Chương 93: Một năm đầu tiên
Tì bà phiêu bạc
13/10/2019
Thấm thoắt mà một năm đã trôi qua, đối với cô nó
như một cực hình vậy, việc điều trị vô cùng đau đớn hơn cô nghĩ rất
nhiều. Ngày nào cô cũng phải tiếp xúc với máy móc, nó làm chân cô rất
đau, còn có phải tập đi bằng những dụng cụ hỗ trợ khác. Có khi, vừa tập
cô vừa khóc.
Lúc này cô đang ngồi trong căn phòng bệnh, thì tiếng chuông điện thoại vang lên, cô đoán không lầm thì đó chính là Vạn Nhất Thiên. Đã một năm trôi qua mà hắn vẫn đối với cô như vậy thì phải? Nhưng mà cứ hễ hân gọi đến cô sẽ không bắt máy. Cô phải để cho hắn thật sự quên đi cô.
Hắn còn tương lai rộng mở, nếu cứ tiếp tục mang tình cảm ấy cho cô thì chuốc lấy đau khổ là hắn mà thôi.
Cô y tá chăm sóc cho cô từ lúc cô sang đây, hình như cũng giống như một người bạn của cô vậy, trò chuyện cùng cô mỗi ngày khiến cô cũng đỡ buồn chán hơn.
Cô ấy đang sắp xếp lại một số tư liệu thì lên tiếng:"Tại sao cô không nghe máy? Tôi thấy cứ hỡ mà có ai gọi đến cô đều không nghe, cô sợ điều gì sao?"
Bạch Hy Tranh cười nhẹ:"Tôi không muốn có bất kì ai biết tôi ở đâu, cũng không muốn họ lo lắng cho tôi nữa".
"Hy Tranh, hình như tôi đoán ra được người thường hay gọi cô là người cô yêu thì phải".
Nghe như vậy, cô lập tức chối bỏ ngay:"Làm gì có chứ? Tôi tàn phế như vậy lấy đâu ra người yêu tôi, vả lại tôi cũng không dám yêu ai lần nữa đâu?"
"À à!"_Cô y tá hiểu ý, vì cô đã từng kể cho cô ấy nghe về cuộc đời đau lòng của mình.
"Sau khi cô điều trị xong cô có ý định trở về nơi đó không?"
"Tất nhiên rồi, đó là nơi tôi được sinh ra mà".
"Tôi nói cô này! Tôi không biết người vừa rồi gọi cô là ai? Nhưng mà nếu người đó yêu thương cô thật lòng, cô nên một lần nữa mở lòng với người ta, biết đâu lần này sẽ không như lần trước thì sao."
Bạch Hy Tranh chọn cách giữ im lặng, vì cô ấy nói đúng, Vạn Nhất Thiên là một người tốt, nếu như cô chấp nhận yêu hắn thì cô sẽ không chọn sai đâu? Nhưng mà, cô nào dám làm như vậy.
Lúc này cô đang ngồi trong căn phòng bệnh, thì tiếng chuông điện thoại vang lên, cô đoán không lầm thì đó chính là Vạn Nhất Thiên. Đã một năm trôi qua mà hắn vẫn đối với cô như vậy thì phải? Nhưng mà cứ hễ hân gọi đến cô sẽ không bắt máy. Cô phải để cho hắn thật sự quên đi cô.
Hắn còn tương lai rộng mở, nếu cứ tiếp tục mang tình cảm ấy cho cô thì chuốc lấy đau khổ là hắn mà thôi.
Cô y tá chăm sóc cho cô từ lúc cô sang đây, hình như cũng giống như một người bạn của cô vậy, trò chuyện cùng cô mỗi ngày khiến cô cũng đỡ buồn chán hơn.
Cô ấy đang sắp xếp lại một số tư liệu thì lên tiếng:"Tại sao cô không nghe máy? Tôi thấy cứ hỡ mà có ai gọi đến cô đều không nghe, cô sợ điều gì sao?"
Bạch Hy Tranh cười nhẹ:"Tôi không muốn có bất kì ai biết tôi ở đâu, cũng không muốn họ lo lắng cho tôi nữa".
"Hy Tranh, hình như tôi đoán ra được người thường hay gọi cô là người cô yêu thì phải".
Nghe như vậy, cô lập tức chối bỏ ngay:"Làm gì có chứ? Tôi tàn phế như vậy lấy đâu ra người yêu tôi, vả lại tôi cũng không dám yêu ai lần nữa đâu?"
"À à!"_Cô y tá hiểu ý, vì cô đã từng kể cho cô ấy nghe về cuộc đời đau lòng của mình.
"Sau khi cô điều trị xong cô có ý định trở về nơi đó không?"
"Tất nhiên rồi, đó là nơi tôi được sinh ra mà".
"Tôi nói cô này! Tôi không biết người vừa rồi gọi cô là ai? Nhưng mà nếu người đó yêu thương cô thật lòng, cô nên một lần nữa mở lòng với người ta, biết đâu lần này sẽ không như lần trước thì sao."
Bạch Hy Tranh chọn cách giữ im lặng, vì cô ấy nói đúng, Vạn Nhất Thiên là một người tốt, nếu như cô chấp nhận yêu hắn thì cô sẽ không chọn sai đâu? Nhưng mà, cô nào dám làm như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.