Xin Lỗi Vì Đã Để Em Chờ Lâu Như Vậy
Chương 9
Láo Huyền
17/07/2023
...----------------...
Ngồi sau xe Cố Tiêu Thành nhìn bờ vai vững trãi trước mặt Hà Thanh ước gì một ngày nào đó bản thân có thể đường hoàng dựa vào vai anh không còn phải rụt rè như hiện tại.
Chẳng mấy chốc mà hai người đã đi qua con phố nhỏ luôn vắng lặng như mọi ngày, bởi con phố này yên tĩnh đến mức không tưởng được nên mọi người xung quanh vẫn thường gọi phố này là “ Phố không người” mặc dù xung quanh vẫn có người sinh sống.
Tiếng phanh xe đạp “ kít kít” bánh xe di chuyển châm dần chậm dần rồi dừng hẳn lại trước cửa nhà Cố Tiêu Thành.
'' Về đến rồi.'' Cố Tiêu Thành lên tiếng.
Cả đoạn đường dài như thế mà hai người chẳng ai nói với ai câu nào cả, có lẽ là chẳng biết nên bắt đầu mở lời từ đâu, cũng chẳng có câu chuyện nào để bắt nhịp cho cả hai vì vậy nên họ đã bỏ lỡ cả một quãng đường.
Hà Thanh xuống xe tay vẫn giữ chặt chiếc áo mà Cố Tiêu Thành đưa cho, cô ngập ngừng nói.
'' Cái đó.. cảm ơn anh vì chiếc áo.'' Hà Thanh hơi cúi mặt giọng nói nhẹ nhàng cất lên.
'' Ừ.. không có gì.'' Cố Tiêu Thành với khuân mặt lạnh lùng của mình như lúc trước mà trả lời cô.
Hà Thanh không biết nên nói gì tiếp theo để câu chuyện giữa hai người không bị đứt đoạn, Hà Thanh cầm chiếc áo của Cố Tiêu Thành định trả cho anh nhưng nghĩ lại thì cô cảm thấy bản thân vẫn nên giặt sạch áo rồi trả cho người ta như vậy mới không mất lịch sự.
'' Áo của anh để tôi giặt sạch rồi trả lại anh sau nhé.'' Hà Thanh chẳng dám nhìn thẳng mặt Cố Tiêu Thành nên cô chỉ đành liếc mắt nhìn xem anh có biểu hiện như thế nào.
Cố Tiêu Thành nghe Hà Thanh nói xong khuân mặt vẫn không có chút thay đổi nào anh chỉ nói.
'' Vậy cũng được, tuỳ em thôi.'' Vừa nói anh vừa dắt chiếc xe đạp của mình đi vào nhà.
Nhìn thấy Cố Tiêu Thành bước vào nhà Hà Thanh có chút tiếc nuối, cô chẳng biết lấy cớ gì để tiếp tục đứng nói chuyện với anh cả, chỉ đành ngậm ngùi nhìn anh đi vào nhà. Bỗng Cố Tiêu Thành dừng lại, anh quay ra nhìn Hà Thanh mà nói.
'' Em mặc váy ngắn trông rất hợp, thật đó.'' Ngữ khí Cố Tiêu Thành lúc này đã có sự thay đổi, giọng điệu trở nên dễ chịu, dịu dàng hơn.
Hà Thanh nghe được Cố Tiêu Thành nói như vậy hai má cô ửng hồng, Hà Thanh không nhịn được vui mừng mà cười rạng rỡ.
'' Anh ấy vừa khen mình ư! Đó có được gọi là khen không nhỉ.'' Hà Thanh vui mừng đến độ tự lẩm bẩm với chính bản thân mình trong khi đó Cố Tiêu Thành đã đi vào trong nhà từ lâu rồi.
Hà Thanh chạy về nhà cô liền xà lên chiếc giường ấm áp của mình, vùi đầu vào trong chiếc chăn ấm mà hét lên trong sự vui sướng.
'' Aaaaaaaa... vui quá đi mất.''
Cố Tiêu Thành chỉ nói một câu mà đã khiến Hà Thanh vui cả buổi tối hôm đó, mặc dù trước đó cô và anh có một chút hiểu lầm tuy tính cách anh ngang ngược nhưng lại có một trái tim ấm áp vừa hay lại đúng mẫu bạn trai cô thích, điều này càng khiến trái tim cô không ngừng thôi thúc cô nghĩ về anh.
Hà Thanh đang học bài nhưng trong đầu chỉ toàn nghĩ đến Cố Tiêu Thành nên cô không thể tập trung học được. Hai tay cô chống cằm đôi mắt ngước lên nhìn bầu trời đêm đầy sao qua cửa sổ.
'' Sao mà lại khác biệt đến thế.'' Trong lòng Hà Thanh hình tượng trước kia Cố Tiêu Thành xây dựng mà một mỹ nam nho nhã, lịch sự, ấm áp, dịu dàng nhưng khi gặp ngoài đời thì lại có đôi phần trái ngược chẳng hạn như cái mỏ anh rất hỗn chẳng giống hình tượng một nam nhân nho nhã lịch sự chút nào cả.
Hà Thanh đưa tay cao lên phía trước như muốn chạm vào những ngôi sao trên bầu trời kia, Hà Thanh nhắm một bên mắt lại, cô hướng ánh nhìn về bầu trời nơi có ngôi sao toả sáng nhất nhưng lại chỉ đứng một mình một chỗ khác biệt với những ngôi sao khác.
'' Ước gì một ngày nào đó anh có thể thích em như cách em thích anh vậy. Em nhất định sẽ cố gắng toả sáng như ngôi sao kia để anh có thể chú ý đến em một chút bởi sự khác biệt của nó.'' Hà Thanh nói không sai, ngôi sao này đúng là khác biệt hẳn với những ngôi sao khác, nó đứng tách biệt một chỗ nhưng ánh sáng không hề yếu ớt, chỉ cần ngước lên nhìn bầu trời là có thể thấy ngay ngôi sao đó đang toả sáng lấp lánh, ước muốn bản thân một ngày cũng như ngôi sao kia được người khác chú ý đến và trong những người đó có anh là đủ rồi.
...----------------...
Sáng hôm sau.
Vì hôm qua Cố Tiêu Thành đã nói Hà Thanh mặc váy ngắn rất hợp nên hôm nay cô quyết định tiếp tục mặc váy, sau ngày hôm qua Hà Thanh kiên quyết thay đổi phong cách ăn mặc của mình. Vẫn là như hôm qua Hà Thanh lại lật tung tủ đồ của mình ra, thử đi thử lại hơn chục bộ váy rồi mới chọn được bộ vừa ý cô. Ngày hôm qua đeo giày cao gót cả ngày đã khiến sau chân cô sưng đỏ lên nhưng vì muốn xây dựng hình tượng tốt trong mắt Cố Tiêu Thành nên cô vẫn quyết định đi giày cao gót.
Hà Thanh vừa bước vào lớp thì đã thấy Lâm Khả vẫy tay gọi cô.
'' Thanh Thanh, qua đây ngồi.'' Lâm Khả tười cười gọi Hà Thanh lại.
Hà Thanh khuân mặt ủ rũ đi đến chỗ Lâm Khả đang ngồi.
Lâm Khả thấy Hà Thanh ủ rũ như vậy thì lo lắng hỏi thăm.
'' Thanh Thanh, cậu làm sao vậy? Không khoẻ à!''
Hà Thanh vừa đến chỗ ngồi bỏ chiếc túi ra sau ghês rồi nằm “phịch” xuống bàn luôn, cô dùng giọng điệu chán nản mà nói với Lâm Khả.
'' Không có gì. Chỉ là cảm thấy hơi buồn chán chút thôi.'' Hà Thanh thở dài một hơi rồi trả lời Lâm Khả.
Lâm Khả thấy bạn thân như vậy thì liền dùng tay kéo Hà Thanh ngồi thẳng dậy.
'' Cậu không sao thật chứ.'' Lâm Khả dùng hai tay giữ lấy khuân mặt Hà Thanh ánh mắt chăm chăm nhìn vào cô.
Hà Thanh thấy Lâm Khả lo lắng cho mình thì bèn lấy lại tinh thần để cô bạn thân khỏi lo lắng cho mình nữa.
'' Mình không sao, thật đó! Chỉ là đêm qua bị mất ngủ chút thôi.'' Hà Thanh khuân mặt tươi tỉnh hơn nhìn Lâm Khả nói.
Lâm Khả thấy Hà Thanh phấn chấn trở lại thì vui vẻ hẳn lên.
'' Phải vậy chứ, tiểu Thanh Thanh của mình lúc nào cũng phải vui vẻ như vậy mới được.'' Lâm Khả tươi cười khoác tay Hà Thanh.
'' À đúng rồi, Anh họ mình nói hôm nay sẽ giới thiệu thành viên cuối cùng tham gia cùng nhóm chúng ta trong cuộc thi lần này đó. Nghe nói người này cũng là một nhân tài hiếm có đó.'' Lâm Khả nói với Hà Thanh.
'' Nếu như là thật như anh mình nói vậy thì lần này khả năng đoạt giải thưởng là khá cao đó, đột nhiên cảm thấy háo hức muốn gặp người đó quá.'' Lâm Khả ánh mắt sáng rực mà nói với Hà Thanh.
Còn Hà Thanh lúc này khi nghe thấy cái tên Cố Tiêu Thành thì vẻ mặt lại trở nên u ám. Nội tâm Hà Thanh lúc này “ tên Cố Tiêu Thành đó rõ ràng hôm qua đã nhắn tin cho mình hẹn mình hôm nay cùng đến trường, ấy vậy mà lại thất hứa tự chạy đến trường trước, đúng là đồ đáng ghét mà.” Đêm hôm qua khi Hà Thanh đang mải ngẩn ngơ ngắm sao trời thì điện thoại cô thông báo có tin nhắn đến, mở điện thoại lên cô thấy là tin nhắn do Cố Tiêu Thành gửi đến thì cuống quýt xuýt làm rơi cả điện thoại.
Thì ra là anh muốn hẹn Hà Thanh ngày mai cùng đến trường học và Hà Thanh đã đồng ý ngay lập tức, không có lý do gì để cô từ chối một cơ hội được ở gần anh như thế. Ai mà ngờ sáng hôm sau cô hí hửng vui mừng tưởng tượng đến khung cảnh lãng mạn khi hai người đi với nhau thì cô nhận được tin nhắn Cố Tiêu Thành gửi đến với nội dung “ Tôi có việc đột xuất, đến trường trước rồi. Em đến trường sau nhé.”. Đây chính là nguyên do mà cả buổi sáng Hà Thanh luôn mang cái vẻ mặt như đưa đám vậy.
Ngồi sau xe Cố Tiêu Thành nhìn bờ vai vững trãi trước mặt Hà Thanh ước gì một ngày nào đó bản thân có thể đường hoàng dựa vào vai anh không còn phải rụt rè như hiện tại.
Chẳng mấy chốc mà hai người đã đi qua con phố nhỏ luôn vắng lặng như mọi ngày, bởi con phố này yên tĩnh đến mức không tưởng được nên mọi người xung quanh vẫn thường gọi phố này là “ Phố không người” mặc dù xung quanh vẫn có người sinh sống.
Tiếng phanh xe đạp “ kít kít” bánh xe di chuyển châm dần chậm dần rồi dừng hẳn lại trước cửa nhà Cố Tiêu Thành.
'' Về đến rồi.'' Cố Tiêu Thành lên tiếng.
Cả đoạn đường dài như thế mà hai người chẳng ai nói với ai câu nào cả, có lẽ là chẳng biết nên bắt đầu mở lời từ đâu, cũng chẳng có câu chuyện nào để bắt nhịp cho cả hai vì vậy nên họ đã bỏ lỡ cả một quãng đường.
Hà Thanh xuống xe tay vẫn giữ chặt chiếc áo mà Cố Tiêu Thành đưa cho, cô ngập ngừng nói.
'' Cái đó.. cảm ơn anh vì chiếc áo.'' Hà Thanh hơi cúi mặt giọng nói nhẹ nhàng cất lên.
'' Ừ.. không có gì.'' Cố Tiêu Thành với khuân mặt lạnh lùng của mình như lúc trước mà trả lời cô.
Hà Thanh không biết nên nói gì tiếp theo để câu chuyện giữa hai người không bị đứt đoạn, Hà Thanh cầm chiếc áo của Cố Tiêu Thành định trả cho anh nhưng nghĩ lại thì cô cảm thấy bản thân vẫn nên giặt sạch áo rồi trả cho người ta như vậy mới không mất lịch sự.
'' Áo của anh để tôi giặt sạch rồi trả lại anh sau nhé.'' Hà Thanh chẳng dám nhìn thẳng mặt Cố Tiêu Thành nên cô chỉ đành liếc mắt nhìn xem anh có biểu hiện như thế nào.
Cố Tiêu Thành nghe Hà Thanh nói xong khuân mặt vẫn không có chút thay đổi nào anh chỉ nói.
'' Vậy cũng được, tuỳ em thôi.'' Vừa nói anh vừa dắt chiếc xe đạp của mình đi vào nhà.
Nhìn thấy Cố Tiêu Thành bước vào nhà Hà Thanh có chút tiếc nuối, cô chẳng biết lấy cớ gì để tiếp tục đứng nói chuyện với anh cả, chỉ đành ngậm ngùi nhìn anh đi vào nhà. Bỗng Cố Tiêu Thành dừng lại, anh quay ra nhìn Hà Thanh mà nói.
'' Em mặc váy ngắn trông rất hợp, thật đó.'' Ngữ khí Cố Tiêu Thành lúc này đã có sự thay đổi, giọng điệu trở nên dễ chịu, dịu dàng hơn.
Hà Thanh nghe được Cố Tiêu Thành nói như vậy hai má cô ửng hồng, Hà Thanh không nhịn được vui mừng mà cười rạng rỡ.
'' Anh ấy vừa khen mình ư! Đó có được gọi là khen không nhỉ.'' Hà Thanh vui mừng đến độ tự lẩm bẩm với chính bản thân mình trong khi đó Cố Tiêu Thành đã đi vào trong nhà từ lâu rồi.
Hà Thanh chạy về nhà cô liền xà lên chiếc giường ấm áp của mình, vùi đầu vào trong chiếc chăn ấm mà hét lên trong sự vui sướng.
'' Aaaaaaaa... vui quá đi mất.''
Cố Tiêu Thành chỉ nói một câu mà đã khiến Hà Thanh vui cả buổi tối hôm đó, mặc dù trước đó cô và anh có một chút hiểu lầm tuy tính cách anh ngang ngược nhưng lại có một trái tim ấm áp vừa hay lại đúng mẫu bạn trai cô thích, điều này càng khiến trái tim cô không ngừng thôi thúc cô nghĩ về anh.
Hà Thanh đang học bài nhưng trong đầu chỉ toàn nghĩ đến Cố Tiêu Thành nên cô không thể tập trung học được. Hai tay cô chống cằm đôi mắt ngước lên nhìn bầu trời đêm đầy sao qua cửa sổ.
'' Sao mà lại khác biệt đến thế.'' Trong lòng Hà Thanh hình tượng trước kia Cố Tiêu Thành xây dựng mà một mỹ nam nho nhã, lịch sự, ấm áp, dịu dàng nhưng khi gặp ngoài đời thì lại có đôi phần trái ngược chẳng hạn như cái mỏ anh rất hỗn chẳng giống hình tượng một nam nhân nho nhã lịch sự chút nào cả.
Hà Thanh đưa tay cao lên phía trước như muốn chạm vào những ngôi sao trên bầu trời kia, Hà Thanh nhắm một bên mắt lại, cô hướng ánh nhìn về bầu trời nơi có ngôi sao toả sáng nhất nhưng lại chỉ đứng một mình một chỗ khác biệt với những ngôi sao khác.
'' Ước gì một ngày nào đó anh có thể thích em như cách em thích anh vậy. Em nhất định sẽ cố gắng toả sáng như ngôi sao kia để anh có thể chú ý đến em một chút bởi sự khác biệt của nó.'' Hà Thanh nói không sai, ngôi sao này đúng là khác biệt hẳn với những ngôi sao khác, nó đứng tách biệt một chỗ nhưng ánh sáng không hề yếu ớt, chỉ cần ngước lên nhìn bầu trời là có thể thấy ngay ngôi sao đó đang toả sáng lấp lánh, ước muốn bản thân một ngày cũng như ngôi sao kia được người khác chú ý đến và trong những người đó có anh là đủ rồi.
...----------------...
Sáng hôm sau.
Vì hôm qua Cố Tiêu Thành đã nói Hà Thanh mặc váy ngắn rất hợp nên hôm nay cô quyết định tiếp tục mặc váy, sau ngày hôm qua Hà Thanh kiên quyết thay đổi phong cách ăn mặc của mình. Vẫn là như hôm qua Hà Thanh lại lật tung tủ đồ của mình ra, thử đi thử lại hơn chục bộ váy rồi mới chọn được bộ vừa ý cô. Ngày hôm qua đeo giày cao gót cả ngày đã khiến sau chân cô sưng đỏ lên nhưng vì muốn xây dựng hình tượng tốt trong mắt Cố Tiêu Thành nên cô vẫn quyết định đi giày cao gót.
Hà Thanh vừa bước vào lớp thì đã thấy Lâm Khả vẫy tay gọi cô.
'' Thanh Thanh, qua đây ngồi.'' Lâm Khả tười cười gọi Hà Thanh lại.
Hà Thanh khuân mặt ủ rũ đi đến chỗ Lâm Khả đang ngồi.
Lâm Khả thấy Hà Thanh ủ rũ như vậy thì lo lắng hỏi thăm.
'' Thanh Thanh, cậu làm sao vậy? Không khoẻ à!''
Hà Thanh vừa đến chỗ ngồi bỏ chiếc túi ra sau ghês rồi nằm “phịch” xuống bàn luôn, cô dùng giọng điệu chán nản mà nói với Lâm Khả.
'' Không có gì. Chỉ là cảm thấy hơi buồn chán chút thôi.'' Hà Thanh thở dài một hơi rồi trả lời Lâm Khả.
Lâm Khả thấy bạn thân như vậy thì liền dùng tay kéo Hà Thanh ngồi thẳng dậy.
'' Cậu không sao thật chứ.'' Lâm Khả dùng hai tay giữ lấy khuân mặt Hà Thanh ánh mắt chăm chăm nhìn vào cô.
Hà Thanh thấy Lâm Khả lo lắng cho mình thì bèn lấy lại tinh thần để cô bạn thân khỏi lo lắng cho mình nữa.
'' Mình không sao, thật đó! Chỉ là đêm qua bị mất ngủ chút thôi.'' Hà Thanh khuân mặt tươi tỉnh hơn nhìn Lâm Khả nói.
Lâm Khả thấy Hà Thanh phấn chấn trở lại thì vui vẻ hẳn lên.
'' Phải vậy chứ, tiểu Thanh Thanh của mình lúc nào cũng phải vui vẻ như vậy mới được.'' Lâm Khả tươi cười khoác tay Hà Thanh.
'' À đúng rồi, Anh họ mình nói hôm nay sẽ giới thiệu thành viên cuối cùng tham gia cùng nhóm chúng ta trong cuộc thi lần này đó. Nghe nói người này cũng là một nhân tài hiếm có đó.'' Lâm Khả nói với Hà Thanh.
'' Nếu như là thật như anh mình nói vậy thì lần này khả năng đoạt giải thưởng là khá cao đó, đột nhiên cảm thấy háo hức muốn gặp người đó quá.'' Lâm Khả ánh mắt sáng rực mà nói với Hà Thanh.
Còn Hà Thanh lúc này khi nghe thấy cái tên Cố Tiêu Thành thì vẻ mặt lại trở nên u ám. Nội tâm Hà Thanh lúc này “ tên Cố Tiêu Thành đó rõ ràng hôm qua đã nhắn tin cho mình hẹn mình hôm nay cùng đến trường, ấy vậy mà lại thất hứa tự chạy đến trường trước, đúng là đồ đáng ghét mà.” Đêm hôm qua khi Hà Thanh đang mải ngẩn ngơ ngắm sao trời thì điện thoại cô thông báo có tin nhắn đến, mở điện thoại lên cô thấy là tin nhắn do Cố Tiêu Thành gửi đến thì cuống quýt xuýt làm rơi cả điện thoại.
Thì ra là anh muốn hẹn Hà Thanh ngày mai cùng đến trường học và Hà Thanh đã đồng ý ngay lập tức, không có lý do gì để cô từ chối một cơ hội được ở gần anh như thế. Ai mà ngờ sáng hôm sau cô hí hửng vui mừng tưởng tượng đến khung cảnh lãng mạn khi hai người đi với nhau thì cô nhận được tin nhắn Cố Tiêu Thành gửi đến với nội dung “ Tôi có việc đột xuất, đến trường trước rồi. Em đến trường sau nhé.”. Đây chính là nguyên do mà cả buổi sáng Hà Thanh luôn mang cái vẻ mặt như đưa đám vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.