Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp
Chương 235: Xử lý Alpha (16)
Đông Thi Nương
22/08/2024
Wp: D301203
Chương 235: Xử lý Alpha (16) (đã beta)
Là giọng nói của Tư Vũ.
Thân Giác vừa nhìn thấy gương mặt của người trước mắt, lập tức nhận ra Tư Vũ chính là kiếp chủ Thương Diễn Vũ mà cậu vẫn luôn tìm kiếm.
Tư Vũ, Thương Diễn Vũ, chữ cuối cùng trong tên đồng âm với nhau.
Quả nhiên, vì cậu vẫn luôn có chút nghi ngờ Tư Vũ chính là kiếp chủ, cho nên hôm nay mới cố ý mang theo Thương Già Dư đến đây. Tất nhiên, cậu cũng không nắm chắc là bao, không ngờ thật sự là đối phương, còn được gặp phải.
Cậu không khỏi nghĩ đến Thương Già Dư đang đứng ở cổng.
Có lẽ bởi vì Thân Giác nhất thời không nói gì, cho nên người trước mặt mới khẽ cười, "Thật xin lỗi, tôi quên mất cậu chưa từng thấy khuôn mặt lúc đã tẩy trang của tôi. Tôi là Tư Vũ, rất vui được gặp cậu."
Hắn vươn tay với Thân Giác.
Bàn tay kia trắng nõn như ngọc, khớp xương rõ ràng, nhìn như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ vậy.
Thân Giác trong chớp mắt có chút trầm mặc, nắm lấy tay đối phương, "Tôi tên Thân Giác, hân hạnh được gặp anh."
Hai tay nắm lấy nhau, vài giây sau đã vội tách ra.
Tư Vũ thu tay lại, nhìn thoáng qua chỗ bán vé cách đó không xa, "Cậu đang muốn mua vé sao? Hiện tại hẳn là đã bán hết rồi, dạo gần đây người đi du lịch có chút đông."
"Không phải, tôi đang muốn trả vé, có chút việc." Thân Giác nói.
Tư Vũ nga một tiếng, lại cười cười, tuy hắn và Thương Già Dư có gương mặt cực kỳ tương đồng, nhưng cảm giác lúc hắn cười rộ lên lại hoàn toàn khác với Thương Già Dư. Nam nhân trước mắt này, ngay cả lúc giơ tay nhấc chân đều mang theo một loại cảm giác thần bí dụ hoặc đầy xa cách, dù cho hắn đang đứng ngay trước mắt đây.
"Vậy tôi không quấy rầy cậu nữa, có duyên lại gặp." Tư Vũ nói, hắn vòng qua Thân Giác đi đến thang máy bên kia. Nhưng khi đi được vài bước thì hắn lại xoay người, nhìn về phía Thân Giác, đôi môi đỏ tựa cánh hoa hồng câu lên, "Đúng rồi, buổi biểu diễn ngày mai của tôi diễn ra vào lúc 8 giờ tối, cậu có thời gian để đến xem không?"
Thân Giác nhìn đối phương, nhẹ nhàng gật đầu.
Biên độ khóe môi của Tư Vũ lại càng tăng lên, hắn một lần nữa đi đến trước mặt Thân Giác, lấy từ trong túi áo khoác của mình ra hai tấm vé, nhét vào tay Thân Giác, sau đó vươn ngón trỏ ra đặt trên môi, làm động tác giữ im lặng rồi lập tức xoay người rời đi.
.....
Sau khi Thân Giác trả vé xong thì đi ra ngoài nhà hát, nhưng trong thoáng chốc cậu lại không thấy Thương Già Dư đâu. Cậu chỉ đành gọi điện thoại cho Thương Già Dư, sau mới biết được đối phương vậy mà lại đi đến khu phố buôn bán nằm đối diện nhà hát.
Đến lúc gặp được thì Thương Già Dư vẫn đang trong bộ dạng thấp thỏm không yên như cũ, ngay cả trà sữa y cũng không uống nổi nữa, chỉ có thể vứt đi. Trên đường trở về cũng yên lặng không nói gì, một lúc sau, về đến khách sạn liền chui tọt vào phòng.
Cho đến khi Thân Giác tắm rửa xong, đang định trở về phòng ngủ thì Thương Già Dư mới như vong hồn mà du đãng ra ngoài. Y thấy Thân Giác thì lập tức đi qua, kêu Thân Giác một tiếng.
"Anh ơi."
Thân Giác nhìn y, "Hửm?"
"Em..." Thương Già Dư cắn môi, ấp a ấp úng, "Em... Em muốn về nước, em có thể về nước trước không ạ?"
Thân Giác không ngờ Thương Già Dư lại sợ Thương Diễn Vũ đến mức độ này, chẳng qua chỉ là nhìn thấy ảnh chụp của đối phương mà thôi, vậy mà đã sợ đến mức muốn chạy trốn về nước. Việc này hoàn toàn không giống y thường ngày.
"Tôi sẽ kêu người đặt vé máy bay về nước cho cậu." Thân Giác nói.
Thương Già Dư nghe được những lời này thì vui vẻ lên rõ ràng, y trực tiếp ôm lấy Thân Giác, còn nhón mũi chân dán lấy khuôn mặt Thân Giác, "Anh ơi, anh là tốt nhất."
Thân Giác hơi khó chịu nhíu mày, động thủ kéo Thương Già Dư ra khỏi người mình, "Trở về ngủ đi, sau khi đặt xong vé máy bay tôi sẽ gửi cho cậu thông tin chuyến bay."
Thương Già Dư bị kéo ra cũng không tức giận, gật gật đầu rồi trở về phòng.
Nhưng người đến nước M để du lịch trong thời gian này quá nhiều, chỉ có thể mua được chuyến bay gần nhất là vào hai ngày sau. Thương Già Dư biết được tin này thì rõ ràng có chút uể oải. Y cũng không theo Thân Giác ra ngoài nữa, dù cho Thân Giác có kêu y đi thì y cũng không chịu đi.
Vì vậy Thân Giác đi đến nhà hát một mình. Tối nay, Tư Vũ biểu diễn một vở kịch khác, tất nhiên, hai tấm vé mà hắn đưa cho Thân Giác chắn chắn là một trong những chỗ nằm ở vị trí đẹp nhất, tuy không phải ở vị trí trung tâm, nhưng lần này cậu có thể nhìn rõ khuôn mặt của đối phương.
Càng đến gần, cậu lại càng nhìn ra được bản lĩnh của đối phương.
Tiết mục kết thúc, không biết có phải là ảo giác của Thân Giác hay không, hình như cậu nhìn thấy, trước khi Tư Vũ xuống đài đã nhìn về phía cậu chớp mắt, tầm mắt còn nhìn thoáng về phía trên lầu.
Vì cái liếc mắt này, sau khi Thân Giác rời khỏi sảnh sân khấu, cậu nhìn về phía thang máy, cuối cùng vẫn là đi lên trên. Không ngờ cửa thang máy vừa mở cậu đã nhìn thấy Tư Vũ đứng bên ngoài.
Lớp trang điểm trên mặt đối phương vẫn chưa được tẩy, chỉ vừa tháo ra trang sức và trang phục diễn. Hắn nhìn thấy Thân Giác thì khóe môi câu lên, "Quả nhiên cậu có thể hiểu được ý của tôi, đi cùng tôi."
Dứt lời hắn liền đi về phía trước, Thân Giác suy nghĩ một chút mới đi theo sau.
Tư Vũ mang Thân Giác đến căn phòng không treo biển kia, sau khi bước vào, Thân Giác liền thấy một bức tường với rất nhiều ảnh chụp, người trong ảnh đều là Tư Vũ trong những bộ dạng khác nhau, có buồn có vui, hoặc là mỹ diễm, hoặc là thanh lãnh, tất cả đều là hắn.
Trong phòng còn treo rất nhiều trang phục diễn, những chiếc kệ phía trên giá đồ được đặt rất nhiều loại trang sức, rực rỡ muôn màu, cơ hồ khiến người ta nhìn vào liền thấy hoa mắt. Tư Vũ đi một mạch đến trước bàn trang điểm, quay đầu nhìn về phía Thân Giác còn đang đứng ở cửa, "Cậu tiến vào đi nha, đứng ở cửa làm gì?"
Sau khi Thân Giác đi vào thì hắn lại nói: "Đóng cửa lại đi, miễn cho có người không cẩn thận mà đi nhầm phòng."
Hắn nói vậy khiến Thân Giác không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên lúc cậu đi đến rạp hát. Lúc đó, khi cậu nhìn thấy Tư Vũ, cậu không nghĩ cậu vậy mà đã tìm được kiếp chủ rồi. Nhưng vòng đi vòng lại, cũng phải mất tầm khoảng mấy tháng cậu mới chân chính xác định được đối phương chính là Thương Diễn Vũ.
Thân Giác đóng cửa lại, Tư Vũ lập tức nở nụ cười nhẹ với Thân Giác, hắn vỗ nhẹ xuống chiếc ghế dựa bên cạnh, "Lại đây ngồi.". Nói xong, hắn liền xoay người, cầm lấy đồ tẩy trang trên bàn, bắt đầu tẩy trang. Hắn không hề để ý đến việc Thân Giác còn đang ngồi bên cạnh mình, cứ tùy ý như vậy, vừa nhìn liền biết hắn đã dưỡng thành thói quen sinh hoạt dưới ánh mắt của người khác rồi.
Sau khi tẩy trang xong, hắn mới lần nữa nhìn về phía Thân Giác bên cạnh, "Chút nữa cậu muốn đi đâu không? Đêm nay tôi diễn, nên vẫn chưa ăn tối."
"Tôi không quen thuộc với nơi này lắm, vẫn là anh quyết định đi." Thật ra Thân Giác cảm thấy có chút kỳ quái, vì cậu và đối phương vẫn chưa thân quen đến trình độ có thể cùng nhau ăn cơm như vậy.
Tư Vũ trầm ngâm nửa ngày, "Tầm giờ này thì hầu hết nhà hàng đều đã đóng cửa rồi, lúc này, nếu còn mở cửa thì cũng chỉ có những quán ăn khuya với cửa hàng tiện lợi mà thôi." Hắn dừng một chút, cặp mắt không cười như chất chứa tâm tư ẩn sâu nhìn về phía Thân Giác, "Cậu muốn ghé về nhà tôi để thưởng thức tay nghề nấu ăn của tôi một chút không?"
........
Nhà của Tư Vũ rất lớn, nằm tại tầng cao nhất trong một khu cao tầng, mà kiến trúc xung quanh không cao bằng tòa này, cho nên khi đứng nơi cửa sổ sát đất, gần như có thể quan sát được toàn bộ ánh đèn trong thành phố.
Thân Giác đứng đó, biểu tình không khỏi có chút hoảng hốt, kỳ thật cậu có chút bất ngờ bởi đối phương vậy mà lại mời cậu về nhà. Dù sao thì hai người bọn họ thật sự quen biết nhau cũng chưa đến hai ngày, nếu như nghiêm túc nghĩ lại thì kỳ thật cũng chỉ mới đầy một ngày mà thôi. Rõ ràng bọn họ còn không có phương thức liên hệ của nhau.
Nhưng đối phương thật sự mời cậu, rất tự nhiên hào phóng, giống như đây chỉ là một chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn.
Không lâu sau, phía sau cậu truyền đến thanh âm của Tư Vũ.
"Xong rồi, lại đây ăn nào." Tư Vũ nấu hai phần mì Ý, còn lấy ra một chai vang đỏ. Lúc rót rượu hắn cười với Thân Giác, "Buổi tối uống chút rượu vang đỏ, có thể ngủ càng ngon hơn. Bất quá, nếu cậu sợ say thì có thể không uống."
"Không sao, cho tôi một ly đi." Ngày mai Thân Giác có thể nghỉ một bữa.
Tay nghề của Tư Vũ rất tốt, ít nhất là vượt xa tưởng tượng của Thân Giác, khó trách tại sao đối phương lại mời cậu về nhà ăn. Sau khi ăn mì Ý xong thì bọn họ ra ban công ngồi, như có như không mà hàn huyên với nhau, trò chuyện đôi chút. Tư Vũ uống có chút nhiều, không lâu sau gương mặt hắn đã đỏ lên, ánh mắt ướt át, bàn tay đang cầm ly rượu cũng có chút cầm không xong.
Thân Giác thấy vậy thì không khỏi nói: "Nếu không thì đừng uống nữa, hiện tại cũng khuya rồi, tôi cũng nên về nhà."
Tư Vũ nghe vậy thì đem ly rượu đặt lên bàn, ánh mắt nhìn Thân Giác cũng mất đi tiêu cự, "Tôi đây... Tiễn cậu ra cửa." Hắn đứng lên, còn vươn tay ra với Thân Giác, giống như là đang muốn kéo Thân Giác lên.
Thân Giác liếc mắt nhìn đối phương một cái, sau mới giơ tay ra đặt vào lòng bàn tay của đối phương.
Lòng bàn tay của Tư Vũ không nóng cũng không lạnh, hắn cầm lấy tay Thân Giác, nghiêng đầu cười một chút mới kéo người đứng lên.
Thời điểm hắn kéo người sức lực có chút lớn, Thân Giác thiếu chút nữa đã ngã vào người hắn, còn hắn thì lại ngã về phía sau một chút. Thân Giác thấy vậy thì không khỏi vội vàng kéo đối phương lại, một kéo này, thật sự đã kéo đến mức hai người đụng vào nhau thật.
Hình như Tư Vũ say thật, một tay hắn nắm lấy tay Thân Giác, một tay khác lại nhẹ nhàng đặt lên vai Thân Giác, bên trong đôi mắt đẹp như sao trời kia như có một đầm nước lóng lánh, mâu quang diễm lệ, môi đỏ lúc đóng lúc mở, hơi thở có chút nóng rực, "Xin lỗi, hình như tôi uống say rồi."
Thân Giác cách hắn gần như vậy, có chút không khỏe mà nhăn mi, cậu muốn rút tay mình ra.
Nhưng tay còn chưa rút lại được thì không hiểu vì sao đối phương lại nắm chặt lấy tay cậu.
"Ngài chocolate này, hôm nay ngài còn sô cô la không?" Tư Vũ nói, còn khẽ cười một tiếng, hắn nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Thân Giác, "Tôi muốn ăn sô cô la của ngài."
"Hôm nay tôi không...."
Từ "mang" đằng sau còn chưa kịp nói ra.
Trong hô hấp của Tư Vũ còn có mùi rượu, vừa ngon miệng vừa ngọt ngào, tựa như là vừa ăn kẹo xong vậy. Không biết từ khi nào mà họ đã đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất, Tư Vũ đè tay người trước mắt lên đỉnh đầu, sóng mắt đẹp đẽ uyển chuyển, hơi thở ấm áp của hắn đi từ gương mặt của đối phương đi đến bên cổ người nọ.
Môi đỏ dán lên cổ đối phương, một lúc lâu sau, hắn dừng lại, đôi mắt lờ mờ vì say, đầy mông lung nói một câu.
"Beta cũng có thể bị đánh dấu, ngài có biết không? Ngài chocolate?"
------
D: Giữ lại từ chocolate trong 'Ngài chocolate' vì nó khá là tình, còn những chỗ khác tui sẽ dịch là sô cô la nhóe.
Chương 235: Xử lý Alpha (16) (đã beta)
Là giọng nói của Tư Vũ.
Thân Giác vừa nhìn thấy gương mặt của người trước mắt, lập tức nhận ra Tư Vũ chính là kiếp chủ Thương Diễn Vũ mà cậu vẫn luôn tìm kiếm.
Tư Vũ, Thương Diễn Vũ, chữ cuối cùng trong tên đồng âm với nhau.
Quả nhiên, vì cậu vẫn luôn có chút nghi ngờ Tư Vũ chính là kiếp chủ, cho nên hôm nay mới cố ý mang theo Thương Già Dư đến đây. Tất nhiên, cậu cũng không nắm chắc là bao, không ngờ thật sự là đối phương, còn được gặp phải.
Cậu không khỏi nghĩ đến Thương Già Dư đang đứng ở cổng.
Có lẽ bởi vì Thân Giác nhất thời không nói gì, cho nên người trước mặt mới khẽ cười, "Thật xin lỗi, tôi quên mất cậu chưa từng thấy khuôn mặt lúc đã tẩy trang của tôi. Tôi là Tư Vũ, rất vui được gặp cậu."
Hắn vươn tay với Thân Giác.
Bàn tay kia trắng nõn như ngọc, khớp xương rõ ràng, nhìn như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ vậy.
Thân Giác trong chớp mắt có chút trầm mặc, nắm lấy tay đối phương, "Tôi tên Thân Giác, hân hạnh được gặp anh."
Hai tay nắm lấy nhau, vài giây sau đã vội tách ra.
Tư Vũ thu tay lại, nhìn thoáng qua chỗ bán vé cách đó không xa, "Cậu đang muốn mua vé sao? Hiện tại hẳn là đã bán hết rồi, dạo gần đây người đi du lịch có chút đông."
"Không phải, tôi đang muốn trả vé, có chút việc." Thân Giác nói.
Tư Vũ nga một tiếng, lại cười cười, tuy hắn và Thương Già Dư có gương mặt cực kỳ tương đồng, nhưng cảm giác lúc hắn cười rộ lên lại hoàn toàn khác với Thương Già Dư. Nam nhân trước mắt này, ngay cả lúc giơ tay nhấc chân đều mang theo một loại cảm giác thần bí dụ hoặc đầy xa cách, dù cho hắn đang đứng ngay trước mắt đây.
"Vậy tôi không quấy rầy cậu nữa, có duyên lại gặp." Tư Vũ nói, hắn vòng qua Thân Giác đi đến thang máy bên kia. Nhưng khi đi được vài bước thì hắn lại xoay người, nhìn về phía Thân Giác, đôi môi đỏ tựa cánh hoa hồng câu lên, "Đúng rồi, buổi biểu diễn ngày mai của tôi diễn ra vào lúc 8 giờ tối, cậu có thời gian để đến xem không?"
Thân Giác nhìn đối phương, nhẹ nhàng gật đầu.
Biên độ khóe môi của Tư Vũ lại càng tăng lên, hắn một lần nữa đi đến trước mặt Thân Giác, lấy từ trong túi áo khoác của mình ra hai tấm vé, nhét vào tay Thân Giác, sau đó vươn ngón trỏ ra đặt trên môi, làm động tác giữ im lặng rồi lập tức xoay người rời đi.
.....
Sau khi Thân Giác trả vé xong thì đi ra ngoài nhà hát, nhưng trong thoáng chốc cậu lại không thấy Thương Già Dư đâu. Cậu chỉ đành gọi điện thoại cho Thương Già Dư, sau mới biết được đối phương vậy mà lại đi đến khu phố buôn bán nằm đối diện nhà hát.
Đến lúc gặp được thì Thương Già Dư vẫn đang trong bộ dạng thấp thỏm không yên như cũ, ngay cả trà sữa y cũng không uống nổi nữa, chỉ có thể vứt đi. Trên đường trở về cũng yên lặng không nói gì, một lúc sau, về đến khách sạn liền chui tọt vào phòng.
Cho đến khi Thân Giác tắm rửa xong, đang định trở về phòng ngủ thì Thương Già Dư mới như vong hồn mà du đãng ra ngoài. Y thấy Thân Giác thì lập tức đi qua, kêu Thân Giác một tiếng.
"Anh ơi."
Thân Giác nhìn y, "Hửm?"
"Em..." Thương Già Dư cắn môi, ấp a ấp úng, "Em... Em muốn về nước, em có thể về nước trước không ạ?"
Thân Giác không ngờ Thương Già Dư lại sợ Thương Diễn Vũ đến mức độ này, chẳng qua chỉ là nhìn thấy ảnh chụp của đối phương mà thôi, vậy mà đã sợ đến mức muốn chạy trốn về nước. Việc này hoàn toàn không giống y thường ngày.
"Tôi sẽ kêu người đặt vé máy bay về nước cho cậu." Thân Giác nói.
Thương Già Dư nghe được những lời này thì vui vẻ lên rõ ràng, y trực tiếp ôm lấy Thân Giác, còn nhón mũi chân dán lấy khuôn mặt Thân Giác, "Anh ơi, anh là tốt nhất."
Thân Giác hơi khó chịu nhíu mày, động thủ kéo Thương Già Dư ra khỏi người mình, "Trở về ngủ đi, sau khi đặt xong vé máy bay tôi sẽ gửi cho cậu thông tin chuyến bay."
Thương Già Dư bị kéo ra cũng không tức giận, gật gật đầu rồi trở về phòng.
Nhưng người đến nước M để du lịch trong thời gian này quá nhiều, chỉ có thể mua được chuyến bay gần nhất là vào hai ngày sau. Thương Già Dư biết được tin này thì rõ ràng có chút uể oải. Y cũng không theo Thân Giác ra ngoài nữa, dù cho Thân Giác có kêu y đi thì y cũng không chịu đi.
Vì vậy Thân Giác đi đến nhà hát một mình. Tối nay, Tư Vũ biểu diễn một vở kịch khác, tất nhiên, hai tấm vé mà hắn đưa cho Thân Giác chắn chắn là một trong những chỗ nằm ở vị trí đẹp nhất, tuy không phải ở vị trí trung tâm, nhưng lần này cậu có thể nhìn rõ khuôn mặt của đối phương.
Càng đến gần, cậu lại càng nhìn ra được bản lĩnh của đối phương.
Tiết mục kết thúc, không biết có phải là ảo giác của Thân Giác hay không, hình như cậu nhìn thấy, trước khi Tư Vũ xuống đài đã nhìn về phía cậu chớp mắt, tầm mắt còn nhìn thoáng về phía trên lầu.
Vì cái liếc mắt này, sau khi Thân Giác rời khỏi sảnh sân khấu, cậu nhìn về phía thang máy, cuối cùng vẫn là đi lên trên. Không ngờ cửa thang máy vừa mở cậu đã nhìn thấy Tư Vũ đứng bên ngoài.
Lớp trang điểm trên mặt đối phương vẫn chưa được tẩy, chỉ vừa tháo ra trang sức và trang phục diễn. Hắn nhìn thấy Thân Giác thì khóe môi câu lên, "Quả nhiên cậu có thể hiểu được ý của tôi, đi cùng tôi."
Dứt lời hắn liền đi về phía trước, Thân Giác suy nghĩ một chút mới đi theo sau.
Tư Vũ mang Thân Giác đến căn phòng không treo biển kia, sau khi bước vào, Thân Giác liền thấy một bức tường với rất nhiều ảnh chụp, người trong ảnh đều là Tư Vũ trong những bộ dạng khác nhau, có buồn có vui, hoặc là mỹ diễm, hoặc là thanh lãnh, tất cả đều là hắn.
Trong phòng còn treo rất nhiều trang phục diễn, những chiếc kệ phía trên giá đồ được đặt rất nhiều loại trang sức, rực rỡ muôn màu, cơ hồ khiến người ta nhìn vào liền thấy hoa mắt. Tư Vũ đi một mạch đến trước bàn trang điểm, quay đầu nhìn về phía Thân Giác còn đang đứng ở cửa, "Cậu tiến vào đi nha, đứng ở cửa làm gì?"
Sau khi Thân Giác đi vào thì hắn lại nói: "Đóng cửa lại đi, miễn cho có người không cẩn thận mà đi nhầm phòng."
Hắn nói vậy khiến Thân Giác không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên lúc cậu đi đến rạp hát. Lúc đó, khi cậu nhìn thấy Tư Vũ, cậu không nghĩ cậu vậy mà đã tìm được kiếp chủ rồi. Nhưng vòng đi vòng lại, cũng phải mất tầm khoảng mấy tháng cậu mới chân chính xác định được đối phương chính là Thương Diễn Vũ.
Thân Giác đóng cửa lại, Tư Vũ lập tức nở nụ cười nhẹ với Thân Giác, hắn vỗ nhẹ xuống chiếc ghế dựa bên cạnh, "Lại đây ngồi.". Nói xong, hắn liền xoay người, cầm lấy đồ tẩy trang trên bàn, bắt đầu tẩy trang. Hắn không hề để ý đến việc Thân Giác còn đang ngồi bên cạnh mình, cứ tùy ý như vậy, vừa nhìn liền biết hắn đã dưỡng thành thói quen sinh hoạt dưới ánh mắt của người khác rồi.
Sau khi tẩy trang xong, hắn mới lần nữa nhìn về phía Thân Giác bên cạnh, "Chút nữa cậu muốn đi đâu không? Đêm nay tôi diễn, nên vẫn chưa ăn tối."
"Tôi không quen thuộc với nơi này lắm, vẫn là anh quyết định đi." Thật ra Thân Giác cảm thấy có chút kỳ quái, vì cậu và đối phương vẫn chưa thân quen đến trình độ có thể cùng nhau ăn cơm như vậy.
Tư Vũ trầm ngâm nửa ngày, "Tầm giờ này thì hầu hết nhà hàng đều đã đóng cửa rồi, lúc này, nếu còn mở cửa thì cũng chỉ có những quán ăn khuya với cửa hàng tiện lợi mà thôi." Hắn dừng một chút, cặp mắt không cười như chất chứa tâm tư ẩn sâu nhìn về phía Thân Giác, "Cậu muốn ghé về nhà tôi để thưởng thức tay nghề nấu ăn của tôi một chút không?"
........
Nhà của Tư Vũ rất lớn, nằm tại tầng cao nhất trong một khu cao tầng, mà kiến trúc xung quanh không cao bằng tòa này, cho nên khi đứng nơi cửa sổ sát đất, gần như có thể quan sát được toàn bộ ánh đèn trong thành phố.
Thân Giác đứng đó, biểu tình không khỏi có chút hoảng hốt, kỳ thật cậu có chút bất ngờ bởi đối phương vậy mà lại mời cậu về nhà. Dù sao thì hai người bọn họ thật sự quen biết nhau cũng chưa đến hai ngày, nếu như nghiêm túc nghĩ lại thì kỳ thật cũng chỉ mới đầy một ngày mà thôi. Rõ ràng bọn họ còn không có phương thức liên hệ của nhau.
Nhưng đối phương thật sự mời cậu, rất tự nhiên hào phóng, giống như đây chỉ là một chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn.
Không lâu sau, phía sau cậu truyền đến thanh âm của Tư Vũ.
"Xong rồi, lại đây ăn nào." Tư Vũ nấu hai phần mì Ý, còn lấy ra một chai vang đỏ. Lúc rót rượu hắn cười với Thân Giác, "Buổi tối uống chút rượu vang đỏ, có thể ngủ càng ngon hơn. Bất quá, nếu cậu sợ say thì có thể không uống."
"Không sao, cho tôi một ly đi." Ngày mai Thân Giác có thể nghỉ một bữa.
Tay nghề của Tư Vũ rất tốt, ít nhất là vượt xa tưởng tượng của Thân Giác, khó trách tại sao đối phương lại mời cậu về nhà ăn. Sau khi ăn mì Ý xong thì bọn họ ra ban công ngồi, như có như không mà hàn huyên với nhau, trò chuyện đôi chút. Tư Vũ uống có chút nhiều, không lâu sau gương mặt hắn đã đỏ lên, ánh mắt ướt át, bàn tay đang cầm ly rượu cũng có chút cầm không xong.
Thân Giác thấy vậy thì không khỏi nói: "Nếu không thì đừng uống nữa, hiện tại cũng khuya rồi, tôi cũng nên về nhà."
Tư Vũ nghe vậy thì đem ly rượu đặt lên bàn, ánh mắt nhìn Thân Giác cũng mất đi tiêu cự, "Tôi đây... Tiễn cậu ra cửa." Hắn đứng lên, còn vươn tay ra với Thân Giác, giống như là đang muốn kéo Thân Giác lên.
Thân Giác liếc mắt nhìn đối phương một cái, sau mới giơ tay ra đặt vào lòng bàn tay của đối phương.
Lòng bàn tay của Tư Vũ không nóng cũng không lạnh, hắn cầm lấy tay Thân Giác, nghiêng đầu cười một chút mới kéo người đứng lên.
Thời điểm hắn kéo người sức lực có chút lớn, Thân Giác thiếu chút nữa đã ngã vào người hắn, còn hắn thì lại ngã về phía sau một chút. Thân Giác thấy vậy thì không khỏi vội vàng kéo đối phương lại, một kéo này, thật sự đã kéo đến mức hai người đụng vào nhau thật.
Hình như Tư Vũ say thật, một tay hắn nắm lấy tay Thân Giác, một tay khác lại nhẹ nhàng đặt lên vai Thân Giác, bên trong đôi mắt đẹp như sao trời kia như có một đầm nước lóng lánh, mâu quang diễm lệ, môi đỏ lúc đóng lúc mở, hơi thở có chút nóng rực, "Xin lỗi, hình như tôi uống say rồi."
Thân Giác cách hắn gần như vậy, có chút không khỏe mà nhăn mi, cậu muốn rút tay mình ra.
Nhưng tay còn chưa rút lại được thì không hiểu vì sao đối phương lại nắm chặt lấy tay cậu.
"Ngài chocolate này, hôm nay ngài còn sô cô la không?" Tư Vũ nói, còn khẽ cười một tiếng, hắn nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Thân Giác, "Tôi muốn ăn sô cô la của ngài."
"Hôm nay tôi không...."
Từ "mang" đằng sau còn chưa kịp nói ra.
Trong hô hấp của Tư Vũ còn có mùi rượu, vừa ngon miệng vừa ngọt ngào, tựa như là vừa ăn kẹo xong vậy. Không biết từ khi nào mà họ đã đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất, Tư Vũ đè tay người trước mắt lên đỉnh đầu, sóng mắt đẹp đẽ uyển chuyển, hơi thở ấm áp của hắn đi từ gương mặt của đối phương đi đến bên cổ người nọ.
Môi đỏ dán lên cổ đối phương, một lúc lâu sau, hắn dừng lại, đôi mắt lờ mờ vì say, đầy mông lung nói một câu.
"Beta cũng có thể bị đánh dấu, ngài có biết không? Ngài chocolate?"
------
D: Giữ lại từ chocolate trong 'Ngài chocolate' vì nó khá là tình, còn những chỗ khác tui sẽ dịch là sô cô la nhóe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.