Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người
Chương 198
Cái Bình Của Cửa Hàng Trái Cây
06/01/2024
Một bên khác.
Xung quanh trở về yên lặng.
Vệ sĩ bị Mặc Khuynh đâm cho hai châm sau khi sùi bọt mép thì rơi vào ngủ say, dường như không có đáng ngại gì lớn, A La bèn cho người khiêng anh ta vào căn phòng ở tầng một, nằm cùng với một vệ sĩ cũng bị trúng độc khác.
A La đứng trong phòng nhìn hai người bọn họ, nghĩ đến Sở Ương Ương ở tầng trên cũng đang chịu sự tra tấn của thứ "độc" này, lông mày không khỏi nhíu chặt.
Lúc này, có một người mở cửa đi vào, đưa điện thoại ra: "A La, là điện thoại của bác sĩ Ôn."
Không chỉ là cuộc gọi thông thường.
Mà là một cuộc gọi video.
Nghe thấy ba chữ "bác sĩ Ôn", A La không dám chậm trễ một giây nhận lấy điện thoại, dùng hai tay để nâng.
Trên màn hình điện thoại là Ôn Nghênh Tuyết đang ngồi trên sô pha, mái tóc dài hơi xoăn nhẹ để xoã, mặc một chiếc áo len dệt kim màu vàng nhạt toát lên sự nhã nhặn nhẹ nhàng, khuôn mặt mang theo ý cười, khiến người đối diện cảm thấy thoải mái.
Tuy còn trẻ nhưng vẫn có thể khiến người ta tin phục.
A La gọi: "Ôn tiểu thư."
Lòng bàn tay từ khi nào đã đổ một tầng mồ hôi.
Trong lòng căng thẳng.
"Tôi đã nghe qua sự việc," giọng nói của Ôn Nghênh Tuyết dịu dàng dễ nghe, "Phiền anh cho tôi xem triệu chứng bệnh của bọn họ."
"Vâng."
A La vội đáp.
Anh ta xoay camera cuộc gọi hướng về phía hai người vệ sĩ, cực kỳ cẩn thận quay lại từng góc độ, không dám bỏ sót bất cứ chi tiết nhỏ nào, đồng thời thuật lại chuyện "phát điên" vừa rồi.
Ôn Nghênh Tuyết đáp "Biết rồi".
Sau đó chỉ huy A La kiểm tra lần lượt từ mắt, đầu lưỡi, sau gáy, đến ngón tay, vân vân.
Hồi lâu sau, Ôn Nghênh Tuyết nhẹ giọng nói: "Độc gây ra triệu chứng bệnh thế này, tôi cũng đã từng nghe qua một hai."
Hai mắt A La sáng lên, bàn tay cũng đã run run: "Có thể giải ạ?"
Trên màn hình, Ôn Nghênh Tuyết bưng ly trà, từ cử chỉ đến dáng vẻ đều toát lên vẻ ôn nhã hiền lành, sau đó khẽ nhấp một ngụm.
"Loại độc này được ghi chép trong một cuốn sách có tên, không có tên tác giả, hiện tại không biết đã lưu lạc phương nào, tôi cũng chỉ nghe người ta nhắc đến." Ôn Nghênh Tuyết nhẹ nhàng nói, giọng nói không nhanh không chậm, "Khi độc phát cũng có triệu chứng bệnh như vậy."
A La nín thở chờ cô ta nói tiếp.
Nhưng, Ôn Nghênh Tuyết lại nói: "Rất đáng tiếc, tôi cũng không biết phối phương của thuốc giải. Không thể nhìn tận mắt, cũng không dám kê bừa đơn thuốc."
"..."
Trong phút chốc, trái tim A La như rơi xuống hầm băng.
Anh ta lập tức đề nghị Ôn Nghênh Tuyết đến đây một chuyến, hoặc anh ta có thể đưa ba người trúng độc đến Đế thành.
"Không cần." Ôn Nghênh Tuyết khẽ lắc đầu, "Tuy rằng độc này kỳ lạ, nhưng người trúng độc sẽ không chết. Gắng gượng qua mấy ngày là ổn, chẳng qua quá trình sẽ hơi khó khăn mà thôi."
A La quýnh lên: "Nhưng--"
"Với cả, mấy ngày tới có lẽ tôi sẽ không có thời gian." Ôn Nghênh Tuyết cười nói.
Ý tứ cự tuyệt rất rõ ràng.
Cũng chính là nói, cô ta sẽ không đích thân đến đây, đồng thời, dù có mang người đến Đế thành thì cô ta cũng sẽ không chữa.
Nhưng mà không dễ dàng gì mới tìm được người biết về độc này, A La sao có thể dễ dàng bỏ qua.
A La kiên trì nói: "Làm phiền Ôn tiểu thư nghĩ giúp cách khác cho."
Ôn Nghênh Tuyết nhấp một ngụm trà, rũ mắt trầm ngâm.
Sau đó, cô ta lại nâng mắt nhìn về phía điện thoại.
"Tôi thấy hai người này, triệu chứng bệnh một nhẹ một nặng, có thể do lượng ăn vào không giống nhau." Ôn Nghênh Tuyết chậm rãi mở miệng, "Không biết triệu chứng bệnh của Sở tiểu thư như thế nào?"
"Tôi lập tức--"
A La định đi lên tầng hai cho Ôn Nghênh Tuyết xem thử tình trạng của Sở Ương Ương.
Nhưng vừa bước chân qua cánh cửa, A La bỗng nhớ đến hai châm kia của Mặc Khuynh, thoáng chốc khựng lại.
"Không đúng." A La nhíu mày, "Hai người họ đều uống hết một chai, theo lý thì liều lượng như nhau. Vừa rồi có một cô gái cho họ hai châm, lẽ nào vấn đề chính là ở chỗ này?"
Ôn Nghênh Tuyết hơi ngẩn người, hỏi: "Châm cho vị nào?"
"Chính là người bên phải kia."
A La lại xoay camera, chỉ người vừa bị Mặc Khuynh đâm châm.
Ôn Nghênh Tuyết rất tuỳ ý nâng mắt nhìn lên màn hình, bỗng cảm thấy không thích hợp, hàng lông mày khẽ nhíu lại.
Cô lắc đầu: "Anh chắc chắn?"
"Chắc chắn." A La để nắm chắc hơn còn đi lên mấy bước nhìn cho rõ hơn, "Chính là anh ta. Vừa rồi anh ta nổi điên rồi làm loạn, đúng lúc đụng phải cô gái kia tìm đến."
Nghĩ đến việc người này rất có khả năng vì hai châm của Mặc Khuynh mà bệnh tình nghiêm trọng hơn, A La thầm cảm thấy may mắn vì đã kiên trì không cho cô vào xem bệnh, lại không nhịn được rủa thầm Mặc Khuynh.
Đúng là thành sự không đủ bại sự có thừa.
May là anh ta đã kiên trì.
Nếu không ngộ nhỡ Sở tiểu thư vì Mặc Khuynh mà bệnh tình nghiêm trọng hơn, hoặc là xảy ra vấn đề khác, vậy thì anh ta biết ăn nói thế nào với Sở gia đây?
"Cô ta nói mình biết y thuật, muốn vào xem thử, sau đó không nói hai lời đã đâm xuống hai châm." Sắc mặt A La trầm trọng, giọng nói còn mang theo phẫn nộ.
Ôn Nghênh Tuyết đặt chén trà xuống, hơi thu lại ý cười, nói: "La tiên sinh, sợ là anh đã hiểu sai rồi."
A La còn chưa hiểu: "Mời Ôn tiểu thư nói rõ ràng."
"Vị mà anh chỉ, triệu chứng bệnh nhẹ hơn." Ôn Nghênh Tuyết nói, còn đưa ra một phán đoán hợp lý, "Hoặc là bản thân anh ta uống vào lượng độc ít hơn, hoặc là nhờ chính hai châm vừa rồi mà độc trong người được giải."
"..."
A La há hốc miệng, nhất thời câm nín không nói thành lời.
"Không biết cô gái mà La tiên sinh nhắc đến kia tên họ là gì?" Ôn Nghênh Tuyết hỏi, trong ánh mắt có sự biến hoá rất nhỏ.
Cô gái.
Không nói hai lời đã dùng châm.
Không biết vì sao, trong đầu Ôn Nghênh Tuyết hiện ra hình ảnh của một người.
Mà --
Giây tiếp theo, đáp án của A La đã chứng thực suy đoán của Ôn Nghênh Tuyết.
"..."
Ý cười trên khoé môi Ôn Nghênh Tuyết cứng lại trong một cái chớp mắt, ngón tay bất giác hơi cuộn lại, nhưng không quá hai giây, sắc mặt của cô ta đã trở lại như thường.
Cô ta không nói chuyện, nhìn A La khẽ cười, lại nâng chén trà lên, nhấp một ngụm.
A La chờ một lúc, ngập ngừng lên tiếng: "Ôn tiểu thư?"
Ôn Nghênh Tuyết từ tốn nói: "Vị mà anh nói, trùng hợp tôi có biết."
"..."
A La kinh hãi.
Ôn Nghênh Tuyết nói: "Cô ấy là thôn trưởng mới nhậm chức của thôn Thần Y."
"Thôn Thần Y?"
Vẻ mặt A La mang theo hoài nghi.
Sự hiểu biết của anh ta với Trung y giới hạn trong Thần y thế gia, Ôn gia, còn lại thì hoàn toàn không biết gì cả.
Ôn Nghênh Tuyết không phải hướng dẫn viên du lịch, không giới thiệu thôn Thần Y cho anh ta.
Tạm dừng mấy giây, Ôn Nghênh Tuyết nâng mắt, nhẹ giọng nói: "Tình huống bên các anh tôi quả thật không thể giúp. Độc này dù sao cũng là từ miệng đi vào, đi bệnh viện rửa ruột có lẽ cũng sẽ đỡ phần nào, nếu không thì có thể gắng gượng chống đỡ. Nhưng nếu có một người có thể giải độc này, thì có lẽ chính là vị tên Mặc Khuynh đó."
"..."
A La ngây người, suy nghĩ hỗn loạn.
Ôn Nghênh Tuyết nhẹ nhàng cười: "Tôi còn có việc cần làm, chờ xong việc sẽ liên lạc cho Sở tiểu thư."
"... A, vâng." A La lúc này đã hồn vía lên mây, ngây ngốc gật đầu, "Tạm biệt Ôn tiểu thư."
"Tạm biệt."
Ôn Nghênh Tuyết kết thúc cuộc gọi video.
A La đứng lặng người hồi lâu.
Sau đó anh ta xoay người đi ra ngoài, đồng thời gọi đến hai vệ sĩ: "Mặc Khuynh đi về phía nào?"
Xung quanh trở về yên lặng.
Vệ sĩ bị Mặc Khuynh đâm cho hai châm sau khi sùi bọt mép thì rơi vào ngủ say, dường như không có đáng ngại gì lớn, A La bèn cho người khiêng anh ta vào căn phòng ở tầng một, nằm cùng với một vệ sĩ cũng bị trúng độc khác.
A La đứng trong phòng nhìn hai người bọn họ, nghĩ đến Sở Ương Ương ở tầng trên cũng đang chịu sự tra tấn của thứ "độc" này, lông mày không khỏi nhíu chặt.
Lúc này, có một người mở cửa đi vào, đưa điện thoại ra: "A La, là điện thoại của bác sĩ Ôn."
Không chỉ là cuộc gọi thông thường.
Mà là một cuộc gọi video.
Nghe thấy ba chữ "bác sĩ Ôn", A La không dám chậm trễ một giây nhận lấy điện thoại, dùng hai tay để nâng.
Trên màn hình điện thoại là Ôn Nghênh Tuyết đang ngồi trên sô pha, mái tóc dài hơi xoăn nhẹ để xoã, mặc một chiếc áo len dệt kim màu vàng nhạt toát lên sự nhã nhặn nhẹ nhàng, khuôn mặt mang theo ý cười, khiến người đối diện cảm thấy thoải mái.
Tuy còn trẻ nhưng vẫn có thể khiến người ta tin phục.
A La gọi: "Ôn tiểu thư."
Lòng bàn tay từ khi nào đã đổ một tầng mồ hôi.
Trong lòng căng thẳng.
"Tôi đã nghe qua sự việc," giọng nói của Ôn Nghênh Tuyết dịu dàng dễ nghe, "Phiền anh cho tôi xem triệu chứng bệnh của bọn họ."
"Vâng."
A La vội đáp.
Anh ta xoay camera cuộc gọi hướng về phía hai người vệ sĩ, cực kỳ cẩn thận quay lại từng góc độ, không dám bỏ sót bất cứ chi tiết nhỏ nào, đồng thời thuật lại chuyện "phát điên" vừa rồi.
Ôn Nghênh Tuyết đáp "Biết rồi".
Sau đó chỉ huy A La kiểm tra lần lượt từ mắt, đầu lưỡi, sau gáy, đến ngón tay, vân vân.
Hồi lâu sau, Ôn Nghênh Tuyết nhẹ giọng nói: "Độc gây ra triệu chứng bệnh thế này, tôi cũng đã từng nghe qua một hai."
Hai mắt A La sáng lên, bàn tay cũng đã run run: "Có thể giải ạ?"
Trên màn hình, Ôn Nghênh Tuyết bưng ly trà, từ cử chỉ đến dáng vẻ đều toát lên vẻ ôn nhã hiền lành, sau đó khẽ nhấp một ngụm.
"Loại độc này được ghi chép trong một cuốn sách có tên, không có tên tác giả, hiện tại không biết đã lưu lạc phương nào, tôi cũng chỉ nghe người ta nhắc đến." Ôn Nghênh Tuyết nhẹ nhàng nói, giọng nói không nhanh không chậm, "Khi độc phát cũng có triệu chứng bệnh như vậy."
A La nín thở chờ cô ta nói tiếp.
Nhưng, Ôn Nghênh Tuyết lại nói: "Rất đáng tiếc, tôi cũng không biết phối phương của thuốc giải. Không thể nhìn tận mắt, cũng không dám kê bừa đơn thuốc."
"..."
Trong phút chốc, trái tim A La như rơi xuống hầm băng.
Anh ta lập tức đề nghị Ôn Nghênh Tuyết đến đây một chuyến, hoặc anh ta có thể đưa ba người trúng độc đến Đế thành.
"Không cần." Ôn Nghênh Tuyết khẽ lắc đầu, "Tuy rằng độc này kỳ lạ, nhưng người trúng độc sẽ không chết. Gắng gượng qua mấy ngày là ổn, chẳng qua quá trình sẽ hơi khó khăn mà thôi."
A La quýnh lên: "Nhưng--"
"Với cả, mấy ngày tới có lẽ tôi sẽ không có thời gian." Ôn Nghênh Tuyết cười nói.
Ý tứ cự tuyệt rất rõ ràng.
Cũng chính là nói, cô ta sẽ không đích thân đến đây, đồng thời, dù có mang người đến Đế thành thì cô ta cũng sẽ không chữa.
Nhưng mà không dễ dàng gì mới tìm được người biết về độc này, A La sao có thể dễ dàng bỏ qua.
A La kiên trì nói: "Làm phiền Ôn tiểu thư nghĩ giúp cách khác cho."
Ôn Nghênh Tuyết nhấp một ngụm trà, rũ mắt trầm ngâm.
Sau đó, cô ta lại nâng mắt nhìn về phía điện thoại.
"Tôi thấy hai người này, triệu chứng bệnh một nhẹ một nặng, có thể do lượng ăn vào không giống nhau." Ôn Nghênh Tuyết chậm rãi mở miệng, "Không biết triệu chứng bệnh của Sở tiểu thư như thế nào?"
"Tôi lập tức--"
A La định đi lên tầng hai cho Ôn Nghênh Tuyết xem thử tình trạng của Sở Ương Ương.
Nhưng vừa bước chân qua cánh cửa, A La bỗng nhớ đến hai châm kia của Mặc Khuynh, thoáng chốc khựng lại.
"Không đúng." A La nhíu mày, "Hai người họ đều uống hết một chai, theo lý thì liều lượng như nhau. Vừa rồi có một cô gái cho họ hai châm, lẽ nào vấn đề chính là ở chỗ này?"
Ôn Nghênh Tuyết hơi ngẩn người, hỏi: "Châm cho vị nào?"
"Chính là người bên phải kia."
A La lại xoay camera, chỉ người vừa bị Mặc Khuynh đâm châm.
Ôn Nghênh Tuyết rất tuỳ ý nâng mắt nhìn lên màn hình, bỗng cảm thấy không thích hợp, hàng lông mày khẽ nhíu lại.
Cô lắc đầu: "Anh chắc chắn?"
"Chắc chắn." A La để nắm chắc hơn còn đi lên mấy bước nhìn cho rõ hơn, "Chính là anh ta. Vừa rồi anh ta nổi điên rồi làm loạn, đúng lúc đụng phải cô gái kia tìm đến."
Nghĩ đến việc người này rất có khả năng vì hai châm của Mặc Khuynh mà bệnh tình nghiêm trọng hơn, A La thầm cảm thấy may mắn vì đã kiên trì không cho cô vào xem bệnh, lại không nhịn được rủa thầm Mặc Khuynh.
Đúng là thành sự không đủ bại sự có thừa.
May là anh ta đã kiên trì.
Nếu không ngộ nhỡ Sở tiểu thư vì Mặc Khuynh mà bệnh tình nghiêm trọng hơn, hoặc là xảy ra vấn đề khác, vậy thì anh ta biết ăn nói thế nào với Sở gia đây?
"Cô ta nói mình biết y thuật, muốn vào xem thử, sau đó không nói hai lời đã đâm xuống hai châm." Sắc mặt A La trầm trọng, giọng nói còn mang theo phẫn nộ.
Ôn Nghênh Tuyết đặt chén trà xuống, hơi thu lại ý cười, nói: "La tiên sinh, sợ là anh đã hiểu sai rồi."
A La còn chưa hiểu: "Mời Ôn tiểu thư nói rõ ràng."
"Vị mà anh chỉ, triệu chứng bệnh nhẹ hơn." Ôn Nghênh Tuyết nói, còn đưa ra một phán đoán hợp lý, "Hoặc là bản thân anh ta uống vào lượng độc ít hơn, hoặc là nhờ chính hai châm vừa rồi mà độc trong người được giải."
"..."
A La há hốc miệng, nhất thời câm nín không nói thành lời.
"Không biết cô gái mà La tiên sinh nhắc đến kia tên họ là gì?" Ôn Nghênh Tuyết hỏi, trong ánh mắt có sự biến hoá rất nhỏ.
Cô gái.
Không nói hai lời đã dùng châm.
Không biết vì sao, trong đầu Ôn Nghênh Tuyết hiện ra hình ảnh của một người.
Mà --
Giây tiếp theo, đáp án của A La đã chứng thực suy đoán của Ôn Nghênh Tuyết.
"..."
Ý cười trên khoé môi Ôn Nghênh Tuyết cứng lại trong một cái chớp mắt, ngón tay bất giác hơi cuộn lại, nhưng không quá hai giây, sắc mặt của cô ta đã trở lại như thường.
Cô ta không nói chuyện, nhìn A La khẽ cười, lại nâng chén trà lên, nhấp một ngụm.
A La chờ một lúc, ngập ngừng lên tiếng: "Ôn tiểu thư?"
Ôn Nghênh Tuyết từ tốn nói: "Vị mà anh nói, trùng hợp tôi có biết."
"..."
A La kinh hãi.
Ôn Nghênh Tuyết nói: "Cô ấy là thôn trưởng mới nhậm chức của thôn Thần Y."
"Thôn Thần Y?"
Vẻ mặt A La mang theo hoài nghi.
Sự hiểu biết của anh ta với Trung y giới hạn trong Thần y thế gia, Ôn gia, còn lại thì hoàn toàn không biết gì cả.
Ôn Nghênh Tuyết không phải hướng dẫn viên du lịch, không giới thiệu thôn Thần Y cho anh ta.
Tạm dừng mấy giây, Ôn Nghênh Tuyết nâng mắt, nhẹ giọng nói: "Tình huống bên các anh tôi quả thật không thể giúp. Độc này dù sao cũng là từ miệng đi vào, đi bệnh viện rửa ruột có lẽ cũng sẽ đỡ phần nào, nếu không thì có thể gắng gượng chống đỡ. Nhưng nếu có một người có thể giải độc này, thì có lẽ chính là vị tên Mặc Khuynh đó."
"..."
A La ngây người, suy nghĩ hỗn loạn.
Ôn Nghênh Tuyết nhẹ nhàng cười: "Tôi còn có việc cần làm, chờ xong việc sẽ liên lạc cho Sở tiểu thư."
"... A, vâng." A La lúc này đã hồn vía lên mây, ngây ngốc gật đầu, "Tạm biệt Ôn tiểu thư."
"Tạm biệt."
Ôn Nghênh Tuyết kết thúc cuộc gọi video.
A La đứng lặng người hồi lâu.
Sau đó anh ta xoay người đi ra ngoài, đồng thời gọi đến hai vệ sĩ: "Mặc Khuynh đi về phía nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.