Chương 40: Đau khổ
Tì bà phiêu bạc
08/10/2019
Bạch Hu Tranh đứng dậy, bàn ăn vẫn còn đầy thức ăn vẫn chưa ăn hết, cô cũng không ngoảnh đầu nhìn anh và cô gái kia.
Ngôn Bách Thần nói:"Xin lỗi cô, chắc vợ tôi không khỏe cho nên mới có thái độ như vậy, cô đừng trách ".
Cô gái kia cười xít xoa:"Vâng, không sao đâu ạ, à mà phòng của em ở đâu vậy?"
"Quản gia, đưa cô ấy lên phòng dành riêng cho khách".
Quản gia gật đầu, rồi dẫn cô gái kia lên phòng. Hơn ai hết, ông cũng cảm thấy cô gái này có điểm gì đó rất nghi hoặc.
Cách nói chuyện tuy rất lễ phép nhưng mà ngữ điệu lại mang phần nham hiểm.
Cô gái kia đi phía sau, đôi mắt ẩn lên sự ác, môi nhếch.
Bạch Hy Tranh, chưa gì đã nản lòng, đợi xem tôi đá cô đi khỏi căn nhà này thế nào?
Bạch Hy Tranh nằm lì trên giường, chăn đắp kín đến đầu, dường như trái tim cô đang rất đau.
Tại sao mọi chuyện lại như vậy?
Hôm trước thì đến bar?
Hôm sau thì dẫn phụ nữ về nhà?
Anh có thật là nghĩ đến cảm nhận của cô chăng?
Bắt đầu nước mắt của cô rơi xuống, lăn dài lên má, rồi ngưng đọng trên cổ.
Cô đau khổ lắm?
Tiểu tam đến tận nhà, vậy mà cô lại rụt đầu, lo sợ như vậy?
Quà buồn cười.
- cốc cốc..
..
Tiếng gõ cửa làm cho cô giật mình, nhỏ giọng:"Ai vậy?"
"Là anh đây".
Là Ngôn Bách Thần.
"Có chuyện gì?"_Bạch Hy Tranh lò đầu ra, thay lau nước mắt, cầm quyển sách giả vờ như đang đọc.
"Anh vào được không?"
"Ừ"
Ngay lúc này, cô biết bản thân đang rất đau khổ, nhưng mà vì hạnh phúc gia đình cô phải tôn trọng.
- cạch..
Cánh cửa được đẩy ra, một thân ảnh cao ráo đi vào, Ngôn Bách Thần ngồi lên giường, nhìn cô sau quyển sách đã che đi nửa khuôn mặt:"Em đang giận anh sao?"
"Vì chuyện gì?"
Đúng, cô rất giận, rất giận anh. Nhưng tâm trí lẫn trái tim bắt cô phải im lặng che dấu đi.
"Anh thấy em rất kì lạ"
"Ở điểm nào?".
Lúc này, Bạch Hy Tranh mới hạ quyển sách xuống, mắt đối mắt với anh.
Ngôn Bách Thần nói:"Xin lỗi cô, chắc vợ tôi không khỏe cho nên mới có thái độ như vậy, cô đừng trách ".
Cô gái kia cười xít xoa:"Vâng, không sao đâu ạ, à mà phòng của em ở đâu vậy?"
"Quản gia, đưa cô ấy lên phòng dành riêng cho khách".
Quản gia gật đầu, rồi dẫn cô gái kia lên phòng. Hơn ai hết, ông cũng cảm thấy cô gái này có điểm gì đó rất nghi hoặc.
Cách nói chuyện tuy rất lễ phép nhưng mà ngữ điệu lại mang phần nham hiểm.
Cô gái kia đi phía sau, đôi mắt ẩn lên sự ác, môi nhếch.
Bạch Hy Tranh, chưa gì đã nản lòng, đợi xem tôi đá cô đi khỏi căn nhà này thế nào?
Bạch Hy Tranh nằm lì trên giường, chăn đắp kín đến đầu, dường như trái tim cô đang rất đau.
Tại sao mọi chuyện lại như vậy?
Hôm trước thì đến bar?
Hôm sau thì dẫn phụ nữ về nhà?
Anh có thật là nghĩ đến cảm nhận của cô chăng?
Bắt đầu nước mắt của cô rơi xuống, lăn dài lên má, rồi ngưng đọng trên cổ.
Cô đau khổ lắm?
Tiểu tam đến tận nhà, vậy mà cô lại rụt đầu, lo sợ như vậy?
Quà buồn cười.
- cốc cốc..
..
Tiếng gõ cửa làm cho cô giật mình, nhỏ giọng:"Ai vậy?"
"Là anh đây".
Là Ngôn Bách Thần.
"Có chuyện gì?"_Bạch Hy Tranh lò đầu ra, thay lau nước mắt, cầm quyển sách giả vờ như đang đọc.
"Anh vào được không?"
"Ừ"
Ngay lúc này, cô biết bản thân đang rất đau khổ, nhưng mà vì hạnh phúc gia đình cô phải tôn trọng.
- cạch..
Cánh cửa được đẩy ra, một thân ảnh cao ráo đi vào, Ngôn Bách Thần ngồi lên giường, nhìn cô sau quyển sách đã che đi nửa khuôn mặt:"Em đang giận anh sao?"
"Vì chuyện gì?"
Đúng, cô rất giận, rất giận anh. Nhưng tâm trí lẫn trái tim bắt cô phải im lặng che dấu đi.
"Anh thấy em rất kì lạ"
"Ở điểm nào?".
Lúc này, Bạch Hy Tranh mới hạ quyển sách xuống, mắt đối mắt với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.