Xoay Người Sống Tốt Trong Văn Niên Đại
Chương 10: Đường lui
Tụ Trặc
30/12/2023
Cô đã rõ, tài xế không biết sự thật về chuyện Kiều Vi Vi bỏ nhà đi, có thể là có phòng đoán, cũng có thể là cậu ta đang thử, hoặc có lẽ chỉ đơn giản là cậu ta muốn tìm chủ đề để buôn chuyện thôi.
Nhưng cô và Nghiêm Lỗi nhất định phải che đậy chuyện này.
Kiều Vi nhìn chăm chút vào đôi mắt của người đàn ông trong gương.
Trong trí nhớ của cô, người đàn ông này là một người không có văn hoá, thô bỉ, lại có quá nhiều “thói quen chân đất”. Tất nhiên, những thứ này đều là ấn tượng rất chủ quan, và đều đến từ chính nguyên chủ cả.
Kiều Vi tiệp nhận những thông tin này, nhưng cũng không hoàn toàn chấp nhận nó.
Trên thực tế, từ sau khi cô xuyên qua đến đây rồi gặp Nghiêm Lỗi tới nay, ấn tượng của cô về anh cũng không tệ lắm.
Nhìn đi, cũng khôn khéo lắm đấy, còn biết giấu chuyện này đi, như vậy thì không chỉ cứu được thể diện của chính anh, mà còn cho nguyên chủ một đường lui nữa.
Hiện tại, đường lui dành cho nguyên chủ cũng chính là con đường mà Kiều Vi muốn đi.
Kiều Vi khẽ mỉm cười với người đàn ông trong gương.
Nghiêm Lỗi cau mày, sâu sắc tự hỏi có chăng là Kiều Vi vì thất tình mà phát điên luôn rồi ko. Từ khi cô tỉnh lại đến giờ, ở cô có cái gì đó không đúng lắm.
Đây đã là lần thứ bao nhiêu cô mỉm cười với anh rồi? Số lần cô mỉm cười với anh hôm nay còn nhiều hơn số lần cô cười trong suốt mấy năm hôn nhân của bọn họ cộng lại nữa.
Nghiêm Lỗi lo lắng cô sẽ nói sai lời, làm lộ ra chuyện bê bối trong nhà, khiến mọi người đều khó xử.
Mà Kiều Vi ngồi phía sau lại đột nhiên thở dài rồi nói: “Là họ hàng xa. Cậu biết đấy, tôi không còn người thân nào nữa, không dễ dàng gì mới có một người họ hàng xa như vậy, nghe tin nhà họ sắp kết hôn, tôi mới vội vàng chạy đến chúc mừng nhà họ. Kết quả thì lại là mặt nóng dán mông lạnh, con trai người ta bây giờ đã là lực lượng nòng cốt của nhà máy rồi, nhìn không lọt mắt họ hàng nghèo như tôi nữa.”
Tài xế thấy lạ, hét lên: "Chị dâu mà là họ hàng nghèo á? Không phải chứ! Làm sao mà còn có người dám coi thường người nhà quân nhân được nhỉ? Chị dâu à, chị là người nhà của đoàn trưởng đấy! Thân thích này là gì của chị vậy?"
Kiều Vi nói: “Cũng là lỗi của tôi, chúng tôi đã nhiều năm không gặp rồi, tôi chỉ nói mẹ đã mất, ba tôi cũng đã qua đời, công việc mà ba tôi để lại đã bị người khác tiếp quản, tôi không còn công việc nữa rồi. Không phải là còn chưa kịp nói đến chuyện chồng tôi là cán bộ bộ đội à."
Tài xế đập tay lái: "Em biết mà! Thế sao chị dâu lại không nói cho bọn họ biết?"
"Nói cái gì cơ?" Kiều Vi nói: "Thân thích như vậy mà sau này còn cần qua lại nữa sao?"
Tài xế chặc lưỡi: "Đó là tổn thất của bọn họ. Chị dâu làm rất đúng! Chúng ta cũng chẳng cần quan tâm đến loại người này làm gì."
Nghiêm Lỗi rời mắt khỏi kính chiếu hậu, nhìn về phía trước: “Lái xe cho cẩn thận.”
Ở tỉnh thành thì có có thể nhìn thấy mấy tòa nhà hai tầng bốn tầng, chứ khi đã ra khỏi thành phố thì quang cảnh xung quanh cũng lập tức thay đổi. Thậm chí còn không có cảm giác về sự chuyển giao giữa thành thị và nông thôn, mà đột ngột trực tiếp đi vào vùng nông thôn luôn.
Nghiêm Lỗi không nói lời nào, Kiều Vi cũng yên lặng. Cô đưa mắt nhìn chăm chú vào khung cảnh bên ngoài, trong mắt cô đều là màu xanh mơn mởn của đồng ruộng, tràn đầy sức sống, khiến cô nhìn mà mê mẩn.
Trong trí nhớ của cô, nguyên chủ đi xe buýt đường dài đến đây, ở giữa có rất nhiều trạm dừng, có rất nhiều người lên lên xuống xuống, hành lý cũng rất nhiều, xe phải đi rất lâu mới tới.
Đi xe con thì nhanh hơn nhiều, chỉ mất hơn hai giờ. Chủ yếu là do đường xá không tốt, hơn nữa lại có có cả đàn dê, đàn gà đàn vịt gì gì đó ra chặn đường nữa.
Gặp phải những tình huống như thế này, tài xế cũng bất lực. Cậu ta thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhờ mấy người dân đứng gần đó nhanh chóng giúp lùa đàn cừu qua một bên.
Nghiêm Lỗi thoáng liếc nhìn Kiều Vi qua kính chiếu hậu. Anh cho rằng Kiều Vi sẽ tỏ ra thiếu kiên nhẫn. Cô ghét nhất là mấy thứ này.
Cô là một cô gái thành phố, luôn hướng tới tỉnh thành, rất chán ghét vùng nông thôn.
Sau khi kết hôn với anh, cô chỉ có thể sống ở một thị trấn phụ cận nơi quân đội đóng quân, tất cả những gia đình quân nhân tuỳ quân đều cùng sinh sống ở đó. Điều kiện ở thị trấn kém hơn rất nhiều so với ở thành phố. Anh biết cô lấy anh vì muốn có một cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng chỉ riêng điều này thôi cũng đã đủ khiến cô thất vọng tràn trề rồi.
Cô vẫn luôn muốn anh chuyển nghề. Cán bộ bộ đội chuyển nghề nói chung là có thể chuyển đến các đơn vị tương đối không tồi, nếu tranh thủ nhờ vả đông tây thì cũng có thể được điều đến tỉnh thành.
Nhưng cô và Nghiêm Lỗi nhất định phải che đậy chuyện này.
Kiều Vi nhìn chăm chút vào đôi mắt của người đàn ông trong gương.
Trong trí nhớ của cô, người đàn ông này là một người không có văn hoá, thô bỉ, lại có quá nhiều “thói quen chân đất”. Tất nhiên, những thứ này đều là ấn tượng rất chủ quan, và đều đến từ chính nguyên chủ cả.
Kiều Vi tiệp nhận những thông tin này, nhưng cũng không hoàn toàn chấp nhận nó.
Trên thực tế, từ sau khi cô xuyên qua đến đây rồi gặp Nghiêm Lỗi tới nay, ấn tượng của cô về anh cũng không tệ lắm.
Nhìn đi, cũng khôn khéo lắm đấy, còn biết giấu chuyện này đi, như vậy thì không chỉ cứu được thể diện của chính anh, mà còn cho nguyên chủ một đường lui nữa.
Hiện tại, đường lui dành cho nguyên chủ cũng chính là con đường mà Kiều Vi muốn đi.
Kiều Vi khẽ mỉm cười với người đàn ông trong gương.
Nghiêm Lỗi cau mày, sâu sắc tự hỏi có chăng là Kiều Vi vì thất tình mà phát điên luôn rồi ko. Từ khi cô tỉnh lại đến giờ, ở cô có cái gì đó không đúng lắm.
Đây đã là lần thứ bao nhiêu cô mỉm cười với anh rồi? Số lần cô mỉm cười với anh hôm nay còn nhiều hơn số lần cô cười trong suốt mấy năm hôn nhân của bọn họ cộng lại nữa.
Nghiêm Lỗi lo lắng cô sẽ nói sai lời, làm lộ ra chuyện bê bối trong nhà, khiến mọi người đều khó xử.
Mà Kiều Vi ngồi phía sau lại đột nhiên thở dài rồi nói: “Là họ hàng xa. Cậu biết đấy, tôi không còn người thân nào nữa, không dễ dàng gì mới có một người họ hàng xa như vậy, nghe tin nhà họ sắp kết hôn, tôi mới vội vàng chạy đến chúc mừng nhà họ. Kết quả thì lại là mặt nóng dán mông lạnh, con trai người ta bây giờ đã là lực lượng nòng cốt của nhà máy rồi, nhìn không lọt mắt họ hàng nghèo như tôi nữa.”
Tài xế thấy lạ, hét lên: "Chị dâu mà là họ hàng nghèo á? Không phải chứ! Làm sao mà còn có người dám coi thường người nhà quân nhân được nhỉ? Chị dâu à, chị là người nhà của đoàn trưởng đấy! Thân thích này là gì của chị vậy?"
Kiều Vi nói: “Cũng là lỗi của tôi, chúng tôi đã nhiều năm không gặp rồi, tôi chỉ nói mẹ đã mất, ba tôi cũng đã qua đời, công việc mà ba tôi để lại đã bị người khác tiếp quản, tôi không còn công việc nữa rồi. Không phải là còn chưa kịp nói đến chuyện chồng tôi là cán bộ bộ đội à."
Tài xế đập tay lái: "Em biết mà! Thế sao chị dâu lại không nói cho bọn họ biết?"
"Nói cái gì cơ?" Kiều Vi nói: "Thân thích như vậy mà sau này còn cần qua lại nữa sao?"
Tài xế chặc lưỡi: "Đó là tổn thất của bọn họ. Chị dâu làm rất đúng! Chúng ta cũng chẳng cần quan tâm đến loại người này làm gì."
Nghiêm Lỗi rời mắt khỏi kính chiếu hậu, nhìn về phía trước: “Lái xe cho cẩn thận.”
Ở tỉnh thành thì có có thể nhìn thấy mấy tòa nhà hai tầng bốn tầng, chứ khi đã ra khỏi thành phố thì quang cảnh xung quanh cũng lập tức thay đổi. Thậm chí còn không có cảm giác về sự chuyển giao giữa thành thị và nông thôn, mà đột ngột trực tiếp đi vào vùng nông thôn luôn.
Nghiêm Lỗi không nói lời nào, Kiều Vi cũng yên lặng. Cô đưa mắt nhìn chăm chú vào khung cảnh bên ngoài, trong mắt cô đều là màu xanh mơn mởn của đồng ruộng, tràn đầy sức sống, khiến cô nhìn mà mê mẩn.
Trong trí nhớ của cô, nguyên chủ đi xe buýt đường dài đến đây, ở giữa có rất nhiều trạm dừng, có rất nhiều người lên lên xuống xuống, hành lý cũng rất nhiều, xe phải đi rất lâu mới tới.
Đi xe con thì nhanh hơn nhiều, chỉ mất hơn hai giờ. Chủ yếu là do đường xá không tốt, hơn nữa lại có có cả đàn dê, đàn gà đàn vịt gì gì đó ra chặn đường nữa.
Gặp phải những tình huống như thế này, tài xế cũng bất lực. Cậu ta thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhờ mấy người dân đứng gần đó nhanh chóng giúp lùa đàn cừu qua một bên.
Nghiêm Lỗi thoáng liếc nhìn Kiều Vi qua kính chiếu hậu. Anh cho rằng Kiều Vi sẽ tỏ ra thiếu kiên nhẫn. Cô ghét nhất là mấy thứ này.
Cô là một cô gái thành phố, luôn hướng tới tỉnh thành, rất chán ghét vùng nông thôn.
Sau khi kết hôn với anh, cô chỉ có thể sống ở một thị trấn phụ cận nơi quân đội đóng quân, tất cả những gia đình quân nhân tuỳ quân đều cùng sinh sống ở đó. Điều kiện ở thị trấn kém hơn rất nhiều so với ở thành phố. Anh biết cô lấy anh vì muốn có một cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng chỉ riêng điều này thôi cũng đã đủ khiến cô thất vọng tràn trề rồi.
Cô vẫn luôn muốn anh chuyển nghề. Cán bộ bộ đội chuyển nghề nói chung là có thể chuyển đến các đơn vị tương đối không tồi, nếu tranh thủ nhờ vả đông tây thì cũng có thể được điều đến tỉnh thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.