Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người
Chương 63: Chuyện năm đó [23] Quan chỉ huy chiến lược mạnh nhất
Cái Bình Của Cửa Hàng Trái Cây
11/09/2022
Art: Weibo @HIHIKOstudio
Chương 63: Chuyện năm đó [23] Quan chỉ huy chiến lược mạnh nhất
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Mặc Tùy An và Mặc Khuynh bốn mắt nhìn nhau.
Hai mắt cậu ta đỏ hằn tơ máu, lấy tức giận làm nguyên liệu điên cuồng thiêu đốt.
"Còn giở mánh khóe kéo chân sau nữa thì tôi bảo đảm cậu và Mặc gia của cậu sẽ không còn cơ hội trở mình nào nữa đâu." Kể cả là lúc uy hiếp thì giọng nói của Ôn Nghênh Tuyết vẫn rất nhẹ nhàng.
Mặc Tùy An bị khóa trên tường không thể động đậy.
Ôn Nghênh Tuyết lại dùng sức, khiến cậu ta phải hít vào một ngụm khí lạnh. Ôn Nghênh Tuyết hỏi: "Nghe thấy chưa?"
"Nghe, thấy, rồi."
Mặc Tùy An như bị vắt kiệt sức lực, cắn răng nhả ra ba chữ này.
Ôn Nghênh Tuyết hơi híp mắt, lúc này mới thả cậu ta ra. Sau đó, cô ta nghiêng đầu, nhìn thấy Mặc Khuynh đứng một bên xem kịch hay, lại không có biểu hiện gì, liếc mắt một cái rồi đi lên tầng sáu.
Mặc Tùy An đau đến mức hít thở không thông, một tay chống lên tường, khom lưng, quay đầu đi không nhìn Mặc Khuynh.
Cậu ta hận không thể lập tức biến mất.
Trước đây không hề nghĩ ngợi gì lựa chọn Ôn Nghênh Tuyết, đuổi Mặc Khuynh đi, kết quả chị gái ruột nhìn thì có vẻ dịu dàng, thực tế lại là kẻ máu lạnh vô tình, với em trai ruột cũng không nương tay, mà lần mất mặt này còn bị Mặc Khuynh bắt gặp.
Đời này của cậu ta làm gì đã phải gặp tình huống xấu hổ như thế này bao giờ.
Mặc Khuynh xách túi cơm trưa đi lên tầng, thong thả từng bước, không nhanh không chậm, tiếng bước chân vang lên như một cây búa nặng ngàn cân liên tục đập lên người Mặc Tùy An.
Mặc Tùy An cứng đờ đứng tại chỗ, vẫn không động đậy.
Cậu ta chỉ mong Mặc Khuynh có thể làm người tốt một lần, coi cậu ta như không khí mà lướt qua.
Lúc Mặc Khuynh sắp đi qua, cậu ta ôm theo tâm lý may mắn khe khẽ thở ra một hơi, nhưng một hơi này còn chưa thở ra hết, chợt giọng nói như hát hí khúc của Mặc Khuynh vang lên.
"Hay cho một màn kịch không cần gà tre chỉ cần phượng hoàng."
Mặc Tùy An chấn động toàn thân, nhất thời thẹn quá hóa giận, một ngọn lửa không tên bùng lên, cậu ta gào theo bóng lưng của Mặc Khuynh: "Mày đừng có đắc ý quá, rồi sẽ có ngày mày cũng phải khóc lóc thôi!"
Mặc Khuynh dừng lại.
Cô đứng trên bậc thang, nhìn xuống Mặc Tùy An mặt mũi đỏ bừng, tức giận không thể giấu đi, giễu cợt: "Đi soi gương đi."
Cô nhẹ như không để lại một câu đó, như một thùng nước lạnh dội xuống khiến cả người Mặc Tùy An đang sôi sùng sục thoáng cái lạnh ngắt. Mặc Tùy An lại nhớ đến sự nhục nhã Ôn Nghênh Tuyết đã mang đến cho mình, cắn chặt răng, trong mắt đầy phẫn hận.
Mặc Khuynh ung dung đi rồi.
*
Sau khi Bành Nhân bị gãy chân, nhiệm vụ mua cơm chuyển lên người Qua Bốc Lâm.
Qua Bốc Lâm không tinh tế chu đáo như Bành Nhân và Tống Nhất Nguyên, giờ mua cơm tùy tiện không cố định, không mua theo khẩu vị của bọn họ, rất nhanh đã bị ba người Mặc Khuynh ghét bỏ.
"Yếu đuối." Lần thứ hai bị ghét bỏ, Qua Bốc Lâm hai tay chống hông, cứ như một bà mẹ già khó tính khó nết, "Mấy người bị họ chiều hư rồi! Nhớ khi xưa tụi này đều ăn mì tôm mà Nam chinh Bắc chiến đấy!"
"..."
Không ai phản ứng anh ta.
Qua Bốc Lâm đi hai vòng, lặp lại một lần, lại lặp lại một lần, cuối cùng bị Mặc Khuynh không chút lưu tình đá một cái, khiến anh ta đau đến mức cong người như con tôm, vội vàng ngậm miệng, lệ nóng lưng tròng nhìn ba người.
"Ăn đi, ăn từ từ thôi." Qua Bốc Lâm hai mắt rưng rưng lệ, "Thầy Tống của mấy người mất tích rồi, tôi đi xem thành quả luận văn thế nào."
Nói xong, bước thấp bước cao chuồn đi.
Tuy chỉ tìm đại lý do để rời đi, nhưng nói được cũng phải làm được, anh ta thật sự đi xem luận văn Mẫn Sưởng sắp viết xong.
Khoảng chừng mười phút sau, Qua Bốc Lâm chạy ra, lúc này nhóm người Mặc Khuynh đã ăn xong, đang dọn dẹp.
Qua Bốc Lâm sợ hãi nhìn bọn họ: "Luận văn này thật sự do ba người viết?"
Mẫn Sưởng: "Tôi viết."
Thẩm Kỳ: "Tôi viết chương trình."
Mặc Khuynh: "Tôi làm mô hình."
Qua Bốc Lâm thật sự muốn chửi tục, nhưng nhớ đến cái đá chân của Mặc Khuynh chỉ có thể nuốt ngược vào trong. Anh ta nhìn chằm chằm ba người một hồi lâu, sau đó lại lắc lắc đầu: "Ba người còn ở lại cấp ba này làm gì, muốn ở lại hại chết người khác à?"
Nghe nói như thế, Mặc Khuynh liếc anh ta một cái, chậm như rùa bước qua anh ta: "Đúng là tôi không định ở lại đây."
Mẫn Sưởng theo sau đi qua: "Tôi cũng không muốn."
Thẩm Kỳ là người cuối cùng đi qua: "Chơi đùa chút."
Qua Bốc Lâm: "..." Thành tích huy hoàng ba năm giữ vững học bá của anh ta cứ như chỉ là con tép nhảy nhót trước mặt ba người.
Xoa xoa mặt mấy cái, lại vỗ vỗ mấy cái, Qua Bốc Lâm thở dài một hơi, để bản thân tỉnh táo lại.
- - Anh ta vẫn ưu tú lắm.
- - Chẳng qua là thế giới này có vấn đề thôi.
*
Tám giờ ngày thứ tư cuộc thi mới kết thúc, nhưng ba người Mặc Khuynh phối hợp khá thuận lợi nên chiều ngày thứ ba đã nộp luận văn lên.
Qua Bốc Lâm không có đây, họ bèn gửi một tin nhắn cho anh ta, để anh ta đến thu dọn, đón người.
"Đi dạo chút không ạ?" Thẩm Kỳ đề nghị.
Thẩm Kỳ không phải người có tính cách hoạt bát hiếu động, nhưng ba ngày liền quanh quẩn trong này khiến cô ấy có cảm giác xương cốt sắp dính vào nhau luôn rồi, không muốn tiếp tục ở lại đây chờ nữa.
"Chơi game không?" Mẫn Sưởng xoay cái cổ cứng ngắc.
Thẩm Kỳ hỏi: "Game gì?"
Mẫn Sưởng đáp: "<Quan Chỉ Huy>."
Mặc khuynh nghe thấy, tiếp lời: "Đi đâu chỉ huy?"
Mặc Khuynh ném ra một câu hỏi không đầu không đuôi như thế, Thẩm Kỳ và Mẫn Sưởng đều nhìn sang cô, một người thì khó hiểu, một người thì nhất thời không biết phải nói gì.
Mẫn Sưởng sợ Mặc Khuynh nói ra cái gì không nên nói, vội vàng giới thiệu: "Là một game chiến lược bàn cát chơi trên máy tính. Lấy những chiến dịch nổi tiếng thời cổ đại và cận đại làm nguyên mẫu, kết hợp với nhau chia làm ra hai phe, người chơi ở hai phe sẽ bày binh bố trận, chính là mô phỏng theo đánh giặc."
Thẩm Kỳ đã nằm trên giường hơn một năm, khá có hứng thú: "Nghe có vẻ thú vị đó."
Mặc Khuynh nhíu mày: "Đối thủ là?"
Mẫn Sưởng nói: "Những người chơi bình thường như chúng ta."
Mặc Khuynh nói: "Vô vị."
"Cũng có những người lợi hại." Mẫn Sưởng gãi gãi mũi, tiếp tục nói, "Game này do chính phủ tạo ra, mục đích là để phổ cập lịch sử và rèn luyện tư duy, chơi trò này đòi hỏi đầu óc. Nói đơn giản chính là, dành cho những người có tư duy thủ lĩnh. Năm nay phía chỉnh phủ đứng lên tổ chức giải đấu sinh viên lần thứ nhất, thời gian trùng hợp vào mấy hôm nay luôn. Cô có thể vào xem."
Thẩm Kỳ rất muốn đi, bèn hỏi Mặc Khuynh: "Đi không ạ?"
Suy nghĩ một chút, Mặc Khuynh quyết định: "Đi."
Có cái gật đầu của cô, mọi chuyện được quyết định xong.
...
Trong trường có quán net, không yêu cầu quá nghiêm khắc với độ tuổi, ba người thuận lợi thuê được ba máy.
Mẫn Sưởng suy nghĩ cho vị lão tổ tông này, vốn định hướng dẫn Mặc Khuynh làm, nhưng Mặc Khuynh trực tiếp để cậu ta thay mình đăng ký, sau đó thao tác tiến vào trận đấu, bản thân thì như bà lớn ngồi mâm trên.
Mẫn Sưởng đúng là lo lắng uổng phí rồi.
Mẫn Sưởng đến xem thi đấu, ba người vào đúng thời điểm quyết chiến cuối cùng, hai chiến đội đều là người mới nhận được sự quan tâm, trận chiến tuy chỉ vừa mới mở màn nhưng người xem đã lên đến trăm vạn.
Giống với Mẫn Sưởng, Mặc Khuynh đeo tai nghe vào, xem hai trận doanh trên bàn cát "ngươi đến ta đi", xem đến mức ngáp một cái.
"Cốc cốc."
Mặc Khuynh gõ ngón tay lên mặt bàn.
Mẫn Sưởng rất nhanh tháo tai nghe xuống, ghé đến gần cô, hỏi: "Sao thế?"
"Phải lập tổ đội mới chơi được?" Mặc Khuynh nhướng mày.
"Một người cũng chơi được." Mẫn Sưởng giải thích, "Nhưng game này giống như cờ vua, xem hơi chán, người biết chơi rất ít. Bình thường chơi cái này hoặc là cao thủ cực kỳ lợi hại, hoặc là mấy newbie(*) cái gì cũng mù tịt."
(*) người mới
Mặc Khuynh liếc nhìn máy tính.
Mẫn Sưởng hiểu ý, nhanh chóng giúp Mặc Khuynh thao tác.
Tài khoản của Mặc Khuynh đã đăng ký sẵn rồi, Mẫn Sưởng mở phần mềm trò chơi, ghi danh cho cô, vô tình quét mắt qua ID của cô -- "Father".
Mẫn Sưởng: "..."
"Hửm?"
Thấy Mẫn Sưởng mãi không có động tác tiếp theo, Mặc Khuynh hơi nhíu mày.
Mẫn Sưởng thoáng cái hồi thần: "Xong ngay đây."
Cậu ta lại thao tác thêm mấy bước nữa, tìm đến bảng đơn, sau khi ấn vào "ghép", cậu ta tranh thủ thời gian chờ nói qua về quy tắc cho Mặc Khuynh. Mặc Khuynh một bộ dáng vẻ ung dung thong thả, cũng không biết là có nghe lọt không.
Rất nhanh đã ghép thành công, màn hình chuyển cảnh, tiến vào ranh giới địa đồ bàn cát.
Mẫn Sưởng nhìn tên của đối thủ, rõ ràng thoáng khựng lại, sau đó hơi chần chừ nói: "Không thì, trận này từ bỏ đi."
Mặc Khuynh không hiểu: "Vì sao?"
"Nếu như tôi nhớ không nhầm thì đối thủ này của cô đang là người đứng đầu bảng đơn." Mẫn Sưởng lén lút nhìn sang Mặc Khuynh, sợ cô nghe xong sẽ bực bội.
"Thế hả?" Mặc Khuynh bỗng nổi lên hứng thú, liếc nhìn bàn tay đặt trên chuột của Mẫn Sưởng, "Tránh ra."
Chương 63: Chuyện năm đó [23] Quan chỉ huy chiến lược mạnh nhất
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Mặc Tùy An và Mặc Khuynh bốn mắt nhìn nhau.
Hai mắt cậu ta đỏ hằn tơ máu, lấy tức giận làm nguyên liệu điên cuồng thiêu đốt.
"Còn giở mánh khóe kéo chân sau nữa thì tôi bảo đảm cậu và Mặc gia của cậu sẽ không còn cơ hội trở mình nào nữa đâu." Kể cả là lúc uy hiếp thì giọng nói của Ôn Nghênh Tuyết vẫn rất nhẹ nhàng.
Mặc Tùy An bị khóa trên tường không thể động đậy.
Ôn Nghênh Tuyết lại dùng sức, khiến cậu ta phải hít vào một ngụm khí lạnh. Ôn Nghênh Tuyết hỏi: "Nghe thấy chưa?"
"Nghe, thấy, rồi."
Mặc Tùy An như bị vắt kiệt sức lực, cắn răng nhả ra ba chữ này.
Ôn Nghênh Tuyết hơi híp mắt, lúc này mới thả cậu ta ra. Sau đó, cô ta nghiêng đầu, nhìn thấy Mặc Khuynh đứng một bên xem kịch hay, lại không có biểu hiện gì, liếc mắt một cái rồi đi lên tầng sáu.
Mặc Tùy An đau đến mức hít thở không thông, một tay chống lên tường, khom lưng, quay đầu đi không nhìn Mặc Khuynh.
Cậu ta hận không thể lập tức biến mất.
Trước đây không hề nghĩ ngợi gì lựa chọn Ôn Nghênh Tuyết, đuổi Mặc Khuynh đi, kết quả chị gái ruột nhìn thì có vẻ dịu dàng, thực tế lại là kẻ máu lạnh vô tình, với em trai ruột cũng không nương tay, mà lần mất mặt này còn bị Mặc Khuynh bắt gặp.
Đời này của cậu ta làm gì đã phải gặp tình huống xấu hổ như thế này bao giờ.
Mặc Khuynh xách túi cơm trưa đi lên tầng, thong thả từng bước, không nhanh không chậm, tiếng bước chân vang lên như một cây búa nặng ngàn cân liên tục đập lên người Mặc Tùy An.
Mặc Tùy An cứng đờ đứng tại chỗ, vẫn không động đậy.
Cậu ta chỉ mong Mặc Khuynh có thể làm người tốt một lần, coi cậu ta như không khí mà lướt qua.
Lúc Mặc Khuynh sắp đi qua, cậu ta ôm theo tâm lý may mắn khe khẽ thở ra một hơi, nhưng một hơi này còn chưa thở ra hết, chợt giọng nói như hát hí khúc của Mặc Khuynh vang lên.
"Hay cho một màn kịch không cần gà tre chỉ cần phượng hoàng."
Mặc Tùy An chấn động toàn thân, nhất thời thẹn quá hóa giận, một ngọn lửa không tên bùng lên, cậu ta gào theo bóng lưng của Mặc Khuynh: "Mày đừng có đắc ý quá, rồi sẽ có ngày mày cũng phải khóc lóc thôi!"
Mặc Khuynh dừng lại.
Cô đứng trên bậc thang, nhìn xuống Mặc Tùy An mặt mũi đỏ bừng, tức giận không thể giấu đi, giễu cợt: "Đi soi gương đi."
Cô nhẹ như không để lại một câu đó, như một thùng nước lạnh dội xuống khiến cả người Mặc Tùy An đang sôi sùng sục thoáng cái lạnh ngắt. Mặc Tùy An lại nhớ đến sự nhục nhã Ôn Nghênh Tuyết đã mang đến cho mình, cắn chặt răng, trong mắt đầy phẫn hận.
Mặc Khuynh ung dung đi rồi.
*
Sau khi Bành Nhân bị gãy chân, nhiệm vụ mua cơm chuyển lên người Qua Bốc Lâm.
Qua Bốc Lâm không tinh tế chu đáo như Bành Nhân và Tống Nhất Nguyên, giờ mua cơm tùy tiện không cố định, không mua theo khẩu vị của bọn họ, rất nhanh đã bị ba người Mặc Khuynh ghét bỏ.
"Yếu đuối." Lần thứ hai bị ghét bỏ, Qua Bốc Lâm hai tay chống hông, cứ như một bà mẹ già khó tính khó nết, "Mấy người bị họ chiều hư rồi! Nhớ khi xưa tụi này đều ăn mì tôm mà Nam chinh Bắc chiến đấy!"
"..."
Không ai phản ứng anh ta.
Qua Bốc Lâm đi hai vòng, lặp lại một lần, lại lặp lại một lần, cuối cùng bị Mặc Khuynh không chút lưu tình đá một cái, khiến anh ta đau đến mức cong người như con tôm, vội vàng ngậm miệng, lệ nóng lưng tròng nhìn ba người.
"Ăn đi, ăn từ từ thôi." Qua Bốc Lâm hai mắt rưng rưng lệ, "Thầy Tống của mấy người mất tích rồi, tôi đi xem thành quả luận văn thế nào."
Nói xong, bước thấp bước cao chuồn đi.
Tuy chỉ tìm đại lý do để rời đi, nhưng nói được cũng phải làm được, anh ta thật sự đi xem luận văn Mẫn Sưởng sắp viết xong.
Khoảng chừng mười phút sau, Qua Bốc Lâm chạy ra, lúc này nhóm người Mặc Khuynh đã ăn xong, đang dọn dẹp.
Qua Bốc Lâm sợ hãi nhìn bọn họ: "Luận văn này thật sự do ba người viết?"
Mẫn Sưởng: "Tôi viết."
Thẩm Kỳ: "Tôi viết chương trình."
Mặc Khuynh: "Tôi làm mô hình."
Qua Bốc Lâm thật sự muốn chửi tục, nhưng nhớ đến cái đá chân của Mặc Khuynh chỉ có thể nuốt ngược vào trong. Anh ta nhìn chằm chằm ba người một hồi lâu, sau đó lại lắc lắc đầu: "Ba người còn ở lại cấp ba này làm gì, muốn ở lại hại chết người khác à?"
Nghe nói như thế, Mặc Khuynh liếc anh ta một cái, chậm như rùa bước qua anh ta: "Đúng là tôi không định ở lại đây."
Mẫn Sưởng theo sau đi qua: "Tôi cũng không muốn."
Thẩm Kỳ là người cuối cùng đi qua: "Chơi đùa chút."
Qua Bốc Lâm: "..." Thành tích huy hoàng ba năm giữ vững học bá của anh ta cứ như chỉ là con tép nhảy nhót trước mặt ba người.
Xoa xoa mặt mấy cái, lại vỗ vỗ mấy cái, Qua Bốc Lâm thở dài một hơi, để bản thân tỉnh táo lại.
- - Anh ta vẫn ưu tú lắm.
- - Chẳng qua là thế giới này có vấn đề thôi.
*
Tám giờ ngày thứ tư cuộc thi mới kết thúc, nhưng ba người Mặc Khuynh phối hợp khá thuận lợi nên chiều ngày thứ ba đã nộp luận văn lên.
Qua Bốc Lâm không có đây, họ bèn gửi một tin nhắn cho anh ta, để anh ta đến thu dọn, đón người.
"Đi dạo chút không ạ?" Thẩm Kỳ đề nghị.
Thẩm Kỳ không phải người có tính cách hoạt bát hiếu động, nhưng ba ngày liền quanh quẩn trong này khiến cô ấy có cảm giác xương cốt sắp dính vào nhau luôn rồi, không muốn tiếp tục ở lại đây chờ nữa.
"Chơi game không?" Mẫn Sưởng xoay cái cổ cứng ngắc.
Thẩm Kỳ hỏi: "Game gì?"
Mẫn Sưởng đáp: "<Quan Chỉ Huy>."
Mặc khuynh nghe thấy, tiếp lời: "Đi đâu chỉ huy?"
Mặc Khuynh ném ra một câu hỏi không đầu không đuôi như thế, Thẩm Kỳ và Mẫn Sưởng đều nhìn sang cô, một người thì khó hiểu, một người thì nhất thời không biết phải nói gì.
Mẫn Sưởng sợ Mặc Khuynh nói ra cái gì không nên nói, vội vàng giới thiệu: "Là một game chiến lược bàn cát chơi trên máy tính. Lấy những chiến dịch nổi tiếng thời cổ đại và cận đại làm nguyên mẫu, kết hợp với nhau chia làm ra hai phe, người chơi ở hai phe sẽ bày binh bố trận, chính là mô phỏng theo đánh giặc."
Thẩm Kỳ đã nằm trên giường hơn một năm, khá có hứng thú: "Nghe có vẻ thú vị đó."
Mặc Khuynh nhíu mày: "Đối thủ là?"
Mẫn Sưởng nói: "Những người chơi bình thường như chúng ta."
Mặc Khuynh nói: "Vô vị."
"Cũng có những người lợi hại." Mẫn Sưởng gãi gãi mũi, tiếp tục nói, "Game này do chính phủ tạo ra, mục đích là để phổ cập lịch sử và rèn luyện tư duy, chơi trò này đòi hỏi đầu óc. Nói đơn giản chính là, dành cho những người có tư duy thủ lĩnh. Năm nay phía chỉnh phủ đứng lên tổ chức giải đấu sinh viên lần thứ nhất, thời gian trùng hợp vào mấy hôm nay luôn. Cô có thể vào xem."
Thẩm Kỳ rất muốn đi, bèn hỏi Mặc Khuynh: "Đi không ạ?"
Suy nghĩ một chút, Mặc Khuynh quyết định: "Đi."
Có cái gật đầu của cô, mọi chuyện được quyết định xong.
...
Trong trường có quán net, không yêu cầu quá nghiêm khắc với độ tuổi, ba người thuận lợi thuê được ba máy.
Mẫn Sưởng suy nghĩ cho vị lão tổ tông này, vốn định hướng dẫn Mặc Khuynh làm, nhưng Mặc Khuynh trực tiếp để cậu ta thay mình đăng ký, sau đó thao tác tiến vào trận đấu, bản thân thì như bà lớn ngồi mâm trên.
Mẫn Sưởng đúng là lo lắng uổng phí rồi.
Mẫn Sưởng đến xem thi đấu, ba người vào đúng thời điểm quyết chiến cuối cùng, hai chiến đội đều là người mới nhận được sự quan tâm, trận chiến tuy chỉ vừa mới mở màn nhưng người xem đã lên đến trăm vạn.
Giống với Mẫn Sưởng, Mặc Khuynh đeo tai nghe vào, xem hai trận doanh trên bàn cát "ngươi đến ta đi", xem đến mức ngáp một cái.
"Cốc cốc."
Mặc Khuynh gõ ngón tay lên mặt bàn.
Mẫn Sưởng rất nhanh tháo tai nghe xuống, ghé đến gần cô, hỏi: "Sao thế?"
"Phải lập tổ đội mới chơi được?" Mặc Khuynh nhướng mày.
"Một người cũng chơi được." Mẫn Sưởng giải thích, "Nhưng game này giống như cờ vua, xem hơi chán, người biết chơi rất ít. Bình thường chơi cái này hoặc là cao thủ cực kỳ lợi hại, hoặc là mấy newbie(*) cái gì cũng mù tịt."
(*) người mới
Mặc Khuynh liếc nhìn máy tính.
Mẫn Sưởng hiểu ý, nhanh chóng giúp Mặc Khuynh thao tác.
Tài khoản của Mặc Khuynh đã đăng ký sẵn rồi, Mẫn Sưởng mở phần mềm trò chơi, ghi danh cho cô, vô tình quét mắt qua ID của cô -- "Father".
Mẫn Sưởng: "..."
"Hửm?"
Thấy Mẫn Sưởng mãi không có động tác tiếp theo, Mặc Khuynh hơi nhíu mày.
Mẫn Sưởng thoáng cái hồi thần: "Xong ngay đây."
Cậu ta lại thao tác thêm mấy bước nữa, tìm đến bảng đơn, sau khi ấn vào "ghép", cậu ta tranh thủ thời gian chờ nói qua về quy tắc cho Mặc Khuynh. Mặc Khuynh một bộ dáng vẻ ung dung thong thả, cũng không biết là có nghe lọt không.
Rất nhanh đã ghép thành công, màn hình chuyển cảnh, tiến vào ranh giới địa đồ bàn cát.
Mẫn Sưởng nhìn tên của đối thủ, rõ ràng thoáng khựng lại, sau đó hơi chần chừ nói: "Không thì, trận này từ bỏ đi."
Mặc Khuynh không hiểu: "Vì sao?"
"Nếu như tôi nhớ không nhầm thì đối thủ này của cô đang là người đứng đầu bảng đơn." Mẫn Sưởng lén lút nhìn sang Mặc Khuynh, sợ cô nghe xong sẽ bực bội.
"Thế hả?" Mặc Khuynh bỗng nổi lên hứng thú, liếc nhìn bàn tay đặt trên chuột của Mẫn Sưởng, "Tránh ra."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.