Chương 110: Vô lương âm trạch 1
Mộc Hề Nương
08/07/2020
Trước khi xuống núi, Trần Dương được con rồng tặng cho một cái vảy, vẩy rồng cứng rắn bóng loáng, ánh lên tia sáng nhàn nhạt, nhìn vô cùng đẹp mắt. Ngỗi Tuyên tò mò hỏi: "Vảy rồng có ích lợi gì ạ?"
Trần Dương lắc đầu: "Anh cũng không biết."
Dịch Vu trưởng nói: "Chắc chắn rất có ích, toàn thân con rồng đều là bảo vậy. Mấy năm gần đây, tiểu đội Đồ Long ý thức được cả con rồng đều là bảo vật, không chỉ có sừng rồng, còn có thịt rồng, máu rồng, long châu. Thế nên vừa rồi gã ảo thuật kia mới phái phi cơ đến mang rồng đi, mà không phải giết chết rồng, cắt sừng rồng mới mọc ra ngay tại hiện trường."
Trần Dương lộ vẻ mặt chán ghét: "Hẳn là nên cấm bọn chúng nhập cảnh vào nước ta."
"Chị sẽ trình đơn kiến nghị."
Ngỗi Tuyên nghiêng đầu nói: "Vừa rồi sau lưng gã ảo thuật có mọc bốn cái đầu người, hình như chúng không sợ Đạo thuật của thiên sư. Đó là gì vậy?"
Cậu trả lời: "Nước ngoài gọi là ác ma, lợi dụng cấm thuật triệu hồi ác ma, khiến ác ma nhập vào cơ thể, giúp hắn đạt được mục đích. Làm vậy phải trả cái giá rất đắt, phải thường xuyên tìm thức ăn cho ác ma. Ác ma ăn thịt người, tà ác xảo quyệt, am hiểu lừa dối con người, sau đó kéo đi chia ăn."
"Ừm, em hiểu rồi." Ngỗi Tuyên gật đầu rồi ôm búp bê chạy xuống Long Hạp Cốc. Dịch Vu trưởng vừa quan sát địa hình Long Hạp Cốc và Đài Khóa Long, vừa vuốt cằm như đang suy nghĩ điều gì.
Trần Dương bèn hỏi cô đang nghĩ cái gì, cô trả lời: "Khu du lịch kế bên làm ăn rất khá, chị cảm thấy cảnh sắc của Long Hạp Cốc và Đài Khóa Long cũng không tệ, quan trọng nhất là Đài Khóa Long từng thật sự có rồng. Chị định sửa cầu treo, khai phá Long Hạp Cốc thành thắng cảnh du lịch, kiếm chút tiền trợ cấp Vu tộc."
"Không phải nói mỗi năm chỉ có thể sửa một lần sao?"
Dịch Vu trưởng xua tay: "Dựa vào quan hệ hiện giờ của chúng ta và con rồng kia, có thể thương lượng. Vả lại cây cầu treo đã bị hỏng chỉ còn lại sợi dây thừng, hay là xây cầu mới... Em thấy cầu kính thế nào?" Cô dừng bước, nhìn về phía núi non trùng điệp xa xa: "Trước kia không xác định rồng có thật sự tồn tại hay không, cứ lo sợ sẽ làm thần linh tức giận, cũng lo Âm Dương Quỷ Điệp ăn thịt người qua đường vô tội. Hiện tại không còn phải lo lắng những điều đó nữa, Vu tộc cũng nên giao lưu với bên ngoài nhiều hơn."
Trần Dương hỏi: "Chị không lo lắng Vu tộc hòa nhập quá nhiều với bên ngoài, khiến Vu tộc nhanh chóng tiêu vong sao?"
"Phát triển đối ngoại là điều hiển nhiên, giậm chân tại chỗ sẽ bị diệt vong." Dịch Vu trưởng vừa cười vừa nói: "Quan trọng nhất là bây giờ Vu tộc tìm không được người thích hợp học Quỷ đạo, còn không bằng đưa người ngoài vào."
Gừng càng già càng cay.
Trần Dương kính nể, sau đó cậu lại hỏi: "Có phải chúng ta đã trễ thời gian bắt đầu Đại hội giao lưu pháp hội rồi không?"
Cô vừa đi vừa nói: "Đúng là đã trễ giờ, nhưng bây giờ đi vẫn còn kịp, ngày mai đi bằng máy bay đến đó. Chị đã bảo học trò chuẩn bị máy bay rồi, chúng ta xuống núi, ăn cơm tắm rửa trước đã. Cả người ướt sũng hết cả, quần áo dính vào người không thoải mái chút nào."
Thế là đoàn người cùng nhau đi về, vợ chồng Mã Sơn Phong đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, đang chờ bọn họ: "Chú đoán là mấy đứa sắp về đến nên đã chuẩn bị xong thức ăn. Mọi người đi tắm, thay quần áo rồi xuống ăn cơm."
Mọi người thấy thức ăn phong phú trên bàn, thèm thuồng không nói nhiều lời, tranh thủ về phòng tắm rửa thay đồ. Trần Dương vào phòng, mở cửa phòng tắm, quay đầu thấy Độ Sóc cũng theo vào, cậu nhìn quần áo khô ráo trên người hắn mà ngơ ngác, sau đó kéo hắn vào phòng: "Cùng nhau tắm." Nói xong cậu bình tĩnh cởi quần áo trên người hắn, vừa cởi vừa nói: "Quần áo ướt được gió thổi khô nhưng vẫn rất bẩn, cởi ra giặt đi."
Độ Sóc nắm lấy tay Trần Dương, ôm cậu ngồi lên bồn rửa mặt. Hai tay cậu đẩy vai hắn, muốn giữ khoảng cách giữa hai người: "Đừng làm rộn, mọi người đang chờ dưới lầu."
Độ Sóc cười khẽ, không có ý buông ra: "Anh muốn ôm em."
Trần Dương đỏ mặt, nhỏ giọng trách móc, thế nhưng khoảng cách giữa hai người ngày càng gần. Hắn cắn lên vành tai cậu: "Vừa nãy trong hồ, thấy em toàn thân ướt đẫm, anh đã muốn ôm." Hắn lại cắn lên cổ cậu: "Nhìn dáng vẻ em triệu rồng, anh muốn đè em." Tiếp theo đến xương quai xanh: "Anh im lặng suốt dọc đường là nghĩ xem nên làm em thế nào."
Trần Dương thở nhẹ, Độ Sóc cố ý hạ thấp giọng càng đặc biệt gợi cảm, còn kề sát vào tai cậu mà nói khiến vòng eo cậu lập tức mềm nhũn. Cảm giác còn kịch liệt hơn đao thật súng thật, tim cậu đập nhanh dồn dập, gương mặt đỏ hồng, hai mắt ngấn lệ.
Trần Dương ôm chặt vai Độ Sóc, nghe tiếng hắn cười khẽ, cảm nhận được lồng ngực hắn chấn động, cậu cực kỳ tức giận hung hăng đánh lên lưng hắn. Đánh xong lại đau lòng, vì vậy đổi thành cắn. Độ Sóc cắn lên xương quai xanh của cậu, còn cậu thì cắn bả vai hắn, vừa gặm vừa nói: "Lại bị chế giễu cho coi."
"Không đâu. Họ không dám."
Cậu lẩm bẩm hai tiếng: "Họ chỉ không dám với anh thôi."
"Họ dám cười em, anh dạy bảo họ một trận."
Âm thanh dần dần biến mất, cửa phòng tắm đóng lại, tiếng nước tí tách vang lên.
Đến khi tất cả mọi người đã xuống lầu, Mã Sơn Phong phát hiện Trần Dương và Độ Sóc vẫn chưa xuống bèn hỏi: "Cục trưởng Độ và Trần Dương đâu?"
Khấu Tuyên Linh cầm bánh bao và sữa bò đưa cho Lục Tu Chi, người sau tươi cười dịu dàng đầy yêu thương, cảm thấy mỹ mãn gặm bánh bao: "Phỏng chừng xuống không nổi."
Mã Sơn Phong lập tức hiểu ra, Ngỗi Tuyên vốn vùi đầu gặm bánh bao, bé nghe vậy ngẩng đầu, tò mò hỏi: "Trần Tiểu Dương quá mệt mỏi sao?"
Oa Oa gật đầu nói: "Nhất định là mệt quá, bây giờ đang nghỉ ngơi. Lát nữa chúng ta có nên lên thăm Dương Dương không?"
"Ừ."
Mã Sơn Phong lập tức nói với hai đứa nhỏ: "Cục trưởng Trần đang rất mệt, hai đứa đừng làm phiền cậu ấy nghỉ ngơi. Hay là chúng ta ăn xong rồi đi ngủ, ngủ dậy là có thể lên máy bay đến phủ Thiên Sư rồi."
Ngỗi Tuyên suy nghĩ một chút rồi vui vẻ gật đầu: "Được rồi, chúng cháu không đi làm phiền Trần Tiểu Dương."
"Ngoan."
Trên bàn cơm, những người khác bình tĩnh, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, thỉnh thoảng show ân ái. Trương Cầu Đạo đang trò chuyện với Mao Tiểu Lỵ: "Tối qua em không ngủ, giờ đi ngủ bù đi."
Mao Tiểu Lỵ làm dấu OK: "Chào mọi người giúp em, anh cũng nên chú ý nghỉ ngơi."
"Ừ."
Mấy người trên bàn ăn lộ vẻ mặt nhiều chuyện. Mã Sơn Phong giơ hai ngón tay cái, chạm chạm với nhau nói: "Cầu Đạo, cháu và Tiểu Lỵ?"
"Không có, mọi người nghĩ nhiều rồi. Hiện tại Tiểu Lỵ chuyên tâm tu đạo, không nghĩ đến chuyện yêu đương."
Khấu Tuyên Linh giơ tay trái chống cằm nói: "Cầu Đạo, hiệu suất của cậu không cao nha."
Đếm ngón tay, Trương Cầu Đạo và Mao Tiểu Lỵ đã làm đồng nghiệp đến bốn năm năm rồi, lâu như vậy mà vẫn chưa phát triển thành mối quan hệ siêu hữu nghị khác, không thể không nói, hiệu suất của Trương Cầu Đạo quá thấp.
"Hay là tôi truyền kinh nghiệm cho cậu?"
Trương Cầu Đạo nhếch môi, cười nhạo nói: "Không cần." Hắn không cần thẳng nam sắt thép truyền kinh nghiệm. Hắn và Mao Tiểu Lỵ không phải vừa gặp đã yêu, chẳng qua ở chung bốn năm năm, từ đầu vốn thấy Mao Tiểu Lỵ hơi đáng ghét, dần dần hắn nhận ra cô nàng cũng khá đáng yêu. Từ lúc đó, tâm trạng và ánh mắt hắn nhìn cô cũng thay đổi. Hắn bắt đầu hơi thích Mao Tiểu Lỵ, đương nhiên hắn không cho rằng tình cảm thin thích ít ỏi này sẽ ảnh hưởng nhiều đến hắn.
Cho đến khi Trương Cầu Đạo chợt phát hiện, thì ra tình cảm bé nhỏ đó đã lan tràn như cỏ dại, thì ra hắn thích Mao Tiểu Lỵ đến nỗi không thể tưởng tượng ra vợ tương lai của hắn là người khác, ngoại trừ Mao Tiểu Lỵ.
Khấu Tuyên Linh buông tay, nhún nhún vai: "Tùy cậu."
Dùng bữa xong, mọi người về phòng nghỉ ngơi, ngủ một giấc, tinh thần sảng khoái rời giường, lúc này đã là hai ba giờ chiều. Ánh mặt trời bên ngoài vẫn còn khá gắt, mọi người vừa thức dậy, nhìn ánh nắng gay gắt bên ngoài, họ lập tức lùi vào đại sảnh, chậm rãi pha trà như một lão cán bộ. Trần Dương ngáp một cái, vùi mặt vào hõm vai Độ Sóc, để hắn xoa lưng cho cậu.
Dịch Vu trưởng bước vào hỏi: "Mọi người thu dọn hành lý xong hết chưa?"
Mọi người gật đầu, nhích chân lộ ra hành lý bên cạnh, cô vui vẻ gật đầu nói: "Vậy bây giờ chúng ta xuất phát đến phủ Thiên Sư, cũng may chỉ ở tỉnh kế bên, coi như gần."
Khấu Tuyên Linh giơ tay đề nghị: "Tối nay xuất phát được không? Bây giờ ngoài trời rất nóng."
"Không thể." Dịch Vu trưởng từ chối không chút do dự: "Tôi mượn máy bay của người ta, không thể kéo dài thời gian."
Mọi người nghe vậy, uể oải lười biếng gì đó lập tức bay mất, vội đứng dậy hỏi: "Máy bay tư nhân?"
"Đúng vậy." Dịch Vu trưởng xoay người: "Đi thôi."
Mọi người tò mò nhấc hành lý lên đi theo sau Dịch Vu trưởng, đi một đoạn ngắn đến một bãi đất trống giống như sân bóng, máy bay đậu ở đó.
Cạnh cầu thang lên máy bay là một vị doanh nhân, đối phương trông thấy Dịch Vu trưởng liền hết sức ân cần, đích thân dẫn mọi người lên máy bay, còn thân mật giải thích các thiết bị. Bên trong máy bay bày trí vô cùng xa hoa, còn có phòng chơi game và phòng chiếu phim nhỏ. Trần Dương ngồi cạnh Khấu Tuyên Linh, châu đầu ghé tai thì thầm, sau đó ăn ý ngẩng đầu nhìn Dịch Vu trưởng đang bình thản.
Cô như tập mãi thành quen, xua tay bảo vị doanh nhân kia đi. Trước khi đi, hắn còn hỏi lại: "Cần tôi cho người qua đây phục vụ không?" Dịch Vu trưởng từ chối rồi hắn mới rời đi.
Trần Dương hỏi cô: "Máy bay này là chị thuê à?"
"Không phải thuê, là mượn." Dịch Vu trưởng sửa đúng: "Chị từng cứu một xí nghiệp gia đình của tỉnh này, nhà hắn có mấy chiếc máy bay. Vì không kịp thời gian nên chị mượn hắn, nếu không hắn luôn đợi cơ hội báo đáp, rất phiền phức."
Trần Dương, Khấu Tuyên Linh và Trương Cầu Đạo ngưỡng mộ nhìn thái độ bình thản của cô, sau đó lại nghe cô nói: "Nếu không phải máy bay riêng của chị bị học trò lấy dùng rồi thì chị cũng không mượn hắn, phiền phức."
Ba người im lặng, cuối cùng Trần Dương lên tiếng: "Ban nãy máy bay đậu ở sân bóng à?"
"Không phải. Đó là bãi đậu máy bay, trong tộc không chỉ có chị là có máy bay. Máy bay to quá chiếm chỗ, cho nên bọn họ dứt khoát xây bãi đậu."
Mọi người không khỏi hồi tưởng nụ cười đơn thuần chất phác của thôn dân, cùng với tình cảnh họ đến trước cửa nhà Dịch Vu trưởng nhảy quảng trường hàng đêm, còn vì một bản nhạc mà suýt nữa cãi nhau. Thật khó có thể tưởng tượng trong nhà những thôn dân này có một chiếc máy bay tư nhân, Trần Dương còn nhớ rõ sáng nay khi Dịch Vu trưởng định mở khu du lịch ở Long Hạp Cốc có nói câu "trợ cấp thôn dân".
Trần Dương gian nan hỏi: "Vu tộc rất có tiền?"
"Thường thường bậc trung."
Nhà ai thường thường bậc trung mà có máy bay riêng?!! Còn bảo thủ tự chịu diệt vong tiến cử nhân tài bên ngoài, Dịch Vu trưởng đúng là cái móng heo to! Nhưng cô vô tội nói: "Chúng tôi không quá để ý đến tiền bạc, chẳng qua trùng hợp có khoáng sản."
Ba người đưa lưng về phía Dịch Vu trưởng, từ chối nói chuyện phiếm với cô. Ngỗi Tuyên cũng không có khái niệm gì về tiền bạc, thấy dường như Trần Dương rất muốn có, cô bé kéo ống tay áo của cậu nói: "Trần Tiểu Dương, em cũng có thể mua máy bay riêng cho anh."
Dù sao bé cũng là phi cương có đến 36 cổ mộ, vàng bạc châu báu, đồ cổ có giá trị liên thành nhiều không đếm xuể.
Trần Dương co rút khóe miệng: "Hình như ở đây anh nghèo nhất." Khấu Tuyên Linh và Trương Cầu Đạo lập tức bày tỏ còn có hai người họ.
Độ Sóc thay cậu từ chối lời đề nghị mua máy bay của Ngỗi Tuyên: "Dương Dương muốn cái gì, anh sẽ mua cho Dương Dương cái đó." Kế đó hắn hỏi giá cả một chiếc máy bay, tính tính sổ tiết kiệm, bối rối cau mày. Phong Đô đại đế làm việc không có lương lần đầu tiên phát hiện hắn rất nghèo.
Trần Dương cười trộm: "Thế nào? Mua nổi không?"
Độ Sóc nhìn cậu, ánh mắt chuyên tâm: "Chỉ cần em thích, anh mua được."
Cậu nhào vào lòng hắn, cao hứng suýt nữa uốn éo lăn lộn, nhỏ giọng nói: "Thích anh, không thích máy bay riêng gì hết." Độ Sóc vén tóc trên trán Trần Dương, nhìn vào đôi mắt đen nhánh như thắp lên vô số ngôi sao nhỏ của cậu, hắn vừa định nói gì đó thì đột nhiên bị đụng mạnh cắt ngang.
Ngỗi Tuyên đột ngột nhào vào lòng Trần Dương, học theo cậu lăn qua lăn lại: "Thích Trần Tiểu Dương, mua mua mua cho Trần Tiểu Dương."
Oa Oa thấy thú vị, cũng nhào vào Ngỗi Tuyên hô lớn: "Oa Oa cũng có tiền, Oa Oa cũng có thể mua mua mua."
Trần Dương: "..."
Cậu bỗng cảm thấy lồng ngực sau lưng chấn động không ngừng, ngẩng đầu nhìn liền thấy vẻ mặt tươi cười của Độ Sóc. Cậu hơi sửng sốt, phát hiện cả người đều bị hắn ôm vào lòng, cậu theo bản năng ôm chặt Ngỗi Tuyên, cô bé thì ôm búp bê lăn qua lăn lại. Trương Cầu Đạo nhanh tay lẹ mắt chụp được một màn ấm áp này, hắn đưa cho Trần Dương xem: "Có muốn rửa hình ra không?"
Tấm ảnh như chụp một nhà ba người, Độ Sóc rũ mắt, tia dịu dàng trong mắt như lan tràn ra ngoài, Trần Dương hơi cứng người vì lo lắng Ngỗi Tuyên trong lòng té xuống đất. Còn cô bé và Oa Oa thì vô tư, vui vẻ chơi đùa. Đây là một tấm ảnh khiến người ta mỉm cười.
Trần Dương nói: "Gửi cho anh, anh đi rửa."
Khấu Tuyên Linh đi qua xem, cũng nghĩ tấm hình không tồi, vì thế hắn bảo Trương Cầu Đạo: "Cầu Đạo, chụp cho hai chúng tôi một tấm."
Nói xong hắn lôi kéo Lục Tu Chi chụp một kiểu, xem xong lại không hài lòng, kéo Ngỗi Tuyên và búp bê chụp chung, cuối cùng vẫn không hài lòng. Lăn qua lộn lại một lúc, cuối cùng hắn hậm hực từ bỏ, chán nản ngồi liệt trên ghế, Ngỗi Tuyên và Oa Oa thở phào ngồi phịch trên người Khấu Tuyên Linh. Ba người mở rộng tay chân, cùng một vẻ mặt y hệt nhau. Lục Tu Chi ngồi bên cạnh, mỉm cười và cưng chiều nhìn họ.
Trương Cầu Đạo lập tức chụp một tấm, Khấu Tuyên Linh xem xong bật cười: "Vô tâm cắm liễu liễu lại xanh." Hắn gửi tấm hình vào group gia tộc, vô số tin nhắn rú lên như điên, nhưng hắn lại không rảnh để ý.
Cha Khấu xem hình xong thì lâm vào trầm tư, bác Khấu lại cười ha hả: "Ngỗi Tuyên và Oa Oa thật đáng yêu."
Thế là cha Khấu đổi suy nghĩ, xem nên đánh chết thằng con trai trước, hay là đánh chết ông anh ruột trước.
Trần Dương lắc đầu: "Anh cũng không biết."
Dịch Vu trưởng nói: "Chắc chắn rất có ích, toàn thân con rồng đều là bảo vậy. Mấy năm gần đây, tiểu đội Đồ Long ý thức được cả con rồng đều là bảo vật, không chỉ có sừng rồng, còn có thịt rồng, máu rồng, long châu. Thế nên vừa rồi gã ảo thuật kia mới phái phi cơ đến mang rồng đi, mà không phải giết chết rồng, cắt sừng rồng mới mọc ra ngay tại hiện trường."
Trần Dương lộ vẻ mặt chán ghét: "Hẳn là nên cấm bọn chúng nhập cảnh vào nước ta."
"Chị sẽ trình đơn kiến nghị."
Ngỗi Tuyên nghiêng đầu nói: "Vừa rồi sau lưng gã ảo thuật có mọc bốn cái đầu người, hình như chúng không sợ Đạo thuật của thiên sư. Đó là gì vậy?"
Cậu trả lời: "Nước ngoài gọi là ác ma, lợi dụng cấm thuật triệu hồi ác ma, khiến ác ma nhập vào cơ thể, giúp hắn đạt được mục đích. Làm vậy phải trả cái giá rất đắt, phải thường xuyên tìm thức ăn cho ác ma. Ác ma ăn thịt người, tà ác xảo quyệt, am hiểu lừa dối con người, sau đó kéo đi chia ăn."
"Ừm, em hiểu rồi." Ngỗi Tuyên gật đầu rồi ôm búp bê chạy xuống Long Hạp Cốc. Dịch Vu trưởng vừa quan sát địa hình Long Hạp Cốc và Đài Khóa Long, vừa vuốt cằm như đang suy nghĩ điều gì.
Trần Dương bèn hỏi cô đang nghĩ cái gì, cô trả lời: "Khu du lịch kế bên làm ăn rất khá, chị cảm thấy cảnh sắc của Long Hạp Cốc và Đài Khóa Long cũng không tệ, quan trọng nhất là Đài Khóa Long từng thật sự có rồng. Chị định sửa cầu treo, khai phá Long Hạp Cốc thành thắng cảnh du lịch, kiếm chút tiền trợ cấp Vu tộc."
"Không phải nói mỗi năm chỉ có thể sửa một lần sao?"
Dịch Vu trưởng xua tay: "Dựa vào quan hệ hiện giờ của chúng ta và con rồng kia, có thể thương lượng. Vả lại cây cầu treo đã bị hỏng chỉ còn lại sợi dây thừng, hay là xây cầu mới... Em thấy cầu kính thế nào?" Cô dừng bước, nhìn về phía núi non trùng điệp xa xa: "Trước kia không xác định rồng có thật sự tồn tại hay không, cứ lo sợ sẽ làm thần linh tức giận, cũng lo Âm Dương Quỷ Điệp ăn thịt người qua đường vô tội. Hiện tại không còn phải lo lắng những điều đó nữa, Vu tộc cũng nên giao lưu với bên ngoài nhiều hơn."
Trần Dương hỏi: "Chị không lo lắng Vu tộc hòa nhập quá nhiều với bên ngoài, khiến Vu tộc nhanh chóng tiêu vong sao?"
"Phát triển đối ngoại là điều hiển nhiên, giậm chân tại chỗ sẽ bị diệt vong." Dịch Vu trưởng vừa cười vừa nói: "Quan trọng nhất là bây giờ Vu tộc tìm không được người thích hợp học Quỷ đạo, còn không bằng đưa người ngoài vào."
Gừng càng già càng cay.
Trần Dương kính nể, sau đó cậu lại hỏi: "Có phải chúng ta đã trễ thời gian bắt đầu Đại hội giao lưu pháp hội rồi không?"
Cô vừa đi vừa nói: "Đúng là đã trễ giờ, nhưng bây giờ đi vẫn còn kịp, ngày mai đi bằng máy bay đến đó. Chị đã bảo học trò chuẩn bị máy bay rồi, chúng ta xuống núi, ăn cơm tắm rửa trước đã. Cả người ướt sũng hết cả, quần áo dính vào người không thoải mái chút nào."
Thế là đoàn người cùng nhau đi về, vợ chồng Mã Sơn Phong đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, đang chờ bọn họ: "Chú đoán là mấy đứa sắp về đến nên đã chuẩn bị xong thức ăn. Mọi người đi tắm, thay quần áo rồi xuống ăn cơm."
Mọi người thấy thức ăn phong phú trên bàn, thèm thuồng không nói nhiều lời, tranh thủ về phòng tắm rửa thay đồ. Trần Dương vào phòng, mở cửa phòng tắm, quay đầu thấy Độ Sóc cũng theo vào, cậu nhìn quần áo khô ráo trên người hắn mà ngơ ngác, sau đó kéo hắn vào phòng: "Cùng nhau tắm." Nói xong cậu bình tĩnh cởi quần áo trên người hắn, vừa cởi vừa nói: "Quần áo ướt được gió thổi khô nhưng vẫn rất bẩn, cởi ra giặt đi."
Độ Sóc nắm lấy tay Trần Dương, ôm cậu ngồi lên bồn rửa mặt. Hai tay cậu đẩy vai hắn, muốn giữ khoảng cách giữa hai người: "Đừng làm rộn, mọi người đang chờ dưới lầu."
Độ Sóc cười khẽ, không có ý buông ra: "Anh muốn ôm em."
Trần Dương đỏ mặt, nhỏ giọng trách móc, thế nhưng khoảng cách giữa hai người ngày càng gần. Hắn cắn lên vành tai cậu: "Vừa nãy trong hồ, thấy em toàn thân ướt đẫm, anh đã muốn ôm." Hắn lại cắn lên cổ cậu: "Nhìn dáng vẻ em triệu rồng, anh muốn đè em." Tiếp theo đến xương quai xanh: "Anh im lặng suốt dọc đường là nghĩ xem nên làm em thế nào."
Trần Dương thở nhẹ, Độ Sóc cố ý hạ thấp giọng càng đặc biệt gợi cảm, còn kề sát vào tai cậu mà nói khiến vòng eo cậu lập tức mềm nhũn. Cảm giác còn kịch liệt hơn đao thật súng thật, tim cậu đập nhanh dồn dập, gương mặt đỏ hồng, hai mắt ngấn lệ.
Trần Dương ôm chặt vai Độ Sóc, nghe tiếng hắn cười khẽ, cảm nhận được lồng ngực hắn chấn động, cậu cực kỳ tức giận hung hăng đánh lên lưng hắn. Đánh xong lại đau lòng, vì vậy đổi thành cắn. Độ Sóc cắn lên xương quai xanh của cậu, còn cậu thì cắn bả vai hắn, vừa gặm vừa nói: "Lại bị chế giễu cho coi."
"Không đâu. Họ không dám."
Cậu lẩm bẩm hai tiếng: "Họ chỉ không dám với anh thôi."
"Họ dám cười em, anh dạy bảo họ một trận."
Âm thanh dần dần biến mất, cửa phòng tắm đóng lại, tiếng nước tí tách vang lên.
Đến khi tất cả mọi người đã xuống lầu, Mã Sơn Phong phát hiện Trần Dương và Độ Sóc vẫn chưa xuống bèn hỏi: "Cục trưởng Độ và Trần Dương đâu?"
Khấu Tuyên Linh cầm bánh bao và sữa bò đưa cho Lục Tu Chi, người sau tươi cười dịu dàng đầy yêu thương, cảm thấy mỹ mãn gặm bánh bao: "Phỏng chừng xuống không nổi."
Mã Sơn Phong lập tức hiểu ra, Ngỗi Tuyên vốn vùi đầu gặm bánh bao, bé nghe vậy ngẩng đầu, tò mò hỏi: "Trần Tiểu Dương quá mệt mỏi sao?"
Oa Oa gật đầu nói: "Nhất định là mệt quá, bây giờ đang nghỉ ngơi. Lát nữa chúng ta có nên lên thăm Dương Dương không?"
"Ừ."
Mã Sơn Phong lập tức nói với hai đứa nhỏ: "Cục trưởng Trần đang rất mệt, hai đứa đừng làm phiền cậu ấy nghỉ ngơi. Hay là chúng ta ăn xong rồi đi ngủ, ngủ dậy là có thể lên máy bay đến phủ Thiên Sư rồi."
Ngỗi Tuyên suy nghĩ một chút rồi vui vẻ gật đầu: "Được rồi, chúng cháu không đi làm phiền Trần Tiểu Dương."
"Ngoan."
Trên bàn cơm, những người khác bình tĩnh, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, thỉnh thoảng show ân ái. Trương Cầu Đạo đang trò chuyện với Mao Tiểu Lỵ: "Tối qua em không ngủ, giờ đi ngủ bù đi."
Mao Tiểu Lỵ làm dấu OK: "Chào mọi người giúp em, anh cũng nên chú ý nghỉ ngơi."
"Ừ."
Mấy người trên bàn ăn lộ vẻ mặt nhiều chuyện. Mã Sơn Phong giơ hai ngón tay cái, chạm chạm với nhau nói: "Cầu Đạo, cháu và Tiểu Lỵ?"
"Không có, mọi người nghĩ nhiều rồi. Hiện tại Tiểu Lỵ chuyên tâm tu đạo, không nghĩ đến chuyện yêu đương."
Khấu Tuyên Linh giơ tay trái chống cằm nói: "Cầu Đạo, hiệu suất của cậu không cao nha."
Đếm ngón tay, Trương Cầu Đạo và Mao Tiểu Lỵ đã làm đồng nghiệp đến bốn năm năm rồi, lâu như vậy mà vẫn chưa phát triển thành mối quan hệ siêu hữu nghị khác, không thể không nói, hiệu suất của Trương Cầu Đạo quá thấp.
"Hay là tôi truyền kinh nghiệm cho cậu?"
Trương Cầu Đạo nhếch môi, cười nhạo nói: "Không cần." Hắn không cần thẳng nam sắt thép truyền kinh nghiệm. Hắn và Mao Tiểu Lỵ không phải vừa gặp đã yêu, chẳng qua ở chung bốn năm năm, từ đầu vốn thấy Mao Tiểu Lỵ hơi đáng ghét, dần dần hắn nhận ra cô nàng cũng khá đáng yêu. Từ lúc đó, tâm trạng và ánh mắt hắn nhìn cô cũng thay đổi. Hắn bắt đầu hơi thích Mao Tiểu Lỵ, đương nhiên hắn không cho rằng tình cảm thin thích ít ỏi này sẽ ảnh hưởng nhiều đến hắn.
Cho đến khi Trương Cầu Đạo chợt phát hiện, thì ra tình cảm bé nhỏ đó đã lan tràn như cỏ dại, thì ra hắn thích Mao Tiểu Lỵ đến nỗi không thể tưởng tượng ra vợ tương lai của hắn là người khác, ngoại trừ Mao Tiểu Lỵ.
Khấu Tuyên Linh buông tay, nhún nhún vai: "Tùy cậu."
Dùng bữa xong, mọi người về phòng nghỉ ngơi, ngủ một giấc, tinh thần sảng khoái rời giường, lúc này đã là hai ba giờ chiều. Ánh mặt trời bên ngoài vẫn còn khá gắt, mọi người vừa thức dậy, nhìn ánh nắng gay gắt bên ngoài, họ lập tức lùi vào đại sảnh, chậm rãi pha trà như một lão cán bộ. Trần Dương ngáp một cái, vùi mặt vào hõm vai Độ Sóc, để hắn xoa lưng cho cậu.
Dịch Vu trưởng bước vào hỏi: "Mọi người thu dọn hành lý xong hết chưa?"
Mọi người gật đầu, nhích chân lộ ra hành lý bên cạnh, cô vui vẻ gật đầu nói: "Vậy bây giờ chúng ta xuất phát đến phủ Thiên Sư, cũng may chỉ ở tỉnh kế bên, coi như gần."
Khấu Tuyên Linh giơ tay đề nghị: "Tối nay xuất phát được không? Bây giờ ngoài trời rất nóng."
"Không thể." Dịch Vu trưởng từ chối không chút do dự: "Tôi mượn máy bay của người ta, không thể kéo dài thời gian."
Mọi người nghe vậy, uể oải lười biếng gì đó lập tức bay mất, vội đứng dậy hỏi: "Máy bay tư nhân?"
"Đúng vậy." Dịch Vu trưởng xoay người: "Đi thôi."
Mọi người tò mò nhấc hành lý lên đi theo sau Dịch Vu trưởng, đi một đoạn ngắn đến một bãi đất trống giống như sân bóng, máy bay đậu ở đó.
Cạnh cầu thang lên máy bay là một vị doanh nhân, đối phương trông thấy Dịch Vu trưởng liền hết sức ân cần, đích thân dẫn mọi người lên máy bay, còn thân mật giải thích các thiết bị. Bên trong máy bay bày trí vô cùng xa hoa, còn có phòng chơi game và phòng chiếu phim nhỏ. Trần Dương ngồi cạnh Khấu Tuyên Linh, châu đầu ghé tai thì thầm, sau đó ăn ý ngẩng đầu nhìn Dịch Vu trưởng đang bình thản.
Cô như tập mãi thành quen, xua tay bảo vị doanh nhân kia đi. Trước khi đi, hắn còn hỏi lại: "Cần tôi cho người qua đây phục vụ không?" Dịch Vu trưởng từ chối rồi hắn mới rời đi.
Trần Dương hỏi cô: "Máy bay này là chị thuê à?"
"Không phải thuê, là mượn." Dịch Vu trưởng sửa đúng: "Chị từng cứu một xí nghiệp gia đình của tỉnh này, nhà hắn có mấy chiếc máy bay. Vì không kịp thời gian nên chị mượn hắn, nếu không hắn luôn đợi cơ hội báo đáp, rất phiền phức."
Trần Dương, Khấu Tuyên Linh và Trương Cầu Đạo ngưỡng mộ nhìn thái độ bình thản của cô, sau đó lại nghe cô nói: "Nếu không phải máy bay riêng của chị bị học trò lấy dùng rồi thì chị cũng không mượn hắn, phiền phức."
Ba người im lặng, cuối cùng Trần Dương lên tiếng: "Ban nãy máy bay đậu ở sân bóng à?"
"Không phải. Đó là bãi đậu máy bay, trong tộc không chỉ có chị là có máy bay. Máy bay to quá chiếm chỗ, cho nên bọn họ dứt khoát xây bãi đậu."
Mọi người không khỏi hồi tưởng nụ cười đơn thuần chất phác của thôn dân, cùng với tình cảnh họ đến trước cửa nhà Dịch Vu trưởng nhảy quảng trường hàng đêm, còn vì một bản nhạc mà suýt nữa cãi nhau. Thật khó có thể tưởng tượng trong nhà những thôn dân này có một chiếc máy bay tư nhân, Trần Dương còn nhớ rõ sáng nay khi Dịch Vu trưởng định mở khu du lịch ở Long Hạp Cốc có nói câu "trợ cấp thôn dân".
Trần Dương gian nan hỏi: "Vu tộc rất có tiền?"
"Thường thường bậc trung."
Nhà ai thường thường bậc trung mà có máy bay riêng?!! Còn bảo thủ tự chịu diệt vong tiến cử nhân tài bên ngoài, Dịch Vu trưởng đúng là cái móng heo to! Nhưng cô vô tội nói: "Chúng tôi không quá để ý đến tiền bạc, chẳng qua trùng hợp có khoáng sản."
Ba người đưa lưng về phía Dịch Vu trưởng, từ chối nói chuyện phiếm với cô. Ngỗi Tuyên cũng không có khái niệm gì về tiền bạc, thấy dường như Trần Dương rất muốn có, cô bé kéo ống tay áo của cậu nói: "Trần Tiểu Dương, em cũng có thể mua máy bay riêng cho anh."
Dù sao bé cũng là phi cương có đến 36 cổ mộ, vàng bạc châu báu, đồ cổ có giá trị liên thành nhiều không đếm xuể.
Trần Dương co rút khóe miệng: "Hình như ở đây anh nghèo nhất." Khấu Tuyên Linh và Trương Cầu Đạo lập tức bày tỏ còn có hai người họ.
Độ Sóc thay cậu từ chối lời đề nghị mua máy bay của Ngỗi Tuyên: "Dương Dương muốn cái gì, anh sẽ mua cho Dương Dương cái đó." Kế đó hắn hỏi giá cả một chiếc máy bay, tính tính sổ tiết kiệm, bối rối cau mày. Phong Đô đại đế làm việc không có lương lần đầu tiên phát hiện hắn rất nghèo.
Trần Dương cười trộm: "Thế nào? Mua nổi không?"
Độ Sóc nhìn cậu, ánh mắt chuyên tâm: "Chỉ cần em thích, anh mua được."
Cậu nhào vào lòng hắn, cao hứng suýt nữa uốn éo lăn lộn, nhỏ giọng nói: "Thích anh, không thích máy bay riêng gì hết." Độ Sóc vén tóc trên trán Trần Dương, nhìn vào đôi mắt đen nhánh như thắp lên vô số ngôi sao nhỏ của cậu, hắn vừa định nói gì đó thì đột nhiên bị đụng mạnh cắt ngang.
Ngỗi Tuyên đột ngột nhào vào lòng Trần Dương, học theo cậu lăn qua lăn lại: "Thích Trần Tiểu Dương, mua mua mua cho Trần Tiểu Dương."
Oa Oa thấy thú vị, cũng nhào vào Ngỗi Tuyên hô lớn: "Oa Oa cũng có tiền, Oa Oa cũng có thể mua mua mua."
Trần Dương: "..."
Cậu bỗng cảm thấy lồng ngực sau lưng chấn động không ngừng, ngẩng đầu nhìn liền thấy vẻ mặt tươi cười của Độ Sóc. Cậu hơi sửng sốt, phát hiện cả người đều bị hắn ôm vào lòng, cậu theo bản năng ôm chặt Ngỗi Tuyên, cô bé thì ôm búp bê lăn qua lăn lại. Trương Cầu Đạo nhanh tay lẹ mắt chụp được một màn ấm áp này, hắn đưa cho Trần Dương xem: "Có muốn rửa hình ra không?"
Tấm ảnh như chụp một nhà ba người, Độ Sóc rũ mắt, tia dịu dàng trong mắt như lan tràn ra ngoài, Trần Dương hơi cứng người vì lo lắng Ngỗi Tuyên trong lòng té xuống đất. Còn cô bé và Oa Oa thì vô tư, vui vẻ chơi đùa. Đây là một tấm ảnh khiến người ta mỉm cười.
Trần Dương nói: "Gửi cho anh, anh đi rửa."
Khấu Tuyên Linh đi qua xem, cũng nghĩ tấm hình không tồi, vì thế hắn bảo Trương Cầu Đạo: "Cầu Đạo, chụp cho hai chúng tôi một tấm."
Nói xong hắn lôi kéo Lục Tu Chi chụp một kiểu, xem xong lại không hài lòng, kéo Ngỗi Tuyên và búp bê chụp chung, cuối cùng vẫn không hài lòng. Lăn qua lộn lại một lúc, cuối cùng hắn hậm hực từ bỏ, chán nản ngồi liệt trên ghế, Ngỗi Tuyên và Oa Oa thở phào ngồi phịch trên người Khấu Tuyên Linh. Ba người mở rộng tay chân, cùng một vẻ mặt y hệt nhau. Lục Tu Chi ngồi bên cạnh, mỉm cười và cưng chiều nhìn họ.
Trương Cầu Đạo lập tức chụp một tấm, Khấu Tuyên Linh xem xong bật cười: "Vô tâm cắm liễu liễu lại xanh." Hắn gửi tấm hình vào group gia tộc, vô số tin nhắn rú lên như điên, nhưng hắn lại không rảnh để ý.
Cha Khấu xem hình xong thì lâm vào trầm tư, bác Khấu lại cười ha hả: "Ngỗi Tuyên và Oa Oa thật đáng yêu."
Thế là cha Khấu đổi suy nghĩ, xem nên đánh chết thằng con trai trước, hay là đánh chết ông anh ruột trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.