Xin Lỗi Bởi Tôi Là Ác Quỷ Của Đời Em
Chương 28
Caytungdai
04/03/2014
Miên man, chữ “tình” lại xuất hiện trong đầu, và rồi đằng sau chữ tình tiếp tục là hai chữ nữa, đó là: “đơn phương”. Chẳng rõ vì sao trong giấc ngủ dài này, Linh Hương lại nghĩ đến tình đơn phương. Cô chưa từng yêu, thế nên cũng chẳng phải chịu mối tình đơn phương mà như mọi người vẫn nói là rất đau khổ. Cô đã từng hỏi một đứa em họ để xem nó cảm nhận thế nào nếu có một cô gái yêu đơn phương nó.
Nó đã cho cô câu trả lời, tận hai đáp án, thứ nhất chính là: “em thấy rất bối rối khi có họ yêu mình nhưng mình không có yêu họ”, và thứ hai sau khi cô đã thêm cái vế đằng sau là “nếu cô gái ấy vì em mà hi sinh thầm lặng” thì nhận được câu trả lời: “em không biết”. Lúc ấy cô cũng suy nghĩ không rõ em cô chưa từng thử suy nghĩ về chuyện này hay không, hay thực chất khi có một người con gái yêu nó thầm lặng như vậy, nó cũng sẽ chẳng suy nghĩ gì cả.
Cô không rõ lý do tại sao mình lại tìm hiểu về những câu chuyện, những lời tâm sự của người yêu đơn phương, chỉ biết rằng sau khi đọc được một bài, cô tiếp tục tìm đến những bài thứ hai thứ ba và thứ n về tình cảm ấy.
Sau khi dùng mánh khóe để vặn vẹo được thằng em mà không bị nó hỏi đâu đâu hay nghi ngờ gì mình, cô đã có đáp án phần nào, đối với những người yêu đơn phương, càng yêu sẽ càng khổ đau, với những người được người khác yêu đơn phương, ban đầu bối rối nhưng dần dần thứ cảm giác ấy sẽ không còn nữa, mà thay vào đó họ lãng quên dần, vì vậy bài học cô rút ra được, yêu đơn phương rất không nên. Thế nên cô cũng thầm cầu mong mình không phải yêu đơn phương một ai đó.
Sở dĩ cô nghĩ đến chuyện này, bởi cô đã nhận ra một chuyện rất quan trọng sau ngay sau khi mở mắt nhìn thấy hình ảnh Cao Thiên Hựu đêm qua, cô cuối cùng đã có đáp án cho những thắc mắc của mình, cô yêu hắn! Trong lòng bây giờ cũng cảm thấy rối, bởi vì lo rằng nhỡ đâu Cao Thiên Hựu không yêu mình, và thế là cô trở thành một người yêu đơn phương. Sợ!
Cô đang đứng giữa lựa chọn bày tỏ và không bày tỏ. Cô đã tỉnh nhưng không muốn mở mắt, vì mở mắt ra vừa không tập trung được, lại nhỡ đâu nhìn thấy Cao Thiên Hựu thì biết nói chuyện thế nào. Khi lựa chọn không bày tỏ dâng cao thì bỗng nhiên cô nhớ đến một vài câu truyện đã đọc, đó chính là sự tiếc nuối giữa hai người khi yêu nhau mà không dám bày tỏ, cứ một mình cho rằng chỉ bản thân mình yêu người kia, và rồi sau đó cuộc đời hai người rẽ nhánh, sống cuộc sống của riêng mình.
Như vậy thì cả hai bên vừa đau khổ, sau này một ngày nghĩ lại rồi cũng sẽ hối hận khi để mất tình yêu của mình, thế nên cô quyết định, cô phải bày tỏ tình cảm, dù kết quả có như thế nào.
- Linh Hương, em tỉnh rồi à?- giọng anh Minh quan tâm
Linh Hương mở mắt ra và nhìn thấy xung quanh, một căn phòng khá rộng, chắc cũng rộng bằng cả tầng 1 của nhà cô. Căn phòng này chẳng khác nào một ngôi nhà riêng có đầy đủ mọi thứ vậy. Linh Hương bắt đầu nhớ lại, có lẽ đây là nhà Cao Thiên Hựu. Bên cạnh cô là bình tiếp nước, cô đưa tay lên mặt và vướng vào mớ dây loằng ngoằng, cánh tay cũng nhức nhối. Một bên mắt thì bị băng lại, chẳng biết bây giờ trông cô thế nào nữa. Cô yếu ớt hỏi anh Minh:
- Anh Minh, trông em giống cướp biển lắm phải không?
Minh phì cười, lại gần Linh Hương rồi nói:
- Anh cũng đến chịu em, bị đến thế này mà vẫn còn đùa được. Chẳng những em giống cướp biển mà còn giống xác ướp Ai Cập nữa đấy!
Dù đang đau nhưng Linh Hương cũng cãi lại:
- Ai nói…xác ướp Ai Cập, xác ướp cuốn băng đầy người, em thì đâu đến nỗi. Mà nếu em có là xác ướp thật, thì cái chỗ này chính là lăng mộ… ớ ớ
Linh Hương định nói tiếp nhưng tự dưng hết hơi, không nói được từ nào nữa. Minh nhìn cái điệu bộ tức anh ách của Linh Hương mà cũng thấy buồn cười, cô mọi ngày tức cái gì thì phải nói bằng được, giờ này phải kìm lại chắc ức chế lắm đấy. Không phải có quá độc ác hay không, Minh thấy Linh Hương cứ như bây giờ hóa lại hay, cô với giám đốc đỡ phải cãi nhau nhiều, và anh cũng khỏi phải nghe cô than vãn. Đang nghĩ dỡ thì Minh lại nhìn đến khuôn mặt Linh Hương, thấy Linh Hương có vẻ không hài lòng, bèn an ủi:
- Thôi được rồi, anh sợ em lắm rồi. Nhìn cái bộ mặt của em bây giờ là anh đã chẳng dám ăn cơm nữa.
Linh Hương bĩu môi, rồi như nhớ ra điều gì, cô kêu lên:
- Mẹ… mẹ em!
- Tối qua Trần tổng đã gọi cho gia đình em báo em phải đi công tác đột xuất rồi, yên tâm tĩnh dưỡng cho khỏe đi rồi về nhà.
Đúng là may thật, mẹ mà biết cô thành ra như thế này thì chắc chửi chết cô, bà mỗi lần nhìn thấy con gái bị như thế đều không có kiểu an ủi như những người mẹ khác. Cô còn nhớ khi còn bé tí, bị một thằng nhóc trong xóm trêu trọc và dẫn đến cả lũ trẻ con hùa vào trêu, cô đã khóc và về mách mẹ những mong được mẹ ra làm chủ cho mình, thế nhưng mẹ cô đâu có như thế, nhìn cô khóc bà nói: “Chẳng ai có thể sống với ai suốt đời được, tự mình phải biết bảo vệ bản thân”.
Dần dần, cô cũng chẳng thèm đi mách mẹ nữa, bị chúng nó trêu, ban đầu cô còn đánh trả, nhưng yếu thế toàn bị đánh thôi, những lúc như vậy mẹ cũng im lặng không can thiệp, chỉ vừa xoa vết thương cho cô vừa mắng: “không biết làm cách nào ngoài đánh nhau hay sao hả?”, lâu lâu như vậy, cô học cách tự mình đối phó với vài tính huống trẻ con, ví dụ như cô đã nghĩ ra những trò rất mới và có tính phiêu lưu (tất nhiên là chỉ leo trèo chỗ này chỗ nọ hay tập làm Rô- Bin- Xơn ngoài đảo hoang bằng cách vào vườn nhà ông ngoại cô tìm thức ăn nước uống và đôi khi là nhóm lửa =))) , lũ trẻ con thi nhau xin tham gia, và để cô làm trùm luôn, dần dần chúng nể cô lắm, chẳng đứa nào dám trêu cô như trước, cô cũng hay lên mặt với đám trẻ con ấy, bởi vì chúng nó mỗi lần đi học bị bắt nạt thì đều khóc lóc kể này kể nọ, rồi kêu bố mẹ đến giải quyết, nghe chúng nó than vãn, cô thường phủi phủi tay chê bai, kêu chúng nó không biết tự giải quyết, hở cái là đi nhờ người lớn thì sau này làm được cái trò chống gì.
Tuy có vẻ không liên quan đến nội dung cô muốn nói cho lắm nhưng vẫn muốn kể, cô quen Nhi và Tinh cũng vào thời điểm đó, khi mà có rất nhiều trẻ con muốn chơi cùng nhóm cô, thì vô tình cô để ý thấy có hai cô bé đáng yêu bằng tuổi, thế là cho hai đứa chơi chung luôn, ban đầu hai đứa còn nhút nhát dè dặt lắm, cứ nghĩ sau này chúng nó sẽ trở thành thục nữ, ai dè càng lớn tính cách chúng nó càng điên và tợn hơn cả cô, thế mới biết cô đã hủy hoại mất hai người vợ đảm đang của tương lai. Lớn lên rồi thì Linh Hương lại khác, cô cũng bớt nghịch ngợm hơn, hoặc ít ra có nghịch ngầm cũng chỉ là cùng chơi với hai con nhỏ kia thôi.
Quay lại chủ đề thôi, ngày ấy cô đôi lúc vẫn cảm thấy ghen tị vì những đứa trẻ khác có mẹ dỗ dành, còn mẹ cô thì mỗi lần cô vấp ngã chỉ đứng đằng sau và nhắc nhở “con ngã rồi, tự đứng lên đi”. Nhưng mà suy nghĩ đó cũng đã thay đổi vì trong một lần thằng bé đã từng rủ mọi người trêu cô muốn xin chơi cùng, cô vênh mặt lên từ chối, thế là nó tức quá quát: “mày cũng chẳng giỏi giang, chỉ nhờ có mẹ thôi mà lúc nào cũng to mồm nói với chúng nó là mày không cần mẹ giải quyết chuyện gì, đồ nói dối”. Cô đã tức giận cãi lại nó và nhận được một câu trả lời khiến cô bất ngờ: “Lúc tao trêu mày, mày chẳng về mách mẹ còn gì, lúc bị đánh cũng hu hu gọi mẹ, thế là mẹ mày mới đến nhà tao, khiến tao bị đánh một trân, nếu không tao còn lâu mới sợ mày”.
Từ lúc ấy, cô mới biết thì ra mẹ vẫn quan tâm mình lắm, tuy rằng lời nói không tình cảm như những bà mẹ khác, nhưng ai nói rằng yêu thương chỉ có thể bằng lời nói. Thế là từ đó cô có phần yếu đuối một chút, thỉnh thoảng lại hu hu khóc gọi mẹ dù rằng chuyện chẳng có gì, lúc ấy tuy có bị nghe mẹ mắng cô cũng mừng lắm, mừng vì biết mẹ đang quan tâm mình theo một cách đặc biệt. Vì vậy mà cô rất sợ mẹ biết chuyện này, mẹ bên ngoài chê trách cô là : “chắc mày lại nói xằng bậy thì mới ra nông nỗi này chứ gì” nhưng bên trong sẽ buồn lắm đây. Cô thầm cảm ơn Kiến Phong vì đã giúp cô giấu mẹ chuyện này.
Suýt quên mất mục đích chính, đây là nhà Cao THiên Hựu, nhưng nãy giờ chẳng thấy hắn đâu cả, cô cứ ngó quanh, tưởng tỉnh rồi thì sẽ thấy hắn chứ nhỉ. Minh hình như nhận ra thái độ của cô, bèn cười nói:
- Giám đốc đang có chuyện cần giải quyết với chủ tịch Kim của Bình Thái. Em có biết vì em mà giám đốc đã quyết tâm hủy hợp đồng với Bình Thái hay không, đấy là một hợp đồng lớn đấy. Lúc ấy em hôn mê nên không rõ, chứ khuôn mặt giám đốc lúc nhìn thấy em thì khó coi lắm, anh nghĩ giám đốc chắc sẽ không bỏ qua cho tên Bình đâu.
Nghe đến đây, Linh Hương cảm động suýt khóc, cô không nghĩ Cao Thiên Hựu lại có ngày vì cô mà làm chuyện ấy. Nhưng hợp đồng ấy đối với hai công ty đều là một hợp đồng lớn, nếu bị hủy thì không phải là ngay cả Tân Thụy cũng bị tổn thất nặng nề hay sao. Còn với Bình Thái nữa, nhỡ đâu cuối năm vì cái bản hợp đồng này mà người trong công ty, và tất nhiên có cả cô nữa sẽ không nhận được tiền thưởng, như vậy chẳng những không khiến cô hả dạ mà còn cảm thấy vừa tổn hại bản thân, vừa liên lụy người khác nữa. Cô ngồi bật dậy hỏi:
- Anh Minh à, Cao Thiên Hựu đang ở đâu?
Minh giật mình khi thấy Linh Hương phản ứng như vậy, giọng lo lắng:
- Em đang là bệnh nhân đấy, không hành động nhẹ nhàng không được à? Khỏe như trâu ấy nhỉ? Giám đốc đang ở phòng khách chờ chủ tịch Kim
Linh Hương bây giờ cũng đã đỡ nhiều rồi, với lại không biết sức lực ở đâu ra, cô nhanh chóng xuống giường, tiện tay dứt luôn mấy đám dây dợ lằng nhằng ở cổ tay, cô cảm thấy mình không cần thứ này (có vẻ chi tiết này hơi “kì ảo” nhưng “tiền là tiên là phật” cơ mà, chỉ cần nhắc đến chuyện tiền bạc là Linh Hương có thể lấy được sức lực ngay lập tức)
- Linh Hương, em làm gì thế, nãy còn mới thở không ra hơi cơ mà!
Tuy vẫn không đứng vững vì còn đau, nhưng Linh Hương vẫn có thể lấy lại giọng bình thường, mặc dù giọng có phần yếu hơn.
- Anh đưa em đi gặp Cao Thiên Hựu đi, mau lên!
Minh vẫn còn thắc mắc, nhưng thấy cô kiên quyết như vậy bèn dìu cô đi, dù sao thì cô vẫn còn đi không vững cơ mà.
Gần đến phòng khách, Linh Hương bảo Minh cứ để tự cô đi, cô có chuyện cần nói với Cao THiên Hựu. Thế là Linh cứ bám vào tường thẳng hướng anh MInh chỉ mà đi.
- Cô làm gì ở đây
Linh Hương giật mình, trước mặt cô là Cao Thiên Hựu, mắt hắn mở to hơn thường ngày, có lẽ đang ngạc nhiên khi thấy cô xuất hiện:
- Tôi…tôi…tôi… ANh đưa tôi…à…anh đưa tôi đến đây mà, hỏi gì lạ vậy?- không hiểu sao Linh Hương bỗng nhiên nói ấp úng
- Tôi đưa cô đến đây thì chả nhẽ tôi không biết điều đó hay sao, ý tôi là cô còn đang nằm trên giường cơ mà, tại sao đã tự mình mò xuống đây rồi!
Nhìn ánh mắt của Cao Thiên Hựu, cô cảm giác như hắn đang quan tâm mình, rồi hình ảnh của hắn lại ùa về, cô muốn nói với hắn lời cảm ơn, nhưng mong hắn đừng vì cô mà hủy hợp đồng ấy. Thế nhưng không hiểu sao, môi cô lại mấp máy duy nhất ba từ mà thôi…
- Cô nói gì?- Cao Thiên Hựu nghiêng đầu nhìn Linh Hương
Linh Hương giật mình, chẳng phải, chẳng phải… sao người ta nói để nói ra ba chữ ấy là khó lắm cơ mà, vậy mà sao cô nói ra ngon lành vậy, chỉ tiếc là nói nhẩm mà thôi.
- À… à… à…
Linh Hương còn chưa biết nói gì thì có người lại gần báo với Cao Thiên Hựu là chủ tịch Kim cùng con trai đến, hắn đang định quay bước đi thì Linh Hương níu lại, định khuyên hắn nhưng lại nhớ lại cái hành động ban nãy của mình, bèn chỉ im lặng. Cao THiên Hựu nhìn Linh Hương khó hiểu, rồi sau đó hồi lâu hắn mỉm cười:
- Được rồi, về phòng đi!
Về sao được cơ chứ, Linh Hương vẫn cảm thấy lo, thế nên đợi Cao Thiên Hựu đi rồi, cô cũng chầm chậm tiến về phía phòng khách ấy và nghe trộm.
- Cao tổng, thành thật xin lỗi cậu! Con trai tôi còn quá nông nổi, mong cậu không vì nó mà làm ảnh hưởng mối quan hệ của hai công ty- tiếng chủ tịch Kim
Thiên Hựu im lặng hồi lâu không đáp, Bình thấy thế không chịu được, bèn đứng dậy quát:
- Bố thấy chưa, có đến xin lỗi hắn thì cũng có được gì đâu. Hắn vốn coi thường công ty nhà chúng ta cơ mà!
“Bốp”- chủ tịch Kim tát một cái thật mạnh vào mặt tên Bình, đoạn quay sang nói với Cao Thiên Hựu:
- Lỗi do tôi không biết dạy con, thật là thất lễ quá. Hôm nay tôi đến tìm Cao tổng là muốn thương lượng, mong cậu có thể nể mặt tôi là tiền bối mà chịu ngồi lại cùng nói chuyện.
- Cả đêm qua tôi cũng đã suy rất nhiều, tôi không biết nên làm thế nào cho phải. Nếu từ bỏ hợp đồng với Bình Thái, thì ngay cả Tân Thụy của chúng tôi cũng bị ảnh hưởng rất lớn, thế nhưng nếu không làm gì, thì chẳng phải những người có mặt đêm qua sẽ truyền tai nhau rằng, Cao Thiên Hựu tôi là kẻ chỉ biết nói mồm thôi hay sao.- Thiên Hựu lúc này mới đi vào vấn đề chính
Chủ tịch Kim cười trong đầu, thằng nhãi này quả thật là con cáo già, trong hoàn cảnh như vậy mà cũng có thể nghĩ ra cách kiếm lợi cho bản thân. Chủ tịch Kim không phải là sợ Cao Thiên Hựu, ông vẫn một mực cho rằng Cao Thiên Hựu tuy là tuổi trẻ tài cao, nhưng vốn kinh nghiệm của hắn căn bản vẫn chưa thể bẳng ông, lăn lộn trên thương trường bao năm, lúc sắp thành công thì sự nghiệp lại bị gảy đổ, để có được thành công như ngày hôm nay, cuộc đời ông quả thực đã trải qua thăng trầm rất nhiều. Ông một mực nghĩ rằng Cao Thiên Hựu dù có thành công đến đâu đi nữa thì nếu chưa một lần nếm cảm giác thất bại thì cũng chưa thể thành người, vẫn sẽ còn cao ngạo lắm. Nghe thằng con trời đánh kể về câu chuyện giữa nó và Cao Thiên Hựu, ông nhận ra ngay mục đích của hắn, việc phá bỏ hợp đồng chỉ là cái cớ dọa người, ông không sợ, nhưng lại sợ rằng thằng con của mình quá non nớt, nếu đắc tội với Cao Thiên Hựu mà dẫn đến kiện tụng hay thế lực ngầm thì ông cũng không thể bảo vệ con mình mãi được. Vậy nên, ông chọn con đường an toàn, chọn con đường mà Cao Thiên Hựu đã bày sẵn cho ông bước vào.
- Cao tổng cũng rõ, nếu hợp đồng hai bên bị hủy, thiệt hại sẽ rất lớn. VỚi lại tôi nghe nói, cô gái mà Cao tổng nhắc đến lại là người công ty tôi, chúng ta có thể gọi là có giao tình!- chủ tịch Kim lên tiếng
- Chủ tịch Kim quá lời rồi, phụ nữ đối với tôi không phải là vấn đề quan trọng, điều quan trọng chính là vấn đề danh dự của tôi. Bình thiếu gia dám động đến người của tôi, chính là không nể nang mối giao tình của chúng ta, và cũng không muốn giữ thể diện cho tôi. Thế nên, tôi quả thực hết cách
“Phụ nữ không phải vấn đề quan trọng”- tai Linh Hương ù đi khi nghe được câu nói này, thì ra, thực sự Cao Thiên Hựu không quan tâm lo lắng cho cô như cách mà cô và mọi người xung quanh đang lầm tưởng.
- Tôi nghĩ hợp đồng có thể sửa lại, chúng tôi sẽ nhường vài bước trong điều khoản hợp đồng mới, lợi nhuận của Tân Thụy cũng được nâng lên, như vậy sẽ tốt cho cả hai bên. Không biết Cao tổng nghĩ thế nào?
Thiên Hựu điềm đạm trả lời:
- Vậy thì cứ theo ý Chủ tịch Kim đi, chuyện giữa tôi và Bình thiếu gia, tôi cũng không truy cứu nữa, hai công ty sẽ lại hợp tác tốt đẹp
Chủ tịch Kim vui vẻ đứng dậy và kéo tên Bình đang mặt hằm hằm khó chịu kia đứng dậy luôn, ông bắt tay Thiên Hựu:
- Vậy được, tôi lập tức cho người thảo lại hợp đồng và vài điều khoản sau đó gửi cho Cao tổng, Cao tổng muốn chỉnh sửa bổ sung ở đâu thì cứ góp ý. Tôi còn có việc gấp phải đi, không thể ở lại nhà Cao tổng được.
Thiên hựu cũng mỉm cười xã gia tiễn khách. Bóng Chủ tịch Kim và Bình khuất dần, Linh Hương mới bần thần, thì ra là vậy, thì ra hắn nói hủy hợp đồng là giả, đó chỉ là một cái cớ hoàn hảo để hắn kéo lợi về công ty mình mà thôi, hắn dùng cách này thúc ép chủ tịch Kim chỉnh sửa hợp đồng, chứ chẳng hề có ý hủy nó như anh Minh đã nói với cô. Vậy đấy, vậy mà cô đã từng cảm động vì hắn, cứ nghĩ hắn vì mình, thì ra trong cuộc đời này, Cao Thiên Hựu chẳng bao giờ sống vì ai. Điều đó cũng có thể suy ra Cao Thiên Hựu chỉ lợi dụng cô để uy hiếp Bình mà thôi. Buồn thật!
- Cô vẫn chưa về phòng à?- Thiên Hựu ngạc nhiên khi nhìn thấy Linh Hương đang thần người dựa vào tường, ánh mắt vô hồn nhìn xa xa.
Linh Hương giật mình sau tiếng gọi ấy, rồi lấy lại tinh thần. Cô hít một hơi thật dài, rồi nói:
- Thiên Lôi, tôi khỏe rồi, có thể cho tôi về nhà mình được không?
- Về nhà? Tại sao? ở đây có gì không tiện à? Trần tổng đã báo với gia đình cô rằng cô phải đi công tác đột xuất một tuần nữa mới về cơ mà?
- Vậy cho tôi gọi cho giám đốc Kiến Phong, tôi muốn nhờ anh ấy!
- Cô cảm thấy nhờ tôi và nhờ Kiến Phong có gì khác nhau lắm à?- Thiên Hựu có phần bực mình
Linh Hương xua xua tay, lắc đầu:
- Không phải chỉ đơn giản là khác nhau mà còn là trái nhau nữa đấy. Tôi thân với giám đốc, nên chuyện gì cũng nhờ vả được, không cần phải trả ơn. Anh thì khác, cái gì cũng phải rõ rõ ràng ràng, mệt lắm. Với lại, anh và tôi cũng ghét nhau, ở cùng với nhau trong một ngôi nhà, lại trong tận một tuần, khó chịu lắm
- Cô ghét ở cùng với tôi, phải à?- Thiên Hựu chăm chú nhìn Linh Hương.
Linh Hương gật đầu lia lịa.
- Vậy tại sao hôm qua lúc nhìn thấy tôi, cô khóc to lắm cơ mà, cô nói cài gì mà Thiên Lôi, là anh, là anh
Linh Hương bĩu môi:
- Anh thì biết cái gì, lúc ấy hoảng quá tưởng chết rồi, ai dè mở mắt ra thì nhìn thấy anh. Mà cái mặt anh có đến Âm ty cũng chẳng ma nào chịu nhận, thế nên khi nhìn thấy anh tức là tôi đã sống, mừng quá nên gọi thế thôi.- nói rồi Linh Hương quay đi- mà thôi nếu anh không gọi thì thôi, tôi nhờ anh Minh gọi giúp. Đàn ông gì ki bo đến cả cuộc điện thoại
Linh Hương nói rồi quay mặt đi tìm anh Minh thì chợt nhận ra bàn cánh tay mình đã bị một bàn tay giữ lại. Cô đang định nói thì người kia lên tiếng:
- Thế nhưng cô đã nói yêu tôi, cô có thể giải thích chuyện này không?
Tim Linh Hương đập thình thịch, cô không nghĩ hắn cô thể nghe được ba chữ đó, bởi đến khi cô bình tĩnh lại, cô mới biết mình đã nói “tôi yêu anh”. Cô chỉ là mấp máy môi mà thôi, vậy mà Cao Thiên Hựu có thể nghe được, có thể nhận ra ba từ cô muốn nói. Cô chẳng dám quay đầu lại nhìn hắn, bây giờ cảm giác giống như đứa trẻ đang bị bắt quả tang khi làm việc xấu vậy. Nếu là ngay lúc khi cô tỏ tình, hắn có hỏi lại cô thì cô sẽ trả lời thẳng thắn, vì dù sao thì cô cũng muốn nhận được câu trả lời. Bây giờ thì khác rôi, cô chẳng cần phải chờ đợi câu trả lời, cũng chẳng cần thiết nói lại cho hắn, bởi cô biết, hắn cho tới bây giờ vẫn chẳng yêu một ai. Linh Hương vẫn không trả lời hắn, lặng lẽ gỡ tay của hắn ra rồi bước tiếp, cô không muốn giải thích nữa, cũng mong rằng hắn sẽ mặc kệ cô.
Cao Thiên Hựu nhanh chóng tiến tới trước mặt Linh Hương khiến cô đành phải đứng lại.
- Cô không trả lời được phải không? Hay là cô đã thừa nhận rồi.- Thiên Hựu gặng hỏi.
Linh Hương hít một hơi thật dài, dù sao thì hắn cũng biết rồi, cô giấu hắn được gì chứ, càng không nói hắn càng khinh thường mình thôi, dù sao thì cũng mất mặt rồi, giờ có bị hắn trêu đùa vài câu cũng chẳng sao. Cô ngẩng mặt lên nhìn hắn:
- Phải, là thừa nhận!
Thiên Hựu bỗng dưng mỉm cười, rồi sau đó bước đi, để mặc Linh Hương đứng ngẩn người ở đó. Hắn bước đi rồi, vẫn vọng lại nói với cô vài câu:
- Về phòng nghỉ đi, khi nào cô khỏe chúng ta sẽ đi hẹn hò!
Nghe hắn nói mà cô chẳng hiểu ra cái gì nữa, chẳng rõ ý của hắn là gì, mà có phải tai cô nghe nhầm không, hay là hắn lại có ý định trêu đùa cô nữa đây. Mặc kệ, muốn thế nào thì thế ấy, giờ cô phải nghỉ ngơi cái đã.
Mấy ngày ở nhà Thiên Hựu, cô không thấy hắn xuất hiện, chỉ thấy anh MInh hay lại hỏi thăm nói chuyện với cô. Biết cô ở đây buồn, anh Minh cũng đưa cho cô vài quyển truyện ngôn tình. Cô cũng không định động mấy quyển truyện đó đâu, chỉ muốn tìm người nói chuyện, nhưng người làm trong nhà của Cao Thiên Hựu giống y như rô bốt vậy, ngoài những câu hỏi như là “tiểu thư cần gì”, “mời tiểu thư xuống ăn sáng”,.. và những từ cực ngắn như “dạ” và “vâng” ra thì họ chẳng nói gì nữa. Những ngày đầu thì cô lên mạng, nhưng sau cũng cảm thấy nhạt nhẽo. Không quá hai ngày sau cô đành lôi mấy quyển tiểu thuyết anh Minh mượn của đứa em gái ra đọc. Linh Hương không hiểu sao có thể kiên trì được, cô đã đọc được tiểu thuyết liên tiếp bốn ngày. Anh Minh nhìn thấy cô chịu ngồi yên một chỗ cũng cảm thấy lạ, anh chỉ đưa truyện cho Linh Hương cho có, ai dè cô chăm chú đọc đến vậy. ANh chợt thắc mắc:
- Linh Hương này, em không tò mò vì sao em ở đây năm ngày rồi mà cũng không thấy giám đốc đâu không?
Linh Hương vẫn chăm chú vào quyển truyện tỏ ý không quan tâm, nhưng thực ra trong lòng cô đang thắc mắc, rõ ràng đây là nhà hắn, tại sao hắn ngay cả nhà mình cũng không muốn về. Cô chợt à lên:
- Anh Minh, em cảm thấy bây giờ em khỏe lại rồi, vậy mà mấy người ở đây chẳng để em làm gì, chán muốn chết. Giờ em chắc về nhà được rồi phải không?
Minh nghĩ hồi lâu, đúng là trông sắc mặt cô đã tốt hơn rồi thì phải. Thế nhưng để cho chắc ăn, anh vẫn gọi điện cho bác sĩ đến khám lại cho Linh Hương. Đến khi bác sĩ nói Linh Hương sức khỏe đã hồi phục, Minh mới an tâm gọi điện thông báo cho giám đốc.
Linh Hương sảng khoái biết bao khi bước ra khỏi cánh cổng căn biệt thự của Thiên Hựu. Linh Hương hét lên “AAAA!”, cuối cùng thì cũng thoát khỏi cái nơi quái quỷ ấy, thoải mái quá đi. Mà cô chợt nhớ ra, đã mấy ngày chưa đến công ty, phải dạo qua đó thăm Kiến Phong, tiện thể cảm ơn anh mới được. Mới đi dược vài bước, cô chợt nghe tiếng phía sau:
- Dời khỏi nhà tôi cô mừng lắm hả?
Linh Hương giật mình quay mặt lại, thì ra là CAo Thiên Hựu. Cô còn đang ấp úng không biết nói thế nào thì Cao Thiên Hựu đã gọi:
- Lên xe đi, tôi với cô đi hẹn hò!
Chương này có đoạn mình không định nói đến, nhưng do tính chất là chuyện tình cảm nên thiết nghĩ nếu không có thì truyện hơi có vấn đề. Thế nên mình quyết định dựa vào đó để chế tác hề hề.
Nó đã cho cô câu trả lời, tận hai đáp án, thứ nhất chính là: “em thấy rất bối rối khi có họ yêu mình nhưng mình không có yêu họ”, và thứ hai sau khi cô đã thêm cái vế đằng sau là “nếu cô gái ấy vì em mà hi sinh thầm lặng” thì nhận được câu trả lời: “em không biết”. Lúc ấy cô cũng suy nghĩ không rõ em cô chưa từng thử suy nghĩ về chuyện này hay không, hay thực chất khi có một người con gái yêu nó thầm lặng như vậy, nó cũng sẽ chẳng suy nghĩ gì cả.
Cô không rõ lý do tại sao mình lại tìm hiểu về những câu chuyện, những lời tâm sự của người yêu đơn phương, chỉ biết rằng sau khi đọc được một bài, cô tiếp tục tìm đến những bài thứ hai thứ ba và thứ n về tình cảm ấy.
Sau khi dùng mánh khóe để vặn vẹo được thằng em mà không bị nó hỏi đâu đâu hay nghi ngờ gì mình, cô đã có đáp án phần nào, đối với những người yêu đơn phương, càng yêu sẽ càng khổ đau, với những người được người khác yêu đơn phương, ban đầu bối rối nhưng dần dần thứ cảm giác ấy sẽ không còn nữa, mà thay vào đó họ lãng quên dần, vì vậy bài học cô rút ra được, yêu đơn phương rất không nên. Thế nên cô cũng thầm cầu mong mình không phải yêu đơn phương một ai đó.
Sở dĩ cô nghĩ đến chuyện này, bởi cô đã nhận ra một chuyện rất quan trọng sau ngay sau khi mở mắt nhìn thấy hình ảnh Cao Thiên Hựu đêm qua, cô cuối cùng đã có đáp án cho những thắc mắc của mình, cô yêu hắn! Trong lòng bây giờ cũng cảm thấy rối, bởi vì lo rằng nhỡ đâu Cao Thiên Hựu không yêu mình, và thế là cô trở thành một người yêu đơn phương. Sợ!
Cô đang đứng giữa lựa chọn bày tỏ và không bày tỏ. Cô đã tỉnh nhưng không muốn mở mắt, vì mở mắt ra vừa không tập trung được, lại nhỡ đâu nhìn thấy Cao Thiên Hựu thì biết nói chuyện thế nào. Khi lựa chọn không bày tỏ dâng cao thì bỗng nhiên cô nhớ đến một vài câu truyện đã đọc, đó chính là sự tiếc nuối giữa hai người khi yêu nhau mà không dám bày tỏ, cứ một mình cho rằng chỉ bản thân mình yêu người kia, và rồi sau đó cuộc đời hai người rẽ nhánh, sống cuộc sống của riêng mình.
Như vậy thì cả hai bên vừa đau khổ, sau này một ngày nghĩ lại rồi cũng sẽ hối hận khi để mất tình yêu của mình, thế nên cô quyết định, cô phải bày tỏ tình cảm, dù kết quả có như thế nào.
- Linh Hương, em tỉnh rồi à?- giọng anh Minh quan tâm
Linh Hương mở mắt ra và nhìn thấy xung quanh, một căn phòng khá rộng, chắc cũng rộng bằng cả tầng 1 của nhà cô. Căn phòng này chẳng khác nào một ngôi nhà riêng có đầy đủ mọi thứ vậy. Linh Hương bắt đầu nhớ lại, có lẽ đây là nhà Cao Thiên Hựu. Bên cạnh cô là bình tiếp nước, cô đưa tay lên mặt và vướng vào mớ dây loằng ngoằng, cánh tay cũng nhức nhối. Một bên mắt thì bị băng lại, chẳng biết bây giờ trông cô thế nào nữa. Cô yếu ớt hỏi anh Minh:
- Anh Minh, trông em giống cướp biển lắm phải không?
Minh phì cười, lại gần Linh Hương rồi nói:
- Anh cũng đến chịu em, bị đến thế này mà vẫn còn đùa được. Chẳng những em giống cướp biển mà còn giống xác ướp Ai Cập nữa đấy!
Dù đang đau nhưng Linh Hương cũng cãi lại:
- Ai nói…xác ướp Ai Cập, xác ướp cuốn băng đầy người, em thì đâu đến nỗi. Mà nếu em có là xác ướp thật, thì cái chỗ này chính là lăng mộ… ớ ớ
Linh Hương định nói tiếp nhưng tự dưng hết hơi, không nói được từ nào nữa. Minh nhìn cái điệu bộ tức anh ách của Linh Hương mà cũng thấy buồn cười, cô mọi ngày tức cái gì thì phải nói bằng được, giờ này phải kìm lại chắc ức chế lắm đấy. Không phải có quá độc ác hay không, Minh thấy Linh Hương cứ như bây giờ hóa lại hay, cô với giám đốc đỡ phải cãi nhau nhiều, và anh cũng khỏi phải nghe cô than vãn. Đang nghĩ dỡ thì Minh lại nhìn đến khuôn mặt Linh Hương, thấy Linh Hương có vẻ không hài lòng, bèn an ủi:
- Thôi được rồi, anh sợ em lắm rồi. Nhìn cái bộ mặt của em bây giờ là anh đã chẳng dám ăn cơm nữa.
Linh Hương bĩu môi, rồi như nhớ ra điều gì, cô kêu lên:
- Mẹ… mẹ em!
- Tối qua Trần tổng đã gọi cho gia đình em báo em phải đi công tác đột xuất rồi, yên tâm tĩnh dưỡng cho khỏe đi rồi về nhà.
Đúng là may thật, mẹ mà biết cô thành ra như thế này thì chắc chửi chết cô, bà mỗi lần nhìn thấy con gái bị như thế đều không có kiểu an ủi như những người mẹ khác. Cô còn nhớ khi còn bé tí, bị một thằng nhóc trong xóm trêu trọc và dẫn đến cả lũ trẻ con hùa vào trêu, cô đã khóc và về mách mẹ những mong được mẹ ra làm chủ cho mình, thế nhưng mẹ cô đâu có như thế, nhìn cô khóc bà nói: “Chẳng ai có thể sống với ai suốt đời được, tự mình phải biết bảo vệ bản thân”.
Dần dần, cô cũng chẳng thèm đi mách mẹ nữa, bị chúng nó trêu, ban đầu cô còn đánh trả, nhưng yếu thế toàn bị đánh thôi, những lúc như vậy mẹ cũng im lặng không can thiệp, chỉ vừa xoa vết thương cho cô vừa mắng: “không biết làm cách nào ngoài đánh nhau hay sao hả?”, lâu lâu như vậy, cô học cách tự mình đối phó với vài tính huống trẻ con, ví dụ như cô đã nghĩ ra những trò rất mới và có tính phiêu lưu (tất nhiên là chỉ leo trèo chỗ này chỗ nọ hay tập làm Rô- Bin- Xơn ngoài đảo hoang bằng cách vào vườn nhà ông ngoại cô tìm thức ăn nước uống và đôi khi là nhóm lửa =))) , lũ trẻ con thi nhau xin tham gia, và để cô làm trùm luôn, dần dần chúng nể cô lắm, chẳng đứa nào dám trêu cô như trước, cô cũng hay lên mặt với đám trẻ con ấy, bởi vì chúng nó mỗi lần đi học bị bắt nạt thì đều khóc lóc kể này kể nọ, rồi kêu bố mẹ đến giải quyết, nghe chúng nó than vãn, cô thường phủi phủi tay chê bai, kêu chúng nó không biết tự giải quyết, hở cái là đi nhờ người lớn thì sau này làm được cái trò chống gì.
Tuy có vẻ không liên quan đến nội dung cô muốn nói cho lắm nhưng vẫn muốn kể, cô quen Nhi và Tinh cũng vào thời điểm đó, khi mà có rất nhiều trẻ con muốn chơi cùng nhóm cô, thì vô tình cô để ý thấy có hai cô bé đáng yêu bằng tuổi, thế là cho hai đứa chơi chung luôn, ban đầu hai đứa còn nhút nhát dè dặt lắm, cứ nghĩ sau này chúng nó sẽ trở thành thục nữ, ai dè càng lớn tính cách chúng nó càng điên và tợn hơn cả cô, thế mới biết cô đã hủy hoại mất hai người vợ đảm đang của tương lai. Lớn lên rồi thì Linh Hương lại khác, cô cũng bớt nghịch ngợm hơn, hoặc ít ra có nghịch ngầm cũng chỉ là cùng chơi với hai con nhỏ kia thôi.
Quay lại chủ đề thôi, ngày ấy cô đôi lúc vẫn cảm thấy ghen tị vì những đứa trẻ khác có mẹ dỗ dành, còn mẹ cô thì mỗi lần cô vấp ngã chỉ đứng đằng sau và nhắc nhở “con ngã rồi, tự đứng lên đi”. Nhưng mà suy nghĩ đó cũng đã thay đổi vì trong một lần thằng bé đã từng rủ mọi người trêu cô muốn xin chơi cùng, cô vênh mặt lên từ chối, thế là nó tức quá quát: “mày cũng chẳng giỏi giang, chỉ nhờ có mẹ thôi mà lúc nào cũng to mồm nói với chúng nó là mày không cần mẹ giải quyết chuyện gì, đồ nói dối”. Cô đã tức giận cãi lại nó và nhận được một câu trả lời khiến cô bất ngờ: “Lúc tao trêu mày, mày chẳng về mách mẹ còn gì, lúc bị đánh cũng hu hu gọi mẹ, thế là mẹ mày mới đến nhà tao, khiến tao bị đánh một trân, nếu không tao còn lâu mới sợ mày”.
Từ lúc ấy, cô mới biết thì ra mẹ vẫn quan tâm mình lắm, tuy rằng lời nói không tình cảm như những bà mẹ khác, nhưng ai nói rằng yêu thương chỉ có thể bằng lời nói. Thế là từ đó cô có phần yếu đuối một chút, thỉnh thoảng lại hu hu khóc gọi mẹ dù rằng chuyện chẳng có gì, lúc ấy tuy có bị nghe mẹ mắng cô cũng mừng lắm, mừng vì biết mẹ đang quan tâm mình theo một cách đặc biệt. Vì vậy mà cô rất sợ mẹ biết chuyện này, mẹ bên ngoài chê trách cô là : “chắc mày lại nói xằng bậy thì mới ra nông nỗi này chứ gì” nhưng bên trong sẽ buồn lắm đây. Cô thầm cảm ơn Kiến Phong vì đã giúp cô giấu mẹ chuyện này.
Suýt quên mất mục đích chính, đây là nhà Cao THiên Hựu, nhưng nãy giờ chẳng thấy hắn đâu cả, cô cứ ngó quanh, tưởng tỉnh rồi thì sẽ thấy hắn chứ nhỉ. Minh hình như nhận ra thái độ của cô, bèn cười nói:
- Giám đốc đang có chuyện cần giải quyết với chủ tịch Kim của Bình Thái. Em có biết vì em mà giám đốc đã quyết tâm hủy hợp đồng với Bình Thái hay không, đấy là một hợp đồng lớn đấy. Lúc ấy em hôn mê nên không rõ, chứ khuôn mặt giám đốc lúc nhìn thấy em thì khó coi lắm, anh nghĩ giám đốc chắc sẽ không bỏ qua cho tên Bình đâu.
Nghe đến đây, Linh Hương cảm động suýt khóc, cô không nghĩ Cao Thiên Hựu lại có ngày vì cô mà làm chuyện ấy. Nhưng hợp đồng ấy đối với hai công ty đều là một hợp đồng lớn, nếu bị hủy thì không phải là ngay cả Tân Thụy cũng bị tổn thất nặng nề hay sao. Còn với Bình Thái nữa, nhỡ đâu cuối năm vì cái bản hợp đồng này mà người trong công ty, và tất nhiên có cả cô nữa sẽ không nhận được tiền thưởng, như vậy chẳng những không khiến cô hả dạ mà còn cảm thấy vừa tổn hại bản thân, vừa liên lụy người khác nữa. Cô ngồi bật dậy hỏi:
- Anh Minh à, Cao Thiên Hựu đang ở đâu?
Minh giật mình khi thấy Linh Hương phản ứng như vậy, giọng lo lắng:
- Em đang là bệnh nhân đấy, không hành động nhẹ nhàng không được à? Khỏe như trâu ấy nhỉ? Giám đốc đang ở phòng khách chờ chủ tịch Kim
Linh Hương bây giờ cũng đã đỡ nhiều rồi, với lại không biết sức lực ở đâu ra, cô nhanh chóng xuống giường, tiện tay dứt luôn mấy đám dây dợ lằng nhằng ở cổ tay, cô cảm thấy mình không cần thứ này (có vẻ chi tiết này hơi “kì ảo” nhưng “tiền là tiên là phật” cơ mà, chỉ cần nhắc đến chuyện tiền bạc là Linh Hương có thể lấy được sức lực ngay lập tức)
- Linh Hương, em làm gì thế, nãy còn mới thở không ra hơi cơ mà!
Tuy vẫn không đứng vững vì còn đau, nhưng Linh Hương vẫn có thể lấy lại giọng bình thường, mặc dù giọng có phần yếu hơn.
- Anh đưa em đi gặp Cao Thiên Hựu đi, mau lên!
Minh vẫn còn thắc mắc, nhưng thấy cô kiên quyết như vậy bèn dìu cô đi, dù sao thì cô vẫn còn đi không vững cơ mà.
Gần đến phòng khách, Linh Hương bảo Minh cứ để tự cô đi, cô có chuyện cần nói với Cao THiên Hựu. Thế là Linh cứ bám vào tường thẳng hướng anh MInh chỉ mà đi.
- Cô làm gì ở đây
Linh Hương giật mình, trước mặt cô là Cao Thiên Hựu, mắt hắn mở to hơn thường ngày, có lẽ đang ngạc nhiên khi thấy cô xuất hiện:
- Tôi…tôi…tôi… ANh đưa tôi…à…anh đưa tôi đến đây mà, hỏi gì lạ vậy?- không hiểu sao Linh Hương bỗng nhiên nói ấp úng
- Tôi đưa cô đến đây thì chả nhẽ tôi không biết điều đó hay sao, ý tôi là cô còn đang nằm trên giường cơ mà, tại sao đã tự mình mò xuống đây rồi!
Nhìn ánh mắt của Cao Thiên Hựu, cô cảm giác như hắn đang quan tâm mình, rồi hình ảnh của hắn lại ùa về, cô muốn nói với hắn lời cảm ơn, nhưng mong hắn đừng vì cô mà hủy hợp đồng ấy. Thế nhưng không hiểu sao, môi cô lại mấp máy duy nhất ba từ mà thôi…
- Cô nói gì?- Cao Thiên Hựu nghiêng đầu nhìn Linh Hương
Linh Hương giật mình, chẳng phải, chẳng phải… sao người ta nói để nói ra ba chữ ấy là khó lắm cơ mà, vậy mà sao cô nói ra ngon lành vậy, chỉ tiếc là nói nhẩm mà thôi.
- À… à… à…
Linh Hương còn chưa biết nói gì thì có người lại gần báo với Cao Thiên Hựu là chủ tịch Kim cùng con trai đến, hắn đang định quay bước đi thì Linh Hương níu lại, định khuyên hắn nhưng lại nhớ lại cái hành động ban nãy của mình, bèn chỉ im lặng. Cao THiên Hựu nhìn Linh Hương khó hiểu, rồi sau đó hồi lâu hắn mỉm cười:
- Được rồi, về phòng đi!
Về sao được cơ chứ, Linh Hương vẫn cảm thấy lo, thế nên đợi Cao Thiên Hựu đi rồi, cô cũng chầm chậm tiến về phía phòng khách ấy và nghe trộm.
- Cao tổng, thành thật xin lỗi cậu! Con trai tôi còn quá nông nổi, mong cậu không vì nó mà làm ảnh hưởng mối quan hệ của hai công ty- tiếng chủ tịch Kim
Thiên Hựu im lặng hồi lâu không đáp, Bình thấy thế không chịu được, bèn đứng dậy quát:
- Bố thấy chưa, có đến xin lỗi hắn thì cũng có được gì đâu. Hắn vốn coi thường công ty nhà chúng ta cơ mà!
“Bốp”- chủ tịch Kim tát một cái thật mạnh vào mặt tên Bình, đoạn quay sang nói với Cao Thiên Hựu:
- Lỗi do tôi không biết dạy con, thật là thất lễ quá. Hôm nay tôi đến tìm Cao tổng là muốn thương lượng, mong cậu có thể nể mặt tôi là tiền bối mà chịu ngồi lại cùng nói chuyện.
- Cả đêm qua tôi cũng đã suy rất nhiều, tôi không biết nên làm thế nào cho phải. Nếu từ bỏ hợp đồng với Bình Thái, thì ngay cả Tân Thụy của chúng tôi cũng bị ảnh hưởng rất lớn, thế nhưng nếu không làm gì, thì chẳng phải những người có mặt đêm qua sẽ truyền tai nhau rằng, Cao Thiên Hựu tôi là kẻ chỉ biết nói mồm thôi hay sao.- Thiên Hựu lúc này mới đi vào vấn đề chính
Chủ tịch Kim cười trong đầu, thằng nhãi này quả thật là con cáo già, trong hoàn cảnh như vậy mà cũng có thể nghĩ ra cách kiếm lợi cho bản thân. Chủ tịch Kim không phải là sợ Cao Thiên Hựu, ông vẫn một mực cho rằng Cao Thiên Hựu tuy là tuổi trẻ tài cao, nhưng vốn kinh nghiệm của hắn căn bản vẫn chưa thể bẳng ông, lăn lộn trên thương trường bao năm, lúc sắp thành công thì sự nghiệp lại bị gảy đổ, để có được thành công như ngày hôm nay, cuộc đời ông quả thực đã trải qua thăng trầm rất nhiều. Ông một mực nghĩ rằng Cao Thiên Hựu dù có thành công đến đâu đi nữa thì nếu chưa một lần nếm cảm giác thất bại thì cũng chưa thể thành người, vẫn sẽ còn cao ngạo lắm. Nghe thằng con trời đánh kể về câu chuyện giữa nó và Cao Thiên Hựu, ông nhận ra ngay mục đích của hắn, việc phá bỏ hợp đồng chỉ là cái cớ dọa người, ông không sợ, nhưng lại sợ rằng thằng con của mình quá non nớt, nếu đắc tội với Cao Thiên Hựu mà dẫn đến kiện tụng hay thế lực ngầm thì ông cũng không thể bảo vệ con mình mãi được. Vậy nên, ông chọn con đường an toàn, chọn con đường mà Cao Thiên Hựu đã bày sẵn cho ông bước vào.
- Cao tổng cũng rõ, nếu hợp đồng hai bên bị hủy, thiệt hại sẽ rất lớn. VỚi lại tôi nghe nói, cô gái mà Cao tổng nhắc đến lại là người công ty tôi, chúng ta có thể gọi là có giao tình!- chủ tịch Kim lên tiếng
- Chủ tịch Kim quá lời rồi, phụ nữ đối với tôi không phải là vấn đề quan trọng, điều quan trọng chính là vấn đề danh dự của tôi. Bình thiếu gia dám động đến người của tôi, chính là không nể nang mối giao tình của chúng ta, và cũng không muốn giữ thể diện cho tôi. Thế nên, tôi quả thực hết cách
“Phụ nữ không phải vấn đề quan trọng”- tai Linh Hương ù đi khi nghe được câu nói này, thì ra, thực sự Cao Thiên Hựu không quan tâm lo lắng cho cô như cách mà cô và mọi người xung quanh đang lầm tưởng.
- Tôi nghĩ hợp đồng có thể sửa lại, chúng tôi sẽ nhường vài bước trong điều khoản hợp đồng mới, lợi nhuận của Tân Thụy cũng được nâng lên, như vậy sẽ tốt cho cả hai bên. Không biết Cao tổng nghĩ thế nào?
Thiên Hựu điềm đạm trả lời:
- Vậy thì cứ theo ý Chủ tịch Kim đi, chuyện giữa tôi và Bình thiếu gia, tôi cũng không truy cứu nữa, hai công ty sẽ lại hợp tác tốt đẹp
Chủ tịch Kim vui vẻ đứng dậy và kéo tên Bình đang mặt hằm hằm khó chịu kia đứng dậy luôn, ông bắt tay Thiên Hựu:
- Vậy được, tôi lập tức cho người thảo lại hợp đồng và vài điều khoản sau đó gửi cho Cao tổng, Cao tổng muốn chỉnh sửa bổ sung ở đâu thì cứ góp ý. Tôi còn có việc gấp phải đi, không thể ở lại nhà Cao tổng được.
Thiên hựu cũng mỉm cười xã gia tiễn khách. Bóng Chủ tịch Kim và Bình khuất dần, Linh Hương mới bần thần, thì ra là vậy, thì ra hắn nói hủy hợp đồng là giả, đó chỉ là một cái cớ hoàn hảo để hắn kéo lợi về công ty mình mà thôi, hắn dùng cách này thúc ép chủ tịch Kim chỉnh sửa hợp đồng, chứ chẳng hề có ý hủy nó như anh Minh đã nói với cô. Vậy đấy, vậy mà cô đã từng cảm động vì hắn, cứ nghĩ hắn vì mình, thì ra trong cuộc đời này, Cao Thiên Hựu chẳng bao giờ sống vì ai. Điều đó cũng có thể suy ra Cao Thiên Hựu chỉ lợi dụng cô để uy hiếp Bình mà thôi. Buồn thật!
- Cô vẫn chưa về phòng à?- Thiên Hựu ngạc nhiên khi nhìn thấy Linh Hương đang thần người dựa vào tường, ánh mắt vô hồn nhìn xa xa.
Linh Hương giật mình sau tiếng gọi ấy, rồi lấy lại tinh thần. Cô hít một hơi thật dài, rồi nói:
- Thiên Lôi, tôi khỏe rồi, có thể cho tôi về nhà mình được không?
- Về nhà? Tại sao? ở đây có gì không tiện à? Trần tổng đã báo với gia đình cô rằng cô phải đi công tác đột xuất một tuần nữa mới về cơ mà?
- Vậy cho tôi gọi cho giám đốc Kiến Phong, tôi muốn nhờ anh ấy!
- Cô cảm thấy nhờ tôi và nhờ Kiến Phong có gì khác nhau lắm à?- Thiên Hựu có phần bực mình
Linh Hương xua xua tay, lắc đầu:
- Không phải chỉ đơn giản là khác nhau mà còn là trái nhau nữa đấy. Tôi thân với giám đốc, nên chuyện gì cũng nhờ vả được, không cần phải trả ơn. Anh thì khác, cái gì cũng phải rõ rõ ràng ràng, mệt lắm. Với lại, anh và tôi cũng ghét nhau, ở cùng với nhau trong một ngôi nhà, lại trong tận một tuần, khó chịu lắm
- Cô ghét ở cùng với tôi, phải à?- Thiên Hựu chăm chú nhìn Linh Hương.
Linh Hương gật đầu lia lịa.
- Vậy tại sao hôm qua lúc nhìn thấy tôi, cô khóc to lắm cơ mà, cô nói cài gì mà Thiên Lôi, là anh, là anh
Linh Hương bĩu môi:
- Anh thì biết cái gì, lúc ấy hoảng quá tưởng chết rồi, ai dè mở mắt ra thì nhìn thấy anh. Mà cái mặt anh có đến Âm ty cũng chẳng ma nào chịu nhận, thế nên khi nhìn thấy anh tức là tôi đã sống, mừng quá nên gọi thế thôi.- nói rồi Linh Hương quay đi- mà thôi nếu anh không gọi thì thôi, tôi nhờ anh Minh gọi giúp. Đàn ông gì ki bo đến cả cuộc điện thoại
Linh Hương nói rồi quay mặt đi tìm anh Minh thì chợt nhận ra bàn cánh tay mình đã bị một bàn tay giữ lại. Cô đang định nói thì người kia lên tiếng:
- Thế nhưng cô đã nói yêu tôi, cô có thể giải thích chuyện này không?
Tim Linh Hương đập thình thịch, cô không nghĩ hắn cô thể nghe được ba chữ đó, bởi đến khi cô bình tĩnh lại, cô mới biết mình đã nói “tôi yêu anh”. Cô chỉ là mấp máy môi mà thôi, vậy mà Cao Thiên Hựu có thể nghe được, có thể nhận ra ba từ cô muốn nói. Cô chẳng dám quay đầu lại nhìn hắn, bây giờ cảm giác giống như đứa trẻ đang bị bắt quả tang khi làm việc xấu vậy. Nếu là ngay lúc khi cô tỏ tình, hắn có hỏi lại cô thì cô sẽ trả lời thẳng thắn, vì dù sao thì cô cũng muốn nhận được câu trả lời. Bây giờ thì khác rôi, cô chẳng cần phải chờ đợi câu trả lời, cũng chẳng cần thiết nói lại cho hắn, bởi cô biết, hắn cho tới bây giờ vẫn chẳng yêu một ai. Linh Hương vẫn không trả lời hắn, lặng lẽ gỡ tay của hắn ra rồi bước tiếp, cô không muốn giải thích nữa, cũng mong rằng hắn sẽ mặc kệ cô.
Cao Thiên Hựu nhanh chóng tiến tới trước mặt Linh Hương khiến cô đành phải đứng lại.
- Cô không trả lời được phải không? Hay là cô đã thừa nhận rồi.- Thiên Hựu gặng hỏi.
Linh Hương hít một hơi thật dài, dù sao thì hắn cũng biết rồi, cô giấu hắn được gì chứ, càng không nói hắn càng khinh thường mình thôi, dù sao thì cũng mất mặt rồi, giờ có bị hắn trêu đùa vài câu cũng chẳng sao. Cô ngẩng mặt lên nhìn hắn:
- Phải, là thừa nhận!
Thiên Hựu bỗng dưng mỉm cười, rồi sau đó bước đi, để mặc Linh Hương đứng ngẩn người ở đó. Hắn bước đi rồi, vẫn vọng lại nói với cô vài câu:
- Về phòng nghỉ đi, khi nào cô khỏe chúng ta sẽ đi hẹn hò!
Nghe hắn nói mà cô chẳng hiểu ra cái gì nữa, chẳng rõ ý của hắn là gì, mà có phải tai cô nghe nhầm không, hay là hắn lại có ý định trêu đùa cô nữa đây. Mặc kệ, muốn thế nào thì thế ấy, giờ cô phải nghỉ ngơi cái đã.
Mấy ngày ở nhà Thiên Hựu, cô không thấy hắn xuất hiện, chỉ thấy anh MInh hay lại hỏi thăm nói chuyện với cô. Biết cô ở đây buồn, anh Minh cũng đưa cho cô vài quyển truyện ngôn tình. Cô cũng không định động mấy quyển truyện đó đâu, chỉ muốn tìm người nói chuyện, nhưng người làm trong nhà của Cao Thiên Hựu giống y như rô bốt vậy, ngoài những câu hỏi như là “tiểu thư cần gì”, “mời tiểu thư xuống ăn sáng”,.. và những từ cực ngắn như “dạ” và “vâng” ra thì họ chẳng nói gì nữa. Những ngày đầu thì cô lên mạng, nhưng sau cũng cảm thấy nhạt nhẽo. Không quá hai ngày sau cô đành lôi mấy quyển tiểu thuyết anh Minh mượn của đứa em gái ra đọc. Linh Hương không hiểu sao có thể kiên trì được, cô đã đọc được tiểu thuyết liên tiếp bốn ngày. Anh Minh nhìn thấy cô chịu ngồi yên một chỗ cũng cảm thấy lạ, anh chỉ đưa truyện cho Linh Hương cho có, ai dè cô chăm chú đọc đến vậy. ANh chợt thắc mắc:
- Linh Hương này, em không tò mò vì sao em ở đây năm ngày rồi mà cũng không thấy giám đốc đâu không?
Linh Hương vẫn chăm chú vào quyển truyện tỏ ý không quan tâm, nhưng thực ra trong lòng cô đang thắc mắc, rõ ràng đây là nhà hắn, tại sao hắn ngay cả nhà mình cũng không muốn về. Cô chợt à lên:
- Anh Minh, em cảm thấy bây giờ em khỏe lại rồi, vậy mà mấy người ở đây chẳng để em làm gì, chán muốn chết. Giờ em chắc về nhà được rồi phải không?
Minh nghĩ hồi lâu, đúng là trông sắc mặt cô đã tốt hơn rồi thì phải. Thế nhưng để cho chắc ăn, anh vẫn gọi điện cho bác sĩ đến khám lại cho Linh Hương. Đến khi bác sĩ nói Linh Hương sức khỏe đã hồi phục, Minh mới an tâm gọi điện thông báo cho giám đốc.
Linh Hương sảng khoái biết bao khi bước ra khỏi cánh cổng căn biệt thự của Thiên Hựu. Linh Hương hét lên “AAAA!”, cuối cùng thì cũng thoát khỏi cái nơi quái quỷ ấy, thoải mái quá đi. Mà cô chợt nhớ ra, đã mấy ngày chưa đến công ty, phải dạo qua đó thăm Kiến Phong, tiện thể cảm ơn anh mới được. Mới đi dược vài bước, cô chợt nghe tiếng phía sau:
- Dời khỏi nhà tôi cô mừng lắm hả?
Linh Hương giật mình quay mặt lại, thì ra là CAo Thiên Hựu. Cô còn đang ấp úng không biết nói thế nào thì Cao Thiên Hựu đã gọi:
- Lên xe đi, tôi với cô đi hẹn hò!
Chương này có đoạn mình không định nói đến, nhưng do tính chất là chuyện tình cảm nên thiết nghĩ nếu không có thì truyện hơi có vấn đề. Thế nên mình quyết định dựa vào đó để chế tác hề hề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.