Xinh Đẹp Như Vậy Mà Lại Là Alpha
Chương 21
Dưỡng Sinh Chúc
07/10/2020
Khi Lạc Tinh Vũ cùng Nguyên Dục trải qua cái cuối tuần thứ ba ở trường thì giữa trưa thứ bảy Giang Thần Huy gọi điện tới.
"Ê, Tinh Vũ! Chị Y bảo tao, mày theo đuổi người ta đến nhà cũng không buồn về luôn hả?"
Lạc Tinh Vũ vốn không muốn nói chuyện này cho Lạc Y biết, chỉ tại trình nói dối của cậu quá mức cùi bắp, đến tuần thứ hai đã bị Lạc Y phát hiện ra bất thường, tùy tiện hỏi mấy câu đã khiến cậu nói ra hết mọi chuyện.
Cậu âm thầm liếc nhìn Nguyên Dục một cái, Nguyên Dục vẫn đang nghiêm túc ngồi làm bài tập, hoàn toàn mắt điếc tai ngơ đối với cậu bên này, Lạc Tinh Vũ quay đầu đi, trả lời một cách có lệ: "Hiện tại là giai đoạn mấu chốt, thành bại đều trong một lần này mà thôi."
"Giai đoạn mấu chốt? Lúc mới khai giảng không phải mày đã nói là sắp theo đuổi được rồi à?"
Giang Thần Huy chỉ thuận miệng trêu chọc một câu, Lạc Tinh Vũ lại xem là thật, lúc mới khai giảng thì nói xạo một chút, nhưng hiện tại là ăn ngay nói thật.
Vụ cá cược kia của cậu với Nguyên Dục, tuy rằng hắn vẫn chưa trả lời, thế nhưng cậu biết Nguyên Dục đã đồng ý rồi.
Đối với Nguyên Dục mà nói, không trả lời chẳng khác nào tùy cậu, mà tùy cậu thì chính là đồng ý rồi.
Nguyên Dục đều đồng ý cho cậu hôn rồi, sao có thể không thích cậu chút nào chứ!
"Lần này là thật." Giọng điệu của cậu nghiêm túc cực kỳ, sợ nói nhiều sẽ bị Nguyên Dục nghe thấy, lại nói, "Mày gọi điện đến có chuyện gì không? Không có thì tao cúp đây."
"Này này này, đừng cúp, đừng cúp!" Giang Thần Huy vội vàng hô lên, "Mày bây giờ đúng là càng ngày càng lạnh nhạt đấy, chúng ta không gặp mặt cũng sắp ba tuần rồi, mày không nhớ tao chút nào à? Bây giờ mày đang ở trường nhỉ? Ra ngoài ăn một bữa cơm đi."
Lạc Tinh Vũ nói: "Tao còn đang phải làm bài tập."
Giang Thần Huy kinh ngạc nói: "Mày lại còn đang làm bài tập? Làm cùng Nguyên Dục à?"
Lạc Tinh Vũ: "Ừ."
"Yêu ai yêu cả đường đi ha, lúc mày ở cùng tao sao không thấy học tập?"
"Tao đâu có thích mày." Lạc Tinh Vũ lén lút trợn trắng mắt, cậu rất muốn cúp điện thoại.
"Mày đúng là vô tình, aizz." Giang Thần Huy vờ vĩnh mà thở dài một hơi, "Làm bài tập thì cũng phải ăn cơm chứ, nếu không mày hỏi Nguyên Dục một chút đi, rủ nó cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm, tao lái xe tới, chúng ta đến nhà hàng Hân Hân đặt một phòng nhỏ, cũng tránh được vài người."
Lạc Tinh Vũ liếc mắt nhìn Nguyên Dục một cái, lúc trước Giang Thần Huy đã làm ra chuyện không có đạo đức như vậy, có lẽ bản thân hắn cũng không cảm thấy gì, thế nhưng ấn tượng của Nguyên Dục đối với hắn khẳng định là không tốt đẹp gì rồi.
Hai người, một người là người mình thích, một người lại là bạn thân của mình, cứ căng thẳng mãi thế này cũng không được, cậu cũng cảm thấy nên tìm một cơ hội để hòa hoãn quan hệ của đôi bên một chút.
Lạc Tinh Vũ nói: "Mày chờ tao hỏi một chút, lát nữa sẽ gửi tin nhắn cho mày sau."
Tắt điện thoại, cậu chọc chọc tay phải của Nguyên Dục: "Giang Thần Huy hẹn tôi ra ngoài ăn cơm, còn mời cả cậu nữa, cậu có đói bụng không? Có muốn đi cùng chúng tôi không?"
Cậu nói xong, lại bổ sung thêm, "Nó biết cậu không thể đến nơi đông người, cố ý đặt một phòng, hơn nữa còn lái xe qua đây, cũng không cần lo lắng trên đường có nhiều người."
Tuy lúc Lạc Tinh Vũ nói chuyện điện thoại, Nguyên Dục đang làm bài tập, thế nhưng hắn vẫn có thể nghe được cuộc đối giữa cậu và Giang Thần Huy, cũng không phải là cố ý nghe, muốn trách chỉ có thể trách thính lực của hắn quá cao mà thôi.
Ấn tượng của hắn đối với Giang Thần Huy không đến mức tốt, nhưng hiện tại cũng không quá kém, ở chung với Lạc Tinh Vũ lâu rồi, hắn cảm thấy Giang Thần Huy lo lắng cho Lạc Tinh Vũ như vậy cũng đều có nguyên nhân cả.
Rốt cuộc, có nhiều khi Lạc Tinh Vũ thật sự rất ngốc.
"Có đi." Nguyên Dục nói xong, nhìn Lạc Tinh Vũ mới làm được nửa bài, "Làm xong bài này trước đã."
Lạc Tinh Vũ ngoan ngoãn làm bài xong thì Giang Thần Huy nói hắn đã đến cổng trường rồi, hai người liền cùng nhau đi ra bên ngoài.
Lạc Tinh Vũ hiện tại đã đi lại được bình thường, chỉ là vẫn còn chút chưa quen, hơn nữa đã lâu không có tự do như vậy, trong lòng nghẹn trứ, cứ đi vài bước lại phải nhảy nhót hai cái, dọc theo đường đi miệng cũng không ngừng khép mở.
"Chứng minh thư của Giang Thần Huy viết quá tuổi, nghỉ hè năm nay vừa thành niên liền đi học lái xe luôn, ba nó còn mua hẳn một chiếc cho nó, ngầu lắm, chờ lát nữa ra ngoài rồi, cậu liếc mắt một cái là nhìn thấy được ngay, chính là chiếc xe ngầu nhất ấy."
Nguyên Dục có chút ý tứ mà "Ừ" một tiếng, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn cảm thấy sau khi chân Lạc Tinh Vũ lành lại, công phu miệng lưỡi cũng được thăng cấp, không chỉ nói nhiều hơn mà còn phong phú, đa dạng hơn, phối hợp với động tác khoa chân múa tay, lời nói có vẻ càng thêm sinh động.
Ví dụ như khi cậu nói "ngầu", hai tay vẽ cái vòng tròn thật lớn, chân cũng ước lượng một chút, có thể nhìn ra được chiếc xe kia thật sự thực rất ngầu.
Còn chưa ra đến cổng trường, Nguyên Dục đã nhìn thấy một chiếc xe màu trắng, trên thân dán đầy họa tiết cool ngầu, quả thật rất phong cách, Lạc Tinh Vũ vẫy vẫy tay với phía bên kia, đèn xe vào lúc này cũng sáng lên một chút, coi như đáp lại.
Hai người bọn họ đi đến bên xe, Lạc Tinh Vũ chủ động kéo cửa xe ra nói: "Cậu vào trước đi."
Nguyên Dục cúi người chui vào xe, thấy Giang Thần Huy ngồi trên ghế lái, gật đầu với hắn một cái, Giang Thần Huy cười cười đáp lại, sau đó nhìn về phía bên cạnh nói: "Lỡ như lần này kiểm tra đo lường cấp bậc giảm xuống thì phải làm sao? Còn không phải nhờ bác sĩ hỗ trợ viết một phiếu báo cáo giả sao."
"Cậu mới bao lớn mà cấp bậc tin tức tố đã bắt đầu giảm xuống rồi? Nếu như giảm xuống thật thì tiện đây chị cũng làm kiểm tra thân thể cho cậu luôn."
Lúc này Nguyên Dục mới phát hiện ra, trên ghế phụ vẫn còn có một người.
Người nọ một đầu tóc dài uốn sóng, hai tay khoanh lại, cả người tản ra khí chất trầm ổn, giọng điệu nói chuyện cũng mang theo áp chế.
Hắn ngồi vào trong không nói gì, Lạc Tinh Vũ cũng chui vào, nhìn thấy người nọ thì không khỏi sững sờ, cả người co rúm lại tựa như cây xấu hổ bị người đụng vào.
Cậu có chút hốt hoảng nói: "Chị...... sao chị cũng tới?"
"Chị tới xem em có còn nhớ người chị cả này nữa hay không." Lạc Y nghiêng người, nghiêm mặt nhìn Lạc Tinh Vũ, "Em tự tính xem, đã bao lâu chưa về nhà rồi? A? Không làm như vậy để lừa em ra ngoài thì em còn chuẩn bị cắm rễ ở trường luôn có đúng không?"
Lạc Tinh Vũ cúi đầu, thanh âm lí nhí như tiếng muỗi, rầm rà rầm rì nói: "Em...... Quốc khánh em sẽ về."
Lạc Y vừa thấy bộ dáng này của cậu liền mềm lòng, biểu tình hơi hòa hoãn lại một chút, cô chú ý tới Nguyên Dục yên lặng ngồi một bên, nét mặt lại trở lên nghiêm túc.
Nguyên Dục nhìn thấy sắc mặt Lạc Y, rũ mắt xuống, nỗ lực làm giảm cảm giác tồn tại của chính mình, nhưng vẫn bị cô tóm được: "Cậu chính là người mà em trai chị đang theo đuổi à?"
Nguyên Dục: "......"
Câu hỏi của Lạc Y quá mực thẳng thắn khiến hắn có chút không biết nên trả lời thế nào, hắn nên nói là "đúng" ư?
Lạc Y cũng không cho hắn thời gian trả lời, hỏi xong liền hừ một tiếng, khi quay người lên còn giống như tự nhủ, nói: "Em trai chị mà cậu còn trướng mắt, đúng là không có mắt nhìn."
Nguyên Dục: "......"
Giang Thần Huy lái xe, Lạc Y cũng không nói chuyện, chỉ ngẫu nhiên nghe mấy bài hát được phát trong xe, nhịn không được châm chọc gu thẩm mỹ của Giang Thần Huy vài câu: "Album bài hát của cậu là trộm từ chỗ ba mình đúng không?"
"Á, sao chị biết." Giang Thần Huy cười rộ lên, "Toàn là bài hát hoài cổ kinh điển đấy, nghe cũng khá hay mà."
Vẻ mặt Lạc Y cạn lời: "Mua cho cậu con xe này đúng là phí của giời, còn không bằng mua một chiếc Nhị Bát, rồi lắp thêm cái loa vào, không gì hoài cổ hơn thế đâu."
Nguyên Dục ngồi một bên yên lặng lắng nghe, trước kia hắn chỉ ngồi xe chuyên dùng, dọc theo đường đi không có ai nói chuyện là chuyện bình thường, giống loại xe có âm nhạc, có tiếng cười nói vui vẻ như hiện tại vẫn là lần đầu tiên ngồi.
Cảm giác thoải mái hơn khi ngồi những cái xe kia rất nhiều.
Hắn liếc mắt nhìn Lạc Tinh Vũ một cái, cậu đang nhìn bên ngoài cửa sổ, yên lặng cực kỳ, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Hắn nhớ lại lời Lạc Y vừa nói lúc nãy, một chút cảm xúc phức tạp bỗng dấy lên trong lòng.
Sự xuất hiện của Lạc Tinh Vũ quả thật đã làm cho cuộc sống của hắn thay đổi không ít, cậu tựa như một ánh mặt trời nóng rực chen vào trong thế giới của hắn, khiến hắn nhìn thấy rõ những thứ tốt đẹp bị bỏ sót lại trong đêm đen, hắn cảm thấy nếu như một ngày nào đó tia sáng này đột nhiên biến mất, có lẽ hắn sẽ không có cách nào thích ứng được với bóng tối thêm một lần nữa.
Không biết từ khi nào tia sáng này đã trở thành trong nhu yếu phẩm trong thế giới của hắn.
Không có mắt nhìn sao......
Hình như là có chút.
Lạc Tinh Vũ thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng thực tế trong lòng lại cực kỳ hoảng loạn.
Cậu vốn muốn nhân cơ hội này làm hòa hoãn quan hệ của Nguyên Dục với Giang Thần Huy, hoàn toàn không ngờ tới chính mình lại bị lừa. Từ trước đến giờ, chị cả cậu vẫn luôn rất thẳng thắn, có chuyện liền nói, vừa mới gặp mặt đã nói như vậy, Nguyên Dục cũng không trả lời, cậu hiện giờ hoàn toàn không dám nhìn Nguyên Dục, cậu cảm thấy Nguyên Dục chắc chắn sẽ tức giận.
Thật vất vả mới có chút tiến triển lại bị phá hỏng rồi!
Cậu nhìn quang cảnh lướt qua bên ngoài xe, dần dần ý thức được bất thường, đây đâu phải là đường đến nhà hàng Hân Hân.
"...... Chị, chúng ta đang đi đâu vậy?" Lạc Tinh Vũ ghé vào lưng ghế lái phụ, "Không phải muốn đến nhà hàng Hân Hân sao?"
"Hoảng cái gì, em đói rồi à?" Lạc Y quay đầu lại nhìn Lạc Tinh Vũ, Lạc Tinh Vũ làm một cái mặt quỷ, cô lập tức hiểu ý, xoay người nhìn về phía Nguyên Dục nói, "Bọn chị muốn đến bệnh viện trước, đã hẹn trước rồi, nhanh thôi, bây giờ cậu đã đói bụng chưa? Nếu đói rồi thì chúng ta đi ăn trước."
Lạc Y dùng giọng điệu dịu dàng, kiên nhẫn nhất của bản thân để nói những câu này, nhưng Lạc Tinh Vũ vẫn rất khẩn trương mà nhìn qua, lo lắng giây tiếp theo Lạc Y không nhịn được trưng ra một gương mặt than, hoặc là Nguyên Dục lạnh mặt, trực tiếp yêu cầu thả hắn xuống xe.
Nguyên Dục cũng cảm thấy Lạc Y nói chuyện như vậy rất không dễ dàng, mặt hắn không đổi sắc, lễ phép mà trả lời: "Cảm ơn, không cần đâu, em không sao ạ."
Lạc Tinh Vũ nhẹ nhàng thở ra một hơi, hỏi: "Đi bệnh viện làm gì ạ?"
"Làm kiểm tra đo lường cấp bậc tin tức tố cho Tiểu Giang, tiện thể khám chân cho em luôn." Lạc Y nhắc đến chân của Lạc Tinh Vũ, mặt nghiêm lại, "Chân em lành rồi? Mà không đến bệnh viện kiểm tra lại một chút, cũng không sợ về sau có di chứng gì!"
"...... Lành rồi ạ, đã đi lại không thành vấn đề, em còn có thể chạy nữa đấy." Lạc Tinh Vũ vươn chân trái, biện giải một câu, lại nhanh chóng chuyển đề tài, "Vì sao lại phải kiểm tra đo lường cấp bậc?"
Lúc này Lạc Y tựa như nhấn nút tắt máy, một lần nữa nhìn về phía trước không nói.
"Vì muốn làm cho đối tượng xem mắt của chị ấy hết hy vọng." Giang Thần Huy ở bên cạnh nói.
"Đối tượng xem mắt...... Là tên con trai cả của Giản gia kia à?"
Nhìn biểu tình của Lạc Y, Lạc Tinh Vũ đoán không sai, cậu có chút kinh ngạc, những đối tượng xem mắt trước kia đều không quá ba ngày là có thể giải quyết xong, lần này thế mà lại dây dưa lâu như vậy.
"Chính là anh ta." Lạc Y trợn mắt, tức giận nói, "Chị nói mình chướng mắt cấp bậc tin tức tố của anh ta thấp, anh ta còn không tin, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
Giang Thần Huy nói: "Chị Y, em thấy anh ta rất cố chấp, nếu không chị với anh ta thử một chút xem sao, chị đã đến cái tuổi này rồi, còn không tìm thì không kịp nữa đâu."
"Cái tuổi gì của chị? Cậu tốt nhất nghĩ kỹ rồi hẵng nói." Lạc Y trầm giọng nói, "Anh ta chính là muốn quyền hợp tác với bên công ty của chị, bằng cái năng lực nghiệp vụ rác rưởi kia của anh ta, mơ cũng thật đẹp!"
"Vậy chị cũng không thể luôn dùng em làm lá chắn chứ." Vừa lúc phía trước là đen đỏ, Giang Thần Huy vững vàng dừng xe lại, quay đầu nhìn về phía Lạc Y, "Cấp bậc của em cũng không phải là cao nhất, chị coi em làm tiêu chuẩn, lỡ như ngày nào đó gặp phải người cao hơn cả em thì làm sao?"
"Cao hơn cậu? Nếu có thể gặp được thật chị liền trực tiếp gả cho hắn." Vẻ mặt Lạc Y chỉ hận rèn sắt không thành thép, "Giang Thần Huy, từ khi nào cậu lại trở nên không tự tin như vậy? Cậu cho rằng cấp bậc cao hơn cậu dễ tìm lắm đấy à? Dù có gặp được chẳng lẽ hắn lại có thể buông tha Omega để chạy tới tìm loại Alpha nữ như chị chắc?"
"Alpha nữ thì làm sao? Nếu thích thật còn quản mấy thứ đó làm gì, em thấy có vài Alpha nữ cũng rất đáng yêu mà."
Giang Thần Huy miệng tiện, chuyện gì cũng phải chen vào mấy câu, còn một bộ dáng hóng hớt không ngại to chuyện, hắn nhìn Lạc Y trầm mặc cúi đầu, bắt đầu đánh chữ trong điện thoại, tiếp ục dùng giọng điệu đầy thiếu đòn hỏi, "Haizz, là anh Giản tìm chị?"
"Anh cái quần, câm miệng lái xe đi!" Lạc Y không muốn nói nhảm với hắn nữa, "Chị sẽ hẹn cho cậu một bác sĩ nhãn khoa, khám xem có phải cậu bị mù rồi không."
"......"
Lạc Tinh Vũ nghe hai người thường xuyên tranh chấp qua lại, cái hiểu cái không, nhưng cũng bắt được trọng điểm, cậu nhìn hai người đã ngừng đấu khẩu, hỏi: "Cấp bậc tin tức tố quan trọng như vậy sao?"
"Em là Beta, em không hiểu." Lạc Y trả lời, "Tuy rằng nói thứ này không thể khống chế hành vi của con người, lấy nó làm tiêu chuẩn không công bằng, nhưng đại đa số Alpha cùng Omega vẫn sẽ xem, cấp bậc càng cao tiêu chuẩn chọn bạn đời càng cao, cho nên Beta các em trên cơ bản đều tự tiêu thụ, mà Beta giống như em chính là đối tượng tranh đoạt của giới Beta, từ bé đến lớn cũng nhận được không ít thư tình với lời tỏ tình đâu nhỉ? Người có thể được em thích cũng thật không dễ dàng gì."
Nguyên Dục yên lặng lắng nghe: "......"
Hắn không biết những lời này của Lạc Y chuyển hướng như thế nào, nhưng hắn cảm thấy hai câu sau cùng kia tựa hồ có ý ám chỉ.
Lạc Tinh Vũ nghe xong, sắc mặt ngưng trọng, nhìn về phía Nguyên Dục, Nguyên Dục vẫn đoan đoan chính chính ngồi đó, thậm chí nét mặt cũng không có gì dị thường.
Cậu biết Lạc Y đang giúp cậu nói chuyện, cô cho rằng Nguyên Dục cũng là Beta.
Thế nhưng Nguyên Dục không phải Beta.
Hắn là một Omega yếu ớt, mỏng manh, kiều quý, nhu nhược a!
Lạc Tinh Vũ nghĩ đến thời điểm cấp ba trước kia, nhân khí của cậu với Giang Thần Huy không phân cao thấp, kết quả sau khi xuất hiện dự đoán đặc tính, giá trị nhân khí của hai người nháy mắt xuất hiện một đường ranh giới, đến khi Giang Thần Huy phân hóa chính thức, nhân khí của hắn liền bay thẳng vào top 3 toàn khóa, hai người còn lại trong top 3 đều là Omega.
Đây là uy lực của cấp bậc tin tức tố sao?
Trương Viên Viên hằng ngày đều hâm mộ Lạc Tinh Vũ với Giang Thần Huy có quan hệ tốt, mỗi lần nhắc đến Giang Thần Huy chỉ hận không thể tỏa ra bóng bóng màu hường phấn, bọn họ hình như còn có cả nhóm fans Omega tiếp ứng nữa.
...... Cậu lại còn ngốc nghếch muốn hòa hoãn quan hệ giữa Nguyên Dục với Giang Thần Huy!
Nguyên Dục vẫn là tiếp tục chán ghét Giang Thần Huy đi!!
Tới cửa bệnh viện, Giang Thần Huy lái xe đến bãi đỗ xe, ba người liền xuống xe, Nguyên Dục không thể vào bệnh viện, cho nên ngồi ở trong xe chờ.
Sau khi đi được một khoảng cách nhất định rồi, Lạc Y rốt cuộc cũng nói ra lời nghẹn ở trong lòng suốt một đường kia: "Lạc Tinh Vũ, đây là thời kỳ mấu chốt mà em nói đấy ư? Chị thấy thế nào cũng là cậu Nguyên Dục kia lười phản ứng với em? Em rốt cuộc theo đuổi người ta thế nào vậy."
"Đó là bởi vì có hai người ở đây, cậu ấy ngại." Lạc Tinh Vũ giải thích nói, "Chị cũng chưa bàn bạc với em mà đã tới rồi, em vẫn còn đang hoảng đây này, Nguyên Dục không giận em đã là tốt lắm rồi."
"Chỉ vậy cũng giận? Sau này còn ba mẹ em, còn có chị hai em nữa, cậu ta chịu được không?" Đi vào bệnh viện, Lạc Y quay đầu nói với Giang Thần Huy, "Cậu đi làm kiểm tra đo lường đi, trực tiếp lên tầng ba tìm bác sĩ, nói tên của chị, chị đưa Tinh Vũ đi khám lại chân."
Giang Thần Huy cố ý lộ ra biểu tình bi thương: "Đây là muốn vứt bỏ em sao?"
Lạc Y trừng mắt nhìn hắn, mất kiên nhẫn nói: "Biến nhanh."
Giang Thần Huy trực tiếp đi lên cầu thang, Lạc Y với Lạc Tinh Vũ thì đứng chờ thang máy, vừa lúc thang máy không có ai.
Lạc Tinh Vũ ấp úng nói: "Chị, lát nữa ăn cơm chị đừng nói chuyện với Nguyên Dục nữa, rất ngại."
"Sao chị không nhìn ra là cậu ta ngại?" Lạc Y khoanh tay, đánh giá Lạc Tinh Vũ một phen, nhìn bộ dạng sợ hãi kia của cậu thì có chút tức giận, "Em nhìn lại bộ dạng sợ hãi này của mình đi, làm gì có ai theo đuổi người khác như vậy chứ? Làm mọi thứ cứ như đảo ngược ấy! Lạc Tinh Vũ, em đừng nói với chị là em nằm dưới đấy nhé?!"
Lạc Tinh Vũ nghe xong cả người đều ngẩn ngơ, chuyện nằm trên nằm dưới đúng là cậu chưa từng suy xét đến, mọi chuyện vẫn còn đang một nhát đến tai hai nhát đến gáy* này, hơn nữa cậu cũng đã sớm có đáp án rồi.
(Một nhát đến tai, hai nhát đến gáy: Chưa đâu vào đâu.)
Nguyên Dục là Omega, vấn đề này còn cần phải suy nghĩ nữa sao!
"Em đương nhiên không phải!" Lạc Tinh Vũ nói xong, lại tự cam chịu mà cúi đầu xuống, "Dù sao chị cũng đừng làm gì cả, coi như cái gì cũng không biết, để em tự theo đuổi, chị xen vào làm tiết tấu của em đều bị loạn."
Lạc Y thật sự không nhìn ra Lạc Tinh Vũ có cái tiết tấu gì, nhưng cô cảm thấy có nói thêm cũng bị tức chết, vì thế không lên tiếng nữa.
Lạc Tinh Vũ kiểm tra chân xong, Giang Thần Huy bên kia vẫn còn chưa kết thúc, Lạc Y bảo Lạc Tinh Vũ ra xe trước, còn mình thì đến chỗ Giang Thần Huy.
Nguyên Dục ngồi trong xe không có việc gì làm, xem điện thoại một lúc thì dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy động tĩnh liền mở mắt nhìn sang bên cạnh.
Lạc Tinh Vũ chui vào xe, toét miệng cười với Nguyên Dục: "Tôi kiểm tra xong rồi, bác sĩ nói không có vấn đề gì, khôi phục rất tốt, Giang Thần Huy vẫn chưa kiểm tra xong, chị tôi đi đến chỗ nó rồi, chúng ta ngồi trong xe đợi một chút."
Nguyên Dục gật đầu "Ừ" một tiếng.
Sau khi Lạc Tinh Vũ ngồi xuống thì nhìn Nguyên Dục, quan sát sắc mặt hắn, nhưng vẫn không nhìn ra được bất cứ điều gì.
Cậu thử thăm dò hỏi: "Nguyên Dục, cậu không tức giận đấy chứ?"
Nguyên Dục hơi khó hiểu: "Không có."
"Vậy thì tốt rồi." Lạc Tinh Vũ thở phào nhẹ nhõm, "Tôi cũng không ngờ chị tôi sẽ đến cùng, chắc vì nhớ tôi rồi, cậu đừng sợ chị ấy, tuy rằng nhìn chị ấy rất hung dữ, nhưng là người rất tốt."
Nguyên Dục cảm thấy so với hắn, Lạc Tinh Vũ càng giống như người sợ hãi hơn, chỉ có điều hắn vẫn thản nhiên mà tiếp nhận lời an ủi của cậu: "Ừm."
Chờ Giang Thần Huy với Lạc Y trở lại, bọn họ liền đến nhà hàng Hân Hân ăn cơm, Lạc Y cũng không khiến Nguyên Dục khó xử nữa, mấy người vừa ăn vừa nói chuyện, xem như hài hòa.
Sau khi ăn cơm xong, bốn người ngồi vào xe trở lại trường học, xe một đường chạy thẳng đến bên dưới ký túc xá, Lạc Y nói: "Em về ký túc xá lấy bài tập đi, tuần này về nhà với chị."
"Dạ?" Lạc Tinh Vũ một chút không phản ứng kịp, hơn nửa ngày trời mới ấp a ấp úng nói, "Đều buổi chiều rồi, có về cũng chỉ có thể ở lại một ngày......"
"Bớt nói nhảm đi, bao lâu em chưa về nhà rồi? Mỗi ngày ba mẹ đều nhắc đến em.", Lạc Y nghiêm giọng, "Mau đi, bọn chị chờ em dưới lầu."
Lạc Tinh Vũ nghĩ một đằng làm một nẻo mà xuống xe, Nguyên Dục đi theo sau cậu, nghĩ nghĩ vẫn là quay đầu lại lễ phép mà nói một câu "Tạm biệt".
Nguyên Dục vừa mới mở cánh cửa lớn của ký túc xá ra, Lạc Tinh Vũ lại đột nhiên nhớ tới cái gì, kêu hắn chờ một chút, sau đó chạy lại ghé vào bên cửa sổ cùng Lạc Y nói mấy câu, rồi mới quay về.
Nghĩ đến bản thân rốt cuộc cũng có được nửa ngày yên tĩnh, Nguyên Dục vô cùng chờ mong, tốc độ lên lầu đều nhanh hơn ngày thường một chút.
Hắn đi vào phòng, đến trước bàn học giúp Lạc Tinh Vũ thu dọn bài tập, lúc dọn gần xong thì Lạc Tinh Vũ mới từ ngoài cửa mò vào.
Cậu đi tới bên cạnh Nguyên Dục, nói: "Cậu về cùng tôi đi."
Nguyên Dục: "?"
Lạc Tinh Vũ nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ: "Hiện tại vẫn chưa qua kỳ phân hóa của học sinh mới, một mình cậu ở ký túc xá, tôi không yên tâm."
"...... Mấy tuần này đều không sao cả." Nguyên Dục nói.
Từ sau sự kiện lần trước, cũng không có cái ngoài ý muốn nào giống như vậy xảy ra nữa. Lần đó vốn dĩ là một trường hợp ngoại lệ, phân hoá là một Omega, nhưng vẫn luôn không biết mình phân hóa, thẳng đến kỳ động dục mới bị phát hiện, bình thường dưới tình huống phân hoá sẽ không sinh ra tin tức tố nồng đậm như vậy được.
"Không sợ nhất vạn (10000), chỉ sợ vạn nhất, nếu có chuyện xảy ra thật cũng tới không kịp!" Lạc Tinh Vũ nói xong, nhìn nét mặt khó xử của Nguyên Dục, tiếp tục nói, "Có phải cậu ngại hay không? Tôi mới nói với chị của tôi rồi, chị ấy đã đồng ý, quan hệ của chúng ta ba mẹ tôi không biết, coi như là cậu đến nhà tôi chơi đi, có được không? Vốn dĩ tôi cũng muốn cậu có thể đến nhà tôi chơi đó."
Nguyên Dục: "......"
Hắn ngại cái gì? Với lại, bọn họ thì có cái quan hệ gì không thể để người nhận ra được?
Nguyên Dục há miệng thở dốc: "Tôi......"
"Aiya, Nguyên Dục ——" Lạc Tinh Vũ hô một tiếng, hiện tại không có người khác, cậu có thể không chút kiêng nể mà thi triển tuyệt kỹ la liếm lì lợm của mình, chân cũng tốt, tay cũng tốt, cậu đều sử dụng cả hai, chỉ hận không thể treo lên người Nguyên Dục, "Đến nhà tôi chơi đi mà, nhà tôi vui lắm, ba mẹ tôi đều cực kỳ nhiệt tình, ba tôi còn nấu cơm nữa! Nguyên Dục à——"
"......"
Thời điểm Nguyên Dục lại một lần nữa ngồi trên chiếc xe cool ngầu của Giang Thần Huy đã có chút hối hận vì vừa mới lễ phép nói "Tạm biệt" với Lạc Y.
Tốc độ gặp lại này đúng có chút nhanh a!
Lạc Tinh Vũ rất hưng phấn, dọc theo đường đi, bả vai cũng như có tiết tấu mà rung lên theo bản nhạc trong xe, nếu không gian có thể to hơn chút nữa, nói không chừng cậu còn có thể nhảy một điệu luôn đấy.
Nguyên Dục không rõ loại trạng thái bắt đầu từ khi nào, hắn bắt đầu không tự giác mà mặc kệ Lạc Tinh Vũ, cũng phóng túng chính bản thân mình.
Hắn không biết bản thân mình bị làm sao nữa.
Dù sao thì vẫn có thể xác định, hắn hiện tại hoàn toàn không có biện pháp nào với Lạc Tinh Vũ nữa rồi.
Giang Thần Huy đưa mấy người bọn họ đến trước cửa nhà, đồng thời cũng bàn bạc xong với Lạc Y, ngày mai khi đưa Lạc Tinh Vũ đến trường thì nhân tiện đến đón hắn luôn, sau đó lái xe về nhà mình.
Giờ này ba má Lạc vẫn còn chưa về nhà, chỉ có một mình Lạc Thu ngồi ở phòng khách xem TV, trong tay cô cầm một ly nước, nghe thấy tiếng mở cửa, mặt không chút biểu tình nhìn qua, tầm mắt dừng một lát ở trên người Nguyên Dục, sau đó cũng không rên lấy một tiếng mà quay đầu lại.
Lạc Tinh Vũ từ tủ giày lấy ra một đôi dép lê đưa cho Nguyên Dục, chính mình vẫn còn giày, bay thẳng vào nhà vệ sinh, vừa chạy vừa nói: "Aiya, nghẹn chết mất!"
Lạc Y cạn lời nhìn theo bóng dáng Lạc Tinh Vũ, cũng thay giày, thấy Nguyên Dục đứng yên tại chỗ, chỉ chỉ sô pha nói: "Em vào xem tạm TV trước đi, chờ Tinh Vũ ra."
Nguyên Dục nói một tiếng "Vâng", đi đến bên cạnh Lạc Thu ngồi xuống, Lạc Y đứng ở huyền quan cầm dây chun màu đen tùy tiện buộc tóc lên, không quên đi đến trước cửa nhà vệ sinh thúc giục một tiếng, sau đó thì về phòng của mình.
Phòng khách chỉ còn lại hai người Nguyên Dục và Lạc Thu.
Lạc Thu nhìn TV, thỉnh thoảng cầm cốc nước uống hai ngụm, toàn bộ quá trình đều coi Nguyên Dục như tàng hình, Nguyên Dục cũng không cảm thấy có vấn đề gì, hắn thích loại không khí này, không cần phải vắt hết óc suy nghĩ xem nên nói gì, cũng đỡ được không ít chuyện.
Mãi cho đến khi Lạc Tinh Vũ đi ra khỏi nhà vệ sinh, bọn họ cũng chưa nói với nhau câu nào, Lạc Tinh Vũ đứng ngoài cửa vẩy khô nước trên tay, thấy hai người yên lặng ngồi xem TV ở sô pha thì chậm rãi đi qua.
"Chị, đây là Nguyên Dục, bạn cùng bàn mới của em học kỳ này." Lạc Tinh Vũ giới thiệu Nguyên Dục xong, lại nói với hắn, "Đây là chị hai của tôi, Lạc Thu, cậu gọi là chị Thu được rồi."
Nguyên Dục hô một tiếng: "Chị Thu."
Lạc Thu rốt cuộc nhìn qua hắn một chút, mặt kính lóe lên, Nguyên Dục cứ cảm thấy ánh mắt của cô quen thuộc một cách khó hiểu.
Lạc Thu chỉ đáp lại Nguyên Dục bằng một ánh mắt, đưa cốc nước cho Lạc Tinh Vũ, nói: "Rót cho chị cốc nước."
Cộng thêm giọng điệu này, Nguyên Dục đã biết vì sao Lạc Thu lại cho người khác cảm giác quen thuộc như thế rồi.
Ánh mắt cô nhìn người khác, cùng giọng điệu nói chuyện giống hệt vị giáo viên chủ nhiệm khối trước kia của hắn.
Lạc Tinh Vũ ngoan ngoãn cầm lấy cốc, tung ta tung tăng chạy đi rót nước, Lạc Thu giơ tay, đỡ đỡ gọng kính, nhìn thẳng vào Nguyên Dục: "Em chính là người em trai chị đang theo đuổi?"
Nguyên Dục: "......"
Sao hắn lại cảm thấy những lời này quen tai như vậy chứ?
"Em không cần căng thẳng, chị chỉ quản học sinh của mình yêu sớm thôi." Lạc Thu dừng một chút, tiếp tục nói, "Em trai chị khá ngốc, thích hay không thích, em cứ nói thẳng với nó, đừng trêu đùa nó."
Mặc dù lời nói mở màn của Lạc Thu cũng giống như Lạc Y, nhưng những lời sau đó vẫn bình thường hơn Lạc Y không ít, chỉ là giọng điệu kia khiến cho Nguyên Dục có loại cảm giác cô giáo đang tâm sự với học sinh của mình.
Đây là bệnh nghề nghiệp trong truyền thuyết sao.
Hắn cúi đầu, bình tĩnh mà "Vâng" một tiếng.
Lạc Tinh Vũ rót nước cho Lạc Thu xong, thì lôi kéo Nguyên Dục về phòng của mình, phòng của cậu không lớn, thậm chí còn nhỏ hơn ký túc xá một chút, bố trí cũng rất đơn giản.
Cậu đi đến mép giường khoa tay múa chân hai cái, quay đầu lại nói: "Cái giường này hai người ngủ có phải có chút chật hay không? Chờ buổi tối đi ngủ thì nằm dưới đất đi."
Nguyên Dục làm khách, đương nhiên sẽ nghe theo sự sắp xếp của chủ phòng, gật đầu nói một tiếng "Được".
"Bây giờ làm gì?" Lạc Tinh Vũ ngồi lên giường, hai tay chống xuống giường, lùi hai cái vào bên trong, hỏi Nguyên Dục, "Cậu có việc gì muốn làm không?"
Nguyên Dục đi vài bước vào trong, buông cặp sách xuống đặt lên bàn học: "Làm bài tập."
......
Lạc Tinh Vũ ngoan ngoãn cùng Nguyên Dục làm bài tập cả một buổi trưa, chỉ ra ngoài một lát lúc ba má Lạc về nhà, thời điểm cùng Nguyên Dục ra ngoài một lần nữa cũng đã đến giờ cơm tối.
Ba Lạc với mẹ Lạc có lẽ thật sự không biết "Quan hệ" giữa Nguyên Dục và Lạc Tinh Vũ, chí ít cũng không hỏi loại câu hỏi như "Con chính là người mà con trai chú dì đang theo đuổi à?", hai người cực kỳ nhiệt tình, sau khi biết được thành tích học tập xuất sắc của Nguyên Dục lại càng nhiệt tình hơn, Nguyên Dục ăn bữa cơm này vô cùng thoải mái.
Ăn xong cơm tối, mẹ Lạc dọn dẹp xong thì cùng ba Lạc ra ngoài đi dạo, Lạc Y lôi kéo mấy người còn lại tiến hành hoạt động hưu nhàn sau khi ăn cơm.
Cô tựa người vào ghế uống một ngụm bia lớn, sau đó ngửa đầu sảng khoái mà ợ một tiếng, vừa vẫy tay với Nguyên Dục, nói: "Tiểu Nguyên, em có biết chơi mạt chược không?"
Tiểu Nguyên: "......"
Hắn cảm thấy lời nói gần gũi như vậy được nói ra từ miệng kiểu người vừa nhìn đã thấy thành thục, có phong phạm bà chủ như Lạc Y, thật sự khiến hắn có chút chấn động.
"Không biết ạ." Nguyên Dục thành thật trả lời.
"Không biết cũng không sao, Thu Thu, em dạy cho cậu ấy." Lạc Y chỉ vào Lạc Thu nói xong, lại tiếp tục chỉ huy nói, "Tinh Vũ, đi lấy bàn mạt chược với mạt chược ra đây, chúng ta đánh hai ván."
Nguyên Dục nhìn Lạc Tinh Vũ ngựa quen đường cũ chạy vào trong phòng chứa đồ dọn ra cái bàn, lại nhìn Lạc Thu đứng dậy đi tới chỗ mình, nhất thời không phản ứng kịp.
...... Thuần thục như vậy sao?
Chẳng lẽ hằng ngày Lạc gia đều chơi mạc chược sau khi ăn cơm xong?
Lạc Thu thật sự dùng phương thức dạy học dạy cho Nguyên Dục một tiết đánh mạt chược, nói rõ quy tắc cùng cách đánh cơ bản, Nguyên Dục nghe xong một lần đã hiểu được kha khá.
"Xem ra, năng lực học tập quả thật không tồi." Lạc Thu nhàn nhạt bình luận một câu, "Còn chỗ nào chưa hiểu, thực hành vài lần là biết."
Sau khi Lạc Tinh Vũ chuẩn bị bàn đánh mạt chược xong, bốn người liền vào bàn.
Mạt chược va chạm phát ra tiếng vang thanh thúy, sau khi chia bài xong, đến lúc xem bài cả không gian lại lặng ngắt như tờ, thẳng đến khi Nguyên Dục điều chỉnh lại vị trí tấm bài trước mặt, vẫn còn có một loại cảm giác rất không chân thật.
Hắn chẳng thể nghĩ tới, sẽ có một buổi tối thứ bảy, hắn lại có thể cùng với ba chị em Lạc gia hợp thành một bàn.
Chơi mạt chược.
Vui vẻ, hòa thuận.
Đây là trải nghiệm mà hắn chưa bao giờ có được.
Lại còn rất có ý nghĩa.
Hắn nghiêm túc học đánh hai ván, kỹ thuật cơ bản đã nắm khá vững, thuận tiện còn thăm dò trình độ của ba chị em luôn.
Ổn trọng nhất hẳn là Lạc Thu, hầu như không nói lời nào, lúc xem bài cũng không có biểu tình gì, Lạc Y lại có chút ồn ào, có lẽ do vừa mới uống bia, bài tốt hay bài xấu, nhìn sắc mặt của cô đều có thể đoán ra được, chẳng qua kỹ thuật chơi bài của cô cũng rất tốt, cho dù đoán được cũng không có ảnh hưởng nhiều lắm.
Còn Lạc Tinh Vũ ——
Ở ván đầu tiên, Nguyên Dục vừa nhìn Lạc Tinh Vũ thì chẳng buồn quan tâm nữa.
Chênh lệch giữa cậu với hai người chị gái của mình, đại khái chính là khoảng cách từ đỉnh núi Chomolungma* đến đáy biển Thái Bình Dương đi.
(Đỉnh Chomolungma hay còn gọi là Everest thuộc dãy Himalaya, là đỉnh núi cao nhất thế giới.)
Lạc Tinh Vũ quả thật không có kỹ năng đánh bài gì đáng nói, hoàn toàn ôm tâm thái đùa vui để tham dự mà thôi, chẳng qua, vận may của cậu cũng không tệ lắm, mỗi lần lật bài đều tạm ổn, thế nhưng cậu thực sự không biết tráo bài dựa theo tình huống, cũng không biết tính bài, thường xuyên bị kẹt chết ở một chỗ nào đấy.
Chơi một giờ như vậy, Nguyên Dục đều hồ rất nhiều lần, còn Lạc Tinh Vũ đến một lần cũng không có.
"Lạc Tinh Vũ, với bộ não này rốt cuộc em đã lớn lên như thế nào vậy?" Trước khi cậu mở bài Lạc Y hung hăng gõ bàn vài cái, "Nhìn bài em giữ đi, bên ngoài đã có bao nhiêu tấm rồi? Đều đánh ra hết rồi em còn giữ lại thì có ích lợi gì? Ngốc chết đi được!"
Lạc Tinh Vũ cũng buồn bực cực kỳ, ngày thường cậu còn có thể hồ một ván, hai ván, thế nhưng vận may hôm nay thật sự quá kém, mỗi lần đều chỉ kém một chút nữa là hồ.
Cậu lén lút nhìn Nguyên Dục, một người mới như Nguyên Dục còn hồ rất nhiều lần, cậu thật sự quá mất mặt rồi! Sạo lại có thể kém như vậy được chứ!
"Được rồi, chị cũng tỉnh rượu đi, không phải sáng mai còn phải họp à?" Lạc Thu duỗi tay kéo Lạc Y về lại vị trí của mình, che miệng ngáp một cái, "Buồn ngủ rồi, em đi ngủ đây."
"Chờ một chút!" Lạc Tinh Vũ đè tay Lạc Thu lại, "Chơi một ván nữa, một ván cuối cùng thôi!"
Lạc Tinh Vũ gửi gắm hy vọng vào ván mạt chược cuối cùng này, biểu tình cực kỳ nghiêm trọng, nhưng vẫn giống hệt những ván trước đó, chỉ thiếu một tấm bài nữa là có thể hồ rồi, nhưng cố tình lại chẳng tìm đến được.
Cậu gấp đến độ mày nhăn cả lại, từ trước đến nay chưa bao giờ nghiêm túc đánh bài như vậy, mỗi lần Lạc Y đánh bài phát ra âm thanh, tim cậu lại càng căng thẳng hơn một chút, chỉ sợ cô đẩy bài kêu một tiếng "Chị hồ rồi".
Nguyên Dục cũng không nhìn nổi nữa.
Đến lượt hắn tìm bài, tìm xong lại nhìn một chút rồi mới đặt lên bàn, liền cảm giác được một ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm mình.
Hắn nhìn về phía Lạc Tinh Vũ, ánh mắt kia đúng là từ chỗ người này bắn tới.
"......" Nguyên Dục vốn dĩ đang chuẩn bị động tác đẩy bài liền dừng lại, đặt tấm bài trong tay xuống bên cạnh, sau đó chậm rãi rút ra một tấm nhị đồng ở giữa, đánh ra.
"Hồ! Em hồ!" Lạc Tinh Vũ lập tức đoạt lấy tấm bài kia, đẩy hết bài của mình lên trên bàn, hưng phấn đến mức chỉ hận không thể nhảy dựng lên.
Lạc Y không nhịn được cười một tiếng, xua xua tay có lệ nói: "Được được được, đêm nay em là MVP."
Lạc Thu cũng đẩy bài của mình lên trên bàn, thuận thế thả lỏng cánh tay một chút: "Aizz, buồn ngủ rồi, tắm rửa, đi ngủ."
Hai cô chị gái lần lượt về phòng, trong phòng khách chỉ còn hai người Lạc Tinh Vũ với Nguyên Dục, Lạc Tinh Vũ thu dọn bài với bàn xong, tâm tình vô cùng tốt, còn vừa đi đường vừa hát.
Cậu cùng Nguyên Dục trở về phòng, tìm quần áo từ tủ quần áo ra đưa cho Nguyên Dục: "Cậu đi tắm trước đi."
Nguyên Dục cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi Lạc Tinh Vũ chuyển đến ký túc xá của hắn ngủ, hai người bọn họ ngoại trừ quần lót, còn lại đều là mặc lẫn lộn. Hình thể hai người tương đối giống nhau, quần áo đều mặc cùng một size, đặc biệt là đồng phục, cứ ném hết vào máy giặt, lúc lấy ra hoàn toàn không phân rõ được của ai với ai nữa.
Nguyên Dục tắm xong ra ngoài, Lạc Tinh Vũ đã trải xong đệm, đang ngồi trên mặt đất xem điện thoại
Phòng cậu nhỏ, ngủ dưới đất thậm chí có chút chật, Nguyên Dục xoa tóc đi đến chỗ tấm đệm, ngồi xuống nói: "Tôi tắm xong rồi, cậu đi đi."
"Được." Lạc Tinh Vũ ném điện thoại sang một bên, đứng lên xỏ dép vào, lại quay đầu lại, vươn tay về phía Nguyên Dục.
Nguyên Dục đưa khăn mặt bị ướt trong tay cho cậu, Lạc Tinh Vũ xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Nguyên Dục nhìn hắn biến mất ở trong tầm mắt, mới dùng tay xoa xoa tóc.
Khi Lạc Tinh Vũ về phòng, trong tay nhiều thêm hai cốc sữa bò, Nguyên Dục đang ngồi ở bàn học viết bài, cậu dùng chân đóng cửa lại, đi đến bên bàn đặt cốc sữa xuống trước mặt hắn: "Không phải vẫn còn thời gian một ngày để làm bài tập sao, không cần gấp vậy đâu."
"Chờ tôi làm xong đề này đã." Nguyên Dục nói.
Hắn đương nhiên không gấp, hắn chính là không có việc gì làm mới đi làm bài tập.
Lạc Tinh Vũ đi tắm, thời điểm chỉ có một mình ở trong phòng Nguyên Dục mới phát hiện, hắn vậy mà còn có chút không thích ứng được.
Chỉ một đoạn thời gian ngắn ngủi như vậy, hắn lại rơi vào trong mờ mịt vô thố, không biết nên làm gì, mà cái gì cũng đều không muốn làm.
Thói quen thật là một chuyện đáng sợ.
Lạc Tinh Vũ một hơi uống cạn cốc sữa bò, bò lên tấm đệm nằm xuống, nhìn chằm chằm trần nhà, chờ đợi cơn buồn ngủ: "Đừng tắt đèn trên bàn, nếu cậu ngại sáng quá thì chỉnh tối xuống một chút."
Nguyên Dục: "Được."
Hắn rất mau đã làm xong bài tập, xoay người lại thì thấy Lạc Tinh Vũ đã tạo một chữ đại (大), nhắm chặt hai mắt, nằm trên tấm đệm trải trên mặt đất, hắn chậm rãi đi qua, khuỵu gối xuống khẽ lay bờ vai cậu: "Đứng dậy, lên giường ngủ."
Hình như Lạc Tinh Vũ đã ngủ rồi, lay vài cái vẫn không có phản ứng.
Dựa theo kinh nghiệm Nguyên Dục tích lũy được trong khoảng thời gian này thì sau khi Lạc Tinh Vũ ngủ dù cho sấm có đánh cũng sẽ không tỉnh lại, hắn nhìn Lạc Tinh Vũ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định bế cậu lên trên giường.
Nào có đạo lý nhường giường cho người khác ngủ, còn mình lại đi ngủ đất chứ.
Có đôi khi hắn thật không biết nên dùng ánh mắt như thế nào để nhìn Lạc Tinh Vũ nữa.
Hắn khom lưng, một tay kéo cánh tay của Lạc Tinh Vũ vòng qua cổ mình, một tay kia duỗi ra sau lưng Lạc Tinh Vũ, muốn bế cậu lên.
Chỉ có khi ôm mới biết được cơ thể người này gầy yếu thế nào, còn nhẹ, ngủ rồi cũng rất nhẹ.
Người trong lòng đột nhiên giật giật đầu, dựa vào vai hắn, hắn cúi đầu nhìn một lát, ánh mắt từ từ chuyển đến cổ của cậu.
Vì sao Lạc Tinh Vũ lại có tin tức tố, hắn cũng không biết nữa, Nguyên Dục kể khái quát lại tình huống này cho bác sĩ của mình nghe, bác sĩ nói muốn biết rõ hơn cần phải trực tiếp đến bệnh viện kiểm tra.
Chuyện này cuối cùng cũng bị hắn ném ra sau đầu, thật ra nguyên nhân là gì cũng không quan trọng, dù sao thì Lạc Tinh Vũ cũng không xuất hiện bệnh trạng không tốt nào.
Nếu như cậu thật sự phân hoá thành Omega...... Còn rất tốt.
Hắn nhìn chằm chằm cổ Lạc Tinh Vũ một lúc rồi chậm rãi cúi đầu, dựa vào bờ vai của cậu nhẹ nhàng cọ ra phía sau cổ.
Còn chưa chạm đến, người trong lòng đột nhiên run lên một chút, đột nhiên nâng đầu lên, Nguyên Dục cũng vội vàng ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của cậu.
Ánh đèn phía sau bị Nguyên Dục che khuất hơn phân nửa, Lạc Tinh Vũ cơ hồ trong nháy mắt liền tỉnh táo lại, nhìn gương mặt Nguyên Dục dần dần phóng đại, đôi mắt đen sẫm sâu không thấy đáy, tựa như một hang động muốn hút cậu vào sâu bên trong, khoảng cách của hai người rất gần, thậm chí có vài sợi tóc của hắn quét qua má cậu.
Đây là lần đầu tiên Lạc Tinh Vũ tỉnh dậy lại ở gần Nguyên Dục đến vậy.
"...... Làm tôi sợ muốn chết." Thanh âm của Lạc Tinh Vũ vẫn còn như mất hồn, "Vừa rồi trước mắt tôi đột nhiên tối sầm lại...... Sao cậu lại ôm tôi?"
"......" Nguyên Dục hiếm khi có được một chút xấu hổ, hỏi một đằng lại trả lời một nẻo mà nói, "Lên trên giường ngủ."
Lạc Tinh Vũ chớp chớp mắt, cứ như vậy nằm lồng ngực Nguyên Dục nhìn hắn một lúc, sau đó mới đứng dậy bò lên trên giường.
Nguyên Dục nằm xuống tấm đệm trên mặt đất, sau khi Lạc Tinh Vũ lên giường thì xoay người lại, nằm sát mép giường, gối đầu lên tay mình nhìn Nguyên Dục.
Nguyên Dục nhắm mắt lại.
"Nguyên Dục." Lạc Tinh Vũ nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Hồi lâu, Nguyên Dục mở mắt ra, hơi hơi ngửa đầu mà nhìn cậu.
Lạc Tinh Vũ đối diện với hắn, cậu nằm ngược sáng nhưng đôi mắt vẫn luôn sáng trong như cũ, tựa như nơi đó mới chính là nguồn sáng.
Khóe mắt cậu cong cong, trong giọng nói mang theo một chút đắc ý: "Có phải cậu cũng có một chút thích tôi rồi hay không?"
Nguyên Dục hơi giật mình, thậm chí cũng không thu hồi tầm mắt, Lạc Tinh Vũ rõ ràng ở trước mắt hắn, nhưng lại vô cùng mơ hồ.
Hắn nghĩ đến những lời Lạc Thu nói với mình, thực ra chính hắn cũng rất tán đồng, học sinh tiểu học quả thực ngốc muốn chết, thích hay không thích, cần phải nói rõ ràng.
Ánh mắt hắn từ từ ngắm nhìn những đường nét ngây thơ trên gương mặt của Lạc Tinh Vũ.
"Ừ." Nguyên Dục hơi hơi quay đầu đi, rũ mắt xuống, nhàn nhạt mà trả lời, "Có chút."
Đại khái là có một chút.
- --
Editor có lời muốn nói: Nếu các bạn đột nhiên cảm thấy đọc chương này lâu hơn, thì đấy không phải ảo giác đâu vì nó dài gấp các chương trước đó khoảng 3, 4 lần cơ =)))))
Chương 1 - 20: < 3000 chữ.
Chương 21: > 8000 chữ.
Mình đúng kiểu chấm hỏi, chấm than đầy một đầu.
"Ê, Tinh Vũ! Chị Y bảo tao, mày theo đuổi người ta đến nhà cũng không buồn về luôn hả?"
Lạc Tinh Vũ vốn không muốn nói chuyện này cho Lạc Y biết, chỉ tại trình nói dối của cậu quá mức cùi bắp, đến tuần thứ hai đã bị Lạc Y phát hiện ra bất thường, tùy tiện hỏi mấy câu đã khiến cậu nói ra hết mọi chuyện.
Cậu âm thầm liếc nhìn Nguyên Dục một cái, Nguyên Dục vẫn đang nghiêm túc ngồi làm bài tập, hoàn toàn mắt điếc tai ngơ đối với cậu bên này, Lạc Tinh Vũ quay đầu đi, trả lời một cách có lệ: "Hiện tại là giai đoạn mấu chốt, thành bại đều trong một lần này mà thôi."
"Giai đoạn mấu chốt? Lúc mới khai giảng không phải mày đã nói là sắp theo đuổi được rồi à?"
Giang Thần Huy chỉ thuận miệng trêu chọc một câu, Lạc Tinh Vũ lại xem là thật, lúc mới khai giảng thì nói xạo một chút, nhưng hiện tại là ăn ngay nói thật.
Vụ cá cược kia của cậu với Nguyên Dục, tuy rằng hắn vẫn chưa trả lời, thế nhưng cậu biết Nguyên Dục đã đồng ý rồi.
Đối với Nguyên Dục mà nói, không trả lời chẳng khác nào tùy cậu, mà tùy cậu thì chính là đồng ý rồi.
Nguyên Dục đều đồng ý cho cậu hôn rồi, sao có thể không thích cậu chút nào chứ!
"Lần này là thật." Giọng điệu của cậu nghiêm túc cực kỳ, sợ nói nhiều sẽ bị Nguyên Dục nghe thấy, lại nói, "Mày gọi điện đến có chuyện gì không? Không có thì tao cúp đây."
"Này này này, đừng cúp, đừng cúp!" Giang Thần Huy vội vàng hô lên, "Mày bây giờ đúng là càng ngày càng lạnh nhạt đấy, chúng ta không gặp mặt cũng sắp ba tuần rồi, mày không nhớ tao chút nào à? Bây giờ mày đang ở trường nhỉ? Ra ngoài ăn một bữa cơm đi."
Lạc Tinh Vũ nói: "Tao còn đang phải làm bài tập."
Giang Thần Huy kinh ngạc nói: "Mày lại còn đang làm bài tập? Làm cùng Nguyên Dục à?"
Lạc Tinh Vũ: "Ừ."
"Yêu ai yêu cả đường đi ha, lúc mày ở cùng tao sao không thấy học tập?"
"Tao đâu có thích mày." Lạc Tinh Vũ lén lút trợn trắng mắt, cậu rất muốn cúp điện thoại.
"Mày đúng là vô tình, aizz." Giang Thần Huy vờ vĩnh mà thở dài một hơi, "Làm bài tập thì cũng phải ăn cơm chứ, nếu không mày hỏi Nguyên Dục một chút đi, rủ nó cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm, tao lái xe tới, chúng ta đến nhà hàng Hân Hân đặt một phòng nhỏ, cũng tránh được vài người."
Lạc Tinh Vũ liếc mắt nhìn Nguyên Dục một cái, lúc trước Giang Thần Huy đã làm ra chuyện không có đạo đức như vậy, có lẽ bản thân hắn cũng không cảm thấy gì, thế nhưng ấn tượng của Nguyên Dục đối với hắn khẳng định là không tốt đẹp gì rồi.
Hai người, một người là người mình thích, một người lại là bạn thân của mình, cứ căng thẳng mãi thế này cũng không được, cậu cũng cảm thấy nên tìm một cơ hội để hòa hoãn quan hệ của đôi bên một chút.
Lạc Tinh Vũ nói: "Mày chờ tao hỏi một chút, lát nữa sẽ gửi tin nhắn cho mày sau."
Tắt điện thoại, cậu chọc chọc tay phải của Nguyên Dục: "Giang Thần Huy hẹn tôi ra ngoài ăn cơm, còn mời cả cậu nữa, cậu có đói bụng không? Có muốn đi cùng chúng tôi không?"
Cậu nói xong, lại bổ sung thêm, "Nó biết cậu không thể đến nơi đông người, cố ý đặt một phòng, hơn nữa còn lái xe qua đây, cũng không cần lo lắng trên đường có nhiều người."
Tuy lúc Lạc Tinh Vũ nói chuyện điện thoại, Nguyên Dục đang làm bài tập, thế nhưng hắn vẫn có thể nghe được cuộc đối giữa cậu và Giang Thần Huy, cũng không phải là cố ý nghe, muốn trách chỉ có thể trách thính lực của hắn quá cao mà thôi.
Ấn tượng của hắn đối với Giang Thần Huy không đến mức tốt, nhưng hiện tại cũng không quá kém, ở chung với Lạc Tinh Vũ lâu rồi, hắn cảm thấy Giang Thần Huy lo lắng cho Lạc Tinh Vũ như vậy cũng đều có nguyên nhân cả.
Rốt cuộc, có nhiều khi Lạc Tinh Vũ thật sự rất ngốc.
"Có đi." Nguyên Dục nói xong, nhìn Lạc Tinh Vũ mới làm được nửa bài, "Làm xong bài này trước đã."
Lạc Tinh Vũ ngoan ngoãn làm bài xong thì Giang Thần Huy nói hắn đã đến cổng trường rồi, hai người liền cùng nhau đi ra bên ngoài.
Lạc Tinh Vũ hiện tại đã đi lại được bình thường, chỉ là vẫn còn chút chưa quen, hơn nữa đã lâu không có tự do như vậy, trong lòng nghẹn trứ, cứ đi vài bước lại phải nhảy nhót hai cái, dọc theo đường đi miệng cũng không ngừng khép mở.
"Chứng minh thư của Giang Thần Huy viết quá tuổi, nghỉ hè năm nay vừa thành niên liền đi học lái xe luôn, ba nó còn mua hẳn một chiếc cho nó, ngầu lắm, chờ lát nữa ra ngoài rồi, cậu liếc mắt một cái là nhìn thấy được ngay, chính là chiếc xe ngầu nhất ấy."
Nguyên Dục có chút ý tứ mà "Ừ" một tiếng, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn cảm thấy sau khi chân Lạc Tinh Vũ lành lại, công phu miệng lưỡi cũng được thăng cấp, không chỉ nói nhiều hơn mà còn phong phú, đa dạng hơn, phối hợp với động tác khoa chân múa tay, lời nói có vẻ càng thêm sinh động.
Ví dụ như khi cậu nói "ngầu", hai tay vẽ cái vòng tròn thật lớn, chân cũng ước lượng một chút, có thể nhìn ra được chiếc xe kia thật sự thực rất ngầu.
Còn chưa ra đến cổng trường, Nguyên Dục đã nhìn thấy một chiếc xe màu trắng, trên thân dán đầy họa tiết cool ngầu, quả thật rất phong cách, Lạc Tinh Vũ vẫy vẫy tay với phía bên kia, đèn xe vào lúc này cũng sáng lên một chút, coi như đáp lại.
Hai người bọn họ đi đến bên xe, Lạc Tinh Vũ chủ động kéo cửa xe ra nói: "Cậu vào trước đi."
Nguyên Dục cúi người chui vào xe, thấy Giang Thần Huy ngồi trên ghế lái, gật đầu với hắn một cái, Giang Thần Huy cười cười đáp lại, sau đó nhìn về phía bên cạnh nói: "Lỡ như lần này kiểm tra đo lường cấp bậc giảm xuống thì phải làm sao? Còn không phải nhờ bác sĩ hỗ trợ viết một phiếu báo cáo giả sao."
"Cậu mới bao lớn mà cấp bậc tin tức tố đã bắt đầu giảm xuống rồi? Nếu như giảm xuống thật thì tiện đây chị cũng làm kiểm tra thân thể cho cậu luôn."
Lúc này Nguyên Dục mới phát hiện ra, trên ghế phụ vẫn còn có một người.
Người nọ một đầu tóc dài uốn sóng, hai tay khoanh lại, cả người tản ra khí chất trầm ổn, giọng điệu nói chuyện cũng mang theo áp chế.
Hắn ngồi vào trong không nói gì, Lạc Tinh Vũ cũng chui vào, nhìn thấy người nọ thì không khỏi sững sờ, cả người co rúm lại tựa như cây xấu hổ bị người đụng vào.
Cậu có chút hốt hoảng nói: "Chị...... sao chị cũng tới?"
"Chị tới xem em có còn nhớ người chị cả này nữa hay không." Lạc Y nghiêng người, nghiêm mặt nhìn Lạc Tinh Vũ, "Em tự tính xem, đã bao lâu chưa về nhà rồi? A? Không làm như vậy để lừa em ra ngoài thì em còn chuẩn bị cắm rễ ở trường luôn có đúng không?"
Lạc Tinh Vũ cúi đầu, thanh âm lí nhí như tiếng muỗi, rầm rà rầm rì nói: "Em...... Quốc khánh em sẽ về."
Lạc Y vừa thấy bộ dáng này của cậu liền mềm lòng, biểu tình hơi hòa hoãn lại một chút, cô chú ý tới Nguyên Dục yên lặng ngồi một bên, nét mặt lại trở lên nghiêm túc.
Nguyên Dục nhìn thấy sắc mặt Lạc Y, rũ mắt xuống, nỗ lực làm giảm cảm giác tồn tại của chính mình, nhưng vẫn bị cô tóm được: "Cậu chính là người mà em trai chị đang theo đuổi à?"
Nguyên Dục: "......"
Câu hỏi của Lạc Y quá mực thẳng thắn khiến hắn có chút không biết nên trả lời thế nào, hắn nên nói là "đúng" ư?
Lạc Y cũng không cho hắn thời gian trả lời, hỏi xong liền hừ một tiếng, khi quay người lên còn giống như tự nhủ, nói: "Em trai chị mà cậu còn trướng mắt, đúng là không có mắt nhìn."
Nguyên Dục: "......"
Giang Thần Huy lái xe, Lạc Y cũng không nói chuyện, chỉ ngẫu nhiên nghe mấy bài hát được phát trong xe, nhịn không được châm chọc gu thẩm mỹ của Giang Thần Huy vài câu: "Album bài hát của cậu là trộm từ chỗ ba mình đúng không?"
"Á, sao chị biết." Giang Thần Huy cười rộ lên, "Toàn là bài hát hoài cổ kinh điển đấy, nghe cũng khá hay mà."
Vẻ mặt Lạc Y cạn lời: "Mua cho cậu con xe này đúng là phí của giời, còn không bằng mua một chiếc Nhị Bát, rồi lắp thêm cái loa vào, không gì hoài cổ hơn thế đâu."
Nguyên Dục ngồi một bên yên lặng lắng nghe, trước kia hắn chỉ ngồi xe chuyên dùng, dọc theo đường đi không có ai nói chuyện là chuyện bình thường, giống loại xe có âm nhạc, có tiếng cười nói vui vẻ như hiện tại vẫn là lần đầu tiên ngồi.
Cảm giác thoải mái hơn khi ngồi những cái xe kia rất nhiều.
Hắn liếc mắt nhìn Lạc Tinh Vũ một cái, cậu đang nhìn bên ngoài cửa sổ, yên lặng cực kỳ, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Hắn nhớ lại lời Lạc Y vừa nói lúc nãy, một chút cảm xúc phức tạp bỗng dấy lên trong lòng.
Sự xuất hiện của Lạc Tinh Vũ quả thật đã làm cho cuộc sống của hắn thay đổi không ít, cậu tựa như một ánh mặt trời nóng rực chen vào trong thế giới của hắn, khiến hắn nhìn thấy rõ những thứ tốt đẹp bị bỏ sót lại trong đêm đen, hắn cảm thấy nếu như một ngày nào đó tia sáng này đột nhiên biến mất, có lẽ hắn sẽ không có cách nào thích ứng được với bóng tối thêm một lần nữa.
Không biết từ khi nào tia sáng này đã trở thành trong nhu yếu phẩm trong thế giới của hắn.
Không có mắt nhìn sao......
Hình như là có chút.
Lạc Tinh Vũ thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng thực tế trong lòng lại cực kỳ hoảng loạn.
Cậu vốn muốn nhân cơ hội này làm hòa hoãn quan hệ của Nguyên Dục với Giang Thần Huy, hoàn toàn không ngờ tới chính mình lại bị lừa. Từ trước đến giờ, chị cả cậu vẫn luôn rất thẳng thắn, có chuyện liền nói, vừa mới gặp mặt đã nói như vậy, Nguyên Dục cũng không trả lời, cậu hiện giờ hoàn toàn không dám nhìn Nguyên Dục, cậu cảm thấy Nguyên Dục chắc chắn sẽ tức giận.
Thật vất vả mới có chút tiến triển lại bị phá hỏng rồi!
Cậu nhìn quang cảnh lướt qua bên ngoài xe, dần dần ý thức được bất thường, đây đâu phải là đường đến nhà hàng Hân Hân.
"...... Chị, chúng ta đang đi đâu vậy?" Lạc Tinh Vũ ghé vào lưng ghế lái phụ, "Không phải muốn đến nhà hàng Hân Hân sao?"
"Hoảng cái gì, em đói rồi à?" Lạc Y quay đầu lại nhìn Lạc Tinh Vũ, Lạc Tinh Vũ làm một cái mặt quỷ, cô lập tức hiểu ý, xoay người nhìn về phía Nguyên Dục nói, "Bọn chị muốn đến bệnh viện trước, đã hẹn trước rồi, nhanh thôi, bây giờ cậu đã đói bụng chưa? Nếu đói rồi thì chúng ta đi ăn trước."
Lạc Y dùng giọng điệu dịu dàng, kiên nhẫn nhất của bản thân để nói những câu này, nhưng Lạc Tinh Vũ vẫn rất khẩn trương mà nhìn qua, lo lắng giây tiếp theo Lạc Y không nhịn được trưng ra một gương mặt than, hoặc là Nguyên Dục lạnh mặt, trực tiếp yêu cầu thả hắn xuống xe.
Nguyên Dục cũng cảm thấy Lạc Y nói chuyện như vậy rất không dễ dàng, mặt hắn không đổi sắc, lễ phép mà trả lời: "Cảm ơn, không cần đâu, em không sao ạ."
Lạc Tinh Vũ nhẹ nhàng thở ra một hơi, hỏi: "Đi bệnh viện làm gì ạ?"
"Làm kiểm tra đo lường cấp bậc tin tức tố cho Tiểu Giang, tiện thể khám chân cho em luôn." Lạc Y nhắc đến chân của Lạc Tinh Vũ, mặt nghiêm lại, "Chân em lành rồi? Mà không đến bệnh viện kiểm tra lại một chút, cũng không sợ về sau có di chứng gì!"
"...... Lành rồi ạ, đã đi lại không thành vấn đề, em còn có thể chạy nữa đấy." Lạc Tinh Vũ vươn chân trái, biện giải một câu, lại nhanh chóng chuyển đề tài, "Vì sao lại phải kiểm tra đo lường cấp bậc?"
Lúc này Lạc Y tựa như nhấn nút tắt máy, một lần nữa nhìn về phía trước không nói.
"Vì muốn làm cho đối tượng xem mắt của chị ấy hết hy vọng." Giang Thần Huy ở bên cạnh nói.
"Đối tượng xem mắt...... Là tên con trai cả của Giản gia kia à?"
Nhìn biểu tình của Lạc Y, Lạc Tinh Vũ đoán không sai, cậu có chút kinh ngạc, những đối tượng xem mắt trước kia đều không quá ba ngày là có thể giải quyết xong, lần này thế mà lại dây dưa lâu như vậy.
"Chính là anh ta." Lạc Y trợn mắt, tức giận nói, "Chị nói mình chướng mắt cấp bậc tin tức tố của anh ta thấp, anh ta còn không tin, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
Giang Thần Huy nói: "Chị Y, em thấy anh ta rất cố chấp, nếu không chị với anh ta thử một chút xem sao, chị đã đến cái tuổi này rồi, còn không tìm thì không kịp nữa đâu."
"Cái tuổi gì của chị? Cậu tốt nhất nghĩ kỹ rồi hẵng nói." Lạc Y trầm giọng nói, "Anh ta chính là muốn quyền hợp tác với bên công ty của chị, bằng cái năng lực nghiệp vụ rác rưởi kia của anh ta, mơ cũng thật đẹp!"
"Vậy chị cũng không thể luôn dùng em làm lá chắn chứ." Vừa lúc phía trước là đen đỏ, Giang Thần Huy vững vàng dừng xe lại, quay đầu nhìn về phía Lạc Y, "Cấp bậc của em cũng không phải là cao nhất, chị coi em làm tiêu chuẩn, lỡ như ngày nào đó gặp phải người cao hơn cả em thì làm sao?"
"Cao hơn cậu? Nếu có thể gặp được thật chị liền trực tiếp gả cho hắn." Vẻ mặt Lạc Y chỉ hận rèn sắt không thành thép, "Giang Thần Huy, từ khi nào cậu lại trở nên không tự tin như vậy? Cậu cho rằng cấp bậc cao hơn cậu dễ tìm lắm đấy à? Dù có gặp được chẳng lẽ hắn lại có thể buông tha Omega để chạy tới tìm loại Alpha nữ như chị chắc?"
"Alpha nữ thì làm sao? Nếu thích thật còn quản mấy thứ đó làm gì, em thấy có vài Alpha nữ cũng rất đáng yêu mà."
Giang Thần Huy miệng tiện, chuyện gì cũng phải chen vào mấy câu, còn một bộ dáng hóng hớt không ngại to chuyện, hắn nhìn Lạc Y trầm mặc cúi đầu, bắt đầu đánh chữ trong điện thoại, tiếp ục dùng giọng điệu đầy thiếu đòn hỏi, "Haizz, là anh Giản tìm chị?"
"Anh cái quần, câm miệng lái xe đi!" Lạc Y không muốn nói nhảm với hắn nữa, "Chị sẽ hẹn cho cậu một bác sĩ nhãn khoa, khám xem có phải cậu bị mù rồi không."
"......"
Lạc Tinh Vũ nghe hai người thường xuyên tranh chấp qua lại, cái hiểu cái không, nhưng cũng bắt được trọng điểm, cậu nhìn hai người đã ngừng đấu khẩu, hỏi: "Cấp bậc tin tức tố quan trọng như vậy sao?"
"Em là Beta, em không hiểu." Lạc Y trả lời, "Tuy rằng nói thứ này không thể khống chế hành vi của con người, lấy nó làm tiêu chuẩn không công bằng, nhưng đại đa số Alpha cùng Omega vẫn sẽ xem, cấp bậc càng cao tiêu chuẩn chọn bạn đời càng cao, cho nên Beta các em trên cơ bản đều tự tiêu thụ, mà Beta giống như em chính là đối tượng tranh đoạt của giới Beta, từ bé đến lớn cũng nhận được không ít thư tình với lời tỏ tình đâu nhỉ? Người có thể được em thích cũng thật không dễ dàng gì."
Nguyên Dục yên lặng lắng nghe: "......"
Hắn không biết những lời này của Lạc Y chuyển hướng như thế nào, nhưng hắn cảm thấy hai câu sau cùng kia tựa hồ có ý ám chỉ.
Lạc Tinh Vũ nghe xong, sắc mặt ngưng trọng, nhìn về phía Nguyên Dục, Nguyên Dục vẫn đoan đoan chính chính ngồi đó, thậm chí nét mặt cũng không có gì dị thường.
Cậu biết Lạc Y đang giúp cậu nói chuyện, cô cho rằng Nguyên Dục cũng là Beta.
Thế nhưng Nguyên Dục không phải Beta.
Hắn là một Omega yếu ớt, mỏng manh, kiều quý, nhu nhược a!
Lạc Tinh Vũ nghĩ đến thời điểm cấp ba trước kia, nhân khí của cậu với Giang Thần Huy không phân cao thấp, kết quả sau khi xuất hiện dự đoán đặc tính, giá trị nhân khí của hai người nháy mắt xuất hiện một đường ranh giới, đến khi Giang Thần Huy phân hóa chính thức, nhân khí của hắn liền bay thẳng vào top 3 toàn khóa, hai người còn lại trong top 3 đều là Omega.
Đây là uy lực của cấp bậc tin tức tố sao?
Trương Viên Viên hằng ngày đều hâm mộ Lạc Tinh Vũ với Giang Thần Huy có quan hệ tốt, mỗi lần nhắc đến Giang Thần Huy chỉ hận không thể tỏa ra bóng bóng màu hường phấn, bọn họ hình như còn có cả nhóm fans Omega tiếp ứng nữa.
...... Cậu lại còn ngốc nghếch muốn hòa hoãn quan hệ giữa Nguyên Dục với Giang Thần Huy!
Nguyên Dục vẫn là tiếp tục chán ghét Giang Thần Huy đi!!
Tới cửa bệnh viện, Giang Thần Huy lái xe đến bãi đỗ xe, ba người liền xuống xe, Nguyên Dục không thể vào bệnh viện, cho nên ngồi ở trong xe chờ.
Sau khi đi được một khoảng cách nhất định rồi, Lạc Y rốt cuộc cũng nói ra lời nghẹn ở trong lòng suốt một đường kia: "Lạc Tinh Vũ, đây là thời kỳ mấu chốt mà em nói đấy ư? Chị thấy thế nào cũng là cậu Nguyên Dục kia lười phản ứng với em? Em rốt cuộc theo đuổi người ta thế nào vậy."
"Đó là bởi vì có hai người ở đây, cậu ấy ngại." Lạc Tinh Vũ giải thích nói, "Chị cũng chưa bàn bạc với em mà đã tới rồi, em vẫn còn đang hoảng đây này, Nguyên Dục không giận em đã là tốt lắm rồi."
"Chỉ vậy cũng giận? Sau này còn ba mẹ em, còn có chị hai em nữa, cậu ta chịu được không?" Đi vào bệnh viện, Lạc Y quay đầu nói với Giang Thần Huy, "Cậu đi làm kiểm tra đo lường đi, trực tiếp lên tầng ba tìm bác sĩ, nói tên của chị, chị đưa Tinh Vũ đi khám lại chân."
Giang Thần Huy cố ý lộ ra biểu tình bi thương: "Đây là muốn vứt bỏ em sao?"
Lạc Y trừng mắt nhìn hắn, mất kiên nhẫn nói: "Biến nhanh."
Giang Thần Huy trực tiếp đi lên cầu thang, Lạc Y với Lạc Tinh Vũ thì đứng chờ thang máy, vừa lúc thang máy không có ai.
Lạc Tinh Vũ ấp úng nói: "Chị, lát nữa ăn cơm chị đừng nói chuyện với Nguyên Dục nữa, rất ngại."
"Sao chị không nhìn ra là cậu ta ngại?" Lạc Y khoanh tay, đánh giá Lạc Tinh Vũ một phen, nhìn bộ dạng sợ hãi kia của cậu thì có chút tức giận, "Em nhìn lại bộ dạng sợ hãi này của mình đi, làm gì có ai theo đuổi người khác như vậy chứ? Làm mọi thứ cứ như đảo ngược ấy! Lạc Tinh Vũ, em đừng nói với chị là em nằm dưới đấy nhé?!"
Lạc Tinh Vũ nghe xong cả người đều ngẩn ngơ, chuyện nằm trên nằm dưới đúng là cậu chưa từng suy xét đến, mọi chuyện vẫn còn đang một nhát đến tai hai nhát đến gáy* này, hơn nữa cậu cũng đã sớm có đáp án rồi.
(Một nhát đến tai, hai nhát đến gáy: Chưa đâu vào đâu.)
Nguyên Dục là Omega, vấn đề này còn cần phải suy nghĩ nữa sao!
"Em đương nhiên không phải!" Lạc Tinh Vũ nói xong, lại tự cam chịu mà cúi đầu xuống, "Dù sao chị cũng đừng làm gì cả, coi như cái gì cũng không biết, để em tự theo đuổi, chị xen vào làm tiết tấu của em đều bị loạn."
Lạc Y thật sự không nhìn ra Lạc Tinh Vũ có cái tiết tấu gì, nhưng cô cảm thấy có nói thêm cũng bị tức chết, vì thế không lên tiếng nữa.
Lạc Tinh Vũ kiểm tra chân xong, Giang Thần Huy bên kia vẫn còn chưa kết thúc, Lạc Y bảo Lạc Tinh Vũ ra xe trước, còn mình thì đến chỗ Giang Thần Huy.
Nguyên Dục ngồi trong xe không có việc gì làm, xem điện thoại một lúc thì dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy động tĩnh liền mở mắt nhìn sang bên cạnh.
Lạc Tinh Vũ chui vào xe, toét miệng cười với Nguyên Dục: "Tôi kiểm tra xong rồi, bác sĩ nói không có vấn đề gì, khôi phục rất tốt, Giang Thần Huy vẫn chưa kiểm tra xong, chị tôi đi đến chỗ nó rồi, chúng ta ngồi trong xe đợi một chút."
Nguyên Dục gật đầu "Ừ" một tiếng.
Sau khi Lạc Tinh Vũ ngồi xuống thì nhìn Nguyên Dục, quan sát sắc mặt hắn, nhưng vẫn không nhìn ra được bất cứ điều gì.
Cậu thử thăm dò hỏi: "Nguyên Dục, cậu không tức giận đấy chứ?"
Nguyên Dục hơi khó hiểu: "Không có."
"Vậy thì tốt rồi." Lạc Tinh Vũ thở phào nhẹ nhõm, "Tôi cũng không ngờ chị tôi sẽ đến cùng, chắc vì nhớ tôi rồi, cậu đừng sợ chị ấy, tuy rằng nhìn chị ấy rất hung dữ, nhưng là người rất tốt."
Nguyên Dục cảm thấy so với hắn, Lạc Tinh Vũ càng giống như người sợ hãi hơn, chỉ có điều hắn vẫn thản nhiên mà tiếp nhận lời an ủi của cậu: "Ừm."
Chờ Giang Thần Huy với Lạc Y trở lại, bọn họ liền đến nhà hàng Hân Hân ăn cơm, Lạc Y cũng không khiến Nguyên Dục khó xử nữa, mấy người vừa ăn vừa nói chuyện, xem như hài hòa.
Sau khi ăn cơm xong, bốn người ngồi vào xe trở lại trường học, xe một đường chạy thẳng đến bên dưới ký túc xá, Lạc Y nói: "Em về ký túc xá lấy bài tập đi, tuần này về nhà với chị."
"Dạ?" Lạc Tinh Vũ một chút không phản ứng kịp, hơn nửa ngày trời mới ấp a ấp úng nói, "Đều buổi chiều rồi, có về cũng chỉ có thể ở lại một ngày......"
"Bớt nói nhảm đi, bao lâu em chưa về nhà rồi? Mỗi ngày ba mẹ đều nhắc đến em.", Lạc Y nghiêm giọng, "Mau đi, bọn chị chờ em dưới lầu."
Lạc Tinh Vũ nghĩ một đằng làm một nẻo mà xuống xe, Nguyên Dục đi theo sau cậu, nghĩ nghĩ vẫn là quay đầu lại lễ phép mà nói một câu "Tạm biệt".
Nguyên Dục vừa mới mở cánh cửa lớn của ký túc xá ra, Lạc Tinh Vũ lại đột nhiên nhớ tới cái gì, kêu hắn chờ một chút, sau đó chạy lại ghé vào bên cửa sổ cùng Lạc Y nói mấy câu, rồi mới quay về.
Nghĩ đến bản thân rốt cuộc cũng có được nửa ngày yên tĩnh, Nguyên Dục vô cùng chờ mong, tốc độ lên lầu đều nhanh hơn ngày thường một chút.
Hắn đi vào phòng, đến trước bàn học giúp Lạc Tinh Vũ thu dọn bài tập, lúc dọn gần xong thì Lạc Tinh Vũ mới từ ngoài cửa mò vào.
Cậu đi tới bên cạnh Nguyên Dục, nói: "Cậu về cùng tôi đi."
Nguyên Dục: "?"
Lạc Tinh Vũ nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ: "Hiện tại vẫn chưa qua kỳ phân hóa của học sinh mới, một mình cậu ở ký túc xá, tôi không yên tâm."
"...... Mấy tuần này đều không sao cả." Nguyên Dục nói.
Từ sau sự kiện lần trước, cũng không có cái ngoài ý muốn nào giống như vậy xảy ra nữa. Lần đó vốn dĩ là một trường hợp ngoại lệ, phân hoá là một Omega, nhưng vẫn luôn không biết mình phân hóa, thẳng đến kỳ động dục mới bị phát hiện, bình thường dưới tình huống phân hoá sẽ không sinh ra tin tức tố nồng đậm như vậy được.
"Không sợ nhất vạn (10000), chỉ sợ vạn nhất, nếu có chuyện xảy ra thật cũng tới không kịp!" Lạc Tinh Vũ nói xong, nhìn nét mặt khó xử của Nguyên Dục, tiếp tục nói, "Có phải cậu ngại hay không? Tôi mới nói với chị của tôi rồi, chị ấy đã đồng ý, quan hệ của chúng ta ba mẹ tôi không biết, coi như là cậu đến nhà tôi chơi đi, có được không? Vốn dĩ tôi cũng muốn cậu có thể đến nhà tôi chơi đó."
Nguyên Dục: "......"
Hắn ngại cái gì? Với lại, bọn họ thì có cái quan hệ gì không thể để người nhận ra được?
Nguyên Dục há miệng thở dốc: "Tôi......"
"Aiya, Nguyên Dục ——" Lạc Tinh Vũ hô một tiếng, hiện tại không có người khác, cậu có thể không chút kiêng nể mà thi triển tuyệt kỹ la liếm lì lợm của mình, chân cũng tốt, tay cũng tốt, cậu đều sử dụng cả hai, chỉ hận không thể treo lên người Nguyên Dục, "Đến nhà tôi chơi đi mà, nhà tôi vui lắm, ba mẹ tôi đều cực kỳ nhiệt tình, ba tôi còn nấu cơm nữa! Nguyên Dục à——"
"......"
Thời điểm Nguyên Dục lại một lần nữa ngồi trên chiếc xe cool ngầu của Giang Thần Huy đã có chút hối hận vì vừa mới lễ phép nói "Tạm biệt" với Lạc Y.
Tốc độ gặp lại này đúng có chút nhanh a!
Lạc Tinh Vũ rất hưng phấn, dọc theo đường đi, bả vai cũng như có tiết tấu mà rung lên theo bản nhạc trong xe, nếu không gian có thể to hơn chút nữa, nói không chừng cậu còn có thể nhảy một điệu luôn đấy.
Nguyên Dục không rõ loại trạng thái bắt đầu từ khi nào, hắn bắt đầu không tự giác mà mặc kệ Lạc Tinh Vũ, cũng phóng túng chính bản thân mình.
Hắn không biết bản thân mình bị làm sao nữa.
Dù sao thì vẫn có thể xác định, hắn hiện tại hoàn toàn không có biện pháp nào với Lạc Tinh Vũ nữa rồi.
Giang Thần Huy đưa mấy người bọn họ đến trước cửa nhà, đồng thời cũng bàn bạc xong với Lạc Y, ngày mai khi đưa Lạc Tinh Vũ đến trường thì nhân tiện đến đón hắn luôn, sau đó lái xe về nhà mình.
Giờ này ba má Lạc vẫn còn chưa về nhà, chỉ có một mình Lạc Thu ngồi ở phòng khách xem TV, trong tay cô cầm một ly nước, nghe thấy tiếng mở cửa, mặt không chút biểu tình nhìn qua, tầm mắt dừng một lát ở trên người Nguyên Dục, sau đó cũng không rên lấy một tiếng mà quay đầu lại.
Lạc Tinh Vũ từ tủ giày lấy ra một đôi dép lê đưa cho Nguyên Dục, chính mình vẫn còn giày, bay thẳng vào nhà vệ sinh, vừa chạy vừa nói: "Aiya, nghẹn chết mất!"
Lạc Y cạn lời nhìn theo bóng dáng Lạc Tinh Vũ, cũng thay giày, thấy Nguyên Dục đứng yên tại chỗ, chỉ chỉ sô pha nói: "Em vào xem tạm TV trước đi, chờ Tinh Vũ ra."
Nguyên Dục nói một tiếng "Vâng", đi đến bên cạnh Lạc Thu ngồi xuống, Lạc Y đứng ở huyền quan cầm dây chun màu đen tùy tiện buộc tóc lên, không quên đi đến trước cửa nhà vệ sinh thúc giục một tiếng, sau đó thì về phòng của mình.
Phòng khách chỉ còn lại hai người Nguyên Dục và Lạc Thu.
Lạc Thu nhìn TV, thỉnh thoảng cầm cốc nước uống hai ngụm, toàn bộ quá trình đều coi Nguyên Dục như tàng hình, Nguyên Dục cũng không cảm thấy có vấn đề gì, hắn thích loại không khí này, không cần phải vắt hết óc suy nghĩ xem nên nói gì, cũng đỡ được không ít chuyện.
Mãi cho đến khi Lạc Tinh Vũ đi ra khỏi nhà vệ sinh, bọn họ cũng chưa nói với nhau câu nào, Lạc Tinh Vũ đứng ngoài cửa vẩy khô nước trên tay, thấy hai người yên lặng ngồi xem TV ở sô pha thì chậm rãi đi qua.
"Chị, đây là Nguyên Dục, bạn cùng bàn mới của em học kỳ này." Lạc Tinh Vũ giới thiệu Nguyên Dục xong, lại nói với hắn, "Đây là chị hai của tôi, Lạc Thu, cậu gọi là chị Thu được rồi."
Nguyên Dục hô một tiếng: "Chị Thu."
Lạc Thu rốt cuộc nhìn qua hắn một chút, mặt kính lóe lên, Nguyên Dục cứ cảm thấy ánh mắt của cô quen thuộc một cách khó hiểu.
Lạc Thu chỉ đáp lại Nguyên Dục bằng một ánh mắt, đưa cốc nước cho Lạc Tinh Vũ, nói: "Rót cho chị cốc nước."
Cộng thêm giọng điệu này, Nguyên Dục đã biết vì sao Lạc Thu lại cho người khác cảm giác quen thuộc như thế rồi.
Ánh mắt cô nhìn người khác, cùng giọng điệu nói chuyện giống hệt vị giáo viên chủ nhiệm khối trước kia của hắn.
Lạc Tinh Vũ ngoan ngoãn cầm lấy cốc, tung ta tung tăng chạy đi rót nước, Lạc Thu giơ tay, đỡ đỡ gọng kính, nhìn thẳng vào Nguyên Dục: "Em chính là người em trai chị đang theo đuổi?"
Nguyên Dục: "......"
Sao hắn lại cảm thấy những lời này quen tai như vậy chứ?
"Em không cần căng thẳng, chị chỉ quản học sinh của mình yêu sớm thôi." Lạc Thu dừng một chút, tiếp tục nói, "Em trai chị khá ngốc, thích hay không thích, em cứ nói thẳng với nó, đừng trêu đùa nó."
Mặc dù lời nói mở màn của Lạc Thu cũng giống như Lạc Y, nhưng những lời sau đó vẫn bình thường hơn Lạc Y không ít, chỉ là giọng điệu kia khiến cho Nguyên Dục có loại cảm giác cô giáo đang tâm sự với học sinh của mình.
Đây là bệnh nghề nghiệp trong truyền thuyết sao.
Hắn cúi đầu, bình tĩnh mà "Vâng" một tiếng.
Lạc Tinh Vũ rót nước cho Lạc Thu xong, thì lôi kéo Nguyên Dục về phòng của mình, phòng của cậu không lớn, thậm chí còn nhỏ hơn ký túc xá một chút, bố trí cũng rất đơn giản.
Cậu đi đến mép giường khoa tay múa chân hai cái, quay đầu lại nói: "Cái giường này hai người ngủ có phải có chút chật hay không? Chờ buổi tối đi ngủ thì nằm dưới đất đi."
Nguyên Dục làm khách, đương nhiên sẽ nghe theo sự sắp xếp của chủ phòng, gật đầu nói một tiếng "Được".
"Bây giờ làm gì?" Lạc Tinh Vũ ngồi lên giường, hai tay chống xuống giường, lùi hai cái vào bên trong, hỏi Nguyên Dục, "Cậu có việc gì muốn làm không?"
Nguyên Dục đi vài bước vào trong, buông cặp sách xuống đặt lên bàn học: "Làm bài tập."
......
Lạc Tinh Vũ ngoan ngoãn cùng Nguyên Dục làm bài tập cả một buổi trưa, chỉ ra ngoài một lát lúc ba má Lạc về nhà, thời điểm cùng Nguyên Dục ra ngoài một lần nữa cũng đã đến giờ cơm tối.
Ba Lạc với mẹ Lạc có lẽ thật sự không biết "Quan hệ" giữa Nguyên Dục và Lạc Tinh Vũ, chí ít cũng không hỏi loại câu hỏi như "Con chính là người mà con trai chú dì đang theo đuổi à?", hai người cực kỳ nhiệt tình, sau khi biết được thành tích học tập xuất sắc của Nguyên Dục lại càng nhiệt tình hơn, Nguyên Dục ăn bữa cơm này vô cùng thoải mái.
Ăn xong cơm tối, mẹ Lạc dọn dẹp xong thì cùng ba Lạc ra ngoài đi dạo, Lạc Y lôi kéo mấy người còn lại tiến hành hoạt động hưu nhàn sau khi ăn cơm.
Cô tựa người vào ghế uống một ngụm bia lớn, sau đó ngửa đầu sảng khoái mà ợ một tiếng, vừa vẫy tay với Nguyên Dục, nói: "Tiểu Nguyên, em có biết chơi mạt chược không?"
Tiểu Nguyên: "......"
Hắn cảm thấy lời nói gần gũi như vậy được nói ra từ miệng kiểu người vừa nhìn đã thấy thành thục, có phong phạm bà chủ như Lạc Y, thật sự khiến hắn có chút chấn động.
"Không biết ạ." Nguyên Dục thành thật trả lời.
"Không biết cũng không sao, Thu Thu, em dạy cho cậu ấy." Lạc Y chỉ vào Lạc Thu nói xong, lại tiếp tục chỉ huy nói, "Tinh Vũ, đi lấy bàn mạt chược với mạt chược ra đây, chúng ta đánh hai ván."
Nguyên Dục nhìn Lạc Tinh Vũ ngựa quen đường cũ chạy vào trong phòng chứa đồ dọn ra cái bàn, lại nhìn Lạc Thu đứng dậy đi tới chỗ mình, nhất thời không phản ứng kịp.
...... Thuần thục như vậy sao?
Chẳng lẽ hằng ngày Lạc gia đều chơi mạc chược sau khi ăn cơm xong?
Lạc Thu thật sự dùng phương thức dạy học dạy cho Nguyên Dục một tiết đánh mạt chược, nói rõ quy tắc cùng cách đánh cơ bản, Nguyên Dục nghe xong một lần đã hiểu được kha khá.
"Xem ra, năng lực học tập quả thật không tồi." Lạc Thu nhàn nhạt bình luận một câu, "Còn chỗ nào chưa hiểu, thực hành vài lần là biết."
Sau khi Lạc Tinh Vũ chuẩn bị bàn đánh mạt chược xong, bốn người liền vào bàn.
Mạt chược va chạm phát ra tiếng vang thanh thúy, sau khi chia bài xong, đến lúc xem bài cả không gian lại lặng ngắt như tờ, thẳng đến khi Nguyên Dục điều chỉnh lại vị trí tấm bài trước mặt, vẫn còn có một loại cảm giác rất không chân thật.
Hắn chẳng thể nghĩ tới, sẽ có một buổi tối thứ bảy, hắn lại có thể cùng với ba chị em Lạc gia hợp thành một bàn.
Chơi mạt chược.
Vui vẻ, hòa thuận.
Đây là trải nghiệm mà hắn chưa bao giờ có được.
Lại còn rất có ý nghĩa.
Hắn nghiêm túc học đánh hai ván, kỹ thuật cơ bản đã nắm khá vững, thuận tiện còn thăm dò trình độ của ba chị em luôn.
Ổn trọng nhất hẳn là Lạc Thu, hầu như không nói lời nào, lúc xem bài cũng không có biểu tình gì, Lạc Y lại có chút ồn ào, có lẽ do vừa mới uống bia, bài tốt hay bài xấu, nhìn sắc mặt của cô đều có thể đoán ra được, chẳng qua kỹ thuật chơi bài của cô cũng rất tốt, cho dù đoán được cũng không có ảnh hưởng nhiều lắm.
Còn Lạc Tinh Vũ ——
Ở ván đầu tiên, Nguyên Dục vừa nhìn Lạc Tinh Vũ thì chẳng buồn quan tâm nữa.
Chênh lệch giữa cậu với hai người chị gái của mình, đại khái chính là khoảng cách từ đỉnh núi Chomolungma* đến đáy biển Thái Bình Dương đi.
(Đỉnh Chomolungma hay còn gọi là Everest thuộc dãy Himalaya, là đỉnh núi cao nhất thế giới.)
Lạc Tinh Vũ quả thật không có kỹ năng đánh bài gì đáng nói, hoàn toàn ôm tâm thái đùa vui để tham dự mà thôi, chẳng qua, vận may của cậu cũng không tệ lắm, mỗi lần lật bài đều tạm ổn, thế nhưng cậu thực sự không biết tráo bài dựa theo tình huống, cũng không biết tính bài, thường xuyên bị kẹt chết ở một chỗ nào đấy.
Chơi một giờ như vậy, Nguyên Dục đều hồ rất nhiều lần, còn Lạc Tinh Vũ đến một lần cũng không có.
"Lạc Tinh Vũ, với bộ não này rốt cuộc em đã lớn lên như thế nào vậy?" Trước khi cậu mở bài Lạc Y hung hăng gõ bàn vài cái, "Nhìn bài em giữ đi, bên ngoài đã có bao nhiêu tấm rồi? Đều đánh ra hết rồi em còn giữ lại thì có ích lợi gì? Ngốc chết đi được!"
Lạc Tinh Vũ cũng buồn bực cực kỳ, ngày thường cậu còn có thể hồ một ván, hai ván, thế nhưng vận may hôm nay thật sự quá kém, mỗi lần đều chỉ kém một chút nữa là hồ.
Cậu lén lút nhìn Nguyên Dục, một người mới như Nguyên Dục còn hồ rất nhiều lần, cậu thật sự quá mất mặt rồi! Sạo lại có thể kém như vậy được chứ!
"Được rồi, chị cũng tỉnh rượu đi, không phải sáng mai còn phải họp à?" Lạc Thu duỗi tay kéo Lạc Y về lại vị trí của mình, che miệng ngáp một cái, "Buồn ngủ rồi, em đi ngủ đây."
"Chờ một chút!" Lạc Tinh Vũ đè tay Lạc Thu lại, "Chơi một ván nữa, một ván cuối cùng thôi!"
Lạc Tinh Vũ gửi gắm hy vọng vào ván mạt chược cuối cùng này, biểu tình cực kỳ nghiêm trọng, nhưng vẫn giống hệt những ván trước đó, chỉ thiếu một tấm bài nữa là có thể hồ rồi, nhưng cố tình lại chẳng tìm đến được.
Cậu gấp đến độ mày nhăn cả lại, từ trước đến nay chưa bao giờ nghiêm túc đánh bài như vậy, mỗi lần Lạc Y đánh bài phát ra âm thanh, tim cậu lại càng căng thẳng hơn một chút, chỉ sợ cô đẩy bài kêu một tiếng "Chị hồ rồi".
Nguyên Dục cũng không nhìn nổi nữa.
Đến lượt hắn tìm bài, tìm xong lại nhìn một chút rồi mới đặt lên bàn, liền cảm giác được một ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm mình.
Hắn nhìn về phía Lạc Tinh Vũ, ánh mắt kia đúng là từ chỗ người này bắn tới.
"......" Nguyên Dục vốn dĩ đang chuẩn bị động tác đẩy bài liền dừng lại, đặt tấm bài trong tay xuống bên cạnh, sau đó chậm rãi rút ra một tấm nhị đồng ở giữa, đánh ra.
"Hồ! Em hồ!" Lạc Tinh Vũ lập tức đoạt lấy tấm bài kia, đẩy hết bài của mình lên trên bàn, hưng phấn đến mức chỉ hận không thể nhảy dựng lên.
Lạc Y không nhịn được cười một tiếng, xua xua tay có lệ nói: "Được được được, đêm nay em là MVP."
Lạc Thu cũng đẩy bài của mình lên trên bàn, thuận thế thả lỏng cánh tay một chút: "Aizz, buồn ngủ rồi, tắm rửa, đi ngủ."
Hai cô chị gái lần lượt về phòng, trong phòng khách chỉ còn hai người Lạc Tinh Vũ với Nguyên Dục, Lạc Tinh Vũ thu dọn bài với bàn xong, tâm tình vô cùng tốt, còn vừa đi đường vừa hát.
Cậu cùng Nguyên Dục trở về phòng, tìm quần áo từ tủ quần áo ra đưa cho Nguyên Dục: "Cậu đi tắm trước đi."
Nguyên Dục cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi Lạc Tinh Vũ chuyển đến ký túc xá của hắn ngủ, hai người bọn họ ngoại trừ quần lót, còn lại đều là mặc lẫn lộn. Hình thể hai người tương đối giống nhau, quần áo đều mặc cùng một size, đặc biệt là đồng phục, cứ ném hết vào máy giặt, lúc lấy ra hoàn toàn không phân rõ được của ai với ai nữa.
Nguyên Dục tắm xong ra ngoài, Lạc Tinh Vũ đã trải xong đệm, đang ngồi trên mặt đất xem điện thoại
Phòng cậu nhỏ, ngủ dưới đất thậm chí có chút chật, Nguyên Dục xoa tóc đi đến chỗ tấm đệm, ngồi xuống nói: "Tôi tắm xong rồi, cậu đi đi."
"Được." Lạc Tinh Vũ ném điện thoại sang một bên, đứng lên xỏ dép vào, lại quay đầu lại, vươn tay về phía Nguyên Dục.
Nguyên Dục đưa khăn mặt bị ướt trong tay cho cậu, Lạc Tinh Vũ xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Nguyên Dục nhìn hắn biến mất ở trong tầm mắt, mới dùng tay xoa xoa tóc.
Khi Lạc Tinh Vũ về phòng, trong tay nhiều thêm hai cốc sữa bò, Nguyên Dục đang ngồi ở bàn học viết bài, cậu dùng chân đóng cửa lại, đi đến bên bàn đặt cốc sữa xuống trước mặt hắn: "Không phải vẫn còn thời gian một ngày để làm bài tập sao, không cần gấp vậy đâu."
"Chờ tôi làm xong đề này đã." Nguyên Dục nói.
Hắn đương nhiên không gấp, hắn chính là không có việc gì làm mới đi làm bài tập.
Lạc Tinh Vũ đi tắm, thời điểm chỉ có một mình ở trong phòng Nguyên Dục mới phát hiện, hắn vậy mà còn có chút không thích ứng được.
Chỉ một đoạn thời gian ngắn ngủi như vậy, hắn lại rơi vào trong mờ mịt vô thố, không biết nên làm gì, mà cái gì cũng đều không muốn làm.
Thói quen thật là một chuyện đáng sợ.
Lạc Tinh Vũ một hơi uống cạn cốc sữa bò, bò lên tấm đệm nằm xuống, nhìn chằm chằm trần nhà, chờ đợi cơn buồn ngủ: "Đừng tắt đèn trên bàn, nếu cậu ngại sáng quá thì chỉnh tối xuống một chút."
Nguyên Dục: "Được."
Hắn rất mau đã làm xong bài tập, xoay người lại thì thấy Lạc Tinh Vũ đã tạo một chữ đại (大), nhắm chặt hai mắt, nằm trên tấm đệm trải trên mặt đất, hắn chậm rãi đi qua, khuỵu gối xuống khẽ lay bờ vai cậu: "Đứng dậy, lên giường ngủ."
Hình như Lạc Tinh Vũ đã ngủ rồi, lay vài cái vẫn không có phản ứng.
Dựa theo kinh nghiệm Nguyên Dục tích lũy được trong khoảng thời gian này thì sau khi Lạc Tinh Vũ ngủ dù cho sấm có đánh cũng sẽ không tỉnh lại, hắn nhìn Lạc Tinh Vũ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định bế cậu lên trên giường.
Nào có đạo lý nhường giường cho người khác ngủ, còn mình lại đi ngủ đất chứ.
Có đôi khi hắn thật không biết nên dùng ánh mắt như thế nào để nhìn Lạc Tinh Vũ nữa.
Hắn khom lưng, một tay kéo cánh tay của Lạc Tinh Vũ vòng qua cổ mình, một tay kia duỗi ra sau lưng Lạc Tinh Vũ, muốn bế cậu lên.
Chỉ có khi ôm mới biết được cơ thể người này gầy yếu thế nào, còn nhẹ, ngủ rồi cũng rất nhẹ.
Người trong lòng đột nhiên giật giật đầu, dựa vào vai hắn, hắn cúi đầu nhìn một lát, ánh mắt từ từ chuyển đến cổ của cậu.
Vì sao Lạc Tinh Vũ lại có tin tức tố, hắn cũng không biết nữa, Nguyên Dục kể khái quát lại tình huống này cho bác sĩ của mình nghe, bác sĩ nói muốn biết rõ hơn cần phải trực tiếp đến bệnh viện kiểm tra.
Chuyện này cuối cùng cũng bị hắn ném ra sau đầu, thật ra nguyên nhân là gì cũng không quan trọng, dù sao thì Lạc Tinh Vũ cũng không xuất hiện bệnh trạng không tốt nào.
Nếu như cậu thật sự phân hoá thành Omega...... Còn rất tốt.
Hắn nhìn chằm chằm cổ Lạc Tinh Vũ một lúc rồi chậm rãi cúi đầu, dựa vào bờ vai của cậu nhẹ nhàng cọ ra phía sau cổ.
Còn chưa chạm đến, người trong lòng đột nhiên run lên một chút, đột nhiên nâng đầu lên, Nguyên Dục cũng vội vàng ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của cậu.
Ánh đèn phía sau bị Nguyên Dục che khuất hơn phân nửa, Lạc Tinh Vũ cơ hồ trong nháy mắt liền tỉnh táo lại, nhìn gương mặt Nguyên Dục dần dần phóng đại, đôi mắt đen sẫm sâu không thấy đáy, tựa như một hang động muốn hút cậu vào sâu bên trong, khoảng cách của hai người rất gần, thậm chí có vài sợi tóc của hắn quét qua má cậu.
Đây là lần đầu tiên Lạc Tinh Vũ tỉnh dậy lại ở gần Nguyên Dục đến vậy.
"...... Làm tôi sợ muốn chết." Thanh âm của Lạc Tinh Vũ vẫn còn như mất hồn, "Vừa rồi trước mắt tôi đột nhiên tối sầm lại...... Sao cậu lại ôm tôi?"
"......" Nguyên Dục hiếm khi có được một chút xấu hổ, hỏi một đằng lại trả lời một nẻo mà nói, "Lên trên giường ngủ."
Lạc Tinh Vũ chớp chớp mắt, cứ như vậy nằm lồng ngực Nguyên Dục nhìn hắn một lúc, sau đó mới đứng dậy bò lên trên giường.
Nguyên Dục nằm xuống tấm đệm trên mặt đất, sau khi Lạc Tinh Vũ lên giường thì xoay người lại, nằm sát mép giường, gối đầu lên tay mình nhìn Nguyên Dục.
Nguyên Dục nhắm mắt lại.
"Nguyên Dục." Lạc Tinh Vũ nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Hồi lâu, Nguyên Dục mở mắt ra, hơi hơi ngửa đầu mà nhìn cậu.
Lạc Tinh Vũ đối diện với hắn, cậu nằm ngược sáng nhưng đôi mắt vẫn luôn sáng trong như cũ, tựa như nơi đó mới chính là nguồn sáng.
Khóe mắt cậu cong cong, trong giọng nói mang theo một chút đắc ý: "Có phải cậu cũng có một chút thích tôi rồi hay không?"
Nguyên Dục hơi giật mình, thậm chí cũng không thu hồi tầm mắt, Lạc Tinh Vũ rõ ràng ở trước mắt hắn, nhưng lại vô cùng mơ hồ.
Hắn nghĩ đến những lời Lạc Thu nói với mình, thực ra chính hắn cũng rất tán đồng, học sinh tiểu học quả thực ngốc muốn chết, thích hay không thích, cần phải nói rõ ràng.
Ánh mắt hắn từ từ ngắm nhìn những đường nét ngây thơ trên gương mặt của Lạc Tinh Vũ.
"Ừ." Nguyên Dục hơi hơi quay đầu đi, rũ mắt xuống, nhàn nhạt mà trả lời, "Có chút."
Đại khái là có một chút.
- --
Editor có lời muốn nói: Nếu các bạn đột nhiên cảm thấy đọc chương này lâu hơn, thì đấy không phải ảo giác đâu vì nó dài gấp các chương trước đó khoảng 3, 4 lần cơ =)))))
Chương 1 - 20: < 3000 chữ.
Chương 21: > 8000 chữ.
Mình đúng kiểu chấm hỏi, chấm than đầy một đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.