Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 199: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (35)

Đông Thi Nương

11/06/2024

Wp: D301203

Chương 199: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (35) (đã beta)

Lời nói kiểu này đúng là hoang đường mà.

Thân Giác vừa định trực tiếp cự tuyệt thì Giải Trầm lại vươn ngón tay ấn lên môi cậu.

“Đừng vội vàng từ chối, ngươi suy nghĩ cẩn thận một chút, đêm nay ta chờ ngươi ở trong phòng.” Thanh âm y trầm thấp, mang theo một chút từ tính tựa như âm thanh của nhạc cụ, “Nếu ngươi đến, chuyện trước đó giữa chúng ta sẽ được coi như là một bí mật.”

Y nói xong, lại cười một tiếng nữa rồi mới buông tay, xoay người trở về phòng.

Thân Giác thì lưu lại tại chỗ, cắn chặt răng, chờ đến khi chạm phải ánh mắt Phù Cửu Âm nhìn qua thì cậu khựng lại một chốc, sau liền lập tức đóng cửa phòng lại.

Ban đêm.

Thân Giác nghiêng người nằm trên giường, cậu vẫn còn đang nghĩ về lời nói của Giải Trầm. Hiện tại, đối với Phù Cửu Âm thì cậu chẳng qua chỉ là một niềm vui nhất thời, khi đã nếm được tư vị của song tu thì mới nhịn không được tìm đến cậu.

Nếu Phù Cửu Âm biết cậu là người đã hại Giải Trầm biến thành bộ dáng hôm nay thì không chừng đối phương sẽ trực tiếp giết chết cậu mất.

Nhưng nếu cậu qua đó thì...

Trong mắt Thân Giác hiện lên tia mờ mịt, tâm trạng càng thêm buồn bực không vui.

Thời điểm Phù Cửu Âm vào phòng thì nhìn thấy được một màn như vậy.

Hắn chớp chớp đôi mắt hồ ly, chậm rãi lại gần mép giường. Còn chưa kịp lại gần thì Thân Giác đã ngồi dậy.

“Ngươi đến đây làm gì?” Thân Giác ngữ khí không tốt nói.

Phù Cửu Âm lại chớp mắt, tựa như không nhìn thấy khuôn mặt lạnh của Thân Giác mà còn ngồi xuống mép giường, “Đêm dài dằng dặc, ta đoán rằng ngươi còn chưa ngủ, cho nên liền qua đây tìm ngươi.”

Thân Giác từ từ đánh giá Phù Cửu Âm.

Tên nhãi này hôm nay mặc đồ còn lẳng lơ hơn cả hôm qua, một thân xiêm y bằng lụa thêu hình mây màu vàng kim khiến cho cả người hắn như đang lấp lánh kim quang, giống như Thần Tài vậy. Chỉ là Thần Tài không có lẳng lơ như tên cáo già này.

Yêu thú giống đực khi đến thời kỳ cầu hoan đều thích tự mình điểm trang đến cực kỳ hoa hoè lộng lẫy, dù cho hắn có là một con cáo già nghìn năm tuổi đi chăng nữa thì cũng không thể bỏ được bản năng này.

Ngày thường hắn đã rêu rao sẵn, tới lúc cầu hoan lại càng thêm rêu rao. Đuôi ở dưới y phục có ý đồ chui ra khỏi quần áo, muốn đối tượng cầu hoan có thể thấy được chín chiếc đuôi hồ ly to lớn đầy cường tráng của mình.

Thân Giác nhíu mày, cảm thấy cực kỳ không chịu nổi bộ dạng này của Phù Cửu Âm. Gia hỏa này tuy đã thành yêu nhưng phần lớn vẫn còn sót lại thú tính, khi phàm nhân cầu hoan còn biết đến những việc như là tặng quà, hẹn hò, rồi sau đó mới đến bước cuối cùng, rất chú ý đến việc mưa dầm thấm đất. Nhưng đến chỗ này của Phù Cửu Âm, chưa nói chuyện được mấy câu đã muốn đem chuyện nói đến trên giường rồi.

Sau khi Phù Cửu Âm lên được giường thì bất tri bất giác Thân Giác đã bị hắn chắn trong góc, thời điểm khi bị đuôi cáo quấn lấy, cậu có chút bực mình mà bắt lấy đuôi hắn, nhưng bắt được cái này thì một cái khác đã lại gần, tên nhãi này có tận chín cái đuôi, nếu chỉ dựa vào hai tay của cậu thì không thể nào giữ lại hết được.

“Phù Cửu Âm!” Thân Giác trừng mắt nhìn con cáo già trước mặt, “Ngươi có phải lại muốn...”

Cậu còn chưa nói xong thì Phù Cửu Âm đã thoải mái thừa nhận.

“Đúng.”

Thân Giác không khỏi nhấp môi, “Giải Trầm cũng đã tỉnh lại rồi, vì sao ngươi không tìm y song tu?”

Khi Phù Cửu Âm nghe được tên của Giải Trầm, rõ ràng hắn khựng lại một nhịp nhưng rất nhanh sau đó liền nói: “Ta đã nói nguyên nhân rồi, y chịu không nổi, huống hồ...”

“Huống hồ gì?” Thân Giác cảm thấy lúc Phù Cửu Âm nói những lời này có chút kỳ quặc, tựa như đang giấu giếm chuyện gì đó.

“Không gì.” Phù Cửu Âm duỗi tay cầm lên một nhánh tóc dài của Thân Giác, “Ta song tu với ngươi, giúp ngươi mọc sừng rồng. Chuyện này đối với ngươi mà nói là trăm lợi chứ không hại, hà tất phải ngượng ngùng xoắn xít làm gì.”

Thân Giác nhíu mi lấy lại nhánh tóc về, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, cậu liền bị tên cáo già này đẩy ngã.

Đuôi cáo của tên này thật sự là quá nhiều. Vô luận tay Thân Giác chạm vào nơi nào thì đều đụng phải lớp da lông mềm mại tại nơi đó.

Cậu dứt khoát kéo mạnh một cái đuôi trong đó, quả nhiên trong nháy mắt Phù Cửu Âm liền hít nhẹ một hơi, mắt hồ ly tức giận mà trừng về phía cậu.

Nhưng hồ ly tinh chính là hồ ly tinh, cách thức quấn lấy người thay phiên đổi xoành xoạch, thậm chí còn không biết xấu hổ mà biến thành nguyên hình, nằm trong lòng ngực Thân Giác mà làm nũng. Vì để làm nũng mà hắn còn cố ý thu nhỏ lại nguyên hình, biến thành bộ dáng của một con hồ ly con.

Sau khi được thỏa mãn thì lại biến thành đại gia, nằm thành chữ đại trên giường Thân Giác, đuôi cáo đều rũ trên mặt đất.



Thân Giác đen mặt đạp Phù Cửu Âm xuống, “Cút về phòng ngươi mà ngủ.”

Phù Cửu Âm bị đá xuống giường nhưng móng vuốt vẫn cố níu lại mép giường, “Vì sao chứ?”

“Lông ngươi quá nhiều, ta ngại nóng.”

Tai hồ ly của Phù Cửu Âm giật giật, sau đó liền hừ cười một tiếng rồi mới chậm rì rì rời khỏi phòng Thân Giác.

Tối nay cậu nhắc đến Giải Trầm với Phù Cửu Âm là có ý muốn thử, nhưng Phù Cửu Âm không nói rõ, thậm chí còn không muốn nhắc quá nhiều đến Giải Trầm. Phù Cửu Âm không muốn song tu với Giải Trầm, là vì thương tiếc đối phương, hay là do có nguyên nhân khác?

Tuy Thân Giác chỉ mới song tu với Phù Cửu Âm được ba lần, nhưng cậu biết rõ chuyện này đối với đối phương mà nói chỉ là thích thú nhất thời, giống như một điều mới mẻ vậy, khi mới tiếp xúc sẽ luôn cảm thấy thích, nhưng khi đã qua một thời gian liền không thèm để ý tới.

Thân Giác miễn cưỡng chỉnh đốn lại suy nghĩ rồi mới xuống giường bước ra cửa. Bên phía Phù Cửu Âm im ắng, dường như hắn đã ngủ. Cậu liếc nhìn một cái rồi mới nhẹ nhàng đi đến cửa phòng Giải Trầm.

Cậu không gõ cửa mà trực tiếp đẩy nhẹ cửa thử xem.

Cửa không khóa.

Tay đang đặt trên cửa của Thân Giác hơi cuộn lại một chút, sau mới đẩy cửa ra. Đã đến nước này rồi, cậu làm gì còn đường lui?

Hoặc là sống, hoặc là chết.

Sau khi cậu bước vào, ngay lập tức nhìn thấy Giải Trầm.

Giải Trầm ngồi trên ghế thái sư, bên trên án kỷ trước mặt có một ngọn nến đang cháy, ánh nến thoáng chiếu lên khuôn mặt có hơi tái nhợt của y. Tay y chống cằm, đầu ngón tay đang cố nắm lấy ngọn lửa, thời điểm sắp bị đốt bỏng thì lại nhanh chóng rụt về. Cứ làm như vậy không biết mệt, tựa như đang chơi một trò chơi cực thú vị nào đó.

Thân Giác trở tay đóng cửa lại, đi về trước vài bước rồi dừng lại, “Giải Trầm.”

Đối phương nghe được thanh âm thì nhìn qua.

Trên gương mặt anh tuấn có chút tái nhợt lộ ra một mạt tươi cười.

“Sừng của ngươi lại dài ra rồi.”

Ý tứ trong lời này, trong lòng hai người đều hiểu rõ.

Thân Giác nhìn chằm chằm vào Giải Trầm, ánh mắt có chút lạnh, “Ta đến đây để nói với ngươi, dù ngươi muốn gì thì ta cũng sẽ không đáp ứng, nếu ngươi muốn nói cho Phù Cửu Âm thì cứ làm đi. Ta cũng muốn biết, nếu hắn biết hết những chuyện kia thì sẽ có phản ứng gì.”

Ý cười trên khóe môi Giải Trầm chợt tăng lên, “Tại sao? Chẳng lẽ ngươi thích con hồ ly kia rồi sao? Nhưng ta thấy có lẽ hắn không thích ngươi đâu. Hiện tại ngươi có thể câu dẫn hắn bằng cơ thể này, nhưng cũng chỉ nhất thời chứ không thể hết một đời, Phù Cửu Âm so với tưởng tượng của ngươi còn vô tình hơn nhiều, hắn chỉ yêu chính bản thân hắn thôi.”

“Ta biết, ta không cần ngươi phải giải thích, chuyện giữa ta và hắn là ta cam tâm tình nguyện, không liên quan đến người khác.” Thân Giác vừa dứt câu thì Giải Trầm cách đó không xa liền đứng lên. Hắn từng bước đi về phía Thân Giác, trong ánh mắt từ lúc nào đã lộ ra thêm vài phần tà khí.

“Hắn không thích ngươi, vậy mà ngươi còn vì hắn mà từ chối tất cả mọi người sao? Ngươi có tin không, ta có thể khiến cho hắn không bao giờ tìm đến ngươi để song tu thêm một lần nào nữa.” Giải Trầm đi đến trước mặt Thân Giác, y vươn tay muốn chạm vào gương mặt Thân Giác, chỉ là vẫn chưa kịp đụng đến thì đã bị thuật đóng băng đông cứng lại.

Biểu tình Thân Giác trở nên cực kỳ lạnh giá, “Vậy ngươi cứ thử xem.”

Giải Trầm nhẹ nhàng nở nụ cười, “Được nha, ta liền thử xem.”

Thân Giác không nghĩ tiếp tục ở lại đây, xoay người muốn rời đi thì lại nghe được Giải Trầm nói một câu với cậu.

“Ngươi sẽ hối hận.”

Cậu sẽ hối hận sao?. Truyện Nữ Cường

Có lẽ, nhưng nếu không thử một lần thì sao có thể biết được kết cục sẽ ra sao?

Nếu cậu thật sự đáp ứng điều kiện của Giải Trầm, đến lúc bị Phù Cửu Âm nhìn thấy thì cậu phải giải thích như thế nào? Cậu yêu cầu Phù Cửu Âm không được chạm vào người khác nhưng chính bản thân lại cấu kết làm bậy với một người khác, vậy chẳng phải sẽ rất đáng xấu hổ sao?

Loại chuyện này cậu làm không được, quan trọng hơn chính là cậu không muốn làm.

.....

Hôm sau, Thân Giác vừa mới tỉnh lại thì nghe được thanh âm có người nói chuyện ở bên ngoài. Cậu cẩn thận nghe thì phát hiện đó chính là thanh âm của Phù Cửu Âm và Giải Trầm.

Hình như bọn họ đang thảo luận nên rời khỏi cốc như thế nào.

Thân Giác mệt mỏi nhắm mắt lại, trở mình. Hôm nay cậu không muốn đi ra ngoài cho lắm.



Đêm qua cậu đánh cược với Giải Trầm, nói nghe rất lợi hại nhưng trong lòng lại biết không hề có phần thắng nào.

Một ngày này cậu không hề bước ra khỏi phòng, cũng không có ai đến gõ cửa phòng cậu. Tựa như Thân Giác đã bị mọi người lãng quên vậy.

Quả nhiên, theo như lời Giải Trầm nói, đêm nay Phù Cửu Âm không đến nữa.

Ngày hôm sau Thân Giác dậy rất sớm, thời điểm cậu ra ngoài, cửa phòng Phù Cửu Âm với Giải Trầm đều đang đóng, cậu nhìn thoáng qua một chút rồi đỉ ra khỏi kết giới của tòa nhà.

Cậu tìm được một cái hồ trong Độc Vụ Cốc, hồ nước trong vắt, dường như có thể nhìn rõ được đáy hồ. Hiện tại Thân Giác là rồng, tốc độ tu luyện khi đang ở trong nước sẽ nhanh hơn bình thường, cho nên cậu liền biến thành hình rồng, chui vào trong nước.

Đầu tiên là bơi vài vòng trong hồ, sau mới bắt đầu tu luyện.

Khi cậu tu luyện thường sẽ không để ý đến động tĩnh xung quanh, chờ đến khi cậu mở mắt thì ngửi được hơi thở của người khác gần đây.

Cậu chui ra từ trong nước thì nhìn thấy một thiếu niên hắc y đứng bên hồ.

Khi thiếu niên nhìn thấy Thân Giác thì liền cong khóe môi, bước đến ngồi xuống tảng đá bên hồ.

“Còn muốn tiếp tục đánh cược sao?” Thanh âm Giải Trầm mang theo một chút ý cười, “Ngươi không thắng cược được, Phù Cửu Âm rất nghe lời ta.”

Thân Giác xoay người bơi sang bờ đối diện, sau lưng lại vang lên thanh âm của Giải Trầm, “Ngươi nhận thua đi, ngươi không thắng được.”

Thân Giác không để ý đến y, chậm rãi lên bờ, cũng không cố ý tránh mặt Giải Trầm, mặc y phục vào trước mặt đối phương.

Bộ y phục này là một kiện pháp khí cậu được Giang Vân Tích đưa cho, sau này cậu mới biết được. Thời điểm cậu biến thân, bộ y phục này sẽ tự động chui vào nhẫn trữ vật của cậu, mười phần linh tính. Thời điểm cậu rơi xuống từ vách núi, y phục cũng không bị rách.

Cậu mặc y phục xong thì dùng pháp thuật sấy khô tóc, tùy tiện lấy một mảnh vải ra cột mái tóc dài của mình lên.

Làm xong hết thảy thì cậu mới quay đầu nhìn về Giải Trầm phía đối diện.

Ánh mắt Giải Trầm thẳng lăng lăng mà nhìn qua bên này.

“Nhìn đủ chưa?” Ngữ khí Thân Giác cực lãnh đạm.

Ánh mắt Giải Trầm ám ám, “Nếu ta nói chưa đủ?”

Thân Giác đột nhiên cười rộ lên, cậu xưa nay không phải người hay cười, quanh năm suốt tháng chỉ một khuôn mặt lạnh. Hiện giờ bất ngờ cười lên, tựa như bông hoa nở rộ trên nền băng, lại có chút giống hồng mai trong ngày tuyết, trời băng đất tuyết, chỉ có đóa hồng mai kia vì trời đất mà diễm lệ, tươi đẹp kiều diễm.

“Vậy thì cũng không còn cách nào, đây là để dành cho Phù Cửu Âm nhìn, hắn muốn nhìn bao lâu thì được nhìn bấy lâu. Còn ngươi, thì không được.”

Cậu nói xong liền xoay người rời đi, để lại Giải Trầm ngồi ở đó, y bất chợt chụp xuống tảng đã dưới người. Chỉ thấy một khe nhỏ từ phía dưới kéo dài lên trên, cuối cùng thì cả tảng đá hoàn chỉnh đều bị đánh nát thành bột phấn.

.......

Thời điểm Thân Giác trở lại tòa nhà thì gặp được Phù Cửu Âm. Phù Cửu Âm vẫn đang nghiên cứu đám sương mù trong bình, lúc hắn nhìn thấy Thân Giác trở về thì mí mắt nâng lên một chút, “Ngươi mới đi đâu về?”

“Đi tu luyện.” Thân Giác không nóng không lạnh trả lời, định vòng qua Phù Cửu Âm trở về phòng.

“Giải Trầm mới đi tìm ngươi, ngươi có thấy y không?” Phù Cửu Âm đằng sau cậu lại hỏi.

Bước chân Thân Giác khựng lại, cậu quay đầu nhìn về phía Phù Cửu Âm.

Cuối cùng thì hôm nay tên cáo già này cũng không còn ăn mặc lẳng lơ như mấy lần trước nữa. Hắn mặt bộ y phục màu xanh lục đậm, mái tóc dài được buộc lên cẩn thận bằng ngọc quan, nhìn đứng đắn hơn rất nhiều so với những ngày trước.

“Nhìn thấy, nhưng ta về trước.”Thân Giác bình tĩnh nói, “Còn chuyện gì không?”

Phù Cửu Âm nhíu mi, tựa hồ cảm thấy thái độ Thân Giác có chút kỳ quái, nhưng Thân Giác đã không còn chút kiên nhẫn nào.

Cậu trực tiếp xoay người trở về phòng.

Một lát sau, cậu nghe thấy Giải Trầm trở lại.

Phù Cửu Âm nói chuyện với Giải Trầm ở bên ngoài, Thân Giác ngồi trong phòng, nhìn chiếc hộp màu vàng trên bàn. Cậu thử mở nắp hộp nhưng vẫn không mở ra được, dù cho tu vi cậu đã cao hơn rất nhiều.

Nói đến tu vi, Thân Giác nhịn không được sờ lên sừng của mình.

Sừng của cậu vẫn chưa đủ dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook