Xin Lỗi Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng
Chương 45: Cảm giác lạ
Lăng Lam Ca
23/09/2015
Vụ án lần này, nói dễ không dễ, nói khó không khó.
Nói không dễ, bởi vì nơi đây đang là địa bàn của tên quan tri huyện Dương Triệu kia, đâu đâu cũng có tay chân của hắn, thậm chí mấy ngày qua đã có quan binh đi dò hỏi tung tích của Thúy Vân cùng Từ Hải; mọi bằng chứng đều đang nằm trong tay của hắn, hắn muốn phi tang khi nào cũng được.
Nói không khó, bởi vì… Chỉ trong một buổi chiều tìm kiếm, Thúy Vân cùng Từ Hải quả thật đã tìm ra hai loại độc dược mà Lý Ngưu bị đầu độc.
Thúy Vân nghệt mặt: “Từ đại ca, bây giờ có bằng chứng rồi đấy, có điều,… ai mà nghe chúng ta làm chứng? Đây là bằng chứng mà chúng ta tự tìm ra, có đưa lên quan phủ bọn họ cũng không tin. Mà huynh xem, bọn chúng chủ quan đến nỗi ngay cả dùng độc xong còn lười vứt lọ, nghĩa là chúng đã tự tin lộng hành đến mức độ nào…”
Từ Hải biết Thúy Vân nói có lí, khuôn mặt nghiêm nghị có chút ảo não suy nghĩ. Cùng lắm thì cướp ngục, có điều nếu hành động kiểu bứt dây động rừng như thế, chắc chắn triều đình sẽ chú ý tới, khi ấy khó lòng mà hoàn thành nhiệm vụ, sẽ cô phụ tâm ý của Thuyền Chủ.
Sau khi dò xét, hai người không vội quay trở về khách điếm mà tiếp tục trở lại trên cây suy ngẫm. Thúy Vân nâng mắt nhìn ánh sáng man mác xinh đẹp của mặt trăng trên cao, chân đung đưa vài cái, vẻ mặt có chút cao hứng. Trái ngược lại với nàng, Từ Hải bên cạnh lại trầm mặc, hai tay bắt chéo trước ngực, thâm trầm không lên tiếng nói. Cả hai cứ như thế mà hòa lẫn vào bóng đêm, mãi cho đến khi Thúy Vân sực tỉnh ra chuyện gì đó, run giọng:
“Từ đại ca, mẩu thảo dược mà Trần Đông đưa cho huynh,… có phải hắn đã sớm đoán ra tình huống này nên có ý muốn gợi nhắc chúng ta… phải đến các y quán để âm thầm điều tra, sau đó đem bằng chứng lên quan có chức vị cao hơn tri huyện?”
Từ Hải nghe Thúy Vân nói xong cũng ngẩn người hồi lâu, trong mắt ánh lên vẻ vui mừng: “Đúng rồi! Tại sao lại không nghĩ ra chứ! Trần Đông quả nhiên vẫn là thông minh nhất!”
… Thông minh cái khỉ gì a? Thúy Vân âm thầm rơi lệ. Sao ngay từ đầu không nói uỵch tẹt ra đi, còn giả vờ thần bí khiến người ta nghĩ mãi cũng không ra! Dù sao cũng không thể phủ nhận, Trần Đông này đầu óc rất nhanh nhẹn nhạy bén! Là người tài a!
Người có tài đa phần đều là quái nhân…
Sau khi vụ rắc rối lần này được khép lại, Thúy Vân bị Trần Đông mắng cho một trận vì tội không biết suy nghĩ, hắn còn dám hung hăng vênh váo bảo cái chuyện đơn giản như thế cũng cần hắn gợi ý à? Mảnh thảo dược đó hắn đưa cho Thúy Vân với ý đồ khác cơ mà?
Có điều, đó là chuyện của sau này, bây giờ không tiện nói!
Theo lời gợi ý của Thúy Vân, cả hai người nhanh chóng đi dò hỏi gần hết ở các y quán trong phạm vi nơi đây.
Bên trong một y quán có vẻ lớn, Thúy Vân đứng trước quầy, cười lấy lòng:
“Đại phu, ông nhìn thử xem, đây có phải là thuốc từ trong tiệm của ông bán ra không?”
Ông lão lớn tuổi, vóc người hơi thấp, tóc màu muối tiêu cầm lấy lọ thủy tinh mà Thúy Vân đặt trên bàn, mở ra ngửi nhẹ một lát, cuối cùng lắc đầu: “Công tự, mùi vị bên trong quả thật rất lạ, đây là lần đầu tiên lão nhìn thấy!”
Thúy Vân âm thầm nhận lọ thuốc lại, nói tiếng cảm tạ, chán nản nhìn sang khuôn mặt nghiêm nghị của Từ Hải. Hắn không nói gì, xoay người đi ra ngoài trước, Thúy Vân bước theo sau. Nàng mếu máo:
“Này… đi cũng hơn bảy y quá rồi, nơi nào cũng không biết…”
Từ Hải liếc nhìn sang gương mặt đỏ hồng nhễ nhại mồ hôi của Thúy Vân, tóc con sau ót cũng đã bết lại dính chặt trên cổ, nhìn chung quanh một tí mới phát hiện hóa ra trời đã quá trưa.
“Chúng ta nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục!”
Thúy Vân nghe Từ Hải nói như thế, hai mắt sáng rực lên, chỉ thiếu điều tung hô “Từ Hải vạn tuế” nữa mà thôi!~
Cả hai đi vào một sạp mì nhỏ nằm ven đường cạnh bờ sông. Sau khi gọi món xong, Thúy Vân tặc tặc lưỡi, chà, chủ quán rất biết cách làm ăn, có thể khai thác triệt để cảnh đẹp bên hồ thế này, chưa kể mùi thơm của hoành thánh từ bên trong bay ra có vẻ rất ngon!
Trong lúc Thúy Vân hăm hở với đồ ăn thức uống thì Từ Hải lại có vẻ trầm mặt, tay cứ khư khư ôm chặt kiếm, đầu hơi cúi xuống tựa như đang suy tư mà lưng vẫn thẳng tắp. Đã cố sức dò tìm nhưng người dân nơi đây có vẻ không hợp tác, chưa kể hiện tại bọn hắn không thể để lộ thân phận này.
Từ Hải lấy bình gốm tráng men trong lồng ngực ra, đăm chiêu quan sát một hồi lâu nữa. Thúy Vân thấy thế cũng chỉ im lặng, cố gắng đè nén sự háo hức trong lòng lại, tay cầm đũa nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài. Trời đã quá trưa, đường cái có vẻ thưa thớt, trong các tửu lâu khách điếm lại dày đặc người người đông đúc, ra vào nườm nượp; giữa lòng hồ có vài chiếc thuyền chậm chạp được thả trôi lững lờ, xem chừng là thuyền của những gia đình quý tộc quyền quý.
Nàng chống cằm nheo mắt nhìn mấy cô nương ăn vận xanh xanh đỏ đỏ trên chiếc thuyền tráng lệ kia, lại nhìn thấy vẻ mặt cười nói lấy lòng có phần nịnh bợ a dua của bọn họ, môi hơi trề ra. Một bầy ong bướm bu quanh làm phiền, vậy mà tên công tử kia có thể chịu được. Đi ngắm cảnh mà bị quấn lấy như thế thì ở nhà cho yên thân, hừ.
Từ Hải vừa ngẩng đầu lên thì thấy bộ dáng của người đối diện. Tên tiểu thử thư sinh trước mặt có chút lười biếng nằm dài trên bàn, một tay chống cằm khiến gò má phúng phính bị dồn ép thành một cục, hai chiếc đũa vắt vẻo trên tay, môi nhỏ xinh lại hơi trề ra, đôi mắt híp lại dường như không hài lòng chuyện gì đó… Lại nhìn tới làn da trắng hồng do khi nãy phải đi nhiều dưới trời nắng, đôi mắt đen láy… Rõ ràng từ ngày đi cùng bọn Trần Đông Từ Hải, Thúy Vân càng lúc càng có phong cách của lũ giang hồ!
Hắn ngẩn người ra một hồi vội chuyển tầm mắt sang chỗ khác, cả người có chút chột dạ không yên…
Tên này càng lớn càng giống nữ nhân ra mặt, không hiểu mẫu thân của hắn thích con gái đến nỗi nào mà lại nuôi dạy hắn thành thế kia!
Thức ăn được mang ra, Thúy Vân vui mừng ngồi thẳng lưng dậy, hăm hở:
“Đại nhân, mời ngài dùng bữa!”, nói xong, không đợi Từ Hải trả lời liền chộp lấy tô hoành thánh lôi về hướng của mình!
Từ Hải chậm rãi buông kiếm xuống, cũng tập trung ăn. Đến khi Từ Hải ăn xong thì Thúy Vân vẫn còn bận rộn chiến đấu. Nàng thấy Từ Hải nhìn mình thì cười trừ: “Gia mẫu dạy không nghiêm, tốc độ cùng cách thức ăn uống của ta có chút quái gở!”
“Cẩn thận kẻo nghẹn…”
Trong lúc Thúy Vân cặm cụi cắm đầu nhai nuốt, Từ Hải lại bắt đầu suy nghĩ. Bất ngờ Thúy Vân lên tiếng nói: “Từ đại nhân, hay là chúng ta đi tìm xem loại gốm sứ kia được làm ra ở đâu, sau đó tìm hiểu những người mua?”
Mắt Từ Hải sáng lên nhưng vẫn hỏi: “Tại sao lại nghĩ như vậy?”
Thúy Vân tranh thủ nuốt xuống mớ thức ăn đang vướng ở cổ họng, dùng tay vuốt vuốt, Từ Hải tốt bụng chuyền một cốc trà sang cho nàng. Thúy Vân chộp lấy cốc trà, uống một hơi cạn sạch mới nói: “Theo ta thấy đây là loại gốm sứ tráng men xanh đắt tiền, các y quán thường chỉ dùng những lọ gốm bình thường, rất ít khi sử dụng loại gốm này. Để tạo ra loại gốm này cũng không dễ dàng gì cho nên nơi chế tạo ra chắc chắn rất ít, phạm vi tìm kiếm có thể thu hẹp hơn!”
Thấy Từ Hải có vẻ không phản đối, lại rất chăm chú lắng nghe nên nàng nói tiếp: “Như vậy, chỉ cần tìm cách tiếp cận xem những nơi nào thường mua loại gốm này là sẽ tìm được ngay!”
Từ Hải dùng ánh mắt có chút tán thưởng nhìn Thúy Vân, tuy Bạch Vân Du này trông yếu đuối nhưng kiến thức về y thuật cùng đầu óc có vẻ khá hiểu biết rộng rãi lại suy nghĩ nhanh nhẹn, vài phần thành kiến trước kia cũng phai nhạt dần gần hết. Chờ Thúy Vân ăn xong, Từ Hải gọi người thanh toán, sau đó cả hai bắt đầu đi tìm hiểu những nơi chế tạo ra bình gốm tráng men xanh kia.
Quả nhiên lần này tìm được một cách nhanh chóng.
Vị phụ nhân trung niên nheo mắt nghi hoặc nhìn hai nam nhân trước mặt, một người cao một người thấp, một người nghiêm mặt một người cười niềm nở, một người đen một người xanh lam, dò hỏi: “Các ngươi là ai? Đến đây làm gì?”
Thúy Vân coi như không nhìn thấy bộ dáng nghi ngờ của người đối diện, trên môi giữ nguyên nụ cười thân thiện: “Phu nhân, chúng ta không có ý xấu, chỉ là muốn tìm hiểu một chút… Bà xem, đây có phải là đồ do Tinh Vân sản xuất không?”
Nàng vừa nói, vừa lấy lọ nhỏ màu xanh nhạt ra đưa cho người kia. Phụ nhân trung niên đón lấy quan sát mấy vòng, nghĩ ngợi một hồi mới gật đầu: “Phải, có gì sao?”
Thúy Vân vui mừng quay lại nhìn Từ Hải, Từ Hải cũng chỉ cười nhẹ không nói gì. May mắn thay hôm nay khi Thúy Vân đưa bình gốm kia đi hỏi lại có người nhận ra đây chính là sản phẩm của lò Tinh Vân tạo nên. Cả hai nghe xong liền tìm tới nơi này mà không mất bao nhiêu công sức.
“Chúng tôi muốn hỏi…”, Từ Hải vừa mở miệng định nói, chúng ta đến đây để hỏi xem những ai đã từng mua loại bình này thì bỗng nhiên Thúy Vân bên cạnh nắm cánh tay giật ngược hắn lại, giọng nói vẫn niềm nở: “Ha ha, không giấu gì, chúng tôi vốn là thương nhân từ phía Bắc xuống, muốn đến đây để xem xét vài thứ…”
Nghe tới hai chữ thương nhân, đôi mắt bà ta lóe sáng, thái độ hồ hởi vội dùng sức mở toang cửa ra: “Ai da, hai vị đại gia sao không nói sớm! Các vị muốn mua loại bình này sao?”
Từ Hải ngạc nhiên có chút không hiểu nhìn sang Thúy Vân, nhíu mi có vẻ không hài lòng nhưng khi thấy thái độ của vị phụ nhân, trong đầu không khỏi có chút suy nghĩ.
Vẫn là tiểu tử này biết suy nghĩ!
Sau khi biết Thúy Vân cùng Từ Hải là thương nhân, thái độ của người đàn bà kia thay đổi ngay, trên môi cứ nở nụ cười toe toét, đâu còn vẻ chán ghét nghi ngờ khi nãy!
Nhân lúc bà ta đang bận rộn soạn sửa một lốc hàng đẹp ra cho khách nhân xem thì Thúy Vân nghé vào tai của Từ Hải nói nhỏ: “Đại nhân, trong lúc mụ ta bị ta phân tán đầu óc, ngài nhanh chóng giả vờ đến bên quyển sổ kia xem… Đây là thứ hàng đắt tiền, chỉ cần chú ý đến những người nào mua số lượng ít nhưng tiền nhiều là được!”
Thúy Vân nghĩ thế nào nên nói thế ấy, dù sao đây cũng chỉ là suy nghĩ của nàng thôi. Từ Hải chưa kịp phản ứng, vừa định nói gì đó thì Thúy Vân xoay người đi đến chỗ phụ nhân kia. Bà ta niềm nở cười nói, ra dáng vẻ rất xông xáo giới thiệu, dùng hết công suất mà quảng bá, nước miếng tuôn ra xối xả khiến gương mặt Thúy Vân có chút co rút nhưng vẫn giả vờ nghiêm túc đánh giá, chốc chốc mi lại nhíu chặt tỏ vẻ không hài lòng, lâu lại lại giả vờ gật gật ra chiều thích thú…
Từ Hải giả vờ đi sang những kệ bên cạnh, tìm một góc khuất tầm nhìn rút quyển sổ trong lòng ngực ra, nhìn qua một lượt.
Quả nhiên, tên Bạch tiểu tử kia đoán không sai, bên cạnh những cái tên có vẻ bình thường, hàng hóa đặt mua số lượng vừa phải thì tồn tại ba cái tên. Ở đây không ghi cụ thể là loại hàng gì nhưng dựa vào số lượng không nhiều cho lắm kia lại trả một số tiền khá lớn, chắc chắn là thứ quý giá.
Từ Hải quan sát xong thì đặt quyển sổ lại chỗ cũ, âm thầm đi đến chỗ Thúy Vân.
Nói không dễ, bởi vì nơi đây đang là địa bàn của tên quan tri huyện Dương Triệu kia, đâu đâu cũng có tay chân của hắn, thậm chí mấy ngày qua đã có quan binh đi dò hỏi tung tích của Thúy Vân cùng Từ Hải; mọi bằng chứng đều đang nằm trong tay của hắn, hắn muốn phi tang khi nào cũng được.
Nói không khó, bởi vì… Chỉ trong một buổi chiều tìm kiếm, Thúy Vân cùng Từ Hải quả thật đã tìm ra hai loại độc dược mà Lý Ngưu bị đầu độc.
Thúy Vân nghệt mặt: “Từ đại ca, bây giờ có bằng chứng rồi đấy, có điều,… ai mà nghe chúng ta làm chứng? Đây là bằng chứng mà chúng ta tự tìm ra, có đưa lên quan phủ bọn họ cũng không tin. Mà huynh xem, bọn chúng chủ quan đến nỗi ngay cả dùng độc xong còn lười vứt lọ, nghĩa là chúng đã tự tin lộng hành đến mức độ nào…”
Từ Hải biết Thúy Vân nói có lí, khuôn mặt nghiêm nghị có chút ảo não suy nghĩ. Cùng lắm thì cướp ngục, có điều nếu hành động kiểu bứt dây động rừng như thế, chắc chắn triều đình sẽ chú ý tới, khi ấy khó lòng mà hoàn thành nhiệm vụ, sẽ cô phụ tâm ý của Thuyền Chủ.
Sau khi dò xét, hai người không vội quay trở về khách điếm mà tiếp tục trở lại trên cây suy ngẫm. Thúy Vân nâng mắt nhìn ánh sáng man mác xinh đẹp của mặt trăng trên cao, chân đung đưa vài cái, vẻ mặt có chút cao hứng. Trái ngược lại với nàng, Từ Hải bên cạnh lại trầm mặc, hai tay bắt chéo trước ngực, thâm trầm không lên tiếng nói. Cả hai cứ như thế mà hòa lẫn vào bóng đêm, mãi cho đến khi Thúy Vân sực tỉnh ra chuyện gì đó, run giọng:
“Từ đại ca, mẩu thảo dược mà Trần Đông đưa cho huynh,… có phải hắn đã sớm đoán ra tình huống này nên có ý muốn gợi nhắc chúng ta… phải đến các y quán để âm thầm điều tra, sau đó đem bằng chứng lên quan có chức vị cao hơn tri huyện?”
Từ Hải nghe Thúy Vân nói xong cũng ngẩn người hồi lâu, trong mắt ánh lên vẻ vui mừng: “Đúng rồi! Tại sao lại không nghĩ ra chứ! Trần Đông quả nhiên vẫn là thông minh nhất!”
… Thông minh cái khỉ gì a? Thúy Vân âm thầm rơi lệ. Sao ngay từ đầu không nói uỵch tẹt ra đi, còn giả vờ thần bí khiến người ta nghĩ mãi cũng không ra! Dù sao cũng không thể phủ nhận, Trần Đông này đầu óc rất nhanh nhẹn nhạy bén! Là người tài a!
Người có tài đa phần đều là quái nhân…
Sau khi vụ rắc rối lần này được khép lại, Thúy Vân bị Trần Đông mắng cho một trận vì tội không biết suy nghĩ, hắn còn dám hung hăng vênh váo bảo cái chuyện đơn giản như thế cũng cần hắn gợi ý à? Mảnh thảo dược đó hắn đưa cho Thúy Vân với ý đồ khác cơ mà?
Có điều, đó là chuyện của sau này, bây giờ không tiện nói!
Theo lời gợi ý của Thúy Vân, cả hai người nhanh chóng đi dò hỏi gần hết ở các y quán trong phạm vi nơi đây.
Bên trong một y quán có vẻ lớn, Thúy Vân đứng trước quầy, cười lấy lòng:
“Đại phu, ông nhìn thử xem, đây có phải là thuốc từ trong tiệm của ông bán ra không?”
Ông lão lớn tuổi, vóc người hơi thấp, tóc màu muối tiêu cầm lấy lọ thủy tinh mà Thúy Vân đặt trên bàn, mở ra ngửi nhẹ một lát, cuối cùng lắc đầu: “Công tự, mùi vị bên trong quả thật rất lạ, đây là lần đầu tiên lão nhìn thấy!”
Thúy Vân âm thầm nhận lọ thuốc lại, nói tiếng cảm tạ, chán nản nhìn sang khuôn mặt nghiêm nghị của Từ Hải. Hắn không nói gì, xoay người đi ra ngoài trước, Thúy Vân bước theo sau. Nàng mếu máo:
“Này… đi cũng hơn bảy y quá rồi, nơi nào cũng không biết…”
Từ Hải liếc nhìn sang gương mặt đỏ hồng nhễ nhại mồ hôi của Thúy Vân, tóc con sau ót cũng đã bết lại dính chặt trên cổ, nhìn chung quanh một tí mới phát hiện hóa ra trời đã quá trưa.
“Chúng ta nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục!”
Thúy Vân nghe Từ Hải nói như thế, hai mắt sáng rực lên, chỉ thiếu điều tung hô “Từ Hải vạn tuế” nữa mà thôi!~
Cả hai đi vào một sạp mì nhỏ nằm ven đường cạnh bờ sông. Sau khi gọi món xong, Thúy Vân tặc tặc lưỡi, chà, chủ quán rất biết cách làm ăn, có thể khai thác triệt để cảnh đẹp bên hồ thế này, chưa kể mùi thơm của hoành thánh từ bên trong bay ra có vẻ rất ngon!
Trong lúc Thúy Vân hăm hở với đồ ăn thức uống thì Từ Hải lại có vẻ trầm mặt, tay cứ khư khư ôm chặt kiếm, đầu hơi cúi xuống tựa như đang suy tư mà lưng vẫn thẳng tắp. Đã cố sức dò tìm nhưng người dân nơi đây có vẻ không hợp tác, chưa kể hiện tại bọn hắn không thể để lộ thân phận này.
Từ Hải lấy bình gốm tráng men trong lồng ngực ra, đăm chiêu quan sát một hồi lâu nữa. Thúy Vân thấy thế cũng chỉ im lặng, cố gắng đè nén sự háo hức trong lòng lại, tay cầm đũa nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài. Trời đã quá trưa, đường cái có vẻ thưa thớt, trong các tửu lâu khách điếm lại dày đặc người người đông đúc, ra vào nườm nượp; giữa lòng hồ có vài chiếc thuyền chậm chạp được thả trôi lững lờ, xem chừng là thuyền của những gia đình quý tộc quyền quý.
Nàng chống cằm nheo mắt nhìn mấy cô nương ăn vận xanh xanh đỏ đỏ trên chiếc thuyền tráng lệ kia, lại nhìn thấy vẻ mặt cười nói lấy lòng có phần nịnh bợ a dua của bọn họ, môi hơi trề ra. Một bầy ong bướm bu quanh làm phiền, vậy mà tên công tử kia có thể chịu được. Đi ngắm cảnh mà bị quấn lấy như thế thì ở nhà cho yên thân, hừ.
Từ Hải vừa ngẩng đầu lên thì thấy bộ dáng của người đối diện. Tên tiểu thử thư sinh trước mặt có chút lười biếng nằm dài trên bàn, một tay chống cằm khiến gò má phúng phính bị dồn ép thành một cục, hai chiếc đũa vắt vẻo trên tay, môi nhỏ xinh lại hơi trề ra, đôi mắt híp lại dường như không hài lòng chuyện gì đó… Lại nhìn tới làn da trắng hồng do khi nãy phải đi nhiều dưới trời nắng, đôi mắt đen láy… Rõ ràng từ ngày đi cùng bọn Trần Đông Từ Hải, Thúy Vân càng lúc càng có phong cách của lũ giang hồ!
Hắn ngẩn người ra một hồi vội chuyển tầm mắt sang chỗ khác, cả người có chút chột dạ không yên…
Tên này càng lớn càng giống nữ nhân ra mặt, không hiểu mẫu thân của hắn thích con gái đến nỗi nào mà lại nuôi dạy hắn thành thế kia!
Thức ăn được mang ra, Thúy Vân vui mừng ngồi thẳng lưng dậy, hăm hở:
“Đại nhân, mời ngài dùng bữa!”, nói xong, không đợi Từ Hải trả lời liền chộp lấy tô hoành thánh lôi về hướng của mình!
Từ Hải chậm rãi buông kiếm xuống, cũng tập trung ăn. Đến khi Từ Hải ăn xong thì Thúy Vân vẫn còn bận rộn chiến đấu. Nàng thấy Từ Hải nhìn mình thì cười trừ: “Gia mẫu dạy không nghiêm, tốc độ cùng cách thức ăn uống của ta có chút quái gở!”
“Cẩn thận kẻo nghẹn…”
Trong lúc Thúy Vân cặm cụi cắm đầu nhai nuốt, Từ Hải lại bắt đầu suy nghĩ. Bất ngờ Thúy Vân lên tiếng nói: “Từ đại nhân, hay là chúng ta đi tìm xem loại gốm sứ kia được làm ra ở đâu, sau đó tìm hiểu những người mua?”
Mắt Từ Hải sáng lên nhưng vẫn hỏi: “Tại sao lại nghĩ như vậy?”
Thúy Vân tranh thủ nuốt xuống mớ thức ăn đang vướng ở cổ họng, dùng tay vuốt vuốt, Từ Hải tốt bụng chuyền một cốc trà sang cho nàng. Thúy Vân chộp lấy cốc trà, uống một hơi cạn sạch mới nói: “Theo ta thấy đây là loại gốm sứ tráng men xanh đắt tiền, các y quán thường chỉ dùng những lọ gốm bình thường, rất ít khi sử dụng loại gốm này. Để tạo ra loại gốm này cũng không dễ dàng gì cho nên nơi chế tạo ra chắc chắn rất ít, phạm vi tìm kiếm có thể thu hẹp hơn!”
Thấy Từ Hải có vẻ không phản đối, lại rất chăm chú lắng nghe nên nàng nói tiếp: “Như vậy, chỉ cần tìm cách tiếp cận xem những nơi nào thường mua loại gốm này là sẽ tìm được ngay!”
Từ Hải dùng ánh mắt có chút tán thưởng nhìn Thúy Vân, tuy Bạch Vân Du này trông yếu đuối nhưng kiến thức về y thuật cùng đầu óc có vẻ khá hiểu biết rộng rãi lại suy nghĩ nhanh nhẹn, vài phần thành kiến trước kia cũng phai nhạt dần gần hết. Chờ Thúy Vân ăn xong, Từ Hải gọi người thanh toán, sau đó cả hai bắt đầu đi tìm hiểu những nơi chế tạo ra bình gốm tráng men xanh kia.
Quả nhiên lần này tìm được một cách nhanh chóng.
Vị phụ nhân trung niên nheo mắt nghi hoặc nhìn hai nam nhân trước mặt, một người cao một người thấp, một người nghiêm mặt một người cười niềm nở, một người đen một người xanh lam, dò hỏi: “Các ngươi là ai? Đến đây làm gì?”
Thúy Vân coi như không nhìn thấy bộ dáng nghi ngờ của người đối diện, trên môi giữ nguyên nụ cười thân thiện: “Phu nhân, chúng ta không có ý xấu, chỉ là muốn tìm hiểu một chút… Bà xem, đây có phải là đồ do Tinh Vân sản xuất không?”
Nàng vừa nói, vừa lấy lọ nhỏ màu xanh nhạt ra đưa cho người kia. Phụ nhân trung niên đón lấy quan sát mấy vòng, nghĩ ngợi một hồi mới gật đầu: “Phải, có gì sao?”
Thúy Vân vui mừng quay lại nhìn Từ Hải, Từ Hải cũng chỉ cười nhẹ không nói gì. May mắn thay hôm nay khi Thúy Vân đưa bình gốm kia đi hỏi lại có người nhận ra đây chính là sản phẩm của lò Tinh Vân tạo nên. Cả hai nghe xong liền tìm tới nơi này mà không mất bao nhiêu công sức.
“Chúng tôi muốn hỏi…”, Từ Hải vừa mở miệng định nói, chúng ta đến đây để hỏi xem những ai đã từng mua loại bình này thì bỗng nhiên Thúy Vân bên cạnh nắm cánh tay giật ngược hắn lại, giọng nói vẫn niềm nở: “Ha ha, không giấu gì, chúng tôi vốn là thương nhân từ phía Bắc xuống, muốn đến đây để xem xét vài thứ…”
Nghe tới hai chữ thương nhân, đôi mắt bà ta lóe sáng, thái độ hồ hởi vội dùng sức mở toang cửa ra: “Ai da, hai vị đại gia sao không nói sớm! Các vị muốn mua loại bình này sao?”
Từ Hải ngạc nhiên có chút không hiểu nhìn sang Thúy Vân, nhíu mi có vẻ không hài lòng nhưng khi thấy thái độ của vị phụ nhân, trong đầu không khỏi có chút suy nghĩ.
Vẫn là tiểu tử này biết suy nghĩ!
Sau khi biết Thúy Vân cùng Từ Hải là thương nhân, thái độ của người đàn bà kia thay đổi ngay, trên môi cứ nở nụ cười toe toét, đâu còn vẻ chán ghét nghi ngờ khi nãy!
Nhân lúc bà ta đang bận rộn soạn sửa một lốc hàng đẹp ra cho khách nhân xem thì Thúy Vân nghé vào tai của Từ Hải nói nhỏ: “Đại nhân, trong lúc mụ ta bị ta phân tán đầu óc, ngài nhanh chóng giả vờ đến bên quyển sổ kia xem… Đây là thứ hàng đắt tiền, chỉ cần chú ý đến những người nào mua số lượng ít nhưng tiền nhiều là được!”
Thúy Vân nghĩ thế nào nên nói thế ấy, dù sao đây cũng chỉ là suy nghĩ của nàng thôi. Từ Hải chưa kịp phản ứng, vừa định nói gì đó thì Thúy Vân xoay người đi đến chỗ phụ nhân kia. Bà ta niềm nở cười nói, ra dáng vẻ rất xông xáo giới thiệu, dùng hết công suất mà quảng bá, nước miếng tuôn ra xối xả khiến gương mặt Thúy Vân có chút co rút nhưng vẫn giả vờ nghiêm túc đánh giá, chốc chốc mi lại nhíu chặt tỏ vẻ không hài lòng, lâu lại lại giả vờ gật gật ra chiều thích thú…
Từ Hải giả vờ đi sang những kệ bên cạnh, tìm một góc khuất tầm nhìn rút quyển sổ trong lòng ngực ra, nhìn qua một lượt.
Quả nhiên, tên Bạch tiểu tử kia đoán không sai, bên cạnh những cái tên có vẻ bình thường, hàng hóa đặt mua số lượng vừa phải thì tồn tại ba cái tên. Ở đây không ghi cụ thể là loại hàng gì nhưng dựa vào số lượng không nhiều cho lắm kia lại trả một số tiền khá lớn, chắc chắn là thứ quý giá.
Từ Hải quan sát xong thì đặt quyển sổ lại chỗ cũ, âm thầm đi đến chỗ Thúy Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.