Chương 10: Càng Cố Chấp Càng Đau Thương
Huỳnh Thiên Kỳ
18/12/2024
“ Chúng ta yêu xa do em chưa tốt nghiệp, vấn đề là em rất sợ đau và sợ chúng ta không thể tiến đến hôn nhân nên em từ chối...Hừ...Từ chối hay em rất muốn lên giường với tôi? Em làm vậy, suy cho cùng chỉ muốn ngủ với tôi. Mẹ tôi bảo em là một cô gái tốt, nhưng tốt như em khiến tôi sợ hãi đấy! ”
Sự nhục nhã ê chề dâng lên tột đỉnh trong lòng của Kỳ Phương, sĩ diện lẫn nhân phẩm người con gái bị chà đạp nặng nề, chỉ là cô chẳng thể bào chữa cho bản thân khi hành động cô làm thể hiện điều đó. Cô chỉ nên trách rằng là do cô yêu sai người, khi họ không hề trân trọng.
“ Em biết đến hiện tại anh vẫn không yêu em, ván cược này em thua nhưng em chẳng có hối hận, như vậy em hết hy vọng rằng có một ngày anh sẽ đáp lại tình cảm. Cận Nam, những việc mình từng xảy ra, anh cứ xem như chưa từng và hãy quên đi, không cần phải chịu trách nhiệm. ”
Điều khiến Mã Cận Nam lăn tăn suy nghĩ, khó chịu từ đêm qua tới nay chỉ có việc đó, vốn dĩ là đàn ông anh nên có trách nhiệm, nhưng mà...
Lúc này, Mã Cận Nam ngang tàng đứng dậy, vươn vai đút tay vào túi quần tây đối diện với Kỳ Phương với phong thái chuẩn mực kiên định, lạnh lùng lên tiếng:
“ Tôi cũng không định sẽ chịu trách nhiệm với em và chẳng có lý do gì phải chịu trách nhiệm với em, vốn dĩ chính em đã lừa tôi lên giường, lúc đó tôi nghĩ em thực sự là bạn gái mình nên tôi mới hành động như thế. ”
Mi mắt Kỳ Phương nhìn Mã Cận Nam chớp nhẹ, hốc mắt đỏ ửng. Và rồi, hàng mi dài cong vút rũ xuống gật đầu chịu đựng tất cả sự cay đắng, nụ cười chua chát xuất hiện trên đôi môi căng mọng ấy, khẽ nói:
“ Dạ...! ”
Là cô tự nguyện, tự làm tự chịu, kết quả phần nào trước đó cũng đã đoán ra...
Lồng ngực Mã Cận Nam bỗng nhiên nhói lên, ánh mắt nhìn cô dịu xuống nhiều phần, giọng nói nhẹ như gió thoảng cũng đủ trọng lực xuyên vào trái tim cứng rắn của anh.
“ Cận Nam, em sẽ xin nghỉ việc, sẽ chẳng làm phiền tới anh nữa. Được bên cạnh anh gần ba tháng qua cũng đủ với em, em đã mãn nguyện lắm rồi...Nếu không còn việc gì nói nữa, em xin phép ra ngoài làm việc. ”
Khoảnh khắc Kỳ Phương vừa quay lưng với Mã Cận Nam, hai hàng nước mắt lập tức tuôn ra rơi xuống khuôn mặt mĩ miều nhỏ nhắn của cô, đôi chân phải dùng sức mới có thể nhấc bước.
Màn đêm đen phủ xuống thành phố hoa lệ, Kỳ Phương lặng lẽ ngồi bó gối trên giường nhìn ra cửa sổ, ngắm tuyết đang rơi trắng xóa ngoài trời, thời tiết lạnh giá bên ngoài y như bên trong lòng cô hiện tại, nước mắt cứ trào ra ướt đẫm cả khuôn mặt khi nhớ đến những lời hứa hẹn trước đó của Mã Cận Nam.
“ Hãy tin anh, dù anh có vĩnh viễn không nhớ lại thì cũng sẽ chẳng bao giờ phụ tình em, anh chắc chắn điều đó, Kỳ Phương! ”
“ Anh bảo sẽ không phụ tình em mà ~ ”
Kỳ Phương mím chặt lại bờ môi, cúi đầu gục xuống gối với nỗi đau khổ cùng cực trong tim, không gian yên ắng càng nghe rõ ràng tiếng khóc nấc nghẹn nức nở giữa đêm.
Có lẽ, càng cố chấp càng đau thương...!
Tâm trạng của Mã Cận Nam cũng không tốt hơn Kỳ Phương bao nhiêu, ngồi uống rượu cùng bạn thân Bành Vũ Lực tại nhà riêng của anh ấy, biểu cảm mệt mỏi vô cùng chán chường.
“ Thậm chí đến cậu cũng vậy. ”
“ Cậu cũng biết tôi có tình cảm với Kỳ Phương, hôm ở trong bệnh viện khi cậu vừa tỉnh lại cô ấy đã năn nỉ tôi, vì nhất thời không kiểm soát mà đồng ý với cô ấy. ”
Mã Cận Nam nặng nề thở ra, buồn bực chán nãn dựa lưng về sau thành ghế, đưa tay nới lỏng caravat trên cổ áo cho thoải mái.
Sau đó, Bành Vũ Lực hỏi lại:
“ Suốt mấy tháng qua hai người ở bên nhau, cậu vẫn không có tình cảm sao? ”
Mã Cận Nam lặng người trầm ngâm, căn bản trong đầu đang tự trả lời câu hỏi ấy nhưng thực sự lúc này anh rất rối bời, sau đó nhàn nhạt trả lời:
“ Ngay từ ban đầu đã không có tình cảm, bên nhau bao lâu cũng chỉ là con số, chẳng thể lung chuyển được trái tim. ”
“ Cận Nam, đời người con gái chỉ có điều đó quý giá, nhưng em trao cho anh rồi, sau này anh đừng phụ tình em nhé? ”
Câu nói của Kỳ Phương từng nói bất ngờ vang vọng trong đầu của Mã Cận Nam, khiến cho anh càng thêm khó chịu, tiếp tục nâng lên ly rượu dưới bàn trút thẳng vào cổ họng.
Cùng thời điểm bên nhà của Nhạc Ỷ Mễ, Mã Đại Kính nổi trận lôi đình đập phá đồ đạc lung tung khắp nơi khiến cho ông Nhạc sợ sệt bảo sẽ gọi cảnh sát nếu còn tiếp tục, nguyên do cũng vì lời nói chia tay của cô ta.
“ Ông bà và cả cô giỏi lắm, biết Mã Cận Nam sẽ thừa kế tập đoàn nên quay sang chia tay tôi. Hừ...các người nghĩ nó sẽ cần loại phụ nữ đã bị tôi chơi qua à? ”
Lúc này, Nhạc Ỷ Mễ chẳng còn dịu dàng thùy mị như đã thể hiện, hung hăng nghiến răng cất tiếng:
“ Anh im miệng ngay cho tôi! ”
Mã Đại Kính cười lạnh khỉnh thường một cái, ánh nhìn từ tốn dò xét từ dưới lên trên rồi từ trên xuống dưới của cơ thể Nhạc Ỷ Mễ, giễu cợt nói:
“ Chia tay cũng được, không sao, tôi cũng chơi chán rồi, mục đích tôi theo đuổi và muốn kết hôn vì chọc tức em họ tôi thôi. Nhưng mà nếu Mã Cận Nam ăn lại đồ ăn tôi đã ăn thì thú vị đấy, mà chắc nó không ngu vậy đâu, nó có bạn gái xinh tươi mơn mởn kia kìa. ”
Sự nhục nhã ê chề dâng lên tột đỉnh trong lòng của Kỳ Phương, sĩ diện lẫn nhân phẩm người con gái bị chà đạp nặng nề, chỉ là cô chẳng thể bào chữa cho bản thân khi hành động cô làm thể hiện điều đó. Cô chỉ nên trách rằng là do cô yêu sai người, khi họ không hề trân trọng.
“ Em biết đến hiện tại anh vẫn không yêu em, ván cược này em thua nhưng em chẳng có hối hận, như vậy em hết hy vọng rằng có một ngày anh sẽ đáp lại tình cảm. Cận Nam, những việc mình từng xảy ra, anh cứ xem như chưa từng và hãy quên đi, không cần phải chịu trách nhiệm. ”
Điều khiến Mã Cận Nam lăn tăn suy nghĩ, khó chịu từ đêm qua tới nay chỉ có việc đó, vốn dĩ là đàn ông anh nên có trách nhiệm, nhưng mà...
Lúc này, Mã Cận Nam ngang tàng đứng dậy, vươn vai đút tay vào túi quần tây đối diện với Kỳ Phương với phong thái chuẩn mực kiên định, lạnh lùng lên tiếng:
“ Tôi cũng không định sẽ chịu trách nhiệm với em và chẳng có lý do gì phải chịu trách nhiệm với em, vốn dĩ chính em đã lừa tôi lên giường, lúc đó tôi nghĩ em thực sự là bạn gái mình nên tôi mới hành động như thế. ”
Mi mắt Kỳ Phương nhìn Mã Cận Nam chớp nhẹ, hốc mắt đỏ ửng. Và rồi, hàng mi dài cong vút rũ xuống gật đầu chịu đựng tất cả sự cay đắng, nụ cười chua chát xuất hiện trên đôi môi căng mọng ấy, khẽ nói:
“ Dạ...! ”
Là cô tự nguyện, tự làm tự chịu, kết quả phần nào trước đó cũng đã đoán ra...
Lồng ngực Mã Cận Nam bỗng nhiên nhói lên, ánh mắt nhìn cô dịu xuống nhiều phần, giọng nói nhẹ như gió thoảng cũng đủ trọng lực xuyên vào trái tim cứng rắn của anh.
“ Cận Nam, em sẽ xin nghỉ việc, sẽ chẳng làm phiền tới anh nữa. Được bên cạnh anh gần ba tháng qua cũng đủ với em, em đã mãn nguyện lắm rồi...Nếu không còn việc gì nói nữa, em xin phép ra ngoài làm việc. ”
Khoảnh khắc Kỳ Phương vừa quay lưng với Mã Cận Nam, hai hàng nước mắt lập tức tuôn ra rơi xuống khuôn mặt mĩ miều nhỏ nhắn của cô, đôi chân phải dùng sức mới có thể nhấc bước.
Màn đêm đen phủ xuống thành phố hoa lệ, Kỳ Phương lặng lẽ ngồi bó gối trên giường nhìn ra cửa sổ, ngắm tuyết đang rơi trắng xóa ngoài trời, thời tiết lạnh giá bên ngoài y như bên trong lòng cô hiện tại, nước mắt cứ trào ra ướt đẫm cả khuôn mặt khi nhớ đến những lời hứa hẹn trước đó của Mã Cận Nam.
“ Hãy tin anh, dù anh có vĩnh viễn không nhớ lại thì cũng sẽ chẳng bao giờ phụ tình em, anh chắc chắn điều đó, Kỳ Phương! ”
“ Anh bảo sẽ không phụ tình em mà ~ ”
Kỳ Phương mím chặt lại bờ môi, cúi đầu gục xuống gối với nỗi đau khổ cùng cực trong tim, không gian yên ắng càng nghe rõ ràng tiếng khóc nấc nghẹn nức nở giữa đêm.
Có lẽ, càng cố chấp càng đau thương...!
Tâm trạng của Mã Cận Nam cũng không tốt hơn Kỳ Phương bao nhiêu, ngồi uống rượu cùng bạn thân Bành Vũ Lực tại nhà riêng của anh ấy, biểu cảm mệt mỏi vô cùng chán chường.
“ Thậm chí đến cậu cũng vậy. ”
“ Cậu cũng biết tôi có tình cảm với Kỳ Phương, hôm ở trong bệnh viện khi cậu vừa tỉnh lại cô ấy đã năn nỉ tôi, vì nhất thời không kiểm soát mà đồng ý với cô ấy. ”
Mã Cận Nam nặng nề thở ra, buồn bực chán nãn dựa lưng về sau thành ghế, đưa tay nới lỏng caravat trên cổ áo cho thoải mái.
Sau đó, Bành Vũ Lực hỏi lại:
“ Suốt mấy tháng qua hai người ở bên nhau, cậu vẫn không có tình cảm sao? ”
Mã Cận Nam lặng người trầm ngâm, căn bản trong đầu đang tự trả lời câu hỏi ấy nhưng thực sự lúc này anh rất rối bời, sau đó nhàn nhạt trả lời:
“ Ngay từ ban đầu đã không có tình cảm, bên nhau bao lâu cũng chỉ là con số, chẳng thể lung chuyển được trái tim. ”
“ Cận Nam, đời người con gái chỉ có điều đó quý giá, nhưng em trao cho anh rồi, sau này anh đừng phụ tình em nhé? ”
Câu nói của Kỳ Phương từng nói bất ngờ vang vọng trong đầu của Mã Cận Nam, khiến cho anh càng thêm khó chịu, tiếp tục nâng lên ly rượu dưới bàn trút thẳng vào cổ họng.
Cùng thời điểm bên nhà của Nhạc Ỷ Mễ, Mã Đại Kính nổi trận lôi đình đập phá đồ đạc lung tung khắp nơi khiến cho ông Nhạc sợ sệt bảo sẽ gọi cảnh sát nếu còn tiếp tục, nguyên do cũng vì lời nói chia tay của cô ta.
“ Ông bà và cả cô giỏi lắm, biết Mã Cận Nam sẽ thừa kế tập đoàn nên quay sang chia tay tôi. Hừ...các người nghĩ nó sẽ cần loại phụ nữ đã bị tôi chơi qua à? ”
Lúc này, Nhạc Ỷ Mễ chẳng còn dịu dàng thùy mị như đã thể hiện, hung hăng nghiến răng cất tiếng:
“ Anh im miệng ngay cho tôi! ”
Mã Đại Kính cười lạnh khỉnh thường một cái, ánh nhìn từ tốn dò xét từ dưới lên trên rồi từ trên xuống dưới của cơ thể Nhạc Ỷ Mễ, giễu cợt nói:
“ Chia tay cũng được, không sao, tôi cũng chơi chán rồi, mục đích tôi theo đuổi và muốn kết hôn vì chọc tức em họ tôi thôi. Nhưng mà nếu Mã Cận Nam ăn lại đồ ăn tôi đã ăn thì thú vị đấy, mà chắc nó không ngu vậy đâu, nó có bạn gái xinh tươi mơn mởn kia kìa. ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.