về mà anh không có nên chỉ biết nhờ em giúp.]
- Nhưng...nhưng mà...
Không để cô nói thêm Chu Minh Triết đã lên tiếng.
- [Em yên tâm! Chỉ giả làm hôm mai thôi rồi sau này anh sẽ giải thích với mẹ.]
Thấy anh cần gấp hơn nữa cô cũng đã thất hẹn với anh 1 lần nên cô đành chấp nhận giúp anh.
- Thôi được rồi! Em sẽ giúp anh coi như trả nợ.
- [Cảm ơn em!]
Cô cúp điện thoại thở dài còn người bên kia thì reo vui sung sướng. Cô quay lại tính vào nhà thì bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Tử Phong đang nhìn mình chằm chằm.
- Cậu...cậu chủ!
Anh không nói gì mà đi vào trong nhà đi thằng lên lầu khiến cô khó hiểu nhưng cánh tay đang rỉ máu của anh đã đập vào mắt cô. Bây giờ cô rất lo cho anh nhưng lại không dám lên xử lý vết thương cho anh nhưng con tim đã đánh bại lí trí nên cô đã cầm hộp cứu thương bước lên lầu.
Cánh cửa mở ra không thấy anh đâu cô toan bước ra ngoài cũng là lúc anh bước ra từ phòng tắm chỉ quấn độc chiếc khăn ngang eo khiến cô thẹn thùng mà đưa ánh mắt ra chỗ khác.
Nhìn thấy cô thì anh vẫn thản nhiên lau đầu mà ngồi lên giường không nói gì. Thấy vậy cô lên tiếng nói.
- Cậu...cậu chủ! Cậu bị thương rồi, em có mang hộp cứu thương lên cho cậu xử lý vết thương em xin phép ra ngoài.
- Đứng lại!
Anh lên tiếng lạnh băng ra lệnh cho cô không bước thêm bước nữa cô lên tiếng hỏi.
- Cậu...cậu còn chuyện gì cần sai khiến ạ?
- Tôi không bôi được, cô lại đây bôi cho tôi.
Nghe thấy vậy cô đành quay lại xử lý cho anh nhưng không hiểu sao khi ở riêng với anh lại run không thể hiểu nổi.
- Vừa nãy nói chuyện với ai.
Nghe anh hỏi thì cô cũng đoán ra là anh hỏi ai không nhanh không chậm cô lên tiếng trả lời.
- Dạ! Em nói chuyện với bạn.
- Bạn nào?
- Ờ...
Cô không biết phải trả lời như thế nào nhìn anh cứ như người chồng đang rò xét vợ.
- Sao? Không nói được à?
- Bạn...bạn mới quen.
- Trai hay gái?
Nghe đến đây cô sợ đến mất mật không hiểu sao lại sợ như vậy dù sao anh và cô cũng chỉ là chủ tớ nhưng không hiểu sao cô lại sợ cứ như sợ anh hiểu lầm.
- Tra...trai ạ!
Nghe đến đây hàn khí trong người anh mạnh mẹ hơn nắm chặt lấy tay cô mà gằn giọng.
- Sao cô dám quen bạn là trai?
- Cậu...cậu, tôi đau.
Cô nhăn mặt đau đớn nhìn rạch máu giận ở mắt của anh mà sợ hãi, anh đột nhiên đưa môi lại gần môi cô tính hôn thì bị cánh cửa vang lên mà dừng lại trong khi mới chỉ cảm nhận được hơi ấm từ môi cô tỏa ra nhưng chưa kịp áp môi vào nhau khiến anh khó chịu.
- Anh Phong! Chị hai có đây không anh?
Anh rời khỏi cô mà lên tiếng.
- Em vào đi!
Băng Thủy mở cánh cửa ra tay xách 1 bọc đỏ bước vào thấy cô thì lên tiếng.
- Chị hai! Em tìm chị mãi. À hơn nữa em có mang quà cho anh nè.
Thấy Băng Thủy như vị cứu tinh cô vội đứng lên chạy ra ngoài còn không quên để lại câu nói.
- Em ở lại nói chuyện với cậu chủ đi nhé, chị về phòng trước đây.
Thấy cô đi thì anh tiếc nuối nhìn theo mà tức giận vì đã để cô chạy thoát.
@Tạm thời mình sẽ không viết chuyện nữa sau 2-3 hôm nữa minh sẽ tiếp tục viết tiếp nhé. Cảm ơn các bạn đã theo dõi chuyện.
- Sao em về mà không nói cho chị biết?
Băng Thiên lên tiếng hỏi vừa nói vừa gấp quần áo bỏ vào tủ cho Băng Thủy còn cô thì đang sờ lên môi mình tủm tỉm cười không biết tại sao?
Kể từ lúc bị Minh Triết ép vào tường nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh lại còn lấm tấm mồ hôi với làn da trắng săn chắc khiến cô say đắm khi bị anh cưỡng hôn thì cũng có chút giật mình, bất ngờ nhưng nụ hôn ấy lại rất cuốn khiến cô say đắm.
Thấy em mình cứ sờ lên môi rồi lại tủm tỉm cười khiến Băng Thiên nhìn vào thì hiểu ra em mình đang trong tình trạng gì.
Cô huých vai đứa em gái đang ngồi trên giường chôn chân vào chăn.
- Này! Em đang tơ tưởng ai vậy.
Nghe thấy cô gọi Băng Thủy giật mình lên tiếng.
- Chị...chị nói gì vậy?
- Nào! Nói thật đi, em đang yêu đúng không?
Bị nói đúng tim đen khiến Băng Thủy đỏ mặt chui tọt vào chăn tránh ánh mắt dò xét của cô.
- Nào...nào có chứ?
- Còn chối! Mau chui ra đây.
Băng Thiên không cho em mình chạy thoát kéo chăn ra mà cù léc.
- Haa...Đừng mà chị! Em nhột.
2 chị em đang nô đùa bên ngoài đã có người phụ nữ hiền từ mang đồ ăn tối đến mở cửa.
- Này! Mẹ mang đồ ăn tối đến mau lại đây ăn đi.
- Mẹ!
Nhìn thấy bà Dương xuất hiện như 1 vị cứu tinh mà thoát khỏi chăn chạy ra ôm bà. Còn Băng Thiên thấy bà cầm khay đồ ăn thì vội chạy lại cầm lấy đặt lên bàn.
- Mẹ! Người xem, chị bắt nạt con kìa.
Băng Thủy nủng nịu ôm bà ngồi giường nói, bà thấy vậy thì 1 tay vòng qua vai ôm cô còn 1 tay thì xoa đầu cô đầy trìu mến còn Băng Thiên thì cười cười nhìn đồ ăn. Bà lên tiếng hỏi Băng Thiên.
- Sao con lại trêu em?
Cô đang húp miếng súp nghe bà nói thì lên tiếng.
- Bà chủ! Người khồn biết đâu, con bé có người thương thầm rồi đó.
Nghe vậy bà bất ngờ nhìn Băng Thủy mà nói.
- Thật sao?
Băng Thủy lên tiếng nói.
- Không có mà, người đừng nghe chị.
- Em còn chối.
Nghe vậy bà mỉm cười nhìn 2 đứa con gái thân yêu của mình. Thật ra từ lúc hỏi ý kiến của Băng Thiên thấy 2 người không muốn đến với nhau nhưng bà có thể nhìn ra Băng Thiên yêu Tử Phong đến mức nào nhưng thấy cô không có ý định lấy anh thì tính hỏi Băng Thủy giờ đây nghe nói cô có người thương thì bà vui mừng.
- Nào! Con nói thật cho mẹ nghe, đùng dối mẹ.
Thấy không thể qua mắt được bà nên cô đành e thẹn nói.
- Thật ra...con mới gặp người ta ở quán bar hơn nữa giúp người ấy thoát khỏi đám lưu manh nhưng người ấy lại cướp đi nụ hôn đầu của con vì quá bất ngờ nên con không kịp hỏi tên mà chạy đi.
Nghe xong bà Dương há hốc mồm còn cô thì đang tính bỏ miếng cá viên chiên vào miệng thì bất ngờ mà rơi xuống dưới. Cô chạy lại hỏi Băng Thiên không ngoại trừ bà Dương.
- Nó là đứa nào?/Nó là đứa nào?
Thấy cả 2 người nhìn mình chằm chằm hỏi thì Băng Thiên chui tọt vào chăn lần nữa.
- Aiza! 2 người đừng hỏi nữa mà, con có biết là ai đâu.
Nghe câu chuyện Băng Thủy nói khiến 2 người đành chịu không trêu nữa.
Đột nhiên điện thoại của cô vang lên.
- [Chuyện vừa nãy anh xin lỗi! Anh có chuyện muốn nhờ em mong em giúp đỡ.]
Nghe câu nhắn mà cô không hiểu gì nhưng khi nghe nói có chuyện muốn nhờ thì cô mới ra ngoài gọi điện cho anh nói.
- [Băng Thiên à! Anh xin lỗi nhưng giờ anh rất cần sợ giúp đỡ của em.]
- Anh nói đi!
- [Em có thể giả làm người yêu của anh được không?]
Nghe anh nói cô á khẩu mất 5 giây rồi mới nói tiếp.
- Anh đang nói gì vậy?
- [Em giúp anh được không? Mẹ anh bắt mai dẫn người yêu về mà anh không có nên chỉ biết nhờ em giúp.]
- Nhưng...nhưng mà...
Không để cô nói thêm Chu Minh Triết đã lên tiếng.
- [Em yên tâm! Chỉ giả làm hôm mai thôi rồi sau này anh sẽ giải thích với mẹ.]
Thấy anh cần gấp hơn nữa cô cũng đã thất hẹn với anh 1 lần nên cô đành chấp nhận giúp anh.
- Thôi được rồi! Em sẽ giúp anh coi như trả nợ.
- [Cảm ơn em!]
Cô cúp điện thoại thở dài còn người bên kia thì reo vui sung sướng. Cô quay lại tính vào nhà thì bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Tử Phong đang nhìn mình chằm chằm.
- Cậu...cậu chủ!
Anh không nói gì mà đi vào trong nhà đi thằng lên lầu khiến cô khó hiểu nhưng cánh tay đang rỉ máu của anh đã đập vào mắt cô. Bây giờ cô rất lo cho anh nhưng lại không dám lên xử lý vết thương cho anh nhưng con tim đã đánh bại lí trí nên cô đã cầm hộp cứu thương bước lên lầu.
Cánh cửa mở ra không thấy anh đâu cô toan bước ra ngoài cũng là lúc anh bước ra từ phòng tắm chỉ quấn độc chiếc khăn ngang eo khiến cô thẹn thùng mà đưa ánh mắt ra chỗ khác.
Nhìn thấy cô thì anh vẫn thản nhiên lau đầu mà ngồi lên giường không nói gì. Thấy vậy cô lên tiếng nói.
- Cậu...cậu chủ! Cậu bị thương rồi, em có mang hộp cứu thương lên cho cậu xử lý vết thương em xin phép ra ngoài.
- Đứng lại!
Anh lên tiếng lạnh băng ra lệnh cho cô không bước thêm bước nữa cô lên tiếng hỏi.
- Cậu...cậu còn chuyện gì cần sai khiến ạ?
- Tôi không bôi được, cô lại đây bôi cho tôi.
Nghe thấy vậy cô đành quay lại xử lý cho anh nhưng không hiểu sao khi ở riêng với anh lại run không thể hiểu nổi.
- Vừa nãy nói chuyện với ai.
Nghe anh hỏi thì cô cũng đoán ra là anh hỏi ai không nhanh không chậm cô lên tiếng trả lời.
- Dạ! Em nói chuyện với bạn.
- Bạn nào?
- Ờ...
Cô không biết phải trả lời như thế nào nhìn anh cứ như người chồng đang rò xét vợ.
- Sao? Không nói được à?
- Bạn...bạn mới quen.
- Trai hay gái?
Nghe đến đây cô sợ đến mất mật không hiểu sao lại sợ như vậy dù sao anh và cô cũng chỉ là chủ tớ nhưng không hiểu sao cô lại sợ cứ như sợ anh hiểu lầm.
- Tra...trai ạ!
Nghe đến đây hàn khí trong người anh mạnh mẹ hơn nắm chặt lấy tay cô mà gằn giọng.
- Sao cô dám quen bạn là trai?
- Cậu...cậu, tôi đau.
Cô nhăn mặt đau đớn nhìn rạch máu giận ở mắt của anh mà sợ hãi, anh đột nhiên đưa môi lại gần môi cô tính hôn thì bị cánh cửa vang lên mà dừng lại trong khi mới chỉ cảm nhận được hơi ấm từ môi cô tỏa ra nhưng chưa kịp áp môi vào nhau khiến anh khó chịu.
- Anh Phong! Chị hai có đây không anh?
Anh rời khỏi cô mà lên tiếng.
- Em vào đi!
Băng Thủy mở cánh cửa ra tay xách 1 bọc đỏ bước vào thấy cô thì lên tiếng.
- Chị hai! Em tìm chị mãi. À hơn nữa em có mang quà cho anh nè.
Thấy Băng Thủy như vị cứu tinh cô vội đứng lên chạy ra ngoài còn không quên để lại câu nói.
- Em ở lại nói chuyện với cậu chủ đi nhé, chị về phòng trước đây.
Thấy cô đi thì anh tiếc nuối nhìn theo mà tức giận vì đã để cô chạy thoát.
@Tạm thời mình sẽ không viết chuyện nữa sau 2-3 hôm nữa minh sẽ tiếp tục viết tiếp nhé. Cảm ơn các bạn đã theo dõi chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.