Chương 2: Mất mặt quá đi
Tì bà phiêu bạc
03/10/2019
Cảm nhận được ánh mắt của cô , anh ngước mặt lên nhìn kĩ cô hơn .Anh thầm đánh giá cô , cô đẹp lắm , đẹp một cách thuần khiết .
"Này , anh nhìn cái gì , còn không mau gọi Mật Mật ra cho bổn cô nương "_Bạch Hy Tranh chóng tay nhìn anh .
Anh muốn cười trước điệu bộ này của cô thật , chưa một ai dám ra lệnh cho Ngôn Bách Thần anh cả . Con mèo hoang này cư nhiên lại dám ra lệnh cho anh , anh đứng dậy đi về phía cô , chân cô bất giác lùi lại , anh không để cô thoát liền ôm lấy eo cô :"Ở đây không có ai là Mật Mật cả , chỉ có Ngôn Bách Thần tôi thôi".
Gì chứ !!Ngôn Bách Thần là người giàu có nhất thành phố mà .
Trách sao khi vào đây mình còn tưởng Mật Mật lại giàu như vậy .
Bây giờ hay rồi , mất mặt quá đi .
Cô cố gắng vùng khỏi vòng tay anh , cả mặt cô đỏ ửng lên , tim cũng đập loạn xạ , cười như không cười nói:"Xin lỗi anh ! Tôi đi nhầm nhà rồi".
Lời nói vừa dứt cô liền chạy thật nhanh khỏi nơi này , anh nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn , giờ chỉ để lại cho anh một hương thơm . Anh hít một hơi thật sâu , bỗng anh nghe một tiếng 'thịch". Tim anh lại đập nhanh vì cô gái nhỏ đó.
Môi anh nâng lên một nụ cười tà mị :"Cô gái , em không thoát khỏi tôi ".
-----
Cô chạy ra khỏi đó , không may đụng trúng ai đó , ngã ngụy xuống , tức giận ngước mặt lên :"Này có mắt không vậy , đi mà còn đụng trúng một cô gái xinh đẹp , làm bẩn hết bộ đồ rồi".
"Hy Tranh"_người đó không tức giận vì cô mắng đổi lại còn rất vui mà gọi tên cô .
"Mật Mật"_cô vui mừng đứng dậy , ôm chằm lấy Mật Mật .
Hai người ôm mãi rồi cũng chịu buông ra , Mật Mật dẫn cô về nhà .
Cô ngã người xuống cái giường mềm mại của Mật Mật , Mật Mật đưa cho cô li nước , rồi người xuống :"Cậu bỏ nhà đi hả?".
Bạch Hy Tranh uống một hơi hết li nước , nói:"Cũng tại ba mình , ông ấy bắt mình đi lấy chồng ".
"Cậu thật là , vậy cậu tính bao giờ trở về "_Mật Mật cười nhìn cô .
"Chưa biết , mình muốn ở cùng cậu một thời gian ".
"Ừ cũng được, dù sao mình cũng ở có một mình , có thêm một tiểu thư như cậu cũng chẳng sao?".
Hai người nói chuyện mãi rồi cũng chìm vào giấc ngủ .
"Này , anh nhìn cái gì , còn không mau gọi Mật Mật ra cho bổn cô nương "_Bạch Hy Tranh chóng tay nhìn anh .
Anh muốn cười trước điệu bộ này của cô thật , chưa một ai dám ra lệnh cho Ngôn Bách Thần anh cả . Con mèo hoang này cư nhiên lại dám ra lệnh cho anh , anh đứng dậy đi về phía cô , chân cô bất giác lùi lại , anh không để cô thoát liền ôm lấy eo cô :"Ở đây không có ai là Mật Mật cả , chỉ có Ngôn Bách Thần tôi thôi".
Gì chứ !!Ngôn Bách Thần là người giàu có nhất thành phố mà .
Trách sao khi vào đây mình còn tưởng Mật Mật lại giàu như vậy .
Bây giờ hay rồi , mất mặt quá đi .
Cô cố gắng vùng khỏi vòng tay anh , cả mặt cô đỏ ửng lên , tim cũng đập loạn xạ , cười như không cười nói:"Xin lỗi anh ! Tôi đi nhầm nhà rồi".
Lời nói vừa dứt cô liền chạy thật nhanh khỏi nơi này , anh nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn , giờ chỉ để lại cho anh một hương thơm . Anh hít một hơi thật sâu , bỗng anh nghe một tiếng 'thịch". Tim anh lại đập nhanh vì cô gái nhỏ đó.
Môi anh nâng lên một nụ cười tà mị :"Cô gái , em không thoát khỏi tôi ".
-----
Cô chạy ra khỏi đó , không may đụng trúng ai đó , ngã ngụy xuống , tức giận ngước mặt lên :"Này có mắt không vậy , đi mà còn đụng trúng một cô gái xinh đẹp , làm bẩn hết bộ đồ rồi".
"Hy Tranh"_người đó không tức giận vì cô mắng đổi lại còn rất vui mà gọi tên cô .
"Mật Mật"_cô vui mừng đứng dậy , ôm chằm lấy Mật Mật .
Hai người ôm mãi rồi cũng chịu buông ra , Mật Mật dẫn cô về nhà .
Cô ngã người xuống cái giường mềm mại của Mật Mật , Mật Mật đưa cho cô li nước , rồi người xuống :"Cậu bỏ nhà đi hả?".
Bạch Hy Tranh uống một hơi hết li nước , nói:"Cũng tại ba mình , ông ấy bắt mình đi lấy chồng ".
"Cậu thật là , vậy cậu tính bao giờ trở về "_Mật Mật cười nhìn cô .
"Chưa biết , mình muốn ở cùng cậu một thời gian ".
"Ừ cũng được, dù sao mình cũng ở có một mình , có thêm một tiểu thư như cậu cũng chẳng sao?".
Hai người nói chuyện mãi rồi cũng chìm vào giấc ngủ .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.