Chương 46: Em không cần anh xin lỗi, em chỉ cần anh hiểu em
Tì bà phiêu bạc
08/10/2019
Cho Diệp Hoa ăn xong, thì cũng là trời chiều, anh vẫn nhìn vào căn phòng kia, vẫn không thấy nó mở ra, không lẽ cô có
việc gì rồi?
Ngôn Bách Thần lặng lẽ đi lên phòng, có lẽ anh sai rồi?
Cô là vợ anh, anh không nên bệnh vực người khác mà la mắng vô.
Nghĩ như vậy, anh liền nhấc chân lên phòng.
- cạch....
Cái cửa hé mở ra, trong phòng hình như không bậc đèn, cũng nhờ là trời chiều nên anh vẫn thấy đường vào trong, nhìn thấy trên giường có một cục u to đùng hiện ra, chắc cô đang trùm mền thì phải?
Anh nhẹ nhàng lại đến, ngồi bịch xuống giường, tay vươn ra kéo mền cô xuống, gương mặt của cô đỏ ửng lên. Hơi thở thì nặng nề, anh có thể nghe được.
Một linh cảm không lành hiện ra, anh lay lay người cô:"Hy Tranh, em làm sao vậy? Hy Tranh, em có nghe anh gọi không, tỉnh lại đi em, em đừng làm anh sợ"
Bạch Hy Tranh cố gắng mở mắt, có lẽ cô bị sốt rồi, cô mệt quá ,chỉ muốn ngủ thôi , nhưng mà tiếng gọi của anh bắt cô phải tỉnh dậy:"Em, em không sao?"
Ngôn Bách Thần nhận ra cô có gì đó không ổn, lấy tay sờ lên trán cô, rất nóng, không lẽ cô bị sốt rồi?
Chắc chắn là như vậy?
Ngôn Bách Thần hớt ha hớt hải đi lấy khăn cùng nước ấm, lau mình cho cô, rồi bảo người hầu nấu cháo cho cô, anh cẩn thận chăm sóc cho cô từng li ttừng tí.
Ngôn Bách Thần đỡ cô ngồi dậy, đút cháo cho cô.
Ăn chỉ hai ba muỗng cháo gì đó là cô không ăn nỗi nữa.
"Em không ăn nữa, anh ăn đi".
"Em phải ăn hết, em ăn có bao nhiêu đó thì có đủ lót dạ sao?"_Ngôn Bách Thần mắng yêu cô.
Cô vẫn luôn nhìn anh, người chồng cô yêu đây?
"Anh xin lỗi!".
Bỗng dưng anh nói xin lỗi cô, điều đó làm cô lấy làm lạ.
"Em không cần anh xin lỗi, em chỉ cần anh hiểu em".
Đúng, ngay lúc này cô cần anh hiểu cô hơn ai hết, nếu như anh hiểu cô 100% thì có lẽ Diệp Hoa kia cũng không có khả năng vào ngôi nhà này. Nó vốn rất yên ấm, kể từ khi có cô ta, thì trở nên phức tạp hơn.
"Anh vẫn luôn hiểu em?".
Bạch Hy Tranh cười, lắc đầu, ngoảnh mặt đi chỗ khác:"Nếu anh hiểu em thì Đào Hạnh đã không vào ngôi nhà này rồi".
"......"
Ngôn Bách Thần lặng lẽ đi lên phòng, có lẽ anh sai rồi?
Cô là vợ anh, anh không nên bệnh vực người khác mà la mắng vô.
Nghĩ như vậy, anh liền nhấc chân lên phòng.
- cạch....
Cái cửa hé mở ra, trong phòng hình như không bậc đèn, cũng nhờ là trời chiều nên anh vẫn thấy đường vào trong, nhìn thấy trên giường có một cục u to đùng hiện ra, chắc cô đang trùm mền thì phải?
Anh nhẹ nhàng lại đến, ngồi bịch xuống giường, tay vươn ra kéo mền cô xuống, gương mặt của cô đỏ ửng lên. Hơi thở thì nặng nề, anh có thể nghe được.
Một linh cảm không lành hiện ra, anh lay lay người cô:"Hy Tranh, em làm sao vậy? Hy Tranh, em có nghe anh gọi không, tỉnh lại đi em, em đừng làm anh sợ"
Bạch Hy Tranh cố gắng mở mắt, có lẽ cô bị sốt rồi, cô mệt quá ,chỉ muốn ngủ thôi , nhưng mà tiếng gọi của anh bắt cô phải tỉnh dậy:"Em, em không sao?"
Ngôn Bách Thần nhận ra cô có gì đó không ổn, lấy tay sờ lên trán cô, rất nóng, không lẽ cô bị sốt rồi?
Chắc chắn là như vậy?
Ngôn Bách Thần hớt ha hớt hải đi lấy khăn cùng nước ấm, lau mình cho cô, rồi bảo người hầu nấu cháo cho cô, anh cẩn thận chăm sóc cho cô từng li ttừng tí.
Ngôn Bách Thần đỡ cô ngồi dậy, đút cháo cho cô.
Ăn chỉ hai ba muỗng cháo gì đó là cô không ăn nỗi nữa.
"Em không ăn nữa, anh ăn đi".
"Em phải ăn hết, em ăn có bao nhiêu đó thì có đủ lót dạ sao?"_Ngôn Bách Thần mắng yêu cô.
Cô vẫn luôn nhìn anh, người chồng cô yêu đây?
"Anh xin lỗi!".
Bỗng dưng anh nói xin lỗi cô, điều đó làm cô lấy làm lạ.
"Em không cần anh xin lỗi, em chỉ cần anh hiểu em".
Đúng, ngay lúc này cô cần anh hiểu cô hơn ai hết, nếu như anh hiểu cô 100% thì có lẽ Diệp Hoa kia cũng không có khả năng vào ngôi nhà này. Nó vốn rất yên ấm, kể từ khi có cô ta, thì trở nên phức tạp hơn.
"Anh vẫn luôn hiểu em?".
Bạch Hy Tranh cười, lắc đầu, ngoảnh mặt đi chỗ khác:"Nếu anh hiểu em thì Đào Hạnh đã không vào ngôi nhà này rồi".
"......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.