Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 45: Giết mèo 4

Mộc Hề Nương

08/07/2020

Chuyện ở trường Mao Tiểu Lỵ bị truyền lên mạng, cư dân mạng bàn tán sôi nổi, nhất là một màn trên trăm con mèo bao vây máy xúc, khiến người ta sợ hãi nhưng cũng có vài người thấy chúng thật đáng yêu.

Vốn dĩ chuyện mèo tấn công người và mèo bái nguyệt đã khiến người ta sinh ra cảm giác bài xích mèo trong Lệ Viên, nhất là trước mặt bao nhiêu người, con mèo đen kia đã tấn công một người. Nhưng chuyện hơn trăm con mèo vây quanh máy xúc, phảng phất như đang đàm phán với con người, cực kỳ có lý trí, lại mềm mỏng bình tĩnh giống như có trí thông minh đã xóa đi hình tượng quỷ quyệt của mèo trước đó.

Không biết tại sao, video cháu trai phó hiệu trưởng hành hạ mèo bị truyền trên mạng, cuối cùng mọi người đã hiểu tại sao mèo đen tấn công người này. Vì hắn chính là cháu của phó hiệu trưởng. Trong video, hắn nhốt một con mèo trong lồng, dùng thanh sắt chọc thủng bụng khiến mèo con chết thảm. Video vừa đăng lập tức bị vô số đảng mèo chửi mắng.

Sự tình được đưa ra ánh sáng một phần, nhưng cũng dẫn đến vài suy đoán không tốt, ví dụ như hai cô gái bị tấn công là do mèo trả thù. Dù hai cô gái này cũng là đảng mèo, dư luận vẫn xôn xao.

Trần Dương không cách nào hỏi chuyện người bị hôn mê, vì người nhà nạn nhân từ chối, thái độ không hề thân thiện. Cậu cũng thông cảm bèn đi hỏi cô gái thứ hai bị tấn công, người nhà cô này cũng không thân thiện. Bọn họ cũng biết đến lời đồn trên mạng nên rất bất mãn với Trần Dương, người được trường học phái đến. Cậu cũng không giải thích bản thân không phải do trường phái bảo đến, trông thấy nữ sinh vẫn còn trong trạng thái hoảng sợ quá độ, cậu niệm Tịnh Tâm Chú vài lần cho cô.

Hai mắt đục ngầu của nữ sinh dần trấn tĩnh, không còn vẻ kinh hoàng thất thố nữa. Trần Dương im lặng nhìn cô, phát hiện trên mặt, cổ và vai của cô đều quấn băng gạc, hẳn là bị thương khá nhiều chỗ.

Người nhà thấy con gái tỉnh táo thì kinh ngạc, Trần Dương nói: "Chỉ là quá hoảng sợ, thần hồn không yên. Bảo mệnh hộ thân, hồn phách không bay mất là tốt thôi."

Lúc này vị phụ huynh mới biết cậu là thiên sư, vì vậy thái độ cũng thay đổi, trở nên cung kính hơn, mời cậu ngồi xuống rồi nói: "Cậu có thể đuổi mèo yêu giúp con gái tôi không? Không biết con mèo yêu có đến hại con bé nữa không?"

Trần Dương lắc đầu: "Không có mèo yêu."

Người kia sửng sốt, nhìn cậu rồi lại nhìn sang con gái: "Không có mèo yêu?"

Trần Dương quay qua nữ sinh: "Quá hoảng sợ, cộng thêm mấy lời đồn đãi xôn xao khó tránh khỏi khiến người ta sinh ra ảo giác. Bây giờ cô an toàn rồi, cũng bình tĩnh lại, mong cô cố gắng nhớ lại, cung cấp manh mối. Tôi có cảm giác hung thủ sẽ không dừng tay."

Cô gái hơi do dự, dù vẫn còn cảm thấy sợ hãi đau đớn nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh nhớ lại chuyện đêm đó: "Hôm đó 11 giờ khuya, em rẽ vào đường nhỏ. Bình thường em không đi về muộn như vậy đâu, nhưng đêm đó..." Nữ sinh mím môi, do dự một lúc rồi mới nói tiếp: "Đêm đó em đến Phòng Ước Nguyện ở Phó Long Kiều. Phòng Ước Nguyện là một nơi xem bói, ngày thường rất đông khách nên đến lượt em đã rất muộn rồi."

Nghe thấy mấy chữ Phòng Ước Nguyện, Mao Tiểu Lỵ khẽ hừ một tiếng, nhỏ giọng nói với Trần Dương: "Người cạnh tranh làm ăn với em đó."

Nữ sinh nói tiếp: "Em sợ ký túc xá đóng cửa nên dù sợ hãi vẫn quyết định đi con đường nhỏ ở Lệ Viên, lúc đó bốn bề im ắng, không có lấy một tiếng động. Em cảm thấy không thích hợp, Lệ Viên có rất nhiều mèo, sao lại không có lấy một tiếng động? Sau đó em bỗng nghe tiếng động như có thứ gì đó đạp lên lá rụng từ phía sau, em sợ quá bỏ chạy. Thế nhưng thứ phía sau quá nhanh, đẩy em ngã nhào xuống đất..."

Nói đến đây, gương mặt nữ sinh lộ vẻ kinh hoàng, tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn: "Di động của em rơi xuống bên cạnh, miễn cưỡng thấy được một bóng người cao lớn, có hai lỗ tai và đuôi mèo, đụng vào tứ chi cảm nhận được lông mèo mềm mại. Mặt, cổ và vai em rất đau, mất máu, đau đớn và sợ hãi làm em dần mất đi ý thức. Trước khi ngất đi, em có nghe thấy tiếng mèo kêu."

Trần Dương gật đầu: "Tôi đã hiểu, cám ơn cô."

Nói xong cậu và Mao Tiểu Lỵ đứng lên ra về, người nhà nữ sinh vội vã đứng lên tiễn cậu. Lúc ra đến cửa, cậu bảo Mao Tiểu Lỵ đưa cho họ một lá bùa bình an rồi rời đi trong tiếng cám ơn của cha mẹ nữ sinh.

Mao Tiểu Lỵ hỏi: "Anh Trần, đúng là mèo quỷ quấy phá sao?" Cô cũng biết gọi mèo yêu là không đúng nên trực tiếp gọi là mèo quỷ.

"Em thấy sao?"

"Không giống."

Cô nàng nhớ lại lời nữ sinh kia vừa nói, phân tích tỉ mỉ: "Cô ấy nói nghe thấy tiếng như thứ gì đạp lên lá rụng, nhưng động tác của mèo rất nhẹ nhàng, nếu quả thật muốn đánh lén thì tuyệt đối sẽ không phát ra tiếng động. Cô ấy chỉ thấy bóng dáng, nhưng tai, đuôi và lông mèo đều có thể ngụy trang. Về phần trước lúc ngất xỉu nghe thấy tiếng mèo kêu, ở Lệ Viên nghe thấy tiếng mèo kêu thì có gì là lạ. Vậy nên tổng kết lại, cô ấy không chân chính nhìn thấy hình dạng của hung thủ, chỉ căn cứ bóng dáng và phán đoán âm thanh."

Trần Dương gật đầu khen ngợi: "Em nói rất đúng."

Mao Tiểu Lỵ vẫn còn thắc mắc: "Thế nhưng sao trước đó cô ấy không nghe tiếng mèo nào?"

"Vì đêm đó là trăng tròn. Mèo bái nguyệt, không nghe thấy tiếng mèo cũng là bình thường thôi. Buổi tối hôm chúng ta đi thăm dò kia cũng không nghe thấy tiếng mèo kêu, nhớ không?" Trước trăng rằm vài ngày, mèo sẽ tập trung ở mộ mèo sau sườn dốc bái nguyệt. Tối hôm nữ sinh kia bị tấn công, mèo trong Lệ Viên cũng đang bái nguyệt nên không có tiếng mèo kêu.

Cửa thang máy mở ra, Trần Dương đi ra ngoài: "Chúng ta đi gặp phó hiệu trưởng. Đúng rồi Tiểu Lỵ, em có để lộ thân phận trong trường không?"

Mao Tiểu Lỵ nghe vậy xua tay nói: "Em không phải là người thích thể hiện."

"Hửm?"

"Không có." Có lẽ do Mao Tiểu Lỵ có ngoại hình nhỏ nhắn xinh xắn, tuy không yếu đuối mà đầy sức sống, nhưng mọi người lại đặc biệt rất quan tâm chăm sóc cô. Mao Tiểu Lỵ chán nản lên án: "Rõ ràng là kỳ thị người lùn mà! Nhưng mấy người chân dài chạy còn không nhanh bằng em!"

"Ồ, vậy thì dễ rồi."

Mao Tiểu Lỵ không hiểu ra sao, Trần Dương cũng không giải thích mà dẫn cô đi đến phòng làm việc của phó hiệu trưởng. Đứng ngoài cửa đã nghe được ông ta thở hổn hển, tức giận:

"Chú đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, ghét mèo thì cách xa nó ra, đừng trêu chọc nó! Càng không được hành hạ chó mèo, dư luận xã hội bây giờ có thể ép chết mày đó! Giờ mày nói xem, chú phải làm thế nào để giúp mày đây? Chính mày làm việc không xong, không xóa sạch dấu vết còn bị người ta quay phim lại. Bây giờ không chỉ internet chửi mắng mày mà phóng viên báo trường ngày nào cũng đăng chuyện của mày. Chuyện ngược đãi mèo trước đây khó khăn lắm mới đè xuống cũng bị bới lên, chính là ép trường học xử lý mày. Chú nói cho mày biết, lần này chú không giúp được. Nếu như trường học thật sự trách phạt, mày lo mà thu dọn đồ đạc về nhà với cha mẹ đi!"

"Chú, lần này là cháu không đúng. Cháu bảo đảm sẽ không có lần sau, chú giúp cháu thêm một lần này nữa thôi được không?"

"Giúp mày? Chú nói cho mày biết, chú đã mua thủy quân trên mạng khống chế dư luận, sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện mới hot hơn, chuyện này sẽ hạ nhiệt. Nhưng báo chí không thuộc quản lý của chú, nếu như mấy sinh viên muốn làm lớn chuyện, chú không có cách nào khác! Mày có năng lực thì đi mà khiến báo trường không đưa tin chuyện ngược đãi mèo của mày nữa!"

Trần Dương quay đầu nhìn Mao Tiểu Lỵ, cô khiêm tốn nói: "Trách nhiệm thôi mà." Cậu bèn thay đổi ý định, bảo cô nàng dùng thân phận phóng viên báo trường đến phỏng vấn phó hiệu trưởng và cháu trai ông ta, ngôn từ gay gắt sắc bén cũng không sao.

"Cứ giao cho em." Mao Tiểu Lỵ tiến lên gõ cửa, giọng nói bên trong im bặt. Một lúc sau mới vang lên giọng nói bình tĩnh của phó hiệu trưởng: "Vào đi."

Hai người tiến vào, phó hiệu trưởng và người cháu trai tên Đổng Hồng nhìn thấy Mao Tiểu Lỵ, gương mặt lập tức thay đổi, trong nháy mắt lóe lên tia chán ghét. Khi nghe thấy Mao Tiểu Lỵ muốn phỏng vấn, phó hiệu trưởng dứt khoát từ chối. Cô nàng nhún vai: "Trường học rất quan tâm đến sự việc ngược đãi mèo này, nếu như thầy phó hiệu trưởng không chịu phóng vấn, em chỉ có thể tự do phát huy."



Ông ta lập tức gọi người lại, vẻ mặt rất khó xem: "Chỉ mười phút."

"Vâng." Mao Tiểu Lỵ nhanh chóng chuyển sang thái độ nghề nghiệp, cũng mời Đổng Hồng đang muốn rời đi lưu lại: "Vừa lúc có mấy câu hỏi cần bạn học Đổng giải thích thắc mắc, có thể lưu lại không?"

Đổng Hồng nhìn phó hiệu trưởng rồi mới gật đầu đồng ý. Trần Dương đứng phía sau Mao Tiểu Lỵ quan sát phó hiệu trưởng và Đổng Hồng. Người trước rất không kiên nhẫn nhưng vẫn cố ứng phó. Lúc hỏi ông có ghét mèo không, ông bày tỏ không thích nhưng sẽ không ngược đãi mèo, dáng vẻ không giống như là đang nói dối. Đến lượt Đổng Hồng, hắn không chút do dự nói thẳng thân thế của hắn.

Thì ra cha mẹ Đổng Hồng đều có huynh hướng ngược đãi, phó hiệu trưởng nhận hắn về nuôi, giúp hắn bắt đầu cuộc sống mới. Phó hiệu trưởng thở dài, Đổng Hồng hành hạ mèo có khả năng là do bị cha mẹ ám ảnh tâm lý, khi lớn lên tự tạo bộ mặt chính trực giả dối đối diện với cuộc đời.

Trần Dương chú ý thấy Đổng Hồng cúi đầu che giấu vẻ mặt u ám, ánh mắt cũng âm u nhìn chằm chằm Mao Tiểu Lỵ, dường như nhận ra có người đang quan sát hắn, Đổng Hồng đột nhiên ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Trần Dương. Hắn nghiền nghiền mũi chân, mặt không thay đổi nhìn thẳng vào Trần Dương, chậm rãi nở nụ cười điên cuồng.

Mấy câu Mao Tiểu Lỵ hỏi Đổng Hồng đều rất sắc bén, hắn trả lời lúc nhỏ bị cha mẹ ngược đãi, đổ lý do hắn hành hạ mèo lên đầu cha mẹ hắn. Câu trả lời có vẻ vô sỉ nhưng hai người không có cách phản bác.

"Tôi cũng không muốn hành hạ mèo, nhưng lại không khống chế được bản thân. Tổn thương mà cha mẹ gây ra cho tôi quá lớn, thấy mèo nhỏ yếu ớt là tôi lại nghĩ đến bản thân lúc còn nhỏ bị hành hạ. Tôi đã cố gắng kiềm chế bản thân, đi khám bệnh uống thuốc. Chẳng lẽ không nên cho một người từng bị tổn thương cơ hội sửa sai, làm lại cuộc đời sao?"

Lúc Trần Dương và Mao Tiểu Lỵ rời đi, Đổng Hồng cũng đi theo. Hắn mỉm cười hỏi Mao Tiểu Lỵ sẽ đưa tin khách quan như một phóng viên, hay là thêm cảm nhận cá nhân vào?!

Advertisement / Quảng cáoCô cười nói: "Không đâu, chúng tôi chỉ là người ngoài, phải đưa tin tức chính xác." Tuy rằng chưa biết khi nào sẽ đăng bài.

Đổng Hồng cười hài lòng, khen hai người vài câu xã giao rồi đắc ý rời đi, lúc đi hắn còn rung rung chân, làm động tác nghiền mũi chân vài lần. Mao Tiểu Lỵ nhìn theo bóng lưng hắn, giơ ngón giữa nói: "Đồ vô sỉ!"

Cô quay đầu hỏi Trần Dương: "Anh Trần, có phải hung thủ là Đổng Hồng không?"

"Anh nghi là hắn, nhưng anh không biết động cơ. Mấy ngày tới em lấy danh nghĩa đang điều tra, buổi tối đi đến Lệ Viên. Anh sẽ đi theo em, nếu Đổng Hồng chính là hung thủ, hắn sẽ tìm cơ hội giết em."

Cho đến lúc này, hoàn toàn không biết động cơ của hung thủ, chỉ có Đổng Hồng là nghi phạm duy nhất. Điểm giống nhau của hai nạn nhân là đều yêu mèo, giới tính nữ.

Hiện tại buổi tối Lệ Viên có bảo vệ tuần tra, có khả năng hung thủ sẽ không tiếp tục ra tay. Nhưng nếu hắn tự cao tự đại thì lại khác.

Trần Dương quyết định đi gặp Đại Béo lần nữa, còn mang theo cá chiên. Đại Béo đã mất tích mấy ngày, trốn trong Lệ Viên không lộ mặt, không ai tìm thấy tung tích của nó. Cậu lấy bùa truy tìm ra, cầm một sợi lông đêm đó sờ được trên người Đại Béo bỏ lên lá bùa, dùng nó đi tìm Đại Béo.

Mộ mèo trong rừng cây rất âm u, không ai đến gần, Đại Béo trốn ở nơi sâu nhất trong mộ mèo. Nó đang nằm trên một tảng đá lớn, giống như cái bánh thịt trải dài trên tảng đá. Trần Dương nhịn không được sờ sờ đống thịt mỡ, cảm xúc quả là "phê" không lời nào tả xiết.

Đại Béo nhìn chằm chằm Trần Dương, mặt mèo không nhìn ra cảm xúc gì. Cậu không từ bỏ, ôn hòa nói: "Ăn cá không?"

Đại Béo im lặng ăn cá, Trần Dương kể với nó Từ A Ni – tỳ nữ nhà Độc Cô Đà thời Tùy Dạng Đế – nuôi mèo quỷ gây họa, hỏi nó có biết con mèo quỷ kia không. Đại Béo vẫn vùi đầu ăn cá, không thèm để ý.

"Tao có thể cảm nhận được quỷ khí, âm khí và oán khí. Đôi khi còn có thể nhìn thấy. Ba loại quỷ khí, âm khí, oán khí trộn lại sẽ thành nghiệt, nghiệt là ác quả, là món nợ phải trả, tên đầy đủ là "nghiệt trái". Muốn trả hết nghiệt trái phải trả giá cực lớn, tao thấy được nghiệt trái trên người mày." Cậu dừng một chút rồi đổi đề tài: "Nhưng tao không nhìn thấy oan hồn quấn thân."

Nghiệt trái là một loại nợ âm, người nào phạm tội giết người cực kỳ hung ác sẽ bị ghi nhớ món nợ đó, nếu không trả sẽ không được yên thân. Bởi vậy thông thường người nào lưng gánh nghiệt trái đều có oan hồn quấn thân. Dù là mèo quỷ cũng sẽ bị oan hồn quấn thân, ngày đêm kêu khóc trước mắt người thiếu nợ, không để người đó được yên. Đại Béo là trường hợp đặc biệt, nó bị nghiệt trái quấn thân nhưng lại không bị oan hồn quấn lấy.

Trần Dương cũng rất hiếu kỳ: "Nếu mày không nói thì tao đi hỏi anh Độ."

Cả người Đại Béo cứng ngắt, nó ngẩng đầu thấy Trần Dương đang cười híp mắt, nó phe phẩy đuôi từ từ thả lỏng cơ thể, vẫn không nói lời nào lại dường như thỏa hiệp, cọ đầu vào lòng bàn tay cậu.

Dễ nhận thấy Đại Béo không muốn giải thích với cậu, cũng không muốn cậu nhắc đến nó trước mặt Độ Sóc. Trần Dương hỏi tiếp: "Có phải hung thủ là Đổng Hồng không? Nếu đúng thì gật đầu."

Đại Béo gật đầu. Trần Dương thầm nghĩ "quả nhiên". Nói thật, cậu vốn không hoài nghi Đổng Hồng, chỉ là mèo đen lại tấn công hắn, cùng với vẻ lạnh lùng của hắn khi ngược đãi mèo khiến cậu chú ý đến hắn nên thăm dò nhiều hơn. Lúc phát hiện ánh mắt Đổng Hồng nhìn Mao Tiểu Lỵ cực kỳ lạnh lùng quỷ dị, cậu đã xác định suy đoán trong lòng là chính xác.

"Đổng Hồng tấn công nữ sinh vì giá họa cho mèo trong Lệ Viên, mục đích là muốn đuổi hết mèo ở đây đi. Tao thấy dưới chân hắn có vài oan hồn mèo, chúng đang gặm cắn chân hắn."

Mấy con mèo đó là bị Đổng Hồng hành hạ đến chết, oán khí rất nặng, chúng sẽ cắn chân hắn rồi từ từ đi lên bóp cổ hắn. Chân bị cắn xé, Đổng Hồng có cảm giác, thế nên hắn hay rung chân và nghiền mũi chân.

Hẳn là ban đêm cũng bị mèo quấn lấy trong mơ, nhưng hắn lại không thể tiếp tục ngược đãi mèo, vừa khéo lan truyền chuyện mèo bái nguyệt và mèo yêu, thế là hắn dứt khoát cải trang thành nửa người nửa mèo tấn công người, muốn xua đuổi hết mèo trong Lệ Viên đi.

Trần Dương nói: "Tao và Tiểu Lỵ muốn dẫn Đổng Hồng ra, hy vọng bọn mày hỗ trợ."

Đại Béo lắc đuôi, ngậm cá nhỏ bỏ chạy. Đại Béo đã được người ta coi là Hoàng Thượng mà nuôi nhiều năm, sớm có thói quen ăn xong bỏ đi. Bị ép trả lời câu hỏi còn muốn nó bán sức lao động, tuyệt đối không có khả năng! Đời này đều khó có khả năng!

Trần Dương lạnh nhạt cất hộp đựng cá rồi đứng dậy từ từ đuổi theo Đại Béo. Trong tay cậu vẫn còn bùa truy tìm. Phía sau rừng cây có một sườn núi nhỏ, trên đó lộn xộn các bụi cây không được cắt tỉa. Cậu đẩy lùm cây, leo lên hàng rào sắt nhảy ra ngoài trường học. Đi thẳng mấy chục mét đến một con phố, bảng tên đường viết mấy chữ "Phố Long Kiều". Đây là khu phố rất nổi tiếng gần trường của Mao Tiểu Lỵ, phía trước bày bán đủ loại thức ăn, đi vào bên trong, qua đầu ngõ là có thể tìm được những cửa hàng bán nhưng thứ đồ đặc thù, không phải người ở đây hoặc không có người dẫn đến thì sẽ không biết. Trần Dương đi qua đầu ngõ vào sâu bên trong, cậu dừng chân rồi ngẩng đầu nhìn Đại Béo đang nằm trên bảng hiệu "Phòng Ước Nguyện". Cậu thầm cảm thán, sao bảng hiệu này có thể chịu được cân nặng của Đại Béo nhỉ?! Nó từ trên cao nhìn xuống Trần Dương, chậm rãi lắc đuôi, sau đó nó bỗng xoay người, nhẹ nhàng nhảy lên bỏ chạy.

Trần Dương suy nghĩ một chút rồi đi vào "Phòng Ước Nguyện". Đây là một căn nhà chuyên bói toán, trang trí giống những nơi bói toán khác, cố gắng ra vẻ thần bí, ánh sáng lờ mờ.

"Có khách đến, mời tiến vào ngồi."

Một cô gái ôm một con mèo mun bước ra khỏi một căn phòng nhỏ, cô ngồi xuống bàn bói toàn, giơ tay ý bảo Trần Dương cũng ngồi xuống. Cậu ngồi xuống rồi nói: "Tôi tới tìm bạn."

Cô gái lấy bộ bài Tarot đưa cho Trần Dương: "Xào bài đi."

"Không cần. Tôi tìm được rồi"Cô gái kia lẳng lặng nhìn cậu, nhỏ giọng nói: "Rút một lá đi."

Trần Dương tùy tiện rút một lá đặt xuống bàn, cô gái nhìn xuống rồi nói: "Chính nghĩa. Công bằng và chính nghĩa, giữ vững đạo đức của anh, kiên trì chính nghĩa của anh. Mọi khó khăn sẽ được giải quyết." Giải đáp xong lá bài vừa rút, cô gái nói thêm: "Anh muốn hỏi nhân duyên không?"



Trần Dương từ chối, quay đầu thấy bùa đào hoa và đá may mắn bên cạnh. Mao Tiểu Lỵ nói Phòng Ước Nguyện là đối thủ cạnh tranh của cô nàng, cô đã thua đối phương nhiều lần. Cô gái lại hỏi cậu có muốn mua vài lá bùa không, cậu từ chối rồi đứng dậy rời đi.

Cô gọi cậu lại, rút lá bài Tarot "chính nghĩa" đưa cho cậu: "Chúng ta sẽ còn gặp lại."

Trần Dương nhận lá bài rồi đi ra khỏi Phòng Ước Nguyện, đi được bốn năm mét, cậu quay đầu nhìn lại thì thấy căn nhà đã đóng kín cửa. Cậu ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu, không có bóng dáng Đại Béo trên đó. Không biết mục đích nó dẫn cậu đến đây là gì, cậu lắc lắc đầu, cất lá bài rồi quay về.

Suốt mấy ngày, Mao Tiểu Lỵ liên tục làm ra vẻ như đang điều tra vụ án mèo yêu ở Lệ Viên, thậm chí còn bị bảo vệ bắt gặp nửa đêm lẻn vào Lệ Viên. Ngày hôm sau truyền khắp toàn trường, cô không thèm để ý nói: "Tôi làm vậy để điều tra chân tướng, nếu đúng là mèo tấn công người thì cứ đến tấn công tôi đi. Còn nếu hung thủ là người, vừa lúc tôi có thể phỏng vấn hắn."

Lúc không có ai, Trần Dương nói: "Thật kiêu ngạo."

Mao Tiểu Lỵ cười toe toét: "Không kiêu ngạo sao chọc hung thủ tức giận được? Cách ba ngày mà liên tục tấn công hai nữ sinh, hoàn toàn không lo sợ bảo vệ và cảnh sát, hoặc là hắn không sợ hãi, hoặc là vô cùng tự tin vào bản thân. Dù là kiểu gì thì hắn cũng sẽ không chịu nổi khi bị khinh miệt, thế nào cũng bị chọc giận."

Nhưng nửa tháng sau, hung thủ vẫn không hành động. Một bộ phận bảo vệ tuần tra Lệ Viên được điều đi nơi khác, Lệ Viên lại yên tĩnh lần nữa. Nhưng sinh viên không còn dám đi vào con đường nhỏ ở Lệ Viên, bọn họ phát hiện, dù không có "mèo yêu tấn công" thì Lệ Viên cũng rất nguy hiểm. Bốn phía không có ánh đèn lại vắng vẻ không người, còn cách xa ký túc xá và dãy phòng học, người có ý đồ rất dễ ẩn nấp, phỏng chừng bị giết rồi vứt xác cũng không ai hay biết.

Đêm nay Mao Tiểu Lỵ lại lẻn vào Lệ Viên, tùy tiện đi vòng vòng. Mọi người trong trường đều biết cô đang điều tra chân tướng vụ án mèo yêu, cô nàng cũng dứt khoát không giả vờ nữa, thỉnh thoảng lại hô to: "Mèo yêu tiên sinh, tôi tới rồi, đến giết tôi đi nè."

Mao Tiểu Lỵ ồn ào đi một vòng rồi quay lại, Lệ Viên im ắng không một tiếng động. Trần Dương đi cách cô mười mấy mét, đột nhiên cậu ngẩng đầu nhìn trời, mây đen che kín bầu trời, không hề có ánh trăng. Cậu nghi hoặc, sao không thấy mèo trong Lệ Viên?

Mao Tiểu Lỵ đột nhiên dừng chân, phía sau truyền đến tiếng thứ gì đó đạp lên lá rụng. Có người đang đến gần cô từ phía sau, nhanh chóng đứng ngay sau lưng cô. Mao Tiểu Lỵ đột ngột xoay người, cầm di động chiếu lên gương mặt người phía sau, một gương mặt mèo vặn vẹo dữ tợn dọa cô nhảy dựng. Người nọ nhào lên, Mao Tiểu Lỵ hét lớn, đá hắn bay ra ngoài, đập mạnh lên thân cây cổ thủ rồi ngã xuống đất.

Trần Dương nghe tiếng hét của Mao Tiểu Lỵ, cậu nhanh chóng chạy đến thì thấy một màn này. Hung thủ đứng lên xoay người bỏ chạy, Trần Dương và Mao Tiểu Lỵ chia ra đuổi theo. Hung thủ chạy rất nhanh, có vẻ rất quen thuộc địa hình ở Lệ Viên, hắn quẹo trái quẹo phải nhiều lần suýt nữa khiến hai người bị mất dấu.

Trần Dương dừng lại, thấy máu của hung thủ dính trên đế giày Mao Tiểu Lỵ. Hôm này cô nàng mang giày đinh, lúc đá bay hung thủ, đế giày cắt qua da hắn lưu lại vết máu. Trần Dương cầm bùa truy tìm lau máu, sau đó dùng nó đi đường tắt đón đầu hung thủ. Mao Tiểu Lỵ lại đá hắn té ngã, cậu nhanh chóng dùng sợi dây đỏ trói tay hắn lại. Đồng tiền cổ trên sợi dây trượt ra rơi vào lòng bàn tay cậu.

Giày đinh

Trần Dương kéo mặt nạ của hung thủ ra, Mao Tiểu Lỵ vừa cầm điện thoại chiếu sáng vừa nói: "Đổng Hồng, xem lần này mày... Không phải hắn?!"

Không phải Đổng Hồng mà là một người trẻ tuổi xa lạ. Thanh niên kia vừa thở dốc vừa cười nói: "Chạy thật vui, Mao Tiểu Lỵ, quả nhiên không chạy thắng cậu."

Mao Tiểu Lỵ hỏi: "Cậu biết tôi?" Cô không nhận ra người này.

Người kia cười nói: "Cậu chưa từng phỏng vấn tôi, vì chúng tôi thường cùng tham gia chạy đua cự ly dài, cùng được phỏng vấn. Cậu chưa từng phỏng vấn riêng tôi, không chú ý đến tôi, nhưng tôi chú ý đến cậu. Tôi phát hiện cậu chạy rất nhanh, rất muốn thi đấu với cậu."

Mao Tiểu Lỵ đạp hắn một phát: "Đấu cái rắm! Giả trang mèo yêu tấn công tôi, cậu chính là hung thủ đúng không?"

"Không phải tôi. Bây giờ tên hung thủ thật sự đang giết người, hắn phải giết người. Người khác không chết thì hắn chết. Đã cho hắn hai cơ hội rồi."

Trần Dương cau mày, có trực giác tên này có ý gì đó. Cậu vừa muốn tra hỏi thì nghe tiếng gào thét của con gái từ xa truyền đến, hai người giật mình, vội vàng đứng dậy chạy về phía đó. Người phía sau hô to: "Không kịp rồi, hai người không cứu kịp đâu." Mao Tiểu Lỵ tức giận, muốn quay đầu đạp chết hắn lại không có thời gian.

Hai người chạy hết tốc độ về hướng phát ra tiếng hét, vốn tưởng sẽ gặp tình cảnh thê thảm không thể cứu chữa, ai ngờ lại thấy tên hung thủ đang nằm dưới đất bất tỉnh nhân sự. Đại Béo đang ngồi trên mặt hắn, chính là Đại Béo nặng bốn mươi cân.

Bên cạnh là nữ sinh vẫn chưa hoàn hồn, may mà chỉ có cánh tay bị thương, ngoài ra không có gì đáng ngại.

Đại Béo nhìn thấy Trần Dương và Mao Tiểu Lỵ, liếc nhìn hai người một cái rồi ẩn vào bóng đêm. Mao Tiểu Lỵ sững sờ nói: "Hình như Đại Béo nhìn em khinh bỉ, chắc là ảo giác."

Gỡ mặt nạ hung thủ ra, đúng là Đổng Hồng. Không lâu sau, cảnh sát và xe cứu thương chạy đến. Lệ Viên lại náo nhiệt lần nữa, cũng may lần này đã bắt được hung thủ. Bác sĩ vốn nghĩ cần phải cứu nạn nhân, ai ngờ người cần cứu là hung thủ. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, họ xác định vừa rồi hắn suýt nữa ngạt thở. Trần Dương nghe vậy, vẻ mặt trở nên cổ quái.

Bốn mươi cân đè lên mặt, không ngạt thở mới là lạ.

Lúc cho lời khai, nữ sinh kia nói: "Tôi rất thích mèo, trước đây ngày nào cũng đến Lệ Viên cho mèo ăn. Sau khi Lệ Viên xảy ra sự cố, tôi rất khó chịu, suốt nửa tháng không đến, hôm nay không có việc gì nên lén đến cho mèo ăn." Ở hiện trường đúng là tìm được thức ăn cho mèo vẫn còn mới: "Sau đó tôi đụng phải tên hung thủ, tôi né được, bị hắn cào bị thương cánh tay. Di động của tôi rơi xuống đá vỡ đèn chiếu sáng. Tôi hoàn toàn không tránh được đao cương miêu trảo của hắn, may mà có Đại Béo xuất hiện phân tán sự chú ý của hắn, đồng thời ngồi lên mặt hắn cản cho tôi."

Đao cương miêu trảo là một loại dao có lưỡi cong như móng vuốt mèo. Do trong này, tác giả đề cập hung thủ giả trang thành mèo, nên sẽ là loại đao này, nhưng loại phổ biến hơn chỉ có một lưỡi và chuôi.

Có lẽ cảnh tưởng đó quá buồn cười, nữ sinh nói đến đây thì nín khóc mỉm cười. Đồng thời, báo chí còn cố ý phóng đại ảnh chụp của Đại Béo, giật tít đập ngay vào mắt: "Mèo mun báo ân, khống chế sát thủ liên hoàn". Đại Béo bỗng chốc cực hot trên internet.

Hung thủ sa lưới, phó hiệu trưởng là chú của Đổng Hồng cũng bị ngã ngựa. Mèo được rửa oan, có thể ở lại Lệ Viên. Sự việc vốn nên kết thúc, thế nhưng cái tên chạy cự ly dài quấy nhiễu bọn họ đã biến mất, cùng với sợi dây đỏ của Trần Dương.

Mao Tiểu Lỵ điều tra tư liệu của hắn, mặt mày nghiêm túc nói: "Hắn tên là Mạnh Khê, là sinh viên năm hai. Quán quân chạy cự ly dài trong trường, đã tham gia rất nhiều cuộc thi lớn nhỏ, nửa năm trước bị tan nạn xe cộ nên không chạy nữa. Hắn đã tạm nghỉ học nửa năm, từ đó đến nay không đến trường. Không tìm được địa chỉ của hắn."

Không tìm thấy Mạnh Khê, mọi người không biết tại sao hắn lại cải trang thành hung thủ dẫn dụ hai người rời đi. Không thể vì muốn thi chạy với Mao Tiểu Lỵ, giống như muốn lấy sợi dây đỏ của Trần Dương hơn. Người trong phân cục đều biết đó là pháp khí của cậu, dùng đánh lệ quỷ là tiện nhất.

Vả lại, câu nói đó của Mạnh Khê là có ý gì?

Hai ngày sau, Đổng Hồng từ bệnh viện ra xe cảnh sát, hắn bị ghép tội cố ý giết người. Xe cảnh sát đang chạy trên đường thì gặp tai nạn, một chiếc xe vận tải chở sắt đụng vào thành cầu, các thanh sắt rơi xuống xuyên qua xe cảnh sát, đâm chiếc xe như con nhím.

Lúc nhân viên cứu hộ đến nơi, họ kinh ngạc phát hiện, thanh sắt vi diệu tránh né không đâm trúng mọi người trong xe, ngoại trừ Đổng Hồng. Hắn bị một thanh sắt chọc thủng bụng, ghim vào ghế chết tại chỗ. Tử trạng cực giống con mèo nhỏ bị hắn hành hạ chết trong video truyền trên mạng, ai cũng nói hắn bị mèo trả thù.

_________________

Chương gì mà dài thấy tía T_T

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xông Vào Ngõ Âm Dương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook