Chương 48
Big Smile
08/11/2013
Trong phòng sách của biệt thự Hoàng Gia, luôn là sự im lặng bao trùm lấy. Hai vợ chồng – cũng là hai trong số những người làm chủ tập đoàn Luxury -
ngồi trầm ngâm. Trước mặt họ là những tập tài liệu, văn kiện. Có vẻ như
họ đang làm việc, phải rồi, công việc quản lí tập đoàn luôn là bận rộn.
Nhưng trong tâm trí họ có đang tập trung toàn tâm vào công việc trước
mặt hay không thì chỉ có họ mới biết.
Rất lâu sau đó, vị Chủ tịch đáng kính mới ngẩng đầu dậy, đôi mắt mở to đầy cương nghị và quyết đoán, ông cất giọng hơi trầm và khàn nói với vợ mình:
- Em gọi cho Quân và Minh Hà đi. Anh đổi ý rồi, ngay trong tối nay hai đứa phải sang Anh.
Vị phu nhân giản dị mà quý phái, nổi tiếng với khả năng nhìn người giật mình, bà lập tức rồi mắt khỏi đống văn kiện, nhìn chồng mình mà sững sờ nói:
- Chẳng phải anh nói chúng nó còn ba ngày sao? Hôm nay mới là ngày thứ hai.
- Anh quyết định rồi. Em gọi cho hai đứa đi. Hai ngày hôm nay không thấy Quân đâu, nó lại đi lêu lổng ở đâu không chịu về nhà phải không? – Ông Lãm hừ lạnh.
Phu nhân Mai nuốt khan. Quân và Phương đều đã đi Đà Lạt từ sáng nay. Chuyện này bà không ngờ tới. Ai lại nghĩ chồng bà đổi ý chứ.
Chuyện đã đến nước này, có giấu diếm cũng chỉ là hạ sách.
...
“Rầm!”
Ông Lãm tức giận đập bàn. Khuôn mặt đỏ gay, đôi lông mày rậm nhếch cao, đôi mắt trợn to. Tất cả đều là minh chứng cho cơn giận khó kiểm soát của ông.
- Thế là thế nào? Nó dám tự ý đi Đà Lạt?
Cơn tức giận của ông Lãm còn nằm ngoài dự kiến của bà Mai, biết rằng đây không còn là chuyện nhỏ nữa, bà Mai vội vàng nói:
- Anh để em giải thích. Là em đã để cho con đi.
- Anh không muốn nghe nữa. – Ông Lãm gạt đi rồi ra khỏi phòng sách.
Đâu đó bên ngoài cửa còn có tiếng nói tức giận của ông Lãm: “Chuẩn bị máy bay, tôi sẽ bay sang Đà Lạt.”
Bà Mai thả người xuống ghế, tựa lưng vào ghế, đôi mắt nhắm lại đầy mệt mỏi. Như vậy là kết thúc rồi à? Những gì có thể làm được bà đã cố gắng hết sức, những gì còn lại đều phụ thuộc vào vận may.
Nhưng hình như thần may mắn không mỉm cười với hai đứa trẻ trong sáng kia.
“Cạnh!”
Cánh cửa mở ra lần nữa. Bà Mai từ từ mở mắt ra. Đập vào mắt bà là khuôn mặt ảm đạm của Minh Hà.
Bà giật mình ngồi thẳng dậy.
- Con biết... Ngay từ đầu con đã không xứng. – Minh Hà nghẹn ngào nói, từng giọt nước mắt lã chã rơi trên gò má. – Nhưng con mong bác, cả Quân nữa, mọi người nếu có làm gì, xin đừng để con biết. Giả dối cũng được, nhưng con đã rất mong muốn một cuộc sống gia đình hạnh phúc như thế này.
Nén một tiếng thở dài, bà Mai chậm rãi bước đến bên cạnh Minh Hà.
- Bác ghét con lắm phải không? – Minh Hà vẫn nói trong nước mắt. Cô như nói với chính mình, nói ra cái điều mà cô đã cố gắng bác bỏ.
- Bác không ghét con. Không ai ghét con. – Bà Mai ôm lấy Minh Hà, vỗ nhè nhẹ vào lưng cô.
Xung quanh lại trở về vẻ im lặng vốn có, thỉnh thoảng chỉ có tiếng nấc nghẹn của Minh Hà.
Chờ cho Minh Hà khóc thỏa thích, bà Mai mới đưa cô đến bàn, nhẹ nhàng dùng khăn lau nước mắt, hành động ân cần giống như người mẹ chăm sóc con.
- Có phải đối với ai bác cũng đối xử thế này không? Ý cháu là ân cần như chăm con vậy. – Minh Hà hỏi.
- Một người lăn lộn trên thương trường lâu năm thì chẳng có ai có thói quen này đâu con ạ. Bác chỉ làm thế đối với những đứa trẻ bác coi như con đẻ. – Bà Mai nheo mắt cười, nụ cười dường như đã trở thành thói quen trên gương mặt bà.
Đôi mắt Minh Hà mở to, cô nhìn trân trân vào bà Mai. Nói như vậy thì bà Mai vẫn luôn coi cô như con đẻ.
Nhưng tại sao...
- Đừng băn khoăn gì con gái ạ. Những gì bác làm đều là tốt cho các con. – Như đoán được suy nghĩ của Minh Hà, bà Mai khẽ xoa gò má cô và nói.
- Con chưa hiểu ý bác. – Minh Hà lắc đầu.
- Con gái ạ, suy cho cùng thì một cô gái nên lấy người yêu cô ấy chứ đừng nên lấy người cô ấy yêu. – Bà Mai nắm lấy hai tay Minh Hà, lắc nhẹ. Giọng bà thủ thỉ tâm tình như giọng của một người mẹ khuyên nhủ con gái.
- Chẳng có ai yêu con cả. – Minh Hà lắc đầu lần nữa. Cô biết chứ, loại người như cô thì bị ghét thôi cũng đã là nhẹ nhàng rồi.
- Đừng bi quan thế. Dừng chân, nhìn lại xung quanh xem. Con không cô đơn đâu. – Bà Mai nói nhỏ.
Minh Hà chợt suy nghĩ. Đúng là có một người luôn bên cạnh cô.
Anh ấy nhiệt tình giúp đỡ cô trong những ngày cô bước vào biệt thự Hoàng Gia.
Anh ấy không ngần ngại nói chuyện, chia sẻ với cô.
Anh ấy không xua đuổi, xa lánh cô khi cô lột lớp mặt nạ lâu ngày.
Anh ấy gần như phát điên khi thấy cô gần như bị *** hi ếp.
Và còn nhiều nữa. Cô không thể đếm xuể những gì anh làm cho cô. Mặc kệ thái độ cộc cằn và thô lỗ của cô, anh vẫn kiên trì theo đuổi.
Anh không nói yêu cô, anh biết trong cô đã luôn có hình bóng người khác. Nhưng anh không vì thế mà bỏ mặc cô, anh đã âm thầm theo sát cô, anh luôn muốn cô hạnh phúc.
Còn cô thì sao? Vẫn luôn là ngu ngốc dại dột.
“Anh khờ lắm, anh biết không?”
Minh Hà nở một nụ cười nhẹ.
- Hiểu chứ? – Bà Mai hỏi.
- Con hiểu. Con hiểu hết rồi. - Một giọt nước mắt lăn nhẹ trên má Minh Hà, nhưng đây là giọt nước mắt hạnh phúc muộn màng, giọt nước mắt của một người luôn mù quáng đã tìm ra lối thoát. Như nhớ ra điều gì, Minh Hà vội ngẩng đầu lên, nói với bà Mai. – Con có thể gọi bác là “mẹ” không?
Minh Hà đã luôn mong có một người mẹ. Một người mẹ luôn ôm cô vào lòng, trấn tĩnh cô mỗi khi cô thấy bất an, một người mẹ luôn hướng cô tới con đường tốt đẹp nhất, một người mẹ luôn là hiểu con mình nhất.
Cô không bố mẹ, nhưng ngay bây giờ, tình cảm gia đình đang len lỏi trong từng tế bào của cô.
- Tất nhiên rồi, con gái của mẹ ạ. – Bà Mai ôm Minh Hà vào lòng. Cuối cùng cũng đã giải quyết ổn thỏa, ít nhất là chuyện của Minh Hà.
- Cảm ơn mẹ. Vì tất cả.
Đà Lạt vẫn luôn là thế, mát mẻ và ngập sắc hoa. Dù mới chỉ là đi Đà Lạt một lần nhưng ấn tượng về nơi đây in sâu trong đầu Phương. Đà Lạt quả là thiên đường đối với nó, đủ các màu sắc từ những bông hoa pha trộn với màu xanh của lá cây, tất cả điều quyến rũ nó một cách rất tự nhiên. Quả không bõ hơn một tiếng ngồi máy bay để tới đây.
Mọi chuyện ở trường và ở nhà của nó đều có bà Mai lo hết. Nó và Quân đều đã thi học kì xong, khoảng thời gian còn lại cũng không khác gì nghỉ hè. Còn chuyện anh Hùng hay bố mẹ thì phu nhân Mai đã nói chuyện. Bác Mai đã hứa với cả hai là sẽ giải quyết ổn thỏa.
Quân không được lạc quan mà có tâm trạng ngắm cảnh như nó. Cậu ngồi yên trên xe, im lìm suy nghĩ. Chuyến đi này khiến Quân có linh cảm xấu. Khẽ liếc sang nó, Phương đang hớn hở chăm chú nhìn qua cửa sổ, Phương luôn có nhưng suy nghĩ đơn giản, nhiều lúc lại giống trẻ con. Quân bật cười. Vậy cũng được. Mọi ưu tư lo lắng gì dồn hết cho Quân, Phương luôn như thế này đi.
- Hoa hồng kìa – Phương bất ngờ quay lại, giật giật tay Quân. Nó vẫn luôn là “fan cuồng” của hoa hồng mà.
Quân cũng nhìn ra phía bên ngoài. Một cánh đồng hoa hồng đỏ, không chói lóa như hoa phượng mà kiêu kì như một quý cô sang trọng. Lần đầu đến Đà Lạt nó cũng thế, trầm trồ ô a mãi khi nhìn thấy hoa hồng.
- Nhìn giống nhỉ? – Nó lấy mặt dây chuyền hình hoa hồng từ cổ áo ra, giơ lên khoe với Quân. Hình bông hoa vẫn sáng bóng như ngày đầu, mặt đá cẩm thạch màu xanh nổi bật giữa những cánh hoa hồng màu đỏ.
- Cậu vẫn còn giữ à? – Quân hơi ngạc nhiên, hỏi nó.
- Ý gì? Tất nhiên là phải giữ rồi. – Nó bĩu môi. – Hoa hồng sẽ giải cứu tớ.
- Chưa hiểu. – Quân thờ ơ tựa đầu vào tay, ngả người ra ghế.
- Đồ ngốc.
Nó lắc mặt hoa hồng trong tay, lẩm bẩm nói. “Cậu đã nói là nó sẽ bảo vệ tớ mà.”
- Thế thứ này có giải cứu được tớ không?
Nó quay sang nhìn Quân. Chính xác là nhìn vật hình chữ nhật màu đỏ đang lủng lẳng trên tay cậu ấy.
Là chiếc bùa cầu may nó đưa cho Quân từ dịp Tết của hai năm trước!
- Cậu cùng còn giữ? – Nó gần như thốt lên.
- Lúc nào mà chẳng ở trong người. – Quân nhún vai.
...
Trên chiếc xe oto màu trắng lúc này có một đứa con gái đang cực kì xúc động và cảm kích. Đôi mắt đứa con gái ấy long lanh, hai má đỏ hồng. Phần vì bất ngờ, phần vì cảm động. Chỉ là một món quà nhỏ thôi mà cái cậu ngốc nghếch kia luôn mang trong người.
Đâu ai biết rằng trong lòng cậu thiếu gia kia cũng đang rất vui mừng. Đã có ai nói Quân rất ngố khi nghĩ là trong thời gian chia tay, Phương hận Quân đến nỗi chắc phải đáp đi hết những gì Quân tặng chưa?
Căn biệt thự mà được coi là “nơi nghỉ dưỡng” của ông nội Quân dần hiện ra. Lần này thì nó chẳng xông xáo lên đòi đi ngắm cảnh hay thăm thú khám phá khu vườn rộng lớn hay đòi đi chơi nữa. Thời gian không còn nhiều, nó và Quân nhất định phải tìm ra được sự bí ẩn đằng sau bản hôn ước đáng ngờ kia.
Quân đưa cho nó chìa khóa phòng thư viện. Rất có thể những gì cần tìm sẽ nằm ở trong ba nơi: thư viện, phòng của ông và nhà kho phía sau biệt thự. Nó và Quân chia nhau ra, nó sẽ tìm trong thư viện, Quân sẽ đến phòng của ông. Cuối cùng là cả hai sẽ tìm ở nhà kho.
Đi mãi trên dãy hành lang dài bất tận, cuối cùng nó cũng tìm được phòng thư viện – căn phòng có cánh cửa màu đồng khắc hình rồng và phượng hoàng.
Khẽ tra chìa khoá vào ổ khoá, cánh cửa bật nhẹ ra. Từng kệ sách lớn dần dần hiện ra. Ở chính giữa là một bàn làm việc lớn. Mặt bàn trống trơn. Tuy là đã lâu không có người ở trong biệt thự nhưng bên trong rất sạch sẽ gọn gàng.
Nó không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ sưu tầm sách truyện khổng lồ ở trong căn phòng. Không biết ông có đọc hết tất cả chỗ này không nữa. Nhiều vô kể.
Nhận thấy bản thân đang làm lãng phí thời gian, nó vội đi vào trong tìm kiếm. Mỗi kệ là một thể loại sách. Nó lật từng quyển sách để xem.
Một tấm ảnh rơi xuống khi nó đang kiểm tra. Nó mừng rỡ nhặt lên. Bức ảnh hơi cũ. Ảnh chụp trong một căn phòng, cách bố trí trong phòng khiến nó nhớ đến ngôi nhà hai tầng nằm ở ngoại thành. Có lẽ bức ảnh này được chụp từ lâu rồi.
Trong ảnh là bốn người đàn ông mặc vest chỉnh tề. Cả bốn người đều nghiêm nghị. Nó nhận ra đó là ông nội, bố và chú của Quân. Khuôn mặt ông nội Quân ít nếp nhăn hơn, đôi mắt sáng và cương nghị hơn.
Một cảm giác ứ nghẹn đẩy lên đến cổ họng nó. Sống mũi lại cay xè. Khẽ thở mạnh để trấn tĩnh, nó tiếp tục nhìn vào bức ảnh.
Người đàn ông lạ mặt kia nó không biết. Liệu đây có phải là bác của Quân?
Có thể lắm chứ. Nó cất tấm ảnh vào trong cái cặp nhỏ đeo bên mình. Lát nữa hỏi Quân sẽ rõ.
Ngoài tấm ảnh đó ra thì nó chẳng tìm được gì trong thư viện nữa. Trong này đơn giản là sách và có lẽ mục đích của người vào trong này cũng chỉ là để đọc sách thư giãn.
***
Quân đi vào trong phòng của ông nội. Đâu đấy vẫn có những vết tích để lại của ông. Như một thói quen thường ngày, ông sắp xếp bàn nước bên cạnh cửa sổ, trên bàn nước là chiếc cốc sứ màu trắng mà ông yêu thích, hộp trà ô long, tủ đồ bên cạnh giường, còn giường thì gần cửa ra vào. Căn phòng bài trí khá đơn giản. Chính vì thế nên phòng đã rộng nay càng rộng hơn.
Quân mở tủ đồ ở cạnh giường ra. Ngăn thứ nhất còn sót lại vài cái kẹo gừng nhỏ. Hồi còn sống, ông thỉnh thoảng bị hạ đường huyết. Chính vì thế ông mới hay mang kẹo gừng bên cạnh.
Tự nhiên Quân thấy nhớ ông. Nhớ những ngày ông còn sống, những khoảng thời gian tuy ngắn ngủi nhưng tràn ngập hạnh phúc của hai ông cháu. Ông cậu tuy bận rộn là thế nhưng đối với gia đình, ông vẫn không bao giờ lãng quên. Ông ra đi một cách đột ngột, để lại nhiều chuyện dang dở mà mãi mãi Quân không bao giờ được hỏi ông.
Tiếp tục mở các ngăn tủ còn lại, Quân tìm được một tập phong bì lớn màu trắng, bên ngoài đề là: “Kết quả chẩn đoán bệnh tim của bệnh nhân Đào Duy Bội”.
Quân ngồi xuống giường, mở ra xem. Bệnh nhồi máu cơ tim. Ông bị bệnh này từ năm năm trước. Và Quân thì chẳng biết gì.
Tệ thật. Trong năm năm ấy, Quân đã làm gì để cho ông yên lòng?
Chẳng làm gì cả!
Quân vò mạnh tóc mình. Cảm giác căm hận bản thân lại sôi lên. Rõ ràng Quân là đứa cháu bất hiếu mà.
Hơn một giờ đồng hồ sau đó, Quân đã tiếp tục tìm kiếm. Nhưng thật sự chẳng còn gì. Trong tủ quần áo thì trống trơn. Lật tấm đệm trên giường ra thì cũng chỉ thấy vài tờ báo - một thói quen để báo dưới đệm của ông Duy Bội.
Quân mệt mỏi đổ người xuống giường. Đâu đây vẫn còn cảm giác thân quen của ông nội. Cậu vùi mặt mình vài chiếc gối trắng.
“Cháu nhớ ông”.
Phương khẽ đẩy cửa đi vào phòng ông. Hơn một tiếng đồng hồ tìm kiếm cẩn thận nhưng cuối cùng vật thu được cũng chỉ là một tấm ảnh cũ bị để quên trong quyển sách.
Nó nhìn thấy Quân trên giường. Quân nhắm nghiền mắt, nằm nghiêng đầu trên gối trắng. Gương mặt cậu ấy như đang tìm kiếm những kỉ niệm xưa.
Nó biết chứ. Quân đang nhớ ông. Trong cậu ấy vẫn luôn tồn tại sự ân hận ngày xưa.
Nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Quân, nó nói:
- Đã lâu lắm rồi mới được trở lại. Mọi thứ vẫn vậy nhỉ?
Quân vội ngồi dậy. Nãy giờ cậu đang chìm trong hồi ức mà quên mất thực tại – không còn nhiều thời gian nữa.
- Ừm. – Quân dụi mắt. - Cậu có tìm thấy gì không?
Nó lục trong cặp, lấy bức ảnh đưa cho Quân. Khẽ mỉm cười, nó nói:
- Một bức ảnh cũ. Đây là bác cậu phải không?
Nhìn theo ngón tay nó chỉ, Quân hơi nhíu mày. Bức ảnh này đã chụp từ lâu rồi. Có lẽ khi đó Quân còn chưa ra đời. Người đàn ông trong ảnh đúng là bác cậu. Tuy hơi cũ nhưng vết sẹo trên mặt người đàn ông ấy khiến cậu không thể nhầm được.
- Ừ. – Quân gật đầu một cách nặng nề. Người bác luôn đem lại những rủi ro tai nạn, làm sao cậu quên được. Trong Quân luôn tồn tại sự căn hận đối với người bác vô tình bất hiếu, người mà đến tang của bố cũng không trở về.
Nhưng tình ruột thịt lại không để Quân vô tình với bác. Mọi thứ đối lập mâu thuẫn với nhau khiến cho Quân nhiều khi không thể định hướng được cậu sẽ làm gì khi gặp bác.
Thấy gương mặt của Quân như vậy, nó cũng không hỏi nhiều nữa.
- Tệ thật. Trong này chẳng có gì. Tớ chỉ tìm thấy sự ngu ngốc của bản thân ngày xưa thôi. – Quân cười gượng gạo.
Nó nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Quân. Chỉ có cách này mới giúp Quân giải tỏa được sự day dứt của bản thân, và cũng là cách để nó làm dịu đi nỗi nhớ về người ông đáng kính đang ở trong lòng. Nó vỗ nhè nhẹ vào vai Quân, khẽ thủ thỉ:
- Đừng tự trách bản thân nữa. Ông ở trên đấy sẽ không vui đâu.
Rất lâu sau đó, vị Chủ tịch đáng kính mới ngẩng đầu dậy, đôi mắt mở to đầy cương nghị và quyết đoán, ông cất giọng hơi trầm và khàn nói với vợ mình:
- Em gọi cho Quân và Minh Hà đi. Anh đổi ý rồi, ngay trong tối nay hai đứa phải sang Anh.
Vị phu nhân giản dị mà quý phái, nổi tiếng với khả năng nhìn người giật mình, bà lập tức rồi mắt khỏi đống văn kiện, nhìn chồng mình mà sững sờ nói:
- Chẳng phải anh nói chúng nó còn ba ngày sao? Hôm nay mới là ngày thứ hai.
- Anh quyết định rồi. Em gọi cho hai đứa đi. Hai ngày hôm nay không thấy Quân đâu, nó lại đi lêu lổng ở đâu không chịu về nhà phải không? – Ông Lãm hừ lạnh.
Phu nhân Mai nuốt khan. Quân và Phương đều đã đi Đà Lạt từ sáng nay. Chuyện này bà không ngờ tới. Ai lại nghĩ chồng bà đổi ý chứ.
Chuyện đã đến nước này, có giấu diếm cũng chỉ là hạ sách.
...
“Rầm!”
Ông Lãm tức giận đập bàn. Khuôn mặt đỏ gay, đôi lông mày rậm nhếch cao, đôi mắt trợn to. Tất cả đều là minh chứng cho cơn giận khó kiểm soát của ông.
- Thế là thế nào? Nó dám tự ý đi Đà Lạt?
Cơn tức giận của ông Lãm còn nằm ngoài dự kiến của bà Mai, biết rằng đây không còn là chuyện nhỏ nữa, bà Mai vội vàng nói:
- Anh để em giải thích. Là em đã để cho con đi.
- Anh không muốn nghe nữa. – Ông Lãm gạt đi rồi ra khỏi phòng sách.
Đâu đó bên ngoài cửa còn có tiếng nói tức giận của ông Lãm: “Chuẩn bị máy bay, tôi sẽ bay sang Đà Lạt.”
Bà Mai thả người xuống ghế, tựa lưng vào ghế, đôi mắt nhắm lại đầy mệt mỏi. Như vậy là kết thúc rồi à? Những gì có thể làm được bà đã cố gắng hết sức, những gì còn lại đều phụ thuộc vào vận may.
Nhưng hình như thần may mắn không mỉm cười với hai đứa trẻ trong sáng kia.
“Cạnh!”
Cánh cửa mở ra lần nữa. Bà Mai từ từ mở mắt ra. Đập vào mắt bà là khuôn mặt ảm đạm của Minh Hà.
Bà giật mình ngồi thẳng dậy.
- Con biết... Ngay từ đầu con đã không xứng. – Minh Hà nghẹn ngào nói, từng giọt nước mắt lã chã rơi trên gò má. – Nhưng con mong bác, cả Quân nữa, mọi người nếu có làm gì, xin đừng để con biết. Giả dối cũng được, nhưng con đã rất mong muốn một cuộc sống gia đình hạnh phúc như thế này.
Nén một tiếng thở dài, bà Mai chậm rãi bước đến bên cạnh Minh Hà.
- Bác ghét con lắm phải không? – Minh Hà vẫn nói trong nước mắt. Cô như nói với chính mình, nói ra cái điều mà cô đã cố gắng bác bỏ.
- Bác không ghét con. Không ai ghét con. – Bà Mai ôm lấy Minh Hà, vỗ nhè nhẹ vào lưng cô.
Xung quanh lại trở về vẻ im lặng vốn có, thỉnh thoảng chỉ có tiếng nấc nghẹn của Minh Hà.
Chờ cho Minh Hà khóc thỏa thích, bà Mai mới đưa cô đến bàn, nhẹ nhàng dùng khăn lau nước mắt, hành động ân cần giống như người mẹ chăm sóc con.
- Có phải đối với ai bác cũng đối xử thế này không? Ý cháu là ân cần như chăm con vậy. – Minh Hà hỏi.
- Một người lăn lộn trên thương trường lâu năm thì chẳng có ai có thói quen này đâu con ạ. Bác chỉ làm thế đối với những đứa trẻ bác coi như con đẻ. – Bà Mai nheo mắt cười, nụ cười dường như đã trở thành thói quen trên gương mặt bà.
Đôi mắt Minh Hà mở to, cô nhìn trân trân vào bà Mai. Nói như vậy thì bà Mai vẫn luôn coi cô như con đẻ.
Nhưng tại sao...
- Đừng băn khoăn gì con gái ạ. Những gì bác làm đều là tốt cho các con. – Như đoán được suy nghĩ của Minh Hà, bà Mai khẽ xoa gò má cô và nói.
- Con chưa hiểu ý bác. – Minh Hà lắc đầu.
- Con gái ạ, suy cho cùng thì một cô gái nên lấy người yêu cô ấy chứ đừng nên lấy người cô ấy yêu. – Bà Mai nắm lấy hai tay Minh Hà, lắc nhẹ. Giọng bà thủ thỉ tâm tình như giọng của một người mẹ khuyên nhủ con gái.
- Chẳng có ai yêu con cả. – Minh Hà lắc đầu lần nữa. Cô biết chứ, loại người như cô thì bị ghét thôi cũng đã là nhẹ nhàng rồi.
- Đừng bi quan thế. Dừng chân, nhìn lại xung quanh xem. Con không cô đơn đâu. – Bà Mai nói nhỏ.
Minh Hà chợt suy nghĩ. Đúng là có một người luôn bên cạnh cô.
Anh ấy nhiệt tình giúp đỡ cô trong những ngày cô bước vào biệt thự Hoàng Gia.
Anh ấy không ngần ngại nói chuyện, chia sẻ với cô.
Anh ấy không xua đuổi, xa lánh cô khi cô lột lớp mặt nạ lâu ngày.
Anh ấy gần như phát điên khi thấy cô gần như bị *** hi ếp.
Và còn nhiều nữa. Cô không thể đếm xuể những gì anh làm cho cô. Mặc kệ thái độ cộc cằn và thô lỗ của cô, anh vẫn kiên trì theo đuổi.
Anh không nói yêu cô, anh biết trong cô đã luôn có hình bóng người khác. Nhưng anh không vì thế mà bỏ mặc cô, anh đã âm thầm theo sát cô, anh luôn muốn cô hạnh phúc.
Còn cô thì sao? Vẫn luôn là ngu ngốc dại dột.
“Anh khờ lắm, anh biết không?”
Minh Hà nở một nụ cười nhẹ.
- Hiểu chứ? – Bà Mai hỏi.
- Con hiểu. Con hiểu hết rồi. - Một giọt nước mắt lăn nhẹ trên má Minh Hà, nhưng đây là giọt nước mắt hạnh phúc muộn màng, giọt nước mắt của một người luôn mù quáng đã tìm ra lối thoát. Như nhớ ra điều gì, Minh Hà vội ngẩng đầu lên, nói với bà Mai. – Con có thể gọi bác là “mẹ” không?
Minh Hà đã luôn mong có một người mẹ. Một người mẹ luôn ôm cô vào lòng, trấn tĩnh cô mỗi khi cô thấy bất an, một người mẹ luôn hướng cô tới con đường tốt đẹp nhất, một người mẹ luôn là hiểu con mình nhất.
Cô không bố mẹ, nhưng ngay bây giờ, tình cảm gia đình đang len lỏi trong từng tế bào của cô.
- Tất nhiên rồi, con gái của mẹ ạ. – Bà Mai ôm Minh Hà vào lòng. Cuối cùng cũng đã giải quyết ổn thỏa, ít nhất là chuyện của Minh Hà.
- Cảm ơn mẹ. Vì tất cả.
Đà Lạt vẫn luôn là thế, mát mẻ và ngập sắc hoa. Dù mới chỉ là đi Đà Lạt một lần nhưng ấn tượng về nơi đây in sâu trong đầu Phương. Đà Lạt quả là thiên đường đối với nó, đủ các màu sắc từ những bông hoa pha trộn với màu xanh của lá cây, tất cả điều quyến rũ nó một cách rất tự nhiên. Quả không bõ hơn một tiếng ngồi máy bay để tới đây.
Mọi chuyện ở trường và ở nhà của nó đều có bà Mai lo hết. Nó và Quân đều đã thi học kì xong, khoảng thời gian còn lại cũng không khác gì nghỉ hè. Còn chuyện anh Hùng hay bố mẹ thì phu nhân Mai đã nói chuyện. Bác Mai đã hứa với cả hai là sẽ giải quyết ổn thỏa.
Quân không được lạc quan mà có tâm trạng ngắm cảnh như nó. Cậu ngồi yên trên xe, im lìm suy nghĩ. Chuyến đi này khiến Quân có linh cảm xấu. Khẽ liếc sang nó, Phương đang hớn hở chăm chú nhìn qua cửa sổ, Phương luôn có nhưng suy nghĩ đơn giản, nhiều lúc lại giống trẻ con. Quân bật cười. Vậy cũng được. Mọi ưu tư lo lắng gì dồn hết cho Quân, Phương luôn như thế này đi.
- Hoa hồng kìa – Phương bất ngờ quay lại, giật giật tay Quân. Nó vẫn luôn là “fan cuồng” của hoa hồng mà.
Quân cũng nhìn ra phía bên ngoài. Một cánh đồng hoa hồng đỏ, không chói lóa như hoa phượng mà kiêu kì như một quý cô sang trọng. Lần đầu đến Đà Lạt nó cũng thế, trầm trồ ô a mãi khi nhìn thấy hoa hồng.
- Nhìn giống nhỉ? – Nó lấy mặt dây chuyền hình hoa hồng từ cổ áo ra, giơ lên khoe với Quân. Hình bông hoa vẫn sáng bóng như ngày đầu, mặt đá cẩm thạch màu xanh nổi bật giữa những cánh hoa hồng màu đỏ.
- Cậu vẫn còn giữ à? – Quân hơi ngạc nhiên, hỏi nó.
- Ý gì? Tất nhiên là phải giữ rồi. – Nó bĩu môi. – Hoa hồng sẽ giải cứu tớ.
- Chưa hiểu. – Quân thờ ơ tựa đầu vào tay, ngả người ra ghế.
- Đồ ngốc.
Nó lắc mặt hoa hồng trong tay, lẩm bẩm nói. “Cậu đã nói là nó sẽ bảo vệ tớ mà.”
- Thế thứ này có giải cứu được tớ không?
Nó quay sang nhìn Quân. Chính xác là nhìn vật hình chữ nhật màu đỏ đang lủng lẳng trên tay cậu ấy.
Là chiếc bùa cầu may nó đưa cho Quân từ dịp Tết của hai năm trước!
- Cậu cùng còn giữ? – Nó gần như thốt lên.
- Lúc nào mà chẳng ở trong người. – Quân nhún vai.
...
Trên chiếc xe oto màu trắng lúc này có một đứa con gái đang cực kì xúc động và cảm kích. Đôi mắt đứa con gái ấy long lanh, hai má đỏ hồng. Phần vì bất ngờ, phần vì cảm động. Chỉ là một món quà nhỏ thôi mà cái cậu ngốc nghếch kia luôn mang trong người.
Đâu ai biết rằng trong lòng cậu thiếu gia kia cũng đang rất vui mừng. Đã có ai nói Quân rất ngố khi nghĩ là trong thời gian chia tay, Phương hận Quân đến nỗi chắc phải đáp đi hết những gì Quân tặng chưa?
Căn biệt thự mà được coi là “nơi nghỉ dưỡng” của ông nội Quân dần hiện ra. Lần này thì nó chẳng xông xáo lên đòi đi ngắm cảnh hay thăm thú khám phá khu vườn rộng lớn hay đòi đi chơi nữa. Thời gian không còn nhiều, nó và Quân nhất định phải tìm ra được sự bí ẩn đằng sau bản hôn ước đáng ngờ kia.
Quân đưa cho nó chìa khóa phòng thư viện. Rất có thể những gì cần tìm sẽ nằm ở trong ba nơi: thư viện, phòng của ông và nhà kho phía sau biệt thự. Nó và Quân chia nhau ra, nó sẽ tìm trong thư viện, Quân sẽ đến phòng của ông. Cuối cùng là cả hai sẽ tìm ở nhà kho.
Đi mãi trên dãy hành lang dài bất tận, cuối cùng nó cũng tìm được phòng thư viện – căn phòng có cánh cửa màu đồng khắc hình rồng và phượng hoàng.
Khẽ tra chìa khoá vào ổ khoá, cánh cửa bật nhẹ ra. Từng kệ sách lớn dần dần hiện ra. Ở chính giữa là một bàn làm việc lớn. Mặt bàn trống trơn. Tuy là đã lâu không có người ở trong biệt thự nhưng bên trong rất sạch sẽ gọn gàng.
Nó không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ sưu tầm sách truyện khổng lồ ở trong căn phòng. Không biết ông có đọc hết tất cả chỗ này không nữa. Nhiều vô kể.
Nhận thấy bản thân đang làm lãng phí thời gian, nó vội đi vào trong tìm kiếm. Mỗi kệ là một thể loại sách. Nó lật từng quyển sách để xem.
Một tấm ảnh rơi xuống khi nó đang kiểm tra. Nó mừng rỡ nhặt lên. Bức ảnh hơi cũ. Ảnh chụp trong một căn phòng, cách bố trí trong phòng khiến nó nhớ đến ngôi nhà hai tầng nằm ở ngoại thành. Có lẽ bức ảnh này được chụp từ lâu rồi.
Trong ảnh là bốn người đàn ông mặc vest chỉnh tề. Cả bốn người đều nghiêm nghị. Nó nhận ra đó là ông nội, bố và chú của Quân. Khuôn mặt ông nội Quân ít nếp nhăn hơn, đôi mắt sáng và cương nghị hơn.
Một cảm giác ứ nghẹn đẩy lên đến cổ họng nó. Sống mũi lại cay xè. Khẽ thở mạnh để trấn tĩnh, nó tiếp tục nhìn vào bức ảnh.
Người đàn ông lạ mặt kia nó không biết. Liệu đây có phải là bác của Quân?
Có thể lắm chứ. Nó cất tấm ảnh vào trong cái cặp nhỏ đeo bên mình. Lát nữa hỏi Quân sẽ rõ.
Ngoài tấm ảnh đó ra thì nó chẳng tìm được gì trong thư viện nữa. Trong này đơn giản là sách và có lẽ mục đích của người vào trong này cũng chỉ là để đọc sách thư giãn.
***
Quân đi vào trong phòng của ông nội. Đâu đấy vẫn có những vết tích để lại của ông. Như một thói quen thường ngày, ông sắp xếp bàn nước bên cạnh cửa sổ, trên bàn nước là chiếc cốc sứ màu trắng mà ông yêu thích, hộp trà ô long, tủ đồ bên cạnh giường, còn giường thì gần cửa ra vào. Căn phòng bài trí khá đơn giản. Chính vì thế nên phòng đã rộng nay càng rộng hơn.
Quân mở tủ đồ ở cạnh giường ra. Ngăn thứ nhất còn sót lại vài cái kẹo gừng nhỏ. Hồi còn sống, ông thỉnh thoảng bị hạ đường huyết. Chính vì thế ông mới hay mang kẹo gừng bên cạnh.
Tự nhiên Quân thấy nhớ ông. Nhớ những ngày ông còn sống, những khoảng thời gian tuy ngắn ngủi nhưng tràn ngập hạnh phúc của hai ông cháu. Ông cậu tuy bận rộn là thế nhưng đối với gia đình, ông vẫn không bao giờ lãng quên. Ông ra đi một cách đột ngột, để lại nhiều chuyện dang dở mà mãi mãi Quân không bao giờ được hỏi ông.
Tiếp tục mở các ngăn tủ còn lại, Quân tìm được một tập phong bì lớn màu trắng, bên ngoài đề là: “Kết quả chẩn đoán bệnh tim của bệnh nhân Đào Duy Bội”.
Quân ngồi xuống giường, mở ra xem. Bệnh nhồi máu cơ tim. Ông bị bệnh này từ năm năm trước. Và Quân thì chẳng biết gì.
Tệ thật. Trong năm năm ấy, Quân đã làm gì để cho ông yên lòng?
Chẳng làm gì cả!
Quân vò mạnh tóc mình. Cảm giác căm hận bản thân lại sôi lên. Rõ ràng Quân là đứa cháu bất hiếu mà.
Hơn một giờ đồng hồ sau đó, Quân đã tiếp tục tìm kiếm. Nhưng thật sự chẳng còn gì. Trong tủ quần áo thì trống trơn. Lật tấm đệm trên giường ra thì cũng chỉ thấy vài tờ báo - một thói quen để báo dưới đệm của ông Duy Bội.
Quân mệt mỏi đổ người xuống giường. Đâu đây vẫn còn cảm giác thân quen của ông nội. Cậu vùi mặt mình vài chiếc gối trắng.
“Cháu nhớ ông”.
Phương khẽ đẩy cửa đi vào phòng ông. Hơn một tiếng đồng hồ tìm kiếm cẩn thận nhưng cuối cùng vật thu được cũng chỉ là một tấm ảnh cũ bị để quên trong quyển sách.
Nó nhìn thấy Quân trên giường. Quân nhắm nghiền mắt, nằm nghiêng đầu trên gối trắng. Gương mặt cậu ấy như đang tìm kiếm những kỉ niệm xưa.
Nó biết chứ. Quân đang nhớ ông. Trong cậu ấy vẫn luôn tồn tại sự ân hận ngày xưa.
Nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Quân, nó nói:
- Đã lâu lắm rồi mới được trở lại. Mọi thứ vẫn vậy nhỉ?
Quân vội ngồi dậy. Nãy giờ cậu đang chìm trong hồi ức mà quên mất thực tại – không còn nhiều thời gian nữa.
- Ừm. – Quân dụi mắt. - Cậu có tìm thấy gì không?
Nó lục trong cặp, lấy bức ảnh đưa cho Quân. Khẽ mỉm cười, nó nói:
- Một bức ảnh cũ. Đây là bác cậu phải không?
Nhìn theo ngón tay nó chỉ, Quân hơi nhíu mày. Bức ảnh này đã chụp từ lâu rồi. Có lẽ khi đó Quân còn chưa ra đời. Người đàn ông trong ảnh đúng là bác cậu. Tuy hơi cũ nhưng vết sẹo trên mặt người đàn ông ấy khiến cậu không thể nhầm được.
- Ừ. – Quân gật đầu một cách nặng nề. Người bác luôn đem lại những rủi ro tai nạn, làm sao cậu quên được. Trong Quân luôn tồn tại sự căn hận đối với người bác vô tình bất hiếu, người mà đến tang của bố cũng không trở về.
Nhưng tình ruột thịt lại không để Quân vô tình với bác. Mọi thứ đối lập mâu thuẫn với nhau khiến cho Quân nhiều khi không thể định hướng được cậu sẽ làm gì khi gặp bác.
Thấy gương mặt của Quân như vậy, nó cũng không hỏi nhiều nữa.
- Tệ thật. Trong này chẳng có gì. Tớ chỉ tìm thấy sự ngu ngốc của bản thân ngày xưa thôi. – Quân cười gượng gạo.
Nó nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Quân. Chỉ có cách này mới giúp Quân giải tỏa được sự day dứt của bản thân, và cũng là cách để nó làm dịu đi nỗi nhớ về người ông đáng kính đang ở trong lòng. Nó vỗ nhè nhẹ vào vai Quân, khẽ thủ thỉ:
- Đừng tự trách bản thân nữa. Ông ở trên đấy sẽ không vui đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.