Xin Sư Thúc Kiềm Chế

Chương 72: Không bỏ rơi được

Trắc Nhĩ Thính Phong

07/10/2016

“Sư công.” Bầu không khí bên trong đại sảnh trở nên kỳ quặc, bên ngoài đột nhiên có tiếng hô to, tất cả đều khom người chắp tay về một hướng, người ngồi trong đại sảnh cũng nhanh chóng đứng lên, chưa đến hai giây, bóng dáng Tùng Sơn đạo nhân đã hiện ra trong tầm mắt, cả người ông lúc ẩn lúc hiện, bọn họ dường như không phát hiện ông đã tới, lại còn đột ngột xuất hiện trước mắt.

“Sư phụ/Sư công.” Đồ đệ đồ tôn trong đại sảnh đều đứng lên hành lễ, Tùng Sơn đạo nhân phất tay một cái, ống tay áo rộng thùng thình bay lên mang nhiều tiên khí hơn cả lúc nãy.

Tùng Sơn đạo nhân bước đi nhẹ nhàng, giống như không hề di chuyển, thế nhưng ông đã tới nơi, chẳng qua không để lại bất kỳ âm thanh nào thôi.

“Tất cả ngồi đi.” Ông nói rồi đi đến vị trí ngồi ngay chính giữa đại sảnh, xoay người ngồi xuống, lúc này những người còn lại mới dám ngồi.

“Liệt Triệu, nghe nói con ngoan cố không thay đổi, chọc giận sư muội của mình.” Dáng người Tùng Sơn đạo nhân càng gầy gò, thế như sắc mặt rất hồng hào, đôi mắt trong sáng tinh tường. Ông không hề có ý trách cứ người nào, chẳng qua chỉ hỏi một câu, Vân Liệt Triệu cúi đầu, không nói gì cả, từ động tác của hắn có thể nhìn ra, cho dù ai nói gì cũng không bằng một câu nhẹ nhàng của Tùng Sơn đạo nhân.

Sở Lương Âm ngồi kia hơi nhướng mày, hiện tại sư phụ đã đến cảnh giới siêu phàm, nàng không nói nhưng sư phụ cũng biết rõ ràng, nàng không cần đi tố cáo.

“Đồ nhi biết sai.” Vân Liệt Triệu đứng dậy, đi tới chính giữa đại sảnh quỳ xuống, chỉ có ở trước mặt sư phụ hắn mới không lớn họng gào thét.

“Đứng lên đi, vi sư không trách con. Chỉ có điều làm gì cũng phải nghĩ đến người khác, con không chỉ có một mình.” Tùng Sơn đạo nhân phất tay, Vân Liệt Triệu ở bên kia đứng lên trở về vị trí cũ ngồi xuống.

“Lương Âm, con trưởng thành rồi.” Tùng Sơn đạo nhân cảm thán một câu, Sở Lương Âm căng thẳng, cái đầu tự động rụt lại.

“Sư phụ nói quá lời, đây là việc con phải làm.” Hiện tại nàng rất nghi ngờ, Tùng Sơn đạo nhân có phải lớn tuổi hồ đồ hay không, chẳng lẽ ông thật muốn ép duyên nàng?

“Con đã hiểu chuyện hơn trước kia, vi sư rất vui!” Tùng Sơn đạo nhân không giống Tưởng Cánh Nham, ban đầu nói trưởng thành, tiếp theo nói đến hôn nhân, việc này khiến Sở Lương Âm thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Tưởng Cánh Nham đột nhiên đứng lên đi tới bên cạnh Tùng Sơn đạo nhân, Sở Lương Âm liếc Tưởng Cảnh Nham, nhìn hắn cúi người nói nhỏ gì đó bên tai Tùng Sơn đạo nhân, âm thanh quá nhỏ, nàng chỉ nghe được tiếng ong ong, đoán chừng cũng không ai nghe được.

Tùng Sơn đạo nhân nghe xong cũng chỉ gật đầu một cái, sau đó phất tay ý bảo Tưởng Cánh Nham trở về.

Thân thể Sở Lương Âm rất nhanh hòa làm một thể với cái ghế, nàng thật sự rất muốn bản thân trở nên vô hình, tránh phải nghe những lời nhức óc kia.

“Lương Âm!” Tùng Sơn đạo nhân vừa mở miệng, Sở Lương Âm vội thò đầu ra đáp, “Vâng?”

Nhìn bộ dạng kia của nàng, Tùng Sơn đạo nhân mỉm cười, sau đó lắc đầu một cái, “Qua đây, vi sư có chuyện muốn nói.” Nói xong, xoay người đi vào phòng phía sau đại sảnh.

Sở Lương Âm đứng tại chỗ hai giây, sau đó cũng đứng lên đi qua, lúc đi ngang qua Tưởng Cánh Nham nàng nhíu mày trừng mắt nhìn hắn, Tưởng Cánh Nham làm huynh trưởng lòng dạ ngay thẳng không đế ý đến, chỉ gật đầu với nàng một cái.

Sở Lương Âm đi vòng qua đại sảnh, trực tiếp đi ra sau. Bên này Tưởng Cánh Nham căn dặn đồ đệ chuẩn bị khai tiệc, hôm nay mấy sư huynh đệ hiếm khi tề tụ đông đủ, ngày thường không thiếu người này cũng thiếu người kia.

Sau đại sảnh có một bàn trà loại nhỏ không khác đằng trước là bao, Tùng Sơn đạo nhân ngồi trên sạp nhỏ phía trên, Sở Lương Âm đi tới bên kia ngồi xuống, ngón tay nhàm chán đùa bỡn dây thắt lưng rũ xuống trên váy, đợi Tùng Sợ đạo nhân nói đạo lý với nàng.

“Lương Âm, nghe đại sư huynh con nói, con có người trong lòng?” Trái lại Tùng Sơn đạo nhân mở đầu rất dịu dàng.

“Đúng vậy.” Sở Lương Âm trả lời, ‘hết sức không liêm sỉ’ thừa nhận.

“Có thể nói cho ta biết là người nào không?” Nói vậy chắc chắn Tưởng Cánh Nham đã mách lẻo, hứ vì đạo nghĩa giang hồ không thể không nói những lời này.

Đôi mắt Sở Lương Âm đảo quanh một vòng, sau đó ngẩng đầu nhìn Tùng Sơn đạo nhân, “Sư phụ, người thật muốn biết?”

Tùng Sơn đạo nhân gật đầu, hai mắt tinh nhuệ không mang theo bất kỳ thành kiến nào, ông chẳng qua chỉ là lấy tư cách trưởng bối quan tâm mà thôi.

Sở Lương Âm thở dài, sau đó dựa vào ông nói, “Sư phụ ơi, con nói thật với người, con chẳng có người trong lòng đâu, tất cả chỉ là gạt đại sư huynh thôi. Huynh ấy thật đáng ghét, mỗi lần trở về đều nhắc tới chuyện này, còn nói là do người phân phó, người làm sao có thể chứ. Biết rõ con với ngũ sư huynh không đi chung một con đường còn miễn cưỡng ở chung một chỗ, đây chẳng phải là đày đọa người sao?” Sở Lương Âm bày ra vẻ mặt hờn tủi, bắt đầu ai oán Tưởng Cánh Nham.

Tùng Sơn đạo nhân vuốt râu, chỉ cười không nói.

Sở Lương Âm nhìn ông, sau đó xít lại gần ông nói, “Sư phụ, đừng nói thật sự là ý của người nhé? Đừng như vậy mà? Sao người có thể ghép đôi bậy bạ thế. Nếu ép chúng con ở chung một chỗ, khẳng định sau này sẽ rất đau khổ.” Nàng có thể thấy tương lai thế nào.

Tùng Sơn đạo nhân lắc đầu, “Tính nết Mậu Sơn phù hợp với con, tính tình con cố chấp, nhìn khắp Tùng Vụ môn chỉ có Mậu Sơn là không có tranh chấp với con, hơn nữa là người duy nhất nghe lời con.” Giơ ngón tay trỏ gõ lên ót Sở Lương Âm, Tùng Sơn đạo nhân nói.

Sở Lương Âm bĩu môi, “Thật ra sư phụ không biết rồi, nữ nhân là một loại động vật kỳ quái. Nếu nam nhân nghe lời nàng, vĩnh viễn không có ý kiến phản đối với nàng, nàng sẽ càng đau khổ hơn.”

Quả nhiên, Tùng Sơn đạo nhân không hiểu, im lặng một lúc lâu mới lắc đầu thở dài: “Người xưa nói chẳng sai, chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó nuôi nhất!” Phất tay một cái, suýt chút nữa đã đánh tới mặt Sở Lương Âm, nàng lui ra sau nhịn không được hé miệng vui mừng, cuối cùng cũng làm cho sư phụ hồ đồ.

Đến bữa tối, người bên ngoài vui vẻ chờ đợi, Sở Lương Âm và Tùng Sơn đạo nhân từ phía sau đại sảnh đi ra, mọi người nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Sở Lương Âm, ai cũng đều đoán được Tùng Sơn đạo nhân không trách cứ nàng, , Kha Mậu Sơn có mấy phần mất mát, gương mặt ấm áp kia phủ lên một tầng mây đen.

Trong bữa tiệc, Nguyệt Ly Phong và Kha Mậu Sơn ngồi gần nhau, hắn đương nhiên nhìn thấy rõ sắc mặt Kha Mậu Sơn, tự tay hắn đổ một chén rượu, “Ngũ sư thúc, rượu có thể xua đi sầu muộn, đêm nay nỗi buồn qua đi ngày mai sẽ quên hết.” Hắn cầm ly rượu của mình kín Kha Mậu Sơn, Kha Mậu Sơn nhìn hắn, cuối cùng cầm chén rượu cạn sạch.

Trâu Ngọc ngồi đối diện, đôi mắt kia có thể quét hình bốn phía nhìn chằm chằm Nguyệt Ly Phong và Kha Mậu Sơn, một tay cầm chén rượu che khóe môi đang hứng thú nhếch lên.

Một đêm trôi qua, toàn bộ Tùng Vụ môn lan truyền một tin đồn quái dị, không biết do ai truyền ra, nhưng trong vòng một đêm đã lan tràn toàn bộ núi Vân Vọng.

Sở Lương Âm quyết định đến ích cốc tển Yến Xích Phong bế quan, sáng sớm dùng điểm tâm xong định cầm kiếm đi ra ngoài, nơi đó trước kia là nơi nàng ở, căn bản là địa bàn của nàng, chỉ cần nàng ở đó chẳng ai dám bén mảng tới.

Nhưng mà, nàng vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Đỗ Ý Lăng vội vàng chạy tới, Sở Lương Âm nhíu mày, “Làm sao vậy? Chạy vội vã thế làm gì?”

Đỗ Ý Lăng thở hổn hển, chạy đến trước mặt Sở Lương Âm lôi kéo tay nàng há mồm thở dốc, xem ra chạy từ rất xa đến.

“Sở tỷ tỷ…Muội nghe nói…Nghe nói tỷ có người trong lòng?” Nàng một bên thở hổn hển, một bên lớn tiếng hỏi.

Sở Lương Âm quay đầu liếc mắt nhìn nơi khác, sau đó hỏi: “Muội nghe ai nói?”

“Ặc, mọi người đang đồn đãi, muội nghe tiểu sư huynh kia nói.” Đỗ Ý Lăng nhún nhún vai, biểu thị hiện tại chuyện này đã lan truyền rộng rãi.

“Ồ, truyền đi nhanh thật. Lời đồn kia có nói người kia là ai không?” Hai tay nàng ôm kiếm, mấy tên ranh này dám nói sau lưng nàng, xem ra ngứa da đây mà.



“À? Mọi người đều suy đoán, nhưng có một người có khả năng cao nhất.” Đỗ Ý Lăng cúi đầu, dùng sức nháy mắt mấy cái, nàng cũng không phải nhiều chuyện.

“Hửm? Nói xem là ai?” Sở Lương Âm rất bất ngờ, lời đồn đúng là lớn mạnh, còn có thể đồn nàng với người khác.

Đỗ Ý Lăng nghiêng đầu, nhìn Sở Lương Âm nói, “Bọn họ nói là hắn!”

Hắn? Trong mắt Đỗ Ý Lăng, hắn này chỉ có Nguyệt Ly Phong.

Cả người Sở Lương Âm chấn động, lui về phía sau từng bước cẩn thận nhìn chằm chằm Đỗ Ý Lăng, “Nguyệt Ly Phong?”

Đỗ Ý Lăng gật đầu, “Đúng vậy, Sở tỷ tỷ là thật sao?”

Sở Lương Âm không nói gì nhưng lại thấy buồn cười, “Ai nói chán sống nói mò thế. Con mắt nào nhìn thấy, đúng là chán sống? Muội có biết lời đồn này từ đâu truyền ra không?” Núi Vân Vọng lớn như vậy, ngoại trừ Vân Liệt Triệu và Sở Lương Âm, mấy sư huynh có đệ tử rất dễ điều tra.

“Muội không biết, muội chỉ nghe lén bọn họ nói chuyện. Bởi vì Sở tỷ tỷ nói ở cùng một chỗ với người kia sẽ trái với luân thường đạo lý, lúc về tỷ với hắn lại gần gũi nhau cho nên bọn họ mới đoán thôi. Chẳng lẽ là thật?” Điều quan trọng nàng muốn biết là thật hay giả.

Sở Lương Âm cười lạnh một tiếng, “Muội thấy thế nào? Đương nhiên là giả. Từ giờ trở đi, nếu muội lại nghe ai nói láo thì cứ trực tiếp đánh hắn. Nếu có người phản kháng cứ nói là ý của ta, xem bọn họ còn dám nói lung tung nữa không.”

Đỗ Ý Lăng gật đầu: “Được, muội biết mà. Nhưng nói thật, tuy trên núi này đều là nam nhân, thế nhưng ai mới là người lan truyền tin đồn này chứ?”

“Năm nam nhân là có thể tạo thành một ổ gà rồi, muội còn gặp dài dài.” Sở Lương Âm vỗ vai Đỗ Ý Lăng, sau đó xoay người rời đi.

Đỗ Ý Lăng bĩu môi, đây không phải chỉ một ổ gà mà là một trang trại gà mới đúng.

Yến Xích Phong thẳng đứng cao vút, từ trên đỉnh núi có thể quan sát rõ ngọn núi Vân Vọng và những ngọn núi nhỏ khác.

Ngày thường có mấy tiểu đệ tử hay lui tới Yến Xích Phong, trước kia đây là địa bàn Sở Lương, bây giờ nàng trở về, nhóm tiểu đệ tử kia tự nhiên rút đi, không lẽ ở lại nghe nàng mắng chửi?

Trên Yến Xích Phong có xây dựng một tòa ly cung, không lớn không nhỏ sừng sững tồn tại trên đỉnh núi mang theo một màu sắc khác biệt, tựa như nét vẽ khéo léo do thần tiên để lại.

Sở Lương Âm ngồi ngay ngắn trên một tảng đá lớn ngay bìa đỉnh núi, nhìn từ xa giống như đang bay lên trời, nếu không cẩn thận động đậy một tý, nàng sẽ ngã xuống dưới.

Phía sau tảng đá có một cây tùng phượng hoàng trăm năm, nhánh cây che chở tảng đá lớn, vừa vặn che khuất mặt trời cho người ngồi bên dưới tảng đá.

Trên ngọn núi cao nhất thỉnh thoảng truyền đến tiếng cãi nhau, do vị trí địa lý mà có thể nghe rõ ràng.

Đủ loại âm thanh cãi vã, tiếng đám đệ tử giận dỗi, cảm thấy sư phụ thiên vị người này người nọ, tóm lại đều là vấn đề mà đám trẻ con hay ầm ĩ.

Sở Lương Âm ngồi ở kia nhắm mắt dưỡng thần, điều chỉnh hơi thở, để tâm tình bản thân ổn định lại. Thế nhưng nàng vừa mới ổn định xong, dưới kia lại truyền tới tiếng nói chuyện hoàn toàn cản trở nàng.

“Này cậu nói xem có thật sự là đại sư huynh không? Chắc không đâu nhỉ, tuy đại sư huynh không lấy vợ sinh con, nhưng sau này người nối nghiệp Tùng Vụ môn chỉ có thể là đại sư huynh, Đại sư bá sẽ không đồng ý.” Âm thanh nhỏ tiếng truyền tới, còn có vài tiếng kinh ngạc của đám trẻ, cho dù nàng muốn bịt tai lại cũng nghe được.

“Cho nên Thất sư thúc mới nói, chuyện này không có khả năng, trong lòng Thất sư thúc cũng hiểu rõ.” Người nói chuyện giống như biết hết mọi chuyện, nói ra như đúng rồi.

“Cậu nói cũng có lý lắm, nhưng không loại trừ người ngoài nha. Nghĩ xem quanh năm Thất sư thúc ở bên ngoài với đám người tà ma ngoại đạo, cũng có thể là người khác à.” Cuối cùng cũng có người đưa ra ý kiến trái ngược.

“Cậu nói cũng có lý nhưng đại sư huynh vẫn có khả năng cao nhất. Cậu không phát hiện từ lúc bọn họ trở về Thất sư thúc và đại sư huynh có bao nhiêu thân thiết sao? Quả thực giống như lấy sợi dây thừng trói chung một chỗ vậy, trước kia bọn họ đâu có như vậy gặp mặt còn chả thèm nói chuyện nữa kìa.” Âm thanh kia vẫn còn đang kéo dài, xem ra tên này có vẻ rất hiểu biết.

Sở Lương Âm đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra, nhìn như không nhìn ngọn núi dãy nhà trên ngọn núi, cuối cùng nàng đã biết tin đồn này bắt nguồn đi đâu.

Mặt trời từ từ ngả về tây, một bóng người màu trắng đi dọc theo con đường nhỏ thềm đá đến Yến Xích Phong, cả người hắn không có vẻ mệt mỏi vì phải leo núi, trái lại giống như đang đi trên mặt đất bằng phẳng vậy.

Đi từ từ lên đỉnh núi, ánh mắt Trâu Ngọc híp lại, nở nụ cười phong lưu tiêu sái, “Sư muội tìm ta à?” Nhìn người ngồi dưới gốc tùng phượng hoàng, Trâu Ngọc chắp tay phía sau chậm rãi đi tới.

Sở Lương Âm nhếch môi, nở nụ cười rạng rỡ.

Bước chân Trâu Ngọc dừng lại, hơi nghiên cứu nụ cười của Sở Lương Âm, “Muội có chủ ý gì? Đừng bảo muốn đẩy ta từ trên đỉnh núi xuống nhé?” Cách tảng đá lớn kia nửa bước chân chính là vực thẳm, muốn giết người đúng là nơi lý tưởng.

Sở Lương Âm vẫn duy trì nụ cười tươi tắn, lắc đầu, “Làm sao có thể? Huynh là nhị sư huynh ta yêu thương nhất, đâu nỡ giết chứ.” Vẫy tay để hắn nhanh chóng đi qua đây.

Trâu Ngọc lưỡng lự hai giây, sau đó đi qua, ngồi xuống một chỗ trên tảng đá, “Tự nhiên tìm ta nói đi có chuyện gì?” Sở Lương Âm phái người đến gọi hắn đến, hắn nhìn nàng, bộ dạng giống như chăm chú lắng nghe.

Sở Lương Âm cười cười, một tay nâng cằm, hết sức ngây thơ nói, “Chiêu này huynh đã dùng nhiều lần rồi, lần sau huynh đổi thành chiêu mới được không?” Nàng cười tủm tỉm nói.

Vẻ mặt Trâu Ngọc khắc sâu, giống như nghiêm túc suy tư, sau đó lắc đầu, “Được được, nói rõ xem nào.”

Sở Lương Âm gật cằm nói, “Xem ra trí nhớ của huynh không tốt lắm. Ta nhớ rõ rất nhiều thứ, trong ly cung đã đánh mất nhiều thứ, huynh đều là người đầu tiên tìm được tên trộm đồ. Chẳng qua huynh dùng tài quan sát của mình chứ không hề có chứng cớ nào. Kết quả, huynh bày ra bố cục để đệ tử của mình đi lan truyền, nó người nọ trộm đồ, chưa đến nửa ngày toàn bộ núi Vân Vọng đã biết. Tên trộm kia không chịu nổi áp lực, tự động đi nhận tội, vụ án này coi như được giải quyết, đó không phải là sở trường của huynh sao.” Sở Lương Âm từ trong trí nhớ nói ra.

Trâu Ngọc gật đầu, khóe môi vẫn treo nụ cười không thay đổi, “Thì tính sao?”

“Tính sao? Sáng sớm hôm nay, muội nghe đệ tử huynh ở khắp lan truyền chuyện của muội, nói hôm qua người ta nhắc đến là Nguyệt Ly Phong, muội thật muốn biết, đây có phải là mưu kế của huynh hay không?” Sở Lương Âm nhíu mày, con ngươi sắc bén khiếp người.

Trâu Ngọc cười, “Trước tiên không hỏi có phải mưu kế của ta hay không, quan trọng chính là suy đoán của ta có chính xác hay không?” Hắn cũng không ngượng ngùng, trái lại lúc này còn muốn khảo chứng xem suy đoán của mình đúng không.

“Chính xác cái rắm! Trâu Ngọc, đầu óc huynh chứa phân à? Con mắt nào của huynh nhìn thấy ta với Nguyệt Ly Phong có tư tình?” Sở Lương Âm trợn to hai mắt.

Trâu Ngọc bị nước miếng văng trúng mắt, đưa tay lau đi, “Hai mắt ta đều nhìn thấy rõ.”

“Đó là do mắt huynh bị tiêu chảy ấy.” Sở Luong Âm thật muốn phun nước miếng chết hắn

“Con gái con lứa, ăn nói lịch sự chút đi.” Trâu Ngọc cảm thấy có lẽ suy đoán của mình đã sai, nhìn bộ dạng tức giận của Sở Lương Âm không giống có tư tình với Nguyệt Ly Phong.

“Bớt nói nhảm đi, huynh mau đi thu lại những lời đồn nhảm này ngay, nếu ngày mai ta còn nghe được, ta sẽ ném huynh xuống đây.” Cả người Sở Lương Âm chạy vèo tới, Trâu Ngọc lập tức tránh né, hắn còn lo lắng Sở Lương Âm nổi điên ném hắn xuống dưới vực.



“Được rồi, lần này xem như huynh sai. Nhưng cuối cùng người trong lòng muội là ai thế?” Trâu Ngọc vô cùng tò mò.

Sở Lương Âm cười híp mắt, ra vẻ thần bí nói nhỏ: “Huynh thật sự muốn biết?”

Trâu Ngọc xít lại gần Sở Lương Âm, “Nói ta nghe đi.”

Sở Lương Âm hé miệng đáp, “Ninh Tùy Phong.”

“Hả? Ma đầu?” Trâu Ngọc quả thực bị dọa nhảy dựng, tuy rằng hắn biết Sở Lương Âm và Ninh Chiêu Nhiên ở chung một chỗ, nhưng không nghĩ nàng và Ninh Tùy Phong lại có quan hệ thế này.

“Cho nên, sau này phải giữ mồm giữ miệng, không được ăn nói lung tung. Nếu người ngoài biết được, nhất định sẽ trừng phạt ra. Trừ khi huynh muốn ta chết, nếu không thì ngậm miệng.” Sở Lương Âm đưa tay ở trước mặt Trâu Ngọc khoa tay múa chân cảnh cáo, nếu hắn nói ra kết cục sẽ rất thảm.

Trâu Ngọc thở dài lắc đầu, “Nhất định không có kết quả đâu, muội còn lo lắng người khác sao.” Vì Sở Lương Âm thở dài, hắn cũng là xuất phát từ nội tâm.

“Chuyện của ta, không cần huynh quan tâm, chỉ cần huynh không nói bậy là được. Hiện tại toàn bộ Tùng Vụ môn chỉ có huynh và sư phụ biết, sư phụ không nói, nếu huynh nói ra vậy thì tự đi tìm chết đi.” Sở Lương Âm ngồi tại chỗ lắc lư cái chân, đắc ý nói.

Trâu Ngọc vẫn lo lắng cho Sở Lương Âm như cũ, “Sư muội, toàn bộ trên dưới Tùng Vụ chỉ có một mình muội là nữ nhi, tình huống như vậy mọi người nhất định không muốn nhìn đến, cho nên nghe lời sư huynh, mau chóng quên đi.” Đưa tay vỗ bả vai Sở Lương Âm, rất ra dáng huynh trưởng.

Âm thầm bĩu môi, trong lòng Sở Lương Âm nở nụ cười lần thứ một trăm.

Quả nhiên dọa sợ Trâu Ngọc, ngày hôm sau tin đồn đã không còn, chẳng ai dám làm loạn nữa, Thất sư thúc chính là đề tài cấm kỵ trong lòng mọi người.

Nhưng núi Vân Vọng không được yên tĩnh nửa ngày, buổi chiều hôm đó liền nghênh đón đề tài mới, Mạc phủ phái người đưa thiệp đến, mời các vị tiền bối Võ Lâm đến tham gia đại hội quyết định số phận Mộ Dung Tử Tề tán tận lương tâm giết chết cả nhà mình.

Tiểu đệ tự vội vả đến Yến Xích Phong mời Sở Lương Âm đến đại điện, Tưởng Cánh Nham chuẩn bị mở cuộc họp bàn bạc, xem cử ai đi tham gia.

Sở Lương Âm tự nhiên cảm thấy nhàm chán, bây giờ trực tiếp giết chết Mộ Dung Tử Tề không phải tốt hơn sao, cần gì phải bày nhiều trò như thế.

Nàng chậm rì tới đại điện, lúc này mọi người đã tập hợp đầy đủ.

Nàng đi tới vị trí của mình ngồi xuống, đệ tử khác của Tưởng Cánh Nham dâng trà nước cho nàng, kế tiếp đợi Tưởng Cánh Nham lên tiếng.

“Theo cá nhân ta, đại hội này cứ để cho Lương Âm, Liệt Triệu và Ly Phong tham gia. Tùng Vụ môn chính ta luôn công bằng, lấy con người làm gốc, những người còn lại trong chúng ta không hiểu được tình hình thực tế, chỉ có ba người họ là tận mắt thấy, cho nên có thể có quyền lợi đưa ra ý kiến.” Tưởng Cánh Nham mở miệng nói ra ý kiến bản thân.

Trâu Ngọc gật đầu, “Lời đại sư huynh nói rất đúng, đệ đồng ý.”

Chung Ẩn không hay nói chuyện cũng lên tiếng, “Đệ cũng đồng ý.”

“Khoan đã, các người cứ một câu liền quyết định, sao không ai hỏi ý kiến của ta thế?” Sở Lương Âm không đợi bọn họ phát biểu hết, một lời cắt ngang bọn họ.

“Sư muội có ý kiến gì?” Tưởng Cánh Nham nhìn nàng, cho phép nàng nói.

Sở Lương Âm thở dài một hơi, “Bắt Mộ Dung Tử Tề cũng có phần của ta, nhưng hiện tại ta không muốn gặp cái tên kia. Hơn nữa sau khi y đả thương ta, vết thương trên người ta còn chưa khỏe, không thể đi lại được.” Sở Lương Âm dựa trên ghế, tư thế ngồi rất tùy tiện.

“Nhưng mỗi ngày đều có Đỗ tiểu thư giúp muội bôi thuốc, thương thế trên người muội đã tốt lắm rồi mà.” Trâu Ngọc nhìn nàng cười, xem ra bọn họ không có ý định tham gia chuyện này, mỗi ngày ở trên núi thật tốt, vừa yên tĩnh lại vừa tự do. Hơn nữa đi quyết định sinh mạng của một người việc này đúng là không phù hợp với tín ngưỡng của Tùng Vụ môn.

Sở Lương Âm trợn mắt, đám người này…

“Vân Liệt Triệu ngươi có đi không? Nếu ngươi muốn đi có thể đi cùng với Nguyệt Ly Phong đấy.” Sở Lương Âm đem mũi nhọn chỉa tới Vân Liệt Triệu, người có quyền lên tiếng nhất là hắn.

Vân Liệt Triệu liếc nhìn Sở Lương Âm, thô kệch trên mặt thả lỏng, một lúc lâu mới mở miệng nói, “Ta đi.”

Đuôi mắt Sở Lương Âm nhếch lên, nhìn về phía đối diện, “Nguyệt Ly Phong, vậy làm phiền ngươi đi cùng với Lục sư thúc rồi.”

Không ngờ Nguyệt Ly Phong lại lắc đầu, “Sư phụ, các vị sư thúc, Ly Phong có chút việc riêng cần xử lý, chỉ sợ không thể đi cùng Lục sư phúc.” Hắn lạnh nhạt như gió, nhưng lời hắn nói không ai không tin.

Tưởng Cánh Nham gật đầu, “Lương Âm không đi, một mình Liệt Triệu đi thì không ổn, hay là Trâu Ngọc đi đi, tính tình Liệt Triệu phải có người đi theo ta mới yên tâm.” Chỉ đích danh Trâu Ngọc.

Trâu Ngọc bất đắc dĩ nhưng không còn cách nào, “Được rồi, đệ đi với Liệt Triệu vậy.” Sẵn tiện ai oán liếc nhìn Sở Lương Âm.

Sở Lương Âm nhướng mày cười, dù sao nàng không muốn đi ai cũng có thể ép buộc.

“Trâu Ngọc này, buổi sáng ta đã gặp qua sư phụ, ông ấy nói đại hội quyết định này chẳng khác nào đại hội giết người, cho nên, các đệ cứ nghe theo lời Mạc minh chỉ, ít lời càng tốt.” Tưởng Cánh Nham căn dặn, thật ra chuyện này rất rõ, tốt nhất Tùng Vụ môn không nên liên quan, vốn Mạc Thiên Tuyệt có thể tự mình quyết định, không cần phải lôi kéo nhiều người, ít nhiều phải có bàn bạc lời ra tiếng vào.

“Vâng, đệ hiểu rồi.” Trâu Ngọc gật đầu, có hắn ở đây, đoán chừng không có gì phải lo lắng.

Sở Lương Âm chuyển ánh mắt bất ngờ nhìn thấy Kha Mậu Sơn, nàng sửng sốt, trong nháy mắt Kha Mậu Sơn dời cái nhìn đi chỗ khác, trong lòng Sở Lương Âm trầm xuống, đắc tội với hắn rồi!

Tâm tình đang tốt cũng mất đi, thật ra từ bé quan hệ giữa nàng và Kha Mậu Sơn không tệ, trước đây hắn còn dạy nàng công phu. Có lần nàng làm vỡ bình tử sa quý hiếm của Trâu Ngọc, hắn còn thay nàng nhận lỗi chịu tiếng xấu, Trâu Ngọc tức giận đá hắn vài cái, tuy rằng đã là chuyện nhiều năm trước nhưng nàng đều nhớ rõ. Đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ của Kha Mậu Sơn, nàng cảm thấy thật có lỗi với hắn.

Nhưng nàng cũng không thể vì áy náy mà gả cho hắn, hai người bọn họ quả thực không hợp nhau, nếu như kết hôn, sau này Kha Mậu Sơn cũng phải hối hận, đau khổ cả đời.

Vốn định ở núi Vân Vọng một thời gian, xem ra ở đây chỉ khiến Kha Mậu Sơn không vui, haizz nàng vẫn phải đi thì tốt hơn.

Cúi đầu trầm tư suy nghĩ, đám người Tưởng Cánh Nham còn đang nói chuyện, nàng không nghe lọt tai, đảo mắt nhìn ra ngoài rồi liếc nhìn Nguyệt Ly Phong đối diện, con mắt sáng ngời, phút chốc nhìn hắn chằm chằm.

Nguyệt Ly Phong vốn đang nghe Tưởng Cánh Nham nói chuyện, nhưng ánh mắt bên kia phóng tới, quét mắt nhìn sang, trông thấy đáy mắt sáng ngời của Sở Lương Âm, thoáng chốc hắn đã hiểu sơ sơ.

Sở Lương Âm nhíu mày, bộ dạng cực kỳ đặc ý, Nguyệt Ly Phong chậm rãi lắc đầu, tỏ ý từ chối. Sở Lương Âm càng cười đắc ý hơn, chỉ thiếu ở tại chỗ vặn vẹo, xem ra nàng đã hạ quyết tâm.

Nguyệt Ly Phong dời tầm mắt không nhìn nàng nữa, một bên mặt hiện rõ bất đắc dĩ, có thể thấy hắn không bỏ rơi được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xin Sư Thúc Kiềm Chế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook