Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người
Chương 61: Chuyện năm đó [21] Lấy chủ đề từ một trăm năm trước làm đề thi
Cái Bình Của Cửa Hàng Trái Cây
11/09/2022
Art: Weibo @霜天_
Chương 61: Chuyện năm đó [21] Lấy chủ đề từ một trăm năm trước làm đề thi
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Đối với chuyện nằm nghỉ trực tiếp lên đất, Thẩm Kỳ và Mặc Khuynh đều không nói một lời.
Ba người đi vào tòa nhà diễn ra cuộc thi, Tống Nhất Nguyên, Qua Bốc Lâm và Bành Nhân cũng đi theo, nhưng Qua Bốc Lâm và Bành Nhân giao hành lý xong thì không thể tiếp tục vào theo, chỉ có Tống Nhất Nguyên đi cùng họ vào phòng máy tính.
"Mặc tiểu thư, cố lên." Bành Nhân làm một động tác cực kỳ khoa trương, ký thác mọi kỳ vọng lên người cô, "Giang gia có thể lấy lại mặt mũi ở buổi họp phụ huynh hay không đều dựa hết vào cô đó."
Mặc Khuynh lạnh lẽo quét anh ta một cái, không tiếp lời. Ngôn Tình Sắc
Bành Nhân vẫn cười tươi rói như cũ.
Qua Bốc Lâm đứng sau lưng Bành Nhân, vỗ bốp một cái vào gáy anh ta: "Mọi người xung quanh đang nhìn đấy, cho Mặc Khuynh tí mặt mũi đi, được không?"
"Tôi làm gì có..."
Bành Nhân vừa định phản bác, quét mắt một vòng, phát hiện rất nhiều người đang nhìn mình, lúc này mới hơi ngượng ngùng ho nhẹ hai tiếng, bày ra dáng vẻ nghiêm chỉnh.
Tống Nhất Nguyên quay đầu tạm biệt bọn họ: "Đi trước đây."
"Yên tâm đi đi, hậu cần có chúng tôi rồi!" Bành Nhân vung tay vẫy điên cuồng, lại bị Qua Bốc Lâm dứt khoát không thừa một động tác ấn tay xuống.
...
Bên trong trường thi ồn ào náo nhiệt, phần lớn thí sinh đều đã đến, mặc đồng phục khác nhau, ngẫu nhiên quan sát các đối thủ khác, cảm giác cạnh tranh cực kỳ mạnh mẽ.
"Thầy nghe ngóng thử rồi, trường chúng ta chỉ có ba người các em ở trường thi này." Tống Nhất Nguyên giúp họ tìm chỗ ngồi, ân cần nói, "Các em cứ tập trung thi đấu, không cần lo những chuyện khác."
(*) kiểu nhiều trường thi khác nhau ấy, mấy tổ khác chắc thi ở dãy khác
Mẫn Sưởng: "Ồ."
Thẩm Kỳ: "Được ạ, buổi trưa ăn gì thế thầy?"
"..." Tống Nhất Nguyên còn định tỏ vẻ ân cần thêm mấy câu, suýt thì bị họ làm cho nghẹn chết, "Bành Nhân và Qua Bốc Lâm sẽ mang cơm cho các em, muốn ăn gì có thể nói với thầy, lát nữa thầy nhắn họ."
Thế là, trong khi các tổ khác căng thẳng chờ đợi công bố đề thi, Mặc Khuynh và Thẩm Kỳ bên này nghiêm túc đọc tên món ăn, xong một người đến một người, yêu cầu còn khá cao.
Dáng vẻ rõ ràng không phải đến để thi đấu, mà giống với đi ngang qua đây rồi tiện đường ghé vào chơi hơn.
Tống Nhất Nguyên ôm trán thở dài.
"Tám giờ rồi, công bố đề thi!" Không biết là ai chợt hô lên.
Âm thanh ồn ào thoáng cái dừng lại, các tổ đều tập trung nhìn vào màn hình máy tính. Chờ đề thi hiện lên, bên trong trường thi vang lên tiếng xôn xao không ngừng.
Đề thi này cũng quá khó rồi.
Trực tiếp dẫn từ thành tựu một trăm năm trước của Lã Chi thụ, lại căn cứ vào thực tế còn tồn tại ngày nay mà ra đề, để học sinh đưa ra phương án giải quyết.
Đây là một trong những vấn đề đang được các chuyên gia đường sắt nghiên cứu, nhưng họ đều là học sinh trung học, lấy gì mà giải quyết?
"Có nhầm không vậy, đề này phải trình độ đại học luôn ấy chứ."
"Trình độ đại học khéo cũng không khó như thế."
"Từ năm nay bắt đầu cải cách rồi, giải thưởng cũng cao, đề sao mà dễ được."
...
Tiếng oán thán không ngừng vang lên, các giáo viên hướng dẫn đi cùng đều bày ra vẻ mặt lo lắng.
(*) Vì Qua Bốc Lâm không phải giáo viên nên lúc đăng ký thầy Tống vẫn phải để tên thầy giáo hướng dẫn là mình nha, có mình ổng được vào trong cũng là vì vậy
"Khó lắm hả?" Tống Nhất Nguyên không phải người trong ngành, như vịt nghe sấm, "Không thì các em cứ tùy tiện làm cái gì đó là được, xong sớm về nhà sớm, đỡ phải nằm nghỉ trên đất."
Mặc Khuynh làm như không nghe thấy câu sau của anh ta, hoạt động các khớp ngón tay: "Đơn giản mà."
Lời của cô không nhẹ không nặng, nhưng trùng hợp lọt vào tai của một thầy giáo hướng dẫn đứng bên cạnh.
Thầy giáo hướng dẫn kia ném cho cô một cái ánh mắt "không biết trời cao đất rộng."
Thẩm Kỳ nói: "Hơi khó."
"Tôi phụ trách viết luận văn, đều nghe theo hai người." Mẫn Sưởng đọc xong đề mục trực tiếp trải chiếu ra nằm.
Họ đã sớm phân công xong phần việc cho từng người, Mặc Khuynh phụ trách làm mô hình, Thẩm Kỳ phụ trách viết chương trình, Mẫn Sưởng phụ trách viết luận văn. Người phải vận dụng kiến thức toán học nhiều nhất chính là Mặc Khuynh.
"Không hổ là học tra của chúng ta(*)." Tống Nhất Nguyên thở dài, vỗ vai Mặc Khuynh, "Tự tin tỏa sáng."
(*) học tra là thành tích bét bảng ngược lại với học bá đó haha
Mặc Khuynh hất tay anh ta ra.
Sau đó mỉm cười nói: "Vấn đề này sớm đã được dự liệu từ một trăm năm trước rồi."
Có gì khó đâu?
Cứ copy - paste là xong.
Chương 61: Chuyện năm đó [21] Lấy chủ đề từ một trăm năm trước làm đề thi
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Đối với chuyện nằm nghỉ trực tiếp lên đất, Thẩm Kỳ và Mặc Khuynh đều không nói một lời.
Ba người đi vào tòa nhà diễn ra cuộc thi, Tống Nhất Nguyên, Qua Bốc Lâm và Bành Nhân cũng đi theo, nhưng Qua Bốc Lâm và Bành Nhân giao hành lý xong thì không thể tiếp tục vào theo, chỉ có Tống Nhất Nguyên đi cùng họ vào phòng máy tính.
"Mặc tiểu thư, cố lên." Bành Nhân làm một động tác cực kỳ khoa trương, ký thác mọi kỳ vọng lên người cô, "Giang gia có thể lấy lại mặt mũi ở buổi họp phụ huynh hay không đều dựa hết vào cô đó."
Mặc Khuynh lạnh lẽo quét anh ta một cái, không tiếp lời. Ngôn Tình Sắc
Bành Nhân vẫn cười tươi rói như cũ.
Qua Bốc Lâm đứng sau lưng Bành Nhân, vỗ bốp một cái vào gáy anh ta: "Mọi người xung quanh đang nhìn đấy, cho Mặc Khuynh tí mặt mũi đi, được không?"
"Tôi làm gì có..."
Bành Nhân vừa định phản bác, quét mắt một vòng, phát hiện rất nhiều người đang nhìn mình, lúc này mới hơi ngượng ngùng ho nhẹ hai tiếng, bày ra dáng vẻ nghiêm chỉnh.
Tống Nhất Nguyên quay đầu tạm biệt bọn họ: "Đi trước đây."
"Yên tâm đi đi, hậu cần có chúng tôi rồi!" Bành Nhân vung tay vẫy điên cuồng, lại bị Qua Bốc Lâm dứt khoát không thừa một động tác ấn tay xuống.
...
Bên trong trường thi ồn ào náo nhiệt, phần lớn thí sinh đều đã đến, mặc đồng phục khác nhau, ngẫu nhiên quan sát các đối thủ khác, cảm giác cạnh tranh cực kỳ mạnh mẽ.
"Thầy nghe ngóng thử rồi, trường chúng ta chỉ có ba người các em ở trường thi này." Tống Nhất Nguyên giúp họ tìm chỗ ngồi, ân cần nói, "Các em cứ tập trung thi đấu, không cần lo những chuyện khác."
(*) kiểu nhiều trường thi khác nhau ấy, mấy tổ khác chắc thi ở dãy khác
Mẫn Sưởng: "Ồ."
Thẩm Kỳ: "Được ạ, buổi trưa ăn gì thế thầy?"
"..." Tống Nhất Nguyên còn định tỏ vẻ ân cần thêm mấy câu, suýt thì bị họ làm cho nghẹn chết, "Bành Nhân và Qua Bốc Lâm sẽ mang cơm cho các em, muốn ăn gì có thể nói với thầy, lát nữa thầy nhắn họ."
Thế là, trong khi các tổ khác căng thẳng chờ đợi công bố đề thi, Mặc Khuynh và Thẩm Kỳ bên này nghiêm túc đọc tên món ăn, xong một người đến một người, yêu cầu còn khá cao.
Dáng vẻ rõ ràng không phải đến để thi đấu, mà giống với đi ngang qua đây rồi tiện đường ghé vào chơi hơn.
Tống Nhất Nguyên ôm trán thở dài.
"Tám giờ rồi, công bố đề thi!" Không biết là ai chợt hô lên.
Âm thanh ồn ào thoáng cái dừng lại, các tổ đều tập trung nhìn vào màn hình máy tính. Chờ đề thi hiện lên, bên trong trường thi vang lên tiếng xôn xao không ngừng.
Đề thi này cũng quá khó rồi.
Trực tiếp dẫn từ thành tựu một trăm năm trước của Lã Chi thụ, lại căn cứ vào thực tế còn tồn tại ngày nay mà ra đề, để học sinh đưa ra phương án giải quyết.
Đây là một trong những vấn đề đang được các chuyên gia đường sắt nghiên cứu, nhưng họ đều là học sinh trung học, lấy gì mà giải quyết?
"Có nhầm không vậy, đề này phải trình độ đại học luôn ấy chứ."
"Trình độ đại học khéo cũng không khó như thế."
"Từ năm nay bắt đầu cải cách rồi, giải thưởng cũng cao, đề sao mà dễ được."
...
Tiếng oán thán không ngừng vang lên, các giáo viên hướng dẫn đi cùng đều bày ra vẻ mặt lo lắng.
(*) Vì Qua Bốc Lâm không phải giáo viên nên lúc đăng ký thầy Tống vẫn phải để tên thầy giáo hướng dẫn là mình nha, có mình ổng được vào trong cũng là vì vậy
"Khó lắm hả?" Tống Nhất Nguyên không phải người trong ngành, như vịt nghe sấm, "Không thì các em cứ tùy tiện làm cái gì đó là được, xong sớm về nhà sớm, đỡ phải nằm nghỉ trên đất."
Mặc Khuynh làm như không nghe thấy câu sau của anh ta, hoạt động các khớp ngón tay: "Đơn giản mà."
Lời của cô không nhẹ không nặng, nhưng trùng hợp lọt vào tai của một thầy giáo hướng dẫn đứng bên cạnh.
Thầy giáo hướng dẫn kia ném cho cô một cái ánh mắt "không biết trời cao đất rộng."
Thẩm Kỳ nói: "Hơi khó."
"Tôi phụ trách viết luận văn, đều nghe theo hai người." Mẫn Sưởng đọc xong đề mục trực tiếp trải chiếu ra nằm.
Họ đã sớm phân công xong phần việc cho từng người, Mặc Khuynh phụ trách làm mô hình, Thẩm Kỳ phụ trách viết chương trình, Mẫn Sưởng phụ trách viết luận văn. Người phải vận dụng kiến thức toán học nhiều nhất chính là Mặc Khuynh.
"Không hổ là học tra của chúng ta(*)." Tống Nhất Nguyên thở dài, vỗ vai Mặc Khuynh, "Tự tin tỏa sáng."
(*) học tra là thành tích bét bảng ngược lại với học bá đó haha
Mặc Khuynh hất tay anh ta ra.
Sau đó mỉm cười nói: "Vấn đề này sớm đã được dự liệu từ một trăm năm trước rồi."
Có gì khó đâu?
Cứ copy - paste là xong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.