Chương 7: Giáo bá thì đi đến đâu cũng là giáo bá
Duyên Hà Cố
05/04/2023
Mười lăm tháng giêng, buổi sáng.
Thành phố này phảng phất trong một đêm thức tỉnh.
Vỏ pháo trúc chưa quét sạch và tuyết đọng chất đống lung tung ở ven đường, bị dòng người bỗng nhiên xuất hiện sau hơn mười ngày yên tĩnh dẫm đến lầy lội không chịu được. Các quán ăn sáng về quê ăn tết lại tất cả bày ra, nhất là ở xung quanh các trường học lớn, tùy ý có thể ngửi được hương khí nồng đậm của đồ chiên rán.
Khai giảng.
Phóng mắt nhìn ra xa, thành phố A trở thành thế giới bị các màu đồng phục nhét đầy.
Khu cư dân, lối đi bộ, trạm giao thông công cộng, trong các xe tư gia tới lui. Trong không khí lạnh lẽo còn có thể nghe được tiếng oán giận non nớt:
- Lạnh chết mất, mỗi ngày ăn không ngồi ngồi, ông đây đã gần một tháng không dậy sớm như vậy!
- A a a a sao trường học không cho nghỉ nhiều thêm mấy ngày?
- Ông chủ nhớ cho thêm cái trứng nữa vào bánh rán nhé... Ê mày đã làm xong bài tập nghỉ đông chưa?
- Còn thiếu hai bài làm văn, thôi kệ, chết thì chết đi.
- Tí đến trường học cho tao mượn bài kiểm tra vật lý chép với, trưa mời mày ăn cơm gạo nếp.
- A a a a a a a a xe xe xe xe xe đi rồi, đ*t m* mày chạy nhanh lên đi! Bác tài từ từ!!!!
Một đám thiếu niên mới vừa mua xong bữa sáng ngẩng đầu liền liếc đến xe buýt ngoài trạm giao thông công cộng đã khởi động. Nhìn đến con số quen thuộc liền lập tức hô to gọi nhỏ nắm tay nhau đuổi theo. Tiếng kêu trong trẻo vang vọng khu xóm nghèo có quy hoạch giao thông hỗn loạn. Đúng lúc này, một tiếng rú ga nổ máy bỗng nhiên vang lên, nháy mắt át quá tiếng ầm ĩ trong khu.
Những người trẻ tuổi đang vui đùa ầm ĩ không tự chủ được ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía ngọn nguồn của âm thanh kì dị này.
Gần như cùng lúc đó, một chiếc moto mạnh mẽ giống như thanh kiếm sắc nhọn lao vào tầm nhìn. Xung quanh thân xe như có một tầng màng hình giọt nước tạo thành một cơn lốc khiến người hít thở không thông, nó cao điệu xuyên qua dòng xe cộ, sơn xe màu thâm đen phản xạ nắng sớm chói mắt, lại trong giây lát biến mất không thấy.
Những người trẻ tuổi vừa rồi vì lần tương ngộ ngắn ngủi này im lặng trong chốc lát, vài giây sau bùng nổ nhiệt liệt thảo luận ngay tại chỗ:
- Đ*ch mợ đ*ch mợ đ*ch mợ đ*ch mợ đ*ch mợ!!!!
- NTT KMH? NTT KMH?
- Đ*ch mợ, sinh thời tao thế nhưng có thể nhìn đến có người cưỡi chiếc xe quỷ gần một trăm vạn tệ này!!
- Anh em này soái đến mức tao muốn đái trong quần...
- Không phải! Không phải!
Tiếng thảo luận bỗng nhiên ngừng lại.
Một vị thiếu niên kiệt lực hồi tưởng ký ức vài phút trước, sau đó từ hình ảnh ngắn ngủi này khai quật ra một bóng hình xinh đẹp mang mũ bảo hiểm nằm sấp trên yên moto.
- Người lái xe là con gái!!
*******
Phía nam thành phố A, khu vực có phong cảnh hợp lòng người nhất, từ thật xa là có thể nhìn đến tường vây quanh kiến trúc hình thức đặc thù.
Hai bên cổng trường là một loạt cây sắp hàng dài đến hơn mười mét, vào đông vẫn xanh ngắt như cũ, dưới vòm cổng là vô số cây trụ đứng lặng lẽ, bề thế khiến người phát sợ. Biển hiệu trên vòm tuyên khắc rồng bay phượng múa một loạt chữ to:
Trường cấp ba Quốc tế Anh Thành.
Ngày khai giảng, nơi này dường như không có gì khác với các trường khác ở thành phố A, cổng lớn chen đầy học sinh mặc đồng phục và phụ huynh đưa con em đi học.
Nhưng nơi này dường như lại vô cùng khác biệt so với nơi khác.
Bởi vì phóng mắt nhìn xung quanh, ánh mắt có thể nhìn đến, rõ ràng nhận ra công cụ thay đi bộ chỉ cần là bốn bánh thì không có chiếc nào không phải là siêu xe.
Anh Thành - trường cấp ba tư thục duy nhất ở thành phố A có chất lượng dạy học có thể so sánh với trường chuyên công lập, nổi tiếng vì học phí ngẩng cao và nguồn học sinh đặc thù. Cơ chế nhập học ở đây vô cùng nghiêm khắc, ngoại trừ một số siêu cấp học bá có thành tích thi lên cấp ba quá mức xuất chúng nên được mời vào như Mộc Tưởng Tưởng ra, những học sinh còn lại đều đến từ các gia đình giàu có hoặc quyền thế.
Đáng giác nhắc tới chính là Kiều Nam cũng học cấp hai ở trường này, cho đến lớp mười mới bị cưỡng chế chuyển trường bởi vì nguyên nhân nào đó.
Lại một lần quay lại ngôi trường này, tâm tình của cậu ít nhiều có chút phức tạp.
Xe máy đột nhiên xuất hiện dẫn phát rối loạn không nhỏ trong đám người, các thiếu nữ tốp năm tốp ba ngừng trước cổng trường đều tập trung nhìn về phía cậu. Giáo bá từ nhỏ đến lớn đều là tiêu điểm trong mắt mọi người, đối với việc này không hề để ý, trực tiếp mắt nhìn thẳng dẫm ga vượt qua trước mặt các cô rời đi, sau khi hất đuôi xe dừng lại một cách xinh đẹp, ánh mắt của họ càng thêm cháy bỏng.
Kiều Nam nâng chân dài từ trên moto bước xuống, cởi mũ bảo hiểm rồi một tay xách theo, cậu lắc lắc đầu, thuận tay khảy khảy tóc mái. Trong những tiếng hô không rõ nội dung từ nơi xa mơ hồ bay đến, cậu đưa lưng về phía mọi người, một chân đạp lên chỗ để chân, lười biếng tựa ngồi vào yên xe, móc di động từ trong túi ra gọi điện.
Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến giọng nói của Mộc Tưởng Tưởng, bối cảnh còn có thể nghe được tiếng còi ầm ĩ: "Cậu đến rồi?"
Kiều Nam: "Ừ."
Mộc Tưởng Tưởng nói: "Tôi khả năng phải chờ thêm chốc lát nữa, khu phố cũ buổi sáng kẹt xe, còn cách hai trạm nữa mới đến."
Kiều Nam cười nhạo một tiếng: "Tôi nói buổi sáng đưa cậu, là cậu nói không cần"
"......" Đầu bên kia Mộc Tưởng Tưởng tạm dừng hai giây, "Kiều Nam, chúng ta thảo luận một chút, chẳng lẽ cậu thực sự rất muốn bị toàn bộ học sinh trong trường nhìn đến bản thân ngồi ở ghế sau xe máy ôm eo một nữ sinh à?"
Kiều Nam: "............"
Mộc Tưởng Tưởng: "Nếu vậy lần sau tôi có thể đáp ứng cậu."
Kiều Nam: "...... Tôi đi vào."
Mộc Tưởng Tưởng: "Nhớ rõ nộp bài tập, đi học phải nghe giảng, ghi chép bài đầy đủ, ghi âm điện thoại bài giảng, sau khi tan học tôi phải dùng đến để tự học."
"......" Kiều Nam trong lòng nghĩ đ* sao mà lắm chuyện thế: "Cậu cảm thấy có khả năng không?"
Mộc Tưởng Tưởng: "Bài tập nghỉ đông của cậu."
Kiều Nam: "??"
Mộc Tưởng Tưởng: " Tôi không ngủ suốt hai ngày, đến tận 6 giờ sáng nay tôi mới làm xong một tờ cuối cùng."
Kiều Nam: "............"
Mộc Tưởng Tưởng: "Vì vậy. Nộp bài tập. Nghe giảng bài. Ghi chép. Ghi âm."
Kiều Nam: "...... Biết rồi."
Mộc Tưởng Tưởng vừa lòng mà "Ừ" một tiếng: "Cảm ơn, cậu vất vả rồi."
Kiều Nam từ trạng thái lười nhác dựa vào trên xe lập tức biến thành sống lưng thẳng thắn, một hồi lâu mới lại mở miệng lần nữa, giọng hơi cáu: "...... Dong dài quá đi mất!"
Mộc Tưởng Tưởng chợt nhớ tới gì đó, trước khi cúp điện thoại lại lần nữa nhắc nhở: "Còn nữa, đừng quên chuyện tôi đã nói với cậu, ở trong trường học phải chú ý an toàn, đừng bị mấy người Phương Linh Lị chặn được."
Tuy rằng Kiều Nam trước sau đều không cảm thấy một đám nữ lưu manh có gì đáng để mình để vào mắt, nhưng cậu thấy ngày hôm qua trạng thái của Mộc Tưởng Tưởng hiếm khi khẩn trương đến lặp đi lặp lại nhắc nhở, còn riêng tìm đối phương ảnh chụp cho cậu xem. Vì tránh bị cô lặp đi lặp lại lải nhải, cậu đành khẽ "Ừ" một tiếng.
Tuy nhiên cậu cũng không nghĩ tới tính cách Mộc Tưởng Tưởng lãnh đạm như vậy còn có kẻ thù. Kiều Nam cảm thấy rất hiếm lạ, cậu còn tưởng rằng cô khẳng định là độc hành hiệp (*) ở trường cơ. Rốt cuộc từ tính cách đến khí chất của Mộc Tưởng Tưởng đều có thể thấy được không hòa hợp với Anh Thành.
Thành phố này phảng phất trong một đêm thức tỉnh.
Vỏ pháo trúc chưa quét sạch và tuyết đọng chất đống lung tung ở ven đường, bị dòng người bỗng nhiên xuất hiện sau hơn mười ngày yên tĩnh dẫm đến lầy lội không chịu được. Các quán ăn sáng về quê ăn tết lại tất cả bày ra, nhất là ở xung quanh các trường học lớn, tùy ý có thể ngửi được hương khí nồng đậm của đồ chiên rán.
Khai giảng.
Phóng mắt nhìn ra xa, thành phố A trở thành thế giới bị các màu đồng phục nhét đầy.
Khu cư dân, lối đi bộ, trạm giao thông công cộng, trong các xe tư gia tới lui. Trong không khí lạnh lẽo còn có thể nghe được tiếng oán giận non nớt:
- Lạnh chết mất, mỗi ngày ăn không ngồi ngồi, ông đây đã gần một tháng không dậy sớm như vậy!
- A a a a sao trường học không cho nghỉ nhiều thêm mấy ngày?
- Ông chủ nhớ cho thêm cái trứng nữa vào bánh rán nhé... Ê mày đã làm xong bài tập nghỉ đông chưa?
- Còn thiếu hai bài làm văn, thôi kệ, chết thì chết đi.
- Tí đến trường học cho tao mượn bài kiểm tra vật lý chép với, trưa mời mày ăn cơm gạo nếp.
- A a a a a a a a xe xe xe xe xe đi rồi, đ*t m* mày chạy nhanh lên đi! Bác tài từ từ!!!!
Một đám thiếu niên mới vừa mua xong bữa sáng ngẩng đầu liền liếc đến xe buýt ngoài trạm giao thông công cộng đã khởi động. Nhìn đến con số quen thuộc liền lập tức hô to gọi nhỏ nắm tay nhau đuổi theo. Tiếng kêu trong trẻo vang vọng khu xóm nghèo có quy hoạch giao thông hỗn loạn. Đúng lúc này, một tiếng rú ga nổ máy bỗng nhiên vang lên, nháy mắt át quá tiếng ầm ĩ trong khu.
Những người trẻ tuổi đang vui đùa ầm ĩ không tự chủ được ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía ngọn nguồn của âm thanh kì dị này.
Gần như cùng lúc đó, một chiếc moto mạnh mẽ giống như thanh kiếm sắc nhọn lao vào tầm nhìn. Xung quanh thân xe như có một tầng màng hình giọt nước tạo thành một cơn lốc khiến người hít thở không thông, nó cao điệu xuyên qua dòng xe cộ, sơn xe màu thâm đen phản xạ nắng sớm chói mắt, lại trong giây lát biến mất không thấy.
Những người trẻ tuổi vừa rồi vì lần tương ngộ ngắn ngủi này im lặng trong chốc lát, vài giây sau bùng nổ nhiệt liệt thảo luận ngay tại chỗ:
- Đ*ch mợ đ*ch mợ đ*ch mợ đ*ch mợ đ*ch mợ!!!!
- NTT KMH? NTT KMH?
- Đ*ch mợ, sinh thời tao thế nhưng có thể nhìn đến có người cưỡi chiếc xe quỷ gần một trăm vạn tệ này!!
- Anh em này soái đến mức tao muốn đái trong quần...
- Không phải! Không phải!
Tiếng thảo luận bỗng nhiên ngừng lại.
Một vị thiếu niên kiệt lực hồi tưởng ký ức vài phút trước, sau đó từ hình ảnh ngắn ngủi này khai quật ra một bóng hình xinh đẹp mang mũ bảo hiểm nằm sấp trên yên moto.
- Người lái xe là con gái!!
*******
Phía nam thành phố A, khu vực có phong cảnh hợp lòng người nhất, từ thật xa là có thể nhìn đến tường vây quanh kiến trúc hình thức đặc thù.
Hai bên cổng trường là một loạt cây sắp hàng dài đến hơn mười mét, vào đông vẫn xanh ngắt như cũ, dưới vòm cổng là vô số cây trụ đứng lặng lẽ, bề thế khiến người phát sợ. Biển hiệu trên vòm tuyên khắc rồng bay phượng múa một loạt chữ to:
Trường cấp ba Quốc tế Anh Thành.
Ngày khai giảng, nơi này dường như không có gì khác với các trường khác ở thành phố A, cổng lớn chen đầy học sinh mặc đồng phục và phụ huynh đưa con em đi học.
Nhưng nơi này dường như lại vô cùng khác biệt so với nơi khác.
Bởi vì phóng mắt nhìn xung quanh, ánh mắt có thể nhìn đến, rõ ràng nhận ra công cụ thay đi bộ chỉ cần là bốn bánh thì không có chiếc nào không phải là siêu xe.
Anh Thành - trường cấp ba tư thục duy nhất ở thành phố A có chất lượng dạy học có thể so sánh với trường chuyên công lập, nổi tiếng vì học phí ngẩng cao và nguồn học sinh đặc thù. Cơ chế nhập học ở đây vô cùng nghiêm khắc, ngoại trừ một số siêu cấp học bá có thành tích thi lên cấp ba quá mức xuất chúng nên được mời vào như Mộc Tưởng Tưởng ra, những học sinh còn lại đều đến từ các gia đình giàu có hoặc quyền thế.
Đáng giác nhắc tới chính là Kiều Nam cũng học cấp hai ở trường này, cho đến lớp mười mới bị cưỡng chế chuyển trường bởi vì nguyên nhân nào đó.
Lại một lần quay lại ngôi trường này, tâm tình của cậu ít nhiều có chút phức tạp.
Xe máy đột nhiên xuất hiện dẫn phát rối loạn không nhỏ trong đám người, các thiếu nữ tốp năm tốp ba ngừng trước cổng trường đều tập trung nhìn về phía cậu. Giáo bá từ nhỏ đến lớn đều là tiêu điểm trong mắt mọi người, đối với việc này không hề để ý, trực tiếp mắt nhìn thẳng dẫm ga vượt qua trước mặt các cô rời đi, sau khi hất đuôi xe dừng lại một cách xinh đẹp, ánh mắt của họ càng thêm cháy bỏng.
Kiều Nam nâng chân dài từ trên moto bước xuống, cởi mũ bảo hiểm rồi một tay xách theo, cậu lắc lắc đầu, thuận tay khảy khảy tóc mái. Trong những tiếng hô không rõ nội dung từ nơi xa mơ hồ bay đến, cậu đưa lưng về phía mọi người, một chân đạp lên chỗ để chân, lười biếng tựa ngồi vào yên xe, móc di động từ trong túi ra gọi điện.
Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến giọng nói của Mộc Tưởng Tưởng, bối cảnh còn có thể nghe được tiếng còi ầm ĩ: "Cậu đến rồi?"
Kiều Nam: "Ừ."
Mộc Tưởng Tưởng nói: "Tôi khả năng phải chờ thêm chốc lát nữa, khu phố cũ buổi sáng kẹt xe, còn cách hai trạm nữa mới đến."
Kiều Nam cười nhạo một tiếng: "Tôi nói buổi sáng đưa cậu, là cậu nói không cần"
"......" Đầu bên kia Mộc Tưởng Tưởng tạm dừng hai giây, "Kiều Nam, chúng ta thảo luận một chút, chẳng lẽ cậu thực sự rất muốn bị toàn bộ học sinh trong trường nhìn đến bản thân ngồi ở ghế sau xe máy ôm eo một nữ sinh à?"
Kiều Nam: "............"
Mộc Tưởng Tưởng: "Nếu vậy lần sau tôi có thể đáp ứng cậu."
Kiều Nam: "...... Tôi đi vào."
Mộc Tưởng Tưởng: "Nhớ rõ nộp bài tập, đi học phải nghe giảng, ghi chép bài đầy đủ, ghi âm điện thoại bài giảng, sau khi tan học tôi phải dùng đến để tự học."
"......" Kiều Nam trong lòng nghĩ đ* sao mà lắm chuyện thế: "Cậu cảm thấy có khả năng không?"
Mộc Tưởng Tưởng: "Bài tập nghỉ đông của cậu."
Kiều Nam: "??"
Mộc Tưởng Tưởng: " Tôi không ngủ suốt hai ngày, đến tận 6 giờ sáng nay tôi mới làm xong một tờ cuối cùng."
Kiều Nam: "............"
Mộc Tưởng Tưởng: "Vì vậy. Nộp bài tập. Nghe giảng bài. Ghi chép. Ghi âm."
Kiều Nam: "...... Biết rồi."
Mộc Tưởng Tưởng vừa lòng mà "Ừ" một tiếng: "Cảm ơn, cậu vất vả rồi."
Kiều Nam từ trạng thái lười nhác dựa vào trên xe lập tức biến thành sống lưng thẳng thắn, một hồi lâu mới lại mở miệng lần nữa, giọng hơi cáu: "...... Dong dài quá đi mất!"
Mộc Tưởng Tưởng chợt nhớ tới gì đó, trước khi cúp điện thoại lại lần nữa nhắc nhở: "Còn nữa, đừng quên chuyện tôi đã nói với cậu, ở trong trường học phải chú ý an toàn, đừng bị mấy người Phương Linh Lị chặn được."
Tuy rằng Kiều Nam trước sau đều không cảm thấy một đám nữ lưu manh có gì đáng để mình để vào mắt, nhưng cậu thấy ngày hôm qua trạng thái của Mộc Tưởng Tưởng hiếm khi khẩn trương đến lặp đi lặp lại nhắc nhở, còn riêng tìm đối phương ảnh chụp cho cậu xem. Vì tránh bị cô lặp đi lặp lại lải nhải, cậu đành khẽ "Ừ" một tiếng.
Tuy nhiên cậu cũng không nghĩ tới tính cách Mộc Tưởng Tưởng lãnh đạm như vậy còn có kẻ thù. Kiều Nam cảm thấy rất hiếm lạ, cậu còn tưởng rằng cô khẳng định là độc hành hiệp (*) ở trường cơ. Rốt cuộc từ tính cách đến khí chất của Mộc Tưởng Tưởng đều có thể thấy được không hòa hợp với Anh Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.