Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người
Chương 168: Một trăm năm trước [11] Lột sạch quần áo của anh
Cái Bình Của Cửa Hàng Trái Cây
01/05/2023
Một khắc khi Mặc Khuynh khom người đi vào, không gian nhỏ hẹp bỗng sáng lên nhờ một chiếc đèn dầu.
Mặc Khuynh híp mắt, nhìn rõ hoàn cảnh bên trong.
Dưới chân là một lớp đá vụn rất dày, hiện tại đã ẩm ướt, nhưng không có nước đọng.
Trong cùng là một chiếc giường -- nói chính xác là một tấm ván gỗ đặt trên hai tảng đá lớn.
Đủ cho một người nằm.
Ở một góc sáng sủa hơn đôi chút là đủ thứ tạp nham, nồi bát vân vân, rất bừa bộn, còn đặt ngay dưới chỗ có nước nhỏ xuống.
Bên cạnh lối ra vào đặt một chiếc bàn vuông nhỏ, một người đàn ông trung niên mặc quần áo rách nát với bộ tóc dài bẩn bết dính ngồi bên cạnh, dùng một que diêm châm lửa cho cây đèn, que diêm vừa tắt.
Trên thực tế, so với trạng thái mà Mặc Khuynh tưởng tượng vẫn tốt hơn đôi chút.
Người đàn ông trung niên dựa vào ánh sáng lờ mờ phát ra nhìn về phía Mặc Khuynh, đầu tiên là mờ mịt, kinh hoàng, sau đó là vui sướng.
Ông ta gọi: "Mặc tiểu thư."
Dáng vẻ thấp tha thấp thỏm.
Mặc Khuynh quay đầu sang: "Nhận ra cả tôi?"
"Nghe nói là từng xem tranh vẽ." Giang Khắc nói, giọng nói còn mang theo chua chua.
Mặc Khuynh là bản gốc.
Mà hắn, là thế thân.
Đương nhiên không thể vui cho nổi.
"Ồ."
Mặc Khuynh hiểu ra.
Lại nhìn quanh căn nhà gỗ một vòng, Mặc Khuynh cũng không ghét bỏ, rất dứt khoát đi vào trong.
Người đàn ông trung niên kia nhìn thì như người điên, nhưng động tác nhanh nhẹn, tìm cho Mặc Khuynh một băng ghế nhỏ, sau đó tìm kiếm trong đống đồ tạp nham, không mất quá lâu, tìm ra một cái hộp tiện lợi.
Ông ta mở ra, đưa cho Mặc Khuynh: "Ăn."
Mặc Khuynh rũ mắt nhìn.
Bên trong là mấy chiếc bánh quy, kẹo trái cây này kia, nhìn khá quen mắt, cẩn thận nghĩ, dường như đã từng thấy ở đoàn phim.
Giang Khắc theo sau đi vào, nói với người đàn ông trung niên kia: "Ông đi nghỉ trước đi."
Ông ấy lại không động đậy, chỉ nhìn Mặc Khuynh, cố chấp nói: "Ăn."
Ánh đèn dầu màu cam chiếu lên khuôn mặt ông ấy, làn da đen nhẻm thô ráp, so với tuổi thật còn già hơn, ông ấy khom lưng, bàn tay cầm chiếc hộp kia đen đen bẩn bẩn, nhưng ánh mắt nhìn Mặc Khuynh lại cực kỳ sáng.
Mặc Khuynh hơi do dự, sau đó cầm một chiếc bánh quy.
Ông ấy dường như rất vui vẻ, cười hê hê, sau đó đặt chiếc hộp lên mặt bàn, đẩy về phía Mặc Khuynh.
Bản thân lúc này mới quay về ngồi lên giường, cuộn mình trong góc.
"Ông ấy điên thật?" Mặc Khuynh nhìn sang Giang Khắc, chỉ chỉ đầu.
"Không phải cô là Y thánh sao?" Giang Khắc hỏi lại.
Mặc Khuynh ngay thẳng đáp: "Tôi lại không khám đầu óc."
"..."
Giang Khắc bỗng nghĩ đến buổi đấu giá lúc trước, dáng vẻ Mặc Khuynh nghi ngờ hắn có vấn đề về đầu óc, bỗng cười.
Mặc Khuynh nhìn hắn, khó hiểu.
Có gì buồn cười hả?
"Theo như tôi quan sát, đúng là thần trí không rõ, trí thông minh cũng bị giảm thấp." Giang Khắc rất tự nhiên ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ.
Căn nhà gỗ này quá chật hẹp rồi.
Mặc Khuynh không có cách nào đi lại, dạo một vòng xong, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Giang Khắc.
Băng ghế nhỏ, hai người cùng ngồi, gần như là sát ngay cạnh nhau.
Vai kề vai, quá mức thân mật, hai người đều hơi khựng lại, sau đó tự động nhích ra một chút.
Mặc Khuynh hỏi: "Có thể giao tiếp không?"
Giang Khắc đáp: "Có thể giao tiếp đơn giản."
Thế là, Mặc Khuynh quan sát Ân Lâm giây lát, sau đó nhướng mày, nói: "Ông qua đây."
Ân Lâm ở một góc chỉ chỉ bản thân.
Mặc Khuynh hơi gật đầu.
Ân Lâm bèn nhích nhích đến cạnh giường, thả chân xuống, dáng vẻ vừa căng thẳng vừa không được tự nhiên.
Lưng thì cong lại như cây cung.
Mặc Khuynh lại nói: "Tay."
Ân Lâm ngập ngừng đưa tay ra.
Mặc Khuynh đặt ngón tay lên cổ tay ông ta.
Ngón tay vừa chạm xuống, Ân Lâm như bị dọa sợ, hét lên một tiếng, rồi như một cơn gió rụt về góc, cả người lại cuộn tròn.
Như một con chuột bị hoảng sợ.
Mặc Khuynh khựng lại, đưa ánh mắt nghi hoặc về phía Giang Khắc.
Giang Khắc giải thích: "Không thể chạm vào ông ấy, hễ chạm là sẽ lại phản ứng như vậy."
Mặc Khuynh chậc một tiếng, đứng dây: "Càng thế thì tôi càng phải chạm."
Mặc Khuynh đi đến gần Ân Lâm, Ân Lâm thấy thế thì tiếp tục gào thét, giọng nói khàn khàn pha lẫn sợ hãi, nhưng Mặc Khuynh lại không hề tỏ ra thương hại, mí mắt cũng không chớp lấy một cái, nhanh như cắt đập một cái sau gáy Ân Lâm.
Ân Lâm đang như con thú bị hoảng sợ thoáng cái im lặng.
Ông ấy ôm đầu gối mình, ngã lăn quay ở giường.
Mặc Khuynh cầm một tay của ông ấy lên, bắt mạch, lông mày nhíu lại, một lúc sau mới thả ra.
"Có vấn đề gì không?" Giang Khắc hỏi.
"Cơ thể này còn khỏe hơn voi nữa." Mặc Khuynh nhíu mày nói.
Cô tỉ mỉ quan sát Ân Lâm, chỉ cảm thấy kỳ lạ.
Những người lang thang bình thường, cũng chỉ có thể tạm ăn no, đều gầy trơ xương, không thể nào cường tráng mạnh khỏe được thế này.
Hơn nữa, chỉ cần là người sinh sống ở nơi thế này nhiều năm, chắc chắn sẽ có bệnh vặt, thể chất cũng kém hơn bình thường.
Nhưng--
Ân Lâm có một cơ thể cực kỳ cường tráng.
"Hơn cả thế." Giang Khắc nhàn nhã bổ sung, "Nói là có một thân thần lực cũng không quá. Tốc độ nhanh, khí lực lớn, không có bốn năm người thì không thể chế ngự được."
Mặc Khuynh quay đầu, nghi hoặc: "Anh từng thấy rồi?"
Giang Khắc nói: "Ngày đến đây, gặp được mấy người đến điều tra, đều bị ông ấy quật ngã."
"Nghe nói là sinh viên đọc sách bình thường thôi mà?"
"Tôi cũng thử hỏi thăm rồi, từ nhỏ cơ thể đã ốm yếu nhiều bệnh, cơ thể gầy còm, không phải như thế này. Trong lúc lang thang, cũng không ai thấy tập luyện cái gì."
"..."
"..."
Hai người nhìn nhau, đều cảm nhận được có gì đó kỳ lạ.
Đang yên đang lành, một kẻ yếu đuối sao bỗng trở thành một người lang thang, còn bỗng nhiên trở nên cường tráng?
Phát điên còn có tác dụng tăng cường thể chất?
Chẳng khoa học tí nào.
Qua chốc lát, Mặc Khuynh phát hiện khóe môi Giang Khắc hơi cong lên, không hiểu sao cô bỗng có cảm giác mù mịt, nhấc chân đá hắn: "Anh phát hiện ra cái gì rồi?"
Giang Khắc bị đã vẫn ngồi vững như bàn thạch, cầm một chiếc kẹo trong hộp, bóc vỏ, đưa qua cho Mặc Khuynh: "Sao lại nóng nảy thế?"
Hắn còn có tâm trạng mà bóc vỏ kẹo?!
Mặc Khuynh bực mình: "Không ăn."
Giang Khắc nhàn nhã tự tại: "Ăn đi rồi tôi nói cho."
Hắn cũng đã nói thế rồi, Mặc Khuynh không tiếp tục so đo nữa, cầm lấy kẹo bỏ vào miệng, bị vị ngọt làm cho nhíu chặt mày.
Giang Khắc nhìn cô nhíu mày, khẽ cười, cầm đèn pin trong tay, bật sáng, sau đó chiếu về phía một tấm ván gỗ trên tường.
Hắn nói: "Nhìn đi."
Mặc Khuynh liếc một cái: "Vẽ vời lung tung, xấu chết đi được."
Giang Khắc lại nói: "Ông ấy vẽ đấy."
Mặc Khuynh nhướng mày: "Kẻ điên có cơ thể cường tráng vẽ ra một đống xấu xí."
Giang Khắc nhấn mạnh: "Nhìn cho kỹ."
"Anh còn tiếp tục nói quằng nói xiên nữa, tôi có thể cho anh nằm cùng ông ấy một đêm." Mặc Khuynh có cảm giác bị trêu đùa, hung hăng uy hiếp: "Lột hết quần áo của anh luôn."
"Gu của cô đặc biệt ghê nhỉ." Giang Khắc buồn cười nói, lại bổ sung một câu, "Cô nỡ sao?"
Mặc Khuynh híp mắt, nhìn rõ hoàn cảnh bên trong.
Dưới chân là một lớp đá vụn rất dày, hiện tại đã ẩm ướt, nhưng không có nước đọng.
Trong cùng là một chiếc giường -- nói chính xác là một tấm ván gỗ đặt trên hai tảng đá lớn.
Đủ cho một người nằm.
Ở một góc sáng sủa hơn đôi chút là đủ thứ tạp nham, nồi bát vân vân, rất bừa bộn, còn đặt ngay dưới chỗ có nước nhỏ xuống.
Bên cạnh lối ra vào đặt một chiếc bàn vuông nhỏ, một người đàn ông trung niên mặc quần áo rách nát với bộ tóc dài bẩn bết dính ngồi bên cạnh, dùng một que diêm châm lửa cho cây đèn, que diêm vừa tắt.
Trên thực tế, so với trạng thái mà Mặc Khuynh tưởng tượng vẫn tốt hơn đôi chút.
Người đàn ông trung niên dựa vào ánh sáng lờ mờ phát ra nhìn về phía Mặc Khuynh, đầu tiên là mờ mịt, kinh hoàng, sau đó là vui sướng.
Ông ta gọi: "Mặc tiểu thư."
Dáng vẻ thấp tha thấp thỏm.
Mặc Khuynh quay đầu sang: "Nhận ra cả tôi?"
"Nghe nói là từng xem tranh vẽ." Giang Khắc nói, giọng nói còn mang theo chua chua.
Mặc Khuynh là bản gốc.
Mà hắn, là thế thân.
Đương nhiên không thể vui cho nổi.
"Ồ."
Mặc Khuynh hiểu ra.
Lại nhìn quanh căn nhà gỗ một vòng, Mặc Khuynh cũng không ghét bỏ, rất dứt khoát đi vào trong.
Người đàn ông trung niên kia nhìn thì như người điên, nhưng động tác nhanh nhẹn, tìm cho Mặc Khuynh một băng ghế nhỏ, sau đó tìm kiếm trong đống đồ tạp nham, không mất quá lâu, tìm ra một cái hộp tiện lợi.
Ông ta mở ra, đưa cho Mặc Khuynh: "Ăn."
Mặc Khuynh rũ mắt nhìn.
Bên trong là mấy chiếc bánh quy, kẹo trái cây này kia, nhìn khá quen mắt, cẩn thận nghĩ, dường như đã từng thấy ở đoàn phim.
Giang Khắc theo sau đi vào, nói với người đàn ông trung niên kia: "Ông đi nghỉ trước đi."
Ông ấy lại không động đậy, chỉ nhìn Mặc Khuynh, cố chấp nói: "Ăn."
Ánh đèn dầu màu cam chiếu lên khuôn mặt ông ấy, làn da đen nhẻm thô ráp, so với tuổi thật còn già hơn, ông ấy khom lưng, bàn tay cầm chiếc hộp kia đen đen bẩn bẩn, nhưng ánh mắt nhìn Mặc Khuynh lại cực kỳ sáng.
Mặc Khuynh hơi do dự, sau đó cầm một chiếc bánh quy.
Ông ấy dường như rất vui vẻ, cười hê hê, sau đó đặt chiếc hộp lên mặt bàn, đẩy về phía Mặc Khuynh.
Bản thân lúc này mới quay về ngồi lên giường, cuộn mình trong góc.
"Ông ấy điên thật?" Mặc Khuynh nhìn sang Giang Khắc, chỉ chỉ đầu.
"Không phải cô là Y thánh sao?" Giang Khắc hỏi lại.
Mặc Khuynh ngay thẳng đáp: "Tôi lại không khám đầu óc."
"..."
Giang Khắc bỗng nghĩ đến buổi đấu giá lúc trước, dáng vẻ Mặc Khuynh nghi ngờ hắn có vấn đề về đầu óc, bỗng cười.
Mặc Khuynh nhìn hắn, khó hiểu.
Có gì buồn cười hả?
"Theo như tôi quan sát, đúng là thần trí không rõ, trí thông minh cũng bị giảm thấp." Giang Khắc rất tự nhiên ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ.
Căn nhà gỗ này quá chật hẹp rồi.
Mặc Khuynh không có cách nào đi lại, dạo một vòng xong, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Giang Khắc.
Băng ghế nhỏ, hai người cùng ngồi, gần như là sát ngay cạnh nhau.
Vai kề vai, quá mức thân mật, hai người đều hơi khựng lại, sau đó tự động nhích ra một chút.
Mặc Khuynh hỏi: "Có thể giao tiếp không?"
Giang Khắc đáp: "Có thể giao tiếp đơn giản."
Thế là, Mặc Khuynh quan sát Ân Lâm giây lát, sau đó nhướng mày, nói: "Ông qua đây."
Ân Lâm ở một góc chỉ chỉ bản thân.
Mặc Khuynh hơi gật đầu.
Ân Lâm bèn nhích nhích đến cạnh giường, thả chân xuống, dáng vẻ vừa căng thẳng vừa không được tự nhiên.
Lưng thì cong lại như cây cung.
Mặc Khuynh lại nói: "Tay."
Ân Lâm ngập ngừng đưa tay ra.
Mặc Khuynh đặt ngón tay lên cổ tay ông ta.
Ngón tay vừa chạm xuống, Ân Lâm như bị dọa sợ, hét lên một tiếng, rồi như một cơn gió rụt về góc, cả người lại cuộn tròn.
Như một con chuột bị hoảng sợ.
Mặc Khuynh khựng lại, đưa ánh mắt nghi hoặc về phía Giang Khắc.
Giang Khắc giải thích: "Không thể chạm vào ông ấy, hễ chạm là sẽ lại phản ứng như vậy."
Mặc Khuynh chậc một tiếng, đứng dây: "Càng thế thì tôi càng phải chạm."
Mặc Khuynh đi đến gần Ân Lâm, Ân Lâm thấy thế thì tiếp tục gào thét, giọng nói khàn khàn pha lẫn sợ hãi, nhưng Mặc Khuynh lại không hề tỏ ra thương hại, mí mắt cũng không chớp lấy một cái, nhanh như cắt đập một cái sau gáy Ân Lâm.
Ân Lâm đang như con thú bị hoảng sợ thoáng cái im lặng.
Ông ấy ôm đầu gối mình, ngã lăn quay ở giường.
Mặc Khuynh cầm một tay của ông ấy lên, bắt mạch, lông mày nhíu lại, một lúc sau mới thả ra.
"Có vấn đề gì không?" Giang Khắc hỏi.
"Cơ thể này còn khỏe hơn voi nữa." Mặc Khuynh nhíu mày nói.
Cô tỉ mỉ quan sát Ân Lâm, chỉ cảm thấy kỳ lạ.
Những người lang thang bình thường, cũng chỉ có thể tạm ăn no, đều gầy trơ xương, không thể nào cường tráng mạnh khỏe được thế này.
Hơn nữa, chỉ cần là người sinh sống ở nơi thế này nhiều năm, chắc chắn sẽ có bệnh vặt, thể chất cũng kém hơn bình thường.
Nhưng--
Ân Lâm có một cơ thể cực kỳ cường tráng.
"Hơn cả thế." Giang Khắc nhàn nhã bổ sung, "Nói là có một thân thần lực cũng không quá. Tốc độ nhanh, khí lực lớn, không có bốn năm người thì không thể chế ngự được."
Mặc Khuynh quay đầu, nghi hoặc: "Anh từng thấy rồi?"
Giang Khắc nói: "Ngày đến đây, gặp được mấy người đến điều tra, đều bị ông ấy quật ngã."
"Nghe nói là sinh viên đọc sách bình thường thôi mà?"
"Tôi cũng thử hỏi thăm rồi, từ nhỏ cơ thể đã ốm yếu nhiều bệnh, cơ thể gầy còm, không phải như thế này. Trong lúc lang thang, cũng không ai thấy tập luyện cái gì."
"..."
"..."
Hai người nhìn nhau, đều cảm nhận được có gì đó kỳ lạ.
Đang yên đang lành, một kẻ yếu đuối sao bỗng trở thành một người lang thang, còn bỗng nhiên trở nên cường tráng?
Phát điên còn có tác dụng tăng cường thể chất?
Chẳng khoa học tí nào.
Qua chốc lát, Mặc Khuynh phát hiện khóe môi Giang Khắc hơi cong lên, không hiểu sao cô bỗng có cảm giác mù mịt, nhấc chân đá hắn: "Anh phát hiện ra cái gì rồi?"
Giang Khắc bị đã vẫn ngồi vững như bàn thạch, cầm một chiếc kẹo trong hộp, bóc vỏ, đưa qua cho Mặc Khuynh: "Sao lại nóng nảy thế?"
Hắn còn có tâm trạng mà bóc vỏ kẹo?!
Mặc Khuynh bực mình: "Không ăn."
Giang Khắc nhàn nhã tự tại: "Ăn đi rồi tôi nói cho."
Hắn cũng đã nói thế rồi, Mặc Khuynh không tiếp tục so đo nữa, cầm lấy kẹo bỏ vào miệng, bị vị ngọt làm cho nhíu chặt mày.
Giang Khắc nhìn cô nhíu mày, khẽ cười, cầm đèn pin trong tay, bật sáng, sau đó chiếu về phía một tấm ván gỗ trên tường.
Hắn nói: "Nhìn đi."
Mặc Khuynh liếc một cái: "Vẽ vời lung tung, xấu chết đi được."
Giang Khắc lại nói: "Ông ấy vẽ đấy."
Mặc Khuynh nhướng mày: "Kẻ điên có cơ thể cường tráng vẽ ra một đống xấu xí."
Giang Khắc nhấn mạnh: "Nhìn cho kỹ."
"Anh còn tiếp tục nói quằng nói xiên nữa, tôi có thể cho anh nằm cùng ông ấy một đêm." Mặc Khuynh có cảm giác bị trêu đùa, hung hăng uy hiếp: "Lột hết quần áo của anh luôn."
"Gu của cô đặc biệt ghê nhỉ." Giang Khắc buồn cười nói, lại bổ sung một câu, "Cô nỡ sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.