Chương 18: Xin Lỗi
Huỳnh Thiên Kỳ
18/12/2024
Suốt cả đoạn đường đến nhà Kỳ Phương, bà Kiều Hoa cứ nhìn Mã Cận Nam chúm chím môi cười, khiến cho sự khó chịu của anh lên ngoi.
“ Ủa con không vào sao? ”
Mã Cận Nam cáu kỉnh, nhàn nhạt trả lời:
“ Con đưa mẹ đến thôi, con vì sự an toàn của mẹ, chứ không phải... ”
“ Thôi, thôi, mẹ có nói gì đâu nào. Lỡ đến rồi thì vào nhà một lát cho phải phép, là con làm cho con gái nhà người ta mang thai đấy. ”
Mã Cận Nam nhướn lên lông mày với sắc mặt vô cùng chán nãn, bàn tay mạnh bạo cộc cằn tháo mở dây thắt an toàn, lẩm bẩm nói:
“ Không cho làm thì ai làm được, con có cưỡng ép đâu mà buộc con này kia. ”
“ Con lầm bầm cái gì vậy? ”
“ Không có gì thưa madam Kiều! Vào thì vào! ”
Ở phòng khách chỉ có ông bà Kỳ, Kỳ Phương thì đang ăn sáng bên trong, khi nghe tiếng chuông bà Kỳ lập tức ra ngoài mở cổng. Lúc này, nhìn thấy Mã Cận Nam xuất hiện, bà ấy có chút bất ngờ vốn không nghĩ đến.
Mã Cận Nam cúi đầu, lễ phép lên tiếng:
“ Dì! ”
“ Ừ, hôm nay chủ nhật nên con không đi làm sao? ”
“ Dạ phải! ”
Suy đi nghĩ lại, ông bà Kỳ cho rằng lỗi không phải là của Mã Cận Nam anh, ngược lại trong chuyện này con gái ông bà sai hoàn toàn, từ việc bắt đầu đến việc âm thầm sang Anh.
Thế nên, cả hai đối xử với anh vô cùng tử tế, ăn nói nhã nhặn từ tốn. Lúc này, ông Kỳ lên tiếng:
“ Chú cũng muốn gặp con lâu lắm rồi, nhưng mà... ”
Ông Kỳ ái ngại cúi mặt ngập ngùng, cảm thấy có chút xấu hổ truớc Mã Cận Nam, sau đó tiếp tục cất lời:
“ Việc Kỳ Phương lừa gạt con trong thời gian con mất trí nhớ, cho chú xin lỗi nhé! ”
Mã Cận Nam nghiêm túc từ tốn gật đầu, bàn tay xoa xoa tách trà ấm nóng, sau đó đặt xuống dưới bàn, nói:
“ Dạ! ”
Ông Kỳ lại nói tiếp:
“ Kỳ Phương bỏ đi chú biết chẳng công bằng với con, nhưng đó cũng là cách con bé bù đắp lỗi lầm, sợ ảnh hưởng đến cuộc sống của con sau này! ”
Không khí phòng khách vô cùng căng thẳng, nặng nề khi sắc mặt của ai cũng nghiêm túc, không hề xuất hiện một nụ cười.
“ Thú thật con rất giận suy nghĩ đó của Kỳ Phương, nó vô cùng ích kỷ, không có lý do gì để chia cắt tình phụ tử và tướt bỏ quyền làm ba của con. ”
Bà Kiều Hoa ngồi bên cạnh Mã Cận Nam mặt mày biến sắc xanh lét, thậm chí đang cực kỳ hối hận vì bảo anh vào cùng, lập tức đưa tay khều móc bên hông của anh ám hiệu.
Ông Kỳ điềm đạm gật đầu, đáp lời:
“ Đúng, không một ai hay lý do gì có thể chia cắt tình phụ tử, nếu đổi lại là chú, chú cũng sẽ tức giận như con. Nhưng mà lúc đó Kỳ Phương kiên quyết quá và thêm con bé mang thai những tháng đầu tiên nên chú không dám làm cho kích động, sợ con bé âm thầm bỏ đi một mình. Cận Nam, chú lần nữa xin lỗi! ”
Đứng nép trong góc lắng nghe, Kỳ Phương đau lòng rưng rưng nước mắt tự trách bản thân, hiện tại cô mới cảm thấy hối hận.
Thà rằng một mình cô đau khổ yêu đơn phương anh, hơn là ba mẹ và cả đứa bé này bị sự ích kỷ của cô làm cho ảnh hưởng.
Lúc này, ánh nhìn Mã Cận Nam lia tới Kỳ Phương, giận bao nhiêu cũng phải ném xuống khi thấy chiếc bụng bầu nhô to, sau đó xoay sang nhìn ông Kỳ, nói:
“ Tương lai thế nào con vẫn chưa xác định nên không thể hứa bừa, nhưng con đảm bảo rằng sẽ chu cấp đầy đủ cho hai mẹ con Kỳ Phương. ”
“ Ừ, tình cảm tùy hai đứa thôi! ”
Và rồi, bà Kiều Hoa cũng nhìn thấy Kỳ Phương, lập tức đứng dậy bước về phía đó, sau đó ôm cô dìu đỡ bước ra sofa, cưng nựng chạm vào phần bụng.
“ Dì mong đến ngày gặp cháu nội quá. ”
“ Dạ. ”
“ Con nghén nhiều không? ”
“ Mấy tháng đầu thì con không nghén nhiều, nhưng khoảng hai tháng nay thì nghén cá, không ăn được ạ! ”
“ Giống y như dì lúc mang thai Cận Nam, đúng là ba nào con nấy mà ~ ”
Nói xong, bà Kiều Hoa lập tức cười gượng sượng sùng thấy rõ. Sau đó, cả hai cùng nhau ngồi xuống sofa, giữa cô và anh đang ngăn cách bởi bà ấy.
“ Con mua quần áo và vật dụng cho bảo bảo chưa? ”
Kỳ Phương lắc đầu, trả lời:
“ Dạ chưa, con định tháng sau mới mua. ”
“ Mua sớm một chút, mấy tháng gần cuối mệt mỏi đau lưng đau chân lắm. Hay là tuần sau chúng ta đi mua, chủ nhật con rảnh mà phải không Cận Nam? ”
Mã Cận Nam nhất thời bất động, ánh mắt đột nhiên lướt nhìn qua Kỳ Phương, gần hai phút sau đó mới nhìn lại bà Kiều Hoa gật đầu, từ tốn lên tiếng:
“ Để con thu xếp. ”
Reng reng reng...
Điện thoại trong túi Mã Cận Nam bất ngờ reo vang, sự chú ý của tất cả đều dồn hết vào đó. Thế là, anh gấp gáp lấy ra và vội bấm tắt, sau đó đứng dậy nhìn ông bà Kỳ lên tiếng:
“ Con xin phép ra ngoài nghe điện thoại. ”
“ Ừ. ”
Mặc dù biết mình không có tư cách nào cả, nhưng sao lòng Kỳ Phương vẫn dâng lên cảm giác ghen tuông khó chịu, cô chẩn đoán rằng đó là Nhạc Ỷ Mễ hoặc là một cô gái nào khác.
Mã Cận Nam anh đào hoa lắm, nhân viên nữ trong tập đoàn thích anh hơn một nửa...
Nhận ra điều đó, bà Kiều Hoa vỗ vỗ vào bàn tay cô rồi nâng niu ôm ấp, nhỏ nhẹ cất lời:
“ Chắc là công việc, Cận Nam và Ỷ Mễ từ lâu đã không còn liên lạc với nhau nữa ”
“ Con và anh ấy không là gì của nhau cả, anh Nam có quen bạn gái thì cũng bình thường thôi ạ! ”
“ Ủa con không vào sao? ”
Mã Cận Nam cáu kỉnh, nhàn nhạt trả lời:
“ Con đưa mẹ đến thôi, con vì sự an toàn của mẹ, chứ không phải... ”
“ Thôi, thôi, mẹ có nói gì đâu nào. Lỡ đến rồi thì vào nhà một lát cho phải phép, là con làm cho con gái nhà người ta mang thai đấy. ”
Mã Cận Nam nhướn lên lông mày với sắc mặt vô cùng chán nãn, bàn tay mạnh bạo cộc cằn tháo mở dây thắt an toàn, lẩm bẩm nói:
“ Không cho làm thì ai làm được, con có cưỡng ép đâu mà buộc con này kia. ”
“ Con lầm bầm cái gì vậy? ”
“ Không có gì thưa madam Kiều! Vào thì vào! ”
Ở phòng khách chỉ có ông bà Kỳ, Kỳ Phương thì đang ăn sáng bên trong, khi nghe tiếng chuông bà Kỳ lập tức ra ngoài mở cổng. Lúc này, nhìn thấy Mã Cận Nam xuất hiện, bà ấy có chút bất ngờ vốn không nghĩ đến.
Mã Cận Nam cúi đầu, lễ phép lên tiếng:
“ Dì! ”
“ Ừ, hôm nay chủ nhật nên con không đi làm sao? ”
“ Dạ phải! ”
Suy đi nghĩ lại, ông bà Kỳ cho rằng lỗi không phải là của Mã Cận Nam anh, ngược lại trong chuyện này con gái ông bà sai hoàn toàn, từ việc bắt đầu đến việc âm thầm sang Anh.
Thế nên, cả hai đối xử với anh vô cùng tử tế, ăn nói nhã nhặn từ tốn. Lúc này, ông Kỳ lên tiếng:
“ Chú cũng muốn gặp con lâu lắm rồi, nhưng mà... ”
Ông Kỳ ái ngại cúi mặt ngập ngùng, cảm thấy có chút xấu hổ truớc Mã Cận Nam, sau đó tiếp tục cất lời:
“ Việc Kỳ Phương lừa gạt con trong thời gian con mất trí nhớ, cho chú xin lỗi nhé! ”
Mã Cận Nam nghiêm túc từ tốn gật đầu, bàn tay xoa xoa tách trà ấm nóng, sau đó đặt xuống dưới bàn, nói:
“ Dạ! ”
Ông Kỳ lại nói tiếp:
“ Kỳ Phương bỏ đi chú biết chẳng công bằng với con, nhưng đó cũng là cách con bé bù đắp lỗi lầm, sợ ảnh hưởng đến cuộc sống của con sau này! ”
Không khí phòng khách vô cùng căng thẳng, nặng nề khi sắc mặt của ai cũng nghiêm túc, không hề xuất hiện một nụ cười.
“ Thú thật con rất giận suy nghĩ đó của Kỳ Phương, nó vô cùng ích kỷ, không có lý do gì để chia cắt tình phụ tử và tướt bỏ quyền làm ba của con. ”
Bà Kiều Hoa ngồi bên cạnh Mã Cận Nam mặt mày biến sắc xanh lét, thậm chí đang cực kỳ hối hận vì bảo anh vào cùng, lập tức đưa tay khều móc bên hông của anh ám hiệu.
Ông Kỳ điềm đạm gật đầu, đáp lời:
“ Đúng, không một ai hay lý do gì có thể chia cắt tình phụ tử, nếu đổi lại là chú, chú cũng sẽ tức giận như con. Nhưng mà lúc đó Kỳ Phương kiên quyết quá và thêm con bé mang thai những tháng đầu tiên nên chú không dám làm cho kích động, sợ con bé âm thầm bỏ đi một mình. Cận Nam, chú lần nữa xin lỗi! ”
Đứng nép trong góc lắng nghe, Kỳ Phương đau lòng rưng rưng nước mắt tự trách bản thân, hiện tại cô mới cảm thấy hối hận.
Thà rằng một mình cô đau khổ yêu đơn phương anh, hơn là ba mẹ và cả đứa bé này bị sự ích kỷ của cô làm cho ảnh hưởng.
Lúc này, ánh nhìn Mã Cận Nam lia tới Kỳ Phương, giận bao nhiêu cũng phải ném xuống khi thấy chiếc bụng bầu nhô to, sau đó xoay sang nhìn ông Kỳ, nói:
“ Tương lai thế nào con vẫn chưa xác định nên không thể hứa bừa, nhưng con đảm bảo rằng sẽ chu cấp đầy đủ cho hai mẹ con Kỳ Phương. ”
“ Ừ, tình cảm tùy hai đứa thôi! ”
Và rồi, bà Kiều Hoa cũng nhìn thấy Kỳ Phương, lập tức đứng dậy bước về phía đó, sau đó ôm cô dìu đỡ bước ra sofa, cưng nựng chạm vào phần bụng.
“ Dì mong đến ngày gặp cháu nội quá. ”
“ Dạ. ”
“ Con nghén nhiều không? ”
“ Mấy tháng đầu thì con không nghén nhiều, nhưng khoảng hai tháng nay thì nghén cá, không ăn được ạ! ”
“ Giống y như dì lúc mang thai Cận Nam, đúng là ba nào con nấy mà ~ ”
Nói xong, bà Kiều Hoa lập tức cười gượng sượng sùng thấy rõ. Sau đó, cả hai cùng nhau ngồi xuống sofa, giữa cô và anh đang ngăn cách bởi bà ấy.
“ Con mua quần áo và vật dụng cho bảo bảo chưa? ”
Kỳ Phương lắc đầu, trả lời:
“ Dạ chưa, con định tháng sau mới mua. ”
“ Mua sớm một chút, mấy tháng gần cuối mệt mỏi đau lưng đau chân lắm. Hay là tuần sau chúng ta đi mua, chủ nhật con rảnh mà phải không Cận Nam? ”
Mã Cận Nam nhất thời bất động, ánh mắt đột nhiên lướt nhìn qua Kỳ Phương, gần hai phút sau đó mới nhìn lại bà Kiều Hoa gật đầu, từ tốn lên tiếng:
“ Để con thu xếp. ”
Reng reng reng...
Điện thoại trong túi Mã Cận Nam bất ngờ reo vang, sự chú ý của tất cả đều dồn hết vào đó. Thế là, anh gấp gáp lấy ra và vội bấm tắt, sau đó đứng dậy nhìn ông bà Kỳ lên tiếng:
“ Con xin phép ra ngoài nghe điện thoại. ”
“ Ừ. ”
Mặc dù biết mình không có tư cách nào cả, nhưng sao lòng Kỳ Phương vẫn dâng lên cảm giác ghen tuông khó chịu, cô chẩn đoán rằng đó là Nhạc Ỷ Mễ hoặc là một cô gái nào khác.
Mã Cận Nam anh đào hoa lắm, nhân viên nữ trong tập đoàn thích anh hơn một nửa...
Nhận ra điều đó, bà Kiều Hoa vỗ vỗ vào bàn tay cô rồi nâng niu ôm ấp, nhỏ nhẹ cất lời:
“ Chắc là công việc, Cận Nam và Ỷ Mễ từ lâu đã không còn liên lạc với nhau nữa ”
“ Con và anh ấy không là gì của nhau cả, anh Nam có quen bạn gái thì cũng bình thường thôi ạ! ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.