Xoay Người Sống Tốt Trong Văn Niên Đại
Chương 12: Về nhà
Tụ Trặc
02/01/2024
Trên bến tàu có mấy chiếc thuyền đang đậu, có một chiếc đã ngồi gần đầy người. Thấy họ đến, người chèo thuyền vội vàng đến tiếp đón, hỏi họ: "Có ngồi thuyền không? Nếu lên ngồi thì thuyền sẽ rời bến ngay."
Giang Minh Xuyên mang theo Kim Tú Châu lên thuyền rồi đưa tiền. Sau khi một nhà ba người bọn họ ngồi xuống, người lái thuyền mới cầm cây gậy chống, chậm rãi đẩy thuyền di chuyển. Những người ngồi xung quanh phần lớn đều là đi thăm họ hàng, cùng nhau nói chuyện vui vẻ, nhưng những người đó nói giọng địa phương, Kim Tú Châu nghe mà không hiểu.
Sau khi thuyền đến thị trấn, một nhà ba người lại đổi sang một chiếc thuyền khác. Chiếc thuyền này nhỏ hơn rất nhiều, chỉ chở được bốn, năm người thôi.
Giang Minh Xuyên giải thích với Kim Tú Châu: “Ở đây có rất nhiều đường thủy, đa số cũng đều dùng thuyền để đi lại, thế nên đi đâu cũng bất tiện. Nếu cô muốn mua đồ gì thì có thể nói với người trong Cung tiêu xã của bộ đội, lúc nhập hàng thì bọ họ có thể mua giúp cô.”
Trước đây anh chỉ có một mình thì không thành vấn đề, nhưng bây giờ thì khác, anh đã có một gia đình nhỏ cần nuôi sống rồi.
Nghĩ đến đây, anh cảm thấy như trên vai có thêm một phần gánh nặng, nhưng nó cũng khiến anh cảm thấy như mình có nơi thuộc về hơn.
Thuyền đi trên sống hơn nửa giờ mới dừng lại, nơi thuyền neo lại chỉ lát mấy phiến đá lớn đơn sơ, Giang Minh Xuyên bế đứa bé xuống trước, sau đó mới quay lại ôm Kim Tú Châu xuống. Hai tay anh đặt ở dưới nách cô, nhẹ nhàng một cái là đã có thể nâng cả người cô lên rồi.
Kim Tú Châu bây giờ đã có thể mặt không đổi sắc mà ứng đối hết thảy rồi, chỉ là cô vẫn có chút ngượng ngùng, thế nên dọc đường cũng không nói gì.
Đây là đường núi, rất hẹp, nhưng gần đây chắc hẳn có rất nhiều người đi bộ qua lại nên tuyết và bùn vàng trộn lẫn với nhau, khiến đường đi trở nên vô cùng lầy lội.
Giang Minh Xuyên đi trước, nói với cô: “Rất nhanh là tới nơi rồi.”
Nhưng rất nhanh trong miệng anh cũng không phải là ngắn ngủi gì, chờ khi đến nơi thì cũng đã một tiếng đồng hồ sau rồi. Lúc này, sau lưng Kim Tú Châu đều đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Tiểu binh gác cổng quen biết Giang Minh Xuyên, sau khi gửi anh một cái lễ nhà binh thì mở cổng cho bọn họ đi vào.
Nhìn từ bên ngoài thì chẳng thấy gì, chờ đến sau khi đi vào rồi, Kim Tú Châu mới phát hiện có một hang động khác, bên trong rất lớn, từng dãy nhà được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề như những quân cờ trên bàn cờ lớn, ngay cả cây cỏ xung quanh cũng ngay hàng thẳng lối.
Cô còn nhìn thấy một đội người đi ngang qua cách đó không xa, trong miệng liên tục khí thế hô lớn “một, hai, một” nữa.
Giang Minh Xuyên dẫn cô đi phía những căn nhà ở phía sau, càng đi vào sâu bên trong, không khí sinh hoạt hàng ngày càng đậm hơn. Thậm chí cô còn có thể nhìn thấy mấy người phụ nữ đang đứng ven đường nói chuyện với nhau nữa. Nhìn thấy bọn cô, trong mắt mấy người đó tràn đầy tò mò và đánh giá.
Giang Minh Xuyên không quen biết mấy người đó nên cũng không chào hỏi mà đi thẳng về nơi ở của mình luôn.
Khu nhà ở phía trước là hai dãy nhà năm tầng, nhưng bởi vì vẫn chưa được xây dựng hoàn tất nên chỉ mới có một số ít người chuyển vào trong ở thôi. Phía sau là từng cụm từng cụm mấy ngôi nhà trệt, tương đối cũ kỹ. Giang Minh Xuyên sống trong ngôi nhà cũ ở phía sau, nằm gần chân núi.
Kim Tú Châu càng đi càng cảm thán, cho đến khi cô nhìn thấy Giang Minh Xuyên dừng lại và mở cửa. Cô nhìn ngôi nhà cũ nát trước mặt, cảm thấy trước mắt mình như tối sầm lại. Không phải là chị hai của “Kim Tú Châu” nói rằng cô lên thành phố là có thể sống một cuộc sống tốt đẹp sao?
Nhìn cũng có tốt được bao nhiêu đâu.
Thấy người không đi theo, Giang Minh Xuyên quay đầu lại, tựa hồ cũng nhận ra tâm tình của cô, anh suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Năm trước, sau khi dãy nhà ở được xây xong thì có rất nhiều người nhà đến tùy quân. Lúc ấy tôi ở trong ký túc xá, đến sau này, lúc nhận nuôi Hạ Nham thì mới xin nhà, cũng chỉ còn lại mỗi cái nhà này thôi.”
Có điều ngày thường anh cũng khá bận rộn, có đôi khi phải đi huấn luyện đến mười ngày nửa tháng cũng không về, liền đưa Hạ Nham gửi ở nhà bên cạnh. Thời gian anh ở trong cái nhà này cũng không dài, thế nên trông mới có vẻ bừa bộn như vậy.
Ban đầu anh nghĩ là năm nay ăn tết sẽ về nhà cha mẹ nuôi một chuyến, cũng là để nói với họ về kế hoạch kết hôn của mình luôn. Sau đó trở lại quân khu thì sẽ xác định hôn sự với người mà chị dâu đã giới thiệu cho anh. Hẳn ở dãy nhà ở cũng sẽ được hoàn thành vào nửa cuối năm sau, nhà anh cũng có thể trực tiếp dọn vào ở rồi.
Chỉ là anh không ngờ lần này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, cũng phải qua chỗ chị dâu xin lỗi một tiếng nữa.
Nhưng mà, nếu anh đã đồng ý cưới Kim Tú Châu, thế thì anh chắc chắn sẽ làm được.
Giang Minh Xuyên bảo Kim Tú Châu cùng bé con nghỉ ngơi một lát đi đã, còn anh thì cầm lấy cây chổi đặt ở cửa, bắt đầu quét dọn.
*
Giang Minh Xuyên mang theo Kim Tú Châu lên thuyền rồi đưa tiền. Sau khi một nhà ba người bọn họ ngồi xuống, người lái thuyền mới cầm cây gậy chống, chậm rãi đẩy thuyền di chuyển. Những người ngồi xung quanh phần lớn đều là đi thăm họ hàng, cùng nhau nói chuyện vui vẻ, nhưng những người đó nói giọng địa phương, Kim Tú Châu nghe mà không hiểu.
Sau khi thuyền đến thị trấn, một nhà ba người lại đổi sang một chiếc thuyền khác. Chiếc thuyền này nhỏ hơn rất nhiều, chỉ chở được bốn, năm người thôi.
Giang Minh Xuyên giải thích với Kim Tú Châu: “Ở đây có rất nhiều đường thủy, đa số cũng đều dùng thuyền để đi lại, thế nên đi đâu cũng bất tiện. Nếu cô muốn mua đồ gì thì có thể nói với người trong Cung tiêu xã của bộ đội, lúc nhập hàng thì bọ họ có thể mua giúp cô.”
Trước đây anh chỉ có một mình thì không thành vấn đề, nhưng bây giờ thì khác, anh đã có một gia đình nhỏ cần nuôi sống rồi.
Nghĩ đến đây, anh cảm thấy như trên vai có thêm một phần gánh nặng, nhưng nó cũng khiến anh cảm thấy như mình có nơi thuộc về hơn.
Thuyền đi trên sống hơn nửa giờ mới dừng lại, nơi thuyền neo lại chỉ lát mấy phiến đá lớn đơn sơ, Giang Minh Xuyên bế đứa bé xuống trước, sau đó mới quay lại ôm Kim Tú Châu xuống. Hai tay anh đặt ở dưới nách cô, nhẹ nhàng một cái là đã có thể nâng cả người cô lên rồi.
Kim Tú Châu bây giờ đã có thể mặt không đổi sắc mà ứng đối hết thảy rồi, chỉ là cô vẫn có chút ngượng ngùng, thế nên dọc đường cũng không nói gì.
Đây là đường núi, rất hẹp, nhưng gần đây chắc hẳn có rất nhiều người đi bộ qua lại nên tuyết và bùn vàng trộn lẫn với nhau, khiến đường đi trở nên vô cùng lầy lội.
Giang Minh Xuyên đi trước, nói với cô: “Rất nhanh là tới nơi rồi.”
Nhưng rất nhanh trong miệng anh cũng không phải là ngắn ngủi gì, chờ khi đến nơi thì cũng đã một tiếng đồng hồ sau rồi. Lúc này, sau lưng Kim Tú Châu đều đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Tiểu binh gác cổng quen biết Giang Minh Xuyên, sau khi gửi anh một cái lễ nhà binh thì mở cổng cho bọn họ đi vào.
Nhìn từ bên ngoài thì chẳng thấy gì, chờ đến sau khi đi vào rồi, Kim Tú Châu mới phát hiện có một hang động khác, bên trong rất lớn, từng dãy nhà được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề như những quân cờ trên bàn cờ lớn, ngay cả cây cỏ xung quanh cũng ngay hàng thẳng lối.
Cô còn nhìn thấy một đội người đi ngang qua cách đó không xa, trong miệng liên tục khí thế hô lớn “một, hai, một” nữa.
Giang Minh Xuyên dẫn cô đi phía những căn nhà ở phía sau, càng đi vào sâu bên trong, không khí sinh hoạt hàng ngày càng đậm hơn. Thậm chí cô còn có thể nhìn thấy mấy người phụ nữ đang đứng ven đường nói chuyện với nhau nữa. Nhìn thấy bọn cô, trong mắt mấy người đó tràn đầy tò mò và đánh giá.
Giang Minh Xuyên không quen biết mấy người đó nên cũng không chào hỏi mà đi thẳng về nơi ở của mình luôn.
Khu nhà ở phía trước là hai dãy nhà năm tầng, nhưng bởi vì vẫn chưa được xây dựng hoàn tất nên chỉ mới có một số ít người chuyển vào trong ở thôi. Phía sau là từng cụm từng cụm mấy ngôi nhà trệt, tương đối cũ kỹ. Giang Minh Xuyên sống trong ngôi nhà cũ ở phía sau, nằm gần chân núi.
Kim Tú Châu càng đi càng cảm thán, cho đến khi cô nhìn thấy Giang Minh Xuyên dừng lại và mở cửa. Cô nhìn ngôi nhà cũ nát trước mặt, cảm thấy trước mắt mình như tối sầm lại. Không phải là chị hai của “Kim Tú Châu” nói rằng cô lên thành phố là có thể sống một cuộc sống tốt đẹp sao?
Nhìn cũng có tốt được bao nhiêu đâu.
Thấy người không đi theo, Giang Minh Xuyên quay đầu lại, tựa hồ cũng nhận ra tâm tình của cô, anh suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Năm trước, sau khi dãy nhà ở được xây xong thì có rất nhiều người nhà đến tùy quân. Lúc ấy tôi ở trong ký túc xá, đến sau này, lúc nhận nuôi Hạ Nham thì mới xin nhà, cũng chỉ còn lại mỗi cái nhà này thôi.”
Có điều ngày thường anh cũng khá bận rộn, có đôi khi phải đi huấn luyện đến mười ngày nửa tháng cũng không về, liền đưa Hạ Nham gửi ở nhà bên cạnh. Thời gian anh ở trong cái nhà này cũng không dài, thế nên trông mới có vẻ bừa bộn như vậy.
Ban đầu anh nghĩ là năm nay ăn tết sẽ về nhà cha mẹ nuôi một chuyến, cũng là để nói với họ về kế hoạch kết hôn của mình luôn. Sau đó trở lại quân khu thì sẽ xác định hôn sự với người mà chị dâu đã giới thiệu cho anh. Hẳn ở dãy nhà ở cũng sẽ được hoàn thành vào nửa cuối năm sau, nhà anh cũng có thể trực tiếp dọn vào ở rồi.
Chỉ là anh không ngờ lần này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, cũng phải qua chỗ chị dâu xin lỗi một tiếng nữa.
Nhưng mà, nếu anh đã đồng ý cưới Kim Tú Châu, thế thì anh chắc chắn sẽ làm được.
Giang Minh Xuyên bảo Kim Tú Châu cùng bé con nghỉ ngơi một lát đi đã, còn anh thì cầm lấy cây chổi đặt ở cửa, bắt đầu quét dọn.
*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.