Chương 43: Xin lỗi, là em sai!
Tì bà phiêu bạc
08/10/2019
Ngay lúc này, Diệp Hoa mới cất đi bộ mặt thân
thiện vừa rồi, giờ đây chỉ thấy sự nham hiểm và độc ác hiện ra, mắt đối
mắt cùng cô.
Tay Bạch Hy Tranh đặt lên bàn, cười nhếch môi, cuối cùng cũng đã lộ rồi?
"Bạch Hy Tranh, cô rất thông minh"_Diệp Hoa vẫn nhìn vào cô. Cách ăn nói vô cùng sắc bén.
"Cô là.....?"
Tại sao cô cứ thấy cô gái này đây vừa quen vừa lạ?
"Diệp Hoa".
"Diệp Hoa sao? Thảo nào, vừa nhìn thấy cô tôi đã thấy quen rồi, tôi hiểu rồi, cô vào nhà này chính là để li gián tôi và Bách Thần?"
Diệp Hoa bậc cười, đứng lên, vòng qua chỗ cô, đứng sau lưng cô, hạ thấp người nói vào tai cô:"Cô,...đoán đúng rồi! Lần này, tôi xem, khi tôi đã chiếm được trái tim của anh ấy, thì cô sữ ra sao? Một là bị đuổi khỏi đây? Hai là cô li thân với anh ấy".
Bạch Hy Tranh nóng giận sục sôi, cô chỉ ước có thể đánh cô ta vài phát vào mặt?
Nhưng mà cô không làm được, không phải gì cô sợ?
Mà là một khi cô đánh rồi, chỉ tiếc cô ta chỉ có thể vào viện mà nằm hít khí trong đó.
Còn một việc nữa cô đang thắc mắc.
Diệp Hoa chính là phẫu thuật thẩm mỹ, và cô ta tại sao lại quen biết với Đào Tiết?
Đó là mấu chốt cô đang muốn làm rõ?
Diệp Hoa bắt đầu công kích:"Sao nào? Đã sợ rồi sao? Chưa đâu cô gái, kịch còn dài lắm? Tôi phải lấy lại những thứ đã từng là của tôi, cô thật chất không xứng đáng để có nó".
Bạch Hy Tranh giận đến nỗi mặt đỏ lên, đôi mắt của cô dần sắc lạnh lại, chỉ cần nhìn vào như bị đóng băng.
'Rầm'.
Cô đập tay lên vàn thật mạnh, theo đó là đứng dậy, không hề sợ sệt:"Diệp Hoa, tôi nói cho cô biết, trước đây là do cô ngu ngốc, bây giờ nhận ra lỗi lầm liền qua về chuộc tội sao? Cô có mà mơ đi, Bạch Hy Tranh tôi sẽ không để cô đạt được mục đích đâu?".
"Vẫn còn mạnh miệng như thế sao?"
Diệp Hoa chỉ là theo mệnh lệnh của Đào Tiết đến đâu để dụ hoặc và ly gián tình cảm của hai người.
Ngay từ đầu cô ta không hề biết cô và Đào Tiết có quan hệ gì?
Điều cô ta muốn bây giờ chỉ có anh mà thôi?
"Cô nghĩ, anh ấy dễ để cô dụ hoặc như vậy à? Không, không, cô sai rồi, tôi và anh ấy tình cảm thấm thiết như vậy mà?"
Bạch Hy Tranh nói như vậy, nhưng mà cô vẫn thấy ngượng miệng làm sao?
Cô rata không dám tin vào lời nói của mình?
Cô sợ nó sữ đi sai với lời nói đó.
Diệp Hoa cười đến ngây ngất, lấy điện thoại gọi điện cho anh.
Tiếng chuông ngày một reo lên.
Cô ta vẫn dán mắt vào cô:"Để tôi xem tình cảm giữa hai người thấm thiết đến mức nào?"
Bên kia nhấc máy:"Có chuyện gì?
Diệp Hoa khóc lóc:"Anh ơi, chị Tranh ở nhà đánh em, chị ấy còn đuổi em ra ngoài nữa,em phải làm sao đây hả anh, có vẻ như chị ấy rất ghét em".
Tay Bạch Hy Tranh đặt lên bàn, cười nhếch môi, cuối cùng cũng đã lộ rồi?
"Bạch Hy Tranh, cô rất thông minh"_Diệp Hoa vẫn nhìn vào cô. Cách ăn nói vô cùng sắc bén.
"Cô là.....?"
Tại sao cô cứ thấy cô gái này đây vừa quen vừa lạ?
"Diệp Hoa".
"Diệp Hoa sao? Thảo nào, vừa nhìn thấy cô tôi đã thấy quen rồi, tôi hiểu rồi, cô vào nhà này chính là để li gián tôi và Bách Thần?"
Diệp Hoa bậc cười, đứng lên, vòng qua chỗ cô, đứng sau lưng cô, hạ thấp người nói vào tai cô:"Cô,...đoán đúng rồi! Lần này, tôi xem, khi tôi đã chiếm được trái tim của anh ấy, thì cô sữ ra sao? Một là bị đuổi khỏi đây? Hai là cô li thân với anh ấy".
Bạch Hy Tranh nóng giận sục sôi, cô chỉ ước có thể đánh cô ta vài phát vào mặt?
Nhưng mà cô không làm được, không phải gì cô sợ?
Mà là một khi cô đánh rồi, chỉ tiếc cô ta chỉ có thể vào viện mà nằm hít khí trong đó.
Còn một việc nữa cô đang thắc mắc.
Diệp Hoa chính là phẫu thuật thẩm mỹ, và cô ta tại sao lại quen biết với Đào Tiết?
Đó là mấu chốt cô đang muốn làm rõ?
Diệp Hoa bắt đầu công kích:"Sao nào? Đã sợ rồi sao? Chưa đâu cô gái, kịch còn dài lắm? Tôi phải lấy lại những thứ đã từng là của tôi, cô thật chất không xứng đáng để có nó".
Bạch Hy Tranh giận đến nỗi mặt đỏ lên, đôi mắt của cô dần sắc lạnh lại, chỉ cần nhìn vào như bị đóng băng.
'Rầm'.
Cô đập tay lên vàn thật mạnh, theo đó là đứng dậy, không hề sợ sệt:"Diệp Hoa, tôi nói cho cô biết, trước đây là do cô ngu ngốc, bây giờ nhận ra lỗi lầm liền qua về chuộc tội sao? Cô có mà mơ đi, Bạch Hy Tranh tôi sẽ không để cô đạt được mục đích đâu?".
"Vẫn còn mạnh miệng như thế sao?"
Diệp Hoa chỉ là theo mệnh lệnh của Đào Tiết đến đâu để dụ hoặc và ly gián tình cảm của hai người.
Ngay từ đầu cô ta không hề biết cô và Đào Tiết có quan hệ gì?
Điều cô ta muốn bây giờ chỉ có anh mà thôi?
"Cô nghĩ, anh ấy dễ để cô dụ hoặc như vậy à? Không, không, cô sai rồi, tôi và anh ấy tình cảm thấm thiết như vậy mà?"
Bạch Hy Tranh nói như vậy, nhưng mà cô vẫn thấy ngượng miệng làm sao?
Cô rata không dám tin vào lời nói của mình?
Cô sợ nó sữ đi sai với lời nói đó.
Diệp Hoa cười đến ngây ngất, lấy điện thoại gọi điện cho anh.
Tiếng chuông ngày một reo lên.
Cô ta vẫn dán mắt vào cô:"Để tôi xem tình cảm giữa hai người thấm thiết đến mức nào?"
Bên kia nhấc máy:"Có chuyện gì?
Diệp Hoa khóc lóc:"Anh ơi, chị Tranh ở nhà đánh em, chị ấy còn đuổi em ra ngoài nữa,em phải làm sao đây hả anh, có vẻ như chị ấy rất ghét em".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.