Chương 48
Sửu Tước
08/03/2016
Hey, cần giúp một tay không
Sau này Tô Tiểu Tục hiểu, cảm giác không nơi nương tựa ấy gọi là u uất = =.
Cảm giác u uất chua xót cũng không kéo dài quá lâu, bởi vì cô phát hiện ra một công cụ chữa khỏi chứng u uất - đó là yêu mạng, rời xa khỏi game.
Ngốc ngốc nghếch nghếch thoát ra, chạy vào bếp làm cho mình một bát mì.
Đến khi thay quần áo đi ra ngoài, nhìn đường phố đông nghịt, dòng người vội vàng, trong không khí còn vương mùi ẩm ướt sau trận mưa rào, Tô Tiểu Tục bỗng có cảm giác, mình đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian trong game.
Có nên cân nhắc việc ra khỏi nhà đồng thời tìm công việc nào đó tự nuôi sống bản thân không?
Tô Tiểu Tục bệ má, bắt đầu trầm tư nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Có lẽ Ninh nữ vương và cô trời sinh đã có tâm linh cảm ứng, trong lúc Tô Tiểu Tục đau khổ tìm kiếm tin tức tuyển dụng trên web, Ninh nữ vương gọi điện đến như cơn mưa sau hạn hán, làm dịu nội tâm hoang vu của Tô cô nương (nôn).
"Hey, cô em."
"Hey, gì."
"Có thời gian không?"
Nghe thấy lời mở đầu trực tiếp của Ninh Tiếu Tiếu, Tô Tiểu Tục lập tức có dự cảm xấu.
"Tìm tớ có việc gì? Vì sao mà tớ cứ có cảm giác cậu tìm tớ chẳng có chuyện tốt."
"Hê hê hế hế hề hề ~~" Bên d!đa`nle^quy'do^n kia truyền đến tiếng cường có vẻ YD của Ninh nữ vương, "Tớ ra nước ngoài đi chơi rồi, thần thú nhà tớ giao cho cậu nhé được không?"
Tô Tiểu Tục o_0.
"Cái gì? Ra nước ngoài, cậu muốn đi đâu?"
"Đi một vòng Châu Âu rồi về, bố mẹ tớ lớn tuổi rồi, nhà nuôi thú không thích hợp, anh tớ thì bận tới nỗi chân không chạm đất, tớ sợ chưa kịp về, thần thú của tớ đã bị đói chết rồi."
Tô Tiểu Tục =.=
"Đưa phí chăm sóc đây!"
"Đưa! Chắc chắn đưa! Đóng gói anh tớ ném lên giường cậu! Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng!"
"Cút --!"
Cúp điện thoại, "Thần Thú" đáng thương bị chủ nhân nhẫn tâm đóng gói giao cho Tô Tiểu Tục.
Ê, Thần Thú của Ninh nữ vương gia không phải con thần thú Thác Thác thịnh hình trong Đại Hoang, mà là một con chó lông vàng thành niên.
Nó thuộc loài hiền lành, dễ bị bắt cóc nhất, con Thần Thú của Ninh nữ vương gia rõ ràng không phù hợp với giới thiệu chung chung này.
Nếu dùng từ nào hình dung, đó chính là nó giống hệt như chủ nhân Ninh Tiếu Tiếu, nhanh nhẹn dũng mãnh!
Mới ngày đầu tiên Tô Tiểu Tục đem nó về nhà, phòng khách nhà cô liền chịu giày xéo, mọi thứ có thể tiêu diệt đều tổ chức họp trên mặt đất, ghế salon trở thành cái ổ tạm thời của Thần Thú, thức ăn vung vãi khắp nơi, dép lê cũng bị cắn tả tơi...
Nhìn con lông vàng thoải mái nằm trên ghế ngáp, Tô Tiểu Tục sôi gan, hận không thể nấu thêm đĩa thịt chó cho bữa tối!
Cô vừa xắn tay áo vừa cam chịu dịu lại phòng, trong thâm tâm nghiến răng nghiến lợi, nếu sau khi Ninh Tiếu Tiếu về mà không bồi thường vật chấc cho cô, cô sẽ nghĩ cách đánh gãy xương anh trai cô ấy thành tro bụi, >_
Đến tối, Ninh Tiếu Tiếu gọi điện bảo cô nhất định phải tắm cho Thần Thú, Tô Tiểu Tục lúc này mới tỉnh ngộ, con Thần Thú này chính là tai tinh của cô!
Cô phí hết tâm tư lừa Thần Thú vào phòng tắm, vừa mới thử nước ấm, Thần Thú tò mò liền dời mục tiêu sang chai nước gội đầu.
Kết quả có thể nghĩ, phòng tắm bị con Thần Thú trên phun dưới nhảy trở nên be bét, cuộn giấy lăn dưới đất, cốc sứ vỡ tan, nước gội đầu, sữa tắm văng tung tóe - Tô Tiểu Tục bị ép cho phát điên, >_<.
Cuối cùng, Tô Tiểu Tục lấy ra đòn sát thủ! Cô lôi điện thoại ra...
"Hey! Phát Tiểu [1]! Anh tan tầm chưa!"
[1] Phát Tiểu: từ địa phương Bắc Kinh, chỉ hai người lớn lên cùng nhau, cùng giới gọi là Phát Tiểu, khác giới gọi là Thanh mai trúc mã.
Nhận được điện thoại, Ninh công tử có vẻ mệt mỏi xoa huyệt Thái dương, nhưng tâm tình vẫn tốt.
"Có gì căn dặn ạ."
Tô Tiểu Tục =.=
"Nếu tiện, xin mời tôn giá... đến giúp thu thập bảo bối Thần Thú của em gái anh đi..."
"Ha ha." Ninh công tử vui vẻ. Nhìn đồng hồ, cúp máy, rửa mặt nâng cao tinh thần, cầm chìa khóa xe, ra ngoài chạy đến cái ổ của Tô Tiểu Tục.
Mới vừa vào cửa, Ninh công tử liền bị thảm trạng ở phòng khách làm cho sửng sốt.
Con chó lông vàng của Ninh Tiếu Tiếu vui sướng chạy quanh phòng khách, Tô Tiểu Tục vừa có khoảng không liền ra mở cửa, rồi lại tiếp tục theo sau Thần Thú làm trâu làm ngựa, dọn dẹp lại cái cốc, đèn bàn, tạp chí, gối ôm...
Hắn nhàn nhã khóa cửa, rõ ràng không gọi Thần Thú, thế nhưng con súc sinh này như bị người ta gắn vào máy dò xét, lập tức nhận ra sự xuất hiện của Ninh công tử, nháy mắt bỏ qua cho con búp bê dưới móng vuốt, vui vẻ chạy về phía Ninh công tử.
... Gì mà gọi là khác giới hút nhau.
Hừ! Tô Tiểu Tục nhìn Thần Thú ngoan ngoãn nằm dưới chân Ninh công tử, cứ ngạo kiều [2] đi!
[2]ngạo kiều: hình dung người khẩu thị tâm phi, một phần của trong nóng ngoài lạnh; chỉ người bình thường nói chuyện kiêu căng thích đâm chọt, nhưng dưới tình huống nhất định thì lại xấu hổ e thẹn.
"Cô tiếp tục dọn đi, tôi đưa Thần Thú đi tắm." Ninh công tử gãi cằm con chó lông vàng, như tán dương vỗ đầu nó rồi ngẩng nhìn Tô Tiểu Tục.
Khỏi phải chăm sóc Đại Phật gia này, Tô cô nương dĩ nhiên cam tâm tình nguyện, vừa ôm đống đồ ném lên sofa, cô tùy ý hỏi một câu, "Anh ăn gì chưa?"
Ninh công tử đánh rắn chọn gậy, nói tiếp, "Còn chưa, vừa ở tòa án về, dạo này có hơi bận, nhà cô có mì và trứng gà không?"
"Tôi làm cho anh bát mì với trứng gà nhé? Mì ăn liền?"
"Cũng được, đói chẳng còn cảm giác nữa rồi." Ninh công tử ôm bụng hơi nhíu mày, Tô Tiểu Tục mới phát hiện hình như Ninh công tử gầy đi nhiều.
"Người thanh niên, anh đang tiêu hao sinh mạng đó."
Tô Tiểu Tục bĩu môi, đi vào bếp nấu mì, nhìn bóng lưng cô, Ninh công tử cười cười, không phản bác.
Đến khi mì trứng làm xong thì Thần Thú cũng tắm xong. Ninh công tử tỉ mỉ lấy khăn và máy sấy sấy khô lông cho nó, Thần Thú ngoan ngoãn dựa vào anh, còn ư ử mấy tiếng.
"Tôi thấy để nó cho anh chăm được đấy." Tô Tiểu Tục kiên quyết không thừa nhận mình thấy thèm phẩm chất người gặp người thích hoa gặp hoa nở của Ninh công tử, Ninh công tử cười, "Được thôi, tôi sẽ dạy nó ăn KFC Pizza Hut, ngày ngày cho nó vào đống rác tìm đồ ăn, đợi Tiếu Tiếu trở về thu thập hai ta."
Mẹ kiếp
Tên này thật đáng ghét. Tô Tiểu Tục ngồi xổm cầm máy sấy và khăn lông trong tay hắn, "Để tôi, chỉ cần sấy khô không để nó cảm lạnh là được chứ hả? Cần chú ý thêm gì không?"
"Tôi sấy gần khô rồi, cô sấy thêm chút là ok, món đồ chơi này không tôn quý đến thế..." Ninh công tử đứng dậy, "Ôi cha, ngửi thấy mùi thơm mới thấy đói bụng."
"Đi ăn đi, nhớ rửa tay =0=!"
Ninh công tử nhìn Tô cô nương vô tâm căn dặn như bà vợ không khỏi thấy vui vẻ.
Hai người lăn qua lăn lại một phen thì thời gian đã qua mười hai giờ đêm. Tô Tiểu Tục thấy bộ dạng mệt rã rời lúc ăn của Ninh công tử, thật sự lo lắng nếu để hắn đêm hôm lái xe về.
Ngẫm lại, dù sao chỗ này cách nội thành không xa, liền mặt dày hỏi, "Hay tối nay anh ngủ nhà tôi? Liệu có làm bạn gái anh hiểu lầm không?"
Ninh công tử nghe thấy câu đó tinh thần rõ ràng chấn động, chẳng qua nhanh chóng đổi sang giọng thắc mắc, "Ai là bạn gái tôi?"
Tô Tiểu Tục 囧.
Từng thấy người mắc bệnh hay quên chứ chưa thấy ai ngay cả bạn gái mình là ai cũng không nhớ.
Vì vậy cô hảo tâm nhắc nhở, "Chính là cô bé mà lần trước anh đưa đến gặp bố mẹ, tên là Thành Bình ấy."
"Trí nhớ cô tốt thật." Ninh Triệt nhìn Tô cô nương đang rửa bát trong bếp cười đầy ý vị thâm trường, Tô cô nương cũng không phát hiện, chỉ tiếp tục nói: "Mệt mỏi mà lái xe sẽ dễ gặp tai nạn, tối nay cứ ở tạm đây, được chứ?"
"Được, nhưng nhà cô còn dư cái giường nào không?"
Tô Tiểu Tục ngập ngừng, nói, "Phòng ngủ cho khách có, mấy hôm trước vừa dọn xong, chăn mền gì đó đều được phơi nắng sạch sẽ, ra giường cũng giặt rồi, đều thích hợp sử dụng."
Ninh công tử há miệng.
... Không có giường thì tốt biết bao, hai người chen vào một cái, hắn chẳng ngại gì đâu.
╮(╯▽╰)╭
Sáng ra, Ninh công tử đi làm, Tô Tiểu Tục tiếp tục ở nhà, giao tiếp trao đổi với Thần Thú của nữ vương gia Ninh Tiếu Tiếu.
Hôm nay Thần Thú khá phối hợp, chỉ cần Tô Tiểu Tục nói một câu, nó liền gật một cái.
Lần đầu tiên trong đời Tô cô nương tìm thấy cảm giác thỏa mãn trên thú cưng, học theo Ninh công tử gãi cằm nó, vừa quay đi, chỉ nghe "choang" một tiếng, cái khay trà của cô gặp tai ương...
>_<
Trời muốn ta chết!
Cái gì là đàn gảy tai trâu! Nhìn Thần Thu trưng cái bản mặt vô tội liên tục chớp mắt với cô, Tô Tiểu Tục khóc sướt mướt chạy đi.
Ninh công tử, anh mà không đưa nó đi, đêm nay nhà tôi sẽ ăn thịt chó đấy! QAQ!
Sau đó thì sao, Ninh công tử thành khách quen nhà cô...
Hai người biết nhau từ nhỏ, hôm nay thường xuyên qua lại cũng không có gì chê trách.
Đôi khi tối muộn, Ninh công tử liền ngủ lại nhà cô, hoạt động rất tự nhiên, phải gọi là gọn gàng lưu loát...
Tô Tiểu Tục há miệng nhìn Ninh công tử và cô bạn Thần Thú đang chơi trong phòng khách, rất muốn giả làm người qua đường.
Nhưng cô vừa quyết định quay đi, cô bạn Thần Thú liền lao nhanh về phía cô, bám dính lên đùi cô, làm cô lảo đảo.
Ngay sau đó, Tô Tiểu Tục bạo phát.
"Ninh Triệt! Sau này anh TM và Thần Thú còn dám chơi cái trò đụng ngã trong nhà bà, bà sẽ đóng gói cả hai ném từ trên này xuống QAQ!!!"
Một người một chó ngoan ngoãn đứng yên cạnh ghế salon, không lên tiếng, ngơ ngác nhìn nhau, sau đó cùng cười rất vô tội.
Về sau, cô bạn Thần Thú cuối cùng đã quen với Tô Tiểu Tục.
Điều này cũng đại biểu Tô Tiểu Tục có thêm công việc hàng đầu, đó là dắt Thần Thú đi dạo.
Dưới tình huống bình thường, lối đi của cô là như này - dạo một vòng quanh tiểu khu, thuận đường vào bệnh viện thú cưng mua một vài đồ dùng, dắt Thần Thú về, tiếp tục giả chết ở nhà chờ Ninh công tử tan ca (ồ, có trình tự nào không đúng thì phải).
Hôm nay, như thường ngày cô dắt Thần Thú ra ngoài hóng gió, đi hết toàn bộ các bước đằng trước, định mở cửa dắt Thần Thú lên nhà, Tô Tiểu Tục đột nhưng cảm thấy vỡ trứng, con nhãi Thần Thú - lại cứ dính vào cửa không đi.
Lúc đứng trong, lúc đứng ngoài, cô dùng đủ cách cũng không thể kéo được Thần Thú...
Thần Thú quân uy vũ m(_ _)m.
Người đi đường dùng ánh mắt kỳ quái nhìn một người một chó bên này, Tô Tiểu Tục 囧 囧 luống cuống, định mặt dày gọi cho Ninh công tử tìm cách giải quyết, chợt nghe một giọng nam dễ nghe gọi cô.
"Hey, cần giúp một tay không."
Sau này Tô Tiểu Tục hiểu, cảm giác không nơi nương tựa ấy gọi là u uất = =.
Cảm giác u uất chua xót cũng không kéo dài quá lâu, bởi vì cô phát hiện ra một công cụ chữa khỏi chứng u uất - đó là yêu mạng, rời xa khỏi game.
Ngốc ngốc nghếch nghếch thoát ra, chạy vào bếp làm cho mình một bát mì.
Đến khi thay quần áo đi ra ngoài, nhìn đường phố đông nghịt, dòng người vội vàng, trong không khí còn vương mùi ẩm ướt sau trận mưa rào, Tô Tiểu Tục bỗng có cảm giác, mình đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian trong game.
Có nên cân nhắc việc ra khỏi nhà đồng thời tìm công việc nào đó tự nuôi sống bản thân không?
Tô Tiểu Tục bệ má, bắt đầu trầm tư nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Có lẽ Ninh nữ vương và cô trời sinh đã có tâm linh cảm ứng, trong lúc Tô Tiểu Tục đau khổ tìm kiếm tin tức tuyển dụng trên web, Ninh nữ vương gọi điện đến như cơn mưa sau hạn hán, làm dịu nội tâm hoang vu của Tô cô nương (nôn).
"Hey, cô em."
"Hey, gì."
"Có thời gian không?"
Nghe thấy lời mở đầu trực tiếp của Ninh Tiếu Tiếu, Tô Tiểu Tục lập tức có dự cảm xấu.
"Tìm tớ có việc gì? Vì sao mà tớ cứ có cảm giác cậu tìm tớ chẳng có chuyện tốt."
"Hê hê hế hế hề hề ~~" Bên d!đa`nle^quy'do^n kia truyền đến tiếng cường có vẻ YD của Ninh nữ vương, "Tớ ra nước ngoài đi chơi rồi, thần thú nhà tớ giao cho cậu nhé được không?"
Tô Tiểu Tục o_0.
"Cái gì? Ra nước ngoài, cậu muốn đi đâu?"
"Đi một vòng Châu Âu rồi về, bố mẹ tớ lớn tuổi rồi, nhà nuôi thú không thích hợp, anh tớ thì bận tới nỗi chân không chạm đất, tớ sợ chưa kịp về, thần thú của tớ đã bị đói chết rồi."
Tô Tiểu Tục =.=
"Đưa phí chăm sóc đây!"
"Đưa! Chắc chắn đưa! Đóng gói anh tớ ném lên giường cậu! Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng!"
"Cút --!"
Cúp điện thoại, "Thần Thú" đáng thương bị chủ nhân nhẫn tâm đóng gói giao cho Tô Tiểu Tục.
Ê, Thần Thú của Ninh nữ vương gia không phải con thần thú Thác Thác thịnh hình trong Đại Hoang, mà là một con chó lông vàng thành niên.
Nó thuộc loài hiền lành, dễ bị bắt cóc nhất, con Thần Thú của Ninh nữ vương gia rõ ràng không phù hợp với giới thiệu chung chung này.
Nếu dùng từ nào hình dung, đó chính là nó giống hệt như chủ nhân Ninh Tiếu Tiếu, nhanh nhẹn dũng mãnh!
Mới ngày đầu tiên Tô Tiểu Tục đem nó về nhà, phòng khách nhà cô liền chịu giày xéo, mọi thứ có thể tiêu diệt đều tổ chức họp trên mặt đất, ghế salon trở thành cái ổ tạm thời của Thần Thú, thức ăn vung vãi khắp nơi, dép lê cũng bị cắn tả tơi...
Nhìn con lông vàng thoải mái nằm trên ghế ngáp, Tô Tiểu Tục sôi gan, hận không thể nấu thêm đĩa thịt chó cho bữa tối!
Cô vừa xắn tay áo vừa cam chịu dịu lại phòng, trong thâm tâm nghiến răng nghiến lợi, nếu sau khi Ninh Tiếu Tiếu về mà không bồi thường vật chấc cho cô, cô sẽ nghĩ cách đánh gãy xương anh trai cô ấy thành tro bụi, >_
Đến tối, Ninh Tiếu Tiếu gọi điện bảo cô nhất định phải tắm cho Thần Thú, Tô Tiểu Tục lúc này mới tỉnh ngộ, con Thần Thú này chính là tai tinh của cô!
Cô phí hết tâm tư lừa Thần Thú vào phòng tắm, vừa mới thử nước ấm, Thần Thú tò mò liền dời mục tiêu sang chai nước gội đầu.
Kết quả có thể nghĩ, phòng tắm bị con Thần Thú trên phun dưới nhảy trở nên be bét, cuộn giấy lăn dưới đất, cốc sứ vỡ tan, nước gội đầu, sữa tắm văng tung tóe - Tô Tiểu Tục bị ép cho phát điên, >_<.
Cuối cùng, Tô Tiểu Tục lấy ra đòn sát thủ! Cô lôi điện thoại ra...
"Hey! Phát Tiểu [1]! Anh tan tầm chưa!"
[1] Phát Tiểu: từ địa phương Bắc Kinh, chỉ hai người lớn lên cùng nhau, cùng giới gọi là Phát Tiểu, khác giới gọi là Thanh mai trúc mã.
Nhận được điện thoại, Ninh công tử có vẻ mệt mỏi xoa huyệt Thái dương, nhưng tâm tình vẫn tốt.
"Có gì căn dặn ạ."
Tô Tiểu Tục =.=
"Nếu tiện, xin mời tôn giá... đến giúp thu thập bảo bối Thần Thú của em gái anh đi..."
"Ha ha." Ninh công tử vui vẻ. Nhìn đồng hồ, cúp máy, rửa mặt nâng cao tinh thần, cầm chìa khóa xe, ra ngoài chạy đến cái ổ của Tô Tiểu Tục.
Mới vừa vào cửa, Ninh công tử liền bị thảm trạng ở phòng khách làm cho sửng sốt.
Con chó lông vàng của Ninh Tiếu Tiếu vui sướng chạy quanh phòng khách, Tô Tiểu Tục vừa có khoảng không liền ra mở cửa, rồi lại tiếp tục theo sau Thần Thú làm trâu làm ngựa, dọn dẹp lại cái cốc, đèn bàn, tạp chí, gối ôm...
Hắn nhàn nhã khóa cửa, rõ ràng không gọi Thần Thú, thế nhưng con súc sinh này như bị người ta gắn vào máy dò xét, lập tức nhận ra sự xuất hiện của Ninh công tử, nháy mắt bỏ qua cho con búp bê dưới móng vuốt, vui vẻ chạy về phía Ninh công tử.
... Gì mà gọi là khác giới hút nhau.
Hừ! Tô Tiểu Tục nhìn Thần Thú ngoan ngoãn nằm dưới chân Ninh công tử, cứ ngạo kiều [2] đi!
[2]ngạo kiều: hình dung người khẩu thị tâm phi, một phần của trong nóng ngoài lạnh; chỉ người bình thường nói chuyện kiêu căng thích đâm chọt, nhưng dưới tình huống nhất định thì lại xấu hổ e thẹn.
"Cô tiếp tục dọn đi, tôi đưa Thần Thú đi tắm." Ninh công tử gãi cằm con chó lông vàng, như tán dương vỗ đầu nó rồi ngẩng nhìn Tô Tiểu Tục.
Khỏi phải chăm sóc Đại Phật gia này, Tô cô nương dĩ nhiên cam tâm tình nguyện, vừa ôm đống đồ ném lên sofa, cô tùy ý hỏi một câu, "Anh ăn gì chưa?"
Ninh công tử đánh rắn chọn gậy, nói tiếp, "Còn chưa, vừa ở tòa án về, dạo này có hơi bận, nhà cô có mì và trứng gà không?"
"Tôi làm cho anh bát mì với trứng gà nhé? Mì ăn liền?"
"Cũng được, đói chẳng còn cảm giác nữa rồi." Ninh công tử ôm bụng hơi nhíu mày, Tô Tiểu Tục mới phát hiện hình như Ninh công tử gầy đi nhiều.
"Người thanh niên, anh đang tiêu hao sinh mạng đó."
Tô Tiểu Tục bĩu môi, đi vào bếp nấu mì, nhìn bóng lưng cô, Ninh công tử cười cười, không phản bác.
Đến khi mì trứng làm xong thì Thần Thú cũng tắm xong. Ninh công tử tỉ mỉ lấy khăn và máy sấy sấy khô lông cho nó, Thần Thú ngoan ngoãn dựa vào anh, còn ư ử mấy tiếng.
"Tôi thấy để nó cho anh chăm được đấy." Tô Tiểu Tục kiên quyết không thừa nhận mình thấy thèm phẩm chất người gặp người thích hoa gặp hoa nở của Ninh công tử, Ninh công tử cười, "Được thôi, tôi sẽ dạy nó ăn KFC Pizza Hut, ngày ngày cho nó vào đống rác tìm đồ ăn, đợi Tiếu Tiếu trở về thu thập hai ta."
Mẹ kiếp
Tên này thật đáng ghét. Tô Tiểu Tục ngồi xổm cầm máy sấy và khăn lông trong tay hắn, "Để tôi, chỉ cần sấy khô không để nó cảm lạnh là được chứ hả? Cần chú ý thêm gì không?"
"Tôi sấy gần khô rồi, cô sấy thêm chút là ok, món đồ chơi này không tôn quý đến thế..." Ninh công tử đứng dậy, "Ôi cha, ngửi thấy mùi thơm mới thấy đói bụng."
"Đi ăn đi, nhớ rửa tay =0=!"
Ninh công tử nhìn Tô cô nương vô tâm căn dặn như bà vợ không khỏi thấy vui vẻ.
Hai người lăn qua lăn lại một phen thì thời gian đã qua mười hai giờ đêm. Tô Tiểu Tục thấy bộ dạng mệt rã rời lúc ăn của Ninh công tử, thật sự lo lắng nếu để hắn đêm hôm lái xe về.
Ngẫm lại, dù sao chỗ này cách nội thành không xa, liền mặt dày hỏi, "Hay tối nay anh ngủ nhà tôi? Liệu có làm bạn gái anh hiểu lầm không?"
Ninh công tử nghe thấy câu đó tinh thần rõ ràng chấn động, chẳng qua nhanh chóng đổi sang giọng thắc mắc, "Ai là bạn gái tôi?"
Tô Tiểu Tục 囧.
Từng thấy người mắc bệnh hay quên chứ chưa thấy ai ngay cả bạn gái mình là ai cũng không nhớ.
Vì vậy cô hảo tâm nhắc nhở, "Chính là cô bé mà lần trước anh đưa đến gặp bố mẹ, tên là Thành Bình ấy."
"Trí nhớ cô tốt thật." Ninh Triệt nhìn Tô cô nương đang rửa bát trong bếp cười đầy ý vị thâm trường, Tô cô nương cũng không phát hiện, chỉ tiếp tục nói: "Mệt mỏi mà lái xe sẽ dễ gặp tai nạn, tối nay cứ ở tạm đây, được chứ?"
"Được, nhưng nhà cô còn dư cái giường nào không?"
Tô Tiểu Tục ngập ngừng, nói, "Phòng ngủ cho khách có, mấy hôm trước vừa dọn xong, chăn mền gì đó đều được phơi nắng sạch sẽ, ra giường cũng giặt rồi, đều thích hợp sử dụng."
Ninh công tử há miệng.
... Không có giường thì tốt biết bao, hai người chen vào một cái, hắn chẳng ngại gì đâu.
╮(╯▽╰)╭
Sáng ra, Ninh công tử đi làm, Tô Tiểu Tục tiếp tục ở nhà, giao tiếp trao đổi với Thần Thú của nữ vương gia Ninh Tiếu Tiếu.
Hôm nay Thần Thú khá phối hợp, chỉ cần Tô Tiểu Tục nói một câu, nó liền gật một cái.
Lần đầu tiên trong đời Tô cô nương tìm thấy cảm giác thỏa mãn trên thú cưng, học theo Ninh công tử gãi cằm nó, vừa quay đi, chỉ nghe "choang" một tiếng, cái khay trà của cô gặp tai ương...
>_<
Trời muốn ta chết!
Cái gì là đàn gảy tai trâu! Nhìn Thần Thu trưng cái bản mặt vô tội liên tục chớp mắt với cô, Tô Tiểu Tục khóc sướt mướt chạy đi.
Ninh công tử, anh mà không đưa nó đi, đêm nay nhà tôi sẽ ăn thịt chó đấy! QAQ!
Sau đó thì sao, Ninh công tử thành khách quen nhà cô...
Hai người biết nhau từ nhỏ, hôm nay thường xuyên qua lại cũng không có gì chê trách.
Đôi khi tối muộn, Ninh công tử liền ngủ lại nhà cô, hoạt động rất tự nhiên, phải gọi là gọn gàng lưu loát...
Tô Tiểu Tục há miệng nhìn Ninh công tử và cô bạn Thần Thú đang chơi trong phòng khách, rất muốn giả làm người qua đường.
Nhưng cô vừa quyết định quay đi, cô bạn Thần Thú liền lao nhanh về phía cô, bám dính lên đùi cô, làm cô lảo đảo.
Ngay sau đó, Tô Tiểu Tục bạo phát.
"Ninh Triệt! Sau này anh TM và Thần Thú còn dám chơi cái trò đụng ngã trong nhà bà, bà sẽ đóng gói cả hai ném từ trên này xuống QAQ!!!"
Một người một chó ngoan ngoãn đứng yên cạnh ghế salon, không lên tiếng, ngơ ngác nhìn nhau, sau đó cùng cười rất vô tội.
Về sau, cô bạn Thần Thú cuối cùng đã quen với Tô Tiểu Tục.
Điều này cũng đại biểu Tô Tiểu Tục có thêm công việc hàng đầu, đó là dắt Thần Thú đi dạo.
Dưới tình huống bình thường, lối đi của cô là như này - dạo một vòng quanh tiểu khu, thuận đường vào bệnh viện thú cưng mua một vài đồ dùng, dắt Thần Thú về, tiếp tục giả chết ở nhà chờ Ninh công tử tan ca (ồ, có trình tự nào không đúng thì phải).
Hôm nay, như thường ngày cô dắt Thần Thú ra ngoài hóng gió, đi hết toàn bộ các bước đằng trước, định mở cửa dắt Thần Thú lên nhà, Tô Tiểu Tục đột nhưng cảm thấy vỡ trứng, con nhãi Thần Thú - lại cứ dính vào cửa không đi.
Lúc đứng trong, lúc đứng ngoài, cô dùng đủ cách cũng không thể kéo được Thần Thú...
Thần Thú quân uy vũ m(_ _)m.
Người đi đường dùng ánh mắt kỳ quái nhìn một người một chó bên này, Tô Tiểu Tục 囧 囧 luống cuống, định mặt dày gọi cho Ninh công tử tìm cách giải quyết, chợt nghe một giọng nam dễ nghe gọi cô.
"Hey, cần giúp một tay không."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.