Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp
Chương 194: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (30)
Đông Thi Nương
11/06/2024
Wp: D301203
Chương 194: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (30) (đã beta)
Bên tai vẫn luôn vang vọng âm thanh róc rách của nước chảy.
Thân Giác lao lực mở mắt rồi lại nhắm mắt, thời điểm mở mắt lần thứ hai, cậu cố bò dậy thử, nhưng đến khi bò được một nửa thì lại ngã vào trong nước.
Không biết qua bao lâu thì Thân Giác lại chậm rãi bò dậy, hiện tại cậu đang ở đáy Độc Vụ Cốc, bên cạnh chính là một con suối, vừa rồi nửa người cậu nằm trong nước, nửa người còn lại vất vưởng trên bờ.
Cậu không biết bản thân đã hôn mê bao lâu, cũng không biết đã ở đây bao nhiêu ngày, dù sao thì bầu trời cũng chỉ quanh quẩn một màu xám xịt.
Trong nháy mắt khi bị Tiết Vấn Xuân đánh một chưởng rơi xuống vách núi, quanh thân cậu liền bị bao lấy bởi một đám sương mù màu xám, đám sương kia xuyên thấu qua từng lỗ chân lông, đi vào trong cơ thể cậu. Ngay cả thời gian để cậu thi pháp cũng không có thì đã lập tức hôn mê bất tỉnh rồi.
Chỉ là trước khi chìm vào bóng đêm, trong thoáng chốc hình như cậu nhìn thấy một đạo bóng trắng.
Thân Giác tiến lên hai ba bước, nhặt lên chiếc hộp màu vàng đã cùng cậu rơi xuống vực. Hộp vàng hoàn hảo không hư hại gì, cậu duỗi tay định mở ra thì phát hiện bên ngoài hộp đã bị thiết lập lệnh cấm.
Một lúc lâu sau Thân Giác cũng không phá giải được, đành phải thu chiếc hộp vào trong nhẫn trữ vật. Việc bị Tiết Vấn Xuân đẩy xuống vực như thế này hoàn toàn là chuyện ngoài dự đoán, nhưng hiện tại cậu muốn thử xem có thể tìm được Phù Cửu Âm cùng với Giải Trầm hay không.
Nếu Độc Vụ Cốc thật sự đáng sợ như lời của Tiết Vấn Xuân nói thì chắc hẳn Phù Cửu Âm cũng sẽ rơi xuống theo.
Ở đáy cốc, tu vi của cậu có vẻ đã bị áp chế, linh lực trong người cậu lúc này còn không bằng lúc cậu vẫn còn là sóc nữa, thậm chí chỉ cần sử dụng linh lực một chút là trên người liền đau nhức. Thân Giác miễn cưỡng lắm cuối cùng cũng có thể dùng được thuật thanh tẩy cho bản thân.
Đầu tiên cậu đi tìm một vòng xung quanh, không thấy Phù Cửu Âm và Giải Trầm thì lại đi dọc theo dòng suối để tìm tung tích của Phù Cửu Âm và Giải Trầm, không nghĩ tới vậy mà có thể tìm được hai người kia thật.
Bộ dáng của Phù Cửu Âm và Giải Trầm cũng không tốt hơn cậu tí nào, Giải Trầm nằm phủ phục dọc theo dòng suối, còn Phù Cửu Âm thì hoàn toàn ngâm mình trong nước, từ xa nhìn lại trông không khác gì một cái xác chết trôi có vẻ ngoài mỹ lệ cả.
Xe ngựa bị đẩy xuống đã sớm chia năm xẻ bảy, tan tành nằm một bên.
Thân Giác bước vào trong nước, cố hết sức để vớt Phù Cửu Âm lên bờ. Thằng nhãi này tuy rằng đang ngâm mình trong nước bằng hình người, nhưng trọng lượng lại nặng như một thân da lông đã ngấm no nước. Thân Giác kéo được hắn lên bờ thì cũng mệt đến thở hồng hộc.
Thật vất vả mới có thể kéo lên bờ được, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Thân Giác đột nhiên bị ấn ngã xuống đất.
“Ngươi...” Phù Cửu Âm đột nhiên mở mắt, một bàn tay chế trụ cổ Thân Giác, đem người đè ở dưới thân, “Ngươi có quan hệ gì với tên quái nhân lông dài kia?”
Ánh mắt hắn âm u, lộ ra vái phần sát ý, nếu Thân Giác nói không được lời giải thích hợp lý thì rất có thể sẽ giết chết Thân Giác ngay tại đây.
Nhưng tên quái nhân lông dài trong miệng hắn là ai, là Tiết Vấn Xuân sao?
Thân Giác bị bóp đến không nhịn được mà ho hai tiếng, sau mới vô lực cười nhẹ, “Ta với gã có quan hệ gì? Gã đẩy ta xuống đây, vậy thì còn có thể là quan hệ gì? Ta thật ra cũng muốn hỏi một câu, các ngươi đánh nhau thì sao lại phải kéo thêm ta vào?”
Bộ dáng của Phù Cửu Âm lúc này cũng không còn tươi cười tủm tỉm như trước, hắn nghe Thân Giác nói xong thì cũng không buông tay, ngược lại, trên tay lại càng thêm dùng sức.
Thân Giác không giãy dụa, chỉ nhìn lên Phù Cửu Âm phía trên, khóe môi mang theo vài phần châm chọc, “Ngươi muốn giết ta thì cứ giết đi, dù sao ta cũng không nhất định có thể sống sót trở ra, nhìn ngươi như vậy, chắc hẳn tu vi cũng bị áp chế phải không.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Phù Cửu Âm quả nhiên liền kém đi rất nhiều.
Không thể không thừa nhận, Thân Giác rất hiểu Phù Cửu Âm, tên cáo già Phù Cửu Âm này lúc nào cũng một bộ dáng cười tủm tỉm, không lần nào thấy hắn nổi giận với ngươi. Nhưng một khi hắn đã không cười, như vậy nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra mà ngay cả hắn cũng không thể xử lý được.
Thân Giác thấy Phù Cửu Âm không nói một lời nào thì dứt khoát duỗi tay đẩy đổi phương ra, không nghĩ tới vậy mà đẩy được thật. Phù Cửu Âm bị đẩy ra sau, đứng dậy, không nói tiếng nào mà đi đến phía Giải Trầm bên kia.
Thân Giác che lại cổ của mình, chậm rãi ngồi dậy, cũng không nhìn qua Phù Cửu Âm với Giải Trầm, nhưng cho dù cậu không nhìn thì cũng có thể đoán được Giải Trầm vẫn chưa tỉnh lại.
Thời gian trôi qua càng lâu, sắc mặt Phù Cửu Âm ngày càng kém. Một lúc sau, hắn cõng Giải Trầm lên, đi về một hướng. Thân Giác nhìn một chút rồi cũng đi theo sau, cậu không đi theo sát mà chỉ đi cách một đoạn xa ở đằng sau.
Sau khi Phù Cửu Âm đi được một quãng đường tương đối dài thì dừng lại, quay đầu, “Ngươi đi theo làm gì?”
“Dù sao thì cũng đều phải thoát ra ngoài, vì sao lại không đi cùng nhau?” Thân Giác nhìn sắc mặt âm trầm của Phù Cửu Âm, dùng ngữ khí bình tĩnh mà nói.
Phù Cửu Âm nhíu mày, sau mới quay đầu về, hắn không cấm Thân Giác đi cùng, nhưng hắn cũng không bảo Thân Giác đi theo, Thân Giác không biết tu vi của Phù Cửu Âm bị áp chế đến bậc nào, nhưng một đường như vậy, cậu vẫn có thể đuổi kịp hắn.
Trong đáy cốc vốn đã thiếu ánh sáng, theo thời gian dần trôi, sương mù phía trên ngày càng dày, Thân Giác càng ngày càng cảm thấy hai đùi mình như bị rót chì, muốn nâng lên cũng ngày càng khó khăn. Bước chân của Phù Cửu Âm ở phía trước cũng đang chậm lại, xem ra hắn cũng không khác lắm so với cậu.
Sương mù trong Độc Vụ Cốc quả thật không hề tầm thường.
Một lát sau, Phù Cửu Âm dừng bước, hắn đặt Giải Trầm nằm trên mặt đất, thiết lập một cái kết giới, Thân Giác nhìn vào kết giới đang bao lấy hai người nọ lại thì nhấp môi, đành ngồi ở một chỗ cách khá xa.
Sắc trời ngày càng tối, trong khoảng cách mười trượng trở đi đã không còn nhìn rõ được nữa.
Thân Giác rơi xuống nơi này nhưng nhẫn trữ vật vẫn còn nguyên vẹn trên người y, cậu tìm một chút trong nhẫn, cuối cùng tìm được một viên dạ minh châu.
Thời điểm trước đó, khi cậu rời khỏi Huyền Hàn Sở, Thủ lĩnh Giao nhân đã tặng cho cậu không ít thứ. Có dạ minh châu trong tay, tốt xấu gì thì xung quanh cũng không còn tối tăm như trước.
Cậu nương theo ánh sáng của dạ minh châu mà nhìn về phía Phù Cửu Âm, phát hiện ánh mắt Phù Cửu Âm đang nhìn chằm chằm về phía mình.
Thân Giác khựng lại, thu ánh mắt trở về. Giải Trầm bây giờ vẫn còn đang hôn mê, không biết là vì lý do gì mà Phù Cửu Âm vẫn chưa thể đánh thức y được.
Cậu chỉ hạ cho Giải Trầm một đạo thuật hôn mê đơn giản, chỉ sợ là người của Ảm Hồn Môn đã làm gì đó rồi. Nghĩ đến Ảm Hồn Môn, Thân Giác liền nghĩ đến Tiết Vấn Xuân.
Tiết Vấn Xuân là vì không chiếm được Phù Cửu Âm, cho nên liền thẹn quá thành giận, dứt khoát hủy hoại luôn Phù Cửu Âm à? Nhưng nếu vậy thì tạo sao Tiết Vấn Xuân lại muốn đẩy luôn cậu rơi xuống đây? Còn nói thêm một câu kỳ quái như vậy nữa.
*Là câu “Vậy được, ta cũng muốn nhìn xem ngươi sẽ đến cứu ai.” ở chương trước í
Không cần phải suy nghĩ thì ai cũng biết Phù Cửu Âm nhất định sẽ cứu Giải Trầm.
Khi Thân Giác còn ngồi phỏng đoán dụng ý của Tiết Vấn Xuân, cậu đột nhiên nghe được một thanh âm rất nhỏ, giống như thanh âm của một thứ gì đang trườn trên mặt đất.
Phản ứng đầu tiên của cậu chính là nhanh chóng tạo một cái kết giới, nhưng vì tu vi đã bị áp chế, cho nên kết giới cũng không chắc chắn cho lắm, lung lay sắp vỡ.
Thanh âm ngày càng gần, Thân Giác đưa dạ minh châu trong tay lên cao một chút, nhìn qua hướng đang phát ra âm thanh, khi nhìn rõ thì đồng tử không tự chủ mà co lại.
Đó là thứ gì?
Bộ dáng của con quái vật đó không rõ ràng, cuộn lại thành một đoàn, nó có một cặp mắt xanh lục u ám, đang bò về hướng bên này, không đúng, không chỉ một con, mà là có vô số con khác nữa. Những con quái vật không biết tên đó vẫn đang thong thả mà tụ về phía này.
Thân Giác quay đầu nhìn về một hướng khác, xung quanh cậu cơ hồ đều đã bị vây quanh. Cậu lại nhìn về phía Phù Cửu Âm, tình huống bên phía Phù Cửu Âm cũng không tốt hơn chỗ cậu là bao, đều bị những con quái vật đó vây xung quanh.
Thậm chí quái vật ở chỗ Phù Cửu Âm còn nhiều hơn, chúng nó đang cố gắng đâm đầu vào kết giới của hắn.
Phù Cửu Âm muốn dùng pháp thuật để giết chết quái vật, nhưng những thứ đó có rất nhiều, vừa có con chết đi thì lại có con khác lấp vào, vây quanh kín kẽ bên ngoài kết giới, sắc mặt của Phù Cửu Âm cũng ngày càng trắng đi.
Tuy ở bên của Thân Giác cũng có quái vật, nhưng những con đó lại không tấn công kết giới của Thân Giác mà chỉ đứng ở nơi cách đó không quá một trượng, lẳng lặng nhìn chằm chằm về phía Thân Giác.
Thân Giác cảm thấy có chút kỳ lạ, nhìn xuống viên dạ minh châu trong tay, những thứ này nhân lúc trời tối mới xuất hiện là do sợ ánh sáng?
Cậu nghĩ nghĩ, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên dạ minh châu khác, ném vào giữa đám quái vật để thăm dò.
Nhưng chúng nó cũng không lui về sau, lại còn nuốt luôn viên dạ minh châu vào bụng ngay trong nháy mắt.
Không nhìn thấy rõ được chúng nó, nhưng Thân Giác có thể nghe được thanh âm gặm cắn.
Không phải sợ ánh sáng.
Phù Cửu Âm tựa hồ cũng chú ý đến Thân Giác đang thong thả bên này, nhíu mày nói: “Vì sao bọn chúng không công kích ngươi?”
“Không biết.” Thân Giác nhìn chăm chú vào đám quái vật, chúng nó tuy rằng không tấn công, nhưng lại luôn ở một bên nhìn chằm chằm vào cậu, giống như đang đợi chờ một cơ hội vậy.
Thân Giác đột nhiên nghĩ đến Tiết Vấn Xuân. Tiết Vấn Xuân biết đến Độc Vụ Cốc, vậy thì có phải gã cũng biết rõ bên trong cốc có thứ gì đó phải không?
Thời điểm còn trên vách núi, Tiết Vấn Xuân đã đưa linh đan cực phẩm cho cậu.
Lúc đó Tiết Vấn Xuân có nói rằng không ai có thể trở lên được, cũng có nghĩa là tỷ lệ sống sót của Thân Giác không cao, nhưng Tiết Vấn Xuân vẫn đưa viên đan dược quý giá như linh đan cực phẩm cho cậu, cái này không phải là rất lãng phí hay sao, huống hồ trên chiếc hộp còn bị hạ một lệnh cấm mở.*
*Gốc là “Đánh nữa thôi khai” không hiểu rõ ý gì, ai biết thì cmt cho tui nhe.
Không cho cậu mở ra, nhưng lại đưa cho cậu. Nếu Tiết Vấn Xuân luyến tiếc thì không đưa cho cậu linh đan là được, vì sao lại cần phải làm nhiều điều thừa thãi như vậy?
Chỉ vì một cái hứa hẹn thôi sao?
Không đúng, Tiết Vấn Xuân cũng không phải là quân tử gì cho cam.
Hay là...
Trong đầu Thân Giác xuất hiện một suy nghĩ, cậu lén nhìn qua Phù Cửu Âm, thấy đối phương vẫn đang vội vàng đối phó với những vật kia nên không chú ý đến cậu bên này, cậu xoay người đưa lưng về phía Phù Cửu Âm, lén lút đem hộp vàng bên trong nhẫn trữ vật ra.
Trong nháy mắt, khi chiếc hộp màu vàng được lấy ra, một đoàn quái vật mới nãy vẫn còn đứng cách đó một trượng ngay lập tức liền lui về phía sau thêm ba trượng nữa.
Là do chiếc hộp này!
Những con quái vật đang sợ hãi chiếc hộp này.
Thân Giác nhanh chóng thu lại chiếc hộp, giả vờ như không có chuyện gì phát sinh. Xem ra, có chiếc hộp này bên người thì trong chốc lát cậu sẽ không bị đám này tấn công,
Nghĩ vậy, cậu xoay người qua, lẳng lặng nhìn bộ dáng đang đau khổ chống đỡ của Phù Cửu Âm. Nhắc đến mới nhớ, cậu chưa từng gặp qua bộ dáng chật vật của Phù Cửu Âm một lần nào cả, hiện tại được chiêm ngưỡng liền cảm thấy có chút buồn cười.
Trong lòng cảm thấy buồn cười, trên mặt cũng bật cười thật luôn.
Phù Cửu Âm trừng mắt nhìn về phía này, cũng cười theo, chỉ là cười đến lạnh lẽo, “Tiểu xú long, ngươi cứ vui vẻ ngồi cười đi, đợi lát nữa ngươi cũng không tốt hơn là bao đâu.”
“Không nhất định nha, nói không chừng những thứ này trời sinh đã sợ rồng chứ không sợ một tên hồ ly thối như ngươi đâu.” Thân Giác chậm rì rì nói lại, sau đó liền nhắm mắt, muốn tu luyện một chút. Chỉ là cho dù cậu có cố gắng tu luyện đến như thế nào đi nữa thì linh lực trong cơ thể vẫn ở trong trạng thái sắp khô kiệt như cũ, hiện tại cậu chỉ có thể dùng được một ít pháp thuật cơ bản mà thôi.
Thời gian dần trôi, bên Phù Cửu Âm càng ngày càng nhiều quái vật, còn Thân Giác bên này, dù không tăng thêm một con nào nhưng vẫn như cũ không rời đi. Chỉ nhìn chằm chằm về phía Thân Giác như hổ rình mồi, như thế này cũng đủ rồi.
Thân Giác không tu luyện được, dứt khoát ngồi nhìn về phía Phù Cửu Âm bên kia luôn, thầm đoán đến bao giờ thì đối phương không còn chịu đựng được nữa.
Những con quái vật đó rất nhanh đã sắp phá được kết giới của Phù Cửu Âm, lại qua thêm một lúc nữa thì không chừng chúng nó liền có thể chui vào trong, một mình Phù Cửu Âm thì vẫn có thể ứng phó được, nhưng bây giờ hắn lại còn có một Giải Trầm đang hôn mê bên cạnh.
Phù Cửu Âm tất nhiên sẽ chú ý đến Thân Giác đang nhàn nhã bên này, ánh mắt hắn nhìn qua, cặp mắt hồ ly chợt lóe lên, đột nhiên mở lời, “Tiểu xú long, không phải ngươi muốn cùng nhau rời khỏi đây sao? Ngươi lại đây ngồi, được không?”
Thân Giác trầm mặc một hồi mới nói, “Ngươi sẽ đem theo ta rời khỏi đây?”
“Đúng.” Phù Cửu Âm quyết đoán trả lời.
Thân Giác tiếp tục hỏi: “Nhưng làm sao ta có thể chắc chắn rằng ngươi không phải đang lừa gạt ta? Hiện tại ngươi dựa vào ta để vượt qua một đêm, đến sáng mai liền bỏ ta lại, vậy thì ta còn có thể nói lý với ai đây.”
Phù Cửu Âm tựa hồ có chút tức giận, nhưng lại không thể không kiềm chế lại tính tình, còn phải ôn tồn nói với Thân Giác: “Vậy ngươi muốn như thế nào?”
“Ngươi lập lời thề Thiên Đạo đi, nếu ngươi bỏ rơi ta, Giải Trầm liền chết ngay lập tức.” Thân Giác nói.
Phù Cửu Âm nghe vậy thì trầm mặc, một lúc lâu sau Thân Giác mới nghe được âm thanh của hắn, “ Ta thề với Thiên Đạo, nếu ta bỏ lại Ngọc Khuynh trước khi có thể rời khỏi Độc Vụ Cốc, Giải Trầm liền mất mạng ngay lập tức.”
Loại lời thề Thiên Đạo này, vô luận là tu sĩ hay yêu thú thì cũng không mấy ai dám lập, bởi vì một khi vi phạm thì lời thề Thiên Đạo liền phản phệ. Không ai có thể trốn tránh được, cho dù có may mắn chạy thoát được thì Thiên Đạo cũng đem món nợ này ghi vào thiên kiếp của kẻ đó.
......
Lấy được hứa hẹn của Phù Cửu Âm xong thì Thân Giác mới đi qua chỗ của Phù Cửu Âm, cậu thiết lập một kết giới hộ thể rồi chậm rãi bước qua. Thời điểm cậu đi, quái vật sôi nổi lui hết về đằng sau, lúc này Thân Giác mới nhân cơ hội nhanh chóng tiến vào kết giới của Phù Cửu Âm.
Phù Cửu Âm nhìn Thân Giác đang tiến lại gần, lại nhìn đến thái độ của quái vật đối với Thân Giác, môi thoáng câu lên, ngữ khí có chút không rõ, “Những thứ kia đúng thật rất sợ ngươi.”
Thân Giác không đáp lời, tìm một chỗ khá sạch sẽ rồi ngồi xuống.
Phù Cửu Âm rũ mắt, đột nhiên đứng dậy tiến đến trước mặt Thân Giác ngồi xổm xuống, ánh mắt quét một vòng trên người Thân Giác, “Chúng nó sợ ngươi sao? Hay là sợ một thứ gì đó trên người ngươi?”
Ánh mắt Thân Giác không chút thay đổi, bình tĩnh trả lời: “Ta không biết.”
Một tay của Phù Cửu Âm phủ lên vai Thân Giác, môi đỏ nhếch lên, “Lại đây, để thúc thúc lục soát trên người ngươi một chút.”
Thân Giác liếc nhìn bàn tay đang đặt trên bả vai của mình, lại nhìn lên Phù Cửu Âm, ngữ khí lãnh đạm, “Dù bọn chúng sợ ta hay sợ đồ vật nào đó trên người ta thì chuyện đó có quan trọng không? Ngươi cũng đã lập lời thề Thiên Đạo rồi, hà tất phải làm những chuyện dư thừa. Nếu ngươi lo lắng ta lén lút chạy trốn một mình, vậy ban nãy ta đã không cần thiết phải qua đây, đúng không?”
“Đúng là miệng lưỡi sắc bén.” Phù Cửu Âm khẽ cười một tiếng, chậm rãi thu tay lại, sau đó hắn lại nhìn chằm chằm vào Thân Giác một lúc rồi mới trở về ngồi bên cạnh Giải Trầm.
Giải Trầm vẫn còn hôn mê.
Một đêm này cũng coi như có thể vượt qua trong gian nan, Phù Cửu Âm vẫn luôn không ngủ, sợ rằng những con quái vật đó sẽ bổ nhào tới, còn Thân Giác thầm nghĩ có chiếc hộp kia trong người, Phù Cửu Âm cũng đã lập lời thề Thiên Đạo, vậy nên phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.
Chờ đến khi cậu tỉnh lại, tuy sắc trời vẫn âm u như cũ, nhưng cuối cùng cũng có thể thấy được xung quanh, những thứ kia đã biến mất, bao gồm cả những con mà Phù Cửu Âm đã giết chết đêm qua.
Trời đã sáng.
Phù Cửu Âm một đêm không ngủ, nhìn thấy Thân Giác tỉnh lại, chớp mắt, “Tỉnh rồi?”
“Ừ.” Cậu nhìn về phía Phù Cửu Âm, lại nhìn qua Giải Trầm, do dự một chút mới hỏi, “Y bị làm sao vậy?”
“Tẩu hỏa nhập ma, linh khí trong thân thể hỗn loạn cho nên đã tự tiến vào trạng thái ngủ say, nếu vẫn mãi không tỉnh thì sẽ chết đi trong mộng.” Thời điểm Phù Cửu Âm nói lời này, hắn đối diện với tầm mắt Thân Giác, “Ngươi có biết Tiết Vấn Xuân đã làm gì hắn không?”
Tẩu hỏa nhập ma, linh lực hỗn loạn?
Chẳng lẽ nguyên nhân là do viên đan dược trong hộp màu đỏ kia?
Thân Giác suy đoán trong lòng, mặt ngoài thì chỉ lắc đầu, “Lúc đại hội kết thúc, ta cùng đám Giang Vân Tích trở về khách điếm chưa được bao lâu thì ta đã bị trói đến bên vách núi rồi, lúc ấy Giải Trầm cũng đã ngất đi.”
Phù Cửu Âm nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thân Giác, một lúc lâu sau mới nói: “Ngươi vô dụng như vậy sao? Một trói liền bị trói đến đây luôn?”
Lời này chính là chọc thẳng vào tâm can của Thân Giác, lúc đó cậu cũng không nghĩ đến, chính mình vậy mà lại bị Khốn Tiên Thằng dễ dàng trói lại, còn tránh không kịp. Một ngày nào đó, cậu chắc chắn sẽ đốt trụi cái dây thừng đáng chết kia.
Sắc mặt Thân giác tối sầm lại, không muốn tiếp tục nói chuyện với Phù Cửu Âm. Nhưng phản ứng thẹn quá hóa giận của cậu ngược lại khiến cho Phù Cửu Âm bị chọc cười, “Bộ dáng vô dụng này của ngươi thật giống con sóc trước kia ta nuôi dưỡng, vô dụng nhưng lại thích cậy mạnh.”
Hắn thuận miệng nói một câu nhưng lại làm Thân Giác khựng lại một chút.
Thân Giác chỉ có thể xoay người, làm một bộ dáng tức giận hòng che dấu sự cứng đờ trong nháy mắt của bản thân.
.......
Nếu trời đã sáng thì liền phải tiếp tục lên đường. Nhưng tình huống cũng không khác mấy với hôm qua, Phù Cửu Âm vẫn không tìm được đường thoát ra, hắn còn thử ném đá lên phía trên, nhưng một khi đụng đến tầng sương mù phía trên thì liền rớt xuống dưới.
“Chết tiệt.” Phù Cửu Âm trực tiếp mắng ra tiếng, “Thứ kia có thể trực tiếp phá đi pháp thuật, nơi này rốt cuộc là nơi quái quỷ gì vậy chứ?”
Không thể đi ra ngoài, Giải Trầm cũng không tỉnh. Lại qua thêm mấy ngày, tính khí Phù Cửu Âm càng ngày càng nóng nảy, bên cạnh đó, tình huống của Giải Trầm cũng ngày càng kém đi, sắc môi đã dần dần trở thành màu tím xanh.
Phù Cửu Âm từng thử dùng linh lực của mình để giúp Giải Trầm áp chế lại linh lực hỗn loạn trong cơ thể y, nhưng hiện tại tu vi của hắn đã bị áp chế đến lợi hại, so với Thân Giác cũng không tốt hơn bao nhiêu, một chút linh lực nhỏ bé này của hắn khi tiến vào cơ thể của Giải Trầm liền hoàn toàn như đá chìm đáy bể.
Lại một lần nữa thất bại, Phù Cửu Âm nhẹ nhàng hít sâu một hơi, đem ánh mắt chuyển đến trên người Thân Giác.
Đã nhiều ngày trôi qua, Thân Giác chính là người có trạng thái tốt nhất trong cả ba người, những con quái vật kia sợ cậu, trong cốc còn có suối nước, cậu có thể bơi lội một chút trong đó. Tuy rằng tu vi bị hạn chế, nhưng cậu vẫn có thể miễn cưỡng sống sót.
Kỳ thật Thân Giác là đang chờ, cậu không biết Giải Trầm sẽ chết vào lúc nào, đã nhiều ngày cậu không nhúng tay vào việc Phù Cửu Âm cố cứu lấy Giải Trầm, vô luận Phù Cửu Âm có nghĩ bao nhiêu biện pháp để cứu Giải Trầm thì cậu cũng chỉ ở một bên nhìn qua.
Lúc này, Thân Giác đang ngồi ngâm đuôi rồng của mình trong nước, đột nhiên cậu cảm thấy sau lưng có chút lạnh, tựa như đang bị thứ gì đó theo dõi. Cậu khựng lại một chút rồi mới quay đầu, ngay lập tức đối diện với đôi mắt không rõ ý tứ của Phù Cửu Âm.
Ánh mắt kia quá phức tạp, thậm chí còn có chút khủng bố.
Thân Giác không khỏi biến lại thành người, lặng lẽ lui về phía sau, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Phù Cửu Âm lại trở về dáng vẻ không có chuyện gì, cười cười, “Ngâm xong rồi chứ? Ngâm xong rồi thì chúng ta tiếp tục lên đường nào.”
“Được.” Thân Giác đáp ứng, cùng lúc đó, trong lòng cũng nổi lên cảnh giác.
Chớp mắt trời lại trở tối, những con quái vật thân dài mắt xanh đó vẫn xông đến đây như thường lệ, Thân Giác ngồi bên cạnh kết giới, dù sao những thứ kia cũng không dám tới gần cậu, còn Phù Cửu Âm thì ngồi bên cạnh Giải Trầm, ánh mắt thì nhìn qua đám quái vật đang chăm chăm nhìn vào bọn họ.
Đột nhiên, Phù Cửu Âm mở miệng, “Nếu Giải Trầm còn không tỉnh lại, y vĩnh viễn liền không thể tỉnh lại được.”
Thân Giác suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nén bi thương.”
Phù Cửu Âm: “...”
Hắn cười nhạo một tiếng, “Không nghĩ ngươi cũng rất tàn nhẫn, nếu Giang Vân Tích chết đi ngươi cũng không để ý chút nào sao?”
Thân Giác nhìn về phía Phù Cửu Âm, “Nếu ta nói với ngươi rằng Giang Vân Tích sắp chết rồi, ngươi sẽ trả lời như thế nào?”
Phù Cửu Âm trầm mặc một lúc, sau mới phun ra ba chữ, “Nén bi thương.”
“Cho nên ta cũng chỉ có thể nói với ngươi ba chữ nén bi thương mà thôi.” Thân Giác quay mặt đi, “Giải Trầm cũng không phải người ký kết khế ước với ta.
“Nhưng ta không muốn y chết.” Phù Cửu Âm nói, “Ta muốn y sống sót.”
Thân Giác nghe được lời này thì trong lòng đột nhiên xuất hiện một tia thương cảm, chính là thương cảm cho kiếp trước khi cậu là sóc. Thời điểm cậu chết đi, Phù Cửu Âm chỉ nói một câu hắn không còn ăn thịt sống, nhưng vào lúc Giải Trầm sắp chết, Phù Cửu Âm lại nói hắn muốn khiến cho Giải Trầm sống sót.
Bất công đến vậy sao?
Nhưng trên đời này, từ trước đến nay làm gì có chuyện công bằng.
Thân Giác tự giễu cười cười, vươn tay ngắt lấy cây cỏ trước mặt, sử dụng thuật dịch thủy rửa để rửa sạch, nhét vào trong miệng nhai cho hả giận.
Bất công thì bất công đi, cậu không để bụng, vô luận là con út của Thiên Đế hay là Thiên Đế, một ngày nào đó cậu sẽ trở lại, cũng khiến cho bọn họ nếm được tư vị của sự bất công.
Thân Giác bên này tựa hồ đang xả giận mà nhai cỏ trong miệng, Phù Cửu Âm cách đó không xa đã chậm rãi tiến lại, động tĩnh của hắn nhẹ đến mức thời điểm Thân Giác nhận ra đối phương đã đến gần mới khó khăn phản ứng lại được.
Cậu bị sự tiếp cận bất thình lình này hù dọa, nhíu mày lui về phía sau, “Có chuyện gì?”
Tuy tu vi của Phù Cửu Âm đã bị trấn áp, nhưng mỹ mạo của hắn vẫn như cũ, thậm chí bởi vì linh lực khô kiệt đã khiến cho sắc mặt càng thêm tái nhợt, trái lại càng tăng thêm một chút tư sắc yếu ớt.
Hắn nhìn chằm chằm Thân Giác, cười nhẹ, hàm răng trắng như ẩn như hiện đằng sau đôi môi đỏ rực, “Tiểu xú long, a, không phải, rồng nhỏ ngoan ngoãn, chúng ta đã ngây người ở dây bảy tám ngày rồi, linh lực ngày càng khô kiệt, một ngày nào đó linh lực của chúng ta sẽ tiêu hao hết rồi chết ở nơi này, ngươi muốn chết ở chỗ này ư?”
Cả người Thân Giác lui về phía sau, ánh mắt của Phù Cửu Âm lúc này rất kỳ quái, so với ánh mắt vào ban ngày còn kỳ quái hơn. Hơn nữa, sau khi cậu xuất hiện một lần nữa với thân phận Ngọc Khuynh, Phù Cửu Âm chưa từng dùng loại thái độ này để đối đãi với cậu.
“Ngươi muốn nói gì thì nói thẳng ra đi, đừng có quanh co lòng vòng.”
Phù Cửu Âm lại rũ mắt cười, hàng mi dài che đi cảm xúc nơi đáy mắt, “Ngươi đã từng nghe qua song tu chưa?”
Ánh mắt Thân Giác biến hóa, ngữ khí cũng thay đổi, “Ngươi có ý gì?”
“Ngươi cũng thấy tình huống hiện tại rồi đó, nếu lại chờ thêm nữa thì đối với ai trong chúng ta cũng không tốt. Chúng ta song tu, hai bên gia tăng linh lực, đến lúc đó sẽ có được cơ hội sống sót.” Bàn tay Phù Cửu Âm nhẹ nhàng đáp lên vai Thân Giác, “Ta nghe nói rồng vốn có bản tính dâm dục, việc song tu đối với ngươi mà nói, cũng không tính là chuyện gì quá đáng đúng không.”
Tuy ngữ khí hắn ôn tồn tế nhị, nhưng Thân Giác có thể thấy được sự gấp gáp trong mắt Phù Cửu Âm.
Hắn vì cứu được Giải Trầm, mà ngay cả biện pháp hoang đường như song tu cũng có thể nghĩ ra được.
“Không phải Giải Trầm đang ở bên kia sao? Sao ngươi không song tu với y đi?” Thân Giác hất tay Phù Cửu Âm, lạnh nhạt nói.
Giữa hai mày Phù Cửu Âm thoáng nhăn lại, nhưng rất nhanh sau đó hắn liền thả lỏng, sắc mặt lại thoắt trắng thoắt đỏ, “Chưa đề cập đến việc hiện tại y vẫn còn hôn mê, dù cho y có tỉnh thì ta cũng không thể song tu cùng y, y căn bản không thể chịu nổi ta được.”
Thân Giác nghe vậy thì lại càng lui về phía sau, gần như là đã muốn lui ra khỏi kết giới, Phù Cửu Âm trực tiếp bắt lấy mắt cá chân của Thân Giác, cường ngạnh đem người kéo trở về, lông mày nhướn lên, “Đi đâu?”
Thân Giác nghe xong cũng minh bạch lời Phù Cửu Âm nói, dù sao Phù Cửu Âm cũng là một con hồ ly đã sống mấy ngàn năm, nếu nguyên tinh của hắn tiến vào cơ thể Giải Trầm thì chỉ sợ Giải Trầm có thể sống sờ sờ mà bị nổ tan xác mà chết.
Nhưng Giải Trầm không chịu nổi, cậu có thể chịu nổi được hay sao?
“Ta... Ta không muốn song tu với ngươi, ta... ta... ta cũng không chịu nổi đâu.”
Thân Giác vừa tức vừa hận, còn mang theo một chút sợ hãi, vô tình nói lắp.
Phù Cửu Âm cười thật dịu dàng, càng kéo chặt Thân Giác lại gần, “Không sao, ngươi là rồng, sống lâu hơn rất nhiều so với Giải Trầm, tất nhiên của thể chịu được, cùng lắm thì ta sẽ kiềm chế một chút.”
Nhưng Thân Giác lại không muốn nghe lời lừa gạt của lão cáo già này chút nào, cậu muốn một phát đá văng đối phương, nhưng vừa đá lên thì lập tức biến thành cả hai chân đều bị bắt lấy.
“Rồng nhỏ ngoan, ngươi đừng sợ, thúc thúc sẽ hết sức ôn nhu mà.” Phù Cửu Âm chống tay lên đất, đem người chắn dưới thân.
- -------
D: Trói ẻm lại, dày vò ẻm đến khi ẻm bật khóc =))
Dài quá lười kiểm lại chính tả....
Chương 194: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (30) (đã beta)
Bên tai vẫn luôn vang vọng âm thanh róc rách của nước chảy.
Thân Giác lao lực mở mắt rồi lại nhắm mắt, thời điểm mở mắt lần thứ hai, cậu cố bò dậy thử, nhưng đến khi bò được một nửa thì lại ngã vào trong nước.
Không biết qua bao lâu thì Thân Giác lại chậm rãi bò dậy, hiện tại cậu đang ở đáy Độc Vụ Cốc, bên cạnh chính là một con suối, vừa rồi nửa người cậu nằm trong nước, nửa người còn lại vất vưởng trên bờ.
Cậu không biết bản thân đã hôn mê bao lâu, cũng không biết đã ở đây bao nhiêu ngày, dù sao thì bầu trời cũng chỉ quanh quẩn một màu xám xịt.
Trong nháy mắt khi bị Tiết Vấn Xuân đánh một chưởng rơi xuống vách núi, quanh thân cậu liền bị bao lấy bởi một đám sương mù màu xám, đám sương kia xuyên thấu qua từng lỗ chân lông, đi vào trong cơ thể cậu. Ngay cả thời gian để cậu thi pháp cũng không có thì đã lập tức hôn mê bất tỉnh rồi.
Chỉ là trước khi chìm vào bóng đêm, trong thoáng chốc hình như cậu nhìn thấy một đạo bóng trắng.
Thân Giác tiến lên hai ba bước, nhặt lên chiếc hộp màu vàng đã cùng cậu rơi xuống vực. Hộp vàng hoàn hảo không hư hại gì, cậu duỗi tay định mở ra thì phát hiện bên ngoài hộp đã bị thiết lập lệnh cấm.
Một lúc lâu sau Thân Giác cũng không phá giải được, đành phải thu chiếc hộp vào trong nhẫn trữ vật. Việc bị Tiết Vấn Xuân đẩy xuống vực như thế này hoàn toàn là chuyện ngoài dự đoán, nhưng hiện tại cậu muốn thử xem có thể tìm được Phù Cửu Âm cùng với Giải Trầm hay không.
Nếu Độc Vụ Cốc thật sự đáng sợ như lời của Tiết Vấn Xuân nói thì chắc hẳn Phù Cửu Âm cũng sẽ rơi xuống theo.
Ở đáy cốc, tu vi của cậu có vẻ đã bị áp chế, linh lực trong người cậu lúc này còn không bằng lúc cậu vẫn còn là sóc nữa, thậm chí chỉ cần sử dụng linh lực một chút là trên người liền đau nhức. Thân Giác miễn cưỡng lắm cuối cùng cũng có thể dùng được thuật thanh tẩy cho bản thân.
Đầu tiên cậu đi tìm một vòng xung quanh, không thấy Phù Cửu Âm và Giải Trầm thì lại đi dọc theo dòng suối để tìm tung tích của Phù Cửu Âm và Giải Trầm, không nghĩ tới vậy mà có thể tìm được hai người kia thật.
Bộ dáng của Phù Cửu Âm và Giải Trầm cũng không tốt hơn cậu tí nào, Giải Trầm nằm phủ phục dọc theo dòng suối, còn Phù Cửu Âm thì hoàn toàn ngâm mình trong nước, từ xa nhìn lại trông không khác gì một cái xác chết trôi có vẻ ngoài mỹ lệ cả.
Xe ngựa bị đẩy xuống đã sớm chia năm xẻ bảy, tan tành nằm một bên.
Thân Giác bước vào trong nước, cố hết sức để vớt Phù Cửu Âm lên bờ. Thằng nhãi này tuy rằng đang ngâm mình trong nước bằng hình người, nhưng trọng lượng lại nặng như một thân da lông đã ngấm no nước. Thân Giác kéo được hắn lên bờ thì cũng mệt đến thở hồng hộc.
Thật vất vả mới có thể kéo lên bờ được, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Thân Giác đột nhiên bị ấn ngã xuống đất.
“Ngươi...” Phù Cửu Âm đột nhiên mở mắt, một bàn tay chế trụ cổ Thân Giác, đem người đè ở dưới thân, “Ngươi có quan hệ gì với tên quái nhân lông dài kia?”
Ánh mắt hắn âm u, lộ ra vái phần sát ý, nếu Thân Giác nói không được lời giải thích hợp lý thì rất có thể sẽ giết chết Thân Giác ngay tại đây.
Nhưng tên quái nhân lông dài trong miệng hắn là ai, là Tiết Vấn Xuân sao?
Thân Giác bị bóp đến không nhịn được mà ho hai tiếng, sau mới vô lực cười nhẹ, “Ta với gã có quan hệ gì? Gã đẩy ta xuống đây, vậy thì còn có thể là quan hệ gì? Ta thật ra cũng muốn hỏi một câu, các ngươi đánh nhau thì sao lại phải kéo thêm ta vào?”
Bộ dáng của Phù Cửu Âm lúc này cũng không còn tươi cười tủm tỉm như trước, hắn nghe Thân Giác nói xong thì cũng không buông tay, ngược lại, trên tay lại càng thêm dùng sức.
Thân Giác không giãy dụa, chỉ nhìn lên Phù Cửu Âm phía trên, khóe môi mang theo vài phần châm chọc, “Ngươi muốn giết ta thì cứ giết đi, dù sao ta cũng không nhất định có thể sống sót trở ra, nhìn ngươi như vậy, chắc hẳn tu vi cũng bị áp chế phải không.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Phù Cửu Âm quả nhiên liền kém đi rất nhiều.
Không thể không thừa nhận, Thân Giác rất hiểu Phù Cửu Âm, tên cáo già Phù Cửu Âm này lúc nào cũng một bộ dáng cười tủm tỉm, không lần nào thấy hắn nổi giận với ngươi. Nhưng một khi hắn đã không cười, như vậy nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra mà ngay cả hắn cũng không thể xử lý được.
Thân Giác thấy Phù Cửu Âm không nói một lời nào thì dứt khoát duỗi tay đẩy đổi phương ra, không nghĩ tới vậy mà đẩy được thật. Phù Cửu Âm bị đẩy ra sau, đứng dậy, không nói tiếng nào mà đi đến phía Giải Trầm bên kia.
Thân Giác che lại cổ của mình, chậm rãi ngồi dậy, cũng không nhìn qua Phù Cửu Âm với Giải Trầm, nhưng cho dù cậu không nhìn thì cũng có thể đoán được Giải Trầm vẫn chưa tỉnh lại.
Thời gian trôi qua càng lâu, sắc mặt Phù Cửu Âm ngày càng kém. Một lúc sau, hắn cõng Giải Trầm lên, đi về một hướng. Thân Giác nhìn một chút rồi cũng đi theo sau, cậu không đi theo sát mà chỉ đi cách một đoạn xa ở đằng sau.
Sau khi Phù Cửu Âm đi được một quãng đường tương đối dài thì dừng lại, quay đầu, “Ngươi đi theo làm gì?”
“Dù sao thì cũng đều phải thoát ra ngoài, vì sao lại không đi cùng nhau?” Thân Giác nhìn sắc mặt âm trầm của Phù Cửu Âm, dùng ngữ khí bình tĩnh mà nói.
Phù Cửu Âm nhíu mày, sau mới quay đầu về, hắn không cấm Thân Giác đi cùng, nhưng hắn cũng không bảo Thân Giác đi theo, Thân Giác không biết tu vi của Phù Cửu Âm bị áp chế đến bậc nào, nhưng một đường như vậy, cậu vẫn có thể đuổi kịp hắn.
Trong đáy cốc vốn đã thiếu ánh sáng, theo thời gian dần trôi, sương mù phía trên ngày càng dày, Thân Giác càng ngày càng cảm thấy hai đùi mình như bị rót chì, muốn nâng lên cũng ngày càng khó khăn. Bước chân của Phù Cửu Âm ở phía trước cũng đang chậm lại, xem ra hắn cũng không khác lắm so với cậu.
Sương mù trong Độc Vụ Cốc quả thật không hề tầm thường.
Một lát sau, Phù Cửu Âm dừng bước, hắn đặt Giải Trầm nằm trên mặt đất, thiết lập một cái kết giới, Thân Giác nhìn vào kết giới đang bao lấy hai người nọ lại thì nhấp môi, đành ngồi ở một chỗ cách khá xa.
Sắc trời ngày càng tối, trong khoảng cách mười trượng trở đi đã không còn nhìn rõ được nữa.
Thân Giác rơi xuống nơi này nhưng nhẫn trữ vật vẫn còn nguyên vẹn trên người y, cậu tìm một chút trong nhẫn, cuối cùng tìm được một viên dạ minh châu.
Thời điểm trước đó, khi cậu rời khỏi Huyền Hàn Sở, Thủ lĩnh Giao nhân đã tặng cho cậu không ít thứ. Có dạ minh châu trong tay, tốt xấu gì thì xung quanh cũng không còn tối tăm như trước.
Cậu nương theo ánh sáng của dạ minh châu mà nhìn về phía Phù Cửu Âm, phát hiện ánh mắt Phù Cửu Âm đang nhìn chằm chằm về phía mình.
Thân Giác khựng lại, thu ánh mắt trở về. Giải Trầm bây giờ vẫn còn đang hôn mê, không biết là vì lý do gì mà Phù Cửu Âm vẫn chưa thể đánh thức y được.
Cậu chỉ hạ cho Giải Trầm một đạo thuật hôn mê đơn giản, chỉ sợ là người của Ảm Hồn Môn đã làm gì đó rồi. Nghĩ đến Ảm Hồn Môn, Thân Giác liền nghĩ đến Tiết Vấn Xuân.
Tiết Vấn Xuân là vì không chiếm được Phù Cửu Âm, cho nên liền thẹn quá thành giận, dứt khoát hủy hoại luôn Phù Cửu Âm à? Nhưng nếu vậy thì tạo sao Tiết Vấn Xuân lại muốn đẩy luôn cậu rơi xuống đây? Còn nói thêm một câu kỳ quái như vậy nữa.
*Là câu “Vậy được, ta cũng muốn nhìn xem ngươi sẽ đến cứu ai.” ở chương trước í
Không cần phải suy nghĩ thì ai cũng biết Phù Cửu Âm nhất định sẽ cứu Giải Trầm.
Khi Thân Giác còn ngồi phỏng đoán dụng ý của Tiết Vấn Xuân, cậu đột nhiên nghe được một thanh âm rất nhỏ, giống như thanh âm của một thứ gì đang trườn trên mặt đất.
Phản ứng đầu tiên của cậu chính là nhanh chóng tạo một cái kết giới, nhưng vì tu vi đã bị áp chế, cho nên kết giới cũng không chắc chắn cho lắm, lung lay sắp vỡ.
Thanh âm ngày càng gần, Thân Giác đưa dạ minh châu trong tay lên cao một chút, nhìn qua hướng đang phát ra âm thanh, khi nhìn rõ thì đồng tử không tự chủ mà co lại.
Đó là thứ gì?
Bộ dáng của con quái vật đó không rõ ràng, cuộn lại thành một đoàn, nó có một cặp mắt xanh lục u ám, đang bò về hướng bên này, không đúng, không chỉ một con, mà là có vô số con khác nữa. Những con quái vật không biết tên đó vẫn đang thong thả mà tụ về phía này.
Thân Giác quay đầu nhìn về một hướng khác, xung quanh cậu cơ hồ đều đã bị vây quanh. Cậu lại nhìn về phía Phù Cửu Âm, tình huống bên phía Phù Cửu Âm cũng không tốt hơn chỗ cậu là bao, đều bị những con quái vật đó vây xung quanh.
Thậm chí quái vật ở chỗ Phù Cửu Âm còn nhiều hơn, chúng nó đang cố gắng đâm đầu vào kết giới của hắn.
Phù Cửu Âm muốn dùng pháp thuật để giết chết quái vật, nhưng những thứ đó có rất nhiều, vừa có con chết đi thì lại có con khác lấp vào, vây quanh kín kẽ bên ngoài kết giới, sắc mặt của Phù Cửu Âm cũng ngày càng trắng đi.
Tuy ở bên của Thân Giác cũng có quái vật, nhưng những con đó lại không tấn công kết giới của Thân Giác mà chỉ đứng ở nơi cách đó không quá một trượng, lẳng lặng nhìn chằm chằm về phía Thân Giác.
Thân Giác cảm thấy có chút kỳ lạ, nhìn xuống viên dạ minh châu trong tay, những thứ này nhân lúc trời tối mới xuất hiện là do sợ ánh sáng?
Cậu nghĩ nghĩ, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên dạ minh châu khác, ném vào giữa đám quái vật để thăm dò.
Nhưng chúng nó cũng không lui về sau, lại còn nuốt luôn viên dạ minh châu vào bụng ngay trong nháy mắt.
Không nhìn thấy rõ được chúng nó, nhưng Thân Giác có thể nghe được thanh âm gặm cắn.
Không phải sợ ánh sáng.
Phù Cửu Âm tựa hồ cũng chú ý đến Thân Giác đang thong thả bên này, nhíu mày nói: “Vì sao bọn chúng không công kích ngươi?”
“Không biết.” Thân Giác nhìn chăm chú vào đám quái vật, chúng nó tuy rằng không tấn công, nhưng lại luôn ở một bên nhìn chằm chằm vào cậu, giống như đang đợi chờ một cơ hội vậy.
Thân Giác đột nhiên nghĩ đến Tiết Vấn Xuân. Tiết Vấn Xuân biết đến Độc Vụ Cốc, vậy thì có phải gã cũng biết rõ bên trong cốc có thứ gì đó phải không?
Thời điểm còn trên vách núi, Tiết Vấn Xuân đã đưa linh đan cực phẩm cho cậu.
Lúc đó Tiết Vấn Xuân có nói rằng không ai có thể trở lên được, cũng có nghĩa là tỷ lệ sống sót của Thân Giác không cao, nhưng Tiết Vấn Xuân vẫn đưa viên đan dược quý giá như linh đan cực phẩm cho cậu, cái này không phải là rất lãng phí hay sao, huống hồ trên chiếc hộp còn bị hạ một lệnh cấm mở.*
*Gốc là “Đánh nữa thôi khai” không hiểu rõ ý gì, ai biết thì cmt cho tui nhe.
Không cho cậu mở ra, nhưng lại đưa cho cậu. Nếu Tiết Vấn Xuân luyến tiếc thì không đưa cho cậu linh đan là được, vì sao lại cần phải làm nhiều điều thừa thãi như vậy?
Chỉ vì một cái hứa hẹn thôi sao?
Không đúng, Tiết Vấn Xuân cũng không phải là quân tử gì cho cam.
Hay là...
Trong đầu Thân Giác xuất hiện một suy nghĩ, cậu lén nhìn qua Phù Cửu Âm, thấy đối phương vẫn đang vội vàng đối phó với những vật kia nên không chú ý đến cậu bên này, cậu xoay người đưa lưng về phía Phù Cửu Âm, lén lút đem hộp vàng bên trong nhẫn trữ vật ra.
Trong nháy mắt, khi chiếc hộp màu vàng được lấy ra, một đoàn quái vật mới nãy vẫn còn đứng cách đó một trượng ngay lập tức liền lui về phía sau thêm ba trượng nữa.
Là do chiếc hộp này!
Những con quái vật đang sợ hãi chiếc hộp này.
Thân Giác nhanh chóng thu lại chiếc hộp, giả vờ như không có chuyện gì phát sinh. Xem ra, có chiếc hộp này bên người thì trong chốc lát cậu sẽ không bị đám này tấn công,
Nghĩ vậy, cậu xoay người qua, lẳng lặng nhìn bộ dáng đang đau khổ chống đỡ của Phù Cửu Âm. Nhắc đến mới nhớ, cậu chưa từng gặp qua bộ dáng chật vật của Phù Cửu Âm một lần nào cả, hiện tại được chiêm ngưỡng liền cảm thấy có chút buồn cười.
Trong lòng cảm thấy buồn cười, trên mặt cũng bật cười thật luôn.
Phù Cửu Âm trừng mắt nhìn về phía này, cũng cười theo, chỉ là cười đến lạnh lẽo, “Tiểu xú long, ngươi cứ vui vẻ ngồi cười đi, đợi lát nữa ngươi cũng không tốt hơn là bao đâu.”
“Không nhất định nha, nói không chừng những thứ này trời sinh đã sợ rồng chứ không sợ một tên hồ ly thối như ngươi đâu.” Thân Giác chậm rì rì nói lại, sau đó liền nhắm mắt, muốn tu luyện một chút. Chỉ là cho dù cậu có cố gắng tu luyện đến như thế nào đi nữa thì linh lực trong cơ thể vẫn ở trong trạng thái sắp khô kiệt như cũ, hiện tại cậu chỉ có thể dùng được một ít pháp thuật cơ bản mà thôi.
Thời gian dần trôi, bên Phù Cửu Âm càng ngày càng nhiều quái vật, còn Thân Giác bên này, dù không tăng thêm một con nào nhưng vẫn như cũ không rời đi. Chỉ nhìn chằm chằm về phía Thân Giác như hổ rình mồi, như thế này cũng đủ rồi.
Thân Giác không tu luyện được, dứt khoát ngồi nhìn về phía Phù Cửu Âm bên kia luôn, thầm đoán đến bao giờ thì đối phương không còn chịu đựng được nữa.
Những con quái vật đó rất nhanh đã sắp phá được kết giới của Phù Cửu Âm, lại qua thêm một lúc nữa thì không chừng chúng nó liền có thể chui vào trong, một mình Phù Cửu Âm thì vẫn có thể ứng phó được, nhưng bây giờ hắn lại còn có một Giải Trầm đang hôn mê bên cạnh.
Phù Cửu Âm tất nhiên sẽ chú ý đến Thân Giác đang nhàn nhã bên này, ánh mắt hắn nhìn qua, cặp mắt hồ ly chợt lóe lên, đột nhiên mở lời, “Tiểu xú long, không phải ngươi muốn cùng nhau rời khỏi đây sao? Ngươi lại đây ngồi, được không?”
Thân Giác trầm mặc một hồi mới nói, “Ngươi sẽ đem theo ta rời khỏi đây?”
“Đúng.” Phù Cửu Âm quyết đoán trả lời.
Thân Giác tiếp tục hỏi: “Nhưng làm sao ta có thể chắc chắn rằng ngươi không phải đang lừa gạt ta? Hiện tại ngươi dựa vào ta để vượt qua một đêm, đến sáng mai liền bỏ ta lại, vậy thì ta còn có thể nói lý với ai đây.”
Phù Cửu Âm tựa hồ có chút tức giận, nhưng lại không thể không kiềm chế lại tính tình, còn phải ôn tồn nói với Thân Giác: “Vậy ngươi muốn như thế nào?”
“Ngươi lập lời thề Thiên Đạo đi, nếu ngươi bỏ rơi ta, Giải Trầm liền chết ngay lập tức.” Thân Giác nói.
Phù Cửu Âm nghe vậy thì trầm mặc, một lúc lâu sau Thân Giác mới nghe được âm thanh của hắn, “ Ta thề với Thiên Đạo, nếu ta bỏ lại Ngọc Khuynh trước khi có thể rời khỏi Độc Vụ Cốc, Giải Trầm liền mất mạng ngay lập tức.”
Loại lời thề Thiên Đạo này, vô luận là tu sĩ hay yêu thú thì cũng không mấy ai dám lập, bởi vì một khi vi phạm thì lời thề Thiên Đạo liền phản phệ. Không ai có thể trốn tránh được, cho dù có may mắn chạy thoát được thì Thiên Đạo cũng đem món nợ này ghi vào thiên kiếp của kẻ đó.
......
Lấy được hứa hẹn của Phù Cửu Âm xong thì Thân Giác mới đi qua chỗ của Phù Cửu Âm, cậu thiết lập một kết giới hộ thể rồi chậm rãi bước qua. Thời điểm cậu đi, quái vật sôi nổi lui hết về đằng sau, lúc này Thân Giác mới nhân cơ hội nhanh chóng tiến vào kết giới của Phù Cửu Âm.
Phù Cửu Âm nhìn Thân Giác đang tiến lại gần, lại nhìn đến thái độ của quái vật đối với Thân Giác, môi thoáng câu lên, ngữ khí có chút không rõ, “Những thứ kia đúng thật rất sợ ngươi.”
Thân Giác không đáp lời, tìm một chỗ khá sạch sẽ rồi ngồi xuống.
Phù Cửu Âm rũ mắt, đột nhiên đứng dậy tiến đến trước mặt Thân Giác ngồi xổm xuống, ánh mắt quét một vòng trên người Thân Giác, “Chúng nó sợ ngươi sao? Hay là sợ một thứ gì đó trên người ngươi?”
Ánh mắt Thân Giác không chút thay đổi, bình tĩnh trả lời: “Ta không biết.”
Một tay của Phù Cửu Âm phủ lên vai Thân Giác, môi đỏ nhếch lên, “Lại đây, để thúc thúc lục soát trên người ngươi một chút.”
Thân Giác liếc nhìn bàn tay đang đặt trên bả vai của mình, lại nhìn lên Phù Cửu Âm, ngữ khí lãnh đạm, “Dù bọn chúng sợ ta hay sợ đồ vật nào đó trên người ta thì chuyện đó có quan trọng không? Ngươi cũng đã lập lời thề Thiên Đạo rồi, hà tất phải làm những chuyện dư thừa. Nếu ngươi lo lắng ta lén lút chạy trốn một mình, vậy ban nãy ta đã không cần thiết phải qua đây, đúng không?”
“Đúng là miệng lưỡi sắc bén.” Phù Cửu Âm khẽ cười một tiếng, chậm rãi thu tay lại, sau đó hắn lại nhìn chằm chằm vào Thân Giác một lúc rồi mới trở về ngồi bên cạnh Giải Trầm.
Giải Trầm vẫn còn hôn mê.
Một đêm này cũng coi như có thể vượt qua trong gian nan, Phù Cửu Âm vẫn luôn không ngủ, sợ rằng những con quái vật đó sẽ bổ nhào tới, còn Thân Giác thầm nghĩ có chiếc hộp kia trong người, Phù Cửu Âm cũng đã lập lời thề Thiên Đạo, vậy nên phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.
Chờ đến khi cậu tỉnh lại, tuy sắc trời vẫn âm u như cũ, nhưng cuối cùng cũng có thể thấy được xung quanh, những thứ kia đã biến mất, bao gồm cả những con mà Phù Cửu Âm đã giết chết đêm qua.
Trời đã sáng.
Phù Cửu Âm một đêm không ngủ, nhìn thấy Thân Giác tỉnh lại, chớp mắt, “Tỉnh rồi?”
“Ừ.” Cậu nhìn về phía Phù Cửu Âm, lại nhìn qua Giải Trầm, do dự một chút mới hỏi, “Y bị làm sao vậy?”
“Tẩu hỏa nhập ma, linh khí trong thân thể hỗn loạn cho nên đã tự tiến vào trạng thái ngủ say, nếu vẫn mãi không tỉnh thì sẽ chết đi trong mộng.” Thời điểm Phù Cửu Âm nói lời này, hắn đối diện với tầm mắt Thân Giác, “Ngươi có biết Tiết Vấn Xuân đã làm gì hắn không?”
Tẩu hỏa nhập ma, linh lực hỗn loạn?
Chẳng lẽ nguyên nhân là do viên đan dược trong hộp màu đỏ kia?
Thân Giác suy đoán trong lòng, mặt ngoài thì chỉ lắc đầu, “Lúc đại hội kết thúc, ta cùng đám Giang Vân Tích trở về khách điếm chưa được bao lâu thì ta đã bị trói đến bên vách núi rồi, lúc ấy Giải Trầm cũng đã ngất đi.”
Phù Cửu Âm nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thân Giác, một lúc lâu sau mới nói: “Ngươi vô dụng như vậy sao? Một trói liền bị trói đến đây luôn?”
Lời này chính là chọc thẳng vào tâm can của Thân Giác, lúc đó cậu cũng không nghĩ đến, chính mình vậy mà lại bị Khốn Tiên Thằng dễ dàng trói lại, còn tránh không kịp. Một ngày nào đó, cậu chắc chắn sẽ đốt trụi cái dây thừng đáng chết kia.
Sắc mặt Thân giác tối sầm lại, không muốn tiếp tục nói chuyện với Phù Cửu Âm. Nhưng phản ứng thẹn quá hóa giận của cậu ngược lại khiến cho Phù Cửu Âm bị chọc cười, “Bộ dáng vô dụng này của ngươi thật giống con sóc trước kia ta nuôi dưỡng, vô dụng nhưng lại thích cậy mạnh.”
Hắn thuận miệng nói một câu nhưng lại làm Thân Giác khựng lại một chút.
Thân Giác chỉ có thể xoay người, làm một bộ dáng tức giận hòng che dấu sự cứng đờ trong nháy mắt của bản thân.
.......
Nếu trời đã sáng thì liền phải tiếp tục lên đường. Nhưng tình huống cũng không khác mấy với hôm qua, Phù Cửu Âm vẫn không tìm được đường thoát ra, hắn còn thử ném đá lên phía trên, nhưng một khi đụng đến tầng sương mù phía trên thì liền rớt xuống dưới.
“Chết tiệt.” Phù Cửu Âm trực tiếp mắng ra tiếng, “Thứ kia có thể trực tiếp phá đi pháp thuật, nơi này rốt cuộc là nơi quái quỷ gì vậy chứ?”
Không thể đi ra ngoài, Giải Trầm cũng không tỉnh. Lại qua thêm mấy ngày, tính khí Phù Cửu Âm càng ngày càng nóng nảy, bên cạnh đó, tình huống của Giải Trầm cũng ngày càng kém đi, sắc môi đã dần dần trở thành màu tím xanh.
Phù Cửu Âm từng thử dùng linh lực của mình để giúp Giải Trầm áp chế lại linh lực hỗn loạn trong cơ thể y, nhưng hiện tại tu vi của hắn đã bị áp chế đến lợi hại, so với Thân Giác cũng không tốt hơn bao nhiêu, một chút linh lực nhỏ bé này của hắn khi tiến vào cơ thể của Giải Trầm liền hoàn toàn như đá chìm đáy bể.
Lại một lần nữa thất bại, Phù Cửu Âm nhẹ nhàng hít sâu một hơi, đem ánh mắt chuyển đến trên người Thân Giác.
Đã nhiều ngày trôi qua, Thân Giác chính là người có trạng thái tốt nhất trong cả ba người, những con quái vật kia sợ cậu, trong cốc còn có suối nước, cậu có thể bơi lội một chút trong đó. Tuy rằng tu vi bị hạn chế, nhưng cậu vẫn có thể miễn cưỡng sống sót.
Kỳ thật Thân Giác là đang chờ, cậu không biết Giải Trầm sẽ chết vào lúc nào, đã nhiều ngày cậu không nhúng tay vào việc Phù Cửu Âm cố cứu lấy Giải Trầm, vô luận Phù Cửu Âm có nghĩ bao nhiêu biện pháp để cứu Giải Trầm thì cậu cũng chỉ ở một bên nhìn qua.
Lúc này, Thân Giác đang ngồi ngâm đuôi rồng của mình trong nước, đột nhiên cậu cảm thấy sau lưng có chút lạnh, tựa như đang bị thứ gì đó theo dõi. Cậu khựng lại một chút rồi mới quay đầu, ngay lập tức đối diện với đôi mắt không rõ ý tứ của Phù Cửu Âm.
Ánh mắt kia quá phức tạp, thậm chí còn có chút khủng bố.
Thân Giác không khỏi biến lại thành người, lặng lẽ lui về phía sau, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Phù Cửu Âm lại trở về dáng vẻ không có chuyện gì, cười cười, “Ngâm xong rồi chứ? Ngâm xong rồi thì chúng ta tiếp tục lên đường nào.”
“Được.” Thân Giác đáp ứng, cùng lúc đó, trong lòng cũng nổi lên cảnh giác.
Chớp mắt trời lại trở tối, những con quái vật thân dài mắt xanh đó vẫn xông đến đây như thường lệ, Thân Giác ngồi bên cạnh kết giới, dù sao những thứ kia cũng không dám tới gần cậu, còn Phù Cửu Âm thì ngồi bên cạnh Giải Trầm, ánh mắt thì nhìn qua đám quái vật đang chăm chăm nhìn vào bọn họ.
Đột nhiên, Phù Cửu Âm mở miệng, “Nếu Giải Trầm còn không tỉnh lại, y vĩnh viễn liền không thể tỉnh lại được.”
Thân Giác suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nén bi thương.”
Phù Cửu Âm: “...”
Hắn cười nhạo một tiếng, “Không nghĩ ngươi cũng rất tàn nhẫn, nếu Giang Vân Tích chết đi ngươi cũng không để ý chút nào sao?”
Thân Giác nhìn về phía Phù Cửu Âm, “Nếu ta nói với ngươi rằng Giang Vân Tích sắp chết rồi, ngươi sẽ trả lời như thế nào?”
Phù Cửu Âm trầm mặc một lúc, sau mới phun ra ba chữ, “Nén bi thương.”
“Cho nên ta cũng chỉ có thể nói với ngươi ba chữ nén bi thương mà thôi.” Thân Giác quay mặt đi, “Giải Trầm cũng không phải người ký kết khế ước với ta.
“Nhưng ta không muốn y chết.” Phù Cửu Âm nói, “Ta muốn y sống sót.”
Thân Giác nghe được lời này thì trong lòng đột nhiên xuất hiện một tia thương cảm, chính là thương cảm cho kiếp trước khi cậu là sóc. Thời điểm cậu chết đi, Phù Cửu Âm chỉ nói một câu hắn không còn ăn thịt sống, nhưng vào lúc Giải Trầm sắp chết, Phù Cửu Âm lại nói hắn muốn khiến cho Giải Trầm sống sót.
Bất công đến vậy sao?
Nhưng trên đời này, từ trước đến nay làm gì có chuyện công bằng.
Thân Giác tự giễu cười cười, vươn tay ngắt lấy cây cỏ trước mặt, sử dụng thuật dịch thủy rửa để rửa sạch, nhét vào trong miệng nhai cho hả giận.
Bất công thì bất công đi, cậu không để bụng, vô luận là con út của Thiên Đế hay là Thiên Đế, một ngày nào đó cậu sẽ trở lại, cũng khiến cho bọn họ nếm được tư vị của sự bất công.
Thân Giác bên này tựa hồ đang xả giận mà nhai cỏ trong miệng, Phù Cửu Âm cách đó không xa đã chậm rãi tiến lại, động tĩnh của hắn nhẹ đến mức thời điểm Thân Giác nhận ra đối phương đã đến gần mới khó khăn phản ứng lại được.
Cậu bị sự tiếp cận bất thình lình này hù dọa, nhíu mày lui về phía sau, “Có chuyện gì?”
Tuy tu vi của Phù Cửu Âm đã bị trấn áp, nhưng mỹ mạo của hắn vẫn như cũ, thậm chí bởi vì linh lực khô kiệt đã khiến cho sắc mặt càng thêm tái nhợt, trái lại càng tăng thêm một chút tư sắc yếu ớt.
Hắn nhìn chằm chằm Thân Giác, cười nhẹ, hàm răng trắng như ẩn như hiện đằng sau đôi môi đỏ rực, “Tiểu xú long, a, không phải, rồng nhỏ ngoan ngoãn, chúng ta đã ngây người ở dây bảy tám ngày rồi, linh lực ngày càng khô kiệt, một ngày nào đó linh lực của chúng ta sẽ tiêu hao hết rồi chết ở nơi này, ngươi muốn chết ở chỗ này ư?”
Cả người Thân Giác lui về phía sau, ánh mắt của Phù Cửu Âm lúc này rất kỳ quái, so với ánh mắt vào ban ngày còn kỳ quái hơn. Hơn nữa, sau khi cậu xuất hiện một lần nữa với thân phận Ngọc Khuynh, Phù Cửu Âm chưa từng dùng loại thái độ này để đối đãi với cậu.
“Ngươi muốn nói gì thì nói thẳng ra đi, đừng có quanh co lòng vòng.”
Phù Cửu Âm lại rũ mắt cười, hàng mi dài che đi cảm xúc nơi đáy mắt, “Ngươi đã từng nghe qua song tu chưa?”
Ánh mắt Thân Giác biến hóa, ngữ khí cũng thay đổi, “Ngươi có ý gì?”
“Ngươi cũng thấy tình huống hiện tại rồi đó, nếu lại chờ thêm nữa thì đối với ai trong chúng ta cũng không tốt. Chúng ta song tu, hai bên gia tăng linh lực, đến lúc đó sẽ có được cơ hội sống sót.” Bàn tay Phù Cửu Âm nhẹ nhàng đáp lên vai Thân Giác, “Ta nghe nói rồng vốn có bản tính dâm dục, việc song tu đối với ngươi mà nói, cũng không tính là chuyện gì quá đáng đúng không.”
Tuy ngữ khí hắn ôn tồn tế nhị, nhưng Thân Giác có thể thấy được sự gấp gáp trong mắt Phù Cửu Âm.
Hắn vì cứu được Giải Trầm, mà ngay cả biện pháp hoang đường như song tu cũng có thể nghĩ ra được.
“Không phải Giải Trầm đang ở bên kia sao? Sao ngươi không song tu với y đi?” Thân Giác hất tay Phù Cửu Âm, lạnh nhạt nói.
Giữa hai mày Phù Cửu Âm thoáng nhăn lại, nhưng rất nhanh sau đó hắn liền thả lỏng, sắc mặt lại thoắt trắng thoắt đỏ, “Chưa đề cập đến việc hiện tại y vẫn còn hôn mê, dù cho y có tỉnh thì ta cũng không thể song tu cùng y, y căn bản không thể chịu nổi ta được.”
Thân Giác nghe vậy thì lại càng lui về phía sau, gần như là đã muốn lui ra khỏi kết giới, Phù Cửu Âm trực tiếp bắt lấy mắt cá chân của Thân Giác, cường ngạnh đem người kéo trở về, lông mày nhướn lên, “Đi đâu?”
Thân Giác nghe xong cũng minh bạch lời Phù Cửu Âm nói, dù sao Phù Cửu Âm cũng là một con hồ ly đã sống mấy ngàn năm, nếu nguyên tinh của hắn tiến vào cơ thể Giải Trầm thì chỉ sợ Giải Trầm có thể sống sờ sờ mà bị nổ tan xác mà chết.
Nhưng Giải Trầm không chịu nổi, cậu có thể chịu nổi được hay sao?
“Ta... Ta không muốn song tu với ngươi, ta... ta... ta cũng không chịu nổi đâu.”
Thân Giác vừa tức vừa hận, còn mang theo một chút sợ hãi, vô tình nói lắp.
Phù Cửu Âm cười thật dịu dàng, càng kéo chặt Thân Giác lại gần, “Không sao, ngươi là rồng, sống lâu hơn rất nhiều so với Giải Trầm, tất nhiên của thể chịu được, cùng lắm thì ta sẽ kiềm chế một chút.”
Nhưng Thân Giác lại không muốn nghe lời lừa gạt của lão cáo già này chút nào, cậu muốn một phát đá văng đối phương, nhưng vừa đá lên thì lập tức biến thành cả hai chân đều bị bắt lấy.
“Rồng nhỏ ngoan, ngươi đừng sợ, thúc thúc sẽ hết sức ôn nhu mà.” Phù Cửu Âm chống tay lên đất, đem người chắn dưới thân.
- -------
D: Trói ẻm lại, dày vò ẻm đến khi ẻm bật khóc =))
Dài quá lười kiểm lại chính tả....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.