Chương 77: Đụng vào cô ấy chính là đối đầu với tôi (2)
Tì bà phiêu bạc
10/10/2019
Ngôn Bách Thần siết chặt tay, đi vào, tách hai
người ra:"Ở trong phòng mà hai người đang làm chuyện gì vậy? Trai ôm gái ấp muốn để người chết không được yên sao?"
Bạch Hy Tranh vốn cảm thấy anh nói chuyện càng ngày càng vô lí, Vạn Nhất Thiên chỉ là đang an ủi cô thôi mà, nếu như anh không thích có thể nói ra, không cần phải nặng lời như vậy?
"Chúng ta đi thôi, tôi đến đây chỉ để đưa tiễn bác ấy một đoạn, phần còn lại dành cho anh".
Bạch Hy Tranh quay lưng đi, vô tình chạm mặt với Diệp Hoa, cô ta nhìn cô đầy nham hiểm, cô cũng không nói gì, đi phớt ngang qua, nào ngờ cô ta giơ chân ra làm hại cô nhã xuống, Vạn Nhất Thiên theo bản năng giơ tay ra kéo cô lại:"Em có sao không?"
"Không sao?"
Vạn Nhất Thiên bỏ cô ra, sau đó nhìn Diệp Hoa liếc mắt:"Đụng vào cô ấy chính là đối đầu với tôi, nếu để tôi thấy cô ở đâu, tôi nhất định không bỏ qua cho cô"
Diệp Hoa không biết hắn là ai cả? Đây là lần đầu cô ta thấy hắn, có thể là người yêu mới của Bạch Hy Tranh.
"Đi thôi, một người không biết điều như cô ta nói nhiều cũng như vậy?"
Bạch Hy Tranh kéo tay Vạn Nhất Thiên đi, cô thậm chí mở miệng để nói chuyện với cô ta cũng là một điều lười biếng.
Sau khi hai người đi khỏi, Diệp Hoa mới hỏi anh:"Thần ,người đàn ông vừa nãy đi cũng chị Tranh là ai vậy?"
"Vạn Nhất Thiên".
Vạn Nhất Thiên sao? Cũng là một nhân vật có tiếng ở thành phố E. Đột nhiên cô ta nhớ đến bảy giờ tối nay phải đến gặp Đào Tiết.
"Em có việc phải đi, anh ở nhà lo hậu sự cho bác ấy đi".
"Ừ".
Ngôn Bách Thần ngồi bệch xuống ghế, hai tay chấp lại, gương mặt vô cùng buồn bã.
Đúng là có câu, có không giữ mất đừng tìm. Đó là câu nói đúng đắn dành cho anh.
Bạch Hy Tranh vốn cảm thấy anh nói chuyện càng ngày càng vô lí, Vạn Nhất Thiên chỉ là đang an ủi cô thôi mà, nếu như anh không thích có thể nói ra, không cần phải nặng lời như vậy?
"Chúng ta đi thôi, tôi đến đây chỉ để đưa tiễn bác ấy một đoạn, phần còn lại dành cho anh".
Bạch Hy Tranh quay lưng đi, vô tình chạm mặt với Diệp Hoa, cô ta nhìn cô đầy nham hiểm, cô cũng không nói gì, đi phớt ngang qua, nào ngờ cô ta giơ chân ra làm hại cô nhã xuống, Vạn Nhất Thiên theo bản năng giơ tay ra kéo cô lại:"Em có sao không?"
"Không sao?"
Vạn Nhất Thiên bỏ cô ra, sau đó nhìn Diệp Hoa liếc mắt:"Đụng vào cô ấy chính là đối đầu với tôi, nếu để tôi thấy cô ở đâu, tôi nhất định không bỏ qua cho cô"
Diệp Hoa không biết hắn là ai cả? Đây là lần đầu cô ta thấy hắn, có thể là người yêu mới của Bạch Hy Tranh.
"Đi thôi, một người không biết điều như cô ta nói nhiều cũng như vậy?"
Bạch Hy Tranh kéo tay Vạn Nhất Thiên đi, cô thậm chí mở miệng để nói chuyện với cô ta cũng là một điều lười biếng.
Sau khi hai người đi khỏi, Diệp Hoa mới hỏi anh:"Thần ,người đàn ông vừa nãy đi cũng chị Tranh là ai vậy?"
"Vạn Nhất Thiên".
Vạn Nhất Thiên sao? Cũng là một nhân vật có tiếng ở thành phố E. Đột nhiên cô ta nhớ đến bảy giờ tối nay phải đến gặp Đào Tiết.
"Em có việc phải đi, anh ở nhà lo hậu sự cho bác ấy đi".
"Ừ".
Ngôn Bách Thần ngồi bệch xuống ghế, hai tay chấp lại, gương mặt vô cùng buồn bã.
Đúng là có câu, có không giữ mất đừng tìm. Đó là câu nói đúng đắn dành cho anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.