Chương 88: Anh ở đây
Tì bà phiêu bạc
10/10/2019
Nghe những lời bác sĩ nói xong, Vạn Nhất Thiên như không tin vào tai mình, hắn không tin đó là sự thật!
Tại sao? Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy, cô đã chịu đủ đau khổ và tổn thương rồi mà!
Vạn Nhất Thiên suy sụp ngồi xuống ghế, hai tau vò đầu bức tóc, gương mặt nhăn nhó đến đau lòng:"Có cách nào để chữa trị cho cô ấy hay không?"
Bác sĩ suy tư một lát, rồi chậm rãi nói:"Cách thì có, nhưng mà việc chữa trị phải mất khoảng hai hoặc ba năm, tùy thuộc vào sự kiên trì của bệnh nhân".
"Vậy còn không mau chữa trị cho cô ấy, tôi không cần biết phải mất bao lâu cũng phải làm cho cô ấy đi lại được".
"Vạn tổng cứ yên tâm, nhưng việc chữa trị này sẽ thực hiện ở nước ngoài, tất nhiên bệnh nhân sữ được đưa sang nước ngoài, vì ở đó máy móc tiên tiến hơn so với ở đây, tỉ lệ đi lại được sẽ cao hơn".
"Tôi hiểu rồi, cần bao lâu để đưa cô ấy sang đó?"
"Tầm bốn đến năm ngày, vì tôi sợ vết thương của bệnh nhân vẫn còn khá nặng, phải chờ đến khi nào bệnh nhân ổn hơn"
"Được rồi, ông đi sắp xếp đi".
"Vâng, tôi đi trước"
Vạn Nhất Thiên tựa lưng ra ghế, đôi mắt đục ngầu khẽ nhìn lên trần nhà, có một nỗi buồn nào đó không thể tả được. Ngồi được một lúc lâu, hắn đứng dậy, đến phòng bệnh của cô.
Đứng bên ngoài, hắn lặng nhìn vào bên trong, cô gái xinh đẹp, đáng yêu thông minh ngày nào bây giờ phải nằm gọn trên giường bệnh, nhìn gương mặt cô cũng trở nên xanh xao tiều tụy hơn, hắn thấy thương cô, thấy xót cho cô. Hân ước người nằm ở đó là bản thân mình, tại sao phải bắt cô chịu nhiều tổn thương như vậy?
Không suy nghĩ nhiều nữa, Vạn Nhất Thiên hít một hơi thật sâu rồi đi mở cửa đi vào, bước chân rất nhẹ nhàng, vì sợ cô giựt mình.
Vạn Nhất Thiên kéo ghế nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô, cầm bàn tay đầy vết thương chi chít của cô, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô, rồi nói nhỏ:"Hy Tranh, em đau lắm phải không? Nhưng không cần lo, anh sẽ luôn bên cạnh em, anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để em chịu bất kì tổn thương nào nũa, nha hứa đấy!"
Nói đến đây, Vạn Nhất Thiên cảm nhận được từng ngón tay cô hình như cử động, chắc cô sắp tỉnh dậy, hân nhẹ nhàng đặt tay cô xuống, vừa lúc đó đôi mắt nặng trĩu của cô khẽ mở lên, điều đầu tiên cô nhìn thấy là một trần nhà màu trắng tinh, có một cái quạt trần đang quay theo thời gian, cộng thêm mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc vào mũi cô đến khó chịu.
Cô nhớ đến chuyện vừa xảy ra vào mấy tiếng trước, cô bị tai nạn xe, cô vẫn chưa chết sao? Cô vẫn còn sống?
Bạch Hy Tranh bình tĩnh một chút, rồi nghiêng đầu nhìn sang, mở miệng:"Nhất Thiên? Nhất Thiên?"
Vạn Nhất Thiên có chút sững sờ, lần đầu hắ nghe cô gọi mình một cách thân mật như vậy:"Anh đây, anh ở đây?"
"Tôi vẫn còn sống sao?"
"Đúng vậy, em ở hiền gặp lành làm sao chết được chứ? Em cảm thấy chỗ nào khó chịu hay đau không? Anh gọi bác sĩ kiểm tra cho em?"
Bạch Hy Tranh nắm chặt tay hắn:"Đừng đi"
Tại sao? Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy, cô đã chịu đủ đau khổ và tổn thương rồi mà!
Vạn Nhất Thiên suy sụp ngồi xuống ghế, hai tau vò đầu bức tóc, gương mặt nhăn nhó đến đau lòng:"Có cách nào để chữa trị cho cô ấy hay không?"
Bác sĩ suy tư một lát, rồi chậm rãi nói:"Cách thì có, nhưng mà việc chữa trị phải mất khoảng hai hoặc ba năm, tùy thuộc vào sự kiên trì của bệnh nhân".
"Vậy còn không mau chữa trị cho cô ấy, tôi không cần biết phải mất bao lâu cũng phải làm cho cô ấy đi lại được".
"Vạn tổng cứ yên tâm, nhưng việc chữa trị này sẽ thực hiện ở nước ngoài, tất nhiên bệnh nhân sữ được đưa sang nước ngoài, vì ở đó máy móc tiên tiến hơn so với ở đây, tỉ lệ đi lại được sẽ cao hơn".
"Tôi hiểu rồi, cần bao lâu để đưa cô ấy sang đó?"
"Tầm bốn đến năm ngày, vì tôi sợ vết thương của bệnh nhân vẫn còn khá nặng, phải chờ đến khi nào bệnh nhân ổn hơn"
"Được rồi, ông đi sắp xếp đi".
"Vâng, tôi đi trước"
Vạn Nhất Thiên tựa lưng ra ghế, đôi mắt đục ngầu khẽ nhìn lên trần nhà, có một nỗi buồn nào đó không thể tả được. Ngồi được một lúc lâu, hắn đứng dậy, đến phòng bệnh của cô.
Đứng bên ngoài, hắn lặng nhìn vào bên trong, cô gái xinh đẹp, đáng yêu thông minh ngày nào bây giờ phải nằm gọn trên giường bệnh, nhìn gương mặt cô cũng trở nên xanh xao tiều tụy hơn, hắn thấy thương cô, thấy xót cho cô. Hân ước người nằm ở đó là bản thân mình, tại sao phải bắt cô chịu nhiều tổn thương như vậy?
Không suy nghĩ nhiều nữa, Vạn Nhất Thiên hít một hơi thật sâu rồi đi mở cửa đi vào, bước chân rất nhẹ nhàng, vì sợ cô giựt mình.
Vạn Nhất Thiên kéo ghế nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô, cầm bàn tay đầy vết thương chi chít của cô, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô, rồi nói nhỏ:"Hy Tranh, em đau lắm phải không? Nhưng không cần lo, anh sẽ luôn bên cạnh em, anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để em chịu bất kì tổn thương nào nũa, nha hứa đấy!"
Nói đến đây, Vạn Nhất Thiên cảm nhận được từng ngón tay cô hình như cử động, chắc cô sắp tỉnh dậy, hân nhẹ nhàng đặt tay cô xuống, vừa lúc đó đôi mắt nặng trĩu của cô khẽ mở lên, điều đầu tiên cô nhìn thấy là một trần nhà màu trắng tinh, có một cái quạt trần đang quay theo thời gian, cộng thêm mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc vào mũi cô đến khó chịu.
Cô nhớ đến chuyện vừa xảy ra vào mấy tiếng trước, cô bị tai nạn xe, cô vẫn chưa chết sao? Cô vẫn còn sống?
Bạch Hy Tranh bình tĩnh một chút, rồi nghiêng đầu nhìn sang, mở miệng:"Nhất Thiên? Nhất Thiên?"
Vạn Nhất Thiên có chút sững sờ, lần đầu hắ nghe cô gọi mình một cách thân mật như vậy:"Anh đây, anh ở đây?"
"Tôi vẫn còn sống sao?"
"Đúng vậy, em ở hiền gặp lành làm sao chết được chứ? Em cảm thấy chỗ nào khó chịu hay đau không? Anh gọi bác sĩ kiểm tra cho em?"
Bạch Hy Tranh nắm chặt tay hắn:"Đừng đi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.