Xoay Người Sống Tốt Trong Văn Niên Đại
Chương 29: 26.
Tụ Trặc
04/05/2024
Nghiêm Lỗi trở về phòng ngủ, tắt đèn rồi nằm xuống.
Một lúc sau, anh đột nhiên mở mắt - trong bóng tối, có người lặng lẽ mà đi vào phòng.
Nghiêm Lỗi mở mắt ra, nhìn người kia ở trong bóng tối mà cởi chiếc áo sơ mi vải bông to rộng màu trắng ra, mặc một chiếc áo ba lỗ dài đến nửa người rồi nằm xuống bên cạnh anh.
"Cô..." Anh lại ngậm miệng lại.
Kiều Vi ngẩng đầu: “Sao thế?”
Nghiêm Lỗi xoay người, quay lưng về phía cô, thấp giọng nói: “Không có gì.”
Đã rất lâu rồi hai người họ không ngủ chung phòng chung giường với nhau. Cô ấy vẫn luôn ngủ với con trai mình ở căn phòng phía đông.
Tại sao hôm nay cô lại đến đây?
Là bởi vì cô đã thực sự ăn năn hối cải ư?
*
Đương nhiên là Nghiêm Tương rất muốn được ngủ với mẹ rồi, nhưng Kiều Vi đã từ chối.
Lý do đầu tiên là, cô đã kế thừa toàn bộ cuộc đời của nguyên chủ, bao gồm cả chồng và con trai, thế nên nếu cô muốn duy trì cái gia đình này thì không thể tiếp tục cái tình trạng vợ chồng chia phòng ngủ riêng như thế này được.
Lý do còn lại là cô đến từ tương lai sau này, quan điểm về giáo dục của cô cũng có phần khác của nguyên chủ. Cô không tán thành những hành vi như mẹ con ngủ chung giường hay là bé trai tiến vào phòng tắm nữ hay nhà vệ sinh nữ chút nào.
Cô cố ý thở dài: “Đến khi nào thì Tương Tương nhà chúng ta mới có thể trở thành một bé trai dũng cảm có thể ngủ một mình được nhỉ?”
Quả nhiên, Nghiêm Tương dính ngay cái phép khích thướng này của mẹ mình, cậu nhóc vỗ ngực bảo đảm: "Bây giờ con đã rất dũng cảm rồi, mẹ, mẹ qua ngủ với ba đi."
Cô hết lời khen ngợi cậu nhóc một trận, lại vuốt ve đôi má như quả táo của thằng trẻ, sau khi đốt nhang muỗi xong thì mới đóng cửa lại rồi lặng lẽ quay về phòng ngủ của cô và Nghiêm Lỗi.
Tất nhiên là không thể cứ mặc áo sơ mi mà đi ngủ được rồi, cổ áo sơ mi rất cứng, sẽ không thoải mái. Cô cởi áo sơ mi ra rồi vắt lên trên cái ghế đẩu cạnh giường, chỉ mặc mỗi cái áo ba lỗ mà nằm xuống.
Cũng không hề cảm thấy thẹn thùng hay xấu hổ gì cả.
Kiếp trước cô bị bệnh nặng liệt giường, bệnh nhân thì nào có cái gọi là tôn nghiêm cơ chứ? Bệnh nhân trong phòng bệnh thì có cả nam lẫn nữ, còn có cả người nhà của bệnh nhân nữa. Khi các các chức năng trong cơ thể cô dần mất kiểm soát, cũng không thể khống chế được việc đại tiện tiểu tiện của chính mình, y tá chỉ tùy tiện kéo rèm một cái rồi cứ thế cởi quần để lau rửa cho cô luôn.
Cái kèm đó cũng không được kéo kín, lộ ra một cái khe lớn như vậy, bệnh nhân và người nhà - không phân biệt giới tính, người nào đi ngang qua cũng đều có thể nhìn thấy cô đang trần truồng nằm ở bên trong cả.
Cô cũng đã từng nhìn thấy những bệnh nhân khác trần truồng, lại cũng từng bị những người khác nhìn thấy mình đang trần truồng.
Hai chữ tôn nghiêm này, đối với người bệnh mà nói thì chẳng có ý nghĩa gì cả.
Chính cái chất lượng cuộc sống kém cỏi trước khi chết đã khiến cô có thể thản nhiên mà đối mặt với cái hố xí của thời đại này, đồng thời cũng có thể bình tĩnh mà cởi bỏ quần áo, nằm bên cạnh Nghiêm Lỗi.
Hơn nữa, trong số những ký ức mà Kiều Vi kế thừa, còn có cả những đoạn ngắn về cuộc sống hôn nhân của cô ấy và Nghiêm Lỗi nữa.
Từng hồi luật động, cơ bắp, hơi thở nặng nề, quả thật là một thước phim khiêu dâm sống động từ góc nhìn thứ nhất.
Chỉ là thiếu đi một chút cảm giác chân thực.
Lúc này, nằm bên cạnh anh, cảm nhận hơi nóng tỏa ra từ cơ thể anh, cô ngược lại còn có cảm giác chân thực hơn một chút.
Kiều Vi nhớ lại cảm giác cứng rắn và co dãn khi cô chạm vào ngực và cánh tay của người đàn ông ở cửa bếp vào chạng vạng tối, cũng làm cho thước phim khiêu dâm trong đầu cô trở nên sống động tươi mới hơn nhiều.
Cô rất khao khát cái loại sức sống mãnh liệt đó, trong lòng cũng ngo ngoe rục rịch, rất muốn làm chuyện đó với anh một phen, nhưng Nghiêm Lỗi lại quay lưng lại với cô.
Kiều Vi chỉ có thể từ bỏ trong tiếc nuối.
Nghĩ kỹ lại thì còn thấy có chút buồn cười mà cũng có chút đáng thương. Người đàn ông này đã rất lâu không sinh hoạt vợ chồng rồi, hẳn nhiên là sẽ có nhu cầu về mặt sinh lý, xử lý không tốt còn có thể kìm nén đến mức khó chịu.
Nhưng anh lại chẳng có lấy một lời phàn nàn.
Cái kiểu quay lưng lại với cô như thế này, cái mùi oán giận quá thật là bốc lên nồng nặc luôn.
Kiều Vi nhìn chằm chằm vào nóc nhà tối tăm.
Ngôi nhà không được đóng trần, mơ hồ có thể nhìn thấy những thanh xà ngang thô to ở bên trên.
Cô mở lời hỏi anh, đồng thời đánh vỡ không gian yên tĩnh trong căn phòng ngủ: “Mấy ngày nay tôi không có ở đây, có ai biết chuyện là như thế nào không?”
Một lúc sau, anh đột nhiên mở mắt - trong bóng tối, có người lặng lẽ mà đi vào phòng.
Nghiêm Lỗi mở mắt ra, nhìn người kia ở trong bóng tối mà cởi chiếc áo sơ mi vải bông to rộng màu trắng ra, mặc một chiếc áo ba lỗ dài đến nửa người rồi nằm xuống bên cạnh anh.
"Cô..." Anh lại ngậm miệng lại.
Kiều Vi ngẩng đầu: “Sao thế?”
Nghiêm Lỗi xoay người, quay lưng về phía cô, thấp giọng nói: “Không có gì.”
Đã rất lâu rồi hai người họ không ngủ chung phòng chung giường với nhau. Cô ấy vẫn luôn ngủ với con trai mình ở căn phòng phía đông.
Tại sao hôm nay cô lại đến đây?
Là bởi vì cô đã thực sự ăn năn hối cải ư?
*
Đương nhiên là Nghiêm Tương rất muốn được ngủ với mẹ rồi, nhưng Kiều Vi đã từ chối.
Lý do đầu tiên là, cô đã kế thừa toàn bộ cuộc đời của nguyên chủ, bao gồm cả chồng và con trai, thế nên nếu cô muốn duy trì cái gia đình này thì không thể tiếp tục cái tình trạng vợ chồng chia phòng ngủ riêng như thế này được.
Lý do còn lại là cô đến từ tương lai sau này, quan điểm về giáo dục của cô cũng có phần khác của nguyên chủ. Cô không tán thành những hành vi như mẹ con ngủ chung giường hay là bé trai tiến vào phòng tắm nữ hay nhà vệ sinh nữ chút nào.
Cô cố ý thở dài: “Đến khi nào thì Tương Tương nhà chúng ta mới có thể trở thành một bé trai dũng cảm có thể ngủ một mình được nhỉ?”
Quả nhiên, Nghiêm Tương dính ngay cái phép khích thướng này của mẹ mình, cậu nhóc vỗ ngực bảo đảm: "Bây giờ con đã rất dũng cảm rồi, mẹ, mẹ qua ngủ với ba đi."
Cô hết lời khen ngợi cậu nhóc một trận, lại vuốt ve đôi má như quả táo của thằng trẻ, sau khi đốt nhang muỗi xong thì mới đóng cửa lại rồi lặng lẽ quay về phòng ngủ của cô và Nghiêm Lỗi.
Tất nhiên là không thể cứ mặc áo sơ mi mà đi ngủ được rồi, cổ áo sơ mi rất cứng, sẽ không thoải mái. Cô cởi áo sơ mi ra rồi vắt lên trên cái ghế đẩu cạnh giường, chỉ mặc mỗi cái áo ba lỗ mà nằm xuống.
Cũng không hề cảm thấy thẹn thùng hay xấu hổ gì cả.
Kiếp trước cô bị bệnh nặng liệt giường, bệnh nhân thì nào có cái gọi là tôn nghiêm cơ chứ? Bệnh nhân trong phòng bệnh thì có cả nam lẫn nữ, còn có cả người nhà của bệnh nhân nữa. Khi các các chức năng trong cơ thể cô dần mất kiểm soát, cũng không thể khống chế được việc đại tiện tiểu tiện của chính mình, y tá chỉ tùy tiện kéo rèm một cái rồi cứ thế cởi quần để lau rửa cho cô luôn.
Cái kèm đó cũng không được kéo kín, lộ ra một cái khe lớn như vậy, bệnh nhân và người nhà - không phân biệt giới tính, người nào đi ngang qua cũng đều có thể nhìn thấy cô đang trần truồng nằm ở bên trong cả.
Cô cũng đã từng nhìn thấy những bệnh nhân khác trần truồng, lại cũng từng bị những người khác nhìn thấy mình đang trần truồng.
Hai chữ tôn nghiêm này, đối với người bệnh mà nói thì chẳng có ý nghĩa gì cả.
Chính cái chất lượng cuộc sống kém cỏi trước khi chết đã khiến cô có thể thản nhiên mà đối mặt với cái hố xí của thời đại này, đồng thời cũng có thể bình tĩnh mà cởi bỏ quần áo, nằm bên cạnh Nghiêm Lỗi.
Hơn nữa, trong số những ký ức mà Kiều Vi kế thừa, còn có cả những đoạn ngắn về cuộc sống hôn nhân của cô ấy và Nghiêm Lỗi nữa.
Từng hồi luật động, cơ bắp, hơi thở nặng nề, quả thật là một thước phim khiêu dâm sống động từ góc nhìn thứ nhất.
Chỉ là thiếu đi một chút cảm giác chân thực.
Lúc này, nằm bên cạnh anh, cảm nhận hơi nóng tỏa ra từ cơ thể anh, cô ngược lại còn có cảm giác chân thực hơn một chút.
Kiều Vi nhớ lại cảm giác cứng rắn và co dãn khi cô chạm vào ngực và cánh tay của người đàn ông ở cửa bếp vào chạng vạng tối, cũng làm cho thước phim khiêu dâm trong đầu cô trở nên sống động tươi mới hơn nhiều.
Cô rất khao khát cái loại sức sống mãnh liệt đó, trong lòng cũng ngo ngoe rục rịch, rất muốn làm chuyện đó với anh một phen, nhưng Nghiêm Lỗi lại quay lưng lại với cô.
Kiều Vi chỉ có thể từ bỏ trong tiếc nuối.
Nghĩ kỹ lại thì còn thấy có chút buồn cười mà cũng có chút đáng thương. Người đàn ông này đã rất lâu không sinh hoạt vợ chồng rồi, hẳn nhiên là sẽ có nhu cầu về mặt sinh lý, xử lý không tốt còn có thể kìm nén đến mức khó chịu.
Nhưng anh lại chẳng có lấy một lời phàn nàn.
Cái kiểu quay lưng lại với cô như thế này, cái mùi oán giận quá thật là bốc lên nồng nặc luôn.
Kiều Vi nhìn chằm chằm vào nóc nhà tối tăm.
Ngôi nhà không được đóng trần, mơ hồ có thể nhìn thấy những thanh xà ngang thô to ở bên trên.
Cô mở lời hỏi anh, đồng thời đánh vỡ không gian yên tĩnh trong căn phòng ngủ: “Mấy ngày nay tôi không có ở đây, có ai biết chuyện là như thế nào không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.