Chương 22: Tuột hứng
Tì bà phiêu bạc
08/10/2019
Kết thúc bữa tiệc rượu đó cũng chuyển sang trời chiều, Mật Mật cùng Trịnh Lãm rời khỏi.
Bạch Hy Tranh do uống khá nhiều rượu vì vậy cô dường như say khướt, nhưng vẫn nhận thức được.
"Tranh Tranh, anh đưa em lên phòng nghỉ ngơi"_Ngôn Bách Thần thì tỉnh táo hơn, đối với anh bao nhiêu đó rượu làm sao có thể làm khó dễ được anh.
Cô quơ quơ tay, tìm thấy gương mặt của anh, bấu lại, đôi mắt bị nhấn chìm bởi rượu, tính háo sắc của cô lại trổi dậy:"A, anh đẹp trai, anh ở đâu? Từ đâu đến nhà của em, lỡ như chồng em biết thì sao?".
Ngôn Bách Thần lắc đầu cười khổ, vẫn đùa theo cô:"Anh từ một nơi rất xa đến đây, chỉ vì một cô gái yên Hy Tranh đó, em có biết cô ấy là ai không?"
"......"_cô thực chất chỉ là đùa, cơ mà sao anh nhận ra được nhỉ:"Em biết chứ, cô ấy ở ngay đây nè?"
Cô dùng tay chỉ chỉ mình, thoạt nhìn rất đáng yêu.
"Đùa vậy đủ rồi, đi ngủ, anh đưa em lên phòng"_anh đặt hai tay cô lên cổ, để cô trụ lại rồi bế cô đi.
Nhưng sau đó, cô vùng vằn, ngồi tại chỗ, hai chân đá loạn xạ, cái miệng chu chu như đang dỗi:"Không chịu đâu? Em rất tỉnh mà, ngủ cái gì chứ?".
"Em tỉnh mà sao lại nhõng nhẽo như vậy?".
"Có ai câm không?"_Cô nhìn anh, cãi lại ngôn cuồng.
Bất ngờ, Ngôn Bách Thần đè cô xuống ghế:"Dám cãi anh?".
Cô chế ngự mặt anh, kéo xuống, phủ lên môi anh một nụ hôn, song liền buông ra:"Em thích cãi đó thì sao? Anh đánh em à?".
"Không đánh em..."_anh trực tiếp cởi áo của cô xuống:"Mà anh sẽ ăn em".
Ngay lúc đó, cô đẩy anh ra, nhưng tất cả đều muộn màng.
"Ụa....ụa..."_cô nôn thẳng vào quần áo của anh, làm cho cái áo màu trắng dính đầy màu sắc do chất thừa mà cô nôn ra.
Anh từ nhỏ đến lớn ghét nhất vẫn là sự dơ bẩn, nhưng cô là ngoại lệ.
Sau khi nôn bữa xong, cô thả lỏng cơ thể nằm ngay gọn xuống lại ghế.
Ngôn Bách Thần đứng lên, nhún vai, cô làm anh tuột hết cả hứng rồi. Và vội vàng chạy vào nhà tắm, nhưng anh không thay áo ra, chỉ dùng khăn lau sao thôi, đặc biệt ở đây anh sợ cô sẽ khó chịu cho nên xuống bếp nấu cho cô chén canh gừng, rồi mang ra cho cô.
"Tranh, uống chút canh gừng đi, sẽ dễ chịu hơn"_anh đỡ cô ngồi dậy.
Khi nãy lỡ nôn vào quần áo anh, vậy mà anh không có một lời mắng nào còn quan tâm chăm sóc cô như vậy?
Azz, hạnh phúc quá đi mất!
Cô cầm chén canh rồi cẩn thận uống hết, dường như cô cũng tỉnh hơn một chút, cô chỉ tay lên áo quần của anh, nhỏ giọng:"Anh không thay ra sao? Rất bẩn đó".
Ngôn Bách Thần thản nhiên đáp:"Em đã là vợ của anh, cho nên anh không sợ bẩn, quan trọng là em không còn khó chịu".
"Anh tốt thật!"_Cô quàng tay lên vai anh:"Ông chồng của năm đây mà".
"Được rồi, giờ anh bế em lên phòng được chứ?".
"Ừm, ừm".
Cô được anh bế như kiểu công chúa, mà thật chất cô từ khi sinh ra đã như là một công chúa rồi mà!
Bạch Hy Tranh do uống khá nhiều rượu vì vậy cô dường như say khướt, nhưng vẫn nhận thức được.
"Tranh Tranh, anh đưa em lên phòng nghỉ ngơi"_Ngôn Bách Thần thì tỉnh táo hơn, đối với anh bao nhiêu đó rượu làm sao có thể làm khó dễ được anh.
Cô quơ quơ tay, tìm thấy gương mặt của anh, bấu lại, đôi mắt bị nhấn chìm bởi rượu, tính háo sắc của cô lại trổi dậy:"A, anh đẹp trai, anh ở đâu? Từ đâu đến nhà của em, lỡ như chồng em biết thì sao?".
Ngôn Bách Thần lắc đầu cười khổ, vẫn đùa theo cô:"Anh từ một nơi rất xa đến đây, chỉ vì một cô gái yên Hy Tranh đó, em có biết cô ấy là ai không?"
"......"_cô thực chất chỉ là đùa, cơ mà sao anh nhận ra được nhỉ:"Em biết chứ, cô ấy ở ngay đây nè?"
Cô dùng tay chỉ chỉ mình, thoạt nhìn rất đáng yêu.
"Đùa vậy đủ rồi, đi ngủ, anh đưa em lên phòng"_anh đặt hai tay cô lên cổ, để cô trụ lại rồi bế cô đi.
Nhưng sau đó, cô vùng vằn, ngồi tại chỗ, hai chân đá loạn xạ, cái miệng chu chu như đang dỗi:"Không chịu đâu? Em rất tỉnh mà, ngủ cái gì chứ?".
"Em tỉnh mà sao lại nhõng nhẽo như vậy?".
"Có ai câm không?"_Cô nhìn anh, cãi lại ngôn cuồng.
Bất ngờ, Ngôn Bách Thần đè cô xuống ghế:"Dám cãi anh?".
Cô chế ngự mặt anh, kéo xuống, phủ lên môi anh một nụ hôn, song liền buông ra:"Em thích cãi đó thì sao? Anh đánh em à?".
"Không đánh em..."_anh trực tiếp cởi áo của cô xuống:"Mà anh sẽ ăn em".
Ngay lúc đó, cô đẩy anh ra, nhưng tất cả đều muộn màng.
"Ụa....ụa..."_cô nôn thẳng vào quần áo của anh, làm cho cái áo màu trắng dính đầy màu sắc do chất thừa mà cô nôn ra.
Anh từ nhỏ đến lớn ghét nhất vẫn là sự dơ bẩn, nhưng cô là ngoại lệ.
Sau khi nôn bữa xong, cô thả lỏng cơ thể nằm ngay gọn xuống lại ghế.
Ngôn Bách Thần đứng lên, nhún vai, cô làm anh tuột hết cả hứng rồi. Và vội vàng chạy vào nhà tắm, nhưng anh không thay áo ra, chỉ dùng khăn lau sao thôi, đặc biệt ở đây anh sợ cô sẽ khó chịu cho nên xuống bếp nấu cho cô chén canh gừng, rồi mang ra cho cô.
"Tranh, uống chút canh gừng đi, sẽ dễ chịu hơn"_anh đỡ cô ngồi dậy.
Khi nãy lỡ nôn vào quần áo anh, vậy mà anh không có một lời mắng nào còn quan tâm chăm sóc cô như vậy?
Azz, hạnh phúc quá đi mất!
Cô cầm chén canh rồi cẩn thận uống hết, dường như cô cũng tỉnh hơn một chút, cô chỉ tay lên áo quần của anh, nhỏ giọng:"Anh không thay ra sao? Rất bẩn đó".
Ngôn Bách Thần thản nhiên đáp:"Em đã là vợ của anh, cho nên anh không sợ bẩn, quan trọng là em không còn khó chịu".
"Anh tốt thật!"_Cô quàng tay lên vai anh:"Ông chồng của năm đây mà".
"Được rồi, giờ anh bế em lên phòng được chứ?".
"Ừm, ừm".
Cô được anh bế như kiểu công chúa, mà thật chất cô từ khi sinh ra đã như là một công chúa rồi mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.