Chương 15: Chương 15
Cật Hóa Lee
23/09/2016
Trên nhóm QQ:
【Bạn không tìm được mặt tôi–A Tú 】: Ăn ở ngoài ~ Ăn ngon thật hạnh phúc.
【Một sọt cỏ ngựa cưới luôn – Trường Thương 】: Đang đăng nhập… Mạng yếu méo tả được, A Tú, tớ đói TAT
【Quần áo của tôi rất nhiều vải – Cẩu Đản 】: Ký túc xá không có cơm, không muốn đi mua.
【Luyện thay chuyên nghiệp Kiếm Tam – Tiểu Xuyễn Tử】: Mì ăn liền, 5 đồng một bát.
【Quần áo của tôi rất nhiều vải – Cẩu Đản 】: Gian thương! À mà, cậu sẽ ship nhanh cho tôi sao?
【Luyện thay chuyên nghiệp Kiếm Tam – Tiểu Xuyễn Tử】: … ngốc
【Quần áo của tôi rất nhiều vải – Cẩu Đản 】: Cậu nói gì cơ?
Quần chúng: Pháo ca nén bi thương.
【Phong Xa lên chết một loạt – Diệp Khanh 】: [Ảnh] Cơm tớ làm cũng được đó chớ *đắc ý*
【Sao các cậu lại chết rồi – A Hoa 】: Thật hay giả, không tin.
【Bạn không tìm được mặt tôi–A Tú 】: Tôi cũng không tin, gà vàng làm cơm có thể ăn sao?
【Quần áo của tôi rất nhiều vải – Cẩu Đản 】: Các cậu xem mấy miếng khoai tây này kích cỡ không đồng đều, cà chua cũng có nhiều miếng bị cắt vụn, còn kia rõ ràng là trứng gà mà, tuyệt đối do cậu ta tự tay làm! Kỹ thuật cắt thái kém như vậy mà cũng có dũng khí làm cơm, gà vàng, tớ cho cậu 32 like.
【Phong Xa lên chết một loạt – Diệp Khanh 】: Cẩu Đản, cậu đang khen tớ hay chửi tớ thế?
【Sao các cậu lại chết rồi – A Hoa 】: Ngoáy mũi ý hỏi có thể ăn sao?
【Bạn không tìm được mặt tôi–A Tú 】: Có thể ăn không?
【Phong Xa lên chết một loạt – Diệp Khanh 】: Ăn ngon lắm.
【Sói Đông Đô – Quân Dạ 】: Ừ.
…
【Sao các cậu lại chết rồi – A Hoa 】: A a a!! Tiểu Diệp Tử, cậu nấu cơm cho Quân gia ăn!!!
【Bạn không tìm được mặt tôi–A Tú 】: A a a a ân ái đi chết đi!!
【Chói lòa mù mắt bạn–Sư muội】: A, Quân gia, có phải vì có hương vị tinh yêu nên anh mới thấy ngon không?
【Phong Xa lên chết một loạt – Diệp Khanh 】: Đừng có đùa!
【Phong Xa lên chết một loạt – Diệp Khanh 】: Ừ, ăn ngon lắm.
【Sao các cậu lại chết rồi – A Hoa 】: Giọng điệu này? Lẽ nào… Quân gia, có phải anh dùng điện thoại của Tiểu Diệp Tử không?
【Bạn không tìm được mặt tôi–A Tú 】: Ân ái đáng ghét! Có phải ở chung không vậy? Tớ sẽ không nói cho ai biết là tớ kích động phát khóc rồi đâu QAQ
【Chói lòa mù mắt bạn–Sư muội】: A, Quân gia, có phải anh thấy ăn Tiểu Diệp Tử cũng rất ngon không? (cô cũng không cần thẳng thắn thế chứ =)))
【Phong Xa lên chết một loạt – Diệp Khanh 】: Ừ.
【Bạn không tìm được mặt tôi–A Tú 】: Chết cũng không tiếc!!
【Sao các cậu lại chết rồi – A Hoa 】: Chết cũng không tiếc!!
【Chói lòa mù mắt bạn–Sư muội】: Chết cũng không tiếc!!
【Sói Đông Đô – Quân Dạ 】: Đừng có đùa! Rõ ràng là anh ấy trả lời câu hỏi trước đó, ăn cái gì mà ăn!
【Sao các cậu lại chết rồi – A Hoa 】: Ai nha, gà vàng, có phải cậu không tranh cướp được với Quân gia thân thể khỏe mạnh, đành phải dùng điện thoại di động của Quân gia đúng không?
【Sao các cậu lại chết rồi – A Hoa 】: Còn có một khả năng~ Quân gia giơ điện thoại quá cao, Tiểu Diệp Tử với không tới!
【Sói Đông Đô – Quân Dạ 】: …
【Bạn không tìm được mặt tôi–A Tú 】: Gà vàng lùn đến thế sao?
【Sao các cậu lại chết rồi – A Hoa 】: Anh tớ nói đấy, tớ cười nhạo anh ấy hai chân ngẳn ngủi, anh ấy nói rõ ràng anh ấy cao hơn Tiểu Diệp Tử
~【Sói Đông Đô – Quân Dạ 】: Trạch! Nam! Anh chờ chết đi.
【Chói lòa mù mắt bạn–Sư muội】: Tớ sẽ không nói cho ai biết rằng tớ đang âm thầm tưởng tượng tới chiều cao đáng yêu của gà vàng. Liều mạng nhảy lên mới với tới râu của husky!
【Bạn không tìm được mặt tôi–A Tú 】: Vậy ra gà vàng lùn thật sao? Được 170 (cm) không?
【Sói Đông Đô – Quân Dạ 】: Có.
【Sao các cậu lại chết rồi – A Hoa 】: Các cậu lại đổi điện thoại sao… Quân gia, anh đo rồi à? Dùng thân thể à?
【Sói Đông Đô – Quân Dạ 】: Ừ.
【Phong Xa lên chết một loạt – Diệp Khanh 】: Anh trả lời bậy cái gì thế hả? Ngay cả đánh chữ cũng lười gõ nhiều thêm một ít sao?
【Bạn không tìm được mặt tôi – A Tú 】: Tớ gõ sai một chữ, câu hỏi là chưa đến 170 sao?
【Sao các cậu lại chết rồi – A Hoa 】: Nhỏ nhắn, xinh xắn, đáng yêu 2333333 (hahaha)
【Chói lòa mù mắt bạn–Sư muội】: Ha ha, tớ không cười được nữa, đau bụng quá!
【Phong Xa lên chết một loạt – Diệp Khanh 】: … Tạm biệt.
…
【Sao các cậu lại chết rồi – A Hoa 】: Có phải Tiểu Diệp Tử giận rồi không?
【Bạn không tìm được mặt tôi – A Tú 】: Hình như chúng mình đùa hơi quá.
【Chói lòa mù mắt bạn – Sư muội】: Đúng rồi… Hay là hỏi Quân gia đi, Quân gia?
【Bạn không tìm được mặt tôi – A Tú 】: Quân gia đã đi lâu rồi…
【Sao các cậu lại chết rồi – A Hoa 】: Đáng yêu quá.
Bên kia, Ngụy Diệp ném điện thoại, buồn bực chạy vào phòng ngủ, ngẫm lại thấy đây không phải nhà mình, lại quay đầu đi vào nhà bếp.
“Diệp Tử?”
Buồn bực rửa bát.
Đúng là mẹ hiền vợ đảm mà, anh chỉ nói đùa rằng tôi dạy cậu làm bài, cậu nấu cơm cho tôi đi. Không ngờ Diệp Tử đồng ý thật. Nhìn cậu vừa xem công thức nấu ăn trên di động, vừa cắt thái, anh lo lắng không biết món ăn sẽ ra sao. Người này còn khí thế hào hùng nói chuyện đơn giản như vậy nhất định không thành vấn đề, kết quả không ngờ lần đầu tiên nấu cơm, mùi vị không tệ.
Khẽ cười nhẹ, Cố Ân Sính nhịn không được muốn đi tới vây lấy cậu thì thầm, ôm lấy cậu mà hỏi xem cậu đang buồn chuyện gì, để cậu dựa vào người mình, thổ lộ hết nỗi ưu phiền trong lòng, dỗ dành khiến cậu vui vẻ, thoải mái. Trong đầu anh liên tục lặp lại, dựa sát vào cậu ấy thêm một chút, ở gần cậu ấy thêm một chút…
Đáng tiếc không được, không thể dọa cậu ấy, bây giờ còn chưa được, Cố Ân Sính, dừng tay!
“Giận sao?” Phải nghe thanh âm của cậu mới có thể kiếm nén khát vọng trong lòng, càng nghe thanh âm của cậu càng tiến gần với khát vọng thêm một bước.
“Hả? Giận cái gì?”
“Vừa rồi mấy cô ấy đùa hơi quá.” Muốn nghe cậu ấy gọi tên anh, làm cho anh cho si mê.
“Đâu có. Đều là con gái, tôi cũng không hẹp hòi thế.”
“Không tức giận là được rồi.” Tính cách rất tốt, không quá nóng nảy, hiền lành, lại am hiểu lòng người, nhìn thế nào cũng thấy thích mê. Dù cho cậu ấy không cao lắm, Cố Ân Sính nghĩ, anh đủ cao rồi, vợ chồng bù trừ cho nhau một chút cũng được mà.
“Tên khốn, anh đang nghĩ gì thế?” Người này cũng có lúc treo ngược tâm hồn trên cành cây sao?
“Cao…Kể ra, buổi chiều còn tới thư viện nữa không?”
“Buổi sáng chẳng phải vì to tiếng quá nên bị đuổi ra ngoài sao?” Vừa nghĩ tới quản lí viên tới các bàn kiểm tra, ghét bỏ âm thanh giảng bài của họ quá to nên đuổi ra ngoài, Ngụy Diệp thấy đau đầu. Bác gái à, xung quanh chúng cháu đâu có ai, sao phải chịu trách nhiệm gì chứ? “Ở nhà là được rồi.”
“Được, ở nhà!”
Người này tự nhiên cười cái quái gì vậy? Ngụy Diệp nhìn chằm chằm, tên khốn này dám đi chơi máy tính? Hôm nay là thứ ba, có nhiệm vụ trù bị công phòng!
Nhìn chằm chằm!
Không để ý đến tôi.
Nhìn chằm chằm!
Vẫn không để ý đến tôi.
Đáng thương nhìn chằm chằm! Hãy để ý tới ánh mắt sáng long lanh của tôi nè!
Rốt cuộc cũng để ý đến tôi.
“Làm sao vậy?”
“Khụ khụ, tôi làm xong bài rồi.”
“A, để ở đó đi.”
… Chẳng hiểu ý người ta gì cả.
“Nè, anh không kiểm tra sao?”
“Chờ chút, làm nhiệm vụ.”
Nè! Khó chịu, cậu chẳng có lý do gì để cướp máy tính cả. Mau suy nghĩ đi, mau suy nghĩ đi! A, ai cho anh làm hỏng kiểu tóc của tôi? (xoa đầu ẻm =)))
“Đi chơi đi, tôi xem bài cho cậu.” Cố Ân Sính nói, cầm lấy vở của Ngụy Diệp.
“Được~” Lập tức nhào về phía máy tính.
Vừa đăng nhập, nhận nhiệm vụ, chuẩn bị chém giết ở Côn Lôn tuyết giăng trắng xóa để giết thời gian, Cố Ân Sính quay lại.
“Đề này làm sai ở đây, còn có ở đây, từ bước này…”
A, chưa làm nhiệm vụ chưa hạnh phúc mà! Bất đắc dĩ phải rời khỏi máy tính, quay sang sửa sửa, xóa xóa bài tập theo lời phê của thầy Cố, không ngờ vừa liếc về phía máy tính, tên khốn kia tiếp tục làm nhiệm vụ của cậu!
Đây…
Ngụy Diệp run rẩy, mở Vân Tê Tùng, nhưng anh có thể dùng trọng kiếm mà!
“Diệp Tử, mấy ngày nay sao cậu không lên game?” Lưu Nguyệt đợi ở kênh YY vài ngày, cuối cùng cũng bắt được Ngụy Diệp login.
“Không, gần đây tớ có cuộc thi, bận học.”
“A, tớ không biết đó.”
“Bọn A Hoa đều biết mà. Xin lỗi, 33 tuần này không thể đi được.”
“33 không sao, ai cũng chưa có điểm nào đúng không. Ai nha, đúng lúc Quân Dạ login kia, giờ cậu có rảnh không?”
“Ặc… Tớ không được.”
“Sao thế? Ngay cả chút thời gian chơi 10 ván cũng không có sao?”
“Không phải, thời gian thì có, nhưng acc Quân Dạ là tớ mở song song.”
“Anh ta có việc không lên được à?”
“Không, anh ấy ở bên cạnh tớ nè.”
“Lưu Nguyệt? Sao đột nhiên cậu không nói gì nữa?” Kỳ quái, Ngụy Diệp mắng, người này đã lâu không gặp, sao lại thế này nhỉ?
“Tiểu Diệp Tử, gần đây chú bỏ bê gia đình, anh trai rất ghen tị đó.” Đột nhiên nhảy ra thanh âm của trạch nam.
“Em bận ôn thi, anh cũng không phải không biết.”
“Đại diện cho ánh trăng giúp anh chào hỏi bạn trẻ Cố!”
“Không thành vấn đề, nhưng mà hôm nay sao anh có vẻ phấn khởi thế? Có thai à?” Mấy hôm nay sáng sớm Ngụy Diệp đã ra khỏi nhà tìm Cố Ân Sính ôn bài chung, buổi tối trở về ngủ, thời gian làm việc và nghỉ ngơi chênh lệnh rất nhiều với tên trạch nam sống theo múi giờ Mỹ kia, đã vài ngày cậu không được nghe trạch nam khoác lác rồi.
“Anh chú đã giải quyết được mối hiểm họa lớn nhất, tới tới tới cửa Dương Châu xem đi. Xem anh đây hành chết cái thằng cha đạo trưởng dám quyến rũ em gái anh.”
“Hai người cá cược?”
“Kẻ thua phải thực hiện một yêu cầu của người thắng, chú nghĩ anh sẽ thua sao?”
Cũng không khẳng định được. Ngụy Diệp nghĩ, hồi đó quả thực trạch nam giỏi hơn cậu nhiều, nhưng mà nhỡ đâu đụng phải một tên cấp đại thần thì sao? Xí, miệng quạ đen.
“Vậy nếu anh thắng, định bắt hắn và A Hoa hủy tình duyên sao? Anh quá gia trưởng, quản em gái chặt quá nhỡ đâu phản tác dụng thì sao?” Ngụy Diệp ngẫm lại tính cách của A Hoa, đúng là rất có khả năng, cậu hơi lo lắng.
“Hủy tình duyên ư? Quên đi, phải xóa acc.” Trọng giọng nói của trạch nam lộ ra chút độc ác.
“Ặc.” Ngụy Diệp trầm mặc, cậu luôn có dự cảm không tốt trong chuyện này, a, quên đi, “Chúc anh may mắn!”
Ai mà ngờ được dự cảm của Ngụy Diệp lại linh nghiệm chứ!
======================================
Chương này 2 bạn ân ái chói mù mắt :'(
Chú cmn thích:
Nhiệm vụ trù bị công phòng, bên gọi là nhiệm vụ thu thập quân bị. Nhiệm vụ này là hệ thống nó cho cái item “pháo bông” (item màu xanh lá bên trái tên nhiệm vụ í), tới nơi chỉ định thì click vô cái “pháo bông” đó là nó thả ra 1 con bé NPC loli phụ mình nhặt quân bị. Hình dưới ngộ chụp bé NPC với cái khung nhiệm vụ phe đó :3
Thứ 3, 5 trong tuần sẽ có nhiệm vụ này, 1 ngày xong thì hệ thống cho 1 cái item, làm xong 2 ngày thì đc 2 cái => đem trả nhiệm vụ => được tăng chiến giới phe, điểm chiến giới dùng mua đồ pvp.
Untitled
Ps: Có vài thím nói nghi ngờ gian tình giữa bạn Đoạn Đạo Trưởng với trạch nam =)) Mấy thím hãy đón chờ chương sau sẽ hiểu rõ muahahahhaa =))))))))))))
【Bạn không tìm được mặt tôi–A Tú 】: Ăn ở ngoài ~ Ăn ngon thật hạnh phúc.
【Một sọt cỏ ngựa cưới luôn – Trường Thương 】: Đang đăng nhập… Mạng yếu méo tả được, A Tú, tớ đói TAT
【Quần áo của tôi rất nhiều vải – Cẩu Đản 】: Ký túc xá không có cơm, không muốn đi mua.
【Luyện thay chuyên nghiệp Kiếm Tam – Tiểu Xuyễn Tử】: Mì ăn liền, 5 đồng một bát.
【Quần áo của tôi rất nhiều vải – Cẩu Đản 】: Gian thương! À mà, cậu sẽ ship nhanh cho tôi sao?
【Luyện thay chuyên nghiệp Kiếm Tam – Tiểu Xuyễn Tử】: … ngốc
【Quần áo của tôi rất nhiều vải – Cẩu Đản 】: Cậu nói gì cơ?
Quần chúng: Pháo ca nén bi thương.
【Phong Xa lên chết một loạt – Diệp Khanh 】: [Ảnh] Cơm tớ làm cũng được đó chớ *đắc ý*
【Sao các cậu lại chết rồi – A Hoa 】: Thật hay giả, không tin.
【Bạn không tìm được mặt tôi–A Tú 】: Tôi cũng không tin, gà vàng làm cơm có thể ăn sao?
【Quần áo của tôi rất nhiều vải – Cẩu Đản 】: Các cậu xem mấy miếng khoai tây này kích cỡ không đồng đều, cà chua cũng có nhiều miếng bị cắt vụn, còn kia rõ ràng là trứng gà mà, tuyệt đối do cậu ta tự tay làm! Kỹ thuật cắt thái kém như vậy mà cũng có dũng khí làm cơm, gà vàng, tớ cho cậu 32 like.
【Phong Xa lên chết một loạt – Diệp Khanh 】: Cẩu Đản, cậu đang khen tớ hay chửi tớ thế?
【Sao các cậu lại chết rồi – A Hoa 】: Ngoáy mũi ý hỏi có thể ăn sao?
【Bạn không tìm được mặt tôi–A Tú 】: Có thể ăn không?
【Phong Xa lên chết một loạt – Diệp Khanh 】: Ăn ngon lắm.
【Sói Đông Đô – Quân Dạ 】: Ừ.
…
【Sao các cậu lại chết rồi – A Hoa 】: A a a!! Tiểu Diệp Tử, cậu nấu cơm cho Quân gia ăn!!!
【Bạn không tìm được mặt tôi–A Tú 】: A a a a ân ái đi chết đi!!
【Chói lòa mù mắt bạn–Sư muội】: A, Quân gia, có phải vì có hương vị tinh yêu nên anh mới thấy ngon không?
【Phong Xa lên chết một loạt – Diệp Khanh 】: Đừng có đùa!
【Phong Xa lên chết một loạt – Diệp Khanh 】: Ừ, ăn ngon lắm.
【Sao các cậu lại chết rồi – A Hoa 】: Giọng điệu này? Lẽ nào… Quân gia, có phải anh dùng điện thoại của Tiểu Diệp Tử không?
【Bạn không tìm được mặt tôi–A Tú 】: Ân ái đáng ghét! Có phải ở chung không vậy? Tớ sẽ không nói cho ai biết là tớ kích động phát khóc rồi đâu QAQ
【Chói lòa mù mắt bạn–Sư muội】: A, Quân gia, có phải anh thấy ăn Tiểu Diệp Tử cũng rất ngon không? (cô cũng không cần thẳng thắn thế chứ =)))
【Phong Xa lên chết một loạt – Diệp Khanh 】: Ừ.
【Bạn không tìm được mặt tôi–A Tú 】: Chết cũng không tiếc!!
【Sao các cậu lại chết rồi – A Hoa 】: Chết cũng không tiếc!!
【Chói lòa mù mắt bạn–Sư muội】: Chết cũng không tiếc!!
【Sói Đông Đô – Quân Dạ 】: Đừng có đùa! Rõ ràng là anh ấy trả lời câu hỏi trước đó, ăn cái gì mà ăn!
【Sao các cậu lại chết rồi – A Hoa 】: Ai nha, gà vàng, có phải cậu không tranh cướp được với Quân gia thân thể khỏe mạnh, đành phải dùng điện thoại di động của Quân gia đúng không?
【Sao các cậu lại chết rồi – A Hoa 】: Còn có một khả năng~ Quân gia giơ điện thoại quá cao, Tiểu Diệp Tử với không tới!
【Sói Đông Đô – Quân Dạ 】: …
【Bạn không tìm được mặt tôi–A Tú 】: Gà vàng lùn đến thế sao?
【Sao các cậu lại chết rồi – A Hoa 】: Anh tớ nói đấy, tớ cười nhạo anh ấy hai chân ngẳn ngủi, anh ấy nói rõ ràng anh ấy cao hơn Tiểu Diệp Tử
~【Sói Đông Đô – Quân Dạ 】: Trạch! Nam! Anh chờ chết đi.
【Chói lòa mù mắt bạn–Sư muội】: Tớ sẽ không nói cho ai biết rằng tớ đang âm thầm tưởng tượng tới chiều cao đáng yêu của gà vàng. Liều mạng nhảy lên mới với tới râu của husky!
【Bạn không tìm được mặt tôi–A Tú 】: Vậy ra gà vàng lùn thật sao? Được 170 (cm) không?
【Sói Đông Đô – Quân Dạ 】: Có.
【Sao các cậu lại chết rồi – A Hoa 】: Các cậu lại đổi điện thoại sao… Quân gia, anh đo rồi à? Dùng thân thể à?
【Sói Đông Đô – Quân Dạ 】: Ừ.
【Phong Xa lên chết một loạt – Diệp Khanh 】: Anh trả lời bậy cái gì thế hả? Ngay cả đánh chữ cũng lười gõ nhiều thêm một ít sao?
【Bạn không tìm được mặt tôi – A Tú 】: Tớ gõ sai một chữ, câu hỏi là chưa đến 170 sao?
【Sao các cậu lại chết rồi – A Hoa 】: Nhỏ nhắn, xinh xắn, đáng yêu 2333333 (hahaha)
【Chói lòa mù mắt bạn–Sư muội】: Ha ha, tớ không cười được nữa, đau bụng quá!
【Phong Xa lên chết một loạt – Diệp Khanh 】: … Tạm biệt.
…
【Sao các cậu lại chết rồi – A Hoa 】: Có phải Tiểu Diệp Tử giận rồi không?
【Bạn không tìm được mặt tôi – A Tú 】: Hình như chúng mình đùa hơi quá.
【Chói lòa mù mắt bạn – Sư muội】: Đúng rồi… Hay là hỏi Quân gia đi, Quân gia?
【Bạn không tìm được mặt tôi – A Tú 】: Quân gia đã đi lâu rồi…
【Sao các cậu lại chết rồi – A Hoa 】: Đáng yêu quá.
Bên kia, Ngụy Diệp ném điện thoại, buồn bực chạy vào phòng ngủ, ngẫm lại thấy đây không phải nhà mình, lại quay đầu đi vào nhà bếp.
“Diệp Tử?”
Buồn bực rửa bát.
Đúng là mẹ hiền vợ đảm mà, anh chỉ nói đùa rằng tôi dạy cậu làm bài, cậu nấu cơm cho tôi đi. Không ngờ Diệp Tử đồng ý thật. Nhìn cậu vừa xem công thức nấu ăn trên di động, vừa cắt thái, anh lo lắng không biết món ăn sẽ ra sao. Người này còn khí thế hào hùng nói chuyện đơn giản như vậy nhất định không thành vấn đề, kết quả không ngờ lần đầu tiên nấu cơm, mùi vị không tệ.
Khẽ cười nhẹ, Cố Ân Sính nhịn không được muốn đi tới vây lấy cậu thì thầm, ôm lấy cậu mà hỏi xem cậu đang buồn chuyện gì, để cậu dựa vào người mình, thổ lộ hết nỗi ưu phiền trong lòng, dỗ dành khiến cậu vui vẻ, thoải mái. Trong đầu anh liên tục lặp lại, dựa sát vào cậu ấy thêm một chút, ở gần cậu ấy thêm một chút…
Đáng tiếc không được, không thể dọa cậu ấy, bây giờ còn chưa được, Cố Ân Sính, dừng tay!
“Giận sao?” Phải nghe thanh âm của cậu mới có thể kiếm nén khát vọng trong lòng, càng nghe thanh âm của cậu càng tiến gần với khát vọng thêm một bước.
“Hả? Giận cái gì?”
“Vừa rồi mấy cô ấy đùa hơi quá.” Muốn nghe cậu ấy gọi tên anh, làm cho anh cho si mê.
“Đâu có. Đều là con gái, tôi cũng không hẹp hòi thế.”
“Không tức giận là được rồi.” Tính cách rất tốt, không quá nóng nảy, hiền lành, lại am hiểu lòng người, nhìn thế nào cũng thấy thích mê. Dù cho cậu ấy không cao lắm, Cố Ân Sính nghĩ, anh đủ cao rồi, vợ chồng bù trừ cho nhau một chút cũng được mà.
“Tên khốn, anh đang nghĩ gì thế?” Người này cũng có lúc treo ngược tâm hồn trên cành cây sao?
“Cao…Kể ra, buổi chiều còn tới thư viện nữa không?”
“Buổi sáng chẳng phải vì to tiếng quá nên bị đuổi ra ngoài sao?” Vừa nghĩ tới quản lí viên tới các bàn kiểm tra, ghét bỏ âm thanh giảng bài của họ quá to nên đuổi ra ngoài, Ngụy Diệp thấy đau đầu. Bác gái à, xung quanh chúng cháu đâu có ai, sao phải chịu trách nhiệm gì chứ? “Ở nhà là được rồi.”
“Được, ở nhà!”
Người này tự nhiên cười cái quái gì vậy? Ngụy Diệp nhìn chằm chằm, tên khốn này dám đi chơi máy tính? Hôm nay là thứ ba, có nhiệm vụ trù bị công phòng!
Nhìn chằm chằm!
Không để ý đến tôi.
Nhìn chằm chằm!
Vẫn không để ý đến tôi.
Đáng thương nhìn chằm chằm! Hãy để ý tới ánh mắt sáng long lanh của tôi nè!
Rốt cuộc cũng để ý đến tôi.
“Làm sao vậy?”
“Khụ khụ, tôi làm xong bài rồi.”
“A, để ở đó đi.”
… Chẳng hiểu ý người ta gì cả.
“Nè, anh không kiểm tra sao?”
“Chờ chút, làm nhiệm vụ.”
Nè! Khó chịu, cậu chẳng có lý do gì để cướp máy tính cả. Mau suy nghĩ đi, mau suy nghĩ đi! A, ai cho anh làm hỏng kiểu tóc của tôi? (xoa đầu ẻm =)))
“Đi chơi đi, tôi xem bài cho cậu.” Cố Ân Sính nói, cầm lấy vở của Ngụy Diệp.
“Được~” Lập tức nhào về phía máy tính.
Vừa đăng nhập, nhận nhiệm vụ, chuẩn bị chém giết ở Côn Lôn tuyết giăng trắng xóa để giết thời gian, Cố Ân Sính quay lại.
“Đề này làm sai ở đây, còn có ở đây, từ bước này…”
A, chưa làm nhiệm vụ chưa hạnh phúc mà! Bất đắc dĩ phải rời khỏi máy tính, quay sang sửa sửa, xóa xóa bài tập theo lời phê của thầy Cố, không ngờ vừa liếc về phía máy tính, tên khốn kia tiếp tục làm nhiệm vụ của cậu!
Đây…
Ngụy Diệp run rẩy, mở Vân Tê Tùng, nhưng anh có thể dùng trọng kiếm mà!
“Diệp Tử, mấy ngày nay sao cậu không lên game?” Lưu Nguyệt đợi ở kênh YY vài ngày, cuối cùng cũng bắt được Ngụy Diệp login.
“Không, gần đây tớ có cuộc thi, bận học.”
“A, tớ không biết đó.”
“Bọn A Hoa đều biết mà. Xin lỗi, 33 tuần này không thể đi được.”
“33 không sao, ai cũng chưa có điểm nào đúng không. Ai nha, đúng lúc Quân Dạ login kia, giờ cậu có rảnh không?”
“Ặc… Tớ không được.”
“Sao thế? Ngay cả chút thời gian chơi 10 ván cũng không có sao?”
“Không phải, thời gian thì có, nhưng acc Quân Dạ là tớ mở song song.”
“Anh ta có việc không lên được à?”
“Không, anh ấy ở bên cạnh tớ nè.”
“Lưu Nguyệt? Sao đột nhiên cậu không nói gì nữa?” Kỳ quái, Ngụy Diệp mắng, người này đã lâu không gặp, sao lại thế này nhỉ?
“Tiểu Diệp Tử, gần đây chú bỏ bê gia đình, anh trai rất ghen tị đó.” Đột nhiên nhảy ra thanh âm của trạch nam.
“Em bận ôn thi, anh cũng không phải không biết.”
“Đại diện cho ánh trăng giúp anh chào hỏi bạn trẻ Cố!”
“Không thành vấn đề, nhưng mà hôm nay sao anh có vẻ phấn khởi thế? Có thai à?” Mấy hôm nay sáng sớm Ngụy Diệp đã ra khỏi nhà tìm Cố Ân Sính ôn bài chung, buổi tối trở về ngủ, thời gian làm việc và nghỉ ngơi chênh lệnh rất nhiều với tên trạch nam sống theo múi giờ Mỹ kia, đã vài ngày cậu không được nghe trạch nam khoác lác rồi.
“Anh chú đã giải quyết được mối hiểm họa lớn nhất, tới tới tới cửa Dương Châu xem đi. Xem anh đây hành chết cái thằng cha đạo trưởng dám quyến rũ em gái anh.”
“Hai người cá cược?”
“Kẻ thua phải thực hiện một yêu cầu của người thắng, chú nghĩ anh sẽ thua sao?”
Cũng không khẳng định được. Ngụy Diệp nghĩ, hồi đó quả thực trạch nam giỏi hơn cậu nhiều, nhưng mà nhỡ đâu đụng phải một tên cấp đại thần thì sao? Xí, miệng quạ đen.
“Vậy nếu anh thắng, định bắt hắn và A Hoa hủy tình duyên sao? Anh quá gia trưởng, quản em gái chặt quá nhỡ đâu phản tác dụng thì sao?” Ngụy Diệp ngẫm lại tính cách của A Hoa, đúng là rất có khả năng, cậu hơi lo lắng.
“Hủy tình duyên ư? Quên đi, phải xóa acc.” Trọng giọng nói của trạch nam lộ ra chút độc ác.
“Ặc.” Ngụy Diệp trầm mặc, cậu luôn có dự cảm không tốt trong chuyện này, a, quên đi, “Chúc anh may mắn!”
Ai mà ngờ được dự cảm của Ngụy Diệp lại linh nghiệm chứ!
======================================
Chương này 2 bạn ân ái chói mù mắt :'(
Chú cmn thích:
Nhiệm vụ trù bị công phòng, bên gọi là nhiệm vụ thu thập quân bị. Nhiệm vụ này là hệ thống nó cho cái item “pháo bông” (item màu xanh lá bên trái tên nhiệm vụ í), tới nơi chỉ định thì click vô cái “pháo bông” đó là nó thả ra 1 con bé NPC loli phụ mình nhặt quân bị. Hình dưới ngộ chụp bé NPC với cái khung nhiệm vụ phe đó :3
Thứ 3, 5 trong tuần sẽ có nhiệm vụ này, 1 ngày xong thì hệ thống cho 1 cái item, làm xong 2 ngày thì đc 2 cái => đem trả nhiệm vụ => được tăng chiến giới phe, điểm chiến giới dùng mua đồ pvp.
Untitled
Ps: Có vài thím nói nghi ngờ gian tình giữa bạn Đoạn Đạo Trưởng với trạch nam =)) Mấy thím hãy đón chờ chương sau sẽ hiểu rõ muahahahhaa =))))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.