Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người
Chương 119: Nhánh 101 [01] Đại học Đế thành, giành giật Mặc Khuynh
Cái Bình Của Cửa Hàng Trái Cây
25/12/2022
Đường đi vô cùng xóc nảy.
Sau lộ trình một ngày vất vả, Mặc Khuynh và Qua Bốc Lâm vào đến thành phố, nhưng không dừng lại nghỉ ngơi mà trực tiếp đến trạm tàu sắt cao tốc, ngồi tàu quay về.
Giờ này đã rất muộn, đèn trên tàu cũng được chỉnh tối hơn, hầu hết hành khách trong toa xe đều đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Uống không?"
Qua Bốc Lâm huých tay Mặc Khuynh, đưa cho cô một chai sữa chua uống.
Mặc Khuynh rũ mắt nhìn.
Đúng là loại cô hay uống.
Đã ra ngoài nhiều ngày, Mặc Khuynh không tìm được nơi bán loại này, cũng lâu rồi chưa được uống.
Mặc Khuynh nhận lấy.
"Tôi vừa thấy là mua luôn một chai, đúng là loại cô hay uống nhỉ?" Qua Bốc Lâm hỏi, lại đưa cho Mặc Khuynh một cái bánh mì nhỏ, "Ăn lót bụng, đợi đến nơi, tôi bảo Bành Nhân mời cô một bữa thịnh soạn."
Mặc Khuynh hơi ngạc nhiên: "Bành Nhân?"
Qua Bốc Lâm gật đầu: "Đúng đó, tôi bảo cậu ta đến đón chúng ta."
"Hoắc Tư đâu?" Mặc Khuynh hỏi, mở nắp chai.
"Hai ngày này anh ta không ở thành phố Đông Thạch, đi Đế thành rồi." Qua Bốc Lâm đáp, "Đợt này Đội một và Đội hai hợp tác với nhau ra ngoài làm nhiệm vụ, chắc là có vụ gì lớn, thấy đi có vẻ gấp lắm."
Mặc Khuynh uống một ngụm sữa chua: "Ồ."
Qua Bốc Lâm ngáp một cái: "Tôi chợp mắt chút."
Mặc Khuynh không có bằng lái, Qua Bốc Lâm lái xe một ngày, đã mệt muốn chết. Một ngày này, anh ta cũng oán thầm trong lòng vô số lần, trách Giang Khắc rời đi trước, nếu không phần mệt mỏi này đã được chia sẻ bớt rồi.
Mặc Khuynh uống sữa chua, "ừm" một tiếng.
Qua Bốc Lâm nghiêng đầu sang một bên, rất nhanh đã nghe thấy tiếng hô hấp đều đều, hẳn là đã ngủ rồi.
Uống hết chai sữa chua, Mặc Khuynh chưa thỏa mãn cho lắm, bỏ chai rỗng vào túi rác.
Lúc ngả người về sau, tay cô chợt đụng phải ba lô đặt bên người, hơi dừng, cô cầm ba lô lên, mở khóa, tìm được cuốn phác họa trước đó mình nhét bừa vào.
Bìa da nâu, xúc cảm khi sờ lên khá thô ráp.
Ánh sáng trong toa xe lờ mờ không rõ ràng, Mặc Khuynh hơi do dự, bật sáng màn hình rồi chiếu lên cuốn sổ, mở trang đầu tiên.
Trang đầu tiên đập vào mắt lại khiến cô cực kỳ ngạc nhiên.
Bức tranh ở trang đầu tiên vậy mà lại là cô.
Đó là lần đầu tiên gặp Mặc Khuynh, cô ngồi nửa quỳ trên lan can ban công, bên trong là áo dây, khoác ngoài áo sơ mi rộng, quần đùi.
Là góc nhìn của Giang Khắc.
Góc bên phải có ký tên: Giang Họa.
?
Cô nhớ rõ ràng lúc Giang Khắc vẽ tranh cho Cát Nghệ, cuốn phác họa có vẻ từng được sử dụng rồi.
Hóa ra ngay từ đầu là vẽ cô?
Mặc Khuynh nghĩ đến cái gì đó, lật những trang tiếp theo, không ngoài dự đoán, toàn bộ đều là tranh vẽ cô, một bức lại một bức, toàn bộ đều là cô từ góc nhìn của Giang Khắc.
Hơn nữa, qua mỗi bức tranh đều có thể thấy được sự tiến bộ của Giang Khắc.
Màn hình sáng rồi lại tắt, tắt rồi lại sáng, liên tục lặp lại, ánh sáng trong toa xe chớp tắt chớp tắt.
Thật lâu sau.
Màn hình điện thoại một lần nữa tắt, nhưng lần này, hồi lâu không sáng lên.
Mặc Khuynh đóng cuốn sổ phác họa lại.
*
Ba tiếng sau, tàu đi vào thành phố Đông Thạch, hành khách đến trạm lần lượt đi xuống.
Qua Bốc Lâm ngủ một giấc dài, mắt díp lại không mở được, tóc tai bù xù rối tung. Anh ta đeo ba lô lên, ngáp một cái, mắt nhắm mắt mở theo Mặc Khuynh ra khỏi nhà ga.
"Qua Qua!"
Vừa ra đến nơi đã có tiếng gọi quen thuộc mang theo nhiệt tình truyền đến.
Sau đó là một vật thể bự chảng tập kích thẳng về phía anh ta, Qua Bốc Lâm cảm giác được nguy hiểm mở lớn hai mắt, trong tích tắc tỉnh táo, nhưng mà vẫn chậm một bước, anh ta đã bị Bành Nhân ôm chặt.
"Thả tay ra cho tôi." Qua Bốc Lâm gấp đến mức giậm chân.
"Sao thế sao thế," Bành Nhân thả tay, lại nắm hai vai Qua Bốc Lâm, xoay anh ta một vòng, "Bị đau chỗ nào hả?"
Qua Bốc Lâm đứng vững, suýt thì tức giận đến mức giậm chân: "Không."
"Không phải thì sao cậu lại thế này?" Bành Nhân không hiểu mô tê gì.
Qua Bốc Lâm: "..."
Sao lại thế này!
Có thể sao nữa hả!
Cậu không thấy cái ánh mắt đầy ý tứ kia của Mặc Khuynh sao?!
"Mặc tiểu thư," Bành Nhân nhìn thấy Mặc Khuynh, nhưng không chú ý đến ánh mắt của cô, hớn ha hớn hở đi tới nghênh đón, "Đưa ba lô cho tôi, tôi cầm giúp cô."
"Ừm."
Mặc Khuynh cũng không khách sáo.
"Xe đâu?" Qua Bốc Lâm lại ngáp một cái, nghiêng đầu, khóe mắt có ánh nước.
Anh ta lẩm bẩm: "Buồn ngủ chết mất."
Bành Nhân nghiêng đầu nhìn anh ta: "Vậy còn bữa khuya thì sao? Tôi mời khách đó."
"Ăn!"
Qua Bốc Lâm lập tức đáp.
"Vậy đi thôi." Bành Nhân vẫy tay, rất có tinh thần.
Làm một trợ lý nhỏ quanh năm gây tội mà vẫn chưa bị khai trừ, Bành Nhân thật sự vô pháp vô thiên, thế mà lái hẳn xe của Giang Khắc đến đây.
"Đây là xe của Giang gia nhà cậu mà?"
Qua Bốc Lâm khá là kính nể dũng khí không sợ bị đá đít của Bành Nhân.
"Đúng đó." Bành Nhân ngồi vào ghế lái, trả lời, "Ngài ấy bảo tôi lái đi đó."
"Hả?" Qua Bốc Lâm ngây người, cảm khái, "Vậy xem ra anh ta cũng khá tốt tính đấy chứ nhỉ."
"Đúng đó. Ngài ấy vừa nghe tôi phải đi đón hai người đã bảo tôi lái luôn cái xe này đi." Bành Nhân nói, "Nhưng mà, sau này có thể sẽ không còn cơ hội đó nữa đâu."
Mặc Khuynh ngồi ở ghế sau hơi nâng mắt.
Qua Bốc Lâm cài đai an toàn, hỏi: "Vì sao?"
"Hôm nay ngài ấy đi công tác về, nghe bảo đã xin được quay về tổng bộ ở Đế thành." Bành Nhân nói, "Nếu không có gì bất ngờ, chắc là sau đó ngài ấy sẽ quay về tổng bộ làm việc, tôi và anh trai cũng sẽ đi theo."
"Thăng chức?"
"Xem là vậy."
Qua Bốc Lâm nói: "Chuyện tốt mà."
"Cũng đúng." Bành Nhân gãi đầu, không thể phản bác.
"Chuyện tốt mà sao cậu lại bày ra cái vẻ mặt đấy?"
"Chú yếu là vì đám người ở tổng bộ kia không dễ sống chung cho lắm..."
"Giang gia của mấy cậu là quả hồng mềm dễ bóp à?"
"Tất nhiên là không!" Bành Nhân nghe vậy tập tức xù lông.
"Thế thì còn phải lo cái gì."
...
Mặc Khuynh ngồi phía sau im lặng lắng nghe toàn bộ cuộc hội thoại, khẽ nhíu mày, lấy điện thoại ra, cầm trong tay đùa nghịch.
Cuối cùng vẫn không làm gì cả, lại nhét nó về túi.
Bỏ đi.
Đi cũng tốt, đỡ phiền lòng.
*
Chiều hôm sau, Mặc Khuynh còn đang ngủ thì Hoắc Tư gọi tới.
"Chuyện gì?"
Mặc Khuynh chưa ngủ đủ giấc, trạng thái gắt ngủ khiến giọng điệu khá không tốt.
Hoắc Tư nói: "Đến căn cứ một chuyến."
"Bận."
Hoắc Tư nghẹn lời: "Bận ngủ?"
"Ừm." Mặc Khuynh lý lẽ hào hùng nói, chuẩn bị cúp máy, nhưng nháy mắt tiếp theo lại nhận ra gì đó, "Anh về thành phố Đông Thạch rồi?"
"Vừa về sáng nay."
Hơi dừng, Mặc Khuynh ngồi dậy, tùy tiện vuốt tóc về sau, hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Giọng điệu của Hoắc Tư chợt trở nên nghiêm túc, hỏi: "Đại học Đế thành, muốn đi không?"
Mặc Khuynh làm như đương nhiên hỏi lại: "Đến giảng dạy?"
Hoắc Tư nghẹn: "..." Mơ đẹp quá đấy.
"Hửm?"
Hoắc Tư trầm mặc một lát, cuối cùng, dùng giọng nói lạnh lùng cứng rắn nặn ra hai chữ: "Không giỡn."
"Thế thì thôi." Mặc Khuynh không quá hứng thú.
"Học xong ra trường, cô có thể theo ngành Y." Hoắc Tư nói, "Học viện Y học nói muốn tuyển cô."
Loại chuyện tốt từ trên trời rơi xuống này lại không hề khiến Mặc Khuynh tỏ ra vui mừng mảy may.
Cô thản nhiên hỏi: "Vì sao?"
"Vì sau buổi trực tiếp kia, chuyện cô là truyền nhân của Y thánh đã được truyền khắp giới Y học." Hoắc Tư dừng hai giây, tiếp tục, "Ngoài ra, chuyện cô trở thành trưởng thôn của thôn Thần Y tuy không được công khai rộng rãi nhưng cũng đã được truyền ra một phạm vi nhỏ."
"Ồ."
Mặc Khuynh đại khái hiểu.
Trước giờ "Y thánh" vốn vẫn là một truyền thuyết, bây giờ lại được trưởng thôn của thôn Thần Y xác nhận, chứng thực sự tồn tại của Y thánh và công bố thân phận "truyền nhân Y thánh" của cô, tự nhiên sẽ kéo đến sự chú ý và lòng hiếu kỳ.
Nhưng mà, không đủ.
"Chỉ có vậy?" Mặc Khuynh nghi ngờ hỏi.
"Chưa phải là toàn bộ." Giọng điệu của Hoắc Tư có hơi kỳ lạ, dừng hai giây, "Vốn dĩ tôi đến Đại học Đế thành là vì viện trưởng của họ tìm tôi, bàn chuyện chiêu sinh cô..."
"Sao cơ?" Mặc Khuynh nâng tay, day day huyệt Thái Dương.
"Giải đặc biệt cuộc thi Toán mô hình." Hoắc Tư nhắc cho cô nhớ, "Nếu không phải vì bị đuổi khỏi Trung học trực thuộc số một thì hẳn là cô đã có thể đi theo trình tự thông thường, sau đó được tuyển thẳng vào khoa Toán của Đại học Đế thành."
"... Ồ."
Mặc Khuynh ngược lại cảm thấy hai cái này không có gì khác biệt.
Nhưng có một điểm, cô hiểu được.
- - Cô đang được săn đón.
"Cô đến căn cứ số 08 một chuyến, thủ lĩnh Phạm và tôi muốn thảo luận chuyện học đại học này với cô." Hoắc Tư nói xong, lại bổ sung một câu, "Đương nhiên, mọi chuyện đều dựa trên sự tự nguyện của cô."
Thật ra Hoắc Tư không có yêu cầu đặc biệt gì dành cho Mặc Khuynh.
Lúc đưa Mặc Khuynh vào học ở Trung học trực thuộc số một, yêu cầu duy nhất của Hoắc Tư đó là -- Cố gắng làm người.
Hiện tại cũng không đặt kỳ vọng cao hơn.
"Ừm, giờ tôi qua."
Mặc Khuynh đáp.
Không còn gì để nói nữa, Mặc Khuynh cúp máy, vệ sinh cá nhân, chuẩn bị đến căn cứ số 08.
- -- lời tác giả ---
Phần trọng điểm đến rồi~
Sau lộ trình một ngày vất vả, Mặc Khuynh và Qua Bốc Lâm vào đến thành phố, nhưng không dừng lại nghỉ ngơi mà trực tiếp đến trạm tàu sắt cao tốc, ngồi tàu quay về.
Giờ này đã rất muộn, đèn trên tàu cũng được chỉnh tối hơn, hầu hết hành khách trong toa xe đều đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Uống không?"
Qua Bốc Lâm huých tay Mặc Khuynh, đưa cho cô một chai sữa chua uống.
Mặc Khuynh rũ mắt nhìn.
Đúng là loại cô hay uống.
Đã ra ngoài nhiều ngày, Mặc Khuynh không tìm được nơi bán loại này, cũng lâu rồi chưa được uống.
Mặc Khuynh nhận lấy.
"Tôi vừa thấy là mua luôn một chai, đúng là loại cô hay uống nhỉ?" Qua Bốc Lâm hỏi, lại đưa cho Mặc Khuynh một cái bánh mì nhỏ, "Ăn lót bụng, đợi đến nơi, tôi bảo Bành Nhân mời cô một bữa thịnh soạn."
Mặc Khuynh hơi ngạc nhiên: "Bành Nhân?"
Qua Bốc Lâm gật đầu: "Đúng đó, tôi bảo cậu ta đến đón chúng ta."
"Hoắc Tư đâu?" Mặc Khuynh hỏi, mở nắp chai.
"Hai ngày này anh ta không ở thành phố Đông Thạch, đi Đế thành rồi." Qua Bốc Lâm đáp, "Đợt này Đội một và Đội hai hợp tác với nhau ra ngoài làm nhiệm vụ, chắc là có vụ gì lớn, thấy đi có vẻ gấp lắm."
Mặc Khuynh uống một ngụm sữa chua: "Ồ."
Qua Bốc Lâm ngáp một cái: "Tôi chợp mắt chút."
Mặc Khuynh không có bằng lái, Qua Bốc Lâm lái xe một ngày, đã mệt muốn chết. Một ngày này, anh ta cũng oán thầm trong lòng vô số lần, trách Giang Khắc rời đi trước, nếu không phần mệt mỏi này đã được chia sẻ bớt rồi.
Mặc Khuynh uống sữa chua, "ừm" một tiếng.
Qua Bốc Lâm nghiêng đầu sang một bên, rất nhanh đã nghe thấy tiếng hô hấp đều đều, hẳn là đã ngủ rồi.
Uống hết chai sữa chua, Mặc Khuynh chưa thỏa mãn cho lắm, bỏ chai rỗng vào túi rác.
Lúc ngả người về sau, tay cô chợt đụng phải ba lô đặt bên người, hơi dừng, cô cầm ba lô lên, mở khóa, tìm được cuốn phác họa trước đó mình nhét bừa vào.
Bìa da nâu, xúc cảm khi sờ lên khá thô ráp.
Ánh sáng trong toa xe lờ mờ không rõ ràng, Mặc Khuynh hơi do dự, bật sáng màn hình rồi chiếu lên cuốn sổ, mở trang đầu tiên.
Trang đầu tiên đập vào mắt lại khiến cô cực kỳ ngạc nhiên.
Bức tranh ở trang đầu tiên vậy mà lại là cô.
Đó là lần đầu tiên gặp Mặc Khuynh, cô ngồi nửa quỳ trên lan can ban công, bên trong là áo dây, khoác ngoài áo sơ mi rộng, quần đùi.
Là góc nhìn của Giang Khắc.
Góc bên phải có ký tên: Giang Họa.
?
Cô nhớ rõ ràng lúc Giang Khắc vẽ tranh cho Cát Nghệ, cuốn phác họa có vẻ từng được sử dụng rồi.
Hóa ra ngay từ đầu là vẽ cô?
Mặc Khuynh nghĩ đến cái gì đó, lật những trang tiếp theo, không ngoài dự đoán, toàn bộ đều là tranh vẽ cô, một bức lại một bức, toàn bộ đều là cô từ góc nhìn của Giang Khắc.
Hơn nữa, qua mỗi bức tranh đều có thể thấy được sự tiến bộ của Giang Khắc.
Màn hình sáng rồi lại tắt, tắt rồi lại sáng, liên tục lặp lại, ánh sáng trong toa xe chớp tắt chớp tắt.
Thật lâu sau.
Màn hình điện thoại một lần nữa tắt, nhưng lần này, hồi lâu không sáng lên.
Mặc Khuynh đóng cuốn sổ phác họa lại.
*
Ba tiếng sau, tàu đi vào thành phố Đông Thạch, hành khách đến trạm lần lượt đi xuống.
Qua Bốc Lâm ngủ một giấc dài, mắt díp lại không mở được, tóc tai bù xù rối tung. Anh ta đeo ba lô lên, ngáp một cái, mắt nhắm mắt mở theo Mặc Khuynh ra khỏi nhà ga.
"Qua Qua!"
Vừa ra đến nơi đã có tiếng gọi quen thuộc mang theo nhiệt tình truyền đến.
Sau đó là một vật thể bự chảng tập kích thẳng về phía anh ta, Qua Bốc Lâm cảm giác được nguy hiểm mở lớn hai mắt, trong tích tắc tỉnh táo, nhưng mà vẫn chậm một bước, anh ta đã bị Bành Nhân ôm chặt.
"Thả tay ra cho tôi." Qua Bốc Lâm gấp đến mức giậm chân.
"Sao thế sao thế," Bành Nhân thả tay, lại nắm hai vai Qua Bốc Lâm, xoay anh ta một vòng, "Bị đau chỗ nào hả?"
Qua Bốc Lâm đứng vững, suýt thì tức giận đến mức giậm chân: "Không."
"Không phải thì sao cậu lại thế này?" Bành Nhân không hiểu mô tê gì.
Qua Bốc Lâm: "..."
Sao lại thế này!
Có thể sao nữa hả!
Cậu không thấy cái ánh mắt đầy ý tứ kia của Mặc Khuynh sao?!
"Mặc tiểu thư," Bành Nhân nhìn thấy Mặc Khuynh, nhưng không chú ý đến ánh mắt của cô, hớn ha hớn hở đi tới nghênh đón, "Đưa ba lô cho tôi, tôi cầm giúp cô."
"Ừm."
Mặc Khuynh cũng không khách sáo.
"Xe đâu?" Qua Bốc Lâm lại ngáp một cái, nghiêng đầu, khóe mắt có ánh nước.
Anh ta lẩm bẩm: "Buồn ngủ chết mất."
Bành Nhân nghiêng đầu nhìn anh ta: "Vậy còn bữa khuya thì sao? Tôi mời khách đó."
"Ăn!"
Qua Bốc Lâm lập tức đáp.
"Vậy đi thôi." Bành Nhân vẫy tay, rất có tinh thần.
Làm một trợ lý nhỏ quanh năm gây tội mà vẫn chưa bị khai trừ, Bành Nhân thật sự vô pháp vô thiên, thế mà lái hẳn xe của Giang Khắc đến đây.
"Đây là xe của Giang gia nhà cậu mà?"
Qua Bốc Lâm khá là kính nể dũng khí không sợ bị đá đít của Bành Nhân.
"Đúng đó." Bành Nhân ngồi vào ghế lái, trả lời, "Ngài ấy bảo tôi lái đi đó."
"Hả?" Qua Bốc Lâm ngây người, cảm khái, "Vậy xem ra anh ta cũng khá tốt tính đấy chứ nhỉ."
"Đúng đó. Ngài ấy vừa nghe tôi phải đi đón hai người đã bảo tôi lái luôn cái xe này đi." Bành Nhân nói, "Nhưng mà, sau này có thể sẽ không còn cơ hội đó nữa đâu."
Mặc Khuynh ngồi ở ghế sau hơi nâng mắt.
Qua Bốc Lâm cài đai an toàn, hỏi: "Vì sao?"
"Hôm nay ngài ấy đi công tác về, nghe bảo đã xin được quay về tổng bộ ở Đế thành." Bành Nhân nói, "Nếu không có gì bất ngờ, chắc là sau đó ngài ấy sẽ quay về tổng bộ làm việc, tôi và anh trai cũng sẽ đi theo."
"Thăng chức?"
"Xem là vậy."
Qua Bốc Lâm nói: "Chuyện tốt mà."
"Cũng đúng." Bành Nhân gãi đầu, không thể phản bác.
"Chuyện tốt mà sao cậu lại bày ra cái vẻ mặt đấy?"
"Chú yếu là vì đám người ở tổng bộ kia không dễ sống chung cho lắm..."
"Giang gia của mấy cậu là quả hồng mềm dễ bóp à?"
"Tất nhiên là không!" Bành Nhân nghe vậy tập tức xù lông.
"Thế thì còn phải lo cái gì."
...
Mặc Khuynh ngồi phía sau im lặng lắng nghe toàn bộ cuộc hội thoại, khẽ nhíu mày, lấy điện thoại ra, cầm trong tay đùa nghịch.
Cuối cùng vẫn không làm gì cả, lại nhét nó về túi.
Bỏ đi.
Đi cũng tốt, đỡ phiền lòng.
*
Chiều hôm sau, Mặc Khuynh còn đang ngủ thì Hoắc Tư gọi tới.
"Chuyện gì?"
Mặc Khuynh chưa ngủ đủ giấc, trạng thái gắt ngủ khiến giọng điệu khá không tốt.
Hoắc Tư nói: "Đến căn cứ một chuyến."
"Bận."
Hoắc Tư nghẹn lời: "Bận ngủ?"
"Ừm." Mặc Khuynh lý lẽ hào hùng nói, chuẩn bị cúp máy, nhưng nháy mắt tiếp theo lại nhận ra gì đó, "Anh về thành phố Đông Thạch rồi?"
"Vừa về sáng nay."
Hơi dừng, Mặc Khuynh ngồi dậy, tùy tiện vuốt tóc về sau, hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Giọng điệu của Hoắc Tư chợt trở nên nghiêm túc, hỏi: "Đại học Đế thành, muốn đi không?"
Mặc Khuynh làm như đương nhiên hỏi lại: "Đến giảng dạy?"
Hoắc Tư nghẹn: "..." Mơ đẹp quá đấy.
"Hửm?"
Hoắc Tư trầm mặc một lát, cuối cùng, dùng giọng nói lạnh lùng cứng rắn nặn ra hai chữ: "Không giỡn."
"Thế thì thôi." Mặc Khuynh không quá hứng thú.
"Học xong ra trường, cô có thể theo ngành Y." Hoắc Tư nói, "Học viện Y học nói muốn tuyển cô."
Loại chuyện tốt từ trên trời rơi xuống này lại không hề khiến Mặc Khuynh tỏ ra vui mừng mảy may.
Cô thản nhiên hỏi: "Vì sao?"
"Vì sau buổi trực tiếp kia, chuyện cô là truyền nhân của Y thánh đã được truyền khắp giới Y học." Hoắc Tư dừng hai giây, tiếp tục, "Ngoài ra, chuyện cô trở thành trưởng thôn của thôn Thần Y tuy không được công khai rộng rãi nhưng cũng đã được truyền ra một phạm vi nhỏ."
"Ồ."
Mặc Khuynh đại khái hiểu.
Trước giờ "Y thánh" vốn vẫn là một truyền thuyết, bây giờ lại được trưởng thôn của thôn Thần Y xác nhận, chứng thực sự tồn tại của Y thánh và công bố thân phận "truyền nhân Y thánh" của cô, tự nhiên sẽ kéo đến sự chú ý và lòng hiếu kỳ.
Nhưng mà, không đủ.
"Chỉ có vậy?" Mặc Khuynh nghi ngờ hỏi.
"Chưa phải là toàn bộ." Giọng điệu của Hoắc Tư có hơi kỳ lạ, dừng hai giây, "Vốn dĩ tôi đến Đại học Đế thành là vì viện trưởng của họ tìm tôi, bàn chuyện chiêu sinh cô..."
"Sao cơ?" Mặc Khuynh nâng tay, day day huyệt Thái Dương.
"Giải đặc biệt cuộc thi Toán mô hình." Hoắc Tư nhắc cho cô nhớ, "Nếu không phải vì bị đuổi khỏi Trung học trực thuộc số một thì hẳn là cô đã có thể đi theo trình tự thông thường, sau đó được tuyển thẳng vào khoa Toán của Đại học Đế thành."
"... Ồ."
Mặc Khuynh ngược lại cảm thấy hai cái này không có gì khác biệt.
Nhưng có một điểm, cô hiểu được.
- - Cô đang được săn đón.
"Cô đến căn cứ số 08 một chuyến, thủ lĩnh Phạm và tôi muốn thảo luận chuyện học đại học này với cô." Hoắc Tư nói xong, lại bổ sung một câu, "Đương nhiên, mọi chuyện đều dựa trên sự tự nguyện của cô."
Thật ra Hoắc Tư không có yêu cầu đặc biệt gì dành cho Mặc Khuynh.
Lúc đưa Mặc Khuynh vào học ở Trung học trực thuộc số một, yêu cầu duy nhất của Hoắc Tư đó là -- Cố gắng làm người.
Hiện tại cũng không đặt kỳ vọng cao hơn.
"Ừm, giờ tôi qua."
Mặc Khuynh đáp.
Không còn gì để nói nữa, Mặc Khuynh cúp máy, vệ sinh cá nhân, chuẩn bị đến căn cứ số 08.
- -- lời tác giả ---
Phần trọng điểm đến rồi~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.