Chương 20: Níu kéo
Tì bà phiêu bạc
08/10/2019
Bạch Hy Tranh đi vào nhà, đơn giản là vì cô không muốn nhìn thấy Diệp Hoa nữa.
Tuy là lần đầu thấy cô ta, nhưng cô vẫn cảm nhận được bản thân có gì đó sợ hãi, cảm giác đó chưa từng có ở cô. Vậy mà bây giờ...
Ngôn Bách Thần thấy cô đi vào mà không nói tiếng nào cũng có chút lo lắng:"Sao rồi? Diệp Hoa đi chưa?"
"Em đưa cho cô ta một số tiền rồi, anh đừng lo".
"Cái gì? Em làm như vậy là sai rồi, cô ta đáng nhẽ không nên nhận một đống nào cả, em không cần phải thương hại cô ta".
Bạch Hy Tranh nhìn anh, anh là đang muốn phủi mông bỏ sạch tình cảm trước kia giữa hai người hay sao?
Anh cũng quá tuyệt tình đi!
"Để anh ra đó xử lí".
Cô chưa kịp nói gì thì anh đã đi rất nhanh ra ngoài, vì chân anh dài cho nên chì cần bước vài bước là đến rồi. Cô thấy vậy, cũng đi phía sau.
Quả nhiên, Diệp Hoa chưa đi, chẳng những vậy cô ta còn dựa lưng vào cánh cổng, kiểu như mấy kẻ ăn xin vậy?
Anh không chần chừ mở cánh cổng ra, Diệp Hoa vì vậy mà ngã nhào.
Tức giận:"Làm cái gì....?"_khi nhìn thấy anh Diệp Hoa mới ngưng câu nói lại đến giữa chừng.
Ngôn Bách Thần liếc cô ta một cái, lạnh lùng nói:"Diệp Hoa, chúng ta đường ai nấy đi rồi, cô sao còn đến đây tìm tôi? Không phải tôi đã cấm cô rồi sao?".
Diệp Hoa bắt đầu sử dụng chiêu thức khóc lóc, hai tay níu kéo tay anh:"Thần, tha thứ cho em được không? Em biết lỗi của mình rồi, năm xưa là do em sai, em không nên chia tay anh, xin anh đấy hãy tha thứ cho em lần này, em còn rất yêu anh, em không thể nào sống thiếu anh".
Ngôn Bách Thần cự tuyệt cô ta bằng cái hất tay mạnh mẽ, khiến cho cả cơ thể của Diệp Hoa nằm gọn dưới đất.
Ngôn Bách Thần nhìn Diệp Hoa bằng ánh mắt như thể muốn giết người :"Cô bảo cô sống không thể thiếu tôi, vậy có lẽ cô đã chết từ lâu mới đúng".
"Em.....".
"Đủ rồi, cô không thấy vợ tôi ở đây hay sao? Cô đừng có mặt dày đến đây nữa, nếu không đừng trách tôi độc ác".
Dứt câu, anh bỏ đi vào nhà, anh gọi thuộc hạ loi cô ta ra ngoài rồi đóng cổng lại.
Kéo tay cô đi vào trong, cô thấy được ở anh có một sự tàn nhẫn đến tuyệt tình, Diệp Hoa nếu nói đi, cũng là bạn gái cũ của anh, hai người yêu nhau rất nồng nàn, vậy mà nói bỏ là bỏ sao?
"Bà xã, thần thờ gì vậy?"_Ngôn Bách Thần dùng ngữ điệu ôn nhu hỏi cô. Khi thấy cô lại đờ người, như đang suy nghĩ việc gì đó..
"Em đang nghĩ, tại sao anh lại đối xử với Diệp Hoa như vậy? Không phải anh và cô ta từng yêu nhau lắm sao?"
Ngôn Bách Thần nhìn cô lom lom:"Đúng, anh và cô ta từng yêu nhau, nhưng việc đó chỉ là 'từng' mà thôi, còn hiện tại anh có em là đủ rồi".
"Nếu như sau này em cũng bỏ anh đi như Diệp Hoa thì anh có đối xử với em như vậy không? ".
"Em sẽ không bỏ anh đi đâu! Nếu như có ngoại lệ anh sẽ đi tìm em trở về, đối với anh, em chính là tất cả, mất em chính là mất tất cả, bởi vậy, anh sẽ không để vuột mất em, dù cho vòng tay anh có đủ lớn hay không, anh cũng sẽ giữ em thật chặt bên người, để em mãi mãi là vợ của anh, kiếp này, kiếp sau kiếp sau nữa, anh vẫn muốn làm chồng của Bạch Hy Tranh em".
Từng câu từng chữ anh nói ra khiến cô rất xúc động, đó có thể xem là một bằng chứng cho tình yêu mà anh dành cho cô.
Nếu anh đã yêu cô như vậy, cô cũng không nên phụ lại anh, cô mãi mãi mãi mãi bên cạnh anh, dù cho có bất kì ai chen vào tình yêu này, cô đều ra một chân 'đá đít' họ ra. Tuyệt đối không để bất kì ai hủy hoại hạnh phúc của cô và anh.
Tuy là lần đầu thấy cô ta, nhưng cô vẫn cảm nhận được bản thân có gì đó sợ hãi, cảm giác đó chưa từng có ở cô. Vậy mà bây giờ...
Ngôn Bách Thần thấy cô đi vào mà không nói tiếng nào cũng có chút lo lắng:"Sao rồi? Diệp Hoa đi chưa?"
"Em đưa cho cô ta một số tiền rồi, anh đừng lo".
"Cái gì? Em làm như vậy là sai rồi, cô ta đáng nhẽ không nên nhận một đống nào cả, em không cần phải thương hại cô ta".
Bạch Hy Tranh nhìn anh, anh là đang muốn phủi mông bỏ sạch tình cảm trước kia giữa hai người hay sao?
Anh cũng quá tuyệt tình đi!
"Để anh ra đó xử lí".
Cô chưa kịp nói gì thì anh đã đi rất nhanh ra ngoài, vì chân anh dài cho nên chì cần bước vài bước là đến rồi. Cô thấy vậy, cũng đi phía sau.
Quả nhiên, Diệp Hoa chưa đi, chẳng những vậy cô ta còn dựa lưng vào cánh cổng, kiểu như mấy kẻ ăn xin vậy?
Anh không chần chừ mở cánh cổng ra, Diệp Hoa vì vậy mà ngã nhào.
Tức giận:"Làm cái gì....?"_khi nhìn thấy anh Diệp Hoa mới ngưng câu nói lại đến giữa chừng.
Ngôn Bách Thần liếc cô ta một cái, lạnh lùng nói:"Diệp Hoa, chúng ta đường ai nấy đi rồi, cô sao còn đến đây tìm tôi? Không phải tôi đã cấm cô rồi sao?".
Diệp Hoa bắt đầu sử dụng chiêu thức khóc lóc, hai tay níu kéo tay anh:"Thần, tha thứ cho em được không? Em biết lỗi của mình rồi, năm xưa là do em sai, em không nên chia tay anh, xin anh đấy hãy tha thứ cho em lần này, em còn rất yêu anh, em không thể nào sống thiếu anh".
Ngôn Bách Thần cự tuyệt cô ta bằng cái hất tay mạnh mẽ, khiến cho cả cơ thể của Diệp Hoa nằm gọn dưới đất.
Ngôn Bách Thần nhìn Diệp Hoa bằng ánh mắt như thể muốn giết người :"Cô bảo cô sống không thể thiếu tôi, vậy có lẽ cô đã chết từ lâu mới đúng".
"Em.....".
"Đủ rồi, cô không thấy vợ tôi ở đây hay sao? Cô đừng có mặt dày đến đây nữa, nếu không đừng trách tôi độc ác".
Dứt câu, anh bỏ đi vào nhà, anh gọi thuộc hạ loi cô ta ra ngoài rồi đóng cổng lại.
Kéo tay cô đi vào trong, cô thấy được ở anh có một sự tàn nhẫn đến tuyệt tình, Diệp Hoa nếu nói đi, cũng là bạn gái cũ của anh, hai người yêu nhau rất nồng nàn, vậy mà nói bỏ là bỏ sao?
"Bà xã, thần thờ gì vậy?"_Ngôn Bách Thần dùng ngữ điệu ôn nhu hỏi cô. Khi thấy cô lại đờ người, như đang suy nghĩ việc gì đó..
"Em đang nghĩ, tại sao anh lại đối xử với Diệp Hoa như vậy? Không phải anh và cô ta từng yêu nhau lắm sao?"
Ngôn Bách Thần nhìn cô lom lom:"Đúng, anh và cô ta từng yêu nhau, nhưng việc đó chỉ là 'từng' mà thôi, còn hiện tại anh có em là đủ rồi".
"Nếu như sau này em cũng bỏ anh đi như Diệp Hoa thì anh có đối xử với em như vậy không? ".
"Em sẽ không bỏ anh đi đâu! Nếu như có ngoại lệ anh sẽ đi tìm em trở về, đối với anh, em chính là tất cả, mất em chính là mất tất cả, bởi vậy, anh sẽ không để vuột mất em, dù cho vòng tay anh có đủ lớn hay không, anh cũng sẽ giữ em thật chặt bên người, để em mãi mãi là vợ của anh, kiếp này, kiếp sau kiếp sau nữa, anh vẫn muốn làm chồng của Bạch Hy Tranh em".
Từng câu từng chữ anh nói ra khiến cô rất xúc động, đó có thể xem là một bằng chứng cho tình yêu mà anh dành cho cô.
Nếu anh đã yêu cô như vậy, cô cũng không nên phụ lại anh, cô mãi mãi mãi mãi bên cạnh anh, dù cho có bất kì ai chen vào tình yêu này, cô đều ra một chân 'đá đít' họ ra. Tuyệt đối không để bất kì ai hủy hoại hạnh phúc của cô và anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.