Xin Lỗi Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng
Chương 38: Nịnh bợ “tỉ phu” tương lai vì chén cơm manh áo!
Lăng Lam Ca
07/09/2015
Đang ăn được hơn phân nửa thì có âm thanh bàn tán xôn xao từ những bàn xung quanh truyền lại…
“Các ngươi biết tin gì chưa? Hồ đại nhân đang treo giá một trăm lượng vàng cho ai có thể chữa hết bệnh cho bà con nào của ông ấy thì phải! Kinh khủng thật, chỉ là bà con thôi lại có thể hào phóng như thế!”
Ban đầu Thúy Vân cũng không để ý nhưng thái độ cùng hành động của năm người còn lại chung bàn lại khiến nàng không thể không để ý.
Chỉ thấy tất cả đều ngừng tay lại, ánh mắt sáng quắc nghe ngóng, ngay cả Thước Hỉ cũng không ngoại lệ. Thúy Vân ngơ ngơ ngác ngác, mơ hồ quay đầu lại nhìn người vừa nói ra tin tức khiến những người kia chấn động như thế thì mới phát hiện ra người đang thao thao bất tuyệt kia có vẻ chỉ là một người dân bình thường, trang phục đơn giản, ngồi chung bàn với hắn còn có vài người nữa cũng đang dỏng tai lên nghe!
Bỗng nhiên một âm thanh khác cất lên, cắt ngang câu chuyện của người nọ: “Hừ, không biết mà cũng dám nói lung tung! Người bị bệnh đó đâu phải họ hàng gì của Hồ Tôn Hiến? Người đó chính là phu nhân của Ngũ Phong thuyền chủ a!”
Một lời này, thái độ của mọi người càng thêm đáng kinh ngạc.
Từ Hải sắc mặt trắng bệch, tay khẽ siết chặt kiếm, Đình Trung mặt nổi gân xanh, Trọng Nghĩa khóe mi co rút, tròng mắt đã sớm ửng đỏ, Trần Đông vẻ mặt trầm ngâm, khác hẳn vẻ bông đùa thường ngày, Thước Hỉ yếu ớt ngồi không vững, cả người dường như không còn tí sức lực, phải dựa hẳn vào người Trần Đông.
Thúy Vân tranh thủ lùa thêm một đũa nữa vào miệng, nhón tay gắp một cọng rau xanh, từ tốn nhai, nuốt, cuối cùng mới đặt chén xuống, ngóng tai theo dõi.
Người kia vừa cất lời, tất cả khách quan đang có mặt trong khách điếm đều ồ lên một cách kinh ngạc. Hắn ta thấy thế thì cười ha hả, đứng dậy, giọng nói có phần vang dội hơn: “Hồ Tôn Hiến được lệnh của triều đình đánh bại Ngũ Phong thuyền chủ, nào ngờ sức lực chỉ có hạn, nào phải đối thủ của thuyền chủ, thế nên mới giở trò ti tiện bắt phu nhân cùng ái nữ của ngài ấy ra làm sức ép…”
Sắc mặt Thước Hỉ tái nhợt, càng lúc càng mong manh yếu ớt khiến Thúy Vân không khỏi lo lắng, nhỏ giọng hỏi thăm: “Thước Hỉ, không sao chứ?”
Thước Hỉ lắc đầu cười nhẹ, đôi mắt khổ sở cố giữ thẳng lưng tránh để người khác nghi ngờ. Nào ngờ lúc này một toán quan binh đi vào, lớn giọng hô hào:
“Mau bắt tên phản nghịch kia lại!!!!!”
Tận lúc này Thúy Vân mới nhìn thấy rõ mặt của người kia, hắn ta trạc tứ tuần, mái tóc muối tiêu, khuôn mặt chữ điền cứng cáp, làn da màu đồng ngăm đen, nhìn thế nào cũng có vẻ gì đó đặc biệt. Hắn cười lớn một tiếng, không biết từ đâu mà rút kiếm ra: “Ha ha, lũ tôm tép các ngươi mà cũng muốn bắt lão tử ư!”
Một màn chém giết bắt đầu…
Quan binh ồ ạt xông vào, bao vây kín lấy người đàn ông kia, ra sức tấn công tới tấp nhưng người bị hạ gục thì nhiều trong khi đó một góc tay áo của hắn cũng không chạm tới được.
Hai mắt Thúy Vân lòe lòe sáng, vừa sợ hãi vừa có chút hưng phấn.
Lại được chiêm ngưỡng người giang hồ ra tay, có điều, không những người giang hồ mà còn có người của triều đình! Nhưng dường như đám người triều đình này yếu ớt quá thì phải, đông thế kia mà có mỗi một người cũng không đánh lại, xem ra quan phủ ngày càng vô dụng rồi.
Quan binh triều đình tựa hồ không có ý định tha cho người kia, hết lớp lính này tới lớp lính khác xông tới, đao kiếm sáng chói. Người kia thấy tình hình không ổn, chỉ phi thân lên đạp thủng nóc nhà rồi lao thẳng ra ngoài.
Hắn ta rời đi để lại một cục diện khá là tang hoang.
Một đám quan phủ trơ mắt trân trối một hồi mới hấp tấp đuổi theo, một đám khách quan vẫn còn chưa hồi hồn, một mớ mái ngói bị đạp vỡ nát rơi tứ tung… ngay cả trong bát của Thúy Vân cũng có một mẫu, nói to không to, nhỏ không nhỏ lại vừa vặn nằm ngay chính giữa bát cơm của nàng.
Thúy Vân: “…”
Trần Đông đứng dậy, khẽ gọi tiểu nhị còn đang run lập cập trong góc phòng, vẻ thông minh lanh lợi khi nãy đã sớm bay biến lại thanh toán, sau đó nhanh chóng kéo mọi người rời đi.
Từ lúc rời khỏi đó, không khí có vẻ nghiêm trọng, mọi người không nói cũng không cười nữa, ai nấy mặt mũi cứ như trong nhà có người mới qua đời, lầm lì đáng sợ.
Thúy Vân tuy chưa hiểu hết sự tình nhưng cũng có thể đoán ra đôi chút.
Mọi chuyện ắt hẳn phải có liên quan tới người được gọi là Ngũ Phong thuyền chỉ kia, nói gần hơn một tí chính là có liên quan đến phu nhân cùng ái nữ gì ấy của ông ta. Rõ ràng từ lúc nghe tin về hai nhân vật không rõ mặt mũi đó, thái độ của mọi người thay đổi rõ rệt.
Tuy thắc mắc lẫn tò mò nhưng Thúy Vân không dám lớn tiếng hỏi, cũng không biết có nên hỏi Thước Hỉ hay không, đành ngoan ngoãn làm theo sắp xếp của Trần Đông.
Bọn họ rẽ vào một khách điếm, Trần Đông hiền hòa trở lại, nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành: “Cho chúng ta ba phòng!”
Tên chưởng quầy này rõ ràng định lực quá kém cỏi, vừa thấy nhan sắc điên đảo chúng sinh của Trần Đông thì gật đầu lia lịa, chính nhờ nhan sắc đó của Trần Đông mà chúng ta nhận được phòng một cách cực kì nhanh gọn.
Mọi người lủi thủi đi lên cầu thang, đi đầu là Trần Đông, theo thứ tự là Đình Trung, Trọng Nghĩa, Thước Hỉ, Từ Hải, cuối cùng là Thúy Vân. Thúy Vân thấy Thước Hỉ rẽ vào căn phòng đầu tiên, bước chân cũng nhanh hơn, vừa định tiến vào thì đã nghe âm thanh vui vẻ của Trần Đông vang lên ngay bên tai khiến nàng chết đứng:
“Bạch huynh đệ, phiền huynh đêm nay ở cùng phòng với Từ Hải. Dù sao kẻ thù vẫn còn đang rình rập ở bên ngoài, võ công của Từ Hải lại cao hơn Thước Hỉ, ở chung với hắn ta vẫn an toàn hơn!”
Thúy Vân đứng ngây ra như tượng đá, mãi đến khi cánh cửa phòng của Trần Đông cùng Thước Hỉ đã đóng sập lại ngay trước mắt nàng vẫn chưa hoàn hồn.
Lúc này Từ Hải đứng dựa lưng ở cửa phòng, mắt nhìn Thúy Vân.
Trông thấy dáng vẻ như thể “không làm theo thì chỉ có chết” của Từ Hải, nàng vội run rẩy lê chân vào căn phòng kia.
Trong phòng bài trí khá đơn giản, một bộ bàn ghế tròn, một cái giường nằm dành cho hai người cùng một cái ô cửa sổ hình vuông. Hết rồi! @@
Thúy Vân lúng túng, đặt tay nải lên bàn, ôm chặt thùng thuốc đứng co ro nơi góc phòng, trong lòng âm thầm lo lắng cho Thước Hỉ. Cô nam quả nữ ở chung một phòng, liệu tên Trần Đông kia có nổi thú tính lên rồi làm điều xằng bậy hay không, Thúy Vân quả thực không dám tiên đoán trước. Từ Hải thấy dáng vẻ của Thúy Vân như vậy cũng chỉ nhíu mi, tỏ vẻ không hài lòng cho lắm:
“Bạch Vân Du, ngươi dù sao cũng là một nam tử, tại sao lúc nào cũng chưng ra dáng vẻ yếu ớt như nữ nhân thế kia? Không thể nào mạnh mẽ lên được hay sao?”
Khóe môi Thúy Vân co giựt mãnh liệt như vừa bị rút gân, Từ đại nhân, ta vốn là nữ nhân, không thể mạnh mẽ lên được! Tuy trong lòng nghĩ như thế nhưng ngoài mặt Thúy Vân cũng chỉ có thể cười xuề xòa, chậm chạp ngồi xuống ghế đối diện với Từ Hải:
“Từ đại ca, huynh cũng không trách ta được, việc này phải trách mẫu thân ta, trước kia bà một lòng muốn cho ta ăn học thành tài, cuối cùng rèn luyện ra được một tên thư sinh thế này đây!”
Mẫu thân, con chân thành xin lỗi người…
Từ Hải nghe thấy thế, khuôn mặt cũng không còn cau có khó chịu nữa, ánh mắt dừng lại ở hộp gỗ trong lòng Thúy Vân: “Nghe Thước Nhi nói ngươi là đại phu?”
Tuy cái danh xưng Thước Nhi kia có vẻ thân thiết quá đáng nhưng Thúy Vân cũng không rảnh để bận tâm, chỉ lo âm thầm vuốt mồ hôi mà ứng phó với tên hòa thượng thối này. Liệu bây giờ mà đứng dậy vỗ bàn tự xưng tên mình là Vương nhị cô nương mà hắn đã từng gặp trước kia, không biết hắn có tin hay không…
Thôi, tốt hơn hết là không nên kiếm thêm phiền toái cho bản thân mình, ngậm miệng lại vậy!
Phí công lo lắng cho Thước Hỉ một hồi, đến lúc này đây Thúy Vân mới nhận ra được tình huống của mình. Tuy nói Từ Hải là hòa thượng thật, nhưng bây giờ hắn cũng đã xuất sư, tóc để dài, ăn thịt không thì nàng không rõ, đại loại… vẫn là một tên nam nhân hàng thật giá thật. Ngủ qua đêm chung phòng cùng giường với một tên nam nhân…Thúy Vân nàng làm không được. Thế là mếu máo:
“Từ đại nhân, ta quen ngủ với Thước Hỉ rồi, cho ta sang đó được không?”
Từ Hải nghe Thúy Vân nói thế thì nét mặt đại biến, tức giận đập bảo kiếm lên bàn khiến Thúy Vân đang định khóc cũng bị dọa cho ngậm mồm lại:
“Hồ nháo, chuyện này không thể nói lung tung được, sau này không được mở miệng nói những chuyện như thế nữa, Thước Hỉ là người mà ngươi muốn thì ngủ cùng được ư?”
Hớ, trước kia đêm nào cũng ngủ cùng Thước Hỉ, bỗng nhiên đêm nay lại như thế này khiến Thúy Vân có chút không tiếp thu được, mặt cứ nghệt ra, khóe mi còn vương lại một tầng nước mắt…
Từ Hải thấy bộ dạng yếu ớt này của Thúy Vân thì càng tỏ ra khó chịu: “Không hiểu Thước Nhi nghĩ gì lại đi chú ý đến tên ẻo lã nhà ngươi. Nhớ kĩ cho ta, nàng ấy đã có ý trung nhân rồi, không phải là người mà ngươi có thể mơ tưởng đâu.”
Cái gì mà có ý trung nhân? Cái gì mà không được mơ tưởng? Từ Hải đại nhân, huynh đang nói cái quỷ gì vậy? Từ đầu tới cuối nửa chữ ta cũng không hiểu? Đồng ý là đang giả nam nhân đấy nhưng không lẽ nam nhân nào tiếp cận cũng bảo người ta thích Thước Hỉ? Nhưng tại sao… lại lo lắng cho Thước Hỉ thế kia? Cả việc hôm nay khi thấy Thước Hỉ mặc trang phục nữ nhi, bọn họ cũng không hề để ý. Không lẽ… bọn họ biết trước thân phận của Thước Hỉ rồi?
Từ Hải nói xong thì bước đến bên giường, giày cũng không tháo ra, nhanh chóng nhắm hai mắt lại tĩnh tọa ngồi thiền.
Xung quanh là màn đêm tĩnh mịch, yên ắng vô cùng, thậm chí còn có thể nghe được tiếng ngáy của sấm không rõ của Đình Trung hay Trọng Nghĩa ở ngay phòng cách vách.
Thúy Vân nhìn ra ngoài cửa sổ một hồi, nhẹ chân rón rén đi tới dạo lui trong phòng, sau một hồi quan sát đánh giá kĩ lưỡng, nàng rơi lệ. Trong phòng chỉ có một cái giường, Từ Hải đã bành trướng thế kia thì bảo nàng phải ngủ ở đâu? Chưa kể, nam nhân làm sao mà ngủ chung với nữ nhân như nàng được? Thế là Thúy Vân hoa hoa lệ lệ ôm lấy túi hành lí cùng thùng thuốc gỗ của mình mà lăn lộn trên mặt bàn cùng mấy cái ghế giữa phòng, cứ như vậy mà yên bình trôi qua một đêm, sáng hôm sau thức dậy với đôi mắt cú vọ.
Đình Trung vừa thấy nàng thì giật nảy người, ngay cả kiếm đeo bên hông cũng muốn ném sang một bên, kinh hoàng hỏi: “Bạch huynh đệ, đêm qua có người đến ám sát ngươi sao? Sao lại…”
Đoạn, quay đầu sang nhìn Từ Hải.
Từ Hải không nói không rằng, từ chối cho ý kiến, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Thúy Vân cười hớ hớ vài tiếng, bắt đầu sắp xếp mấy thứ vật dụng đêm qua đã bị nàng làm cho rối tung lên. Dọn đồ nhanh thôi, không khéo lại bị vị tỉ phu tương lại này bắt bẻ.
Đại tỉ, tỉ nhìn xem, tên Từ Hải này khó tính vô cùng, thật không thể hiểu nỗi tỉ ấy vừa mắt tên này ở điểm nào cơ chứ, hự.
Lại nói, trước kia Thúy Vân chỉ mới nghe Thúy Kiều kể sơ qua về Từ Hải này, còn lại nàng cũng không rõ ràng cho lắm. Dường như Từ Hải này là một vị anh hùng đầu đội trời, chân đạp đất, khí thế hiên ngang oai hùng lẫm liệt, là một vị đại vương của cái gì đó… cái gì ấy mà quên mất rồi, chỉ biết hình như là chức vụ khá to do một tay hắn gầy dựng, không hề liên quan gì tới triều đình cả.
Ban đầu Thúy Vân định bỏ trốn nhưng bây giờ nàng tạm thời buông ý định đó ra bởi vì tối hôm qua nàng có nghe tới cái tên Hồ Tôn Hiến. Đây chính xác là tên họ đầy đủ của tên cẩu tặc đã dùng đại tỉ chiêu dụ Từ Hải ra hàng, sau đó ti tiện ám toán Từ Hải, bản thân hắn lại ép buộc Thúy Kiều hầu hạ mình, cuối cùng vì thể diện mà bán đại tỉ cho một tên quan chức thấp hèn nào đó. Nếu muốn bỏ trốn, sáng này chỉ cần dậy sớm một tí là có thể thành công rời đi rồi, có điều bây giờ nàng không muốn đi nữa.
Thứ nhất, Từ Hải ở đây, thứ hai, có tên Hồ Tôn Hiến kia sắp xuất hiện, nghĩa là đại tỉ chỉ ở quanh quẩn đâu đây mà thôi! Có điều, người tính không bằng trời tính, mãi một thời gian dài sau đó Thúy Vân mới có cơ hội gặp lại Thúy Kiều, nhưng chuyện đó cứ để sau này hẵng nói!
Ngoái đầu nhìn vẻ nhập tâm của Từ Hải, Thúy Vân không khỏi cảm thán. Tên này tuy lớn lên trong chùa nhưng bộ dáng cũng quá được đi, sóng lưng thẳng tắp, cơ thể to cao, võ công lại tuyệt đỉnh, sau này còn làm một đại vương to lớn quyền uy vọng trọng, chậc, tuy bây giờ hắn không vừa mắt mình nhưng sau này chắc cũng phải nể mặt đôi chút, dù sao mình cũng là người nhà của đại tỉ cơ mà! Do đó, Thúy Vân rút ra kết luận, cần phải nịnh bợ vị tỉ phu tương lai này hết khả năng có thể!
Vì sao? Bởi vì nịnh bợ người này đảm bảo có cơm ăn đầy đủ mỗi ngày =.=
“Các ngươi biết tin gì chưa? Hồ đại nhân đang treo giá một trăm lượng vàng cho ai có thể chữa hết bệnh cho bà con nào của ông ấy thì phải! Kinh khủng thật, chỉ là bà con thôi lại có thể hào phóng như thế!”
Ban đầu Thúy Vân cũng không để ý nhưng thái độ cùng hành động của năm người còn lại chung bàn lại khiến nàng không thể không để ý.
Chỉ thấy tất cả đều ngừng tay lại, ánh mắt sáng quắc nghe ngóng, ngay cả Thước Hỉ cũng không ngoại lệ. Thúy Vân ngơ ngơ ngác ngác, mơ hồ quay đầu lại nhìn người vừa nói ra tin tức khiến những người kia chấn động như thế thì mới phát hiện ra người đang thao thao bất tuyệt kia có vẻ chỉ là một người dân bình thường, trang phục đơn giản, ngồi chung bàn với hắn còn có vài người nữa cũng đang dỏng tai lên nghe!
Bỗng nhiên một âm thanh khác cất lên, cắt ngang câu chuyện của người nọ: “Hừ, không biết mà cũng dám nói lung tung! Người bị bệnh đó đâu phải họ hàng gì của Hồ Tôn Hiến? Người đó chính là phu nhân của Ngũ Phong thuyền chủ a!”
Một lời này, thái độ của mọi người càng thêm đáng kinh ngạc.
Từ Hải sắc mặt trắng bệch, tay khẽ siết chặt kiếm, Đình Trung mặt nổi gân xanh, Trọng Nghĩa khóe mi co rút, tròng mắt đã sớm ửng đỏ, Trần Đông vẻ mặt trầm ngâm, khác hẳn vẻ bông đùa thường ngày, Thước Hỉ yếu ớt ngồi không vững, cả người dường như không còn tí sức lực, phải dựa hẳn vào người Trần Đông.
Thúy Vân tranh thủ lùa thêm một đũa nữa vào miệng, nhón tay gắp một cọng rau xanh, từ tốn nhai, nuốt, cuối cùng mới đặt chén xuống, ngóng tai theo dõi.
Người kia vừa cất lời, tất cả khách quan đang có mặt trong khách điếm đều ồ lên một cách kinh ngạc. Hắn ta thấy thế thì cười ha hả, đứng dậy, giọng nói có phần vang dội hơn: “Hồ Tôn Hiến được lệnh của triều đình đánh bại Ngũ Phong thuyền chủ, nào ngờ sức lực chỉ có hạn, nào phải đối thủ của thuyền chủ, thế nên mới giở trò ti tiện bắt phu nhân cùng ái nữ của ngài ấy ra làm sức ép…”
Sắc mặt Thước Hỉ tái nhợt, càng lúc càng mong manh yếu ớt khiến Thúy Vân không khỏi lo lắng, nhỏ giọng hỏi thăm: “Thước Hỉ, không sao chứ?”
Thước Hỉ lắc đầu cười nhẹ, đôi mắt khổ sở cố giữ thẳng lưng tránh để người khác nghi ngờ. Nào ngờ lúc này một toán quan binh đi vào, lớn giọng hô hào:
“Mau bắt tên phản nghịch kia lại!!!!!”
Tận lúc này Thúy Vân mới nhìn thấy rõ mặt của người kia, hắn ta trạc tứ tuần, mái tóc muối tiêu, khuôn mặt chữ điền cứng cáp, làn da màu đồng ngăm đen, nhìn thế nào cũng có vẻ gì đó đặc biệt. Hắn cười lớn một tiếng, không biết từ đâu mà rút kiếm ra: “Ha ha, lũ tôm tép các ngươi mà cũng muốn bắt lão tử ư!”
Một màn chém giết bắt đầu…
Quan binh ồ ạt xông vào, bao vây kín lấy người đàn ông kia, ra sức tấn công tới tấp nhưng người bị hạ gục thì nhiều trong khi đó một góc tay áo của hắn cũng không chạm tới được.
Hai mắt Thúy Vân lòe lòe sáng, vừa sợ hãi vừa có chút hưng phấn.
Lại được chiêm ngưỡng người giang hồ ra tay, có điều, không những người giang hồ mà còn có người của triều đình! Nhưng dường như đám người triều đình này yếu ớt quá thì phải, đông thế kia mà có mỗi một người cũng không đánh lại, xem ra quan phủ ngày càng vô dụng rồi.
Quan binh triều đình tựa hồ không có ý định tha cho người kia, hết lớp lính này tới lớp lính khác xông tới, đao kiếm sáng chói. Người kia thấy tình hình không ổn, chỉ phi thân lên đạp thủng nóc nhà rồi lao thẳng ra ngoài.
Hắn ta rời đi để lại một cục diện khá là tang hoang.
Một đám quan phủ trơ mắt trân trối một hồi mới hấp tấp đuổi theo, một đám khách quan vẫn còn chưa hồi hồn, một mớ mái ngói bị đạp vỡ nát rơi tứ tung… ngay cả trong bát của Thúy Vân cũng có một mẫu, nói to không to, nhỏ không nhỏ lại vừa vặn nằm ngay chính giữa bát cơm của nàng.
Thúy Vân: “…”
Trần Đông đứng dậy, khẽ gọi tiểu nhị còn đang run lập cập trong góc phòng, vẻ thông minh lanh lợi khi nãy đã sớm bay biến lại thanh toán, sau đó nhanh chóng kéo mọi người rời đi.
Từ lúc rời khỏi đó, không khí có vẻ nghiêm trọng, mọi người không nói cũng không cười nữa, ai nấy mặt mũi cứ như trong nhà có người mới qua đời, lầm lì đáng sợ.
Thúy Vân tuy chưa hiểu hết sự tình nhưng cũng có thể đoán ra đôi chút.
Mọi chuyện ắt hẳn phải có liên quan tới người được gọi là Ngũ Phong thuyền chỉ kia, nói gần hơn một tí chính là có liên quan đến phu nhân cùng ái nữ gì ấy của ông ta. Rõ ràng từ lúc nghe tin về hai nhân vật không rõ mặt mũi đó, thái độ của mọi người thay đổi rõ rệt.
Tuy thắc mắc lẫn tò mò nhưng Thúy Vân không dám lớn tiếng hỏi, cũng không biết có nên hỏi Thước Hỉ hay không, đành ngoan ngoãn làm theo sắp xếp của Trần Đông.
Bọn họ rẽ vào một khách điếm, Trần Đông hiền hòa trở lại, nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành: “Cho chúng ta ba phòng!”
Tên chưởng quầy này rõ ràng định lực quá kém cỏi, vừa thấy nhan sắc điên đảo chúng sinh của Trần Đông thì gật đầu lia lịa, chính nhờ nhan sắc đó của Trần Đông mà chúng ta nhận được phòng một cách cực kì nhanh gọn.
Mọi người lủi thủi đi lên cầu thang, đi đầu là Trần Đông, theo thứ tự là Đình Trung, Trọng Nghĩa, Thước Hỉ, Từ Hải, cuối cùng là Thúy Vân. Thúy Vân thấy Thước Hỉ rẽ vào căn phòng đầu tiên, bước chân cũng nhanh hơn, vừa định tiến vào thì đã nghe âm thanh vui vẻ của Trần Đông vang lên ngay bên tai khiến nàng chết đứng:
“Bạch huynh đệ, phiền huynh đêm nay ở cùng phòng với Từ Hải. Dù sao kẻ thù vẫn còn đang rình rập ở bên ngoài, võ công của Từ Hải lại cao hơn Thước Hỉ, ở chung với hắn ta vẫn an toàn hơn!”
Thúy Vân đứng ngây ra như tượng đá, mãi đến khi cánh cửa phòng của Trần Đông cùng Thước Hỉ đã đóng sập lại ngay trước mắt nàng vẫn chưa hoàn hồn.
Lúc này Từ Hải đứng dựa lưng ở cửa phòng, mắt nhìn Thúy Vân.
Trông thấy dáng vẻ như thể “không làm theo thì chỉ có chết” của Từ Hải, nàng vội run rẩy lê chân vào căn phòng kia.
Trong phòng bài trí khá đơn giản, một bộ bàn ghế tròn, một cái giường nằm dành cho hai người cùng một cái ô cửa sổ hình vuông. Hết rồi! @@
Thúy Vân lúng túng, đặt tay nải lên bàn, ôm chặt thùng thuốc đứng co ro nơi góc phòng, trong lòng âm thầm lo lắng cho Thước Hỉ. Cô nam quả nữ ở chung một phòng, liệu tên Trần Đông kia có nổi thú tính lên rồi làm điều xằng bậy hay không, Thúy Vân quả thực không dám tiên đoán trước. Từ Hải thấy dáng vẻ của Thúy Vân như vậy cũng chỉ nhíu mi, tỏ vẻ không hài lòng cho lắm:
“Bạch Vân Du, ngươi dù sao cũng là một nam tử, tại sao lúc nào cũng chưng ra dáng vẻ yếu ớt như nữ nhân thế kia? Không thể nào mạnh mẽ lên được hay sao?”
Khóe môi Thúy Vân co giựt mãnh liệt như vừa bị rút gân, Từ đại nhân, ta vốn là nữ nhân, không thể mạnh mẽ lên được! Tuy trong lòng nghĩ như thế nhưng ngoài mặt Thúy Vân cũng chỉ có thể cười xuề xòa, chậm chạp ngồi xuống ghế đối diện với Từ Hải:
“Từ đại ca, huynh cũng không trách ta được, việc này phải trách mẫu thân ta, trước kia bà một lòng muốn cho ta ăn học thành tài, cuối cùng rèn luyện ra được một tên thư sinh thế này đây!”
Mẫu thân, con chân thành xin lỗi người…
Từ Hải nghe thấy thế, khuôn mặt cũng không còn cau có khó chịu nữa, ánh mắt dừng lại ở hộp gỗ trong lòng Thúy Vân: “Nghe Thước Nhi nói ngươi là đại phu?”
Tuy cái danh xưng Thước Nhi kia có vẻ thân thiết quá đáng nhưng Thúy Vân cũng không rảnh để bận tâm, chỉ lo âm thầm vuốt mồ hôi mà ứng phó với tên hòa thượng thối này. Liệu bây giờ mà đứng dậy vỗ bàn tự xưng tên mình là Vương nhị cô nương mà hắn đã từng gặp trước kia, không biết hắn có tin hay không…
Thôi, tốt hơn hết là không nên kiếm thêm phiền toái cho bản thân mình, ngậm miệng lại vậy!
Phí công lo lắng cho Thước Hỉ một hồi, đến lúc này đây Thúy Vân mới nhận ra được tình huống của mình. Tuy nói Từ Hải là hòa thượng thật, nhưng bây giờ hắn cũng đã xuất sư, tóc để dài, ăn thịt không thì nàng không rõ, đại loại… vẫn là một tên nam nhân hàng thật giá thật. Ngủ qua đêm chung phòng cùng giường với một tên nam nhân…Thúy Vân nàng làm không được. Thế là mếu máo:
“Từ đại nhân, ta quen ngủ với Thước Hỉ rồi, cho ta sang đó được không?”
Từ Hải nghe Thúy Vân nói thế thì nét mặt đại biến, tức giận đập bảo kiếm lên bàn khiến Thúy Vân đang định khóc cũng bị dọa cho ngậm mồm lại:
“Hồ nháo, chuyện này không thể nói lung tung được, sau này không được mở miệng nói những chuyện như thế nữa, Thước Hỉ là người mà ngươi muốn thì ngủ cùng được ư?”
Hớ, trước kia đêm nào cũng ngủ cùng Thước Hỉ, bỗng nhiên đêm nay lại như thế này khiến Thúy Vân có chút không tiếp thu được, mặt cứ nghệt ra, khóe mi còn vương lại một tầng nước mắt…
Từ Hải thấy bộ dạng yếu ớt này của Thúy Vân thì càng tỏ ra khó chịu: “Không hiểu Thước Nhi nghĩ gì lại đi chú ý đến tên ẻo lã nhà ngươi. Nhớ kĩ cho ta, nàng ấy đã có ý trung nhân rồi, không phải là người mà ngươi có thể mơ tưởng đâu.”
Cái gì mà có ý trung nhân? Cái gì mà không được mơ tưởng? Từ Hải đại nhân, huynh đang nói cái quỷ gì vậy? Từ đầu tới cuối nửa chữ ta cũng không hiểu? Đồng ý là đang giả nam nhân đấy nhưng không lẽ nam nhân nào tiếp cận cũng bảo người ta thích Thước Hỉ? Nhưng tại sao… lại lo lắng cho Thước Hỉ thế kia? Cả việc hôm nay khi thấy Thước Hỉ mặc trang phục nữ nhi, bọn họ cũng không hề để ý. Không lẽ… bọn họ biết trước thân phận của Thước Hỉ rồi?
Từ Hải nói xong thì bước đến bên giường, giày cũng không tháo ra, nhanh chóng nhắm hai mắt lại tĩnh tọa ngồi thiền.
Xung quanh là màn đêm tĩnh mịch, yên ắng vô cùng, thậm chí còn có thể nghe được tiếng ngáy của sấm không rõ của Đình Trung hay Trọng Nghĩa ở ngay phòng cách vách.
Thúy Vân nhìn ra ngoài cửa sổ một hồi, nhẹ chân rón rén đi tới dạo lui trong phòng, sau một hồi quan sát đánh giá kĩ lưỡng, nàng rơi lệ. Trong phòng chỉ có một cái giường, Từ Hải đã bành trướng thế kia thì bảo nàng phải ngủ ở đâu? Chưa kể, nam nhân làm sao mà ngủ chung với nữ nhân như nàng được? Thế là Thúy Vân hoa hoa lệ lệ ôm lấy túi hành lí cùng thùng thuốc gỗ của mình mà lăn lộn trên mặt bàn cùng mấy cái ghế giữa phòng, cứ như vậy mà yên bình trôi qua một đêm, sáng hôm sau thức dậy với đôi mắt cú vọ.
Đình Trung vừa thấy nàng thì giật nảy người, ngay cả kiếm đeo bên hông cũng muốn ném sang một bên, kinh hoàng hỏi: “Bạch huynh đệ, đêm qua có người đến ám sát ngươi sao? Sao lại…”
Đoạn, quay đầu sang nhìn Từ Hải.
Từ Hải không nói không rằng, từ chối cho ý kiến, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Thúy Vân cười hớ hớ vài tiếng, bắt đầu sắp xếp mấy thứ vật dụng đêm qua đã bị nàng làm cho rối tung lên. Dọn đồ nhanh thôi, không khéo lại bị vị tỉ phu tương lại này bắt bẻ.
Đại tỉ, tỉ nhìn xem, tên Từ Hải này khó tính vô cùng, thật không thể hiểu nỗi tỉ ấy vừa mắt tên này ở điểm nào cơ chứ, hự.
Lại nói, trước kia Thúy Vân chỉ mới nghe Thúy Kiều kể sơ qua về Từ Hải này, còn lại nàng cũng không rõ ràng cho lắm. Dường như Từ Hải này là một vị anh hùng đầu đội trời, chân đạp đất, khí thế hiên ngang oai hùng lẫm liệt, là một vị đại vương của cái gì đó… cái gì ấy mà quên mất rồi, chỉ biết hình như là chức vụ khá to do một tay hắn gầy dựng, không hề liên quan gì tới triều đình cả.
Ban đầu Thúy Vân định bỏ trốn nhưng bây giờ nàng tạm thời buông ý định đó ra bởi vì tối hôm qua nàng có nghe tới cái tên Hồ Tôn Hiến. Đây chính xác là tên họ đầy đủ của tên cẩu tặc đã dùng đại tỉ chiêu dụ Từ Hải ra hàng, sau đó ti tiện ám toán Từ Hải, bản thân hắn lại ép buộc Thúy Kiều hầu hạ mình, cuối cùng vì thể diện mà bán đại tỉ cho một tên quan chức thấp hèn nào đó. Nếu muốn bỏ trốn, sáng này chỉ cần dậy sớm một tí là có thể thành công rời đi rồi, có điều bây giờ nàng không muốn đi nữa.
Thứ nhất, Từ Hải ở đây, thứ hai, có tên Hồ Tôn Hiến kia sắp xuất hiện, nghĩa là đại tỉ chỉ ở quanh quẩn đâu đây mà thôi! Có điều, người tính không bằng trời tính, mãi một thời gian dài sau đó Thúy Vân mới có cơ hội gặp lại Thúy Kiều, nhưng chuyện đó cứ để sau này hẵng nói!
Ngoái đầu nhìn vẻ nhập tâm của Từ Hải, Thúy Vân không khỏi cảm thán. Tên này tuy lớn lên trong chùa nhưng bộ dáng cũng quá được đi, sóng lưng thẳng tắp, cơ thể to cao, võ công lại tuyệt đỉnh, sau này còn làm một đại vương to lớn quyền uy vọng trọng, chậc, tuy bây giờ hắn không vừa mắt mình nhưng sau này chắc cũng phải nể mặt đôi chút, dù sao mình cũng là người nhà của đại tỉ cơ mà! Do đó, Thúy Vân rút ra kết luận, cần phải nịnh bợ vị tỉ phu tương lai này hết khả năng có thể!
Vì sao? Bởi vì nịnh bợ người này đảm bảo có cơm ăn đầy đủ mỗi ngày =.=
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.