Chương 11: Có chăng là chia ly
Đan Thùy
18/09/2023
Gia đình Đức Huy là những người có tiếng tăm và ảnh hưởng lớn trong giới kinh doanh bởi bố cậu là chủ tịch của một trong những tập đoàn điện tử lớn nhất cả nước. Bố mẹ cậu bận rộn đến nỗi dường như không có thời gian để quản thúc cậu ngay cả chuyện tình cảm. Tuy nhiên, ông bà vẫn muốn sắp xếp cho con trai một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối với con gái của một tập đoàn danh tiếng khác. Nhưng điều đó khá là khó khăn khi Đức Huy cứng đầu luôn từ chối và phớt lờ mọi lời đề nghị.
Hầu hết mọi người đều bất ngờ và sốc khi biết rằng cậu không có ý định nối gót cha kế thừa việc kinh doanh của gia đình mà rẽ bước sang con đường làm bác sĩ. Bố và Đức Huy đã có nhiều lần tranh cãi to tiếng khi nói về chủ đề này, cậu vẫn khăng khăng đi theo tiếng gọi mách bảo của con tim. Khi đó, bố cậu đã rất tức giận mà kiên quyết tuyên bố rằng nếu cậu đi theo con đường đó, ông sẽ không bỏ một đồng tiền nào hết. Ông muốn cậu đi du học ở Mỹ để theo học quản trị kinh doanh sau đó tiếp quản cơ ngơi này. Chàng trai với nhiệt huyết của tuổi trẻ tràn đầy đang chảy cuồn cuộn trong người đã chọn một lối đi riêng. Mặc dù gay gắt phản đối từ đầu, nhưng nhìn thấy sự đầu tư nghiêm túc trong con đường nghề y, bố mẹ cậu cũng an tâm phần nào. Nhiều người ngoài cuộc thì lại cho rằng: "Cậu con trai nhà này chắc điên rồi. Nếu tôi sinh ra trong gia đình có điều kiện như thế, ắt hẳn tôi sẽ ung dung tự tại mà thừa hưởng gia tài đồ sộ đó." Nhưng đối với cậu, cậu có những dự định riêng cho tương lai mình.
Đức Huy may mắn khi từ nhỏ sinh ra đã được sống trong nhung lụa, kẻ hầu người hạ nhưng không vì thế mà cậu trở nên kiêu ngạo hay lên mặt dạy đời người khác. Cậu khác với những cậu ấm cô chiêu nhà giàu chỉ thích tiêu tiền rồi chụp hình sống ảo trên mạng xã hội, ở cậu mang vẻ điềm tĩnh và chững chạc hơn độ tuổi của mình. Cậu chưa bao giờ khoe khoang rằng mình là con nhà tài phiệt, vẻ ngoài của cậu cũng không thể hiện điều đó. Cậu giấu kín với Hà Phương chuyện xuất thân của mình, có lẽ cậu không muốn tạo ra cách biệt quá lớn về tầng lớp xã hội giữa hai người. Một phần cũng lo sợ rằng cô sẽ từ chối cậu. Nên cho đến hiện tại, cậu chỉ chia sẻ với Hà Phương cuộc sống hàng ngày của mình và đôi khi đề cập đến gia đình nhưng chỉ dừng lại ở một mức độ nào đó, đủ để cô không biết rằng anh từ nhỏ đã ngậm thìa vàng như mọi người đồn đoán.
Trong một bữa tiệc gặp mặt của những người trong giới kinh doanh, mẹ Đức Huy tình cờ gặp lại một người bạn làm việc trong bệnh viện nơi Hà Phương và Đức Huy công tác. Chồng của người bạn kia chính là đối tác làm ăn lâu năm của gia đình bà vì vậy hai bên cũng gọi là có chút quen biết. Gặp nhau, hai người vui vẻ nói chuyện, sau đó bà hỏi thăm về công việc của con trai ở bệnh viện như thế nào, có được đồng nghiệp quý mến. Bà nở mày nở mặt khi nghe người bạn kia dành những lời nói có cánh cho con trai mình.
Vì làm việc cùng bệnh viện nên những chuyện đồn thổi gần đây về Hà Phương và Đức Huy, bà bạn kia nắm rõ trong lòng bàn tay. Đặc biệt hôm nay lại có cơ duyên ngồi nói chuyện với nhau như vậy nên miệng nói không ngừng sau đó thì thầm to nhỏ vào tai mẹ Đức Huy.
"Tôi nghe bệnh viện gần đây đồn ầm lên rằng con trai bà đang yêu một cô bác sĩ chuyển giới cùng khoa trong bệnh viện."
Nghe tin, bà giật mình, cố lấy lại bình tĩnh hỏi để xác nhận lại, có khi bà đã nghe nhầm.
"Không thể nào. Sao lại có chuyện đó được."
Bà bạn gật đầu liên tục như khẳng định cho lời mình vừa mới nói ra. Sau đó ngay lập tức lấy điện thoại, gõ gì đó và một loạt bài báo với tiều đề "bác sĩ chuyển giới" hiện ra. Nhưng bà vẫn không tin rằng con trai mình lại hẹn hò cùng cô gái đó. Không thể nào có chuyện đó xảy ra, bà đinh ninh trong đầu như vậy.
Tối hôm đó sau khi quay trở về nhà, trong lòng bà nóng như lửa đốt, bà đi qua đi lại trong phòng. Chỉ muốn gặp con trai để hỏi chuyện nhưng hôm nay cậu phải trực ở bệnh viện nên bà không muốn làm phiền cậu lúc này. Nhưng câu chuyện mà người bạn kia kể cho bà nghe cứ lởn vởn trong đầu mãi không chịu dừng lại. Thế nên bà quyết định sáng hôm sau sẽ ghé qua bệnh viện gặp cậu để tìm hiểu chút thông tin về cô gái kia.
Ngày hôm sau, bà lái xe ghé qua bệnh viện thăm cậu nhưng mục đích chính là gặp Hà Phương. Để tránh một số người quen nhận ra mình, bà đeo kính râm, lặng lẽ đi đến gần quầy tiếp tân hỏi thăm các cô y tá:
"Bệnh viện này có cô bác sĩ là người chuyển giới hả cháu?"
Bà cảm thấy câu hỏi của mình có vẻ đường đột nhưng mấy cô y tá cũng không ngần ngại mà đã ngay lập tức đáp lại:
"Bác muốn tìm bác sĩ Hà Phương ạ. Bác có lịch hẹn trước không ạ?"
Bà ấp úng, miệng lắp bắp không biết trả lời thế nào nên giả vờ nói:
"À, lần trước bác đến khám, mọi người khuyên là không nên khám cô bác sĩ đó nên bác muốn xác nhận lại chút?"
Sau đó bà từ từ rời đi, do mải chăm chú ngó nhìn xung quanh mà bà đã vô tình đụng phải cô mà không hay. Hà Phương vội vàng xin lỗi, bà nhìn cô, một cô gái xinh đẹp, mái tóc đen búi cao trên đầu để lộ ra gương mặt thanh thoát, bà nhìn thấy bảng tên ghi rõ bốn chữ bác sĩ 'Trần Thị Hà Phương'. Bỗng nhiên, có một cô y tá hớt hải chạy đến tìm cô và rồi hai người vội vàng rời đi, bà dõi mắt nhìn theo cô gái đó. Bà vội cầm điện thoại trên tay xem lại bài báo mà người bạn đã cho mình xem, mọi thông tin trùng khớp hoàn toàn. Bà bất ngờ khi điều đó là sự thật, tự hỏi rằng sao cô gái ấy có thể là một người chuyển giới kia chứ.
Điều còn lại mà bà cần xác minh chính là con trai có đang trong một mối quan hệ yêu đương với cô gái này hay không. Nếu hỏi trực tiếp các y tá ở đây thì có lẽ mọi người sẽ e ngại mà không nói ra và những gì mà bà bạn kia nói cũng chỉ là lời đồn thổi mà thôi. Bà loay hoay không biết làm sao, chỉ còn lại một cách đó là moi móc chút thông tin từ con trai.
Bà gọi điện thoại cho Đức Huy nói rằng hôm nay mình có việc đi qua bệnh viện nên muốn ghé qua thăm cậu một lát trước khi về. Hai người gặp nhau và vui vẻ nói chuyện ở căng tin bệnh viện. Bà tỏ ra điềm tĩnh trước mặt con trai, nhưng có điều gì đó bên trong cứ thôi thúc bà, tâm trạng bà lúc này cứ bồn chồn không yên. Bà hỏi thăm cậu về công việc trong bệnh viện, sau đó bà cố chèo lái câu chuyện sang vấn đề chính. Đức Huy bất ngờ khi mẹ đề cập đến chuyện tình cảm của mình, ban đầu cậu có vẻ do dự và đắn đo, nhưng đã hơn một năm trôi qua, cậu nghĩ rằng cũng đã đến lúc nói với mẹ về mối quan hệ của hai người.
Cậu kể với bà về người con gái cậu yêu, cô ấy là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng và nhân hậu. Bà thấy trong ánh mắt cậu sáng lên ngập tràn niềm hạnh phúc, điều mà trước đây bà ít khi nhận thấy khi cậu quen những người con gái khác. Bà vẫn hy vọng rằng người cậu đang nói đến không phải là Hà Phương, bà gặng hỏi con trai cô gái ấy tên là gì, có thể cho bà xem ảnh được không. Đức Huy cảm thấy mẹ rất hào hứng mà không hay biết rằng bà đã biết được bí mật đằng sau đó, cậu mở điện thoại và cho mẹ xem ảnh của hai người.
Bà giật mình khi nhìn thấy cô gái trong bức hình chính là người đã xuất hiện trong bài báo cũng như bà vừa vô tình va phải. Đức Huy nhận thấy sắc mặt của mẹ thay đổi, từ sự háo hức mong chờ cho đến vẻ mặt thất thần. Cậu cũng đã đoán ra rằng bà đã biết được phần nào câu chuyện. Bà ấp úng, gặng hỏi con trai dù đã biết rõ:
"Có phải cô gái ấy là.."
Đức Huy không vòng vo mà thẳng thắn đáp:
"Cô ấy là người chuyển giới ạ."
Ba từ "người chuyển giới" như giáng một đòn mạnh vào tâm trí của bà, ngồi đối diện với con trai, bà cảm thấy đầu óc rối bời, quá sốc, không thể nói thêm điều gì nữa nên bà vội vàng đứng dậy và rời đi. Đức Huy hiểu rõ cảm nhận của mẹ, cậu không chạy theo năn nỉ mẹ chấp nhận chuyện tình cảm của hai người, cậu muốn bà có thêm chút thời gian để suy nghĩ. Cậu đã dự định sẽ nói với mẹ sớm về chuyện tình cảm của mình và Hà Phương nhưng không ngờ rằng mọi chuyển lại xảy ra đường đột như vậy.
Tối hôm đó, sau khi tan làm, Đức Huy đi về nhà, cậu nhìn thấy mẹ đang ngồi lặng lẽ ở phòng khách, trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó. Cậu cũng biết rằng bà đang chờ cậu về để hỏi chuyện, cậu đi lên phòng thay đồ và sau đó đi tắm. Một lát sau, cậu xuống nhà ăn tối, trong bữa ăn, hai mẹ con Đức Huy không nói chuyện với nhau lời nào. Mặc dù cố gắng kiềm chế những băn khoăn trong lòng nhưng bà không thể mà hỏi cậu ngay sau đó:
"Tại sao con yêu cô gái ấy. Đâu có thiếu những cô gái xinh đẹp theo đuổi con?"
Đức Huy kể mẹ nghe về lần đầu tiên anh gặp cô như thế nào, anh đã yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, một cô gái với ánh mắt đượm buồn nhưng luôn vui cười, tốt bụng và xinh đẹp. Một cô gái như thế tại sao cậu không thể không yêu. Dù cô đã từ chối lời tỏ tình của cậu hai lần, dù cậu biết rằng cô khác những cô gái bình thường nhưng tình yêu cậu dành cho cô đơn thuần chỉ là tình yêu của một người con trai dành cho một người con gái như bao cặp đôi khác mà thôi.
Dù vậy đi chăng nữa, bà vẫn kiên quyết phản đối mối quan hệ này, yêu cầu cậu chia tay với cô. Bà sẽ không bao giờ chấp nhập có một đứa con dâu tương lai như cô. Cậu khăng khăng rằng sẽ không bao giờ từ bỏ cô ấy. Điều đó càng khiến mẹ cậu nổi giận hơn, bà ra sức khuyên ngăn, cậu cố gắng giải thích. Cuộc nói chuyện đi vào ngõ cụt, không muốn làm to mọi chuyện, cậu bỏ lại phần thức ăn vẫn còn trên bàn, chỉ nói với mẹ một câu và đi thẳng về phòng, giọng cậu nhỏ lại, man mác buồn:
"Nếu mẹ gặp cô ấy ngoài đời, chắc mẹ cũng sẽ yêu thương cô ấy như con."
Đức Huy đi lên phòng, tiếng đóng cửa kêu "dầm" rất to, mẹ cậu đứng dưới nhà vẫn còn nghe thấy, bà lặng người ngồi xuống, thẫn thờ suy nghĩ về những gì con trai vừa nói.
Đức Huy nói với Hà Phương rằng anh đã kể cho mẹ nghe về mối quan hệ của hai người nên bà muốn mời cô ghé qua nhà thăm và gặp gia đình. Cậu không muốn làm cô tổn thương khi nói rằng mẹ ra sức phản đối tình cảm của hai người. Thực ra, mẹ cậu không có mời cô, cậu muốn nhân cơ hội này giới thiệu chính thức Hà Phương với mẹ, cũng như tạo điều kiện để bà có thể hiểu cô hơn. Hà Phương ban đầu cũng rất do dự, lo lắng vì cô sợ rằng mẹ cậu sẽ không thích cô. Hôm đó, Đức Huy cũng thú nhận với cô về gia thế của gia đình mình. Hà Phương thật sự ngỡ ngàng. Cô bắt đầu cảm thấy lo sợ hơn đặc biệt là sau khi biết rằng gia đình anh là những người giàu có và có địa vị trong xã hội. Nếu như họ nghĩ rằng cô bám đuôi cậu vì gia tài đồ sộ kia thì sao. Mọi thứ ập đến quá nhanh khiến cô không thể ngừng dòng suy nghĩ đang điên cuồng dâng trào trong tâm trí cô hiện tại.
Ngày hôm sau, Đức Huy ghé qua phòng trọ và lái xe chở Hà Phương đến gặp mẹ. Nhà anh tọa lạc ở trong khu trung tâm sầm uất nhất thành phố, gần các điểm du lịch nổi tiếng cũng như tổ hợp các tòa nhà hành chính. Để có một suất đất ở nơi này thì có lẽ giàu thôi thì chưa đủ mà phải là rất giàu. Căn nhà đồ sộ và lộng lẫy hiện ra đập vào trước mắt cô là chiếc cổng sơn màu vàng thiếc, nó càng trở nên lấp lánh hơn dưới ánh mặt trời. Tiến vào phái trong, cô không ngờ rằng khuôn viên lại rộng đến như vậy, nào là hồ bơi, khu vực hầm để xe, khu vực chơi thể thao. Ngôi nhà như một khách sạn thu nhỏ với đầy đủ tiện ích. Dọc hai lối đi vào nhà là những chậu cây cảnh được chăm sóc, tỉa tót hàng ngày khiến người khác phải choáng ngợp. Phía chính diện lối vào nhà là một đài phun nước to đồ sộ.
Biết trước tin Hà Phương sẽ đến thăm nhà, trong lòng bà dù không vui nhưng vẫn lịch sự nở nụ cười chào hỏi cô. Bà mời cô vào nhà, tất cả đồ đạc và nội thất trang trí trong nhà đều được mạ vàng càng làm tôn lên vẻ giàu có, xa hoa vốn có của căn nhà. Lần đầu tiên trong đời cô bước vào một ngôi nhà sang trọng như thế.
Mọi người nói chuyện trong phòng khách, bà nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Đức Huy khi nhìn cô gái ấy. Bà ngắm nhìn Hà Phương kỹ hơn, mái tóc đen mượt suôn dài ngang vai, gương mặt nhỏ nhắn và đôi mắt to tròn, bà không thể tin rằng trước đây cô đã từng là một con trai. Từ cử chỉ, giọng nói cho đến cách nói chuyện với người lớn, không có điểm nào để chê cả. Mặc dù tất cả những điều đó là hình mẫu của một người con dâu mà bà đang kiếm tìm, nhưng sự thật trần trụi rằng cô là người chuyển giới, không thể sinh con nối dỗi tông đường cứ luôn hiện hữu trong tâm trí bà. Đó là sự thật không thể chối cãi được, điều đó càng khiến bà thêm khó chịu.
Hà Phương xin phép đi vệ sinh, một lát sau quay lại đã không thấy bác gái và Đức Huy đâu, cô đi ra ngoài và nhìn thấy hai người đang nói chuyện với nhau. Không muốn chen ngang câu chuyện, cô quay trở lại phòng khách, nhưng vừa bước được bước chân đầu tiên, cô nghe thấy bác gái lớn tiếng.
"Dù con bé có tốt như thế nào, nhưng nó không thể sinh con. Xét về gia quyến, hai gia đình không hề tương xứng. Gia đình mình là người có tiếng tăm, có địa vị trong xã hội, còn bố mẹ con bé lại là nông dân ở một vùng quê xa xôi. Làm sao hai đứa có thể kết hôn được. Nếu anh vẫn kiên quyết như vây, mẹ sẽ gọi điện cho bố anh về để nói chuyện."
Dù không cố tình nghe lén, nhưng từng chữ một như khắc sâu vào tâm can cô lúc này. Đúng là cô không thể sinh con cho anh, cô lại không thể cho anh một mái nhà hạnh phúc như một cô gái đúng nghĩa. Đúng là gia đình cô thuộc tầng lớp nông dân, nhưng cô chưa bao giờ thấy hổ thẹn vì điều đó. Những lời nói của bác gái như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt cô lúc này. Cô chợt nhận ra, có phải bản thân rất ích kỷ khi cố gắng níu giữ cậu trong khi cậu còn trẻ, cậu còn tương lai phía trước.
Hà Phương ngậm ngùi bước vào phòng ngồi chờ đợi hai người quay lại. Tiếng bước chân càng lúc càng rõ hơn, cố sốc lại tinh thần, cô cười và hỏi xem anh đã đi đâu, vờ như chưa có gì xảy ra.
Một lát sau, Hà Phương chào bác gái và ra về. Ngồi phía sau, cô vòng tay qua ôm cậu thật chặt, ngả mình về phía cậu, trầm tư suy nghĩ. Cậu nhận thấy Hà Phương hôm nay có chút khác lạ, đặc biệt là sau khi rời nhà cậu. Cô muốn đi dạo phố, ghé qua những nơi hai người đã từng hò hẹn. Cô muốn lưu giữ thật nhiều kỉ niệm đẹp với cậu, cô muốn gói ghém chúng vào trong tim để nhớ về. Cô sợ sẽ đánh mất cậu một ngày nào đó không xa. Cố gắng để cậu không nhận thấy sự lo lắng trong ánh mắt của mình, Hà Phương luôn mỉm cười trong mọi bức hình hai người chụp chung với nhau. Cô chỉ muốn khi bên cậu, kỉ niệm đó sẽ mãi là hạnh phúc. Những con phố đông đúc xe cộ, dòng người đi lại, thoáng chốc trời đã tối, những ánh đèn thắp sáng chạy dài khắp khu phố dọc các tuyến đường.
Nhưng trong tâm trí cô lúc này, câu chuyện của Đức Huy và mẹ cậu vẫn cứ lảng vảng mà không chịu dừng lại, cô mạnh dạn hỏi:
"Nếu mẹ anh không chấp nhận em thì thế nào?"
Đức Huy biết rằng Hà Phương đã cảm nhận được điều gì đó, anh gượng cười mà nói:
"Sao mẹ anh lại không thích em được kia chứ."
Hà Phương biết rằng anh đang nói dối, cô ngập ngừng một lúc, sau đó khóe miệng cô run lên, bật thành tiếng:
"Bác có biết em là.."
Đức Huy không muốn trả lời câu hỏi đó, nên cậu lảng tránh sang chuyện khác. Hà Phương biết rằng anh không muốn mình cảm thấy tổn thương nên cũng không hỏi thêm gì.
Đức Huy trở về nhà, nhìn thấy mẹ đang ngồi chờ cậu sẵn ở phòng khách, cậu cũng đoán ra được mẹ muốn nói điều gì.
"Dù con bé có tốt đến như thế nào mẹ cũng không đồng ý chuyện tình cảm của hai đứa. Vậy nên con nên chấm dứt với cô ta càng sớm càng tốt, tránh rắc rối sau này."
Câu nói của mẹ khiến bước chân cậu sững lại khi đang đi lên cầu thang, cậu lặng im sau đó đi về phòng mặc cho mẹ vẫn tiếp tục nói những lời giáo huấn. Không còn cách nào khác để khuyên bảo con trai, bà gọi điện cho chồng và con gái để cùng nhau giải quyết chuyện này. Ngày hôm đó, gia đình đầy đủ bốn người: Bố mẹ, Đức Huy và chị gái. Bố cậu mới trở về nhà sau chuyến đi công tác, chị gái đã có tổ ấm riêng vì vậy mà khi mẹ đề cập đến chuyện này, cả hai người ngơ ngác và rất sốc sau đó bố cậu đã mất bình tĩnh, liền nổi nóng, quát lớn tiếng:
"Mày chỉ có một lựa chọn duy nhất là phải chia tay nó. Chừng nào tao vẫn là chủ nhà này, không bao giờ có chuyện con bé đó làm con dâu tao được, mày nghe chưa?"
Mẹ cậu thấy ông có vẻ tức giận nên cố gắng tìm cách hạ hỏa, khuyên nhủ cậu nên làm theo lời bố. Chị gái là người hiểu cậu nhất, hai chị em đã gắn bó thân thiết với nhau từ nhỏ đến lớn, tính cách của cậu cô rất hiểu, rất bướng bỉnh. Lần cãi nhau to nhất trước đây là sau khi cậu tốt nghiệp, ông mong cậu đi du học ở nước ngoài để học hỏi về kinh doanh tương lai nối nghiệp ông nhưng cậu lại thẳng thừng từ chối mà theo học trường y. Trong tình huống này, cô không thể giúp gì cho em trai. Cậu là con trai duy nhất trong nhà, ai sẽ là người sinh con nối dõi tông đường khi cậu cưới cô gái đó. Chưa kể đến, bố mẹ cô sẽ bị bẽ mặt trong giới kinh doanh khi con trai ông lại cưới một cô gái tầm thường, thậm chí là khác lạ.
Cậu ngồi lặng im nghe bố mẹ nói, sau đó khi cơn giận của bố nguôi xuống, cậu mới bắt đầu lên tiếng để nói rõ quan điểm của mình:
"Con yêu cô ấy thật lòng. Ở bên cô ấy, con thấy bản thân mình tự do và hạnh phúc. Còn những điều xung quanh mọi người bàn tán, con không quan tâm. Con sẽ không bao giờ chia tay cô ấy."
Chưa nói dứt lời, bố cậu đã giơ tay lên, định cho cậu một cái bạt tai nhưng may sao chị gái và mẹ đã nhanh chóng kịp giữ ông lại. Lo lắng, chị gái bảo cậu xin lỗi bố nhưng cậu vẫn khăng khăng giữ vững lập trường của mình:
"Em yêu cô ấy là sai sao. Tại sao mọi người lại có ác cảm với cô ấy như vậy."
Những lời nói đó càng khiến ông thêm tức giận:
"Mày còn dám nói sao. Tao không đồng ý cho hai chúng mày quen nhau. Nếu mày không chia tay nó, thì cút ra khỏi nhà cho tao."
Cậu vội vàng đứng dậy, nước mắt khẽ rơi từ khóe mắt cậu, chị gái lần đầu tiên nhìn thấy cậu khóc như vậy. Cô chạy theo ngăn cản khuyên bảo em trai nhưng cậu vẫn phóng xe bỏ đi. Bố cậu ngồi xuống, thở dài. Mẹ cậu thì khóc. Không khí trong căn nhà thật ngột ngạt và ảm đạm.
Chỉ có một nơi duy nhất mà Đức Huy có thể tìm đến ngay lúc này đó chính là nhà trọ của Hà Phương. Cậu phóng xe một mình trong đêm tối đến nhà cô. Hà Phương đang cho đồ vào máy giặt thì nghe thấy tiếng gõ cửa, nhìn thấy Đức Huy đứng trước cửa nhà, gương mặt bơ phờ, đôi mắt cậu trùng xuống hiện rõ vẻ mệt mỏi. Cậu ôm chầm lấy cô rồi hai người bước vào nhà.
Cô lấy nước cho cậu, định hỏi đã có chuyện gì xảy ra thì Đức Huy bảo rằng:
"Cho anh ngủ lại đây đêm nay nhé."
Hà Phương hiểu rõ con người Đức Huy, nếu có chuyện gì cậu sẽ nói với cô mà không hề giấu diếm, những có vẻ lần này, mọi thứ đã vượt quá sức chịu đựng. Cô lặng im, dọn dẹp lại giường ngủ và để cậu nằm nghỉ ngơi một mình. Trong lúc chờ quần áo giặt xong, cô dọn dẹp nhà cửa rồi bắt đầu suy nghĩ không biết đã có chuyện gì xảy ra với cậu, hay cậu đã cãi nhau với mẹ vì cô. Những suy nghĩ ấy ùa vào trong tâm trí cô, có phải cô là lí do khiến cậu đau buồn như vậy.
Đức Huy mệt mỏi sau những mâu thuẫn với bố mẹ, cậu đã nằm thiếp đi trên giường, Hà Phương rón rén bước gần lại phía giường, lặng lẽ ngồi xuống sàn nhà, hai tay khom lại đặt nhẹ trên giường rồi bắt đầu quan sát cậu. Vẫn là gương mặt đẹp trai đó, nhưng sao hôm nay anh lại buồn rầu đến vậy, cô muốn vút ve gương mặt ấy, nhưng có lẽ cậu đã thấm mệt rồi. Bỗng tiếng điện thoại vang lên, là mẹ Đức Huy. Hà Phương không biết làm gì, cô có nên nghe cuộc gọi này không. Vì sợ cậu thức giấc, cô lặng lẽ đi ra ngoài ban công và nghe máy:
"Alo ạ."
Bên kia đầu dây, mẹ cậu thấy giọng nói lạ bắt máy liền hỏi:
"Cho hỏi ai đấy. Cho tôi gặp Đức Huy."
Giọng bà lo lắng, bị nghẹt lại như mới vừa khóc.
"Cháu là Hà Phương ạ. Anh ấy đã ngủ rồi ạ."
Nghe được câu nói đó, bà cũng an tâm phần nào vì biết rằng tối nay con trai cũng có chỗ an toàn để nương thân. Nhân tiện nói chuyện với Hà Phương, bà kể cho cô nghe những chuyện vừa xảy ra. Hà Phương cảm thấy áy náy trong lòng, hóa ra tâm trạng cậu hôm nay như vậy là vì cô. Trước khi cúp máy, bác gái gửi gắm tới cô đôi lời:
"Bác mong cháu có thể buông tha cho Đức Huy. Nếu cháu cần tiền, bao nhiêu bác cũng có thể đưa cho cháu. Nó là đứa con trai duy nhất của bác. Nó không thể nào không có con được."
Hà Phương câm nín trước những gì bác gái nói, miệng liên tục nói xin lỗi và xin lỗi. Liệu tất cả mọi lỗi lầm này có phải do cô gây ra không, không có con có phải là điều sai trái. Những người có thân phận như cô nếu quen con trai họ thì cũng chỉ mang tiếng là đào mỏ thôi mà sao. Cô đâu cần tiền của họ. Ánh mắt cô thẫn thờ, lặng nhìn màn đêm trong sự tĩnh mặc vốn quen thuộc của nó, điều đó càng khiến lòng cô thêm nặng trĩu.
Hà Phương đi phơi quần áo, sau đó vệ sinh cá nhân và đi lên giường nằm ngủ. Cô nhè nhẹ ngả người nằm xuống, cố gắng không tạo ra tiếng động để đánh thức cậu. Cô nằm nghiêng về một bên, quay mặt lại nhìn cậu. Suy nghĩ về những gì mẹ cậu nói, nhìn anh mà nước mắt cứ thế tuôn rơi. Sau đó cô dần dần chìm vào giấc ngủ.
Như mọi ngày, dù tiếng chuông báo thức chưa kêu réo lên nhưng cô đã tỉnh giấc. Hôm nay cô phải đến bệnh viện làm việc, Đức Huy vẫn nằm ngủ say giấc. Cô chuẩn bị đồ ăn sáng cho cậu gồm trứng ốp la, bánh mì và sữa tươi. Cô dọn sẵn trên bàn để khi nào cậu dậy có thể ăn luôn. Đang chuẩn bị rời đi thì Đức Huy bắt đầu duỗi tay, vươn mình, mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy nhìn thấy Hà Phương liền hỏi:
"Em đến bệnh viện à."
Cô lại gần giường cậu, khẽ đưa tay lên trán xoa nhẹ đầu cậu và cười:
"Hay em xin nghỉ ở nhà với anh nhé."
Đức Huy lắc đầu bảo rằng cậu ổn, cậu sẽ đến bệnh viện sau. Sáng nay cậu xin nghỉ phép. Hà Phương hôn lên trán tạm biệt cậu và nhắc cậu không quên ăn sáng trước khi về nhà.
Hầu hết mọi người đều bất ngờ và sốc khi biết rằng cậu không có ý định nối gót cha kế thừa việc kinh doanh của gia đình mà rẽ bước sang con đường làm bác sĩ. Bố và Đức Huy đã có nhiều lần tranh cãi to tiếng khi nói về chủ đề này, cậu vẫn khăng khăng đi theo tiếng gọi mách bảo của con tim. Khi đó, bố cậu đã rất tức giận mà kiên quyết tuyên bố rằng nếu cậu đi theo con đường đó, ông sẽ không bỏ một đồng tiền nào hết. Ông muốn cậu đi du học ở Mỹ để theo học quản trị kinh doanh sau đó tiếp quản cơ ngơi này. Chàng trai với nhiệt huyết của tuổi trẻ tràn đầy đang chảy cuồn cuộn trong người đã chọn một lối đi riêng. Mặc dù gay gắt phản đối từ đầu, nhưng nhìn thấy sự đầu tư nghiêm túc trong con đường nghề y, bố mẹ cậu cũng an tâm phần nào. Nhiều người ngoài cuộc thì lại cho rằng: "Cậu con trai nhà này chắc điên rồi. Nếu tôi sinh ra trong gia đình có điều kiện như thế, ắt hẳn tôi sẽ ung dung tự tại mà thừa hưởng gia tài đồ sộ đó." Nhưng đối với cậu, cậu có những dự định riêng cho tương lai mình.
Đức Huy may mắn khi từ nhỏ sinh ra đã được sống trong nhung lụa, kẻ hầu người hạ nhưng không vì thế mà cậu trở nên kiêu ngạo hay lên mặt dạy đời người khác. Cậu khác với những cậu ấm cô chiêu nhà giàu chỉ thích tiêu tiền rồi chụp hình sống ảo trên mạng xã hội, ở cậu mang vẻ điềm tĩnh và chững chạc hơn độ tuổi của mình. Cậu chưa bao giờ khoe khoang rằng mình là con nhà tài phiệt, vẻ ngoài của cậu cũng không thể hiện điều đó. Cậu giấu kín với Hà Phương chuyện xuất thân của mình, có lẽ cậu không muốn tạo ra cách biệt quá lớn về tầng lớp xã hội giữa hai người. Một phần cũng lo sợ rằng cô sẽ từ chối cậu. Nên cho đến hiện tại, cậu chỉ chia sẻ với Hà Phương cuộc sống hàng ngày của mình và đôi khi đề cập đến gia đình nhưng chỉ dừng lại ở một mức độ nào đó, đủ để cô không biết rằng anh từ nhỏ đã ngậm thìa vàng như mọi người đồn đoán.
Trong một bữa tiệc gặp mặt của những người trong giới kinh doanh, mẹ Đức Huy tình cờ gặp lại một người bạn làm việc trong bệnh viện nơi Hà Phương và Đức Huy công tác. Chồng của người bạn kia chính là đối tác làm ăn lâu năm của gia đình bà vì vậy hai bên cũng gọi là có chút quen biết. Gặp nhau, hai người vui vẻ nói chuyện, sau đó bà hỏi thăm về công việc của con trai ở bệnh viện như thế nào, có được đồng nghiệp quý mến. Bà nở mày nở mặt khi nghe người bạn kia dành những lời nói có cánh cho con trai mình.
Vì làm việc cùng bệnh viện nên những chuyện đồn thổi gần đây về Hà Phương và Đức Huy, bà bạn kia nắm rõ trong lòng bàn tay. Đặc biệt hôm nay lại có cơ duyên ngồi nói chuyện với nhau như vậy nên miệng nói không ngừng sau đó thì thầm to nhỏ vào tai mẹ Đức Huy.
"Tôi nghe bệnh viện gần đây đồn ầm lên rằng con trai bà đang yêu một cô bác sĩ chuyển giới cùng khoa trong bệnh viện."
Nghe tin, bà giật mình, cố lấy lại bình tĩnh hỏi để xác nhận lại, có khi bà đã nghe nhầm.
"Không thể nào. Sao lại có chuyện đó được."
Bà bạn gật đầu liên tục như khẳng định cho lời mình vừa mới nói ra. Sau đó ngay lập tức lấy điện thoại, gõ gì đó và một loạt bài báo với tiều đề "bác sĩ chuyển giới" hiện ra. Nhưng bà vẫn không tin rằng con trai mình lại hẹn hò cùng cô gái đó. Không thể nào có chuyện đó xảy ra, bà đinh ninh trong đầu như vậy.
Tối hôm đó sau khi quay trở về nhà, trong lòng bà nóng như lửa đốt, bà đi qua đi lại trong phòng. Chỉ muốn gặp con trai để hỏi chuyện nhưng hôm nay cậu phải trực ở bệnh viện nên bà không muốn làm phiền cậu lúc này. Nhưng câu chuyện mà người bạn kia kể cho bà nghe cứ lởn vởn trong đầu mãi không chịu dừng lại. Thế nên bà quyết định sáng hôm sau sẽ ghé qua bệnh viện gặp cậu để tìm hiểu chút thông tin về cô gái kia.
Ngày hôm sau, bà lái xe ghé qua bệnh viện thăm cậu nhưng mục đích chính là gặp Hà Phương. Để tránh một số người quen nhận ra mình, bà đeo kính râm, lặng lẽ đi đến gần quầy tiếp tân hỏi thăm các cô y tá:
"Bệnh viện này có cô bác sĩ là người chuyển giới hả cháu?"
Bà cảm thấy câu hỏi của mình có vẻ đường đột nhưng mấy cô y tá cũng không ngần ngại mà đã ngay lập tức đáp lại:
"Bác muốn tìm bác sĩ Hà Phương ạ. Bác có lịch hẹn trước không ạ?"
Bà ấp úng, miệng lắp bắp không biết trả lời thế nào nên giả vờ nói:
"À, lần trước bác đến khám, mọi người khuyên là không nên khám cô bác sĩ đó nên bác muốn xác nhận lại chút?"
Sau đó bà từ từ rời đi, do mải chăm chú ngó nhìn xung quanh mà bà đã vô tình đụng phải cô mà không hay. Hà Phương vội vàng xin lỗi, bà nhìn cô, một cô gái xinh đẹp, mái tóc đen búi cao trên đầu để lộ ra gương mặt thanh thoát, bà nhìn thấy bảng tên ghi rõ bốn chữ bác sĩ 'Trần Thị Hà Phương'. Bỗng nhiên, có một cô y tá hớt hải chạy đến tìm cô và rồi hai người vội vàng rời đi, bà dõi mắt nhìn theo cô gái đó. Bà vội cầm điện thoại trên tay xem lại bài báo mà người bạn đã cho mình xem, mọi thông tin trùng khớp hoàn toàn. Bà bất ngờ khi điều đó là sự thật, tự hỏi rằng sao cô gái ấy có thể là một người chuyển giới kia chứ.
Điều còn lại mà bà cần xác minh chính là con trai có đang trong một mối quan hệ yêu đương với cô gái này hay không. Nếu hỏi trực tiếp các y tá ở đây thì có lẽ mọi người sẽ e ngại mà không nói ra và những gì mà bà bạn kia nói cũng chỉ là lời đồn thổi mà thôi. Bà loay hoay không biết làm sao, chỉ còn lại một cách đó là moi móc chút thông tin từ con trai.
Bà gọi điện thoại cho Đức Huy nói rằng hôm nay mình có việc đi qua bệnh viện nên muốn ghé qua thăm cậu một lát trước khi về. Hai người gặp nhau và vui vẻ nói chuyện ở căng tin bệnh viện. Bà tỏ ra điềm tĩnh trước mặt con trai, nhưng có điều gì đó bên trong cứ thôi thúc bà, tâm trạng bà lúc này cứ bồn chồn không yên. Bà hỏi thăm cậu về công việc trong bệnh viện, sau đó bà cố chèo lái câu chuyện sang vấn đề chính. Đức Huy bất ngờ khi mẹ đề cập đến chuyện tình cảm của mình, ban đầu cậu có vẻ do dự và đắn đo, nhưng đã hơn một năm trôi qua, cậu nghĩ rằng cũng đã đến lúc nói với mẹ về mối quan hệ của hai người.
Cậu kể với bà về người con gái cậu yêu, cô ấy là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng và nhân hậu. Bà thấy trong ánh mắt cậu sáng lên ngập tràn niềm hạnh phúc, điều mà trước đây bà ít khi nhận thấy khi cậu quen những người con gái khác. Bà vẫn hy vọng rằng người cậu đang nói đến không phải là Hà Phương, bà gặng hỏi con trai cô gái ấy tên là gì, có thể cho bà xem ảnh được không. Đức Huy cảm thấy mẹ rất hào hứng mà không hay biết rằng bà đã biết được bí mật đằng sau đó, cậu mở điện thoại và cho mẹ xem ảnh của hai người.
Bà giật mình khi nhìn thấy cô gái trong bức hình chính là người đã xuất hiện trong bài báo cũng như bà vừa vô tình va phải. Đức Huy nhận thấy sắc mặt của mẹ thay đổi, từ sự háo hức mong chờ cho đến vẻ mặt thất thần. Cậu cũng đã đoán ra rằng bà đã biết được phần nào câu chuyện. Bà ấp úng, gặng hỏi con trai dù đã biết rõ:
"Có phải cô gái ấy là.."
Đức Huy không vòng vo mà thẳng thắn đáp:
"Cô ấy là người chuyển giới ạ."
Ba từ "người chuyển giới" như giáng một đòn mạnh vào tâm trí của bà, ngồi đối diện với con trai, bà cảm thấy đầu óc rối bời, quá sốc, không thể nói thêm điều gì nữa nên bà vội vàng đứng dậy và rời đi. Đức Huy hiểu rõ cảm nhận của mẹ, cậu không chạy theo năn nỉ mẹ chấp nhận chuyện tình cảm của hai người, cậu muốn bà có thêm chút thời gian để suy nghĩ. Cậu đã dự định sẽ nói với mẹ sớm về chuyện tình cảm của mình và Hà Phương nhưng không ngờ rằng mọi chuyển lại xảy ra đường đột như vậy.
Tối hôm đó, sau khi tan làm, Đức Huy đi về nhà, cậu nhìn thấy mẹ đang ngồi lặng lẽ ở phòng khách, trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó. Cậu cũng biết rằng bà đang chờ cậu về để hỏi chuyện, cậu đi lên phòng thay đồ và sau đó đi tắm. Một lát sau, cậu xuống nhà ăn tối, trong bữa ăn, hai mẹ con Đức Huy không nói chuyện với nhau lời nào. Mặc dù cố gắng kiềm chế những băn khoăn trong lòng nhưng bà không thể mà hỏi cậu ngay sau đó:
"Tại sao con yêu cô gái ấy. Đâu có thiếu những cô gái xinh đẹp theo đuổi con?"
Đức Huy kể mẹ nghe về lần đầu tiên anh gặp cô như thế nào, anh đã yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, một cô gái với ánh mắt đượm buồn nhưng luôn vui cười, tốt bụng và xinh đẹp. Một cô gái như thế tại sao cậu không thể không yêu. Dù cô đã từ chối lời tỏ tình của cậu hai lần, dù cậu biết rằng cô khác những cô gái bình thường nhưng tình yêu cậu dành cho cô đơn thuần chỉ là tình yêu của một người con trai dành cho một người con gái như bao cặp đôi khác mà thôi.
Dù vậy đi chăng nữa, bà vẫn kiên quyết phản đối mối quan hệ này, yêu cầu cậu chia tay với cô. Bà sẽ không bao giờ chấp nhập có một đứa con dâu tương lai như cô. Cậu khăng khăng rằng sẽ không bao giờ từ bỏ cô ấy. Điều đó càng khiến mẹ cậu nổi giận hơn, bà ra sức khuyên ngăn, cậu cố gắng giải thích. Cuộc nói chuyện đi vào ngõ cụt, không muốn làm to mọi chuyện, cậu bỏ lại phần thức ăn vẫn còn trên bàn, chỉ nói với mẹ một câu và đi thẳng về phòng, giọng cậu nhỏ lại, man mác buồn:
"Nếu mẹ gặp cô ấy ngoài đời, chắc mẹ cũng sẽ yêu thương cô ấy như con."
Đức Huy đi lên phòng, tiếng đóng cửa kêu "dầm" rất to, mẹ cậu đứng dưới nhà vẫn còn nghe thấy, bà lặng người ngồi xuống, thẫn thờ suy nghĩ về những gì con trai vừa nói.
Đức Huy nói với Hà Phương rằng anh đã kể cho mẹ nghe về mối quan hệ của hai người nên bà muốn mời cô ghé qua nhà thăm và gặp gia đình. Cậu không muốn làm cô tổn thương khi nói rằng mẹ ra sức phản đối tình cảm của hai người. Thực ra, mẹ cậu không có mời cô, cậu muốn nhân cơ hội này giới thiệu chính thức Hà Phương với mẹ, cũng như tạo điều kiện để bà có thể hiểu cô hơn. Hà Phương ban đầu cũng rất do dự, lo lắng vì cô sợ rằng mẹ cậu sẽ không thích cô. Hôm đó, Đức Huy cũng thú nhận với cô về gia thế của gia đình mình. Hà Phương thật sự ngỡ ngàng. Cô bắt đầu cảm thấy lo sợ hơn đặc biệt là sau khi biết rằng gia đình anh là những người giàu có và có địa vị trong xã hội. Nếu như họ nghĩ rằng cô bám đuôi cậu vì gia tài đồ sộ kia thì sao. Mọi thứ ập đến quá nhanh khiến cô không thể ngừng dòng suy nghĩ đang điên cuồng dâng trào trong tâm trí cô hiện tại.
Ngày hôm sau, Đức Huy ghé qua phòng trọ và lái xe chở Hà Phương đến gặp mẹ. Nhà anh tọa lạc ở trong khu trung tâm sầm uất nhất thành phố, gần các điểm du lịch nổi tiếng cũng như tổ hợp các tòa nhà hành chính. Để có một suất đất ở nơi này thì có lẽ giàu thôi thì chưa đủ mà phải là rất giàu. Căn nhà đồ sộ và lộng lẫy hiện ra đập vào trước mắt cô là chiếc cổng sơn màu vàng thiếc, nó càng trở nên lấp lánh hơn dưới ánh mặt trời. Tiến vào phái trong, cô không ngờ rằng khuôn viên lại rộng đến như vậy, nào là hồ bơi, khu vực hầm để xe, khu vực chơi thể thao. Ngôi nhà như một khách sạn thu nhỏ với đầy đủ tiện ích. Dọc hai lối đi vào nhà là những chậu cây cảnh được chăm sóc, tỉa tót hàng ngày khiến người khác phải choáng ngợp. Phía chính diện lối vào nhà là một đài phun nước to đồ sộ.
Biết trước tin Hà Phương sẽ đến thăm nhà, trong lòng bà dù không vui nhưng vẫn lịch sự nở nụ cười chào hỏi cô. Bà mời cô vào nhà, tất cả đồ đạc và nội thất trang trí trong nhà đều được mạ vàng càng làm tôn lên vẻ giàu có, xa hoa vốn có của căn nhà. Lần đầu tiên trong đời cô bước vào một ngôi nhà sang trọng như thế.
Mọi người nói chuyện trong phòng khách, bà nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Đức Huy khi nhìn cô gái ấy. Bà ngắm nhìn Hà Phương kỹ hơn, mái tóc đen mượt suôn dài ngang vai, gương mặt nhỏ nhắn và đôi mắt to tròn, bà không thể tin rằng trước đây cô đã từng là một con trai. Từ cử chỉ, giọng nói cho đến cách nói chuyện với người lớn, không có điểm nào để chê cả. Mặc dù tất cả những điều đó là hình mẫu của một người con dâu mà bà đang kiếm tìm, nhưng sự thật trần trụi rằng cô là người chuyển giới, không thể sinh con nối dỗi tông đường cứ luôn hiện hữu trong tâm trí bà. Đó là sự thật không thể chối cãi được, điều đó càng khiến bà thêm khó chịu.
Hà Phương xin phép đi vệ sinh, một lát sau quay lại đã không thấy bác gái và Đức Huy đâu, cô đi ra ngoài và nhìn thấy hai người đang nói chuyện với nhau. Không muốn chen ngang câu chuyện, cô quay trở lại phòng khách, nhưng vừa bước được bước chân đầu tiên, cô nghe thấy bác gái lớn tiếng.
"Dù con bé có tốt như thế nào, nhưng nó không thể sinh con. Xét về gia quyến, hai gia đình không hề tương xứng. Gia đình mình là người có tiếng tăm, có địa vị trong xã hội, còn bố mẹ con bé lại là nông dân ở một vùng quê xa xôi. Làm sao hai đứa có thể kết hôn được. Nếu anh vẫn kiên quyết như vây, mẹ sẽ gọi điện cho bố anh về để nói chuyện."
Dù không cố tình nghe lén, nhưng từng chữ một như khắc sâu vào tâm can cô lúc này. Đúng là cô không thể sinh con cho anh, cô lại không thể cho anh một mái nhà hạnh phúc như một cô gái đúng nghĩa. Đúng là gia đình cô thuộc tầng lớp nông dân, nhưng cô chưa bao giờ thấy hổ thẹn vì điều đó. Những lời nói của bác gái như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt cô lúc này. Cô chợt nhận ra, có phải bản thân rất ích kỷ khi cố gắng níu giữ cậu trong khi cậu còn trẻ, cậu còn tương lai phía trước.
Hà Phương ngậm ngùi bước vào phòng ngồi chờ đợi hai người quay lại. Tiếng bước chân càng lúc càng rõ hơn, cố sốc lại tinh thần, cô cười và hỏi xem anh đã đi đâu, vờ như chưa có gì xảy ra.
Một lát sau, Hà Phương chào bác gái và ra về. Ngồi phía sau, cô vòng tay qua ôm cậu thật chặt, ngả mình về phía cậu, trầm tư suy nghĩ. Cậu nhận thấy Hà Phương hôm nay có chút khác lạ, đặc biệt là sau khi rời nhà cậu. Cô muốn đi dạo phố, ghé qua những nơi hai người đã từng hò hẹn. Cô muốn lưu giữ thật nhiều kỉ niệm đẹp với cậu, cô muốn gói ghém chúng vào trong tim để nhớ về. Cô sợ sẽ đánh mất cậu một ngày nào đó không xa. Cố gắng để cậu không nhận thấy sự lo lắng trong ánh mắt của mình, Hà Phương luôn mỉm cười trong mọi bức hình hai người chụp chung với nhau. Cô chỉ muốn khi bên cậu, kỉ niệm đó sẽ mãi là hạnh phúc. Những con phố đông đúc xe cộ, dòng người đi lại, thoáng chốc trời đã tối, những ánh đèn thắp sáng chạy dài khắp khu phố dọc các tuyến đường.
Nhưng trong tâm trí cô lúc này, câu chuyện của Đức Huy và mẹ cậu vẫn cứ lảng vảng mà không chịu dừng lại, cô mạnh dạn hỏi:
"Nếu mẹ anh không chấp nhận em thì thế nào?"
Đức Huy biết rằng Hà Phương đã cảm nhận được điều gì đó, anh gượng cười mà nói:
"Sao mẹ anh lại không thích em được kia chứ."
Hà Phương biết rằng anh đang nói dối, cô ngập ngừng một lúc, sau đó khóe miệng cô run lên, bật thành tiếng:
"Bác có biết em là.."
Đức Huy không muốn trả lời câu hỏi đó, nên cậu lảng tránh sang chuyện khác. Hà Phương biết rằng anh không muốn mình cảm thấy tổn thương nên cũng không hỏi thêm gì.
Đức Huy trở về nhà, nhìn thấy mẹ đang ngồi chờ cậu sẵn ở phòng khách, cậu cũng đoán ra được mẹ muốn nói điều gì.
"Dù con bé có tốt đến như thế nào mẹ cũng không đồng ý chuyện tình cảm của hai đứa. Vậy nên con nên chấm dứt với cô ta càng sớm càng tốt, tránh rắc rối sau này."
Câu nói của mẹ khiến bước chân cậu sững lại khi đang đi lên cầu thang, cậu lặng im sau đó đi về phòng mặc cho mẹ vẫn tiếp tục nói những lời giáo huấn. Không còn cách nào khác để khuyên bảo con trai, bà gọi điện cho chồng và con gái để cùng nhau giải quyết chuyện này. Ngày hôm đó, gia đình đầy đủ bốn người: Bố mẹ, Đức Huy và chị gái. Bố cậu mới trở về nhà sau chuyến đi công tác, chị gái đã có tổ ấm riêng vì vậy mà khi mẹ đề cập đến chuyện này, cả hai người ngơ ngác và rất sốc sau đó bố cậu đã mất bình tĩnh, liền nổi nóng, quát lớn tiếng:
"Mày chỉ có một lựa chọn duy nhất là phải chia tay nó. Chừng nào tao vẫn là chủ nhà này, không bao giờ có chuyện con bé đó làm con dâu tao được, mày nghe chưa?"
Mẹ cậu thấy ông có vẻ tức giận nên cố gắng tìm cách hạ hỏa, khuyên nhủ cậu nên làm theo lời bố. Chị gái là người hiểu cậu nhất, hai chị em đã gắn bó thân thiết với nhau từ nhỏ đến lớn, tính cách của cậu cô rất hiểu, rất bướng bỉnh. Lần cãi nhau to nhất trước đây là sau khi cậu tốt nghiệp, ông mong cậu đi du học ở nước ngoài để học hỏi về kinh doanh tương lai nối nghiệp ông nhưng cậu lại thẳng thừng từ chối mà theo học trường y. Trong tình huống này, cô không thể giúp gì cho em trai. Cậu là con trai duy nhất trong nhà, ai sẽ là người sinh con nối dõi tông đường khi cậu cưới cô gái đó. Chưa kể đến, bố mẹ cô sẽ bị bẽ mặt trong giới kinh doanh khi con trai ông lại cưới một cô gái tầm thường, thậm chí là khác lạ.
Cậu ngồi lặng im nghe bố mẹ nói, sau đó khi cơn giận của bố nguôi xuống, cậu mới bắt đầu lên tiếng để nói rõ quan điểm của mình:
"Con yêu cô ấy thật lòng. Ở bên cô ấy, con thấy bản thân mình tự do và hạnh phúc. Còn những điều xung quanh mọi người bàn tán, con không quan tâm. Con sẽ không bao giờ chia tay cô ấy."
Chưa nói dứt lời, bố cậu đã giơ tay lên, định cho cậu một cái bạt tai nhưng may sao chị gái và mẹ đã nhanh chóng kịp giữ ông lại. Lo lắng, chị gái bảo cậu xin lỗi bố nhưng cậu vẫn khăng khăng giữ vững lập trường của mình:
"Em yêu cô ấy là sai sao. Tại sao mọi người lại có ác cảm với cô ấy như vậy."
Những lời nói đó càng khiến ông thêm tức giận:
"Mày còn dám nói sao. Tao không đồng ý cho hai chúng mày quen nhau. Nếu mày không chia tay nó, thì cút ra khỏi nhà cho tao."
Cậu vội vàng đứng dậy, nước mắt khẽ rơi từ khóe mắt cậu, chị gái lần đầu tiên nhìn thấy cậu khóc như vậy. Cô chạy theo ngăn cản khuyên bảo em trai nhưng cậu vẫn phóng xe bỏ đi. Bố cậu ngồi xuống, thở dài. Mẹ cậu thì khóc. Không khí trong căn nhà thật ngột ngạt và ảm đạm.
Chỉ có một nơi duy nhất mà Đức Huy có thể tìm đến ngay lúc này đó chính là nhà trọ của Hà Phương. Cậu phóng xe một mình trong đêm tối đến nhà cô. Hà Phương đang cho đồ vào máy giặt thì nghe thấy tiếng gõ cửa, nhìn thấy Đức Huy đứng trước cửa nhà, gương mặt bơ phờ, đôi mắt cậu trùng xuống hiện rõ vẻ mệt mỏi. Cậu ôm chầm lấy cô rồi hai người bước vào nhà.
Cô lấy nước cho cậu, định hỏi đã có chuyện gì xảy ra thì Đức Huy bảo rằng:
"Cho anh ngủ lại đây đêm nay nhé."
Hà Phương hiểu rõ con người Đức Huy, nếu có chuyện gì cậu sẽ nói với cô mà không hề giấu diếm, những có vẻ lần này, mọi thứ đã vượt quá sức chịu đựng. Cô lặng im, dọn dẹp lại giường ngủ và để cậu nằm nghỉ ngơi một mình. Trong lúc chờ quần áo giặt xong, cô dọn dẹp nhà cửa rồi bắt đầu suy nghĩ không biết đã có chuyện gì xảy ra với cậu, hay cậu đã cãi nhau với mẹ vì cô. Những suy nghĩ ấy ùa vào trong tâm trí cô, có phải cô là lí do khiến cậu đau buồn như vậy.
Đức Huy mệt mỏi sau những mâu thuẫn với bố mẹ, cậu đã nằm thiếp đi trên giường, Hà Phương rón rén bước gần lại phía giường, lặng lẽ ngồi xuống sàn nhà, hai tay khom lại đặt nhẹ trên giường rồi bắt đầu quan sát cậu. Vẫn là gương mặt đẹp trai đó, nhưng sao hôm nay anh lại buồn rầu đến vậy, cô muốn vút ve gương mặt ấy, nhưng có lẽ cậu đã thấm mệt rồi. Bỗng tiếng điện thoại vang lên, là mẹ Đức Huy. Hà Phương không biết làm gì, cô có nên nghe cuộc gọi này không. Vì sợ cậu thức giấc, cô lặng lẽ đi ra ngoài ban công và nghe máy:
"Alo ạ."
Bên kia đầu dây, mẹ cậu thấy giọng nói lạ bắt máy liền hỏi:
"Cho hỏi ai đấy. Cho tôi gặp Đức Huy."
Giọng bà lo lắng, bị nghẹt lại như mới vừa khóc.
"Cháu là Hà Phương ạ. Anh ấy đã ngủ rồi ạ."
Nghe được câu nói đó, bà cũng an tâm phần nào vì biết rằng tối nay con trai cũng có chỗ an toàn để nương thân. Nhân tiện nói chuyện với Hà Phương, bà kể cho cô nghe những chuyện vừa xảy ra. Hà Phương cảm thấy áy náy trong lòng, hóa ra tâm trạng cậu hôm nay như vậy là vì cô. Trước khi cúp máy, bác gái gửi gắm tới cô đôi lời:
"Bác mong cháu có thể buông tha cho Đức Huy. Nếu cháu cần tiền, bao nhiêu bác cũng có thể đưa cho cháu. Nó là đứa con trai duy nhất của bác. Nó không thể nào không có con được."
Hà Phương câm nín trước những gì bác gái nói, miệng liên tục nói xin lỗi và xin lỗi. Liệu tất cả mọi lỗi lầm này có phải do cô gây ra không, không có con có phải là điều sai trái. Những người có thân phận như cô nếu quen con trai họ thì cũng chỉ mang tiếng là đào mỏ thôi mà sao. Cô đâu cần tiền của họ. Ánh mắt cô thẫn thờ, lặng nhìn màn đêm trong sự tĩnh mặc vốn quen thuộc của nó, điều đó càng khiến lòng cô thêm nặng trĩu.
Hà Phương đi phơi quần áo, sau đó vệ sinh cá nhân và đi lên giường nằm ngủ. Cô nhè nhẹ ngả người nằm xuống, cố gắng không tạo ra tiếng động để đánh thức cậu. Cô nằm nghiêng về một bên, quay mặt lại nhìn cậu. Suy nghĩ về những gì mẹ cậu nói, nhìn anh mà nước mắt cứ thế tuôn rơi. Sau đó cô dần dần chìm vào giấc ngủ.
Như mọi ngày, dù tiếng chuông báo thức chưa kêu réo lên nhưng cô đã tỉnh giấc. Hôm nay cô phải đến bệnh viện làm việc, Đức Huy vẫn nằm ngủ say giấc. Cô chuẩn bị đồ ăn sáng cho cậu gồm trứng ốp la, bánh mì và sữa tươi. Cô dọn sẵn trên bàn để khi nào cậu dậy có thể ăn luôn. Đang chuẩn bị rời đi thì Đức Huy bắt đầu duỗi tay, vươn mình, mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy nhìn thấy Hà Phương liền hỏi:
"Em đến bệnh viện à."
Cô lại gần giường cậu, khẽ đưa tay lên trán xoa nhẹ đầu cậu và cười:
"Hay em xin nghỉ ở nhà với anh nhé."
Đức Huy lắc đầu bảo rằng cậu ổn, cậu sẽ đến bệnh viện sau. Sáng nay cậu xin nghỉ phép. Hà Phương hôn lên trán tạm biệt cậu và nhắc cậu không quên ăn sáng trước khi về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.