Chương 65: Cẩn thận
Tì bà phiêu bạc
09/10/2019
"Em vẫn khỏe chứ?"
Ngôn Bách Thần chỉ biết bây giờ anh nên hỏi những câu đó, vì anh hiểu cô đang câm hận anh mà.
"Rất khỏe, anh gọi điện tôi chỉ hỏi vậy thôi sao?"
"Không?"_Ngôn Bách Thần ngồi bậc dậy:"Anh muốn gặp em?"
"Anh nghe không hiểu sao? Tôi rất bận".
"Nhưng....tút tút tút..."
Ngôn Bách Thần nhìn vào màn hình điện thoại, cô tắt máy rồi. Cô không thích nói chuyện với anh nữa?
Bạch Hy Tranh hạ tay xuống, cô mở vòi nước, rồi hất nước vào mặt mình, cô đã khóc rồi, cô đã nói cô sẽ không kiềm lòng được mà.
Cô và anh mãi mãi rời xa nhau sao?
- cạch......
Bỗng nhiên cánh cửa nhà vệ sinh mở ra, nó nằm trong phòng của Vạn Nhất Thiên, cô thấy hắn đi vào.
Không thẹn mà nói:"Anh vào không gõ cửa sao? Nhỡ tôi đang thay đồ thì sao?"
Vạn Nhất Thiên đưa cho cô một cái khăn,:"Lau đi, too biết cô vừa khóc".
Hả? Hắn là cún sao? Thính như vậy à?
Nghĩ thì nghĩ vậy, cơ mà cô vẫn nhận khăn, lau mặt, rồi đi ra cùng với hắn.
Ngồi vào bàn làm việc, cô thở dài một cái, công việc vẫn là quan trọng nhất, cô không có nhiều thời gian suy nghĩ về những chuyện khác.
"Ai làm cô khóc?"
Vạn Nhất Thiên chỉ hỏi vậy thôi, nhưng thực chất hắn biết ai vừa gọi cho cô, hai chữ to đùng đó hiện ra.
"Anh không biết đâu?"_Bạch Hy Tranh gõ bàn phím lạch cạch, mặc kệ ai kia đang nhìn mình.
Vạn Nhất Thiên nhận được một cuộc gọi, song nói:"Đi cùng tôi".
"Đi đâu?"
"Làm việc".
Bạch Hy Tranh chỉ kịp cầm theo túi sách rồi lên xe cùng hắn, cô cũng không biết hắn định đi đâu nữa?
Chiếc xe dừng lại tại một quán ăn nổi tiếng, khách ra vào đông như kiến vậy?
Vạn Nhất Thiên mở cửa cho cô, cô vừa mở cửa liền bị nhân viên phục vụ đụng phải?
Vạn Nhất Thiên nhanh tay đỡ lấy cô:"Cẩn thận".
Vòng eo nhỏ nhắn được bàn tay to lớn của Vạn Nhất Thiên quàng kaahs, hai mắt hắn hiện rõ sự lo lắng. Xoay một vòng,rồi dừng lại. Vạn Nhất Thiên buông cô ra, một giây sau cô mới đứng vững lại.
"Gọi quản lí ra đây cho tôi?"
Thanh âm mà Vạn Nhất Thiên phát ra vô cùng lạnh lẽo.
Một người nhân viên nhận ra hắn, liền cấp tốc chạy vào gọi cho quản lí. Rất nhanh, cô thấy một người đàn ông mập mạp chạy ra, trông vô cùng buồn cười:"Vạn Thiếu, ngài tìm tôi sao?"
Vạn Nhất Thiên chau mày:"Nhân viên của ông đụng phải thư kí của tôi, không xin lỗi, thế ông muốn xử lí thế nào?"
Ngôn Bách Thần chỉ biết bây giờ anh nên hỏi những câu đó, vì anh hiểu cô đang câm hận anh mà.
"Rất khỏe, anh gọi điện tôi chỉ hỏi vậy thôi sao?"
"Không?"_Ngôn Bách Thần ngồi bậc dậy:"Anh muốn gặp em?"
"Anh nghe không hiểu sao? Tôi rất bận".
"Nhưng....tút tút tút..."
Ngôn Bách Thần nhìn vào màn hình điện thoại, cô tắt máy rồi. Cô không thích nói chuyện với anh nữa?
Bạch Hy Tranh hạ tay xuống, cô mở vòi nước, rồi hất nước vào mặt mình, cô đã khóc rồi, cô đã nói cô sẽ không kiềm lòng được mà.
Cô và anh mãi mãi rời xa nhau sao?
- cạch......
Bỗng nhiên cánh cửa nhà vệ sinh mở ra, nó nằm trong phòng của Vạn Nhất Thiên, cô thấy hắn đi vào.
Không thẹn mà nói:"Anh vào không gõ cửa sao? Nhỡ tôi đang thay đồ thì sao?"
Vạn Nhất Thiên đưa cho cô một cái khăn,:"Lau đi, too biết cô vừa khóc".
Hả? Hắn là cún sao? Thính như vậy à?
Nghĩ thì nghĩ vậy, cơ mà cô vẫn nhận khăn, lau mặt, rồi đi ra cùng với hắn.
Ngồi vào bàn làm việc, cô thở dài một cái, công việc vẫn là quan trọng nhất, cô không có nhiều thời gian suy nghĩ về những chuyện khác.
"Ai làm cô khóc?"
Vạn Nhất Thiên chỉ hỏi vậy thôi, nhưng thực chất hắn biết ai vừa gọi cho cô, hai chữ to đùng đó hiện ra.
"Anh không biết đâu?"_Bạch Hy Tranh gõ bàn phím lạch cạch, mặc kệ ai kia đang nhìn mình.
Vạn Nhất Thiên nhận được một cuộc gọi, song nói:"Đi cùng tôi".
"Đi đâu?"
"Làm việc".
Bạch Hy Tranh chỉ kịp cầm theo túi sách rồi lên xe cùng hắn, cô cũng không biết hắn định đi đâu nữa?
Chiếc xe dừng lại tại một quán ăn nổi tiếng, khách ra vào đông như kiến vậy?
Vạn Nhất Thiên mở cửa cho cô, cô vừa mở cửa liền bị nhân viên phục vụ đụng phải?
Vạn Nhất Thiên nhanh tay đỡ lấy cô:"Cẩn thận".
Vòng eo nhỏ nhắn được bàn tay to lớn của Vạn Nhất Thiên quàng kaahs, hai mắt hắn hiện rõ sự lo lắng. Xoay một vòng,rồi dừng lại. Vạn Nhất Thiên buông cô ra, một giây sau cô mới đứng vững lại.
"Gọi quản lí ra đây cho tôi?"
Thanh âm mà Vạn Nhất Thiên phát ra vô cùng lạnh lẽo.
Một người nhân viên nhận ra hắn, liền cấp tốc chạy vào gọi cho quản lí. Rất nhanh, cô thấy một người đàn ông mập mạp chạy ra, trông vô cùng buồn cười:"Vạn Thiếu, ngài tìm tôi sao?"
Vạn Nhất Thiên chau mày:"Nhân viên của ông đụng phải thư kí của tôi, không xin lỗi, thế ông muốn xử lí thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.