Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp
Chương 230: Xử lý Alpha (11)
Đông Thi Nương
11/06/2024
Wp: D301203
Chương 230: Xử lý Alpha (11) (đã beta)
Thân Giác nghe vậy liền trực tiếp cầm lấy gối đầu bên cạnh đập lên mặt Thương Già Dư, khóc thật và gào giả, cậu vẫn có thể phân biệt được, “Tốt rồi thì cút đi, đừng ở lại đây mà ăn vạ.”
Thương Già Dư ôm lấy gối, chậm rì rì ngồi dậy, liếc mắt nhìn qua Thân Giác, “Đêm nay chúng ta không thể ngủ cùng nhau sao? Lỡ đâu chút nữa em lại như thế kia thì làm sao bây giờ?”
“Vậy thì tôi liền đưa cậu đến bệnh viện.” Giọng nói Thân Giác lạnh lẽo, “Đi ra ngoài.”
Thương Già Dư thấy thái độ Thân Giác kiên quyết lên thì có chút không vui mà chẹp miệng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài. Lúc rời đi, y cũng thuận tay lấy đi cái gối mà Thân Giác dùng để đánh y lúc nãy.
Một lần nữa y lại trở về sô pha trong phòng khách, trong lòng ôm thêm chiếc gối của Thân Giác. Lúc này, Thương Già Dư không cảm thấy buồn ngủ chút nào, y nhìn chằm chằm vào TV một lúc, sau lại sờ soạng, cầm điện thoại lên.
Y nhanh chóng tìm đến diễn đàn nặc danh mà y yêu thích, đăng một cái tiêu đề ---
“Bị người mình ghét đánh dấu tạm thời mất rồi, giờ phải làm sao đây?”
Ở lầu chính, y tóm tắt đơn giản tình huống của chính mình vào ngày hôm nay.
Vài giây sau, bài viết của y đã có người trả lời.
“Chúc 99*!”
*99: hình như là chúc hạnh phúc mãi về sau.
Thương Già Dư chớp mắt, trả lời lại một câu.
“Tại sao lại chúc tôi 99 chứ, tôi không thích anh ta đâu, anh ta cũng không thích tôi, tôi còn cố ý cướp đi vị hôn phu của anh ta nữa.”
Một câu kinh bạo trong đêm như thế này lập tức thu hút rất nhiều cú đêm xông đến.
Một số người mắng Thương Già Dư không biết xấu hổ, nhưng lại càng nhiều người hơn nói rằng ------
“Đây có lẽ là chân ái? Nếu không phải là chân ái thì đã sớm giết chết cậu rồi, làm gì có chuyện đánh dấu tạm thời chứ. Chủ lâu là, đừng có khoe ân ái nữa biết chưa, khoe nhiều chết sớm đó nha.”
“Cậu vẫn có thể lên đây đăng bài để hỏi, chứng minh hiện tại cậu rất bối rối. Chủ lâu à, cậu thật sự ghét anh ta sao? Cậu xác định là những việc mà cậu làm không phải là đang muốn tìm sự chú ý từ anh ta sao?”
“Aizz, cơm chó đêm khuya, chủ lâu à, cậu có thể thề rằng sau khi ở bên nhau thì sẽ không quay lại đây khoe ân ái nữa, được không?”
“Cậu cướp vị hôn phu của anh ta, anh ta vậy mà lại vội vàng giúp cậu đánh dấu. Hoặc anh ta là người tốt không có nguyên tắc, hoặc anh ta chính là đã yêu nhưng không nói ra được, cậu cảm thấy là cái nào đây?”
.......
Sau khi Thương Già Dư xem xong tất cả những phản hồi kia, trong lòng không hiểu vì sao lại nhảy nhanh hơn một chút. Cảm giác này không hề giống với cảm giác lúc trước, khi y đi câu dẫn những người khác. Y câu dẫn những người kia, nhìn những người kia lấy lòng y, vì y mà tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu, lúc đó, y chỉ cảm thấy thật thú vị. Y tựa như một con bướm, bay lượn trên những bụi hoa, tuyệt đối sẽ không vì bất luận một đóa hoa nào mà dừng lại. Y cảm thấy, loại cảm giác này chính là tuyệt vời nhất, nhưng hôm nay....
Y cắn môi, cuối cùng lại vùi mặt mình vào chiếc gối mang ra từ trong phòng Thân Giác.
.......
Hôm sau, thời điểm Thân Giác ngủ dậy, Thương Già Dư vẫn còn đang ngủ, y ngủ ngon lành, nửa chăn cũng đã rớt xuống đất nhưng y vẫn hồn nhiên không biết, vẫn còn ngủ rất ngon.
Thân Giác liếc mắt nhìn, sau khi tưới nước cho những bồn hoa hoa cỏ cỏ trên ban công xong thì nhanh chóng thay đồ đi làm.
Hôm nay, cậu không thể viện lý do để không lên công ty được, vì hôm nay có một hạng mục quan trọng cần bàn. Công ty muốn mở một công ty con về thời trang tại nước M, một khi công ty được mở, Thân Giác liền có lý do để có thể quang minh chính đại lui tới nơi này và nước M. Một tháng ở công ty con ở nước M, cậu có thể nghỉ ngơi mười ngày, hoặc thậm chí là cả nửa tháng. Nếu nói như vậy thì khả năng tìm được Thương Diễn Vũ trước sẽ lớn hơn một chút, còn không, cậu chỉ có thể chờ đến nửa năm sau, khi Thương Diễn Vũ đến tìm Thương Già Dư.
Mấy kiếp trước, công ty cũng có nhắc đến chuyện muốn mở công ty con ở nước M, nhưng lúc đó Thân Giác lại bỏ phiếu phản đối. Vì cậu cảm thấy, thị thường trong nước công ty còn chưa vững chắc, vẫn chưa thích hợp để khai thác thị trường nước ngoài. Sau này, tuy đã mở chi nhánh xong nhưng cậu cũng không quan tâm đến chi nhánh đó, phần lớn công việc đều giao cho Sở Hách xử lý.
Còn lúc này, cậu nhất định sẽ dẫn đầu bỏ phiếu tán thành.
Nếu có thể gặp được Thương Diễn Vũ trước, chắc chắn sẽ có lợi hơn một chút. Ít nhất, lúc này Thương Diễn Vũ vẫn chưa quen biết Diêu Triển.
Nghĩ đến Diêu Triển, biểu tình Thân Giác không khỏi có chút lạnh lẽo, Tháng trước, lúc Diêu Triển đến đón Thương Già Dư ở nhà cậu, sau khi để lại câu nói bệnh hoạn kia liền đổi một số điện thoại khác để gọi cho cậu. Bất quá, mỗi khi nghe ra giọng của Diêu Triển thì cậu lập tức tắt máy, chặn số. Liên tục năm lần như vậy, cuối cùng thì Diêu Triển cũng yên tĩnh, nhưng vài ngày trước, gã gửi một thùng đồ vật đến công ty Thân Giác qua đường bưu điện, bên trong tất cả đều là sô cô la.
Gã còn để ở trong một tấm thiệp, “Nghe người ta nói em rất thích lễ vật của chúng tôi trong lần yến hội lúc trước, anh đã cố ý cho người đi mua một thùng khác.”
Đúng là Thân Giác thích ăn đồ ngọt, nhưng bị Diêu Triển ứng phó như thế này, cậu liền đem ra phân phát cho tất cả nhân viên trong công ty thùng sô cô la này.
.......
Thời điểm mở họp để thảo luận, di động được Thân Giác để trong túi áo khoác chợt rung lên, cậu cũng không quan tâm đến, nhưng số lần điện thoại rung lên lại càng nhiều hơn, cậu chỉ có thể cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua.
Trên màn hình, tất cả đều là tin nhắn mà Thương Già Dư gửi đến.
Mở đầu từng tin nhắn đều là “Anh ơi”, lúc thì hỏi cậu đang ở đâu, lúc thì lại nhắn rằng bản thân y đói bụng rồi, lắm mồm đến mức có chút giống tiếng ve sầu ồn ào trong đêm hè.
Thân Giác tắt điện thoại, một lần nữa thả điện thoại vào trong túi.
Cuộc hội nghị kéo dài khoảng ba tiếng đồng hồ mới kết thúc, kết quả cũng không sai biệt lắm với những kiếp trước. Trước khi tổng tài rời khỏi công ty còn cố ý gọi Thân Giác qua, muốn nói chuyện với một mình cậu.
“Hội nghị hôm nay, tôi thấy cậu rất tán thành với hạng mục lần này. Đợt này cần phải mở một công ty con về thời trang ở nước M, những bước ban đầu chắc chắn sẽ khá là khó khăn, cũng tương đối vất vả, chúng ta ở bên này chắc chắn sẽ phái người qua nhìn chằm chằm vào. Cũng không hẳn là phải luôn theo dõi chằm chặp vào đó, nhưng chung quy thì một tháng cũng phải qua kia theo dõi vài ngày. Cậu muốn tự cậu đi hay vẫn là để cho Sở Hách phụ trách?”
Thân Giác không chút do dự, “Tôi muốn bản thân mình có thể phụ trách.”
“Cũng tốt, cậu làm việc tôi rất yên tâm. Sở Hách vẫn có chút ham chơi, hạng mục lần này cần cậu lo lắng nhiều hơn, đến lúc đó, bên kia là một đoàn đội hoàn toàn mới, muốn hòa hợp, khẳng định tốn không ít công sức của cậu rồi. Cậu phải cố gắng nghỉ ngơi cho tốt đấy.” Tổng tài nhìn sang đầu của Thân Giác, nhịn không được lắc đầu, “Mấy tháng gần đây sao cậu lại gặp nhiều tai nạn như vậy nhỉ? Vừa đúng lúc, ngày mai cậu đi cùng phu nhân và tôi đến Thiên Phật Tự thắp nén hương đi, đi cùng chúng tôi, cùng đi cầu nguyện, đổi chút vận khí cũng tốt.”
Chuyện tổng tài đã định, cơ bản Thân Giác không cách nào từ chối, chỉ có thể hẹn đối phương, 6 giờ sáng ngày mai sẽ gặp nhau ở dưới công ty, sau đó sẽ cùng nhau đi đến Thiên Phật Tự.
.....
Sau khi Thân Giác trở lại văn phòng của mình thì cậu mới khởi động lại điện thoại. Vừa khởi động máy lên, điện thoại cậu liền chấn động không ngừng. Cuối cùng, khi điện thoại đã ngừng rung, cậu nhìn vào ứng dụng tin nhắn, bên trong vậy mà lại có đến hơn một trăm tin nhắn mới, tất cả tin nhắn đều chỉ do một người duy nhất là Thương Già Dư gửi đến.
Cậu nhăn mi, lười phải xem từng tin nhắn, trực tiếp xóa hết một loạt tin nhắn vừa nhận, sau lại kéo số điện thoại của Thương Già Dư vào sổ đen.
Thân Giác liên tục bận rộn cho đến 8 giờ tối mới rời khỏi công ty, vì muốn dậy sớm vào ngày mai, và cậu cũng không muốn phải nấu cơm, cho nên liền tùy tiện tìm đến một quán ăn ven đường dùng cơm. Chờ đến khi về đến nhà đã là 10 giờ đêm.
Cậu vừa vào nhà liền thấy một bóng người vọt qua, cậu lập tức tránh qua bên cạnh, đạo thân ảnh kia thiếu chút nữa đã té ngã.
Hóa ra là Thương Già Dư.
Thương Già Dư nhìn chằm chằm vào Thân Giác, đáy mắt tràn ngập giận dữ, “Tại sao anh không trả lời tin nhắn của tôi? Còn kéo số tôi vào sổ đen!”
“Vì sao tôi phải trả lời tin nhắn của cậu?” Thân Giác lãnh đạm nói, trực tiếp đẩy Thương Già Dư đang chắn ở cửa ra, “Hôm nay tôi rất mệt, không muốn nhìn cậu làm loạn.”
Thương Già Dư chớp mắt, lại chạy đến chắn trước mặt Thân Giác, “Thái độ này của anh là gì đây? Tôi ở nhà đợi anh cả một ngày, biết rằng có lẽ anh đang ở công ty, sợ rằng anh đang mở họp cho nên chỉ nhắn tin cho anh mà thôi. Nhưng ngược lại, anh thì giỏi rồi, một tin nhắn anh cũng không thèm trả lời, về nhà lại thái độ với tôi, anh quá đáng vừa thôi!”
Thân Giác nhăn mày nhìn người trước mặt, “Thương Già Dư, nếu cậu không vui khi ở lại chỗ của tôi thì rời khỏi đây đi. Đi đến chỗ của Diêu Triển bên kia, hoặc là tùy tiện qua nhà một người nào đó cũng được.” Nói xong, cậu vòng qua đối phương, đi về phía trước.
Cuối cùng thì Thương Già Dư cũng không ngăn cậu lại nữa, còn Thân Giác, lúc cậu đi ngang qua phòng khách thì thấy trên bàn trà có một chiếc bánh kem.
Cậu nhìn lướt qua rồi nhanh chóng quay về phòng ngủ chính.
Thương Già Dư thấy Thân Giác chỉ liếc mắt nhìn bánh kem một cái rồi quay vào phòng ngủ chính thì tức giận đến mức đá vào tường. Nhưng sau khi đá xong y đau đến mức nước mắt lưng tròng.
Thật vất vả mới nuốt ngược nước mắt vào trong, y liền đi đến phòng khách, đem bánh kem ném vào thùng rác nhà bếp.
Hôm nay, khi y ngủ dậy còn cố ý chạy đến một cửa hàng rất có tiếng để mua một chiếc bánh kem, sau khi mua xong, y vẫn luôn ngồi đợi Thân Giác trở về. Nhưng đối phương vẫn luôn chậm chạp không trở về, bánh kem trước mắt không thể ăn được.
Nhưng y nào biết, cuối cùng, khi y cũng chờ được đối phương quay về, thì đối phương chỉ mặt nặng mày nhẹ với y mà thôi. Ngay cả chiếc bánh kem mà y mua, cậu cũng chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua.
Thương Già Dư càng nghĩ càng tức giận, lại lấy điện thoại ra, một lần nữa bấm vào bài viết của ngày hôm qua, đăng thêm một câu trả lời mới toanh.
“Tôi mới không thèm cùng anh ta 99 đâu, mấy người đừng nói bậy, còn nữa, tôi một chút cũng không thèm lấy lòng anh ta.”
.......
Hôm sau, Thân Giác dậy rất sớm, vì phải tập hợp ở công ty vào lúc 6 giờ, cho nên 4 giờ rưỡi cậu đã dậy, vào lúc 5 giờ đã ra khỏi cửa. Thương Già Dư ôm chăn lăn xuống dưới sô pha, lúc Thân Giác lấy đồ thiếu chút nữa đã dẫm phải y.
Cho đến khi đã tới công ty, Thân Giác theo sau xe của tổng tài, cùng nhau đi đến Thiên Phật Tự ở vùng ngoại ô.
Đi tầm khoảng một tiếng rưỡi, cuối cùng thì cũng đến nơi. Vì là đi chùa miếu, cho nên hôm nay Thân Giác không mặc tây trang mà chỉ mặc một bộ đồ thể thao thường ngày. Tổng tài nhìn cậu còn sửng sốt một lúc, sau lại lập tức cười nói, “Thân Giác, cậu ăn mặc như thế này, tôi còn tưởng là thực tập sinh nào đó của công ty chúng ta nữa chứ.”
Phu nhân tổng tài đứng bên cạnh cũng cười, “Đúng nha, tôi còn đang nghĩ lão Trần lừa tôi nữa, ban đầu nói sẽ mang cậu theo, nhưng cuối cùng lại mang một người khác đến.”
Thân Giác chỉ có thể nhấp môi cười cười.
Ngọn núi nơi Thiên Phật Tự tọa lạc cũng không cao lắm, cho nên tổng tài cùng phu nhân dự định sẽ đi bộ lên đó. Tất nhiên Thân Giác chỉ có thể phụng bồi, cậu đi chếch về sau một chút. Hôm nay là ngày làm việc, thời tiết lại lạnh, cho nên người đi chùa cũng không nhiều lắm, bọn họ đi tầm khoảng nửa tiếng mới đụng phải một người đi xuống núi.
Người nọ mang mũ lưỡi trai và khẩu trang, một thân đen tuyền, chậm rì rì mà đi từ trên núi xuống.
Tuy che chắn kín mít nhưng thân hình cùng khí chất đó, nhìn qua cũng không giống người thường.
Phu nhân tổng tài nhìn qua vài lần, nhịn không được dùng khuỷu tay khều tổng tài bên cạnh, thì thầm nói: “Lão Trần, này không phải là minh tinh nào đấy chứ?”
Lúc nói chuyện, người kia đã rất gần với bọn họ.
Thân Giác đang ngắm nhìn những dãy núi bên cạnh hồ, nghe được tiếng bước chân thì mới quay đầu lại, vừa xoay đầu, lập tức nhìn thấy một đôi mắt.
- --------
D: Hết hàng tồn kho =.=
Chương 230: Xử lý Alpha (11) (đã beta)
Thân Giác nghe vậy liền trực tiếp cầm lấy gối đầu bên cạnh đập lên mặt Thương Già Dư, khóc thật và gào giả, cậu vẫn có thể phân biệt được, “Tốt rồi thì cút đi, đừng ở lại đây mà ăn vạ.”
Thương Già Dư ôm lấy gối, chậm rì rì ngồi dậy, liếc mắt nhìn qua Thân Giác, “Đêm nay chúng ta không thể ngủ cùng nhau sao? Lỡ đâu chút nữa em lại như thế kia thì làm sao bây giờ?”
“Vậy thì tôi liền đưa cậu đến bệnh viện.” Giọng nói Thân Giác lạnh lẽo, “Đi ra ngoài.”
Thương Già Dư thấy thái độ Thân Giác kiên quyết lên thì có chút không vui mà chẹp miệng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài. Lúc rời đi, y cũng thuận tay lấy đi cái gối mà Thân Giác dùng để đánh y lúc nãy.
Một lần nữa y lại trở về sô pha trong phòng khách, trong lòng ôm thêm chiếc gối của Thân Giác. Lúc này, Thương Già Dư không cảm thấy buồn ngủ chút nào, y nhìn chằm chằm vào TV một lúc, sau lại sờ soạng, cầm điện thoại lên.
Y nhanh chóng tìm đến diễn đàn nặc danh mà y yêu thích, đăng một cái tiêu đề ---
“Bị người mình ghét đánh dấu tạm thời mất rồi, giờ phải làm sao đây?”
Ở lầu chính, y tóm tắt đơn giản tình huống của chính mình vào ngày hôm nay.
Vài giây sau, bài viết của y đã có người trả lời.
“Chúc 99*!”
*99: hình như là chúc hạnh phúc mãi về sau.
Thương Già Dư chớp mắt, trả lời lại một câu.
“Tại sao lại chúc tôi 99 chứ, tôi không thích anh ta đâu, anh ta cũng không thích tôi, tôi còn cố ý cướp đi vị hôn phu của anh ta nữa.”
Một câu kinh bạo trong đêm như thế này lập tức thu hút rất nhiều cú đêm xông đến.
Một số người mắng Thương Già Dư không biết xấu hổ, nhưng lại càng nhiều người hơn nói rằng ------
“Đây có lẽ là chân ái? Nếu không phải là chân ái thì đã sớm giết chết cậu rồi, làm gì có chuyện đánh dấu tạm thời chứ. Chủ lâu là, đừng có khoe ân ái nữa biết chưa, khoe nhiều chết sớm đó nha.”
“Cậu vẫn có thể lên đây đăng bài để hỏi, chứng minh hiện tại cậu rất bối rối. Chủ lâu à, cậu thật sự ghét anh ta sao? Cậu xác định là những việc mà cậu làm không phải là đang muốn tìm sự chú ý từ anh ta sao?”
“Aizz, cơm chó đêm khuya, chủ lâu à, cậu có thể thề rằng sau khi ở bên nhau thì sẽ không quay lại đây khoe ân ái nữa, được không?”
“Cậu cướp vị hôn phu của anh ta, anh ta vậy mà lại vội vàng giúp cậu đánh dấu. Hoặc anh ta là người tốt không có nguyên tắc, hoặc anh ta chính là đã yêu nhưng không nói ra được, cậu cảm thấy là cái nào đây?”
.......
Sau khi Thương Già Dư xem xong tất cả những phản hồi kia, trong lòng không hiểu vì sao lại nhảy nhanh hơn một chút. Cảm giác này không hề giống với cảm giác lúc trước, khi y đi câu dẫn những người khác. Y câu dẫn những người kia, nhìn những người kia lấy lòng y, vì y mà tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu, lúc đó, y chỉ cảm thấy thật thú vị. Y tựa như một con bướm, bay lượn trên những bụi hoa, tuyệt đối sẽ không vì bất luận một đóa hoa nào mà dừng lại. Y cảm thấy, loại cảm giác này chính là tuyệt vời nhất, nhưng hôm nay....
Y cắn môi, cuối cùng lại vùi mặt mình vào chiếc gối mang ra từ trong phòng Thân Giác.
.......
Hôm sau, thời điểm Thân Giác ngủ dậy, Thương Già Dư vẫn còn đang ngủ, y ngủ ngon lành, nửa chăn cũng đã rớt xuống đất nhưng y vẫn hồn nhiên không biết, vẫn còn ngủ rất ngon.
Thân Giác liếc mắt nhìn, sau khi tưới nước cho những bồn hoa hoa cỏ cỏ trên ban công xong thì nhanh chóng thay đồ đi làm.
Hôm nay, cậu không thể viện lý do để không lên công ty được, vì hôm nay có một hạng mục quan trọng cần bàn. Công ty muốn mở một công ty con về thời trang tại nước M, một khi công ty được mở, Thân Giác liền có lý do để có thể quang minh chính đại lui tới nơi này và nước M. Một tháng ở công ty con ở nước M, cậu có thể nghỉ ngơi mười ngày, hoặc thậm chí là cả nửa tháng. Nếu nói như vậy thì khả năng tìm được Thương Diễn Vũ trước sẽ lớn hơn một chút, còn không, cậu chỉ có thể chờ đến nửa năm sau, khi Thương Diễn Vũ đến tìm Thương Già Dư.
Mấy kiếp trước, công ty cũng có nhắc đến chuyện muốn mở công ty con ở nước M, nhưng lúc đó Thân Giác lại bỏ phiếu phản đối. Vì cậu cảm thấy, thị thường trong nước công ty còn chưa vững chắc, vẫn chưa thích hợp để khai thác thị trường nước ngoài. Sau này, tuy đã mở chi nhánh xong nhưng cậu cũng không quan tâm đến chi nhánh đó, phần lớn công việc đều giao cho Sở Hách xử lý.
Còn lúc này, cậu nhất định sẽ dẫn đầu bỏ phiếu tán thành.
Nếu có thể gặp được Thương Diễn Vũ trước, chắc chắn sẽ có lợi hơn một chút. Ít nhất, lúc này Thương Diễn Vũ vẫn chưa quen biết Diêu Triển.
Nghĩ đến Diêu Triển, biểu tình Thân Giác không khỏi có chút lạnh lẽo, Tháng trước, lúc Diêu Triển đến đón Thương Già Dư ở nhà cậu, sau khi để lại câu nói bệnh hoạn kia liền đổi một số điện thoại khác để gọi cho cậu. Bất quá, mỗi khi nghe ra giọng của Diêu Triển thì cậu lập tức tắt máy, chặn số. Liên tục năm lần như vậy, cuối cùng thì Diêu Triển cũng yên tĩnh, nhưng vài ngày trước, gã gửi một thùng đồ vật đến công ty Thân Giác qua đường bưu điện, bên trong tất cả đều là sô cô la.
Gã còn để ở trong một tấm thiệp, “Nghe người ta nói em rất thích lễ vật của chúng tôi trong lần yến hội lúc trước, anh đã cố ý cho người đi mua một thùng khác.”
Đúng là Thân Giác thích ăn đồ ngọt, nhưng bị Diêu Triển ứng phó như thế này, cậu liền đem ra phân phát cho tất cả nhân viên trong công ty thùng sô cô la này.
.......
Thời điểm mở họp để thảo luận, di động được Thân Giác để trong túi áo khoác chợt rung lên, cậu cũng không quan tâm đến, nhưng số lần điện thoại rung lên lại càng nhiều hơn, cậu chỉ có thể cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua.
Trên màn hình, tất cả đều là tin nhắn mà Thương Già Dư gửi đến.
Mở đầu từng tin nhắn đều là “Anh ơi”, lúc thì hỏi cậu đang ở đâu, lúc thì lại nhắn rằng bản thân y đói bụng rồi, lắm mồm đến mức có chút giống tiếng ve sầu ồn ào trong đêm hè.
Thân Giác tắt điện thoại, một lần nữa thả điện thoại vào trong túi.
Cuộc hội nghị kéo dài khoảng ba tiếng đồng hồ mới kết thúc, kết quả cũng không sai biệt lắm với những kiếp trước. Trước khi tổng tài rời khỏi công ty còn cố ý gọi Thân Giác qua, muốn nói chuyện với một mình cậu.
“Hội nghị hôm nay, tôi thấy cậu rất tán thành với hạng mục lần này. Đợt này cần phải mở một công ty con về thời trang ở nước M, những bước ban đầu chắc chắn sẽ khá là khó khăn, cũng tương đối vất vả, chúng ta ở bên này chắc chắn sẽ phái người qua nhìn chằm chằm vào. Cũng không hẳn là phải luôn theo dõi chằm chặp vào đó, nhưng chung quy thì một tháng cũng phải qua kia theo dõi vài ngày. Cậu muốn tự cậu đi hay vẫn là để cho Sở Hách phụ trách?”
Thân Giác không chút do dự, “Tôi muốn bản thân mình có thể phụ trách.”
“Cũng tốt, cậu làm việc tôi rất yên tâm. Sở Hách vẫn có chút ham chơi, hạng mục lần này cần cậu lo lắng nhiều hơn, đến lúc đó, bên kia là một đoàn đội hoàn toàn mới, muốn hòa hợp, khẳng định tốn không ít công sức của cậu rồi. Cậu phải cố gắng nghỉ ngơi cho tốt đấy.” Tổng tài nhìn sang đầu của Thân Giác, nhịn không được lắc đầu, “Mấy tháng gần đây sao cậu lại gặp nhiều tai nạn như vậy nhỉ? Vừa đúng lúc, ngày mai cậu đi cùng phu nhân và tôi đến Thiên Phật Tự thắp nén hương đi, đi cùng chúng tôi, cùng đi cầu nguyện, đổi chút vận khí cũng tốt.”
Chuyện tổng tài đã định, cơ bản Thân Giác không cách nào từ chối, chỉ có thể hẹn đối phương, 6 giờ sáng ngày mai sẽ gặp nhau ở dưới công ty, sau đó sẽ cùng nhau đi đến Thiên Phật Tự.
.....
Sau khi Thân Giác trở lại văn phòng của mình thì cậu mới khởi động lại điện thoại. Vừa khởi động máy lên, điện thoại cậu liền chấn động không ngừng. Cuối cùng, khi điện thoại đã ngừng rung, cậu nhìn vào ứng dụng tin nhắn, bên trong vậy mà lại có đến hơn một trăm tin nhắn mới, tất cả tin nhắn đều chỉ do một người duy nhất là Thương Già Dư gửi đến.
Cậu nhăn mi, lười phải xem từng tin nhắn, trực tiếp xóa hết một loạt tin nhắn vừa nhận, sau lại kéo số điện thoại của Thương Già Dư vào sổ đen.
Thân Giác liên tục bận rộn cho đến 8 giờ tối mới rời khỏi công ty, vì muốn dậy sớm vào ngày mai, và cậu cũng không muốn phải nấu cơm, cho nên liền tùy tiện tìm đến một quán ăn ven đường dùng cơm. Chờ đến khi về đến nhà đã là 10 giờ đêm.
Cậu vừa vào nhà liền thấy một bóng người vọt qua, cậu lập tức tránh qua bên cạnh, đạo thân ảnh kia thiếu chút nữa đã té ngã.
Hóa ra là Thương Già Dư.
Thương Già Dư nhìn chằm chằm vào Thân Giác, đáy mắt tràn ngập giận dữ, “Tại sao anh không trả lời tin nhắn của tôi? Còn kéo số tôi vào sổ đen!”
“Vì sao tôi phải trả lời tin nhắn của cậu?” Thân Giác lãnh đạm nói, trực tiếp đẩy Thương Già Dư đang chắn ở cửa ra, “Hôm nay tôi rất mệt, không muốn nhìn cậu làm loạn.”
Thương Già Dư chớp mắt, lại chạy đến chắn trước mặt Thân Giác, “Thái độ này của anh là gì đây? Tôi ở nhà đợi anh cả một ngày, biết rằng có lẽ anh đang ở công ty, sợ rằng anh đang mở họp cho nên chỉ nhắn tin cho anh mà thôi. Nhưng ngược lại, anh thì giỏi rồi, một tin nhắn anh cũng không thèm trả lời, về nhà lại thái độ với tôi, anh quá đáng vừa thôi!”
Thân Giác nhăn mày nhìn người trước mặt, “Thương Già Dư, nếu cậu không vui khi ở lại chỗ của tôi thì rời khỏi đây đi. Đi đến chỗ của Diêu Triển bên kia, hoặc là tùy tiện qua nhà một người nào đó cũng được.” Nói xong, cậu vòng qua đối phương, đi về phía trước.
Cuối cùng thì Thương Già Dư cũng không ngăn cậu lại nữa, còn Thân Giác, lúc cậu đi ngang qua phòng khách thì thấy trên bàn trà có một chiếc bánh kem.
Cậu nhìn lướt qua rồi nhanh chóng quay về phòng ngủ chính.
Thương Già Dư thấy Thân Giác chỉ liếc mắt nhìn bánh kem một cái rồi quay vào phòng ngủ chính thì tức giận đến mức đá vào tường. Nhưng sau khi đá xong y đau đến mức nước mắt lưng tròng.
Thật vất vả mới nuốt ngược nước mắt vào trong, y liền đi đến phòng khách, đem bánh kem ném vào thùng rác nhà bếp.
Hôm nay, khi y ngủ dậy còn cố ý chạy đến một cửa hàng rất có tiếng để mua một chiếc bánh kem, sau khi mua xong, y vẫn luôn ngồi đợi Thân Giác trở về. Nhưng đối phương vẫn luôn chậm chạp không trở về, bánh kem trước mắt không thể ăn được.
Nhưng y nào biết, cuối cùng, khi y cũng chờ được đối phương quay về, thì đối phương chỉ mặt nặng mày nhẹ với y mà thôi. Ngay cả chiếc bánh kem mà y mua, cậu cũng chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua.
Thương Già Dư càng nghĩ càng tức giận, lại lấy điện thoại ra, một lần nữa bấm vào bài viết của ngày hôm qua, đăng thêm một câu trả lời mới toanh.
“Tôi mới không thèm cùng anh ta 99 đâu, mấy người đừng nói bậy, còn nữa, tôi một chút cũng không thèm lấy lòng anh ta.”
.......
Hôm sau, Thân Giác dậy rất sớm, vì phải tập hợp ở công ty vào lúc 6 giờ, cho nên 4 giờ rưỡi cậu đã dậy, vào lúc 5 giờ đã ra khỏi cửa. Thương Già Dư ôm chăn lăn xuống dưới sô pha, lúc Thân Giác lấy đồ thiếu chút nữa đã dẫm phải y.
Cho đến khi đã tới công ty, Thân Giác theo sau xe của tổng tài, cùng nhau đi đến Thiên Phật Tự ở vùng ngoại ô.
Đi tầm khoảng một tiếng rưỡi, cuối cùng thì cũng đến nơi. Vì là đi chùa miếu, cho nên hôm nay Thân Giác không mặc tây trang mà chỉ mặc một bộ đồ thể thao thường ngày. Tổng tài nhìn cậu còn sửng sốt một lúc, sau lại lập tức cười nói, “Thân Giác, cậu ăn mặc như thế này, tôi còn tưởng là thực tập sinh nào đó của công ty chúng ta nữa chứ.”
Phu nhân tổng tài đứng bên cạnh cũng cười, “Đúng nha, tôi còn đang nghĩ lão Trần lừa tôi nữa, ban đầu nói sẽ mang cậu theo, nhưng cuối cùng lại mang một người khác đến.”
Thân Giác chỉ có thể nhấp môi cười cười.
Ngọn núi nơi Thiên Phật Tự tọa lạc cũng không cao lắm, cho nên tổng tài cùng phu nhân dự định sẽ đi bộ lên đó. Tất nhiên Thân Giác chỉ có thể phụng bồi, cậu đi chếch về sau một chút. Hôm nay là ngày làm việc, thời tiết lại lạnh, cho nên người đi chùa cũng không nhiều lắm, bọn họ đi tầm khoảng nửa tiếng mới đụng phải một người đi xuống núi.
Người nọ mang mũ lưỡi trai và khẩu trang, một thân đen tuyền, chậm rì rì mà đi từ trên núi xuống.
Tuy che chắn kín mít nhưng thân hình cùng khí chất đó, nhìn qua cũng không giống người thường.
Phu nhân tổng tài nhìn qua vài lần, nhịn không được dùng khuỷu tay khều tổng tài bên cạnh, thì thầm nói: “Lão Trần, này không phải là minh tinh nào đấy chứ?”
Lúc nói chuyện, người kia đã rất gần với bọn họ.
Thân Giác đang ngắm nhìn những dãy núi bên cạnh hồ, nghe được tiếng bước chân thì mới quay đầu lại, vừa xoay đầu, lập tức nhìn thấy một đôi mắt.
- --------
D: Hết hàng tồn kho =.=
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.