Chương 36: Vụ án xác chết trôi trên sông Ngọc Đái
Lạc Thổ
22/02/2024
Không tìm được Anh Quốc Công giả, vụ án phủ Anh Quốc Công xem như là án
treo, Tả Khâu tạo riêng một hồ sơ, ghi những vụ án có liên quan đến Vu
sư Nam Quốc, đầu tiên là vụ án Vu sư Nam Quốc, thứ hai và vụ án phủ Anh
Quốc Công. Tả Khâu tin rằng, sau này sẽ còn có vụ án liên quan đến Nam
Quốc.
Phán đoán của Tả Khâu cực chuẩn, vụ án kế tiếp quả nhiên vẫn có liên quan đến Nam Quốc.
Đoàn Hồng Thụy nhìn khuôn mặt gầy đi nhiều của Tả Khâu, ngoài miệng thì bảo vất vả nhưng tay lại vô cùng thành thật đưa cho Tả Khâu một quyển hồ sơ cực dày: "Vụ án này dựa hết vào ngươi, phá xong vụ án này sẽ còn mấy vụ nữa."
Tả Khâu cầm quyển hồ sơ dày cộm, cười hỏi: "Đại Lý Tự không có người sao?"
Đoàn Hồng Thụy thở dài: "Người tài ít ỏi, để bọn họ làm thơ, viết thiên văn thì ai cũng là tay viết tốt, để họ phá án khó thì đúng là không trâu bắt chó đi cày."
"Đại nhân quá khen rồi, thủ hạ của đại nhân nhiều người tài ba, chỉ là ngài muốn nhanh chóng phá án thôi." Ta là người dễ bóc lột nhất.
Đoàn Hồng Thụy vỗ tay một cái: "Vẫn là Hưu Văn hiểu ta, tháng nào cũng chết vài người, chờ bọn họ phá án xong không biết phải chết thêm bao nhiêu người, ta hạn cho ngươi phá án trong vòng một tháng!"
Tác phong của vị lãnh đạo cũ này đúng là mười năm không đổi, Tả Khâu gật đầu: "Ta đi làm việc."
Gần đây vùng ngoại thành của kinh thành xuất hiện nhiều vụ án vứt xác. Người vô duyên vô cớ mất tích, mấy ngày sau thì nổi trên sông Ngọc Đái ở ngoại ô kinh thành, lặng yên không một tiếng động, khuôn mặt mang nét cười, chết rất bình thản. Người trong thôn mê tín, nói là bị Long Vương của sông Ngọc Đái bắt đi.
Lúc Tả Khâu dẫn người đến bờ sông Ngọc Đái, khắp bờ sông đều là bàn thờ, thỉnh thoảng có người đi đến bái tế, ném cống phẩm trên bàn vào trong nước.
Đan Tầm xem xét tỉ mỉ một lượt, cười nói: "Những người này đúng là biết điều, có bái tế Long Vương, thần sông, thần nước, thậm chí còn bái tế cả thần sấm và Ngọc Đế, cũng không sợ những cống phẩm linh tinh này khiến những vị thần tiên đó đánh nhau."
"Có thể bọn họ không biết phải bái tế ai nên bái tế hết, lỡ đâu đúng chỗ thì sao." Mạc Tuyết Dao nói.
"Cũng khó cho họ, loại chuyện dân gian nhỏ xíu thế này chắc hẳn những thần tiên đó sẽ mặc kệ, vẫn phải dựa vào Tả đại nhân."
Tả Khâu ở kế bên nghe Đan Tầm khen thì xoa xoa giữa mày, nếu vụ án này dễ phá thì sẽ không có nhiều người vô tội bỏ mạng như vậy.
Sông Ngọc Đái là một nhánh của sông Vĩnh Định, dài hơn mười dặm, thi thể được phát hiện rải rác trên sông Ngọc Đái, không giống như cùng một nơi gây án. Đoàn đại nhân đã phái những người có thể phái ra được ở Đại Lý Tự, các bộ khác cũng phái ra những người có thể tới, điều tra các địa điểm trên bờ có khả năng vứt xác. Tả Khâu đến nhà xác cẩn thận xem xét thi thể, đều là tình trạng chết đuối bình thường nhất, chỉ có một điều lạ là lúc còn sống không giãy giụa, sau khi chết khuôn mặt mang nét cười thỏa mãn.
Đại Lý Tự có tổng cộng ba ngỗ tác, bọn họ đều cho rằng những người này là tự nguyện chết đuối, có lẽ có một tổ chức nào đó, khuyến khích người ta chết đuối để đạt được thăng thiên, hình như trong dã sử có trường hợp này. Nhưng Tả Khâu cảm thấy trong đó có điểm kì lạ, hắn hỏi Hoa Khanh Trần: "Lão Vương Đầu đến chưa?", "Nhanh lên."
Tả Khâu quý người tài, sau khi biết Lão Vương Đầu ở Lư Long nhà có nhiều thế hệ làm ngỗ tác, còn có tuyệt chiêu đặt biệt, Tả Khâu bèn muốn dẫn ông ấy bên người, đi theo phá án. Lần này về kinh đi quá vội, Tả Khâu để lại 30 "giặc cướp" cho Trấn Biên Đại tướng quân, 20 người còn lại thì cùng với Lão Vương Đầu, Lục Thuận và Nam Cung Tuấn mang theo hành lý đi từ từ, còn hắn thì dẫn Lục Thường, Hoa Khanh Trần, Ấn Phi và Mạc Tuyết Dao về kinh trước. Tính thời gian, bọn họ sắp đến rồi.
Lão Vương Đầu vừa đến, chưa mở hành lý ra đã vác thùng dụng cụ tổ truyền chạy đến nhà xác, giải phẫu một thi thể không có người nhận, ông ấy ngạc nhiên phát hiện, tim thể này không có tim!
Tả Khâu nghe xong thì hoảng, bảo Lão Vương Đầu giải phẫu một thi thể khác, Lão Vương Đầu hỏi: "Đại nhân không sợ người nhà hắn đánh đến cửa à?"
"Ông làm vết cắt nhỏ một chút, đừng để người ta nhìn ra." Tả Khâu nói ỡm ờ, cụ thể cũng không cần ta nói đâu nhỉ.
Lão Vương Đầu cười khà khà: "Xem như ta không lầm người! Ngài nhìn là được rồi."
Lão Vương Đầu lại giải phẫu một thi thể, lần này là thiếu phổi.
Tả Khâu đoán chắc chắn những người này mỗi người đều thiếu gì đó, Tả Khâu lại bảo Lão Vương Đầu giải phẫu hai thi thể nữa, quả nhiên là như vậy.
Đoàn Hồng Thụy sốt ruột thay cho Tả Khâu: "Ngươi động vào bốn thi thể, lỡ như người nhà họ tìm tới cửa, ta không bảo vệ được ngươi."
"Chỉ có giải phẫu mới biết được, bọn họ là bị người ta hại, chẳng lẽ họ không muốn tìm hung thủ giết người sao?"
"Ngươi xác định bọn họ là bị người ta giết chết?" Những suy đoán trước đây đều là tự sát, hoặc bị ai đó mê hoặc mà tự sát.
"Tự bản thân không thể nào lấy lục phủ ngũ tạng của mình được."
Đoàn Hồng Thụy lắc đầu: "Sao mà được chứ? Trên người những người này không có vết thương."
Tả Khâu nhíu mày: "Chắc là có phương pháp nào đó mà chúng ta không biết."
Mỗi người thiếu một bộ phận, điều này khiến Tả Khâu nhớ đến câu chuyện trong ghi chép các vụ kì án, có người dựa theo ngày sinh tháng đẻ, chắp vá một bộ hài cốt hình người, thay ai đó chặn tử kiếp.
Đan Tầm chế giễu ý nghĩ này của Tả Khâu: "Sao có thể dễ dàng như vậy, nếu là lôi kiếp của người này, Lôi Công mà đánh sai người thì bản thân Lôi Công cũng phải chịu phạt, cách nói này chỉ lừa được trẻ con vô tri thôi."
"Trẻ con vô tri" Tả Khâu khiêm tốn thỉnh giáo Đan Tầm: "Đại tiên xem thử chuyện này là thế nào?"
Đôi mắt nhỏ của Đan Tầm đảo một cái, ôm ngực nói: "Nếu mà ta biết, ta đã là Đại Lý Tự Khanh rồi."
"Đạo trưởng Thanh Hư có từng nói đến chuyện lấy phủ tạng của người khác mà không có miệng vết thương không?"
Đan Tầm gãi đầu: "Ngươi để ta nghĩ lại xem, từ trước đến nay ta không thích nghe giảng, nếu có Vân Nhược ở đây thì tốt rồi."
Con chuột béo này, chỉ biết ăn! Mạc Tuyết Dao không nhịn được nữa, xách cái đuôi Đan Tầm ném nàng chuột qua một bên: "Đại nhân, ta nghe nói có một loại sâu có thể vào bằng đường miệng, ăn nội tạng người."
Tả Khâu gật đầu, dẫn Mạc Tuyết Dao và Lão Vương Đầu vào nhà xác lần nữa, Đan Tầm từ dưới đất bò dậy nhảy lên đầu vai Mạc Tuyết Dao, bóp mũi nói: "Ngươi phải lễ phép với đại tiên một chút."
Mạc Tuyết Dao bắt Đan Tầm bỏ vào trong túi của mình: "Ở bên trong đi, đừng để bị ngạt."
"Tối nay ta muốn tắm cánh hoa..."
Ba ngỗ tác khác của Đại Lý Tự đã ở trong nhà xác từ lâu, thấy Lão Vương Đầu còn thân thiết hơn cả khi thấy Tả Khâu, gọi thẳng: "Tiền bối, cuối cùng ngài cũng chịu rời núi rồi."
Qua tìm hiểu đơn giản, Tả Khâu mới biết trong giới ngỗ tác Lão Vương Đầu tựa như là nhân vật trên đỉnh vân phong, hai mươi năm trước đi theo Đỗ đại nhân bị giáng chức đến biên cương thì không còn tin tức.
Lão Vương Đầu có thể kiểm soát được tình hình, đối với lời lấy lòng của ba người kia ông ấy vẫn mang dáng vẻ cũ, khom người nhã nhặn chào hỏi mọi người, mở thùng gỗ cũ mang theo bên người, đeo bao tay da cá vào chuẩn bị nghiệm thi. Ba ngỗ tác kia lập tức xúm lại quanh Lão Vương Đầu, chen đẩy Mạc Tuyết Dao và Tả Khâu ra ngoài.
Mạc Tuyết Dao rướn cổ vào xem, thấy Lão Vương đầu mở hoàn toàn khối thi thể thứ nhất ra, kề sát vào cẩn thận xem xét chỗ bị thiếu mất quả tim, kết luận cuối cùng là: Không có khả năng là sâu cắn, ngược lại giống như là dùng dao sắc bén cắt đi. Để tìm xem lưỡi dao sắc bén này từ đâu chui vào thi thể, Vương lão đầu lại rạch thi thể ra thêm một chút.
Giữa hè nên nhiệt độ khá cao, dù đã cho băng vào nhà xác, xông ngải cứu, nhưng mùi thối khó ngửi vẫn xộc thẳng vào mũi, Mạc Tuyết Dao cố nhịn cơn buồn nôn không nôn ra, nàng nhìn chung quanh thấy ba vị ngỗ tác và Tả Khâu lại không bị ảnh hưởng chút nào, Mạc Tuyết Dao chợt cảm thấy công lực của mình còn chưa đủ.
Lão Vương Đầu hý hoáy một canh giờ mới nói một cách chắc chắn: "Lưỡi dao này đi vào từ miệng người, thăm dò xuôi theo thực quản, cắt khoét chuẩn xác rồi lấy ra. Các ngươi xem thực quản của người này, ở đây, có một vết cắt nhỏ. Hiểu biết về cơ thể người của hung thủ không thua ta."
"May lại đi." Tả Khâu ra hiệu cho Mạc Tuyết Dao đến hỗ trợ, Mạc Tuyết Dao lấy khăn ra bịt kín miệng và mũi mình, nàng thật sự sợ mình đứng một hồi sẽ không nhịn được mà nôn ra, Lão Vương Đầu đưa kim khâu trong tay cho Mạc Tuyết Dao, khen: "Tay nghề của Dao nha đầu tốt, sau khi may xong thì bôi dầu sáp lên, người bình thường không nhìn kĩ sẽ không nhận ra." Mạc Tuyết Dao nghĩ thầm, học được cái gì từ ngài không học, lại học được may thi thể.
Xong xuôi mọi chuyện, lúc về phòng ở đã là chạng vạng, Đan Tầm kêu la muốn tắm hoa tươi, Mạc Tuyết Dao xách hai thùng nước nóng, một thùng tắm rửa cho mình, một thùng khác thả ít cánh hoa rồi ném Đan Tầm vào. Đan Tầm muốn ăn, Mạc Tuyết Dao nổi giận: "Cả người ta đều là mùi thịt thối đây, ngươi còn ăn được à?", "Ngươi coi như đi dạo chợ thịt một vòng, đụng vào một miếng thịt thối đi.", "Ngươi mà nói nữa, ba ngày nữa ta cũng ăn chẳng ngon."
"Ngươi không ăn, ta ăn!" Đan Tầm thản nhiên đi đến kho lúa nhỏ tìm chút đồ ăn vặt, vừa ăn vừa ngâm thùng tắm hát thầm, Mạc Tuyết Dao tự nhận công lực của mình còn thiếu rất nhiều.
Vụ án xác chết trôi trên sông Ngọc Đái, được xem là vụ án mưu sát. Theo phân tích của lão Vương Đầu và Tả Khâu, rất có thể hung thủ chuốc mê người bị hại, sau khi chết đuối thì lấy cơ quan cần ra rồi vứt xác xuống sông Ngọc Đái. Còn tại sao mặt lại mỉm cười, dựa theo hiểu biết của Tả Khâu, có thuốc mê gây ảo ảnh cho con người, cho nên khi chết người bị hại vẫn giữ nét cười thỏa mãn.
"Có loại thuốc mê này sao?" Mạc Tuyết Dao hỏi, Đan Tầm đáp: "Thiên hạ không thiếu cái lạ, vị sư huynh Phó Thanh Chủ kia của ta biết điều chế mấy thứ này, chỉ là không dùng mà thôi, không nói với người bình thường như ta, ta chỉ nhìn trộm thôi."
"Vậy chúng ta đi tìm Phó thần y."
"Sư huynh của ta ở huyện Kỳ Dương, cách đây khá xa, còn không bằng đi tìm đại sư Thiên Nhất, ông ấy ở Phổ Tế Tự ở ngoại thành. Ông ấy tinh thông dược lý, là bạn thân của sư phụ ta, có chuyện quỷ quái tìm ông ấy không sai vào đâu được. Ừm, ta hơi nhớ thức ăn chay của ông ấy làm."
Mạc Tuyết Dao cố nhịn không đập Đan Tầm ra ngoài, chuyện có quan trọng hơn nữa thì nàng chuột luôn có cách kéo dài đến buổi tối ăn no rồi nói.
Phán đoán của Tả Khâu cực chuẩn, vụ án kế tiếp quả nhiên vẫn có liên quan đến Nam Quốc.
Đoàn Hồng Thụy nhìn khuôn mặt gầy đi nhiều của Tả Khâu, ngoài miệng thì bảo vất vả nhưng tay lại vô cùng thành thật đưa cho Tả Khâu một quyển hồ sơ cực dày: "Vụ án này dựa hết vào ngươi, phá xong vụ án này sẽ còn mấy vụ nữa."
Tả Khâu cầm quyển hồ sơ dày cộm, cười hỏi: "Đại Lý Tự không có người sao?"
Đoàn Hồng Thụy thở dài: "Người tài ít ỏi, để bọn họ làm thơ, viết thiên văn thì ai cũng là tay viết tốt, để họ phá án khó thì đúng là không trâu bắt chó đi cày."
"Đại nhân quá khen rồi, thủ hạ của đại nhân nhiều người tài ba, chỉ là ngài muốn nhanh chóng phá án thôi." Ta là người dễ bóc lột nhất.
Đoàn Hồng Thụy vỗ tay một cái: "Vẫn là Hưu Văn hiểu ta, tháng nào cũng chết vài người, chờ bọn họ phá án xong không biết phải chết thêm bao nhiêu người, ta hạn cho ngươi phá án trong vòng một tháng!"
Tác phong của vị lãnh đạo cũ này đúng là mười năm không đổi, Tả Khâu gật đầu: "Ta đi làm việc."
Gần đây vùng ngoại thành của kinh thành xuất hiện nhiều vụ án vứt xác. Người vô duyên vô cớ mất tích, mấy ngày sau thì nổi trên sông Ngọc Đái ở ngoại ô kinh thành, lặng yên không một tiếng động, khuôn mặt mang nét cười, chết rất bình thản. Người trong thôn mê tín, nói là bị Long Vương của sông Ngọc Đái bắt đi.
Lúc Tả Khâu dẫn người đến bờ sông Ngọc Đái, khắp bờ sông đều là bàn thờ, thỉnh thoảng có người đi đến bái tế, ném cống phẩm trên bàn vào trong nước.
Đan Tầm xem xét tỉ mỉ một lượt, cười nói: "Những người này đúng là biết điều, có bái tế Long Vương, thần sông, thần nước, thậm chí còn bái tế cả thần sấm và Ngọc Đế, cũng không sợ những cống phẩm linh tinh này khiến những vị thần tiên đó đánh nhau."
"Có thể bọn họ không biết phải bái tế ai nên bái tế hết, lỡ đâu đúng chỗ thì sao." Mạc Tuyết Dao nói.
"Cũng khó cho họ, loại chuyện dân gian nhỏ xíu thế này chắc hẳn những thần tiên đó sẽ mặc kệ, vẫn phải dựa vào Tả đại nhân."
Tả Khâu ở kế bên nghe Đan Tầm khen thì xoa xoa giữa mày, nếu vụ án này dễ phá thì sẽ không có nhiều người vô tội bỏ mạng như vậy.
Sông Ngọc Đái là một nhánh của sông Vĩnh Định, dài hơn mười dặm, thi thể được phát hiện rải rác trên sông Ngọc Đái, không giống như cùng một nơi gây án. Đoàn đại nhân đã phái những người có thể phái ra được ở Đại Lý Tự, các bộ khác cũng phái ra những người có thể tới, điều tra các địa điểm trên bờ có khả năng vứt xác. Tả Khâu đến nhà xác cẩn thận xem xét thi thể, đều là tình trạng chết đuối bình thường nhất, chỉ có một điều lạ là lúc còn sống không giãy giụa, sau khi chết khuôn mặt mang nét cười thỏa mãn.
Đại Lý Tự có tổng cộng ba ngỗ tác, bọn họ đều cho rằng những người này là tự nguyện chết đuối, có lẽ có một tổ chức nào đó, khuyến khích người ta chết đuối để đạt được thăng thiên, hình như trong dã sử có trường hợp này. Nhưng Tả Khâu cảm thấy trong đó có điểm kì lạ, hắn hỏi Hoa Khanh Trần: "Lão Vương Đầu đến chưa?", "Nhanh lên."
Tả Khâu quý người tài, sau khi biết Lão Vương Đầu ở Lư Long nhà có nhiều thế hệ làm ngỗ tác, còn có tuyệt chiêu đặt biệt, Tả Khâu bèn muốn dẫn ông ấy bên người, đi theo phá án. Lần này về kinh đi quá vội, Tả Khâu để lại 30 "giặc cướp" cho Trấn Biên Đại tướng quân, 20 người còn lại thì cùng với Lão Vương Đầu, Lục Thuận và Nam Cung Tuấn mang theo hành lý đi từ từ, còn hắn thì dẫn Lục Thường, Hoa Khanh Trần, Ấn Phi và Mạc Tuyết Dao về kinh trước. Tính thời gian, bọn họ sắp đến rồi.
Lão Vương Đầu vừa đến, chưa mở hành lý ra đã vác thùng dụng cụ tổ truyền chạy đến nhà xác, giải phẫu một thi thể không có người nhận, ông ấy ngạc nhiên phát hiện, tim thể này không có tim!
Tả Khâu nghe xong thì hoảng, bảo Lão Vương Đầu giải phẫu một thi thể khác, Lão Vương Đầu hỏi: "Đại nhân không sợ người nhà hắn đánh đến cửa à?"
"Ông làm vết cắt nhỏ một chút, đừng để người ta nhìn ra." Tả Khâu nói ỡm ờ, cụ thể cũng không cần ta nói đâu nhỉ.
Lão Vương Đầu cười khà khà: "Xem như ta không lầm người! Ngài nhìn là được rồi."
Lão Vương Đầu lại giải phẫu một thi thể, lần này là thiếu phổi.
Tả Khâu đoán chắc chắn những người này mỗi người đều thiếu gì đó, Tả Khâu lại bảo Lão Vương Đầu giải phẫu hai thi thể nữa, quả nhiên là như vậy.
Đoàn Hồng Thụy sốt ruột thay cho Tả Khâu: "Ngươi động vào bốn thi thể, lỡ như người nhà họ tìm tới cửa, ta không bảo vệ được ngươi."
"Chỉ có giải phẫu mới biết được, bọn họ là bị người ta hại, chẳng lẽ họ không muốn tìm hung thủ giết người sao?"
"Ngươi xác định bọn họ là bị người ta giết chết?" Những suy đoán trước đây đều là tự sát, hoặc bị ai đó mê hoặc mà tự sát.
"Tự bản thân không thể nào lấy lục phủ ngũ tạng của mình được."
Đoàn Hồng Thụy lắc đầu: "Sao mà được chứ? Trên người những người này không có vết thương."
Tả Khâu nhíu mày: "Chắc là có phương pháp nào đó mà chúng ta không biết."
Mỗi người thiếu một bộ phận, điều này khiến Tả Khâu nhớ đến câu chuyện trong ghi chép các vụ kì án, có người dựa theo ngày sinh tháng đẻ, chắp vá một bộ hài cốt hình người, thay ai đó chặn tử kiếp.
Đan Tầm chế giễu ý nghĩ này của Tả Khâu: "Sao có thể dễ dàng như vậy, nếu là lôi kiếp của người này, Lôi Công mà đánh sai người thì bản thân Lôi Công cũng phải chịu phạt, cách nói này chỉ lừa được trẻ con vô tri thôi."
"Trẻ con vô tri" Tả Khâu khiêm tốn thỉnh giáo Đan Tầm: "Đại tiên xem thử chuyện này là thế nào?"
Đôi mắt nhỏ của Đan Tầm đảo một cái, ôm ngực nói: "Nếu mà ta biết, ta đã là Đại Lý Tự Khanh rồi."
"Đạo trưởng Thanh Hư có từng nói đến chuyện lấy phủ tạng của người khác mà không có miệng vết thương không?"
Đan Tầm gãi đầu: "Ngươi để ta nghĩ lại xem, từ trước đến nay ta không thích nghe giảng, nếu có Vân Nhược ở đây thì tốt rồi."
Con chuột béo này, chỉ biết ăn! Mạc Tuyết Dao không nhịn được nữa, xách cái đuôi Đan Tầm ném nàng chuột qua một bên: "Đại nhân, ta nghe nói có một loại sâu có thể vào bằng đường miệng, ăn nội tạng người."
Tả Khâu gật đầu, dẫn Mạc Tuyết Dao và Lão Vương Đầu vào nhà xác lần nữa, Đan Tầm từ dưới đất bò dậy nhảy lên đầu vai Mạc Tuyết Dao, bóp mũi nói: "Ngươi phải lễ phép với đại tiên một chút."
Mạc Tuyết Dao bắt Đan Tầm bỏ vào trong túi của mình: "Ở bên trong đi, đừng để bị ngạt."
"Tối nay ta muốn tắm cánh hoa..."
Ba ngỗ tác khác của Đại Lý Tự đã ở trong nhà xác từ lâu, thấy Lão Vương Đầu còn thân thiết hơn cả khi thấy Tả Khâu, gọi thẳng: "Tiền bối, cuối cùng ngài cũng chịu rời núi rồi."
Qua tìm hiểu đơn giản, Tả Khâu mới biết trong giới ngỗ tác Lão Vương Đầu tựa như là nhân vật trên đỉnh vân phong, hai mươi năm trước đi theo Đỗ đại nhân bị giáng chức đến biên cương thì không còn tin tức.
Lão Vương Đầu có thể kiểm soát được tình hình, đối với lời lấy lòng của ba người kia ông ấy vẫn mang dáng vẻ cũ, khom người nhã nhặn chào hỏi mọi người, mở thùng gỗ cũ mang theo bên người, đeo bao tay da cá vào chuẩn bị nghiệm thi. Ba ngỗ tác kia lập tức xúm lại quanh Lão Vương Đầu, chen đẩy Mạc Tuyết Dao và Tả Khâu ra ngoài.
Mạc Tuyết Dao rướn cổ vào xem, thấy Lão Vương đầu mở hoàn toàn khối thi thể thứ nhất ra, kề sát vào cẩn thận xem xét chỗ bị thiếu mất quả tim, kết luận cuối cùng là: Không có khả năng là sâu cắn, ngược lại giống như là dùng dao sắc bén cắt đi. Để tìm xem lưỡi dao sắc bén này từ đâu chui vào thi thể, Vương lão đầu lại rạch thi thể ra thêm một chút.
Giữa hè nên nhiệt độ khá cao, dù đã cho băng vào nhà xác, xông ngải cứu, nhưng mùi thối khó ngửi vẫn xộc thẳng vào mũi, Mạc Tuyết Dao cố nhịn cơn buồn nôn không nôn ra, nàng nhìn chung quanh thấy ba vị ngỗ tác và Tả Khâu lại không bị ảnh hưởng chút nào, Mạc Tuyết Dao chợt cảm thấy công lực của mình còn chưa đủ.
Lão Vương Đầu hý hoáy một canh giờ mới nói một cách chắc chắn: "Lưỡi dao này đi vào từ miệng người, thăm dò xuôi theo thực quản, cắt khoét chuẩn xác rồi lấy ra. Các ngươi xem thực quản của người này, ở đây, có một vết cắt nhỏ. Hiểu biết về cơ thể người của hung thủ không thua ta."
"May lại đi." Tả Khâu ra hiệu cho Mạc Tuyết Dao đến hỗ trợ, Mạc Tuyết Dao lấy khăn ra bịt kín miệng và mũi mình, nàng thật sự sợ mình đứng một hồi sẽ không nhịn được mà nôn ra, Lão Vương Đầu đưa kim khâu trong tay cho Mạc Tuyết Dao, khen: "Tay nghề của Dao nha đầu tốt, sau khi may xong thì bôi dầu sáp lên, người bình thường không nhìn kĩ sẽ không nhận ra." Mạc Tuyết Dao nghĩ thầm, học được cái gì từ ngài không học, lại học được may thi thể.
Xong xuôi mọi chuyện, lúc về phòng ở đã là chạng vạng, Đan Tầm kêu la muốn tắm hoa tươi, Mạc Tuyết Dao xách hai thùng nước nóng, một thùng tắm rửa cho mình, một thùng khác thả ít cánh hoa rồi ném Đan Tầm vào. Đan Tầm muốn ăn, Mạc Tuyết Dao nổi giận: "Cả người ta đều là mùi thịt thối đây, ngươi còn ăn được à?", "Ngươi coi như đi dạo chợ thịt một vòng, đụng vào một miếng thịt thối đi.", "Ngươi mà nói nữa, ba ngày nữa ta cũng ăn chẳng ngon."
"Ngươi không ăn, ta ăn!" Đan Tầm thản nhiên đi đến kho lúa nhỏ tìm chút đồ ăn vặt, vừa ăn vừa ngâm thùng tắm hát thầm, Mạc Tuyết Dao tự nhận công lực của mình còn thiếu rất nhiều.
Vụ án xác chết trôi trên sông Ngọc Đái, được xem là vụ án mưu sát. Theo phân tích của lão Vương Đầu và Tả Khâu, rất có thể hung thủ chuốc mê người bị hại, sau khi chết đuối thì lấy cơ quan cần ra rồi vứt xác xuống sông Ngọc Đái. Còn tại sao mặt lại mỉm cười, dựa theo hiểu biết của Tả Khâu, có thuốc mê gây ảo ảnh cho con người, cho nên khi chết người bị hại vẫn giữ nét cười thỏa mãn.
"Có loại thuốc mê này sao?" Mạc Tuyết Dao hỏi, Đan Tầm đáp: "Thiên hạ không thiếu cái lạ, vị sư huynh Phó Thanh Chủ kia của ta biết điều chế mấy thứ này, chỉ là không dùng mà thôi, không nói với người bình thường như ta, ta chỉ nhìn trộm thôi."
"Vậy chúng ta đi tìm Phó thần y."
"Sư huynh của ta ở huyện Kỳ Dương, cách đây khá xa, còn không bằng đi tìm đại sư Thiên Nhất, ông ấy ở Phổ Tế Tự ở ngoại thành. Ông ấy tinh thông dược lý, là bạn thân của sư phụ ta, có chuyện quỷ quái tìm ông ấy không sai vào đâu được. Ừm, ta hơi nhớ thức ăn chay của ông ấy làm."
Mạc Tuyết Dao cố nhịn không đập Đan Tầm ra ngoài, chuyện có quan trọng hơn nữa thì nàng chuột luôn có cách kéo dài đến buổi tối ăn no rồi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.