Chương 86: Tai nạn
Tì bà phiêu bạc
10/10/2019
Sau khi rời khỏi đó, Bạch Hy Tranh đến thẳng công ty, nhưng đi được nửa đường xe cô bất ngờ bị nổ lốp, mà ở gần đó không
có lấy một tiệm sửa xe nào? Bây giờ cô nên làm gì?
Ý nghĩ chợt thoáng qua cô liền nhớ ngay đến Vạn Nhất Thiên, cô gọi cho hắn. Chưa đầy hai giây đầu dây bên kia đã nhấc máy:"Anh nghe?"
Giọng nói của Vạn Nhất Thiên vô cùng êm ấm, trầm thấp, vừa nghe đã thấy thổn thức, cô dứt khỏi suy nghĩ kia, nhanh trả lời:"Vạn Nhất Thiên, xe của tôi bị nổ lốp rồi, anh có thể tìm cách giúp đưa xe tôi đến tiệm để sửa không?"
"Em đang ở đâu?".
"Tôi đang ở trên đường gần Ngôn Uyển"
"Em đến thăm Ngôn Bách Thần sao."
Cô có thể cảm nhận được thanh âm khó chịu của hắn, cô biết hắn đang ghen:"Không có! Tôi đến đó để thấp nén nhang cho bác quản gia thôi"
"Vậy sao? Em ở đó đợi anh, anh đến ngay".
"Ừm"
Tắt máy, Bạch Hy Tranh ra khỏi xe, cô nhìn chiếc ô tô mà thở dài, tại sao lại nổ lốp ở đây chứ? Cũng may ở đây có ít xe qua lại, cũng không cần phải sợ sẽ làm tắt đường, cô đứng Vạn Nhất Thiên được năm phút, thì lúc đó có một chiếc xe chạy đến, cô còn tưởng là xe của Vạn Nhất Thiên, nhanh chóng đứng ra ngoảy tay để hắn thấy nhưng mà cô đã sai rồi, không phải là Vạn Nhất Thiên.
Đến khi cô nhận ra điều đó thì cô chỉ thấy chiếc xe đâm thẳng vào cô, không chút nhân nhượng, nó giống như một con thú dữ tợn cố gắng giết chết cô?
-rầm.....
Cả cơ thể cô văng ra xa mấy chục mét, Bạch Hy Tranh nằm gọn trên đường lớn và nằm trong vũng máu đỏ tươi, hai mắt cô từ từ nhắm lại, bàn tay đầy máu cầm chặt điện thoại, trên màn hình là cuộc gọi đi, và người cô gọi đi là Vạn Nhất Thiên.
Cứu tôi, Vạn Nhất Thiên?
Người lái xe đụng cô ngồi bên trong xe lúc này lấy điện thoại ra gọi điện cho ai đó:"Tôi đã thực hiện xong giao kèo của chúng ta, cô nên nhớ phải đưa đủ số tiền còn lại cho tôi"
Đầu dây bên kia mỉm cười mủm cười nham hiểm:"Được rồi ,ngày mai gặp tại chỗ cũ tôi sẽ đưa đủ tiền cho anh".
"Được".
Diệp Hoa như con rắn độc, đã như vậy còn độc ác như vậy? Cô ta đứng thẩn thờ nhớ đến chuyện của mười phút trước, lúc cô đến cô Diệp Hoa đã nhân lúc cho vào vỏ xe của cô vài ba cây đinh, sau đó vào nhà nói chuyện với cô như chưa làm ra việc gì? Nhưng điều cô ta không cam tâm đó là lúc cô đi khỏi, thái độ của Ngôn Bách Thần trở nên thay đổi, anh để cô ta ở đó một mình còn bản thân đi lấy rượu rồi lên thẳng phòng. Xem cô ta như không khí vậy?
Ý nghĩ chợt thoáng qua cô liền nhớ ngay đến Vạn Nhất Thiên, cô gọi cho hắn. Chưa đầy hai giây đầu dây bên kia đã nhấc máy:"Anh nghe?"
Giọng nói của Vạn Nhất Thiên vô cùng êm ấm, trầm thấp, vừa nghe đã thấy thổn thức, cô dứt khỏi suy nghĩ kia, nhanh trả lời:"Vạn Nhất Thiên, xe của tôi bị nổ lốp rồi, anh có thể tìm cách giúp đưa xe tôi đến tiệm để sửa không?"
"Em đang ở đâu?".
"Tôi đang ở trên đường gần Ngôn Uyển"
"Em đến thăm Ngôn Bách Thần sao."
Cô có thể cảm nhận được thanh âm khó chịu của hắn, cô biết hắn đang ghen:"Không có! Tôi đến đó để thấp nén nhang cho bác quản gia thôi"
"Vậy sao? Em ở đó đợi anh, anh đến ngay".
"Ừm"
Tắt máy, Bạch Hy Tranh ra khỏi xe, cô nhìn chiếc ô tô mà thở dài, tại sao lại nổ lốp ở đây chứ? Cũng may ở đây có ít xe qua lại, cũng không cần phải sợ sẽ làm tắt đường, cô đứng Vạn Nhất Thiên được năm phút, thì lúc đó có một chiếc xe chạy đến, cô còn tưởng là xe của Vạn Nhất Thiên, nhanh chóng đứng ra ngoảy tay để hắn thấy nhưng mà cô đã sai rồi, không phải là Vạn Nhất Thiên.
Đến khi cô nhận ra điều đó thì cô chỉ thấy chiếc xe đâm thẳng vào cô, không chút nhân nhượng, nó giống như một con thú dữ tợn cố gắng giết chết cô?
-rầm.....
Cả cơ thể cô văng ra xa mấy chục mét, Bạch Hy Tranh nằm gọn trên đường lớn và nằm trong vũng máu đỏ tươi, hai mắt cô từ từ nhắm lại, bàn tay đầy máu cầm chặt điện thoại, trên màn hình là cuộc gọi đi, và người cô gọi đi là Vạn Nhất Thiên.
Cứu tôi, Vạn Nhất Thiên?
Người lái xe đụng cô ngồi bên trong xe lúc này lấy điện thoại ra gọi điện cho ai đó:"Tôi đã thực hiện xong giao kèo của chúng ta, cô nên nhớ phải đưa đủ số tiền còn lại cho tôi"
Đầu dây bên kia mỉm cười mủm cười nham hiểm:"Được rồi ,ngày mai gặp tại chỗ cũ tôi sẽ đưa đủ tiền cho anh".
"Được".
Diệp Hoa như con rắn độc, đã như vậy còn độc ác như vậy? Cô ta đứng thẩn thờ nhớ đến chuyện của mười phút trước, lúc cô đến cô Diệp Hoa đã nhân lúc cho vào vỏ xe của cô vài ba cây đinh, sau đó vào nhà nói chuyện với cô như chưa làm ra việc gì? Nhưng điều cô ta không cam tâm đó là lúc cô đi khỏi, thái độ của Ngôn Bách Thần trở nên thay đổi, anh để cô ta ở đó một mình còn bản thân đi lấy rượu rồi lên thẳng phòng. Xem cô ta như không khí vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.