Xin Lỗi Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng
Chương 57: Đột nhập thành công
Lăng Lam Ca
02/11/2015
Cả bọn người của Từ Hải đang dùng bữa trưa trong khách điếm, Đình Trung
nhìn Từ Hải bằng ánh mắt thù hận, nhìn hơn nửa này mới gằn giọng nói ra
được vài chữ: “Vì lí do gì mà ngươi mạnh tay như thế?”
Từ Hải nhìn Đình Trung một cái, sau đó nâng đũa gắp thức ăn, tốt bụng trả lời: “Ta hơi dùng sức, thật xin lỗi!”
Đình Trung muốn cắn chết Từ Hải, đánh cho người ta bầm cả mắt mà chỉ cần xin lỗi là xong à? Làm gì có chuyện dễ dàng như thế? Thế là Đình Trung bật ghế đứng dậy, vừa giơ nắm đấm định vung xuống mặt Từ Hải thì bị âm thanh ồn ào bên dưới làm phân tâm. Không chỉ mình Đình Trung mà tất cả mọi người đều quay đầu nhìn xuống sảnh bên dưới.
Một tên quan binh bước ra, tay chắp trước ngực, tỏ vẻ khá cung kính nói: “Không biết ở đây vị huynh đệ nào là người thân của Bạch Vân Du công tử…”
Nghe tới đây, mọi người nhìn nhau, mắt ai cũng long lanh vui vẻ, trong lòng hô to tên Thúy Vân, không ngờ vậy mà cũng vào được trong phủ. Thấy quan binh đến, cả đám đều tìm đường trốn, Thước Hỉ cùng Trần Đông cùng phi thân ra ngoài trốn, một người nép sát vách tường, một người ẩn mình trong lùm cây cao, Đình Trung thì chui xuống gầm bàn… bên cạnh, Trọng Nghĩa không biết phải trốn chỗ nào để tránh đụng hàng nên vươn tay giựt luôn cái khăn lau bàn vắt trên cổ tiểu nhị mà vắt lên người mình, Lưu Ba cùng Lưu Nhị đại thúc ngồi đại xuống một cái bàn sát góc, tay không quên xách theo ấm trà cùng hai cái chung.
Trên bàn cơm chỉ còn mình Từ Hải, hắn vẫn như cũ, chậm rãi từ tốn nhưng có thể thấy, rõ là tốc độ nhanh hơn bình thường, tới khi quan binh bước lên trên lầu thì mới chịu buông đũa xuống. Tên lính kia thấy thái độ của Từ Hải thì có hơi ngạc nhiên, chưa từng thấy ai lại có thể trầm tĩnh như thế. Từ Hải lên tiếng trước: “Không biết hiện tại Bạch Vân Du công tử đang ở đâu! Sao lại nhờ tới tướng quân phải thân chinh đi tìm ta như thế!”
Nghe người này gọi mình là tướng quân, lỗ mũi của hắn như nở hoa, giọng nói cũng dịu hơn mấy phần, đem câu chuyện hành hiệp trượng nghĩa của Thúy Vân ra mà kể lại…
“…Chính vì là ân nhân của tiểu thư, đương nhiên trở thành ân nhân của chúng tôi rồi!”, sau đó hắn tò mò quay sang hỏi Từ Hải: “Vị huynh đài, không biết huynh cùng người kia có quan hệ gì, hắn nhất định không chịu vào phủ mà nằng nặc đi tìm huynh, đến nỗi tiểu thư ra lệnh cho ta đến đây đưa huynh về ngay lập tức!”
Nghe nói vậy, trên gương mặt không cảm xúc của Từ Hải có chút nét cười, khóe mắt hơi cong lên, nhẹ nói: “Hắn là chủ nhân của ta, thì ra là được phủ Ngự Sử chiếu cố, thảo nào ta chờ mãi mà không thấy hắn trở về!”
“Vậy thì xin mời huynh đài đi theo chúng tôi!”
Từ Hải cầm kiếm đứng lên đi theo bọn quan binh kia, để lại một bàn thức ăn đã được dùng gần hết, trước khi rời đi còn khéo léo nhìn về hướng Trần Đông đang trốn một cái mới tiêu diêu đi ra khỏi cửa. Chờ khi Từ Hải đi mất, cả bọn mới lồm cồm bò dậy, tiểu nhị ngơ ngác nhìn khách quan của mình, dường như không hiểu họ đang làm gì nhưng vì Trần Đông rất hào phóng nên không dám hỏi nhiều, vội dọn lên một mâm thức ăn khác.
Lúc Từ Hải đến phủ Ngự Sử thì Thúy Vân đang ngồi ở trong một căn phòng tráng lệ xa hoa, cẩn thận đắp thuốc lên vết thương ở chân cho Hồ Nguyệt Nga. Cô ta ngồi ở trên giường, người hơi cúi xuống nhìn Thúy Vân, sau đó chớp chớp mắt, mặt lại bắt đầu đỏ hồng lên e thẹn không dám nhìn nữa. Thúy Vân thì không nghĩ nhiều, thực chất là muốn nghĩ nhiều cũng không được, hai nữ nhân tiếp túc thân mật với nhau cũng không có gì đáng nói, chỉ là... dường như Thúy Vân nàng quên mất điều gì rồi!
Nguyệt Nga thấy Thúy Vân sắp đắp thuốc xong thì vội rên lên vài tiếng, nhỏ giọng thủ thỉ: “Công... công tử, đầu gối ta cũng đau...”
Thúy Vân nhăn mặt, có hơi ái ngại: “Đầu gối cũng đau à?”
Bị té cũng không đến nỗi nặng nhưng bị thương đến tận đầu gối, xem ra không thể xem thường vết thương này rồi. Thế là nàng ta ngại ngùng kéo váy lên, để lộ đôi chân trắng nõn như ngọc. Thúy Vân gõ nhẹ vài cái, thấy không có gì nghiêm trọng thì rụt tay về, vốn định đứng dậy, nào ngờ Nguyệt Nga giữ chặt tay không cho nàng đứng lên, mắt rớm lệ: “Công tử, chân của ta bị sao vậy? Chẳng lẽ từ nay về sau ta không thể đi đứng như người bình thường nữa ư?”
Thúy Vân: “...”, cô nương, cô tưởng tượng phong phú thật!
“Chân của tiểu thư không sao, đắp thuốc vài lần là sẽ khỏi, tiểu thư nên nghỉ ngơi, ta xin cáo lui trước!”
Thấy Thúy Vân đã từ chối mình thẳng thừng như vậy, Nguyệt Nga cũng không bỏ cuộc, vội dặn dò bà vú bên cạnh mình: “Mau gọi quản gia sắp phòng cho công tử, nhất định phải chuẩn bị chu đáo!”
“Vâng, thưa tiểu thư!”
Trước khi đi ra khỏi phòng theo bà vú, Thúy Vân âm thầm nhìn về phía cô bé tì nữ khi nãy, ánh mắt hơi hơi liếc cái chân đang run nhè nhè sau làn váy kia, ngẫm nghĩ gì đó mới rời đi.
Mọi chuyện cũng không có gì phức tạp cho lắm, Thúy Vân là ân nhân của tiểu thư nên rất được săn sóc kĩ lưỡng, ngay cả Từ Hải cũng được hưởng sái. Cả hai gặp nhau ở đại sảnh, sau đó đi theo quản gia đến nơi mà bọn họ được chuẩn bị cho. Mãi đến khi ngồi vào trong phòng, Thúy Vân mới buông thùng thuốc gỗ xuống, gương mặt dần dần tái nhợt lên, nhìn Từ Hải lo lắng: “Có ai... theo dõi chúng ta không?”
Từ Hải đứng nép sát vào cửa sổ quan sát, lắc đầu: “Không có, xem ra Hồ Tôn Hiến không có ở đây, càng hay, chúng ta phải nhân cơ hội này mà liên lạc với phu nhân!”
Thúy Vân cố gắng hít sâu một hơi, tay vẫn còn run run. Từ Hải đi lại bên ghế, ngồi xuống nhìn Thúy Vân: “Cô ta thế nào?”
Nghe nhắc tới Hồ Nguyệt Nga, Thúy Vân không khỏi dở khóc dở cười, chật vật một lúc lâu mới nói được mấy chữ: “Cô ta... dường như là... có thiện cảm với ta...”
Từ Hải nhấn mạnh: “Có thiện cảm?”
“Vâng, là... thiện cảm, đại loại vậy!”
“Ha ha, tiểu tử ngươi cũng đào hoa ra phết nhỉ!”
Thúy Vân cho là Từ Hải đang chọc ghẹo mình nên phẩy phẩy tay, cười nói: “Không có, ngài cứ trêu ta!”, mà không phát hiện ra tia âm u không vui trong mắt hắn. Lúc này chưa có ai nghi ngờ gì nhiều nên số lượng lính canh rất ít, vả lại còn đứng khá xa, dường như chỉ canh chừng đề phòng Thúy Vân bỏ trốn chứ không giống đang giám sát.
Khu nhà mà Thúy Vân cùng Từ Hải đang ở khá khang trang, màn che được thêu bằng lụa thượng hạng, thảm lót dưới chân dày và ấm vô cùng, ngay cả giường ngủ cũng to hơn giường bình thường rất nhiều. Bên trong phòng được treo rất nhiều tranh thủy mặc cùng mấy câu đối thư pháp, sát vách là lọ hoa gốm sứ tinh xảo, bên dưới cửa sổ là một vườn hoa thơm ngát. Xem ra đây là nơi ở tốt nhất trong phủ rồi!
Mỗ nữ nhà ta hạnh phúc chà chà vào mấy cái lọ hoa quý, đã sớm hết sợ hãi, mọi chuyện xem ra cũng không ghê gớm gì lắm nên tinh thần cũng đỡ căng thẳng hơn! Nào ngờ Từ Hải bỗng nhiên nắm tay của nàng lại, kéo nàng đến trước mặt hắn, nhấn nàng ngồi xuống khiến Thúy Vân hết hồn, muốn rút tay ra nhưng không được. Từ Hải nghiêm mặt kéo tay áo Thúy Vân lên, lạnh mắt nhìn nàng: “Sao lại bị thương? Bị thương khi nào?”
Thúy Vân nhìn chằm chằm vào ba cái vệt đỏ hỏn trên tay mình mới nhớ lại lúc đỡ Hồ Nguyệt Nga đứng lên, cô ta có cấu cho mình mấy cái nên mếu máo kể lại. Móng tay đàn bà quả thật không thể xem thường, cô ta mới bấu chặt thôi mà thương tích đã thế này, từ nãy đến giờ không có cảm giác chắc do đang căng thẳng quá nên không nhận ra.
Từ Hải mở thùng thuốc gỗ của Thúy Vân, vài thứ thuốc trị mấy vết thương đơn giản này hắn vẫn biết dùng nên không cần Thúy Vân chỉ dẫn vẫn có thể dùng được. Hắn đi ra ngoài, nhờ mấy tì nữ chuẩn bị hộ nước ấm, Thúy Vân thấy thế vội cản lại thì bị Từ Hải liếc: “Ngươi bị thương thì lo cho mình đi, can thiệp nhiều làm gì?”
“Ạch, nhưng mà làm quá rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà?”
“Ai mà biết được cô ta có bôi chất độc gì ở móng tay hay không?”
Thúy Vân thấy Từ Hải lo lắng khá có lí nên ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế, chìa tay ra phía trước để Từ Hải lau vết thương cho mình. Từ Hải dùng sức rất nhẹ, không dám nhấn mạnh, Thúy Vân trông yếu ớt như thế, sợ làm nàng đau. Thúy Vân bất giác cảm thấy trong lòng trống rỗng, không còn cảm giác gì về mọi thứ xung quanh, chỉ thấy Từ Hải đang ngồi trước mặt, khuôn mặt hắn vừa nghiêm nghị lại như đang tập trung hết mức, chỉ lo quan sát ba vết thương trên mu bàn tay Thúy Vân.
Sau khi cẩn thận băng bó xong, Từ Hải bỗng nhiên cầm tay Thúy Vân lên, bóp nhẹ mấy cái khiến Thúy Vân ngạc nhiên, không nghĩ một người trông khá cục mịch thô lỗ như hắn lại làm ra một hành động như vậy, Từ Hải tránh né ánh mắt của Thúy Vân, đẩy nàng lên giường nằm ngủ một tí, chỉ thấp giọng nói hắn sẽ canh chừng, bảo Thúy Vân tranh thủ nghỉ ngơi, nghe nói tối nay Hồ Nguyệt Nga có mở một buổi yến tiệc nho nhỏ chiêu đã Thúy Vân để tạ ơn cứu mạng của nàng.
Thúy Vân vật vã một buổi trưa, người cũng thấm mệt, vết thương trên tay vừa đau đau rát rát khiến nàng hơi khó chịu, Từ Hải ngồi sát mép giường cũng không ngại xoa xoa bàn tay Thúy Vân, chẳng mấy chốc Thúy Vân đã ngủ mất, còn Từ Hải thì dần dần đỏ mặt lên. May mắn là Thúy Vân cùng Thước Hỉ đã bôi sẵn một lớp thảo dược lên mặt nên không có ai thấy bộ dạng lúc đỏ mặt của hắn, bằng không chắc bọn họ sẽ cười đến chết.
Trời tối dần, Hồ Nguyệt Nga cho người đến thông báo, Từ Hải nghe có người đến vội gọi Thúy Vân dậy, sau khi thông báo xong thì cô tì nữ kia định rời đi, nào ngờ bị Thúy Vân giữ lại. Nàng cười thân thiện, nhét vào tay cô bé ấy một lọ thuốc màu xanh ngọc, đây vốn là thuốc trị vết thương, còn không quên dặn: “Mỗi ngày trước khi đi ngủ nhớ bôi một ít, hôm sau chân sẽ không đau nữa!”
Cô bé kia mắt ngấn lệ, cố gắng nhoẻn miệng cười nói tiếng đa tạ Thúy Vân: “Tạ ơn công tử, nô tì tên là Châu Nhi, công tử cứ gọi như vậy là được rồi, không cần phải gọi cô nương này nọ!”
Cô bé Châu Nhi vừa đi mất, Từ Hải đã không vui xách Thúy Vân lại trên giường, ngồi xuống đối diện nàng: “Lại thêm một cô nương xinh đẹp nữa à?”
Thúy Vân biết Từ Hải bảo mình bôi thuốc lên mặt hắn nên lấy trong thùng thuốc ra mấy loại thuốc cần thiết, cười cười giải thích: “Cô bé ấy bị ngã ban sáng nên chân cũng bị thương không nhẹ!”
Thấy cái tay được băng bó của Thúy Vân đang bôi dược thì Từ Hải khẽ hỏi: “Tay còn đau không?”
“Không sao, mau ngồi gần lại đây!”
Từ Hải nghe lời, hơi hơi nhích lại, người khom xuống, Thúy Vân thì quỳ gối lên, một tay vén tóc trên mặt Từ Hải, tay kia thoa nhẹ một lớp nước lạnh lên mặt hắn, sau đó mới chầm chậm thoa đều mớ thảo dược nâu sẫm kia ra. Ngón tay Thúy Vân thon dài mềm mại, Từ Hải lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, cứ có cảm giác bàn tay mũm mỉm bé xinh của nàng đang mơn trớn khuôn mặt mình, cả người vô thức nhích lại gần nàng hơn, ước gì cứ mãi thế này...
Vốn theo kế hoạch ban đầu, chỉ có một mình Thúy Vân đột nhập vào đây, chỉ là Từ Hải sống chết không chịu, Trần Đông cũng cảm thấy thế nên Từ Hải miễn cưỡng được đi cùng Thúy Vân. Do sợ Hồ Tôn Hiến biết mặt Từ Hải nên cả bọn mới phải chọn cách dịch dung thành thế này, bôi tí dược lên mặt, riêng đây là nghề của Thúy Vân nên nàng làm rất khéo, tay chân thoa thoa mấy cái đã không có ai nhận ra Từ Hải cả!
Thoa xong, Thúy Vân hài lòng lấy hai tay nâng gương mặt to lớn của Từ Hải lên trước mặt mà quan sát, gật đầu lia lịa, cười hì hì nhìn Từ Hải, lại bắt hắn kéo áo xuống để Thúy Vân thoa lên vai cùng bàn tay. Tóm lại, đối với Thúy Vân, đây đơn thuần là hành động xoa xoa trét trét nhưng đối với Từ Hải, nó là cực hình!
Từ Hải nhìn Đình Trung một cái, sau đó nâng đũa gắp thức ăn, tốt bụng trả lời: “Ta hơi dùng sức, thật xin lỗi!”
Đình Trung muốn cắn chết Từ Hải, đánh cho người ta bầm cả mắt mà chỉ cần xin lỗi là xong à? Làm gì có chuyện dễ dàng như thế? Thế là Đình Trung bật ghế đứng dậy, vừa giơ nắm đấm định vung xuống mặt Từ Hải thì bị âm thanh ồn ào bên dưới làm phân tâm. Không chỉ mình Đình Trung mà tất cả mọi người đều quay đầu nhìn xuống sảnh bên dưới.
Một tên quan binh bước ra, tay chắp trước ngực, tỏ vẻ khá cung kính nói: “Không biết ở đây vị huynh đệ nào là người thân của Bạch Vân Du công tử…”
Nghe tới đây, mọi người nhìn nhau, mắt ai cũng long lanh vui vẻ, trong lòng hô to tên Thúy Vân, không ngờ vậy mà cũng vào được trong phủ. Thấy quan binh đến, cả đám đều tìm đường trốn, Thước Hỉ cùng Trần Đông cùng phi thân ra ngoài trốn, một người nép sát vách tường, một người ẩn mình trong lùm cây cao, Đình Trung thì chui xuống gầm bàn… bên cạnh, Trọng Nghĩa không biết phải trốn chỗ nào để tránh đụng hàng nên vươn tay giựt luôn cái khăn lau bàn vắt trên cổ tiểu nhị mà vắt lên người mình, Lưu Ba cùng Lưu Nhị đại thúc ngồi đại xuống một cái bàn sát góc, tay không quên xách theo ấm trà cùng hai cái chung.
Trên bàn cơm chỉ còn mình Từ Hải, hắn vẫn như cũ, chậm rãi từ tốn nhưng có thể thấy, rõ là tốc độ nhanh hơn bình thường, tới khi quan binh bước lên trên lầu thì mới chịu buông đũa xuống. Tên lính kia thấy thái độ của Từ Hải thì có hơi ngạc nhiên, chưa từng thấy ai lại có thể trầm tĩnh như thế. Từ Hải lên tiếng trước: “Không biết hiện tại Bạch Vân Du công tử đang ở đâu! Sao lại nhờ tới tướng quân phải thân chinh đi tìm ta như thế!”
Nghe người này gọi mình là tướng quân, lỗ mũi của hắn như nở hoa, giọng nói cũng dịu hơn mấy phần, đem câu chuyện hành hiệp trượng nghĩa của Thúy Vân ra mà kể lại…
“…Chính vì là ân nhân của tiểu thư, đương nhiên trở thành ân nhân của chúng tôi rồi!”, sau đó hắn tò mò quay sang hỏi Từ Hải: “Vị huynh đài, không biết huynh cùng người kia có quan hệ gì, hắn nhất định không chịu vào phủ mà nằng nặc đi tìm huynh, đến nỗi tiểu thư ra lệnh cho ta đến đây đưa huynh về ngay lập tức!”
Nghe nói vậy, trên gương mặt không cảm xúc của Từ Hải có chút nét cười, khóe mắt hơi cong lên, nhẹ nói: “Hắn là chủ nhân của ta, thì ra là được phủ Ngự Sử chiếu cố, thảo nào ta chờ mãi mà không thấy hắn trở về!”
“Vậy thì xin mời huynh đài đi theo chúng tôi!”
Từ Hải cầm kiếm đứng lên đi theo bọn quan binh kia, để lại một bàn thức ăn đã được dùng gần hết, trước khi rời đi còn khéo léo nhìn về hướng Trần Đông đang trốn một cái mới tiêu diêu đi ra khỏi cửa. Chờ khi Từ Hải đi mất, cả bọn mới lồm cồm bò dậy, tiểu nhị ngơ ngác nhìn khách quan của mình, dường như không hiểu họ đang làm gì nhưng vì Trần Đông rất hào phóng nên không dám hỏi nhiều, vội dọn lên một mâm thức ăn khác.
Lúc Từ Hải đến phủ Ngự Sử thì Thúy Vân đang ngồi ở trong một căn phòng tráng lệ xa hoa, cẩn thận đắp thuốc lên vết thương ở chân cho Hồ Nguyệt Nga. Cô ta ngồi ở trên giường, người hơi cúi xuống nhìn Thúy Vân, sau đó chớp chớp mắt, mặt lại bắt đầu đỏ hồng lên e thẹn không dám nhìn nữa. Thúy Vân thì không nghĩ nhiều, thực chất là muốn nghĩ nhiều cũng không được, hai nữ nhân tiếp túc thân mật với nhau cũng không có gì đáng nói, chỉ là... dường như Thúy Vân nàng quên mất điều gì rồi!
Nguyệt Nga thấy Thúy Vân sắp đắp thuốc xong thì vội rên lên vài tiếng, nhỏ giọng thủ thỉ: “Công... công tử, đầu gối ta cũng đau...”
Thúy Vân nhăn mặt, có hơi ái ngại: “Đầu gối cũng đau à?”
Bị té cũng không đến nỗi nặng nhưng bị thương đến tận đầu gối, xem ra không thể xem thường vết thương này rồi. Thế là nàng ta ngại ngùng kéo váy lên, để lộ đôi chân trắng nõn như ngọc. Thúy Vân gõ nhẹ vài cái, thấy không có gì nghiêm trọng thì rụt tay về, vốn định đứng dậy, nào ngờ Nguyệt Nga giữ chặt tay không cho nàng đứng lên, mắt rớm lệ: “Công tử, chân của ta bị sao vậy? Chẳng lẽ từ nay về sau ta không thể đi đứng như người bình thường nữa ư?”
Thúy Vân: “...”, cô nương, cô tưởng tượng phong phú thật!
“Chân của tiểu thư không sao, đắp thuốc vài lần là sẽ khỏi, tiểu thư nên nghỉ ngơi, ta xin cáo lui trước!”
Thấy Thúy Vân đã từ chối mình thẳng thừng như vậy, Nguyệt Nga cũng không bỏ cuộc, vội dặn dò bà vú bên cạnh mình: “Mau gọi quản gia sắp phòng cho công tử, nhất định phải chuẩn bị chu đáo!”
“Vâng, thưa tiểu thư!”
Trước khi đi ra khỏi phòng theo bà vú, Thúy Vân âm thầm nhìn về phía cô bé tì nữ khi nãy, ánh mắt hơi hơi liếc cái chân đang run nhè nhè sau làn váy kia, ngẫm nghĩ gì đó mới rời đi.
Mọi chuyện cũng không có gì phức tạp cho lắm, Thúy Vân là ân nhân của tiểu thư nên rất được săn sóc kĩ lưỡng, ngay cả Từ Hải cũng được hưởng sái. Cả hai gặp nhau ở đại sảnh, sau đó đi theo quản gia đến nơi mà bọn họ được chuẩn bị cho. Mãi đến khi ngồi vào trong phòng, Thúy Vân mới buông thùng thuốc gỗ xuống, gương mặt dần dần tái nhợt lên, nhìn Từ Hải lo lắng: “Có ai... theo dõi chúng ta không?”
Từ Hải đứng nép sát vào cửa sổ quan sát, lắc đầu: “Không có, xem ra Hồ Tôn Hiến không có ở đây, càng hay, chúng ta phải nhân cơ hội này mà liên lạc với phu nhân!”
Thúy Vân cố gắng hít sâu một hơi, tay vẫn còn run run. Từ Hải đi lại bên ghế, ngồi xuống nhìn Thúy Vân: “Cô ta thế nào?”
Nghe nhắc tới Hồ Nguyệt Nga, Thúy Vân không khỏi dở khóc dở cười, chật vật một lúc lâu mới nói được mấy chữ: “Cô ta... dường như là... có thiện cảm với ta...”
Từ Hải nhấn mạnh: “Có thiện cảm?”
“Vâng, là... thiện cảm, đại loại vậy!”
“Ha ha, tiểu tử ngươi cũng đào hoa ra phết nhỉ!”
Thúy Vân cho là Từ Hải đang chọc ghẹo mình nên phẩy phẩy tay, cười nói: “Không có, ngài cứ trêu ta!”, mà không phát hiện ra tia âm u không vui trong mắt hắn. Lúc này chưa có ai nghi ngờ gì nhiều nên số lượng lính canh rất ít, vả lại còn đứng khá xa, dường như chỉ canh chừng đề phòng Thúy Vân bỏ trốn chứ không giống đang giám sát.
Khu nhà mà Thúy Vân cùng Từ Hải đang ở khá khang trang, màn che được thêu bằng lụa thượng hạng, thảm lót dưới chân dày và ấm vô cùng, ngay cả giường ngủ cũng to hơn giường bình thường rất nhiều. Bên trong phòng được treo rất nhiều tranh thủy mặc cùng mấy câu đối thư pháp, sát vách là lọ hoa gốm sứ tinh xảo, bên dưới cửa sổ là một vườn hoa thơm ngát. Xem ra đây là nơi ở tốt nhất trong phủ rồi!
Mỗ nữ nhà ta hạnh phúc chà chà vào mấy cái lọ hoa quý, đã sớm hết sợ hãi, mọi chuyện xem ra cũng không ghê gớm gì lắm nên tinh thần cũng đỡ căng thẳng hơn! Nào ngờ Từ Hải bỗng nhiên nắm tay của nàng lại, kéo nàng đến trước mặt hắn, nhấn nàng ngồi xuống khiến Thúy Vân hết hồn, muốn rút tay ra nhưng không được. Từ Hải nghiêm mặt kéo tay áo Thúy Vân lên, lạnh mắt nhìn nàng: “Sao lại bị thương? Bị thương khi nào?”
Thúy Vân nhìn chằm chằm vào ba cái vệt đỏ hỏn trên tay mình mới nhớ lại lúc đỡ Hồ Nguyệt Nga đứng lên, cô ta có cấu cho mình mấy cái nên mếu máo kể lại. Móng tay đàn bà quả thật không thể xem thường, cô ta mới bấu chặt thôi mà thương tích đã thế này, từ nãy đến giờ không có cảm giác chắc do đang căng thẳng quá nên không nhận ra.
Từ Hải mở thùng thuốc gỗ của Thúy Vân, vài thứ thuốc trị mấy vết thương đơn giản này hắn vẫn biết dùng nên không cần Thúy Vân chỉ dẫn vẫn có thể dùng được. Hắn đi ra ngoài, nhờ mấy tì nữ chuẩn bị hộ nước ấm, Thúy Vân thấy thế vội cản lại thì bị Từ Hải liếc: “Ngươi bị thương thì lo cho mình đi, can thiệp nhiều làm gì?”
“Ạch, nhưng mà làm quá rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà?”
“Ai mà biết được cô ta có bôi chất độc gì ở móng tay hay không?”
Thúy Vân thấy Từ Hải lo lắng khá có lí nên ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế, chìa tay ra phía trước để Từ Hải lau vết thương cho mình. Từ Hải dùng sức rất nhẹ, không dám nhấn mạnh, Thúy Vân trông yếu ớt như thế, sợ làm nàng đau. Thúy Vân bất giác cảm thấy trong lòng trống rỗng, không còn cảm giác gì về mọi thứ xung quanh, chỉ thấy Từ Hải đang ngồi trước mặt, khuôn mặt hắn vừa nghiêm nghị lại như đang tập trung hết mức, chỉ lo quan sát ba vết thương trên mu bàn tay Thúy Vân.
Sau khi cẩn thận băng bó xong, Từ Hải bỗng nhiên cầm tay Thúy Vân lên, bóp nhẹ mấy cái khiến Thúy Vân ngạc nhiên, không nghĩ một người trông khá cục mịch thô lỗ như hắn lại làm ra một hành động như vậy, Từ Hải tránh né ánh mắt của Thúy Vân, đẩy nàng lên giường nằm ngủ một tí, chỉ thấp giọng nói hắn sẽ canh chừng, bảo Thúy Vân tranh thủ nghỉ ngơi, nghe nói tối nay Hồ Nguyệt Nga có mở một buổi yến tiệc nho nhỏ chiêu đã Thúy Vân để tạ ơn cứu mạng của nàng.
Thúy Vân vật vã một buổi trưa, người cũng thấm mệt, vết thương trên tay vừa đau đau rát rát khiến nàng hơi khó chịu, Từ Hải ngồi sát mép giường cũng không ngại xoa xoa bàn tay Thúy Vân, chẳng mấy chốc Thúy Vân đã ngủ mất, còn Từ Hải thì dần dần đỏ mặt lên. May mắn là Thúy Vân cùng Thước Hỉ đã bôi sẵn một lớp thảo dược lên mặt nên không có ai thấy bộ dạng lúc đỏ mặt của hắn, bằng không chắc bọn họ sẽ cười đến chết.
Trời tối dần, Hồ Nguyệt Nga cho người đến thông báo, Từ Hải nghe có người đến vội gọi Thúy Vân dậy, sau khi thông báo xong thì cô tì nữ kia định rời đi, nào ngờ bị Thúy Vân giữ lại. Nàng cười thân thiện, nhét vào tay cô bé ấy một lọ thuốc màu xanh ngọc, đây vốn là thuốc trị vết thương, còn không quên dặn: “Mỗi ngày trước khi đi ngủ nhớ bôi một ít, hôm sau chân sẽ không đau nữa!”
Cô bé kia mắt ngấn lệ, cố gắng nhoẻn miệng cười nói tiếng đa tạ Thúy Vân: “Tạ ơn công tử, nô tì tên là Châu Nhi, công tử cứ gọi như vậy là được rồi, không cần phải gọi cô nương này nọ!”
Cô bé Châu Nhi vừa đi mất, Từ Hải đã không vui xách Thúy Vân lại trên giường, ngồi xuống đối diện nàng: “Lại thêm một cô nương xinh đẹp nữa à?”
Thúy Vân biết Từ Hải bảo mình bôi thuốc lên mặt hắn nên lấy trong thùng thuốc ra mấy loại thuốc cần thiết, cười cười giải thích: “Cô bé ấy bị ngã ban sáng nên chân cũng bị thương không nhẹ!”
Thấy cái tay được băng bó của Thúy Vân đang bôi dược thì Từ Hải khẽ hỏi: “Tay còn đau không?”
“Không sao, mau ngồi gần lại đây!”
Từ Hải nghe lời, hơi hơi nhích lại, người khom xuống, Thúy Vân thì quỳ gối lên, một tay vén tóc trên mặt Từ Hải, tay kia thoa nhẹ một lớp nước lạnh lên mặt hắn, sau đó mới chầm chậm thoa đều mớ thảo dược nâu sẫm kia ra. Ngón tay Thúy Vân thon dài mềm mại, Từ Hải lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, cứ có cảm giác bàn tay mũm mỉm bé xinh của nàng đang mơn trớn khuôn mặt mình, cả người vô thức nhích lại gần nàng hơn, ước gì cứ mãi thế này...
Vốn theo kế hoạch ban đầu, chỉ có một mình Thúy Vân đột nhập vào đây, chỉ là Từ Hải sống chết không chịu, Trần Đông cũng cảm thấy thế nên Từ Hải miễn cưỡng được đi cùng Thúy Vân. Do sợ Hồ Tôn Hiến biết mặt Từ Hải nên cả bọn mới phải chọn cách dịch dung thành thế này, bôi tí dược lên mặt, riêng đây là nghề của Thúy Vân nên nàng làm rất khéo, tay chân thoa thoa mấy cái đã không có ai nhận ra Từ Hải cả!
Thoa xong, Thúy Vân hài lòng lấy hai tay nâng gương mặt to lớn của Từ Hải lên trước mặt mà quan sát, gật đầu lia lịa, cười hì hì nhìn Từ Hải, lại bắt hắn kéo áo xuống để Thúy Vân thoa lên vai cùng bàn tay. Tóm lại, đối với Thúy Vân, đây đơn thuần là hành động xoa xoa trét trét nhưng đối với Từ Hải, nó là cực hình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.