Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người
Chương 74: Giáo sư [04] Họa thủy đông dẫn(*), màn kết hoàn mỹ
Cái Bình Của Cửa Hàng Trái Cây
11/09/2022
Art: Weibo @火锅精灵芒果锡
Chương 74: Giáo sư [04] Họa thủy đông dẫn(*), màn kết hoàn mỹ
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
(*) cụm từ này xuất phát từ sự kiện trước chiến tranh thế giới, Anh - Pháp từ chối liên minh với Liên Xô và ký với Đức hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau, đồng thời bỏ mặc đồng minh Tiệp Khắc cho Đức tiêu diệt. Điều này cho thấy rằng các nước phương Tây không hề đồng lòng trong việc ngăn chặn Hitler, mà thực ra họ đang tìm cách hướng cỗ máy chiến tranh Đức nhắm vào Liên Xô (Liên Xô nằm ở hướng Đông). (88: Túm cái quần là dùng thủ đoạn dẫn họa sang cho người khác để bản thân không phải chịu tổn thất. Trong chương này của tác giả thì đơn giản hơn 1 chút, là kiểu dẫn dắt sự chú ý sang hướng khác để thoát tội cho mình, thế thôi)
Tống Nhất Nguyên vừa mở miệng, chủ nhiệm giáo dục và Lã Chiến đều giật thót.
Thật đúng là không biết cái gì nên nói cái gì không nên nói!
Tống Nhất Nguyên này không cần danh hiệu giáo sư nữa sao?
"À, cái đó là em mang đến ạ." Thẩm Kỳ bỏ qua phần đệm vừa rồi, bình tĩnh tiếp lời, "Nhật ký sau khi về già của hiệu trưởng Diêu."
"Chính là cuốn nhật ký nhắc ở trên mạng kia?" Phóng viên vội hỏi.
Anh ta vốn muốn truy hỏi chuyện này từ lúc nãy, nhưng vì con cháu của nhân vật chính trong cuốn nhật ký này ngồi ở ngay bên cạnh nên chỉ đành nhịn mãi cho đến giờ.
Cuốn nhật ký gây tai tiếng bỗng xuất hiện trong buổi trực tiếp, không thể phủ nhận chính là một cơ hội trời ban.
Thẩm Kỳ lấy cuốn nhật ký từ trong tay Mẫn Sưởng về, nói: "Đúng."
Phóng viên hỏi: "Từ đâu có được?"
"Diêu gia." Thẩm Kỳ không nhanh không chậm mở miệng, "Tôi và con cháu của Diêu Đức Hiên là bạn, nửa tháng trước đến nhà cậu ấy chơi, sau đó trong lúc vô tình hai chúng tôi tìm thấy cuốn nhật ký này, tôi thấy khá thú vị nên mượn về xem."
Phóng viên hơi ngẩn ra.
Tự khai dễ dàng vậy luôn?
Phóng viên cân nhắc một chút, hỏi: "Vậy chuyện nhật ký bị chụp đăng lên mạng thì sao?"
Thẩm Kỳ ăn ngay nói thật: "Tôi đại khái biết."
Đừng nói là bắt được thủ phạm ngay tại hiện trường nha!
Phóng viên nhanh chóng hỏi: "Là em?"
Thẩm Kỳ lắc đầu: "Không phải."
Phóng viên: "Không phải?"
Nhật ký trong tay cô ấy, vì sao lại không phải?
"Vì trong nhật ký có vài nội dung khiến tôi không hiểu lắm nên thi thoảng sẽ đến thư viện tra tài liệu. Tuần trước đến thư viện, làm mất nhật ký, hôm nay lại đến thư viện thì phát hiện cuốn nhật ký quay về trong ba lô từ bao giờ. Tôi đặc biệt đến thư viện xin xem lại camera giám sát, nhưng người kia nhìn không rõ diện mạo."
Thẩm Kỳ lưu loát nói xong đầu đuôi câu chuyện.
Lại nói: "Hai đoạn video kia tôi có lưu lại trong máy, có thể công khai. Nếu vẫn không tin thì cứ đến thư viện kiểm chứng."
Phóng viên hỏi: "Có thể xem thử không?"
"Ừm."
Thẩm Kỳ móc điện thoại ra.
Mà toàn bộ những chuyện này liên tiếp xảy ra, chủ nhiệm giáo dục và Lã Chiến chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Nếu là phỏng vấn bình thường thì có thể cắt ngang bất cứ lúc nào, nhưng đây là buổi trực tiếp, vô số ánh mắt nhìn vào.
Họ thật sự không làm được gì cả.
Chỉ có thể để cho Thẩm Kỳ hiên ngang mở đoạn video kia cho mọi người cùng xem.
Phòng trực tiếp:
[Nên chuyện nhật ký là thật hả?]
[Nhật ký lấy từ Diêu gia, xem ra là thật rồi. Đặc biệt đi tra tài liệu để kiểm chứng thì chắc là chuyện của Kiều Vũ đó. Giữa chừng nhật ký bị mất, cũng đã có video giám sát chứng minh, không thể nào là giả. Nhân chứng bằng chứng rõ ràng như thế, chuyện Diêu Đức Hiên và Lã Chi Thụ bắt tay bày mưu trộm thành quả của Kiều Vũ còn giả được sao?]
[Không ngờ đến xem học bá lại bị một quả dưa to đùng ném trúng xém vỡ cả đầu.]
[Phòng trực tiếp này lên hạng một nhiệt độ rồi.]
[Khéo còn lên hotsearch ấy chứ.]
[Chứng kiến lịch sử.]
[Thẩm Kỳ đáng thương ghê, mượn một cuốn nhật ký thôi cũng gặp phải chuyện lớn như thế, bản thân hoàn toàn không biết gì cả. Không biết người bạn kia có tuyệt giao với cô ấy luôn không.]
[Vô tội lắm luôn.]
[May là có camera giám sát quay lại, nếu không thì có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không thể chứng minh sự trong sạch.]
...
Tống Nhất Nguyên xem video xong, thỏa mãn tâm lý ăn dưa, lại hỏi: "Nội dung công khai trên mạng với nội dung trong cuốn nhật ký giống nhau hả?"
Thẩm Kỳ gật đầu: "Vâng."
"Em chắc chắn đây là nhật ký của hiệu trưởng Diêu?"
"Vâng, tìm thấy trong số những di vật của ông ấy." Thẩm Kỳ nói, "Chỗ di vật kia cũng không được bảo quản tốt, những thứ không đáng tiền đều bị tùy tiện bỏ trên tầng, vừa bẩn vừa lộn xộn. Chắc là không có ai rảnh rỗi đi làm giả."
"Xem ra chuyện kia..." Tống Nhất Nguyên nói được một nửa, khoát tay, "Không nói nữa, các em còn buổi phỏng vấn. Lát nữa xong em nhớ mau quay về, giải thích với Diêu gia."
Thẩm Kỳ gật đầu: "Vâng."
Dáng vẻ của Tống Nhất Nguyên giống như chỉ đang tán gẫu bình thường, thật ra là đang giúp Thẩm Kỳ mang toàn bộ quá trình cụ thể và bằng chứng phơi bày, tránh khỏi bị nghi ngờ.
Trước mắt, mọi chuyện đã chắc như đinh đóng cột, không có cơ hội cứu vãn.
Mặt Lã Chiến biến thành màu gan heo, sắc mặt âm trầm, ông ta xoay người đi ra khỏi văn phòng.
Chủ nhiệm giáo dục "hầy" một tiếng, cũng theo sau ra ngoài.
Mà, sau khi chuyện cần nói đều đã nói xong, phỏng vấn tiếp tục.
Phóng viên hỏi: "Thầy Tống là giáo viên dạy văn, vì sao lại nghĩ đến việc trở thành giáo viên hướng dẫn vậy ạ?"
"Thật ra tổ của ba em ấy sát kỳ thi mới muốn tham gia, không có giáo viên nào dám nhận, sợ lãng phí thời gian." Tống Nhất Nguyên cười, đi cùng với dáng vẻ phong lưu phóng khoáng là giọng điệu chân thành, "Tôi cũng chỉ là giáo viên hướng dẫn trên danh nghĩa thôi, người giúp định ra kế hoạch luyện tập thật sự cho ba em ấy là ông chủ của của hàng bán đồ ăn vặt trong trường, sau đó thì ba em ấy tự mày mò, tôi cùng lắm thì tính là làm vài công việc hậu cần."
Làm cái gì cơ!
Không thể trả lời theo kịch bản đã soạn trước một lần sao!
Phóng viên nhịn xuống xúc động muốn lau mồ hôi, tiếp tục hỏi: "Không phải nói có thầy Lã giúp họ ôn luyện sao?"
"Hình như là có chuyện như vậy," Tống Nhất Nguyên đưa tay gãi gãi cằm, sau đó giống như chợt nhớ ra, "Là cô bé Diêu Giai Giai kia xin mãi mới được một cơ hội. Đáng tiếc ba em ấy không biết quý trọng, đi một lần là không thèm đến nữa rồi."
"..."
Phóng viên có cảm giác các cơ mặt đang dần cứng đờ.
Vị thầy giáo này bị làm sao thế, giặc cùng đường rồi vẫn còn muốn đuổi giết!
[Plot twist? Mẹ nó, hay cho một vở kịch lớn!]
[Thầy Tống giữa chừng mới đến, xem ra là không đi theo vở kịch của bọn họ rồi?]
[Tui bắt đầu lo cho thầy Tống, liệu có ảnh hưởng gì đến công việc không đây.]
[Lã Chiến dùng quyền lực cướp công, tui hiểu thế này có đúng không quý dzị?]
[Thầy Tống được của ló lắm!]
Buổi trực tiếp hôm nay giống như một vở kịch lớn, từng màn từng màn, xoay vòng vòng khiến người ta không kịp trở tay.
Nhiệt độ không ngừng tăng, đồng loạt leo lên hot search của các nền tảng, sau đó toàn bộ dẫn link đến phòng trực tiếp này.
"Buổi phỏng vấn hôm nay đến đây thôi."
Phóng viên nói câu này, lại nói mấy câu cuối cùng kết thúc, buổi trực tiếp rốt cuộc đã xong.
Chính sự làm xong, ba người Mặc Khuynh đều chỉ ứng phó cho có, toàn bộ đều để Tống Nhất Nguyên giải quyết.
Phóng viên và Tống Nhất Nguyên đều bị áp lực đè nặng trên vai.
Tống Nhất Nguyên cũng rất thân sĩ, khách khí nói với phóng viên: "Mọi người vất vả rồi."
"Có gì đâu có gì đâu, bốn người cũng vất vả rồi." Phóng viên nói xong, bắt tay với Tống Nhất Nguyên.
Anh một câu tôi một câu khách sáo xong, Tống Nhất Nguyên dẫn theo ba người Mặc Khuynh, Mẫn Sưởng và Thẩm Kỳ rời khỏi.
*
Băng tan, trong sân không có bóng dáng một học sinh, vắng vẻ quạnh hiu.
"Chuyện nhật ký là các em sắp xếp từ trước?" Ra khỏi tòa nhà dạy học, Tống Nhất Nguyên nghi ngờ quét mắt ba người một lượt, "Ai viết kịch bản?"
Mặc Khuynh: "Tôi không biết gì cả."
Mẫn Sưởng: "Em cũng thế."
Hai người chỉ tùy thời mà phối hợp thôi.
Thế là, Tống Nhất Nguyên chuyển tầm mắt, dừng trên người Thẩm Kỳ.
"Là em sắp xếp." Thẩm Kỳ dừng một giây, hào sảng nói, "Thầy yên tâm, không có sơ hở đâu."
"... Thầy đi méc Hoắc Tư."
Tống Nhất Nguyên hừ hừ, không định thu dọn cục diện hỗn loạn này.
Lớp mười của Thẩm Kỳ cũng là Tống Nhất Nguyên làm chủ nhiệm, qua mấy tháng tiếp xúc, Tống Nhất Nguyên chỉ biết Thẩm Kỳ tuyệt đối không phải một học sinh ngoan ngoãn nghe lời.
Trước đây không có ai cùng làm loạn, ít nhất vẫn còn biết kiềm chế.
Hiện tại có đồng bọn rồi, gần như đã không muốn giấu đi bản tính nữa.
"Tùy thầy."
Thẩm Kỳ thế nào cũng được nói.
Tống Nhất Nguyên lườm cô ấy một cái, lại nhìn sang Mặc Khuynh, Mẫn Sưởng: "Hai em..."
Mẫn Sưởng và Mặc Khuynh nhìn anh ta.
"Hôm nay biểu hiện rất tốt." Tống Nhất Nguyên khen ngợi.
So với Thẩm Kỳ thì hôm nay Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng có thể tính là ngoan ngoãn không gây chuyện lớn rồi.
Kể cả nửa đầu buổi phỏng vấn mà anh ta ngồi trong xe xem, ba người đều rất phối hợp -- có lẽ là vì chuyện cấp chức danh giáo sư kia của anh ta.
Mặc Khuynh nhướng mày, hỏi: "Thầy thì sao?"
Tống Nhất Nguyên không hiểu: "Sao cơ?"
Mặc Khuynh: "Cấp chức danh giáo sư."
Mẫn Sưởng: "Công việc của thầy."
Thẩm Kỳ nói: "Chắc không đến mức bị sa thải, nhưng không thoát được ăn mắng rồi."
"Suất cấp chức danh giáo sư kia ấy à, sợ là ngay từ đầu đã không có rồi. Công tác sẽ không mất." Tống Nhất Nguyên nhún vai, rất thản nhiên nói, "Không có cam kết đảm bảo gì, ai biết xong việc bọn họ có lật lọng hay không?"
Mặc Khuynh ném cho anh ta một ánh mắt, trong đó có khen ngợi: "Xem như còn thông minh."
"..."
Một khắc nào đó anh ta bỗng có ảo giác, giống như cô mới là cô giáo của mình.
"Sắp đến giờ ăn tối rồi," Tống Nhất Nguyên cúi đầu nhìn đồng hồ, "Mời mấy đứa một bữa nhé?"
Ba người vui vẻ đồng ý.
...
Chuyện "nhật ký khi về già của Diêu Đức Hiên" chính thức gợi lên một hồi phong ba bão táp.
Trong trường cũng ồn ào ầm ĩ.
Sau đó, trường học đột nhiên áp dụng chính sách tịch thu điện thoại, giáo viên cũng tăng cường lượng bài tập, để cho học sinh chuyên tâm học hành, ít nhất khi ở trường sẽ không thể tiếp xúc với mạng xã hội.
Áp lực học hành quá lớn, học sinh trong trường nào còn có tâm tình mà quan tâm chuyện khác.
Nhưng --
Bên ngoài thì không như thế.
||||| Truyện đề cử: Đại Lý Tự Khanh |||||
Vinh quang của Lã Chi Thụ và Diêu Đức Hiên bỗng hóa thành một chuyện cười, trở thành hai kẻ trộm cướp, con cháu cứ thế bị cuốn vào trung tâm của vòng xoáy, mỗi ngày đều bị đủ loại người làm phiền.
Truyền thông thì khỏi phải nói rồi, ngoài ra còn có một lượng lớn học giả muốn nghiên cứu cuốn nhật ký kia.
Nhưng hai gia tộc đều tỏ ý lảng tránh, tạm thời không lộ diện.
Mặt khác, sau màn kịch được một tay Thẩm Kỳ sắp xếp, thành công dẫn đi sự chú ý, loại bỏ nghi ngờ đặt lên người Diêu Giai Giai, sau một thời gian tránh ở nhà của Thẩm Kỳ, mỗi ngày "nơm nớp lo sợ, không biết phải làm sao", rốt cuộc đã tạm thời thoát tội.
Thứ hai, Diêu Giai Giai đến trường.
Về phần Tống Nhất Nguyên... Với cái lưỡi dài ba tấc của anh ta, cuối cùng chỉ dùng một tờ kiểm điểm đã xử gọn chuyện này.
Mà Lã Chiến, dùng từ chức để uy hiếp, xin không tiếp tục dạy lớp bảy nữa, nhà trường chỉ đành sắp xếp thầy giáo dạy toán khác. Chuyện này khiến một vài phụ huynh bất mãn, nhưng Tống Nhất Nguyên và các giáo viên trong trường có quan hệ rất tốt, tốn chút tâm tư đã giải quyết xong xuôi.
*
Lại một ngày, buổi trưa.
Mặc Khuynh đến cửa hàng bán đồ ăn vặt, còn chưa đến gần, đã thấy Qua Bốc Lâm bắt chéo chân ngồi trên xích đu phơi nắng, bàn đặt một cái đài radio, nghe một màn phân tích thật giả của một nhóm chuyên gia phân tích "Chuyện Lã Chi Thụ trộm thành quả."
Qua Bốc Lâm hưởng thụ khí trời, rất nhanh phát hiện ra Mặc Khuynh đi đến, híp mắt chào hỏi: "Dạo này vẫn tốt chứ?"
Ánh nắng mềm mại rực rỡ, chiếu xuống mái tóc vàng óng của anh ta, phát ra ánh sáng lấp lánh.
"Tốt."
Mặc Khuynh qua loa đáp, mở tấm rèm cửa thêu tay đỏ lòe đỏ loẹt đi vào.
Qua Bốc Lâm cười hì hì theo sau: "Tôi muốn mời cô đến nhánh của chúng tôi làm khách, cô có hứng thú không?"
"Không có hứng thú."
"Cô không có hứng thú với cơ mật nội bộ của chúng tôi hả?"
"Thừa một chữ rồi."
"Hả?"
"Chúng."
(*) Ý là nội bộ của ổng chứ làm gì có các ổng nào, nhánh của ổng có mình ổng mà:)))))
Nghẹn nửa phút, Qua Bốc Lâm biết mình có tranh cãi cũng vô ích, chỉ đành nuốt xuống cục nghẹn này, nói: "... Nể phần tán thưởng của tôi dành cho cô, tôi tha thứ sự nhục nhã cô vừa mang đến cho tôi."
Đáng tiếc Mặc Khuynh lại không hề nể mặt: "Cái đấy thì không cần đâu."
"..."
Qua Bốc Lâm hết nói nổi.
Theo Mặc Khuynh đi một vòng trong quán, Qua Bốc Lâm lại tìm một lý do khác: "Hai ngày trước căn cứ số 03 của chúng tôi mới hoàn thành một cái hệ thống cực kỳ trâu bò, cô muốn đến xem không?"
(*) sắp tẩu hỏa nhập ma với 03 và 08 của Bình tử:3
Mặc Khuynh vặn mở một chai sữa chua uống, ngửa đầu uống một ngụm, lười biếng hỏi lại: "Hệ thống gì?"
Qua Bốc Lâm nói: "Mỗi nhánh đều sẽ được phân nhiệm vụ, mà nhiệm vụ là phân theo cấp bậc. Các nhánh sẽ được lựa chọn nhận hay không."
"Ừ." Mặc Khuynh ném cho anh ta một ánh mắt "?", "Có vẻ không liên quan gì đến nhánh của các anh?"
"Trùng hợp là chúng tôi cũng có." Qua Bốc Lâm cười đắc ý, "Trước đây nhiệm vụ được phân cho nhân công đi thu thập, tốn thời gian tốn sức lực, còn thường xuyên khai man tình báo. Hiện tại đơn thuần là do máy thu thập."
"Thu thập thế nào?"
"Không rõ lắm, nghe nói là nắm bắt mạng lưới internet của cả nước, dùng phép tính đặc biệt tính ra." Qua Bốc Lâm hỏi, "Cuối tuần cô có thời gian không?"
"Có."
Mặc Khuynh rất có hứng thú với những thứ đồ chơi của hiện đại.
Qua Bốc Lâm vui ra mặt: "Tôi đến đón cô."
"Không cần."
Mặc Khuyunh lại chưa một lần cho anh ta mặt mũi, tay cầm chai sữa chua uống, vẫy vẫy hai cái rồi rời đi.
Qua Bốc Lâm nhìn theo bóng lưng cô, trong mắt đều là lòng tin.
...
Sáng thứ bảy.
Thời tiết đẹp, nắng nhẹ gió mát.
Mặc Khuynh cầm điện thoại gọi báo cho Giang Khắc một tiếng rồi đến thẳng căn cứ số 03.
"Hey!"
Vừa đến trước tòa nhà đã thấy Qua Bốc Lâm đứng ngoài cửa vẫy tay với cô.
Cười đến là xán lạn.
"Nào, mời vào." Qua Bốc Lâm nhiệt tình mời Mặc Khuynh đi vào trong.
Mặc Khuynh mặt không biểu tình đi tới.
"Hôm nay Hoắc Tư cũng ở đây, lát nữa chúng ta có thể cùng nhau ăn một bữa." Qua Bốc Lâm nói, "Anh ta là đội trưởng của đội Hành động, hệ thống mới kia anh ta hẳn phải tìm hiểu kỹ càng, chắc chắn sẽ biết nhiều hơn tôi."
"Hệ thống này do ai nghiên cứu?"
"Nhánh Kỹ thuật... à không phải, nói chính xác thì là do một cô bé mới đến."
Mặc Khuynh híp mắt: "Hửm?"
"Nghe nói hệ thống này ba năm trước nhánh Kỹ thuật đã nghiên cứu gần xong rồi, còn mời được người bên ngoài đến hỗ trợ. Nhưng mà người bên ngoài đến kia không biết gặp phải chuyện gì mà muộn mất hơn một năm. Ví trí của cô ấy quan trọng nhất, không có thì hệ thống này chỉ có thể tạm hoãn ngày hoàn thiện. Cho đến mới đây cô ấy bỗng xuất hiện, còn thông qua cuộc thi công chức tiến vào nhánh Kỹ thuật."
"Ồ. Người đó đâu?"
"Nghe nói hôm nay cũng đến, lát nữa chúng ta đến nhánh Kỹ thuật..."
Cửa thang máy "tinh--" một cái mở ra.
Hai người từ đằng xa đi tới.
Là Hoắc Tư và Thẩm Kỳ.
Hoắc Tư bày ra vẻ mặt âm u: "Nói vậy có nghĩa là, hệ thống nhiệm vụ này do em làm?"
***
88: Hai chương mừng 750 lượt theo dõi wordpress hehe~
Nhớ lại thì lúc trước thi toán mô hình Kỳ cũng phụ trách phần viết mô hình ấy.
Chương 74: Giáo sư [04] Họa thủy đông dẫn(*), màn kết hoàn mỹ
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
(*) cụm từ này xuất phát từ sự kiện trước chiến tranh thế giới, Anh - Pháp từ chối liên minh với Liên Xô và ký với Đức hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau, đồng thời bỏ mặc đồng minh Tiệp Khắc cho Đức tiêu diệt. Điều này cho thấy rằng các nước phương Tây không hề đồng lòng trong việc ngăn chặn Hitler, mà thực ra họ đang tìm cách hướng cỗ máy chiến tranh Đức nhắm vào Liên Xô (Liên Xô nằm ở hướng Đông). (88: Túm cái quần là dùng thủ đoạn dẫn họa sang cho người khác để bản thân không phải chịu tổn thất. Trong chương này của tác giả thì đơn giản hơn 1 chút, là kiểu dẫn dắt sự chú ý sang hướng khác để thoát tội cho mình, thế thôi)
Tống Nhất Nguyên vừa mở miệng, chủ nhiệm giáo dục và Lã Chiến đều giật thót.
Thật đúng là không biết cái gì nên nói cái gì không nên nói!
Tống Nhất Nguyên này không cần danh hiệu giáo sư nữa sao?
"À, cái đó là em mang đến ạ." Thẩm Kỳ bỏ qua phần đệm vừa rồi, bình tĩnh tiếp lời, "Nhật ký sau khi về già của hiệu trưởng Diêu."
"Chính là cuốn nhật ký nhắc ở trên mạng kia?" Phóng viên vội hỏi.
Anh ta vốn muốn truy hỏi chuyện này từ lúc nãy, nhưng vì con cháu của nhân vật chính trong cuốn nhật ký này ngồi ở ngay bên cạnh nên chỉ đành nhịn mãi cho đến giờ.
Cuốn nhật ký gây tai tiếng bỗng xuất hiện trong buổi trực tiếp, không thể phủ nhận chính là một cơ hội trời ban.
Thẩm Kỳ lấy cuốn nhật ký từ trong tay Mẫn Sưởng về, nói: "Đúng."
Phóng viên hỏi: "Từ đâu có được?"
"Diêu gia." Thẩm Kỳ không nhanh không chậm mở miệng, "Tôi và con cháu của Diêu Đức Hiên là bạn, nửa tháng trước đến nhà cậu ấy chơi, sau đó trong lúc vô tình hai chúng tôi tìm thấy cuốn nhật ký này, tôi thấy khá thú vị nên mượn về xem."
Phóng viên hơi ngẩn ra.
Tự khai dễ dàng vậy luôn?
Phóng viên cân nhắc một chút, hỏi: "Vậy chuyện nhật ký bị chụp đăng lên mạng thì sao?"
Thẩm Kỳ ăn ngay nói thật: "Tôi đại khái biết."
Đừng nói là bắt được thủ phạm ngay tại hiện trường nha!
Phóng viên nhanh chóng hỏi: "Là em?"
Thẩm Kỳ lắc đầu: "Không phải."
Phóng viên: "Không phải?"
Nhật ký trong tay cô ấy, vì sao lại không phải?
"Vì trong nhật ký có vài nội dung khiến tôi không hiểu lắm nên thi thoảng sẽ đến thư viện tra tài liệu. Tuần trước đến thư viện, làm mất nhật ký, hôm nay lại đến thư viện thì phát hiện cuốn nhật ký quay về trong ba lô từ bao giờ. Tôi đặc biệt đến thư viện xin xem lại camera giám sát, nhưng người kia nhìn không rõ diện mạo."
Thẩm Kỳ lưu loát nói xong đầu đuôi câu chuyện.
Lại nói: "Hai đoạn video kia tôi có lưu lại trong máy, có thể công khai. Nếu vẫn không tin thì cứ đến thư viện kiểm chứng."
Phóng viên hỏi: "Có thể xem thử không?"
"Ừm."
Thẩm Kỳ móc điện thoại ra.
Mà toàn bộ những chuyện này liên tiếp xảy ra, chủ nhiệm giáo dục và Lã Chiến chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Nếu là phỏng vấn bình thường thì có thể cắt ngang bất cứ lúc nào, nhưng đây là buổi trực tiếp, vô số ánh mắt nhìn vào.
Họ thật sự không làm được gì cả.
Chỉ có thể để cho Thẩm Kỳ hiên ngang mở đoạn video kia cho mọi người cùng xem.
Phòng trực tiếp:
[Nên chuyện nhật ký là thật hả?]
[Nhật ký lấy từ Diêu gia, xem ra là thật rồi. Đặc biệt đi tra tài liệu để kiểm chứng thì chắc là chuyện của Kiều Vũ đó. Giữa chừng nhật ký bị mất, cũng đã có video giám sát chứng minh, không thể nào là giả. Nhân chứng bằng chứng rõ ràng như thế, chuyện Diêu Đức Hiên và Lã Chi Thụ bắt tay bày mưu trộm thành quả của Kiều Vũ còn giả được sao?]
[Không ngờ đến xem học bá lại bị một quả dưa to đùng ném trúng xém vỡ cả đầu.]
[Phòng trực tiếp này lên hạng một nhiệt độ rồi.]
[Khéo còn lên hotsearch ấy chứ.]
[Chứng kiến lịch sử.]
[Thẩm Kỳ đáng thương ghê, mượn một cuốn nhật ký thôi cũng gặp phải chuyện lớn như thế, bản thân hoàn toàn không biết gì cả. Không biết người bạn kia có tuyệt giao với cô ấy luôn không.]
[Vô tội lắm luôn.]
[May là có camera giám sát quay lại, nếu không thì có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không thể chứng minh sự trong sạch.]
...
Tống Nhất Nguyên xem video xong, thỏa mãn tâm lý ăn dưa, lại hỏi: "Nội dung công khai trên mạng với nội dung trong cuốn nhật ký giống nhau hả?"
Thẩm Kỳ gật đầu: "Vâng."
"Em chắc chắn đây là nhật ký của hiệu trưởng Diêu?"
"Vâng, tìm thấy trong số những di vật của ông ấy." Thẩm Kỳ nói, "Chỗ di vật kia cũng không được bảo quản tốt, những thứ không đáng tiền đều bị tùy tiện bỏ trên tầng, vừa bẩn vừa lộn xộn. Chắc là không có ai rảnh rỗi đi làm giả."
"Xem ra chuyện kia..." Tống Nhất Nguyên nói được một nửa, khoát tay, "Không nói nữa, các em còn buổi phỏng vấn. Lát nữa xong em nhớ mau quay về, giải thích với Diêu gia."
Thẩm Kỳ gật đầu: "Vâng."
Dáng vẻ của Tống Nhất Nguyên giống như chỉ đang tán gẫu bình thường, thật ra là đang giúp Thẩm Kỳ mang toàn bộ quá trình cụ thể và bằng chứng phơi bày, tránh khỏi bị nghi ngờ.
Trước mắt, mọi chuyện đã chắc như đinh đóng cột, không có cơ hội cứu vãn.
Mặt Lã Chiến biến thành màu gan heo, sắc mặt âm trầm, ông ta xoay người đi ra khỏi văn phòng.
Chủ nhiệm giáo dục "hầy" một tiếng, cũng theo sau ra ngoài.
Mà, sau khi chuyện cần nói đều đã nói xong, phỏng vấn tiếp tục.
Phóng viên hỏi: "Thầy Tống là giáo viên dạy văn, vì sao lại nghĩ đến việc trở thành giáo viên hướng dẫn vậy ạ?"
"Thật ra tổ của ba em ấy sát kỳ thi mới muốn tham gia, không có giáo viên nào dám nhận, sợ lãng phí thời gian." Tống Nhất Nguyên cười, đi cùng với dáng vẻ phong lưu phóng khoáng là giọng điệu chân thành, "Tôi cũng chỉ là giáo viên hướng dẫn trên danh nghĩa thôi, người giúp định ra kế hoạch luyện tập thật sự cho ba em ấy là ông chủ của của hàng bán đồ ăn vặt trong trường, sau đó thì ba em ấy tự mày mò, tôi cùng lắm thì tính là làm vài công việc hậu cần."
Làm cái gì cơ!
Không thể trả lời theo kịch bản đã soạn trước một lần sao!
Phóng viên nhịn xuống xúc động muốn lau mồ hôi, tiếp tục hỏi: "Không phải nói có thầy Lã giúp họ ôn luyện sao?"
"Hình như là có chuyện như vậy," Tống Nhất Nguyên đưa tay gãi gãi cằm, sau đó giống như chợt nhớ ra, "Là cô bé Diêu Giai Giai kia xin mãi mới được một cơ hội. Đáng tiếc ba em ấy không biết quý trọng, đi một lần là không thèm đến nữa rồi."
"..."
Phóng viên có cảm giác các cơ mặt đang dần cứng đờ.
Vị thầy giáo này bị làm sao thế, giặc cùng đường rồi vẫn còn muốn đuổi giết!
[Plot twist? Mẹ nó, hay cho một vở kịch lớn!]
[Thầy Tống giữa chừng mới đến, xem ra là không đi theo vở kịch của bọn họ rồi?]
[Tui bắt đầu lo cho thầy Tống, liệu có ảnh hưởng gì đến công việc không đây.]
[Lã Chiến dùng quyền lực cướp công, tui hiểu thế này có đúng không quý dzị?]
[Thầy Tống được của ló lắm!]
Buổi trực tiếp hôm nay giống như một vở kịch lớn, từng màn từng màn, xoay vòng vòng khiến người ta không kịp trở tay.
Nhiệt độ không ngừng tăng, đồng loạt leo lên hot search của các nền tảng, sau đó toàn bộ dẫn link đến phòng trực tiếp này.
"Buổi phỏng vấn hôm nay đến đây thôi."
Phóng viên nói câu này, lại nói mấy câu cuối cùng kết thúc, buổi trực tiếp rốt cuộc đã xong.
Chính sự làm xong, ba người Mặc Khuynh đều chỉ ứng phó cho có, toàn bộ đều để Tống Nhất Nguyên giải quyết.
Phóng viên và Tống Nhất Nguyên đều bị áp lực đè nặng trên vai.
Tống Nhất Nguyên cũng rất thân sĩ, khách khí nói với phóng viên: "Mọi người vất vả rồi."
"Có gì đâu có gì đâu, bốn người cũng vất vả rồi." Phóng viên nói xong, bắt tay với Tống Nhất Nguyên.
Anh một câu tôi một câu khách sáo xong, Tống Nhất Nguyên dẫn theo ba người Mặc Khuynh, Mẫn Sưởng và Thẩm Kỳ rời khỏi.
*
Băng tan, trong sân không có bóng dáng một học sinh, vắng vẻ quạnh hiu.
"Chuyện nhật ký là các em sắp xếp từ trước?" Ra khỏi tòa nhà dạy học, Tống Nhất Nguyên nghi ngờ quét mắt ba người một lượt, "Ai viết kịch bản?"
Mặc Khuynh: "Tôi không biết gì cả."
Mẫn Sưởng: "Em cũng thế."
Hai người chỉ tùy thời mà phối hợp thôi.
Thế là, Tống Nhất Nguyên chuyển tầm mắt, dừng trên người Thẩm Kỳ.
"Là em sắp xếp." Thẩm Kỳ dừng một giây, hào sảng nói, "Thầy yên tâm, không có sơ hở đâu."
"... Thầy đi méc Hoắc Tư."
Tống Nhất Nguyên hừ hừ, không định thu dọn cục diện hỗn loạn này.
Lớp mười của Thẩm Kỳ cũng là Tống Nhất Nguyên làm chủ nhiệm, qua mấy tháng tiếp xúc, Tống Nhất Nguyên chỉ biết Thẩm Kỳ tuyệt đối không phải một học sinh ngoan ngoãn nghe lời.
Trước đây không có ai cùng làm loạn, ít nhất vẫn còn biết kiềm chế.
Hiện tại có đồng bọn rồi, gần như đã không muốn giấu đi bản tính nữa.
"Tùy thầy."
Thẩm Kỳ thế nào cũng được nói.
Tống Nhất Nguyên lườm cô ấy một cái, lại nhìn sang Mặc Khuynh, Mẫn Sưởng: "Hai em..."
Mẫn Sưởng và Mặc Khuynh nhìn anh ta.
"Hôm nay biểu hiện rất tốt." Tống Nhất Nguyên khen ngợi.
So với Thẩm Kỳ thì hôm nay Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng có thể tính là ngoan ngoãn không gây chuyện lớn rồi.
Kể cả nửa đầu buổi phỏng vấn mà anh ta ngồi trong xe xem, ba người đều rất phối hợp -- có lẽ là vì chuyện cấp chức danh giáo sư kia của anh ta.
Mặc Khuynh nhướng mày, hỏi: "Thầy thì sao?"
Tống Nhất Nguyên không hiểu: "Sao cơ?"
Mặc Khuynh: "Cấp chức danh giáo sư."
Mẫn Sưởng: "Công việc của thầy."
Thẩm Kỳ nói: "Chắc không đến mức bị sa thải, nhưng không thoát được ăn mắng rồi."
"Suất cấp chức danh giáo sư kia ấy à, sợ là ngay từ đầu đã không có rồi. Công tác sẽ không mất." Tống Nhất Nguyên nhún vai, rất thản nhiên nói, "Không có cam kết đảm bảo gì, ai biết xong việc bọn họ có lật lọng hay không?"
Mặc Khuynh ném cho anh ta một ánh mắt, trong đó có khen ngợi: "Xem như còn thông minh."
"..."
Một khắc nào đó anh ta bỗng có ảo giác, giống như cô mới là cô giáo của mình.
"Sắp đến giờ ăn tối rồi," Tống Nhất Nguyên cúi đầu nhìn đồng hồ, "Mời mấy đứa một bữa nhé?"
Ba người vui vẻ đồng ý.
...
Chuyện "nhật ký khi về già của Diêu Đức Hiên" chính thức gợi lên một hồi phong ba bão táp.
Trong trường cũng ồn ào ầm ĩ.
Sau đó, trường học đột nhiên áp dụng chính sách tịch thu điện thoại, giáo viên cũng tăng cường lượng bài tập, để cho học sinh chuyên tâm học hành, ít nhất khi ở trường sẽ không thể tiếp xúc với mạng xã hội.
Áp lực học hành quá lớn, học sinh trong trường nào còn có tâm tình mà quan tâm chuyện khác.
Nhưng --
Bên ngoài thì không như thế.
||||| Truyện đề cử: Đại Lý Tự Khanh |||||
Vinh quang của Lã Chi Thụ và Diêu Đức Hiên bỗng hóa thành một chuyện cười, trở thành hai kẻ trộm cướp, con cháu cứ thế bị cuốn vào trung tâm của vòng xoáy, mỗi ngày đều bị đủ loại người làm phiền.
Truyền thông thì khỏi phải nói rồi, ngoài ra còn có một lượng lớn học giả muốn nghiên cứu cuốn nhật ký kia.
Nhưng hai gia tộc đều tỏ ý lảng tránh, tạm thời không lộ diện.
Mặt khác, sau màn kịch được một tay Thẩm Kỳ sắp xếp, thành công dẫn đi sự chú ý, loại bỏ nghi ngờ đặt lên người Diêu Giai Giai, sau một thời gian tránh ở nhà của Thẩm Kỳ, mỗi ngày "nơm nớp lo sợ, không biết phải làm sao", rốt cuộc đã tạm thời thoát tội.
Thứ hai, Diêu Giai Giai đến trường.
Về phần Tống Nhất Nguyên... Với cái lưỡi dài ba tấc của anh ta, cuối cùng chỉ dùng một tờ kiểm điểm đã xử gọn chuyện này.
Mà Lã Chiến, dùng từ chức để uy hiếp, xin không tiếp tục dạy lớp bảy nữa, nhà trường chỉ đành sắp xếp thầy giáo dạy toán khác. Chuyện này khiến một vài phụ huynh bất mãn, nhưng Tống Nhất Nguyên và các giáo viên trong trường có quan hệ rất tốt, tốn chút tâm tư đã giải quyết xong xuôi.
*
Lại một ngày, buổi trưa.
Mặc Khuynh đến cửa hàng bán đồ ăn vặt, còn chưa đến gần, đã thấy Qua Bốc Lâm bắt chéo chân ngồi trên xích đu phơi nắng, bàn đặt một cái đài radio, nghe một màn phân tích thật giả của một nhóm chuyên gia phân tích "Chuyện Lã Chi Thụ trộm thành quả."
Qua Bốc Lâm hưởng thụ khí trời, rất nhanh phát hiện ra Mặc Khuynh đi đến, híp mắt chào hỏi: "Dạo này vẫn tốt chứ?"
Ánh nắng mềm mại rực rỡ, chiếu xuống mái tóc vàng óng của anh ta, phát ra ánh sáng lấp lánh.
"Tốt."
Mặc Khuynh qua loa đáp, mở tấm rèm cửa thêu tay đỏ lòe đỏ loẹt đi vào.
Qua Bốc Lâm cười hì hì theo sau: "Tôi muốn mời cô đến nhánh của chúng tôi làm khách, cô có hứng thú không?"
"Không có hứng thú."
"Cô không có hứng thú với cơ mật nội bộ của chúng tôi hả?"
"Thừa một chữ rồi."
"Hả?"
"Chúng."
(*) Ý là nội bộ của ổng chứ làm gì có các ổng nào, nhánh của ổng có mình ổng mà:)))))
Nghẹn nửa phút, Qua Bốc Lâm biết mình có tranh cãi cũng vô ích, chỉ đành nuốt xuống cục nghẹn này, nói: "... Nể phần tán thưởng của tôi dành cho cô, tôi tha thứ sự nhục nhã cô vừa mang đến cho tôi."
Đáng tiếc Mặc Khuynh lại không hề nể mặt: "Cái đấy thì không cần đâu."
"..."
Qua Bốc Lâm hết nói nổi.
Theo Mặc Khuynh đi một vòng trong quán, Qua Bốc Lâm lại tìm một lý do khác: "Hai ngày trước căn cứ số 03 của chúng tôi mới hoàn thành một cái hệ thống cực kỳ trâu bò, cô muốn đến xem không?"
(*) sắp tẩu hỏa nhập ma với 03 và 08 của Bình tử:3
Mặc Khuynh vặn mở một chai sữa chua uống, ngửa đầu uống một ngụm, lười biếng hỏi lại: "Hệ thống gì?"
Qua Bốc Lâm nói: "Mỗi nhánh đều sẽ được phân nhiệm vụ, mà nhiệm vụ là phân theo cấp bậc. Các nhánh sẽ được lựa chọn nhận hay không."
"Ừ." Mặc Khuynh ném cho anh ta một ánh mắt "?", "Có vẻ không liên quan gì đến nhánh của các anh?"
"Trùng hợp là chúng tôi cũng có." Qua Bốc Lâm cười đắc ý, "Trước đây nhiệm vụ được phân cho nhân công đi thu thập, tốn thời gian tốn sức lực, còn thường xuyên khai man tình báo. Hiện tại đơn thuần là do máy thu thập."
"Thu thập thế nào?"
"Không rõ lắm, nghe nói là nắm bắt mạng lưới internet của cả nước, dùng phép tính đặc biệt tính ra." Qua Bốc Lâm hỏi, "Cuối tuần cô có thời gian không?"
"Có."
Mặc Khuynh rất có hứng thú với những thứ đồ chơi của hiện đại.
Qua Bốc Lâm vui ra mặt: "Tôi đến đón cô."
"Không cần."
Mặc Khuyunh lại chưa một lần cho anh ta mặt mũi, tay cầm chai sữa chua uống, vẫy vẫy hai cái rồi rời đi.
Qua Bốc Lâm nhìn theo bóng lưng cô, trong mắt đều là lòng tin.
...
Sáng thứ bảy.
Thời tiết đẹp, nắng nhẹ gió mát.
Mặc Khuynh cầm điện thoại gọi báo cho Giang Khắc một tiếng rồi đến thẳng căn cứ số 03.
"Hey!"
Vừa đến trước tòa nhà đã thấy Qua Bốc Lâm đứng ngoài cửa vẫy tay với cô.
Cười đến là xán lạn.
"Nào, mời vào." Qua Bốc Lâm nhiệt tình mời Mặc Khuynh đi vào trong.
Mặc Khuynh mặt không biểu tình đi tới.
"Hôm nay Hoắc Tư cũng ở đây, lát nữa chúng ta có thể cùng nhau ăn một bữa." Qua Bốc Lâm nói, "Anh ta là đội trưởng của đội Hành động, hệ thống mới kia anh ta hẳn phải tìm hiểu kỹ càng, chắc chắn sẽ biết nhiều hơn tôi."
"Hệ thống này do ai nghiên cứu?"
"Nhánh Kỹ thuật... à không phải, nói chính xác thì là do một cô bé mới đến."
Mặc Khuynh híp mắt: "Hửm?"
"Nghe nói hệ thống này ba năm trước nhánh Kỹ thuật đã nghiên cứu gần xong rồi, còn mời được người bên ngoài đến hỗ trợ. Nhưng mà người bên ngoài đến kia không biết gặp phải chuyện gì mà muộn mất hơn một năm. Ví trí của cô ấy quan trọng nhất, không có thì hệ thống này chỉ có thể tạm hoãn ngày hoàn thiện. Cho đến mới đây cô ấy bỗng xuất hiện, còn thông qua cuộc thi công chức tiến vào nhánh Kỹ thuật."
"Ồ. Người đó đâu?"
"Nghe nói hôm nay cũng đến, lát nữa chúng ta đến nhánh Kỹ thuật..."
Cửa thang máy "tinh--" một cái mở ra.
Hai người từ đằng xa đi tới.
Là Hoắc Tư và Thẩm Kỳ.
Hoắc Tư bày ra vẻ mặt âm u: "Nói vậy có nghĩa là, hệ thống nhiệm vụ này do em làm?"
***
88: Hai chương mừng 750 lượt theo dõi wordpress hehe~
Nhớ lại thì lúc trước thi toán mô hình Kỳ cũng phụ trách phần viết mô hình ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.