Chương 33: Thông báo nhập Vip
A Tây Tháp
24/01/2022
Lục Trì Dự dẫn theo Vương Hưng bôn ba bên ngoài đi hỏi thăm các vị đại
sư khác, nhưng sau cùng vẫn không thu hoạch được gì, chỉ cảm thấy hôm
nay bên ngoài thật ầm ĩ.
Khi Lục Trì Dự tràn đầy tâm sự quay về thì thấy Hách Điềm đứng bên cửa sổ ngẩng đầu lên nhìn gì đó nhưng mọi thứ trong phòng vẫn như cũ.
Nghe được tiếng mở cửa Hách Điềm vội vã xoay người lại, trên mặt có một tia hoảng loạn không dễ phát hiện. Phong Thần đại nhân yêu cầu giữ bí mật nhưng trước giờ mặt cậu đều không giấu được chuyện gì.
Lục Trì Dự thấy vẻ mặt cậu bất thường thì cho rằng cơ thể của cậu lại xảy ra gì đó, đi tới bắt lấy cánh tay cậu vén tay áo lên nhìn, vết thương lúc sáng rõ ràng đã đỡ hơn rất nhiều.
"Thấy thế nào rồi?"
Hách Điềm bị cầm tay càng chột dạ, Lục Trì Dự đứng gần phát hiện vẻ mặt cậu không giống khó chịu, nhíu mày: "Em sao vậy?"
Hách Điềm buồn rầu gần như đều hiện hết lên mặt, Lục Trì Dự nhớ tới hôm qua ở trong xe, chuyện Hách Điềm che giấu... Hắn lờ mờ đoán được có chuyện gì, phản ứng đầu tiên là.
"Em biết được phương pháp rồi?"
Hách Điềm nghe vậy gật mạnh đầu. Lục Trì Dự nghe vậy cũng vui vẻ, nhìn cậu, chờ cậu nói ra.
Hách Điềm không thể đưa tờ giấy kia cho Hách Điềm Lục Trì Dự, nhưng khối bạch ngọc đó nhất định phải giành được. Ý của Phong Thần rất rõ ràng, khối bạch ngọc đó có thể để cậu tìm được người có công đức ổn định.
"Tiên sinh, anh có thể dẫn tôi đi hội đấu giá của thành phố F không?" Hách Điềm gãi đầu, nói tiếp: "Chắc là sắp tới rồi". Phong Thần sẽ không ở lại đây lâu lắm.
"Hội đấu giá?" Gần đây thành phố F chỉ có một hội đấu giá từ thiện vào đêm hôm nay. Lục Trì Dự cũng không hỏi nhiều, trực tiếp quay đầu lại bảo Vương Hưng liên hệ với công ty chủ trì buổi đấu giá này.
Đến lúc Vương Hưng gật đầu đi ra ngoài, hắn lại nhìn Hách Điềm: "Còn gì nữa không?"
Hách Điềm lắc đầu, ngượng nghịu mà nói: "Cơ mà tới lúc đấy có lẽ tôi sẽ mượn tiên sinh rất nhiều tiền..." Đồ mà Phong Thần nói, có lẽ sẽ không rẻ ha.
"Em muốn cái gì, tôi mua cho em".
"Không được, tiên sinh cho tôi mượn tiền đi". Vẻ mặt Hách Điềm khó xử. Tiền có được từ hội đấu giá từ thiện được dùng cho quyên góp cho những người khó khăn, đúng như Phong Thần đại nhân nói, là thời cơ rất tốt để tích góp công đức mà Hách Điềm lúc này rất cần công đức.
Thấy Hách Điềm quyết tâm như vậy Lục Trì Dự cũng có thể đoán được một chút, vì thế cũng không nói nữa. Miễn là Hách Điềm có thể tốt lên thì hắn không quan tâm chuyện gì cả.
Đối với Lục Trì Dự mà nói có được tư cách đến hội đấu giá là chuyện rất dễ, dù sao ở thành phố S còn có rất nhiều người tâng bốc hắn, dù tình huống hiện tại nhìn như nghèo túng thì cũng không thiếu người mời.
Vào buổi tối, khi dẫn Hách Điềm vào cửa thì Lục Trì Dự liền gặp phiền phức, gần như là vừa vào đã có người nhận ra. Từ xưa đến nay Lục Trì Dự rất khiêm tốn, có nhan sắc có tiền nhưng rất ít khi lộ diện trên báo, thế mà hôm nay lại rất không thuận lợi lại gặp phải người quen trong phòng đấu giá ở thành phố F hẻo lánh này.
Xe lăn Lục Trì Dự rất nhanh bị người vây quanh, Vương Hưng mải bảo vệ Lục Trì Dự nên Hách Điềm vô tình lại bị gạt ra ngoài. Những người này nhìn như dè dặt cao quý nhưng hành động lại ngang ngược vô cùng.
"Tiên sinh?!" Hách Điềm muốn chen qua đám đông đi vào nhưng người bên cạnh nóng lòng nên đẩy cậu một cái suýt nữa đụng phải người phục vụ cầm rượu, cậu vội vàng xin lỗi: "Rất xin lỗi".
Người phục vụ kia hoảng sợ nhưng thấy quần áo Hách Điềm cầu kỳ thì không dám đắc tội, sau khi gật đầu thì bỏ đi nhanh như gió.
Sau một hồi bị gián đoạn này, Hách Điềm lại cách Lục Trì Dự càng xa hơn. Dưới ngọn đèn rực rỡ, vẻ mặt người đàn ông giữa đám người trông rất lạnh lùng và mạnh mẽ, mọi người vây quanh hắn hoặc cười hoặc buồn.
Khuôn mặt Lục Trì Dự bình tĩnh miễn cưỡng đối phó với những người tiến tới bắt chuyện, nhưng khi phát hiện không thấy Hách Điềm đâu tâm trạng ngay lập tức trở nên tồi tệ. Vương Hưng được gợi ý, khó hiểu mà đuổi người.
Vất vả chờ đám người tản đi, Lục Trì Dự nhìn xung quanh mới thấy Hách Điềm đang đứng cách một khoảng nhìn mình. Vương Hưng đẩy hắn đi tới.
"Sao thế?"
Hách Điềm ngơ ngác mà lắc đầu: "Không có gì, chỉ là cảm thấy tiên sinh rất được chào đón ạ". Cậu lại nhận thức được rằng tiên sinh không giống cậu. Lúc bình thường tiên sinh ở chung với cậu tuy không thích cười nhưng vẫn rất dịu dàng, nhưng chỉ cần đứng xa hắn một chút là có thể phát hiện hắn có một mặt khác.
Lục Trì Dự nhíu mày, thật ra hắn rất ghét loại cảnh tượng này nhưng không cần phải nói với Hách Điềm: "Đi thôi".
Hội đấu giá được tổ chức ở một hội trường bán lộ thiên, người đến khá nhiều, vị trí của Lục Trì Dự ở gần phía trước. Hắn dẫn theo Hách Điềm cùng ngồi xuống, người ngồi bên trái chính là người quen nhận ra hắn lúc đầu. Nếu nhớ không lầm thì là người Lục Chấn Hưng quen biết đã lâu, Lục Trì Dự linh cảm mọi chuyện sẽ không quá suôn sẻ nhưng cũng không lo lắng.
Người chủ trì buổi đấu giá rất nhanh đã lên sân khấu, bắt đầu triển lãm món quý giá đầu tiên do một nhân sĩ nhân ái quyên tặng. Đó là một cái nhẫn hộ tiễn* có hoa văn rồng Ly Long* cổ xưa, nói rất nhiều nhưng Hách Điềm nghe cũng không hiểu, cậu chỉ biết là rất quý giá.
*Nhẫn hộ tiễn, thời cổ đại được gọi là "nhiếp", là một công cụ hỗ trợ bắn cung của các vị vua cổ đại. Nó được đeo ở ngón cái của bàn tay phải. Phía dưới nhẫn có thiết kế một rãnh nhỏ để giữ dâу cung khi kéo mũi tên. Chức năng của nhẫn hộ tiễn đúng như tên gọi của nó, là hỗ trợ người sử dụng cung tên, tránh việc ngón tay bị trầy xước khi kéo cung bắn.
*Là một loài rồng không sừng không vảy.
Khách mời hiển nhiên rất hứng thú với cái nhẫn ban chỉ này, bắt đầu sôi nổi ra giá, cuối cùng được bán với giá 300 vạn. Hách Điềm không còn là người không biết tiền tài là gì ở thôn Dương gia, 300 vạn... không nhịn được nuốt nước bọt. Tuy rằng biết tiên sinh chắc chắn có thể bỏ ra 300 vạn nhưng đến khi nào thì cậu mới có thể chi ra 300 vạn đây...
Lại có vài món đồ quý được bán đi, đến khi món thứ năm được đưa lên, người chủ trì đột nhiên im lặng. Trên màn hình lớn là một khối bạch ngọc hình tròn, to bằng quả trứng, toàn thân tròn trịa, bên trong có ba đường cong trừu tượng như một ký hiệu, dây thừng nhìn cũng rất thô và được gia công xấu, không đẹp bằng những nút thắt của tấm thảm cát tường được đặt trên bàn.
"... Ngọc bội bạch ngọc hoa văn cừu thời Tống, khởi điểm một trăm vạn!" Vẻ mặt người chủ trì sau khi cứng nhắc một chút lại tươi cười mà hô.
Ánh mắt Hách Điềm sáng lên, là khối ngọc Phong Thần cho cậu xem! Tức khắc giơ tay nâng bảng.
Ánh mắt người chủ trì sáng ngời, không ngờ thực sự có người coi tiền như rác: "Đã có khách quý ra giá, 101 vạn, còn ai nữa không?!"
Lục Trì Dự nheo mắt, bằng ánh mắt của hắn đương nhiên có thể nhìn ra ngọc này không quý như người chủ trì nói, nhưng hiển nhiên đây là mục đích Hách Điềm xin hắn đến đây.
Chẳng qua mọi người ở đây đều không phải là kẻ ngu, có không ít người lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, thoạt nhìn áp lực cạnh tranh của Hách Điềm không lớn, nhưng mà...
Giọng nói từ phía bên trái: "200 vạn".
Lục Trì Dự quay đầu lại đối mắt với hắn ta, người đàn ông trung niên trên đầu đầy sáp chải tóc cũng nhìn qua, cười với hắn.
Hai... hai trăm vạn, một trăm vạn đã là một khoản lớn với Hách Điềm, hai trăm vạn, này... bao nhiêu ta? Hách Điềm dựa vào kiến thức được học gần đây tính toán trong đầu, dựa vào tiền lương một tháng ba vạn tiên sinh phát cho cậu, cậu phải làm việc sáu bảy năm, í? Có vẻ được đó.
Nghĩ vậy, Hách Điềm lại nâng bảng.
"201 vạn! Còn ai không ạ?!"
Người đàn ông trung niên đầu dầu kia lại mỉm cười giơ bảng.
"300 vạn!"
Mười mấy năm, Hách Điềm cảm thấy dường như có thể đồng ý.
"301 vạn!"
...
Người xung quanh đã chú ý tới hai người ở hàng trước đang đấu giá đều buồn bực không thôi, món đồ này thật sự có giá trị thế à? Dần có người không nhịn được cũng giơ một lần nhưng sau cùng vẫn không lại sự quyết tâm của đám Hách Điềm.
Cuối cùng miếng bạch ngọc bị xào giá lên đến 800 vạn, người đàn ông trung niên đầu dầu kia thiện ý nhìn hai người, rốt cuộc cũng dừng tay.
Người chủ trì choáng váng nhận lấy bằng chứng giao dịch, Hách Điềm nhẹ nhõm trong lòng vô cùng vui vẻ quay đầu lại nhìn tiên sinh nói:
"Tiên sinh, tôi phải làm việc gán nợ cho anh rồi, cơ mà thời gian có hơi dài nhưng không sao tôi sẽ chăm sóc tiên sinh thật tốt đến già luôn!"
Lục Trì Dự nghe vậy vẻ mặt trở nên kỳ quái, tính theo mức lương hắn phát cho Hách Điềm thì cậu phải làm xấp xỉ năm mươi năm, gần như là chăm sóc hắn tới lúc già.
Mira: LTD đã có sự chuyển biến về mặt tình cảm nên giờ xưng tôi - em nha hehe, tui biết mọi người thích mà. Btw 800 vạn là tầm 9 tỷ 8 nha, giờ ôm đùi anh Lục còn kịp không ta???
Khi Lục Trì Dự tràn đầy tâm sự quay về thì thấy Hách Điềm đứng bên cửa sổ ngẩng đầu lên nhìn gì đó nhưng mọi thứ trong phòng vẫn như cũ.
Nghe được tiếng mở cửa Hách Điềm vội vã xoay người lại, trên mặt có một tia hoảng loạn không dễ phát hiện. Phong Thần đại nhân yêu cầu giữ bí mật nhưng trước giờ mặt cậu đều không giấu được chuyện gì.
Lục Trì Dự thấy vẻ mặt cậu bất thường thì cho rằng cơ thể của cậu lại xảy ra gì đó, đi tới bắt lấy cánh tay cậu vén tay áo lên nhìn, vết thương lúc sáng rõ ràng đã đỡ hơn rất nhiều.
"Thấy thế nào rồi?"
Hách Điềm bị cầm tay càng chột dạ, Lục Trì Dự đứng gần phát hiện vẻ mặt cậu không giống khó chịu, nhíu mày: "Em sao vậy?"
Hách Điềm buồn rầu gần như đều hiện hết lên mặt, Lục Trì Dự nhớ tới hôm qua ở trong xe, chuyện Hách Điềm che giấu... Hắn lờ mờ đoán được có chuyện gì, phản ứng đầu tiên là.
"Em biết được phương pháp rồi?"
Hách Điềm nghe vậy gật mạnh đầu. Lục Trì Dự nghe vậy cũng vui vẻ, nhìn cậu, chờ cậu nói ra.
Hách Điềm không thể đưa tờ giấy kia cho Hách Điềm Lục Trì Dự, nhưng khối bạch ngọc đó nhất định phải giành được. Ý của Phong Thần rất rõ ràng, khối bạch ngọc đó có thể để cậu tìm được người có công đức ổn định.
"Tiên sinh, anh có thể dẫn tôi đi hội đấu giá của thành phố F không?" Hách Điềm gãi đầu, nói tiếp: "Chắc là sắp tới rồi". Phong Thần sẽ không ở lại đây lâu lắm.
"Hội đấu giá?" Gần đây thành phố F chỉ có một hội đấu giá từ thiện vào đêm hôm nay. Lục Trì Dự cũng không hỏi nhiều, trực tiếp quay đầu lại bảo Vương Hưng liên hệ với công ty chủ trì buổi đấu giá này.
Đến lúc Vương Hưng gật đầu đi ra ngoài, hắn lại nhìn Hách Điềm: "Còn gì nữa không?"
Hách Điềm lắc đầu, ngượng nghịu mà nói: "Cơ mà tới lúc đấy có lẽ tôi sẽ mượn tiên sinh rất nhiều tiền..." Đồ mà Phong Thần nói, có lẽ sẽ không rẻ ha.
"Em muốn cái gì, tôi mua cho em".
"Không được, tiên sinh cho tôi mượn tiền đi". Vẻ mặt Hách Điềm khó xử. Tiền có được từ hội đấu giá từ thiện được dùng cho quyên góp cho những người khó khăn, đúng như Phong Thần đại nhân nói, là thời cơ rất tốt để tích góp công đức mà Hách Điềm lúc này rất cần công đức.
Thấy Hách Điềm quyết tâm như vậy Lục Trì Dự cũng có thể đoán được một chút, vì thế cũng không nói nữa. Miễn là Hách Điềm có thể tốt lên thì hắn không quan tâm chuyện gì cả.
Đối với Lục Trì Dự mà nói có được tư cách đến hội đấu giá là chuyện rất dễ, dù sao ở thành phố S còn có rất nhiều người tâng bốc hắn, dù tình huống hiện tại nhìn như nghèo túng thì cũng không thiếu người mời.
Vào buổi tối, khi dẫn Hách Điềm vào cửa thì Lục Trì Dự liền gặp phiền phức, gần như là vừa vào đã có người nhận ra. Từ xưa đến nay Lục Trì Dự rất khiêm tốn, có nhan sắc có tiền nhưng rất ít khi lộ diện trên báo, thế mà hôm nay lại rất không thuận lợi lại gặp phải người quen trong phòng đấu giá ở thành phố F hẻo lánh này.
Xe lăn Lục Trì Dự rất nhanh bị người vây quanh, Vương Hưng mải bảo vệ Lục Trì Dự nên Hách Điềm vô tình lại bị gạt ra ngoài. Những người này nhìn như dè dặt cao quý nhưng hành động lại ngang ngược vô cùng.
"Tiên sinh?!" Hách Điềm muốn chen qua đám đông đi vào nhưng người bên cạnh nóng lòng nên đẩy cậu một cái suýt nữa đụng phải người phục vụ cầm rượu, cậu vội vàng xin lỗi: "Rất xin lỗi".
Người phục vụ kia hoảng sợ nhưng thấy quần áo Hách Điềm cầu kỳ thì không dám đắc tội, sau khi gật đầu thì bỏ đi nhanh như gió.
Sau một hồi bị gián đoạn này, Hách Điềm lại cách Lục Trì Dự càng xa hơn. Dưới ngọn đèn rực rỡ, vẻ mặt người đàn ông giữa đám người trông rất lạnh lùng và mạnh mẽ, mọi người vây quanh hắn hoặc cười hoặc buồn.
Khuôn mặt Lục Trì Dự bình tĩnh miễn cưỡng đối phó với những người tiến tới bắt chuyện, nhưng khi phát hiện không thấy Hách Điềm đâu tâm trạng ngay lập tức trở nên tồi tệ. Vương Hưng được gợi ý, khó hiểu mà đuổi người.
Vất vả chờ đám người tản đi, Lục Trì Dự nhìn xung quanh mới thấy Hách Điềm đang đứng cách một khoảng nhìn mình. Vương Hưng đẩy hắn đi tới.
"Sao thế?"
Hách Điềm ngơ ngác mà lắc đầu: "Không có gì, chỉ là cảm thấy tiên sinh rất được chào đón ạ". Cậu lại nhận thức được rằng tiên sinh không giống cậu. Lúc bình thường tiên sinh ở chung với cậu tuy không thích cười nhưng vẫn rất dịu dàng, nhưng chỉ cần đứng xa hắn một chút là có thể phát hiện hắn có một mặt khác.
Lục Trì Dự nhíu mày, thật ra hắn rất ghét loại cảnh tượng này nhưng không cần phải nói với Hách Điềm: "Đi thôi".
Hội đấu giá được tổ chức ở một hội trường bán lộ thiên, người đến khá nhiều, vị trí của Lục Trì Dự ở gần phía trước. Hắn dẫn theo Hách Điềm cùng ngồi xuống, người ngồi bên trái chính là người quen nhận ra hắn lúc đầu. Nếu nhớ không lầm thì là người Lục Chấn Hưng quen biết đã lâu, Lục Trì Dự linh cảm mọi chuyện sẽ không quá suôn sẻ nhưng cũng không lo lắng.
Người chủ trì buổi đấu giá rất nhanh đã lên sân khấu, bắt đầu triển lãm món quý giá đầu tiên do một nhân sĩ nhân ái quyên tặng. Đó là một cái nhẫn hộ tiễn* có hoa văn rồng Ly Long* cổ xưa, nói rất nhiều nhưng Hách Điềm nghe cũng không hiểu, cậu chỉ biết là rất quý giá.
*Nhẫn hộ tiễn, thời cổ đại được gọi là "nhiếp", là một công cụ hỗ trợ bắn cung của các vị vua cổ đại. Nó được đeo ở ngón cái của bàn tay phải. Phía dưới nhẫn có thiết kế một rãnh nhỏ để giữ dâу cung khi kéo mũi tên. Chức năng của nhẫn hộ tiễn đúng như tên gọi của nó, là hỗ trợ người sử dụng cung tên, tránh việc ngón tay bị trầy xước khi kéo cung bắn.
*Là một loài rồng không sừng không vảy.
Khách mời hiển nhiên rất hứng thú với cái nhẫn ban chỉ này, bắt đầu sôi nổi ra giá, cuối cùng được bán với giá 300 vạn. Hách Điềm không còn là người không biết tiền tài là gì ở thôn Dương gia, 300 vạn... không nhịn được nuốt nước bọt. Tuy rằng biết tiên sinh chắc chắn có thể bỏ ra 300 vạn nhưng đến khi nào thì cậu mới có thể chi ra 300 vạn đây...
Lại có vài món đồ quý được bán đi, đến khi món thứ năm được đưa lên, người chủ trì đột nhiên im lặng. Trên màn hình lớn là một khối bạch ngọc hình tròn, to bằng quả trứng, toàn thân tròn trịa, bên trong có ba đường cong trừu tượng như một ký hiệu, dây thừng nhìn cũng rất thô và được gia công xấu, không đẹp bằng những nút thắt của tấm thảm cát tường được đặt trên bàn.
"... Ngọc bội bạch ngọc hoa văn cừu thời Tống, khởi điểm một trăm vạn!" Vẻ mặt người chủ trì sau khi cứng nhắc một chút lại tươi cười mà hô.
Ánh mắt Hách Điềm sáng lên, là khối ngọc Phong Thần cho cậu xem! Tức khắc giơ tay nâng bảng.
Ánh mắt người chủ trì sáng ngời, không ngờ thực sự có người coi tiền như rác: "Đã có khách quý ra giá, 101 vạn, còn ai nữa không?!"
Lục Trì Dự nheo mắt, bằng ánh mắt của hắn đương nhiên có thể nhìn ra ngọc này không quý như người chủ trì nói, nhưng hiển nhiên đây là mục đích Hách Điềm xin hắn đến đây.
Chẳng qua mọi người ở đây đều không phải là kẻ ngu, có không ít người lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, thoạt nhìn áp lực cạnh tranh của Hách Điềm không lớn, nhưng mà...
Giọng nói từ phía bên trái: "200 vạn".
Lục Trì Dự quay đầu lại đối mắt với hắn ta, người đàn ông trung niên trên đầu đầy sáp chải tóc cũng nhìn qua, cười với hắn.
Hai... hai trăm vạn, một trăm vạn đã là một khoản lớn với Hách Điềm, hai trăm vạn, này... bao nhiêu ta? Hách Điềm dựa vào kiến thức được học gần đây tính toán trong đầu, dựa vào tiền lương một tháng ba vạn tiên sinh phát cho cậu, cậu phải làm việc sáu bảy năm, í? Có vẻ được đó.
Nghĩ vậy, Hách Điềm lại nâng bảng.
"201 vạn! Còn ai không ạ?!"
Người đàn ông trung niên đầu dầu kia lại mỉm cười giơ bảng.
"300 vạn!"
Mười mấy năm, Hách Điềm cảm thấy dường như có thể đồng ý.
"301 vạn!"
...
Người xung quanh đã chú ý tới hai người ở hàng trước đang đấu giá đều buồn bực không thôi, món đồ này thật sự có giá trị thế à? Dần có người không nhịn được cũng giơ một lần nhưng sau cùng vẫn không lại sự quyết tâm của đám Hách Điềm.
Cuối cùng miếng bạch ngọc bị xào giá lên đến 800 vạn, người đàn ông trung niên đầu dầu kia thiện ý nhìn hai người, rốt cuộc cũng dừng tay.
Người chủ trì choáng váng nhận lấy bằng chứng giao dịch, Hách Điềm nhẹ nhõm trong lòng vô cùng vui vẻ quay đầu lại nhìn tiên sinh nói:
"Tiên sinh, tôi phải làm việc gán nợ cho anh rồi, cơ mà thời gian có hơi dài nhưng không sao tôi sẽ chăm sóc tiên sinh thật tốt đến già luôn!"
Lục Trì Dự nghe vậy vẻ mặt trở nên kỳ quái, tính theo mức lương hắn phát cho Hách Điềm thì cậu phải làm xấp xỉ năm mươi năm, gần như là chăm sóc hắn tới lúc già.
Mira: LTD đã có sự chuyển biến về mặt tình cảm nên giờ xưng tôi - em nha hehe, tui biết mọi người thích mà. Btw 800 vạn là tầm 9 tỷ 8 nha, giờ ôm đùi anh Lục còn kịp không ta???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.