Xin Lỗi Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng
Chương 24: Đại nạn (3)
Lăng Lam Ca
12/08/2015
“Mau bắt Vương Lưỡng Tùng cùng con trai của lão ta lại”
“Nhanh lên, đi lục soát xung quanh tìm thêm bằng chứng”
“Các người đi phía này, còn lại đi theo ta…”
Cứ như vậy, vào một buổi sáng đẹp trời, thực chất cũng không đẹp cho lắm, một toán quân lính đổ ập vào, áp giải cha cùng Vương Quan vào lao, lũ người còn lại thì ra sức cướp bóc trắng trợn, chúng thản nhiên đi vào trong nhà, đổ tung hộp trang sức của mẫu thân cùng đại tỉ ra, có bao nhiêu đều hốt bỏ vào túi riêng, ngay cả mấy cây vải còn nguyên trong góc cũng không thoát được.
Thúy Vân cùng Thúy Kiều, mỗi người giữ một bên tay của Vương phu nhân, cố gắng giữ bà đứng thẳng, người hầu gia nhân còn sót lại đều tập trung ở đại sảnh, trơ mắt nhìn phụ thân cùng Vương Quan đã bị trói chặt treo lên xà nhà.
Lão quan vênh váo ngồi ở ghế trên cùng, miệng hớp một ngụm trà, sau đó còn dám gật đầu tán thưởng. Hắn ta chậm rãi đặt chân xuống, đểu cáng nhìn vào Thúy Kiều, cười nụ cười dâm tà: “Chà, quả đúng như là… không ngờ! Ha ha!”
Thúy Kiều thấy thế thì cụp mắt xuống, cả người lui về phía sau. Vương phu nhân run rẩy nhìn Vương Quan đã ngất xỉu trên đất, nước mắt cứ thay nhau rơi xuống: “Đại gia, tại sao các vị lại đến đây bắt lão gia cùng con trai của ta thế này?”
“Còn giả vờ không biết lí do? Các ngươi có nhớ gã lái buôn họ Triệu?”
“Họ Triệu?”
Thúy Kiều cùng Vương phu nhân mờ mịt khó hiểu nhìn nhau, lại nhìn tới Vương lão gia, không hiểu đầu đuôi gì cả. Vốn chuyện buôn bán này trước giờ đều do một mình lão gia lo liệu, phu nhân cùng Thúy Kiều rất ít khi tham gia vào nên khi nghe đến cái họ Triệu này, chỉ có một mình Thúy Vân biến sắc nhìn cha mình, vẻ mặt thảng thốt lúc trắng lúc xanh.
Bởi lẽ nếu Thúy Vân nàng nhớ không lầm, kẻ họ Triệu kia chính là tên lái buôn hôm nọ cha nàng đã mời hắn cùng uống rượu sau khi mua bán vài thứ vật liệu quý giá. Thoạt nhìn hắn có vẻ rất lương thiện, không hiểu đã làm nên chuyện tày trời gì, lại liên lụy tới gia đình nàng?
Tên mặc trang phục quan nha đang đứng cầm lọ hoa cổ lên, xoay xoay mấy vòng, đầu gật gù liên tục, miệng cũng không quên nói tiếp: “Hắn ta là một tên cướp, hiện đã bị quan sai bắt lại. Trong lúc khai ra đồng bọn của mình, hắn có nhắc đến Vương viên ngoại đại nhân đây! Ta cũng chỉ làm theo ý chỉ của cấp trên mà thôi!”
“Oan quá, đại nhân ơi, oan uổng quá…”
Vương lão gia vừa mở miệng kêu oan đã bị một tên tay sai của hắn vung gập lên đập vào ót, lăn ra bất tỉnh.
Thúy Vân lo lắng nhìn quanh một vòng, không dám manh động, trong đầu thầm đánh giá. Những kẻ mà hắn ta mang theo đến đây không giống với quan sai triều đình, bọn chúng kẻ nào cũng hung dữ, người cầm đao, kẻ cầm gậy, toàn thứ đầu trâu mặt ngựa, trong mắt bọn chúng sáng lóe lên khi thấy gia sản của gia đình nàng, xôn xao lên như ruồi xanh nhìn thấy mật ngọt, ra sức vơ vét cho vào lồng ngực hay túi đeo bên hông. Không ai có thể cản lại được, bỏi vì toàn bộ người trong nhà đề bị chúng lôi đến đây, ai dám chống cự thì bị đánh trả không thương tiếc.
Cái gì gọi là theo lời của cấp trên mà là việc? Đây chính là lấy cớ bắt đồng phạm của bọn cướp để vào đây vơ vét tài sản, trông bọn họ mới giống cướp thì đúng hơn…
Thấy tay mình nặng trịch xuống, Thúy Vân vội nhìn sang thì thấy mẫu thân nàng đã ngất lịm đi, vội bắt mạch của bà thì thở phào là một hơi, may mắn không có chuyện gì, do bị chấn động mạnh nên ngất xỉu thôi.
Thúy Vân cố gắng dìu mẫu thân mình đến ghế nhỏ, đặt bà ngồi lên đó, bản thân mình quay sang nhìn đại tỉ Thúy Kiều, Thúy Kiều không thể bình tĩnh được nữa, tròng mắt đỏ hoe, khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Thúy Vân thì mím môi, bỗng nhiên quỳ thụp xuống, đầu gối nện thật mạnh xuống sàn đá: “Vị đại nhân này, phụ thân của tiểu nữ bị oan…”
Thúy Vân cũng không thể để đại tỉ quỳ một mình, bản thân nàng cũng quỳ xuống, giảm sự tồn tại của bản thân xuống mức độ thấp nhất. Trong mắt mọi người, Thúy Vân chỉ giống như một tiểu cô nương nhỏ bé đang hoảng sợ tột độ, thấy đại tỉ làm gì thì bắt chước làm theo nên đều dồn sự chú ý vào vị mĩ nữ xinh đẹp trước mặt. Tên viên quan nín thở một hơi, vội bước đến đỡ Thúy Kiều đứng dậy: “
“Kìa, sao lại quỳ xuống! Ta cũng muốn giúp tiểu thư lắm, nhưng là… Haiz…”
Hắn ta kéo Thúy Kiều dậy, tay còn tranh thủ nắn nắn cổ tay mềm mại trắng nõn của Thúy Kiều khiến Thúy Kiều sợ hãi vội rụt tay lại thì bị hắn nắm chặt: “Sao vậy! Không lẽ đại cô nương chê bai ta thô lỗ sao!”
“Tiểu nữ không dám!”
“Ha ha! Thấy đại tiểu thư đau khổ như thế, ta thật sự không đành lòng… Có điều, quyền quyết định không phải nằm trong tay ta mà là nằm trong tay tiểu thư…”
Thúy Kiều ngạc nhiên thảng thốt: “Ta?”
Tên viên quan chó má kia kéo Thúy Kiều đến bên ghế, hắn ngồi xuống, để Thúy Kiều đứng bên cạnh, vẻ mặt thỏa mãn nắm tay Thúy Kiều: “Đúng vậy, tội của Vương viên ngoại không đến nỗi bị xử tử, chỉ bị giam giữ trong lao ngục mà thôi! Muốn thoát cảnh tù đày cũng dễ, chỉ cần một ít ngân lượng là ổn thỏa ngay!”
Thúy Vân nhìn thấy vẻ nhẫn nhục của đại tỉ thì cúi đầu, ánh mắt liếc nhìn khắp nơi. Màn cửa đã bị xé tang hoang, bàn ghế bị đập gãy nát, mảnh gỗ vụn nằm tứ tán khắp nơi, tiền bạc châu báu trong nhà đã sớm bị bọn cường đạo dùng vũ lực đoạt đi, nửa quan tiền còn không có huống hồ gì tiền để chuộc cha cùng Vương Quan? Ngay cả căn nhà này, sớm muộn cũng bị bọn người trong quan phủ đến niêm phong…
Sau khi vơ vét không còn thứ gì, bọn chúng mới chịu đi, mang theo cả Vương Quan cùng Vương lão gia. Gia nhân trong nhà khi thấy chuyện thì vội gom đồ bỏ chạy gần hết, phủ viên ngoại hơn năm mươi người, giờ đây vô cùng xác xơ, chỉ còn ba mẹ con các nàng cùng tì nữ Lục Châu của đại tỉ…
Tối hôm đó có Chung lão gia, vốn là bạn tri kỉ lâu năm của cha nàng đến thăm hỏi cùng một vài người bà con khác, những người trước kia còn lại chẳng thấy ai, thế mới biết nhân sinh vô tình đến cỡ nào, chỉ vì gia đình nàng gặp nạn, sợ liên lụy mà không dám tiếp tục tới lui. Chung lão gia nhìn khung cảnh tan hoang thì lo lắng hỏi Thúy Kiều:
“Tại sao đang yên đang lành lại xảy ra chuyện thế này?”
Thúy Kiều kiềm nước mắt, cắn môi nhu thuận trả lời: “Thật sự không dám giấu Chung thúc…”
Sau đó Thúy Kiều đem toàn bộ câu chuyện ra kể lại cho Chung lão gia nghe, càng nghe lông mày của ông càng nhíu chặt, cuối cùng tức giận đứng dậy đập bàn mà lớn tiếng: “Thật là cầm thú, bọn chúng vơ vét hết tiền của còn đòi những ba trăm lượng, làm sao đủ để đưa chúng?”
Vương phu nhân nghe thấy thế thì không thể kiềm được mà khóc lớn lên, cả người mềm oặt xuống. Thúy Vân vừa từ dưới bếp lên, tay bê một cái chén mẻ vội đỡ lấy bà, sau đó chầm chậm khuyên can: “Mẫu thân, người bình tĩnh, mau uống chút thuốc đi!”
Vương phu nhân lắc đầu, đôi mắt nhìn Thúy Vân, nước mắt bắt đầu chảy ra lăn dài trên gương mặt dường như đã già thêm mấy tuổi, tiếp tục thê lương khóc…
Thúy Vân thở dài nhìn mọi người, sau đó đặt chén thuốc sang một bên, khom người nhặt mấy mảnh gỗ vụ trên đất, dọn dẹp một hồi mới được một khoảng trống, đủ chỗ cho ba người nằm. Thúy Kiều thấy thế thế ngưng khóc, lấy khăn tay chấm nước mắt trên khóe mi mới hỏi: “Vân Nhi, sao lại phải dọn ở đây?”
“Đại tỉ, muội vừa đi một vòng quan sát thì nhận ra rằng, trong nhà chúng ta, nơi này là nơi nguyên vẹn nhất rồi. Tối nay không ngủ ở đây, xem ra không còn chỗ nào để ngủ…”
Đoạn, tiếp tục dọn dẹp, khệ nệ kéo mấy tấm rèm cửa vẫn còn dùng được xuống lót một lớp trên đất, lại chạy đi đâu đó, một lát sau trở về với đống chăn gối đã bị chà đạp bẩn thỉu. Thúy Vân sắp xếp xong mới đi đến, tay nhấn lung tung vào vài chỗ trên người Vương phu nhân, Thúy Kiều cùng Chung đại thúc nhìn cũng không rõ, chỉ thấy Vương phu nhân không khóc nữa, nhắt tịt mắt dường như đang ngủ say.
Thúy Vân dựng bà ngồi sát vách tường, cố gắng mớm một vài muỗng thuốc cho mẫu thân, sau đó mới để bà nằm xuống, quay sang ngượng ngùng cười với hai người kia:
“Mẫu thân vẫn còn bị hoảng sợ lắm, để người nghỉ ngơi một tí vẫn hơn!”
Chung đại thúc ngạc nhiên nhìn đứa con gái thứ hai của Vương đại ca, trước giờ cứ nghĩ nó là đứa trẻ vô năng, nào ngờ ở giờ phút này đây mọi chuyện trong nhà đều do nó sắp xếp trong khi đứa lớn Vương Thúy Kiều dường như không biết phải làm gì, chỉ thụ động ngồi một chỗ, sợ hãi nhìn xung quanh.
Thúy Vân không can thiệp vào chuyện của người lớn, chỉ tận lực chăm sóc mẫu thân, đi vài vòng cùng tì nữ Lục Châu xem có thứ gì còn dùng được hay không để nhặt về. May mắn đám thổ phỉ kia không cướp đi quần áo của các nàng, đến cả quần áo mà cũng cướp thì quả thật không biết bọn cướp này có thể chừa lại thứ gì…
Khi Thúy Vân trở lại, Chung đại thúc đã rời đi nhưng nàng vẫn có thể đoán được nội dung của cuộc trò chuyện khi nãy…
Nàng nhẹ nhàng đi đến nơi đại tỉ đang đứng, chỉ thấy tỉ ấy thẫn thờ nhìn ra bên ngoài trời tối mịt, đôi mắt xinh đẹp trống rỗng vô hồn…
Thúy Vân cứ lặng yên đứng như vậy, không tiến cũng không lùi, im lặng đến đáng sợ…
“Vân Nhi, ta cùng Kim Trọng đã thề ước với nhau, chẳng lẽ bây giờ lại bội ước ư…?”
“…”
“Nhưng chẳng lẽ ta cứ trơ mắt nhìn cha cùng Vương Quan bị bọn chúng tra tấn hành hạ? Một bên là tình, một bên là hiếu, muội bảo ta phải làm sao…”
Thúy Vân cúi đầu, vừa định an ủi thì Thúy Kiều đột ngột quay trở lại, ôm chặt lấy Thúy Vân mà khóc, nước mắt tuôn ra như mưa, ướt đẫm cả vai áo của Thúy Vân. Nàng sửng người một hồi, sau đó vỗ nhẹ lên lưng Thúy Kiều. Thúy Kiều càng khóc lớn hơn, sau khi nức nở một hồi lâu mới buông ra, đôi mắt đỏ hoe mang theo tia áy náy, giọng nói khản đặc:
“Ha ha, thật là buồn cười, ta không an ủi muội thì thôi, lại khiến muội phải bận tâm vì ta!”
Thúy Vân vẫn không lên tiếng, chỉ dùng tay áo lau đi nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của đại tỉ, ngoái đầu nhìn ra bên ngoài…
“Vân Nhi, tại sao muội lại có thể bình thản như thế?”
Thúy Kiều hỏi, tay vừa lau nước mắt vừa chăm chăm nhìn Thúy Vân. Không hiểu sao Thúy Vân lại có thể bình tĩnh như thế, bình tĩnh một cách đáng sợ, ngay cả mẫu thân cũng đã ngã quỵ, vậy mà muội ấy vẫn đứng vững, thậm chí còn làm điểm tựa cho Thúy Kiều cùng mẫu thân. Thúy Vân nhón chân, vươn tay ngắt cành cây khô cằn cõi ngoài cửa, cười nhẹ:
“Muội chỉ lo lắng cho cha cùng Vương Quan…”
Đại tỉ à, ta không thể nói với tỉ được, cũng không biết phải nói như thế nào…
Nếu biết trước kia khi quan binh ập vào nhà, Thúy Vân đã sợ đến nỗi ngất đi xỉu lại mấy lần trong tay của Thúy Kiều, liệu tỉ ấy có tin không!
Có lẽ do đã biết trước việc này nên Thúy Vân cũng không sợ hãi cho lắm, cứ bình thản mà đứng lên giải quyết mọi chuyện…
“Nhanh lên, đi lục soát xung quanh tìm thêm bằng chứng”
“Các người đi phía này, còn lại đi theo ta…”
Cứ như vậy, vào một buổi sáng đẹp trời, thực chất cũng không đẹp cho lắm, một toán quân lính đổ ập vào, áp giải cha cùng Vương Quan vào lao, lũ người còn lại thì ra sức cướp bóc trắng trợn, chúng thản nhiên đi vào trong nhà, đổ tung hộp trang sức của mẫu thân cùng đại tỉ ra, có bao nhiêu đều hốt bỏ vào túi riêng, ngay cả mấy cây vải còn nguyên trong góc cũng không thoát được.
Thúy Vân cùng Thúy Kiều, mỗi người giữ một bên tay của Vương phu nhân, cố gắng giữ bà đứng thẳng, người hầu gia nhân còn sót lại đều tập trung ở đại sảnh, trơ mắt nhìn phụ thân cùng Vương Quan đã bị trói chặt treo lên xà nhà.
Lão quan vênh váo ngồi ở ghế trên cùng, miệng hớp một ngụm trà, sau đó còn dám gật đầu tán thưởng. Hắn ta chậm rãi đặt chân xuống, đểu cáng nhìn vào Thúy Kiều, cười nụ cười dâm tà: “Chà, quả đúng như là… không ngờ! Ha ha!”
Thúy Kiều thấy thế thì cụp mắt xuống, cả người lui về phía sau. Vương phu nhân run rẩy nhìn Vương Quan đã ngất xỉu trên đất, nước mắt cứ thay nhau rơi xuống: “Đại gia, tại sao các vị lại đến đây bắt lão gia cùng con trai của ta thế này?”
“Còn giả vờ không biết lí do? Các ngươi có nhớ gã lái buôn họ Triệu?”
“Họ Triệu?”
Thúy Kiều cùng Vương phu nhân mờ mịt khó hiểu nhìn nhau, lại nhìn tới Vương lão gia, không hiểu đầu đuôi gì cả. Vốn chuyện buôn bán này trước giờ đều do một mình lão gia lo liệu, phu nhân cùng Thúy Kiều rất ít khi tham gia vào nên khi nghe đến cái họ Triệu này, chỉ có một mình Thúy Vân biến sắc nhìn cha mình, vẻ mặt thảng thốt lúc trắng lúc xanh.
Bởi lẽ nếu Thúy Vân nàng nhớ không lầm, kẻ họ Triệu kia chính là tên lái buôn hôm nọ cha nàng đã mời hắn cùng uống rượu sau khi mua bán vài thứ vật liệu quý giá. Thoạt nhìn hắn có vẻ rất lương thiện, không hiểu đã làm nên chuyện tày trời gì, lại liên lụy tới gia đình nàng?
Tên mặc trang phục quan nha đang đứng cầm lọ hoa cổ lên, xoay xoay mấy vòng, đầu gật gù liên tục, miệng cũng không quên nói tiếp: “Hắn ta là một tên cướp, hiện đã bị quan sai bắt lại. Trong lúc khai ra đồng bọn của mình, hắn có nhắc đến Vương viên ngoại đại nhân đây! Ta cũng chỉ làm theo ý chỉ của cấp trên mà thôi!”
“Oan quá, đại nhân ơi, oan uổng quá…”
Vương lão gia vừa mở miệng kêu oan đã bị một tên tay sai của hắn vung gập lên đập vào ót, lăn ra bất tỉnh.
Thúy Vân lo lắng nhìn quanh một vòng, không dám manh động, trong đầu thầm đánh giá. Những kẻ mà hắn ta mang theo đến đây không giống với quan sai triều đình, bọn chúng kẻ nào cũng hung dữ, người cầm đao, kẻ cầm gậy, toàn thứ đầu trâu mặt ngựa, trong mắt bọn chúng sáng lóe lên khi thấy gia sản của gia đình nàng, xôn xao lên như ruồi xanh nhìn thấy mật ngọt, ra sức vơ vét cho vào lồng ngực hay túi đeo bên hông. Không ai có thể cản lại được, bỏi vì toàn bộ người trong nhà đề bị chúng lôi đến đây, ai dám chống cự thì bị đánh trả không thương tiếc.
Cái gì gọi là theo lời của cấp trên mà là việc? Đây chính là lấy cớ bắt đồng phạm của bọn cướp để vào đây vơ vét tài sản, trông bọn họ mới giống cướp thì đúng hơn…
Thấy tay mình nặng trịch xuống, Thúy Vân vội nhìn sang thì thấy mẫu thân nàng đã ngất lịm đi, vội bắt mạch của bà thì thở phào là một hơi, may mắn không có chuyện gì, do bị chấn động mạnh nên ngất xỉu thôi.
Thúy Vân cố gắng dìu mẫu thân mình đến ghế nhỏ, đặt bà ngồi lên đó, bản thân mình quay sang nhìn đại tỉ Thúy Kiều, Thúy Kiều không thể bình tĩnh được nữa, tròng mắt đỏ hoe, khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Thúy Vân thì mím môi, bỗng nhiên quỳ thụp xuống, đầu gối nện thật mạnh xuống sàn đá: “Vị đại nhân này, phụ thân của tiểu nữ bị oan…”
Thúy Vân cũng không thể để đại tỉ quỳ một mình, bản thân nàng cũng quỳ xuống, giảm sự tồn tại của bản thân xuống mức độ thấp nhất. Trong mắt mọi người, Thúy Vân chỉ giống như một tiểu cô nương nhỏ bé đang hoảng sợ tột độ, thấy đại tỉ làm gì thì bắt chước làm theo nên đều dồn sự chú ý vào vị mĩ nữ xinh đẹp trước mặt. Tên viên quan nín thở một hơi, vội bước đến đỡ Thúy Kiều đứng dậy: “
“Kìa, sao lại quỳ xuống! Ta cũng muốn giúp tiểu thư lắm, nhưng là… Haiz…”
Hắn ta kéo Thúy Kiều dậy, tay còn tranh thủ nắn nắn cổ tay mềm mại trắng nõn của Thúy Kiều khiến Thúy Kiều sợ hãi vội rụt tay lại thì bị hắn nắm chặt: “Sao vậy! Không lẽ đại cô nương chê bai ta thô lỗ sao!”
“Tiểu nữ không dám!”
“Ha ha! Thấy đại tiểu thư đau khổ như thế, ta thật sự không đành lòng… Có điều, quyền quyết định không phải nằm trong tay ta mà là nằm trong tay tiểu thư…”
Thúy Kiều ngạc nhiên thảng thốt: “Ta?”
Tên viên quan chó má kia kéo Thúy Kiều đến bên ghế, hắn ngồi xuống, để Thúy Kiều đứng bên cạnh, vẻ mặt thỏa mãn nắm tay Thúy Kiều: “Đúng vậy, tội của Vương viên ngoại không đến nỗi bị xử tử, chỉ bị giam giữ trong lao ngục mà thôi! Muốn thoát cảnh tù đày cũng dễ, chỉ cần một ít ngân lượng là ổn thỏa ngay!”
Thúy Vân nhìn thấy vẻ nhẫn nhục của đại tỉ thì cúi đầu, ánh mắt liếc nhìn khắp nơi. Màn cửa đã bị xé tang hoang, bàn ghế bị đập gãy nát, mảnh gỗ vụn nằm tứ tán khắp nơi, tiền bạc châu báu trong nhà đã sớm bị bọn cường đạo dùng vũ lực đoạt đi, nửa quan tiền còn không có huống hồ gì tiền để chuộc cha cùng Vương Quan? Ngay cả căn nhà này, sớm muộn cũng bị bọn người trong quan phủ đến niêm phong…
Sau khi vơ vét không còn thứ gì, bọn chúng mới chịu đi, mang theo cả Vương Quan cùng Vương lão gia. Gia nhân trong nhà khi thấy chuyện thì vội gom đồ bỏ chạy gần hết, phủ viên ngoại hơn năm mươi người, giờ đây vô cùng xác xơ, chỉ còn ba mẹ con các nàng cùng tì nữ Lục Châu của đại tỉ…
Tối hôm đó có Chung lão gia, vốn là bạn tri kỉ lâu năm của cha nàng đến thăm hỏi cùng một vài người bà con khác, những người trước kia còn lại chẳng thấy ai, thế mới biết nhân sinh vô tình đến cỡ nào, chỉ vì gia đình nàng gặp nạn, sợ liên lụy mà không dám tiếp tục tới lui. Chung lão gia nhìn khung cảnh tan hoang thì lo lắng hỏi Thúy Kiều:
“Tại sao đang yên đang lành lại xảy ra chuyện thế này?”
Thúy Kiều kiềm nước mắt, cắn môi nhu thuận trả lời: “Thật sự không dám giấu Chung thúc…”
Sau đó Thúy Kiều đem toàn bộ câu chuyện ra kể lại cho Chung lão gia nghe, càng nghe lông mày của ông càng nhíu chặt, cuối cùng tức giận đứng dậy đập bàn mà lớn tiếng: “Thật là cầm thú, bọn chúng vơ vét hết tiền của còn đòi những ba trăm lượng, làm sao đủ để đưa chúng?”
Vương phu nhân nghe thấy thế thì không thể kiềm được mà khóc lớn lên, cả người mềm oặt xuống. Thúy Vân vừa từ dưới bếp lên, tay bê một cái chén mẻ vội đỡ lấy bà, sau đó chầm chậm khuyên can: “Mẫu thân, người bình tĩnh, mau uống chút thuốc đi!”
Vương phu nhân lắc đầu, đôi mắt nhìn Thúy Vân, nước mắt bắt đầu chảy ra lăn dài trên gương mặt dường như đã già thêm mấy tuổi, tiếp tục thê lương khóc…
Thúy Vân thở dài nhìn mọi người, sau đó đặt chén thuốc sang một bên, khom người nhặt mấy mảnh gỗ vụ trên đất, dọn dẹp một hồi mới được một khoảng trống, đủ chỗ cho ba người nằm. Thúy Kiều thấy thế thế ngưng khóc, lấy khăn tay chấm nước mắt trên khóe mi mới hỏi: “Vân Nhi, sao lại phải dọn ở đây?”
“Đại tỉ, muội vừa đi một vòng quan sát thì nhận ra rằng, trong nhà chúng ta, nơi này là nơi nguyên vẹn nhất rồi. Tối nay không ngủ ở đây, xem ra không còn chỗ nào để ngủ…”
Đoạn, tiếp tục dọn dẹp, khệ nệ kéo mấy tấm rèm cửa vẫn còn dùng được xuống lót một lớp trên đất, lại chạy đi đâu đó, một lát sau trở về với đống chăn gối đã bị chà đạp bẩn thỉu. Thúy Vân sắp xếp xong mới đi đến, tay nhấn lung tung vào vài chỗ trên người Vương phu nhân, Thúy Kiều cùng Chung đại thúc nhìn cũng không rõ, chỉ thấy Vương phu nhân không khóc nữa, nhắt tịt mắt dường như đang ngủ say.
Thúy Vân dựng bà ngồi sát vách tường, cố gắng mớm một vài muỗng thuốc cho mẫu thân, sau đó mới để bà nằm xuống, quay sang ngượng ngùng cười với hai người kia:
“Mẫu thân vẫn còn bị hoảng sợ lắm, để người nghỉ ngơi một tí vẫn hơn!”
Chung đại thúc ngạc nhiên nhìn đứa con gái thứ hai của Vương đại ca, trước giờ cứ nghĩ nó là đứa trẻ vô năng, nào ngờ ở giờ phút này đây mọi chuyện trong nhà đều do nó sắp xếp trong khi đứa lớn Vương Thúy Kiều dường như không biết phải làm gì, chỉ thụ động ngồi một chỗ, sợ hãi nhìn xung quanh.
Thúy Vân không can thiệp vào chuyện của người lớn, chỉ tận lực chăm sóc mẫu thân, đi vài vòng cùng tì nữ Lục Châu xem có thứ gì còn dùng được hay không để nhặt về. May mắn đám thổ phỉ kia không cướp đi quần áo của các nàng, đến cả quần áo mà cũng cướp thì quả thật không biết bọn cướp này có thể chừa lại thứ gì…
Khi Thúy Vân trở lại, Chung đại thúc đã rời đi nhưng nàng vẫn có thể đoán được nội dung của cuộc trò chuyện khi nãy…
Nàng nhẹ nhàng đi đến nơi đại tỉ đang đứng, chỉ thấy tỉ ấy thẫn thờ nhìn ra bên ngoài trời tối mịt, đôi mắt xinh đẹp trống rỗng vô hồn…
Thúy Vân cứ lặng yên đứng như vậy, không tiến cũng không lùi, im lặng đến đáng sợ…
“Vân Nhi, ta cùng Kim Trọng đã thề ước với nhau, chẳng lẽ bây giờ lại bội ước ư…?”
“…”
“Nhưng chẳng lẽ ta cứ trơ mắt nhìn cha cùng Vương Quan bị bọn chúng tra tấn hành hạ? Một bên là tình, một bên là hiếu, muội bảo ta phải làm sao…”
Thúy Vân cúi đầu, vừa định an ủi thì Thúy Kiều đột ngột quay trở lại, ôm chặt lấy Thúy Vân mà khóc, nước mắt tuôn ra như mưa, ướt đẫm cả vai áo của Thúy Vân. Nàng sửng người một hồi, sau đó vỗ nhẹ lên lưng Thúy Kiều. Thúy Kiều càng khóc lớn hơn, sau khi nức nở một hồi lâu mới buông ra, đôi mắt đỏ hoe mang theo tia áy náy, giọng nói khản đặc:
“Ha ha, thật là buồn cười, ta không an ủi muội thì thôi, lại khiến muội phải bận tâm vì ta!”
Thúy Vân vẫn không lên tiếng, chỉ dùng tay áo lau đi nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của đại tỉ, ngoái đầu nhìn ra bên ngoài…
“Vân Nhi, tại sao muội lại có thể bình thản như thế?”
Thúy Kiều hỏi, tay vừa lau nước mắt vừa chăm chăm nhìn Thúy Vân. Không hiểu sao Thúy Vân lại có thể bình tĩnh như thế, bình tĩnh một cách đáng sợ, ngay cả mẫu thân cũng đã ngã quỵ, vậy mà muội ấy vẫn đứng vững, thậm chí còn làm điểm tựa cho Thúy Kiều cùng mẫu thân. Thúy Vân nhón chân, vươn tay ngắt cành cây khô cằn cõi ngoài cửa, cười nhẹ:
“Muội chỉ lo lắng cho cha cùng Vương Quan…”
Đại tỉ à, ta không thể nói với tỉ được, cũng không biết phải nói như thế nào…
Nếu biết trước kia khi quan binh ập vào nhà, Thúy Vân đã sợ đến nỗi ngất đi xỉu lại mấy lần trong tay của Thúy Kiều, liệu tỉ ấy có tin không!
Có lẽ do đã biết trước việc này nên Thúy Vân cũng không sợ hãi cho lắm, cứ bình thản mà đứng lên giải quyết mọi chuyện…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.