Chương 75: Đám tang
Tì bà phiêu bạc
10/10/2019
Ngôn Bách Thần đứng dậy:"Em ngủ đi, anh về trước, anh sẽ không buông tay em đâu".
"....."_Bạch Hy Tranh chạm vào bờ vai anh:"Ngôn Bách Thần, tôi biết anh rất cố chấp, nhưng mà đôi khi quá cố chấp cũng không mang lại tốt đẹp gì cả, cho nên hãy buông tay đi, rồi cả hai sẽ có được hạnh phúc riêng, anh còn có một người yêu anh nữa".
Ngôn Bách Thần gạt tay cô:"Em mãi mãi trong tim anh".
Tại sao lại cứng đầu như vậy?
.......
Sáng hôm sau, Bạch Hy Tranh thức giấc vào lúc bảy giờ, cô vì ai cứ gọi cho nên phải thức, vì đêm qua hình như tầm hai ba giờ sáng cô mới chộp mắt được.
Mở điện thoại lên, là anh điện, lại có chuyện gì nữa đây.
Cô không coa ý định gọi lại, cho nên tắt điện thoại đi. Nhưng chưa đầy hai phút lại gọi đến.
"Có chuyện gì?"
"Hy Tranh, quản gia đã chết rồi".
Bạch Hy Tranh kinh ngạc đến tột độ, hai mắt mở to:"Anh nói cái gì, tại sao bác ấy lại chết hả?".
"Anh không biết, sáng nay khi anh thức dậy, mà không thấy bác ấy đâu cho nên anh lên phòng tìm, thì thấy ông ấy nằm trên giường, cơ thể cứng ngắt, bây giờ em có thể đến đây được không, giúp anh làm đám tang cho ông ấy".
Rất nhanh, cô nhận lời. Đối với cô bác quản gia cũng như một người cha thứ hai của cô. Ông ấy luôn chỉ dạy cho cô nhiều điều khi cô còn ở Ngô Uyển. Vậy mà nói mất là mất sao?
Cô không tin.
Bạch Hy Tranh rời giường, làm vệ sịn cá nhân, vừa mở cửa thì thấy Vạn Nhất Thiên đứng ở bên ngoài, tay giơ cao, chắc định bấm chuông.
"Hy Tranh,".
"Tìm tôi có việc gì?".
"Tôi chở em đi đến công ty".
Bạch Hy Tranh gấp gáp:"Hôm nay tôi không đi làm, tôi xin nghỉ".
"Em có chuyện gì sao? Trong em rất gấp gáp".
"Một người mà tôi xem là người thân đã mất tôi phải đến đó , không có thời gian trò chuyện cùng anh".
"Vậy để tôi đưa em đi".
Bạch Hy Tranh không có nhiều thời gian như vậy, cô khóa cửa:"Mau đi thôi".
"Mà người thân đó ở đâu?"
"Anh biết nhà của Ngôn Bách Thần chứ?"
Vạn Nhất Thiên nhìn cô:"Đừng nói Ngôn Bách Thần chết..."
"Không phải, là quản gia, ông ấy từng cứu giúp tôi, cho nên tôi em ông ấy như người thân vậy?"
Vạn Nhất Thiên hiểu ra, rồi lái xe thật nhanh đến Ngôn Uyển. Ban đầu khi đến nơi, Vạn Nhất Thiên không muốn vào, vì hắn vốn không ưa mắt Ngôn Bách Thần, nhưng mà thấy cô đến đây, sợ cô bị Ngôn Bách Thần quấy rối, liền tức tốc đi vào cùng cô.
Bạch Hy Tranh hỏi:"Anh vào làm gì?".
"Tôi đi theo bảo vệ em".
"Điên".
"....."_Bạch Hy Tranh chạm vào bờ vai anh:"Ngôn Bách Thần, tôi biết anh rất cố chấp, nhưng mà đôi khi quá cố chấp cũng không mang lại tốt đẹp gì cả, cho nên hãy buông tay đi, rồi cả hai sẽ có được hạnh phúc riêng, anh còn có một người yêu anh nữa".
Ngôn Bách Thần gạt tay cô:"Em mãi mãi trong tim anh".
Tại sao lại cứng đầu như vậy?
.......
Sáng hôm sau, Bạch Hy Tranh thức giấc vào lúc bảy giờ, cô vì ai cứ gọi cho nên phải thức, vì đêm qua hình như tầm hai ba giờ sáng cô mới chộp mắt được.
Mở điện thoại lên, là anh điện, lại có chuyện gì nữa đây.
Cô không coa ý định gọi lại, cho nên tắt điện thoại đi. Nhưng chưa đầy hai phút lại gọi đến.
"Có chuyện gì?"
"Hy Tranh, quản gia đã chết rồi".
Bạch Hy Tranh kinh ngạc đến tột độ, hai mắt mở to:"Anh nói cái gì, tại sao bác ấy lại chết hả?".
"Anh không biết, sáng nay khi anh thức dậy, mà không thấy bác ấy đâu cho nên anh lên phòng tìm, thì thấy ông ấy nằm trên giường, cơ thể cứng ngắt, bây giờ em có thể đến đây được không, giúp anh làm đám tang cho ông ấy".
Rất nhanh, cô nhận lời. Đối với cô bác quản gia cũng như một người cha thứ hai của cô. Ông ấy luôn chỉ dạy cho cô nhiều điều khi cô còn ở Ngô Uyển. Vậy mà nói mất là mất sao?
Cô không tin.
Bạch Hy Tranh rời giường, làm vệ sịn cá nhân, vừa mở cửa thì thấy Vạn Nhất Thiên đứng ở bên ngoài, tay giơ cao, chắc định bấm chuông.
"Hy Tranh,".
"Tìm tôi có việc gì?".
"Tôi chở em đi đến công ty".
Bạch Hy Tranh gấp gáp:"Hôm nay tôi không đi làm, tôi xin nghỉ".
"Em có chuyện gì sao? Trong em rất gấp gáp".
"Một người mà tôi xem là người thân đã mất tôi phải đến đó , không có thời gian trò chuyện cùng anh".
"Vậy để tôi đưa em đi".
Bạch Hy Tranh không có nhiều thời gian như vậy, cô khóa cửa:"Mau đi thôi".
"Mà người thân đó ở đâu?"
"Anh biết nhà của Ngôn Bách Thần chứ?"
Vạn Nhất Thiên nhìn cô:"Đừng nói Ngôn Bách Thần chết..."
"Không phải, là quản gia, ông ấy từng cứu giúp tôi, cho nên tôi em ông ấy như người thân vậy?"
Vạn Nhất Thiên hiểu ra, rồi lái xe thật nhanh đến Ngôn Uyển. Ban đầu khi đến nơi, Vạn Nhất Thiên không muốn vào, vì hắn vốn không ưa mắt Ngôn Bách Thần, nhưng mà thấy cô đến đây, sợ cô bị Ngôn Bách Thần quấy rối, liền tức tốc đi vào cùng cô.
Bạch Hy Tranh hỏi:"Anh vào làm gì?".
"Tôi đi theo bảo vệ em".
"Điên".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.