Chương 22: Chương 22
Cật Hóa Lee
23/09/2016
Tên này thật phiền phức! Ngụy Diệp nhìn cái tên Đường Môn kia rải bẫy đầy đất, thực sự làm tập thể Pháo ca, Pháo tỷ mất mặt mà. Nhưng mà Ngụy Diệp rất thông cảm cho tâm trạng của hắn, dù sao cái cục đá đen trong túi kia biết phải làm sao bây giờ ~ Thật vất vả mới kiếm được nó, phải làm sao đây~ Dù cho hắn đem hợp thành thì trong túi vẫn là cục Trầm Sa, ngẫm lại mới thấy hắn thích mắng thì mắng, gia len lén cười nhạo là được rồi.
“A, không ngờ anh treo trên YY!” Ngụy Diệp vừa mới thu nhỏ màn hình đã thấy ID quen thuộc trong YY.
“Ừ, chào buổi sáng.”
“Đã không còn sáng, hỏa lực của đối phương mạnh quá.” Ngụy Diệp nhìn danh sách nick đỏ, “Chúng ta có nên làm thế này không, anh đứng lên trước mở Sơn, mở Hổ hấp dẫn chút hỏa lực, sau đó tôi lại đánh Phong xa.”
“Được, cậu đếm, một… hai… ba.”
“1, 2, 3, đứng. He he, số người get. A, lại ngã rồi.” Ngụy Diệp cùng Quân gia nằm hàng ngang, “Có muốn làm lần nữa không? Nhiều khí thuần như vậy, quên đi, cứ nằm đi, ai nha, nhìn thằng kia thấy sướng quá.”
“Ừ, Diệp Tử làm tốt lắm.”
“He he, cũng không xem lại đây là ai. Mấy ngày nay ở nhà thế nào, không gặp anh, bận dẫn đồ đệ sao?”
“Rất nhớ cậu.”
“Khụ khụ khụ!!!”
“Đúng là con gà ngốc, trêu cậu thôi, cậu thì sao?”
Bánh rán rau & mì nước cũ
Bánh rán rau & mì nước cũ
“Đờ mờ anh! Mấy ngày này rất thư thái. Tôi đi ăn cá chiên bơ tỏi ở phố Nam, bánh rán rau ở cầu Bắc, mì nước cũ ở khu Tây, gà chiên ngũ vị hương ở thành Đông, ăn ngon lắm…”
“Ừ, nghe thôi đã biết là ngon rồi.”
“Tôi còn quay về trường cấp ba thăm thầy giáo, còn đi trèo suối Thải Thạch…”
Hai người một hỏi một đáp, Ngụy Diệp nhịn không được cứ lải nhải mãi với Quân gia, không biết vì sao, đối với Quân gia trong máy tính, cậu thấy thoải mái hơn với Cố Ân Sính nhiều, chắc là không bị áp lực chêch lệch chiều cao, không bị nhìn từ trên xuống? Cũng có thể là do không nhìn thấy ánh mắt đối phương nên không xấu hổ, không nhìn thấy sẽ không bị đỏ mặt, tim đập nhanh, không bị ánh mắt cực nóng kia nhìn chăm chú chèn ép, ngược lại càng dễ bình tĩnh hơn, đầu óc không cần lúc nào cũng phải căng ra.
He he, rốt cuộc Ngụy Diệp cũng lải nhải xong về cuộc sống nghỉ hè muôn màu muôn vẻ của mình, Quân Dạ nói anh đi lấy cốc nước, Ngụy Diệp mới nhìn lại màn hình, Pháo ca kia vẫn còn đang mắng, thật quá kiên trì. Nhưng mà bạn cùng đội của hắn đã rời khỏi rồi, cậu quyết đoán đứng dậy! Tốt, số người get tăng.
Thần Hành về thành chính, Ngụy Diệp vừa định đi thi Hương, Lưu Nguyệt lại gửi tới lời xin vào đội.
[Đội] Hồ Nhan Lưu Nguyệt: A Khanh, người ta có chuyện muốn hỏi cậu.
[Đội] Diệp Khanh: Có việc gì thế bác gái?
[Đội] Hồ Nhan Lưu Nguyệt: Cậu làm nhiệm vụ đêm Thất Tịch chưa?
[Đội] Diệp Khanh: Á, chưa làm.
[Đội] Hồ Nhan Lưu Nguyệt: Vậy cậu thấy tôi thế nào? Tôi thiếu người làm nhiệm vụ cùng.
[Đội] Diệp Khanh: Á, vậy không tốt đâu, tùy tiện tìm trong danh sách hảo hữu đi.
[Đội] Hồ Nhan Lưu Nguyệt: Thế nên tôi mới đang tìm cậu nè, dù sao cậu cũng không làm, cậu đâu có tình duyên gì.
[Đội] Hồ Nhan Lưu Nguyệt: Coi như giúp tôi đi, A Khanh.
Ngụy Diệp tập trung nhìn, nói thế chẳng phải tôi đây đường đường là Tàng Kiếm nhị thiếu mà không ai yêu sao, không được, tình cảnh này nhất định phải chống đỡ tới cùng.
[Đội] Diệp Khanh: Tôi cũng có một em gái rất tốt mà!
[Đội] Hồ Nhan Lưu Nguyệt: →→ Where?
[Đội] Diệp Khanh: [Uông Đích Báo Ân]
[Đội] Quân Dạ: [Uông Đích Báo Ân]
[Đội] Hồ Nhan Lưu Nguyệt: WTF, A Khanh, cậu lén lút cấu kết với đàn bà sau lưng người ta hu hu hu.
[Đội] Diệp Khanh: Tôi không có quan hệ gì với cậu hết, cảm ơn.
Ngụy Diệp thấy cuối cùng cũng từ chối được bác gái, nhưng mà lần này đâm lao phải theo lao. Mẹ nó! Không ngờ tên khốn vẫn còn nhớ hồi trước mình bảo mình thích Uông Đích Báo Ân. Lẽ nào phải thực sự nhờ cô ta tới làm nhiệm vụ đêm Thất Tịch cùng mình sao? Nhưng mà cô ta không biết acc này, nếu như nói cho cô ta [Diệp Khanh] chính là [Diệp tiểu thư], liệu có bị coi là bệnh tâm thần không… Mình quấy rầy người ta trước, xong lại thành thằng nhân yêu thần kinh… OTZ
Biết làm sao bây giờ, Ngụy Diệp có cảm giác làm cũng chết mà không làm cũng chết.
[Đội] Quân Dạ: Đội trưởng.
[Đội] Diệp Khanh: Cho anh rồi.
[Uông Đích Báo Ân] gia nhập đội.
[Đội] Diệp Khanh: !!
[Đội] Hồ Nhan Lưu Nguyệt: Tới thật đúng lúc, đây là tình duyên của A Khanh sao?
[Đội] Uông Đích Báo Ân: Gà ngốc, tên Độc tỷ lẳng lơ này chính là thằng đồng đội 33 rất sắc bén mà cậu kể sao?
[Hồ Nhan Lưu Nguyệt] rời khỏi đội.
[Đội] Diệp Khanh: Á, xin chào.
[Đội] Uông Đích Báo Ân: Diệp tiểu thư, xin chào.
[Đội] Diệp Khanh: !!!
Không phải chứ, Ngụy Diệp kinh ngạc, làm sao cô ta biết mình chính là Diệp tiểu thư, không đúng, làm sao cô ta biết Diệp tiểu thư chính là mình, mình đâu có làm lộ cái gì, không hổ là xuất thân từ Đông Đô, có huyết thống thần thám! (Thiên Sách Phủ ở Đông Đô)
[Đội] Diệp Khanh: Làm sao cậu biết?
[Đội] Uông Đích Báo Ân: Thay nhau login logout nhanh, hơn nữa con gà ngốc như thế chỉ có mình cậu thôi.
[Đội] Diệp Khanh: TAT
[Đội] Uông Đích Báo Ân: Cho tôi đội trưởng.
[Đội] Diệp Khanh: A ⊙0⊙
[Quân Dạ] rời khỏi đội.
[Đội] Diệp Khanh: Cậu đá anh ta??
[Đội] Uông Đích Báo Ân: Acc bên đó không có ai.
Đúng là một lúc rồi không thấy tên khốn nói gì, Ngụy Diệp nghĩ vậy, trong đầu luôn tự hỏi có nên mới [Uông Đích Báo Ân] làm nhiệm vụ Thất tịch hay không? Đây chính là Quân nương đó. Quân nương hàng thật giá thật, cậu còn do dự cái gì? Chỉ cần 998 là có thể mang Quân nương về nhà! Chẳng lẽ phải tranh Quân gia với Hoa Lạc sao? Chỉ một nhiệm vụ thôi, không cần đến mức đó…
[Đội] Diệp Khanh: Làm nhiệm vụ đêm Thất tịch không?
[Đội] Uông Đích Báo Ân: Nếu là Diệp tiểu thư thì tôi còn có thể miễn cương, acc này thì quên đi.
[Đội] Diệp Khanh: Vì sao, rõ ràng đều là acc của tôi.
[Đội] Uông Đích Báo Ân: Đại nam trông quá ngu.
[Đội] Diệp Khanh: Cậu giỏi!
Đại Tàng Kiếm của tôi ngu ở chỗ nào chứ? Tức đến bốc khói, Ngụy Diệp vừa định mở nhóm ra kêu gào một phen, đột nhiên thấy ảnh chụp của Hoa Lạc.
【Chỉ vì một người mà say đắm – Hoa Lạc】: Cũng được đó, các cậu cũng phải đăng ảnh lên cho tôi xem [Hình ảnh]
Rất đẹp nha, Ngụy Diệp nhìn ảnh của Hoa Lạc, tuy rằng ảnh này có thể thấy được cô ấy dùng 360 trong truyền thuyết, nhưng mà đường nét không tệ. Ngụy Diệp tưởng tượng cô gái này nếu không phải đang nghiêng mặt 45 độ, đen thêm một chút thì nhìn rất quen. Đúng nha, đó chẳng phải cô gái hồi trước hỏi server của Cố Ân Sính sao? Chính cậu còn cảm thán sao lại có cô gái thích Cố Ân Sính tới mức tìm server. Không ngờ cô ấy thật sự bám theo tới trò chơi.
【Cô em, hẹn gặp hàng ngày – Đại Bảo】: Chảy nước miếng.
【Quần áo của tôi rất nhiều vải – Cẩu Đản 】: Tim đập thật nhanh.
【Quần áo của tôi rất nhiều vải – Cẩu Đản 】:%***#;*%: *;
【Tớ có thể đọc hết cái này – A Hoa 】: Cẩu Đản làm sao thế, đúng là một cô gái xinh đẹp!
【Bạn không tìm được mặt tôi–A Tú 】: Khẳng định là bị Pháo ca lôi về giáo dục rồi, đúng là một cô gái xinh đẹp!
【Cô em, hẹn gặp hàng ngày – Đại Bảo】: Cậu thích tên Quân gia hũ nút kia làm cái gì, cậu thấy đó, ngay cả đứng anh ta cũng lười, cái gì mà Quân gia, Quân gia, theo tớ đi, tớ bao cậu Trầm Sa.
【Chỉ vì một người mà say đắm – Hoa Lạc】: Không cần~ Người ta chỉ thích anh ấy thôi, người ấy thật sự rất đẹp trai, thông minh, học cũng rất giỏi~ Nghe nói nghỉ hè anh ấy còn giúp việc kinh doanh trong nhà!
【Tớ có thể đọc hết cái này – A Hoa 】: Cầu ảnh của Quân gia đẹp trai!
【Chỉ vì một người mà say đắm – Hoa Lạc】: Tôi không dám đâu, lần trước có một nữ sinh chụp lén ảnh của sư phụ bị phát hiện, giờ bị tẩy chay rồi.
【Bạn không tìm được mặt tôi–A Tú 】: Thật là, đều là bạn học với nhau, sao lại đến mức thế?
【Quần áo của tôi rất nhiều vải – Cẩu Đản 】: Thật đáng sợ, gần đây tớ cũng có cảm giác có người chụp ảnh mình! Nhưng mà tớ nghĩ A Tú tương đối đẹp.
【Bạn không tìm được mặt tôi–A Tú 】: Cảm ơn cậu, chúc cậu cùng “thằng cha si tình” theo dõi chụp ảnh cậu trăm năm hòa hợp.
【Chỉ vì một người mà say đắm – Hoa Lạc】: Cầu ảnh của chị A Tú!
Nữ sinh lần trước chụp ảnh tên khốn… bị cô lập sao? Không đến thế chứ, Ngụy Diệp nghĩ, tuy rằng hình như bọn con gái vẫn hay chụp… Ặc, nhưng tên khốn có biết không nhỉ, rõ ràng nếu không phải vì làm bằng chứng, cô gái kia sẽ không nói ra. Nhắc đến điểm này, tên đó cũng dịu dàng một cách kỳ quái đấy chứ?
Được rồi, Ngụy Diệp chợt nhớ ra hôm qua nhìn thấy một topic kỹ thuật rất tuyệt còn chưa viết xong, không biết giờ đã viết xong chưa. Mở tab baidu ra, Ngụy Diệp tìm Kiếm Tam, hôm qua cậu đọc quá high, quên mất không lưu trang lại, chờ một chút, đây là cái gì?
Ngụy Diệp có chút khiếp sợ nhìn bức ảnh H của Hoa ca và đạo trưởng, đây là tranh gì chứ?… Ngụy Diệp trải qua nỗi sợ hãi, nhấn vào bài post, trước đây cậu cũng thấy đám con gái dùng mọi cảnh chụp những tấm ảnh H như vậy, tư thế cũng mát mẻ như thế… Giờ thì càng ngày càng cao siêu… Mẹ nó, thế mà không bị report?
Không ngờ đó là một câu chuyện tình cảm rất dài… Ngụy Diệp ôm cảm giác kỳ quái đọc tiếp, tình cờ gặp gỡ, yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, Hoa ca sống chết đuổi theo be be, rõ ràng đạo trưởng be be cũng có tình cảm với Hoa ca, nhưng cố kỵ tình yêu nam nam sẽ ảnh hưởng đến tính nghĩa thầy trò, đành đè nén tình cảm của mình. Không biết vì sao, khi nhìn đạo trưởng be be đau khổ, dẫu biết đây chỉ là một câu chuyện ấu trĩ, nhưng Ngụy Diệp vẫn thấy đồng cảm, trông cảnh Hoa ca vui đùa cùng đám con gái, đạo trưởng đau lòng, cậu cũng đau lòng.
Ngụy Diệp thấu hiểu tâm trạng này, một người đáng ghét thẳng tiến hùng hục vào thế giới của mình, cả ngày cứ nói chuyện mập mờ, làm một ít chuyện mập mờ, thái độ từ chối rõ ràng như vậy nhưng vẫn đối xử với mình rất tốt, có một người xuất sắc như vậy luôn luôn ở bên mình, lòng cậu cũng không phải sắt đá, sao có thể không rung động?
Nhưng mà thế giới của cậu không thể cởi mở như anh ta, mẹ cậu cùng gia đình cũng đủ khiến cậu phải rời xa anh. Không phải không thích, mà là dù có thích, anh cũng phải điều cậu cần nhất trên thế giới này… Thấy giọt nước mắt vương trên mặt đạo trưởng, Ngụy Diệp cũng cay mắt giống như đạo trưởng trên màn hình. Thực sự bị đâm đúng chỗ đau rồi, Ngụy Diệp tự chế giễu mình.
Đau đớn biết bao khi thích mà không dám nói, đạo trưởng nhu nhược, e sợ ánh mắt người đời, thực sự giống y hệt cậu.
===================================
Ảnh H của Hoa ca và đạo trưởng be be => Click =))
Tới đây chắc ai cũng biết Uông Đích Báo Ân là ai rồi phớ hôn :”>
“A, không ngờ anh treo trên YY!” Ngụy Diệp vừa mới thu nhỏ màn hình đã thấy ID quen thuộc trong YY.
“Ừ, chào buổi sáng.”
“Đã không còn sáng, hỏa lực của đối phương mạnh quá.” Ngụy Diệp nhìn danh sách nick đỏ, “Chúng ta có nên làm thế này không, anh đứng lên trước mở Sơn, mở Hổ hấp dẫn chút hỏa lực, sau đó tôi lại đánh Phong xa.”
“Được, cậu đếm, một… hai… ba.”
“1, 2, 3, đứng. He he, số người get. A, lại ngã rồi.” Ngụy Diệp cùng Quân gia nằm hàng ngang, “Có muốn làm lần nữa không? Nhiều khí thuần như vậy, quên đi, cứ nằm đi, ai nha, nhìn thằng kia thấy sướng quá.”
“Ừ, Diệp Tử làm tốt lắm.”
“He he, cũng không xem lại đây là ai. Mấy ngày nay ở nhà thế nào, không gặp anh, bận dẫn đồ đệ sao?”
“Rất nhớ cậu.”
“Khụ khụ khụ!!!”
“Đúng là con gà ngốc, trêu cậu thôi, cậu thì sao?”
Bánh rán rau & mì nước cũ
Bánh rán rau & mì nước cũ
“Đờ mờ anh! Mấy ngày này rất thư thái. Tôi đi ăn cá chiên bơ tỏi ở phố Nam, bánh rán rau ở cầu Bắc, mì nước cũ ở khu Tây, gà chiên ngũ vị hương ở thành Đông, ăn ngon lắm…”
“Ừ, nghe thôi đã biết là ngon rồi.”
“Tôi còn quay về trường cấp ba thăm thầy giáo, còn đi trèo suối Thải Thạch…”
Hai người một hỏi một đáp, Ngụy Diệp nhịn không được cứ lải nhải mãi với Quân gia, không biết vì sao, đối với Quân gia trong máy tính, cậu thấy thoải mái hơn với Cố Ân Sính nhiều, chắc là không bị áp lực chêch lệch chiều cao, không bị nhìn từ trên xuống? Cũng có thể là do không nhìn thấy ánh mắt đối phương nên không xấu hổ, không nhìn thấy sẽ không bị đỏ mặt, tim đập nhanh, không bị ánh mắt cực nóng kia nhìn chăm chú chèn ép, ngược lại càng dễ bình tĩnh hơn, đầu óc không cần lúc nào cũng phải căng ra.
He he, rốt cuộc Ngụy Diệp cũng lải nhải xong về cuộc sống nghỉ hè muôn màu muôn vẻ của mình, Quân Dạ nói anh đi lấy cốc nước, Ngụy Diệp mới nhìn lại màn hình, Pháo ca kia vẫn còn đang mắng, thật quá kiên trì. Nhưng mà bạn cùng đội của hắn đã rời khỏi rồi, cậu quyết đoán đứng dậy! Tốt, số người get tăng.
Thần Hành về thành chính, Ngụy Diệp vừa định đi thi Hương, Lưu Nguyệt lại gửi tới lời xin vào đội.
[Đội] Hồ Nhan Lưu Nguyệt: A Khanh, người ta có chuyện muốn hỏi cậu.
[Đội] Diệp Khanh: Có việc gì thế bác gái?
[Đội] Hồ Nhan Lưu Nguyệt: Cậu làm nhiệm vụ đêm Thất Tịch chưa?
[Đội] Diệp Khanh: Á, chưa làm.
[Đội] Hồ Nhan Lưu Nguyệt: Vậy cậu thấy tôi thế nào? Tôi thiếu người làm nhiệm vụ cùng.
[Đội] Diệp Khanh: Á, vậy không tốt đâu, tùy tiện tìm trong danh sách hảo hữu đi.
[Đội] Hồ Nhan Lưu Nguyệt: Thế nên tôi mới đang tìm cậu nè, dù sao cậu cũng không làm, cậu đâu có tình duyên gì.
[Đội] Hồ Nhan Lưu Nguyệt: Coi như giúp tôi đi, A Khanh.
Ngụy Diệp tập trung nhìn, nói thế chẳng phải tôi đây đường đường là Tàng Kiếm nhị thiếu mà không ai yêu sao, không được, tình cảnh này nhất định phải chống đỡ tới cùng.
[Đội] Diệp Khanh: Tôi cũng có một em gái rất tốt mà!
[Đội] Hồ Nhan Lưu Nguyệt: →→ Where?
[Đội] Diệp Khanh: [Uông Đích Báo Ân]
[Đội] Quân Dạ: [Uông Đích Báo Ân]
[Đội] Hồ Nhan Lưu Nguyệt: WTF, A Khanh, cậu lén lút cấu kết với đàn bà sau lưng người ta hu hu hu.
[Đội] Diệp Khanh: Tôi không có quan hệ gì với cậu hết, cảm ơn.
Ngụy Diệp thấy cuối cùng cũng từ chối được bác gái, nhưng mà lần này đâm lao phải theo lao. Mẹ nó! Không ngờ tên khốn vẫn còn nhớ hồi trước mình bảo mình thích Uông Đích Báo Ân. Lẽ nào phải thực sự nhờ cô ta tới làm nhiệm vụ đêm Thất Tịch cùng mình sao? Nhưng mà cô ta không biết acc này, nếu như nói cho cô ta [Diệp Khanh] chính là [Diệp tiểu thư], liệu có bị coi là bệnh tâm thần không… Mình quấy rầy người ta trước, xong lại thành thằng nhân yêu thần kinh… OTZ
Biết làm sao bây giờ, Ngụy Diệp có cảm giác làm cũng chết mà không làm cũng chết.
[Đội] Quân Dạ: Đội trưởng.
[Đội] Diệp Khanh: Cho anh rồi.
[Uông Đích Báo Ân] gia nhập đội.
[Đội] Diệp Khanh: !!
[Đội] Hồ Nhan Lưu Nguyệt: Tới thật đúng lúc, đây là tình duyên của A Khanh sao?
[Đội] Uông Đích Báo Ân: Gà ngốc, tên Độc tỷ lẳng lơ này chính là thằng đồng đội 33 rất sắc bén mà cậu kể sao?
[Hồ Nhan Lưu Nguyệt] rời khỏi đội.
[Đội] Diệp Khanh: Á, xin chào.
[Đội] Uông Đích Báo Ân: Diệp tiểu thư, xin chào.
[Đội] Diệp Khanh: !!!
Không phải chứ, Ngụy Diệp kinh ngạc, làm sao cô ta biết mình chính là Diệp tiểu thư, không đúng, làm sao cô ta biết Diệp tiểu thư chính là mình, mình đâu có làm lộ cái gì, không hổ là xuất thân từ Đông Đô, có huyết thống thần thám! (Thiên Sách Phủ ở Đông Đô)
[Đội] Diệp Khanh: Làm sao cậu biết?
[Đội] Uông Đích Báo Ân: Thay nhau login logout nhanh, hơn nữa con gà ngốc như thế chỉ có mình cậu thôi.
[Đội] Diệp Khanh: TAT
[Đội] Uông Đích Báo Ân: Cho tôi đội trưởng.
[Đội] Diệp Khanh: A ⊙0⊙
[Quân Dạ] rời khỏi đội.
[Đội] Diệp Khanh: Cậu đá anh ta??
[Đội] Uông Đích Báo Ân: Acc bên đó không có ai.
Đúng là một lúc rồi không thấy tên khốn nói gì, Ngụy Diệp nghĩ vậy, trong đầu luôn tự hỏi có nên mới [Uông Đích Báo Ân] làm nhiệm vụ Thất tịch hay không? Đây chính là Quân nương đó. Quân nương hàng thật giá thật, cậu còn do dự cái gì? Chỉ cần 998 là có thể mang Quân nương về nhà! Chẳng lẽ phải tranh Quân gia với Hoa Lạc sao? Chỉ một nhiệm vụ thôi, không cần đến mức đó…
[Đội] Diệp Khanh: Làm nhiệm vụ đêm Thất tịch không?
[Đội] Uông Đích Báo Ân: Nếu là Diệp tiểu thư thì tôi còn có thể miễn cương, acc này thì quên đi.
[Đội] Diệp Khanh: Vì sao, rõ ràng đều là acc của tôi.
[Đội] Uông Đích Báo Ân: Đại nam trông quá ngu.
[Đội] Diệp Khanh: Cậu giỏi!
Đại Tàng Kiếm của tôi ngu ở chỗ nào chứ? Tức đến bốc khói, Ngụy Diệp vừa định mở nhóm ra kêu gào một phen, đột nhiên thấy ảnh chụp của Hoa Lạc.
【Chỉ vì một người mà say đắm – Hoa Lạc】: Cũng được đó, các cậu cũng phải đăng ảnh lên cho tôi xem [Hình ảnh]
Rất đẹp nha, Ngụy Diệp nhìn ảnh của Hoa Lạc, tuy rằng ảnh này có thể thấy được cô ấy dùng 360 trong truyền thuyết, nhưng mà đường nét không tệ. Ngụy Diệp tưởng tượng cô gái này nếu không phải đang nghiêng mặt 45 độ, đen thêm một chút thì nhìn rất quen. Đúng nha, đó chẳng phải cô gái hồi trước hỏi server của Cố Ân Sính sao? Chính cậu còn cảm thán sao lại có cô gái thích Cố Ân Sính tới mức tìm server. Không ngờ cô ấy thật sự bám theo tới trò chơi.
【Cô em, hẹn gặp hàng ngày – Đại Bảo】: Chảy nước miếng.
【Quần áo của tôi rất nhiều vải – Cẩu Đản 】: Tim đập thật nhanh.
【Quần áo của tôi rất nhiều vải – Cẩu Đản 】:%***#;*%: *;
【Tớ có thể đọc hết cái này – A Hoa 】: Cẩu Đản làm sao thế, đúng là một cô gái xinh đẹp!
【Bạn không tìm được mặt tôi–A Tú 】: Khẳng định là bị Pháo ca lôi về giáo dục rồi, đúng là một cô gái xinh đẹp!
【Cô em, hẹn gặp hàng ngày – Đại Bảo】: Cậu thích tên Quân gia hũ nút kia làm cái gì, cậu thấy đó, ngay cả đứng anh ta cũng lười, cái gì mà Quân gia, Quân gia, theo tớ đi, tớ bao cậu Trầm Sa.
【Chỉ vì một người mà say đắm – Hoa Lạc】: Không cần~ Người ta chỉ thích anh ấy thôi, người ấy thật sự rất đẹp trai, thông minh, học cũng rất giỏi~ Nghe nói nghỉ hè anh ấy còn giúp việc kinh doanh trong nhà!
【Tớ có thể đọc hết cái này – A Hoa 】: Cầu ảnh của Quân gia đẹp trai!
【Chỉ vì một người mà say đắm – Hoa Lạc】: Tôi không dám đâu, lần trước có một nữ sinh chụp lén ảnh của sư phụ bị phát hiện, giờ bị tẩy chay rồi.
【Bạn không tìm được mặt tôi–A Tú 】: Thật là, đều là bạn học với nhau, sao lại đến mức thế?
【Quần áo của tôi rất nhiều vải – Cẩu Đản 】: Thật đáng sợ, gần đây tớ cũng có cảm giác có người chụp ảnh mình! Nhưng mà tớ nghĩ A Tú tương đối đẹp.
【Bạn không tìm được mặt tôi–A Tú 】: Cảm ơn cậu, chúc cậu cùng “thằng cha si tình” theo dõi chụp ảnh cậu trăm năm hòa hợp.
【Chỉ vì một người mà say đắm – Hoa Lạc】: Cầu ảnh của chị A Tú!
Nữ sinh lần trước chụp ảnh tên khốn… bị cô lập sao? Không đến thế chứ, Ngụy Diệp nghĩ, tuy rằng hình như bọn con gái vẫn hay chụp… Ặc, nhưng tên khốn có biết không nhỉ, rõ ràng nếu không phải vì làm bằng chứng, cô gái kia sẽ không nói ra. Nhắc đến điểm này, tên đó cũng dịu dàng một cách kỳ quái đấy chứ?
Được rồi, Ngụy Diệp chợt nhớ ra hôm qua nhìn thấy một topic kỹ thuật rất tuyệt còn chưa viết xong, không biết giờ đã viết xong chưa. Mở tab baidu ra, Ngụy Diệp tìm Kiếm Tam, hôm qua cậu đọc quá high, quên mất không lưu trang lại, chờ một chút, đây là cái gì?
Ngụy Diệp có chút khiếp sợ nhìn bức ảnh H của Hoa ca và đạo trưởng, đây là tranh gì chứ?… Ngụy Diệp trải qua nỗi sợ hãi, nhấn vào bài post, trước đây cậu cũng thấy đám con gái dùng mọi cảnh chụp những tấm ảnh H như vậy, tư thế cũng mát mẻ như thế… Giờ thì càng ngày càng cao siêu… Mẹ nó, thế mà không bị report?
Không ngờ đó là một câu chuyện tình cảm rất dài… Ngụy Diệp ôm cảm giác kỳ quái đọc tiếp, tình cờ gặp gỡ, yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, Hoa ca sống chết đuổi theo be be, rõ ràng đạo trưởng be be cũng có tình cảm với Hoa ca, nhưng cố kỵ tình yêu nam nam sẽ ảnh hưởng đến tính nghĩa thầy trò, đành đè nén tình cảm của mình. Không biết vì sao, khi nhìn đạo trưởng be be đau khổ, dẫu biết đây chỉ là một câu chuyện ấu trĩ, nhưng Ngụy Diệp vẫn thấy đồng cảm, trông cảnh Hoa ca vui đùa cùng đám con gái, đạo trưởng đau lòng, cậu cũng đau lòng.
Ngụy Diệp thấu hiểu tâm trạng này, một người đáng ghét thẳng tiến hùng hục vào thế giới của mình, cả ngày cứ nói chuyện mập mờ, làm một ít chuyện mập mờ, thái độ từ chối rõ ràng như vậy nhưng vẫn đối xử với mình rất tốt, có một người xuất sắc như vậy luôn luôn ở bên mình, lòng cậu cũng không phải sắt đá, sao có thể không rung động?
Nhưng mà thế giới của cậu không thể cởi mở như anh ta, mẹ cậu cùng gia đình cũng đủ khiến cậu phải rời xa anh. Không phải không thích, mà là dù có thích, anh cũng phải điều cậu cần nhất trên thế giới này… Thấy giọt nước mắt vương trên mặt đạo trưởng, Ngụy Diệp cũng cay mắt giống như đạo trưởng trên màn hình. Thực sự bị đâm đúng chỗ đau rồi, Ngụy Diệp tự chế giễu mình.
Đau đớn biết bao khi thích mà không dám nói, đạo trưởng nhu nhược, e sợ ánh mắt người đời, thực sự giống y hệt cậu.
===================================
Ảnh H của Hoa ca và đạo trưởng be be => Click =))
Tới đây chắc ai cũng biết Uông Đích Báo Ân là ai rồi phớ hôn :”>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.